Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Làm quen với cô gái mà mình để ý
Phong Thế Quân ăn xong beefsteak, cũng uống xong rượu ngon, anh gọi phục vụ đến để thanh toán phần ăn.
Nhưng đến lúc phục vụ đưa bill tới, Phong Thế Quân không tính tiền vội, anh ta nâng mắt liếc nhìn bill thanh toán, sau đó thì đưa tới trước mặt Hạ Giai Phương.
"Hạ tiểu thư, chúng ta chia bill"
Kiều Lệ Doanh: ".."
Kiều Lệ Doanh thực sự không ngờ trên đời này lại có loại đàn ông tính toán chi li nhỏ nhặt với phụ nữ như thế này.
Đúng lúc cô phải về nên đi ngang qua bàn của Phong Thế Quân và cô gái họ Hạ kia, tiếp theo lại vô tình nghe được câu nói này.
Cô không kiêm được quay sang lườm anh ta một cái, trên mặt thiếu điều còn in hằng lên chữ: "Tên vô lại này!"
Phong Thế Quân cũng vô tình ngẩng mặt mới trông thấy Kiều Lệ Doanh, thấy cô nhìn chäm chằm mình thì cũng khó hiểu, anh nhếch môi cười như muốn chờ đợi câu nói gì đến từ phía nữ nhân mà nãy giờ anh vẫn luôn mong ước được làm quen kia.
Nhưng Kiều Lệ Doanh lại chẳng nói câu nào cả, trong lòng còn thầm mắng anh là tên vô lại, sau đó thì quay gót bỏ đi.
Hạ Giai Phương từ lúc nghe Phong Thế Quân nói xong, ngoại trừ trố to hai mắt ra thì cô cũng không biết phải làm gì nữa.
Hạ Giai Phương còn tưởng bản thân mình đã nghe nhầm rồi cơ, cô ngơ ngác hỏi lại anh: "Anh vừa nói gì cơ?"
"Tôi nói chúng ta chia bill."
Phong Thế Quân hoàn toàn không biết ngượng, vẻ mặt lãnh đạm của anh thực sự đã khiến cho Hạ Giai Phương lạnh hết sống lưng.
Cô trừng mắt nhìn Phong Thế Quân, quát anh rõ to.
VietWriter.vn
"Phong Thế Quân! Anh có phải đàn ông không vậy"
Thật sự không ngờ đến một tiểu thư quyền quý, ăn nói cẩn trọng, vừa nhỏ nhẹ vừa lễ độ, vậy mà giờ đây lại hét ầm lên vì đã tức nước vỡ bờ, không thể nào nhịn nổi Phong Thế Quân nữa.
Hạ Giai Phương cũng đã quá mất mặt rồi, bây giờ bảo cô nhịn nữa thì cô không làm được.
"Tôi nói chúng ta chia bill, vậy thì có gì không phải là đàn ông?"
Phong Thế Quân vẫn vờ ra vẻ mình không hiểu ý của Hạ Giai Phương.
Anh ta để bill thanh toán lên bàn ăn, sau đó tự mình đưa thẻ, nói với nhân viên: "Chia tiền giúp tôi"
Nhân viên phục vụ không nói được câu nào, khách hàng là thượng đế kia mà, nếu khách đã nói như thế thì phải làm theo thôi.
Phục vụ cà thẻ thanh toán, cũng len lén nhìn xem Hạ Giai Phương sẽ có phản ứng gì.
Hạ Giai Phương tức đến muốn nổ phổi, hôm nay cô đi xem mắt chẳng mang tiền mặt, cũng không mang thẻ tín dụng, bảo cô chia bill, cô chia bằng cách nào kia chứ? Có người đàn ông nào mà lại như Phong Thế Quân không? Ngay ngày đầu tiên xem mắt đã chẳng ga lăng gì rồi, không kéo ghế giúp cô thì thôi, nói năng cũng không nể nang Hạ Giai Phương gì cả, rồi đến bây giờ lại bắt cô chia bill...
Một bữa ăn này đối với Hạ Giai Phương mà nói không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Phong Thế Quân đã làm bẽ mặt cô mấy lần, thêm cả bây giờ cô lại không mang tiên trong người, nói cô tự trả là đạo lý gì đây chứ? Hạ Giai Phương tức giận đứng bật dậy, hai mắt long sòng sọc nhìn Phong Thế Quân, cô đưa tay cầm lấy ly nước lọc bên cạnh định một đường tạt vào mặt người đàn ông xấu xa trước mắt.
Lại không ngờ Phong Thế Quân đã nhanh tay hơn, giữ chặt tay cô lại.
Ánh mắt sắc lẹm đáng kinh sợ của người đàn ông ấy nâng lên nhìn cô, dường như không hải lòng với hành động này của Hạ Giai Phương.
"Hạ tiểu thư, cô định tạt nước vào mặt tôi đấy à?"
*."
Còn không phải chắc? Hạ Giai Phương tức giận hất tay Phong Thế Quân ra, vẫn không từ bỏ ý định mà muốn tát anh một cái.
Nhưng lần nào cũng như lần nấy, đều bị Phong Thế Quân nhanh tay chặn đường.
"A.."
Hạ Giai Phương bị Phong Thế Quân giữ chặt tay đến đau, cô đỏ mắt nhìn anh ta, vẻ mặt giận dữ hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Phong Thế Quân vậy.
Phục vụ đứng cạnh đó cũng không biết phải làm gì, can thiệp không được mà ngăn cản thì cũng không xong.
Dù gì tới giờ Phong Thế Quân cũng chưa làm gì Hạ Giai Phương, bọn họ xích mích cái gì với nhau thì cứ việc gây gổ, cãi to một trận chắc là đã hạ nhiệt rồi nhỉ? Nghĩ như thế nên từ phục vụ đến cả khách nhân trong nhà hàng đều lánh mặt một bên, không ai dám quấy rầy một người phụ nữ đang tru réo rất hung dữ và người đàn ông đẳng đãng sát khí đang giữ chặt bàn tay càn quấy của nữ nhân trước mắt.
Phong Thế Quân cũng không muốn đôi co nhiều, anh ta bỏ tay Hạ Giai Phương ra, cầm lấy thẻ tín dụng mà phục vụ đưa tới, sau đó thì rời đi.
Để lại phía sau Hạ Giai Phương ngồi phịch ra trên ghế, cả người run run căm giận.
Phục vụ rón rén đi tới, vẻ mặt ái ngại chìa ra bill thanh toán: "Cái...
cái này...
Hạ Giai Phương tức giận giật lấy bill thanh toán từ tay phục vụ, nhìn qua một lúc sau đó liền không nhịn được ấm ức, cô bối rối không biết phải làm sao, tiên không mang theo bên người, không lẽ cô phải bẽ mặt ở đây sao? "Thanh toán giúp tôi."
Sở Khải Phong đưa thẻ tín dụng cho phục vụ, ý nói rằng Sở Khải Phong giúp Hạ Giai Phương thanh toán.
Sau khi phục vụ cà thẻ xong rồi cúi đầu rời đi, anh ta lại ngồi xuống trước bàn của Hạ Giai Phương, khẽ mỉm cười.
"Xem ra chúng ta đều bị đối tượng xem mắt bỏ rơi rôi."
Phong Thế Quân giải quyết xong một Hạ Giai Phương phiền phức thì mới thỏa mái ra về, chà, hôm nay đóng vai nhân vật phản diện thực sự là quá đạt mà.
Bình thường Phong Thế Quân cũng không có thói xấu nhỏ mọn, cũng chẳng bần tiện keo kiệt đối với phụ nữ như thế.
Tuy nhiên mỗi lần gặp đối tượng xem mắt mà mẹ anh sắp xếp thì Phong Thế Quân không thể không xấu tính được.
Phong Thế Quân thảnh thơi ra cửa, anh còn tự đắc nghĩ rằng sắp tới cũng có thể dễ dàng ăn nói với bố mẹ.
Đây là nữ nhân không vừa lòng anh, anh cũng đã làm tròn trách nhiệm đi xem mắt cho phụ huynh vui lòng, còn lại mọi thứ không như ý thì không thể đổ hết tội lỗi cho anh được.
Nam nhân một thân vest đen sang trọng, giày da nệm dưới sàn nhà vang lên từng tiếng thanh thúy, chân dài thẳng tắp bước đi hiên ngang vô cùng.
Chợt, Phong Thế Quân nhìn thấy cô nàng tên là Kiều Lệ Doanh kia đang đứng ở trước cửa nhà hàng, hình như là đón xe.
Nhưng đáng thương quá, con đường này xe cộ chạy qua đông đúc, nhưng đến bóng dáng của một chiếc taxi vắng khách cũng không có, biển báo taxi chiếc nào cũng tắt đèn, chẳng chữa lại một chỗ cho cô gái nhỏ đáng thương.
Phong Thế Quân cảm thấy thú vị vô cùng, hiếm khi anh chú ý đến một người phụ nữ như thế này.
Bình thường đến một cái liếc mắt đơn giản anh cũng không tình nguyện trao cho bất kỳ ai, chứ nói gì là sự chú ý đặc biệt như thế này.
Mà vừa nãy Kiều Lệ Doanh cũng nhìn anh, xem bộ cô cũng để ý đến anh chăng? Phong Thế Quân bình thường khiêm tốn vô cùng nhưng hôm nay lại nhịn không được rất đắc ý nghĩ.
Trước giờ anh cũng không để mắt tới ai, vừa hay anh để ý Kiều Lệ Doanh, mà cô khi nãy cũng không nhịn được ra về còn ngoái đầu nhìn anh.
Phong Thế Quân đột nhiên táo bạo nghĩ rằng mình nên tiếp cận làm quen.
"Xin chào tiểu thư, tôi là Phong Thế Quân"
Phong Thế Quân đứng bên cạnh Kiều Lệ Doanh, đưa Lay sang có ÿ định bắt tay với cô.
Người đàn ông nở một nụ cười lịch thiệp, mang theo hết thảy ôn nhụ và dịu dàng đế làm quen với cô gái mà anh ta để ý.
Nhưng đến lúc phục vụ đưa bill tới, Phong Thế Quân không tính tiền vội, anh ta nâng mắt liếc nhìn bill thanh toán, sau đó thì đưa tới trước mặt Hạ Giai Phương.
"Hạ tiểu thư, chúng ta chia bill"
Kiều Lệ Doanh: ".."
Kiều Lệ Doanh thực sự không ngờ trên đời này lại có loại đàn ông tính toán chi li nhỏ nhặt với phụ nữ như thế này.
Đúng lúc cô phải về nên đi ngang qua bàn của Phong Thế Quân và cô gái họ Hạ kia, tiếp theo lại vô tình nghe được câu nói này.
Cô không kiêm được quay sang lườm anh ta một cái, trên mặt thiếu điều còn in hằng lên chữ: "Tên vô lại này!"
Phong Thế Quân cũng vô tình ngẩng mặt mới trông thấy Kiều Lệ Doanh, thấy cô nhìn chäm chằm mình thì cũng khó hiểu, anh nhếch môi cười như muốn chờ đợi câu nói gì đến từ phía nữ nhân mà nãy giờ anh vẫn luôn mong ước được làm quen kia.
Nhưng Kiều Lệ Doanh lại chẳng nói câu nào cả, trong lòng còn thầm mắng anh là tên vô lại, sau đó thì quay gót bỏ đi.
Hạ Giai Phương từ lúc nghe Phong Thế Quân nói xong, ngoại trừ trố to hai mắt ra thì cô cũng không biết phải làm gì nữa.
Hạ Giai Phương còn tưởng bản thân mình đã nghe nhầm rồi cơ, cô ngơ ngác hỏi lại anh: "Anh vừa nói gì cơ?"
"Tôi nói chúng ta chia bill."
Phong Thế Quân hoàn toàn không biết ngượng, vẻ mặt lãnh đạm của anh thực sự đã khiến cho Hạ Giai Phương lạnh hết sống lưng.
Cô trừng mắt nhìn Phong Thế Quân, quát anh rõ to.
VietWriter.vn
"Phong Thế Quân! Anh có phải đàn ông không vậy"
Thật sự không ngờ đến một tiểu thư quyền quý, ăn nói cẩn trọng, vừa nhỏ nhẹ vừa lễ độ, vậy mà giờ đây lại hét ầm lên vì đã tức nước vỡ bờ, không thể nào nhịn nổi Phong Thế Quân nữa.
Hạ Giai Phương cũng đã quá mất mặt rồi, bây giờ bảo cô nhịn nữa thì cô không làm được.
"Tôi nói chúng ta chia bill, vậy thì có gì không phải là đàn ông?"
Phong Thế Quân vẫn vờ ra vẻ mình không hiểu ý của Hạ Giai Phương.
Anh ta để bill thanh toán lên bàn ăn, sau đó tự mình đưa thẻ, nói với nhân viên: "Chia tiền giúp tôi"
Nhân viên phục vụ không nói được câu nào, khách hàng là thượng đế kia mà, nếu khách đã nói như thế thì phải làm theo thôi.
Phục vụ cà thẻ thanh toán, cũng len lén nhìn xem Hạ Giai Phương sẽ có phản ứng gì.
Hạ Giai Phương tức đến muốn nổ phổi, hôm nay cô đi xem mắt chẳng mang tiền mặt, cũng không mang thẻ tín dụng, bảo cô chia bill, cô chia bằng cách nào kia chứ? Có người đàn ông nào mà lại như Phong Thế Quân không? Ngay ngày đầu tiên xem mắt đã chẳng ga lăng gì rồi, không kéo ghế giúp cô thì thôi, nói năng cũng không nể nang Hạ Giai Phương gì cả, rồi đến bây giờ lại bắt cô chia bill...
Một bữa ăn này đối với Hạ Giai Phương mà nói không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Phong Thế Quân đã làm bẽ mặt cô mấy lần, thêm cả bây giờ cô lại không mang tiên trong người, nói cô tự trả là đạo lý gì đây chứ? Hạ Giai Phương tức giận đứng bật dậy, hai mắt long sòng sọc nhìn Phong Thế Quân, cô đưa tay cầm lấy ly nước lọc bên cạnh định một đường tạt vào mặt người đàn ông xấu xa trước mắt.
Lại không ngờ Phong Thế Quân đã nhanh tay hơn, giữ chặt tay cô lại.
Ánh mắt sắc lẹm đáng kinh sợ của người đàn ông ấy nâng lên nhìn cô, dường như không hải lòng với hành động này của Hạ Giai Phương.
"Hạ tiểu thư, cô định tạt nước vào mặt tôi đấy à?"
*."
Còn không phải chắc? Hạ Giai Phương tức giận hất tay Phong Thế Quân ra, vẫn không từ bỏ ý định mà muốn tát anh một cái.
Nhưng lần nào cũng như lần nấy, đều bị Phong Thế Quân nhanh tay chặn đường.
"A.."
Hạ Giai Phương bị Phong Thế Quân giữ chặt tay đến đau, cô đỏ mắt nhìn anh ta, vẻ mặt giận dữ hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Phong Thế Quân vậy.
Phục vụ đứng cạnh đó cũng không biết phải làm gì, can thiệp không được mà ngăn cản thì cũng không xong.
Dù gì tới giờ Phong Thế Quân cũng chưa làm gì Hạ Giai Phương, bọn họ xích mích cái gì với nhau thì cứ việc gây gổ, cãi to một trận chắc là đã hạ nhiệt rồi nhỉ? Nghĩ như thế nên từ phục vụ đến cả khách nhân trong nhà hàng đều lánh mặt một bên, không ai dám quấy rầy một người phụ nữ đang tru réo rất hung dữ và người đàn ông đẳng đãng sát khí đang giữ chặt bàn tay càn quấy của nữ nhân trước mắt.
Phong Thế Quân cũng không muốn đôi co nhiều, anh ta bỏ tay Hạ Giai Phương ra, cầm lấy thẻ tín dụng mà phục vụ đưa tới, sau đó thì rời đi.
Để lại phía sau Hạ Giai Phương ngồi phịch ra trên ghế, cả người run run căm giận.
Phục vụ rón rén đi tới, vẻ mặt ái ngại chìa ra bill thanh toán: "Cái...
cái này...
Hạ Giai Phương tức giận giật lấy bill thanh toán từ tay phục vụ, nhìn qua một lúc sau đó liền không nhịn được ấm ức, cô bối rối không biết phải làm sao, tiên không mang theo bên người, không lẽ cô phải bẽ mặt ở đây sao? "Thanh toán giúp tôi."
Sở Khải Phong đưa thẻ tín dụng cho phục vụ, ý nói rằng Sở Khải Phong giúp Hạ Giai Phương thanh toán.
Sau khi phục vụ cà thẻ xong rồi cúi đầu rời đi, anh ta lại ngồi xuống trước bàn của Hạ Giai Phương, khẽ mỉm cười.
"Xem ra chúng ta đều bị đối tượng xem mắt bỏ rơi rôi."
Phong Thế Quân giải quyết xong một Hạ Giai Phương phiền phức thì mới thỏa mái ra về, chà, hôm nay đóng vai nhân vật phản diện thực sự là quá đạt mà.
Bình thường Phong Thế Quân cũng không có thói xấu nhỏ mọn, cũng chẳng bần tiện keo kiệt đối với phụ nữ như thế.
Tuy nhiên mỗi lần gặp đối tượng xem mắt mà mẹ anh sắp xếp thì Phong Thế Quân không thể không xấu tính được.
Phong Thế Quân thảnh thơi ra cửa, anh còn tự đắc nghĩ rằng sắp tới cũng có thể dễ dàng ăn nói với bố mẹ.
Đây là nữ nhân không vừa lòng anh, anh cũng đã làm tròn trách nhiệm đi xem mắt cho phụ huynh vui lòng, còn lại mọi thứ không như ý thì không thể đổ hết tội lỗi cho anh được.
Nam nhân một thân vest đen sang trọng, giày da nệm dưới sàn nhà vang lên từng tiếng thanh thúy, chân dài thẳng tắp bước đi hiên ngang vô cùng.
Chợt, Phong Thế Quân nhìn thấy cô nàng tên là Kiều Lệ Doanh kia đang đứng ở trước cửa nhà hàng, hình như là đón xe.
Nhưng đáng thương quá, con đường này xe cộ chạy qua đông đúc, nhưng đến bóng dáng của một chiếc taxi vắng khách cũng không có, biển báo taxi chiếc nào cũng tắt đèn, chẳng chữa lại một chỗ cho cô gái nhỏ đáng thương.
Phong Thế Quân cảm thấy thú vị vô cùng, hiếm khi anh chú ý đến một người phụ nữ như thế này.
Bình thường đến một cái liếc mắt đơn giản anh cũng không tình nguyện trao cho bất kỳ ai, chứ nói gì là sự chú ý đặc biệt như thế này.
Mà vừa nãy Kiều Lệ Doanh cũng nhìn anh, xem bộ cô cũng để ý đến anh chăng? Phong Thế Quân bình thường khiêm tốn vô cùng nhưng hôm nay lại nhịn không được rất đắc ý nghĩ.
Trước giờ anh cũng không để mắt tới ai, vừa hay anh để ý Kiều Lệ Doanh, mà cô khi nãy cũng không nhịn được ra về còn ngoái đầu nhìn anh.
Phong Thế Quân đột nhiên táo bạo nghĩ rằng mình nên tiếp cận làm quen.
"Xin chào tiểu thư, tôi là Phong Thế Quân"
Phong Thế Quân đứng bên cạnh Kiều Lệ Doanh, đưa Lay sang có ÿ định bắt tay với cô.
Người đàn ông nở một nụ cười lịch thiệp, mang theo hết thảy ôn nhụ và dịu dàng đế làm quen với cô gái mà anh ta để ý.
Bình luận facebook