Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt xanh
Kiều Lệ Doanh trước giờ ít khi giao tiếp với mọi người, vậy nên đổi với tâm tư của đàn ông, cô không rõ ràng cho lảm.
Nhưng cho dù là cô mù mịt không thấu hiểu nổi cánh mày râu nghĩ gì thì cô cũng biết rõ đạo lý làm một người đàn ông cái quan trọng nhất chính là tôn trọng người khác.
Huống hồ gì đối tượng đang trò chuyện của người đàn ông kia lại là phụ nữ, làm sao anh ta có thể thốt ra những lời nói khiếm nhã như thế này chứ? Kiều Lệ Doanh nghe đến mà trong lòng tức giận thay cho người phụ nữ kia, trước giờ Kiều Lệ Doanh không thích nhiều chuyện nhúng mũi vào chuyện của người khác, nhưng lần này lại vô tình được nghe một màn đối thoại khiến lòng người phẫn nộ kia.
Người đàn ông tên là Phong Thế Quân kia rõ ràng là quá mức đốn mạt, không chừa lại cho người khác chút mặt mũi gì.
Đã thể ngay trước mặt đối tượng xem mắt của mình, còn nói rằng trước kia anh ta cũng đã từng đợi những cô gái khác như vậy, nên chuyện Hạ tiểu thư có đến muộn anh ta không để tâm cho lắm.
Hạ Giai Phương nghe Phong Thế Quân nói ra những lời này, cô nhịn không được hai mắt long sòng sọc.
Nhưng Phong Thế Quân lại không để tâm, ngồi trên bàn tiệc không thèm liếc nhìn nữ nhân kia dù chỉ một chút.
Tiểu thư họ Hạ quả nhiên bị chọc cho giận đến điên người, cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, nhưng vì quá giận nên hơi thở gấp gáp nặng nề, khiến cho người bên cạnh dễ dàng nghe thấy được.
Phong Thế Quân nâng mắt nhìn Hạ Giai Phương, anh ta còn không chút khách khí hỏi lại đối phương: "Hạ tiểu thư hình như đang không vui?"
Được hỏi một câu ngớ ngẩn như thế này, Hạ Giai Phương chỉ sợ một lát nữa cô sẽ giận đến đứt gân máu mà chết! "Tôi tức giận như vậy Phong tiên sinh có thể nhìn ra được à"
"Dĩ nhiên là được rồi"
Phong Thế Quân thản nhiên đáp lại, cũng không quan tâm Hạ Giai Phương có đang nói kháy mình hay không, anh ta vẫn nhếch môi cười trêu tức mỹ nhân: "Nhìn cô thở gấp như vậy khẳng định là đang giận dữ lắm"
Có trời mới biết Hạ Giai Phương lúc này thực sự rất muốn băm chết nam nhân trước mắt, trời ạ, đẹp trai cái gì, con trai nhỏ của chủ tịch Phong thị cái gì...
VietWriter.vn
cô cũng bỏ hết sau đầu rồi.
Người đàn ông này quá đáng quá đi mất, sao anh ta có thể mang cái vẻ mặt đẹp trai kia mà nói ra những lời đầy khiếm nhã như thế chứ? Liên tục chọc tức Hạ Giai Phương, toàn nói ra những lời mà cô không muốn nghe nhất.
"Vậy Phong tiên sinh có biết tôi đang tức giận chuyện gì hay không?"
Hạ Giai Phương nhân nhịn tiếp tục hỏi Phong Thế Quân, lần này cô có chút đắc ý cười tươi, muốn nhìn xem Phong Thế Quân sẽ trả lời cô như thế nào.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Hạ Giai Phương, Phong Thế Quân cũng không nao núng, mà anh ta còn cười thầm sao nữ nhân này ngốc đến như thế, tự đào hố chôn mình à? "Ồ không...
tôi không biết, Hạ tiểu thư đây là vì gì mà tức giận vậy? Là ai có cái gan chọc giận Hạ tiểu thư, cô nói cho tôi biết, tôi giúp cô đòi lại công đạo"
Ngoài dự đoán của Hạ Giai Phương, cô cứ nghĩ anh ta sau khi nghe cô nói thế sẽ nhanh chóng im miệng không nói nữa chứ, vậy mà vẫn mặt dày như thể, làm bộ như mình không liên quan, cố tình hỏi lại để chọc tức cô.
Nụ cười trên môi của Hạ tiểu thư nhanh chóng tắt ngấm, cô nuốt cục tức này xuống bụng, im lặng không nói nữa.
Phong Thế Quân thành công khiến cho nữ nhân phiền phức kia im lặng, anh ta thoải mái ngôi dùng bữa, cũng không ga lăng như mọi người đàn ông khác mà giúp Hạ Giai Phương cất nhỏ beefsteak.
Hai người cứ thế im lặng không nói gì, dùng bữa một lúc lâu sau đều là Hạ Giai Phương dùng ánh mắt căm giận liếc nhìn Phong Thế Quân, còn Phong Thế Quân chỉ hờ hững uống chút rượu vang, sau đó liếc mắt về cửa kính, phóng tâm nhìn ra bên ngoài thành phố tráng lệ cũng không thèm để mắt tới giai nhân trước mái.
Được một lúc sau Phong Thế Quân đột nhiên lại quay sang hỏi Hạ Giai Phương.
"Bình thường Hạ tiểu thư có sở thích gì đặc biệt hay không?"
Phong Thế Quân không biết vì sao lại cao hứng hỏi.
Hạ Giai Phương tò mò nhìn anh ta, không rõ anh ta có mưu đồ gì mà đột nhiên lại quan tâm tới chuyện của cô nữa.
Nhưng mà nghe giọng điệu của người đàn ông này lại thấy anh ta không có ác ý gì, vậy nên Hạ Giai Phương liên nhẹ dạ tin rằng Phong Thế Quân rốt cuộc cũng hạ giọng làm quen với cô rồi.
Tiểu thư nhà họ Hạ mỉm cười e lệ, trong phút chốc cô đã quên mất những chuyện không vui trước đó.
"Tôi cũng không có sở thích gì đặc biệt.
Bình thường sẽ tập đàn, vẽ tranh, đi giao lưu cùng với bạn bè trong giới thượng lưu.
Rảnh rỗi thì sẽ đi shopping, uống trà chiều..."
Hạ Giai Phương thoải mái kể về lịch trình mỗi ngày của mình, nghe qua liền biết đây chính là cuộc sống của đại đa số các tiểu thư gia đình giàu có.
Kiều Lệ Doanh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng vì Hạ Giai Phương nói cũng không phải nhỏ, mà bàn của cô và bàn của hai người họ lại sát cạnh nhau, muốn không nhiều chuyện cũng không được, bởi vì cái gì cô cũng nghe được hết rồi.
Càng nghe thì Kiều Lệ Doanh càng tủi thân, cô cảm thấy quả nhiên mình và những cô gái khác không giống nhau.
Ngay tại thời điểm này, ngay cả khi đã khoác lên mình bộ váy tinh tế thế này, ngồi trong nhà hàng sang trọng, Kiều Lệ Doanh vẫn như một con cóc cô đơn, xấu xí không hòa hợp được với cuộc sống thượng lưu.
Cô bình thường nếu không có việc làm thì sẽ vào bếp nấu ăn, sở thích chẳng có gì đặc biệt, hoàn toàn không có phong thái như các nàng tiểu thư danh giá khác.
Phong Thế Quân nâng mắt nhìn Hạ Giai Phương, nhìn thấy cô ta đắc ý kể chuyện như vậy mà cười lạnh.
"Vậy chắc là Hạ tiểu thư không biết nấu ăn đâu nhỉ?"
Đột nhiên nghe tới câu hỏi đầy mỉa mai này của Phong Thế Quân, Hạ Giai Phương vốn còn đang tự hào về bản thân thì giờ lại cứng đờ cả người, miệng lưỡi khô đẳng không thốt được câu nào đáp lại.
Phong Thế Quân thấy vậy cũng không lấy làm lạ, tiếp tục đào sâu vào: "Chắc là tôi đã đoán đúng rồi, Hạ tiểu thư không biết nấu ăn"
Nói đến đây Phong Thế Quân liền không thèm để tâm đến người cùng mình xem mắt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa kính ngắm thành phố về đêm đẹp đến nguy nga tráng lệ.
Hạ Giai Phương chột dạ lắp bắp: "Thì...
thì chuyện nấu nướng đã có người làm trong nhà lo liệu...
Tôi cần gì phải tự mình xuống bếp chứ, bình thường tôi cũng không rảnh rỗi như vậy, làm gì có thời gian mà nấu ăn chứ"
Nói đoạn Hạ Giai Phương nhịn không được bĩu môi chê bai: "Với lại nhà bếp toàn mùi mỡ dầu như vậy, bám hết vào người, thật sự rất kinh khủng"
Phong Thế Quân không nói gì, anh ta còn chẳng nhìn lấy Hạ Giai Phương đang ở đó dè bỉu.
Người phụ nữ này đúng là chỉ biết hưởng thụ, cô ta bận rộn gì chứ, đánh đàn, vẽ tranh, rảnh rỗi thì shopping, uống trà chiều...
hỏi cô ta còn chuyện nấu ăn như thế nào, thì nhận lại được biểu cảm chê bai đó.
Phong Thế Quân cũng không ép phụ nữ ở bên cạnh mình phải đảm đang bếp núc, cái gì cũng biết làm, nhưng ít ra phải có chút phẩm chất.
Không thể nào cả ngày chỉ se sua như thế này, bận rộn làm đẹp cũng không nghĩ cho mái ấm nhỏ của mình.
Anh trước giờ đi xem mắt, gặp qua rất nhiều tiểu thư con nhà danh giá, nhưng lại chưa tìm thấy ai đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt xanh của Phong Thế Quân.
Nhưng cho dù là cô mù mịt không thấu hiểu nổi cánh mày râu nghĩ gì thì cô cũng biết rõ đạo lý làm một người đàn ông cái quan trọng nhất chính là tôn trọng người khác.
Huống hồ gì đối tượng đang trò chuyện của người đàn ông kia lại là phụ nữ, làm sao anh ta có thể thốt ra những lời nói khiếm nhã như thế này chứ? Kiều Lệ Doanh nghe đến mà trong lòng tức giận thay cho người phụ nữ kia, trước giờ Kiều Lệ Doanh không thích nhiều chuyện nhúng mũi vào chuyện của người khác, nhưng lần này lại vô tình được nghe một màn đối thoại khiến lòng người phẫn nộ kia.
Người đàn ông tên là Phong Thế Quân kia rõ ràng là quá mức đốn mạt, không chừa lại cho người khác chút mặt mũi gì.
Đã thể ngay trước mặt đối tượng xem mắt của mình, còn nói rằng trước kia anh ta cũng đã từng đợi những cô gái khác như vậy, nên chuyện Hạ tiểu thư có đến muộn anh ta không để tâm cho lắm.
Hạ Giai Phương nghe Phong Thế Quân nói ra những lời này, cô nhịn không được hai mắt long sòng sọc.
Nhưng Phong Thế Quân lại không để tâm, ngồi trên bàn tiệc không thèm liếc nhìn nữ nhân kia dù chỉ một chút.
Tiểu thư họ Hạ quả nhiên bị chọc cho giận đến điên người, cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, nhưng vì quá giận nên hơi thở gấp gáp nặng nề, khiến cho người bên cạnh dễ dàng nghe thấy được.
Phong Thế Quân nâng mắt nhìn Hạ Giai Phương, anh ta còn không chút khách khí hỏi lại đối phương: "Hạ tiểu thư hình như đang không vui?"
Được hỏi một câu ngớ ngẩn như thế này, Hạ Giai Phương chỉ sợ một lát nữa cô sẽ giận đến đứt gân máu mà chết! "Tôi tức giận như vậy Phong tiên sinh có thể nhìn ra được à"
"Dĩ nhiên là được rồi"
Phong Thế Quân thản nhiên đáp lại, cũng không quan tâm Hạ Giai Phương có đang nói kháy mình hay không, anh ta vẫn nhếch môi cười trêu tức mỹ nhân: "Nhìn cô thở gấp như vậy khẳng định là đang giận dữ lắm"
Có trời mới biết Hạ Giai Phương lúc này thực sự rất muốn băm chết nam nhân trước mắt, trời ạ, đẹp trai cái gì, con trai nhỏ của chủ tịch Phong thị cái gì...
VietWriter.vn
cô cũng bỏ hết sau đầu rồi.
Người đàn ông này quá đáng quá đi mất, sao anh ta có thể mang cái vẻ mặt đẹp trai kia mà nói ra những lời đầy khiếm nhã như thế chứ? Liên tục chọc tức Hạ Giai Phương, toàn nói ra những lời mà cô không muốn nghe nhất.
"Vậy Phong tiên sinh có biết tôi đang tức giận chuyện gì hay không?"
Hạ Giai Phương nhân nhịn tiếp tục hỏi Phong Thế Quân, lần này cô có chút đắc ý cười tươi, muốn nhìn xem Phong Thế Quân sẽ trả lời cô như thế nào.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Hạ Giai Phương, Phong Thế Quân cũng không nao núng, mà anh ta còn cười thầm sao nữ nhân này ngốc đến như thế, tự đào hố chôn mình à? "Ồ không...
tôi không biết, Hạ tiểu thư đây là vì gì mà tức giận vậy? Là ai có cái gan chọc giận Hạ tiểu thư, cô nói cho tôi biết, tôi giúp cô đòi lại công đạo"
Ngoài dự đoán của Hạ Giai Phương, cô cứ nghĩ anh ta sau khi nghe cô nói thế sẽ nhanh chóng im miệng không nói nữa chứ, vậy mà vẫn mặt dày như thể, làm bộ như mình không liên quan, cố tình hỏi lại để chọc tức cô.
Nụ cười trên môi của Hạ tiểu thư nhanh chóng tắt ngấm, cô nuốt cục tức này xuống bụng, im lặng không nói nữa.
Phong Thế Quân thành công khiến cho nữ nhân phiền phức kia im lặng, anh ta thoải mái ngôi dùng bữa, cũng không ga lăng như mọi người đàn ông khác mà giúp Hạ Giai Phương cất nhỏ beefsteak.
Hai người cứ thế im lặng không nói gì, dùng bữa một lúc lâu sau đều là Hạ Giai Phương dùng ánh mắt căm giận liếc nhìn Phong Thế Quân, còn Phong Thế Quân chỉ hờ hững uống chút rượu vang, sau đó liếc mắt về cửa kính, phóng tâm nhìn ra bên ngoài thành phố tráng lệ cũng không thèm để mắt tới giai nhân trước mái.
Được một lúc sau Phong Thế Quân đột nhiên lại quay sang hỏi Hạ Giai Phương.
"Bình thường Hạ tiểu thư có sở thích gì đặc biệt hay không?"
Phong Thế Quân không biết vì sao lại cao hứng hỏi.
Hạ Giai Phương tò mò nhìn anh ta, không rõ anh ta có mưu đồ gì mà đột nhiên lại quan tâm tới chuyện của cô nữa.
Nhưng mà nghe giọng điệu của người đàn ông này lại thấy anh ta không có ác ý gì, vậy nên Hạ Giai Phương liên nhẹ dạ tin rằng Phong Thế Quân rốt cuộc cũng hạ giọng làm quen với cô rồi.
Tiểu thư nhà họ Hạ mỉm cười e lệ, trong phút chốc cô đã quên mất những chuyện không vui trước đó.
"Tôi cũng không có sở thích gì đặc biệt.
Bình thường sẽ tập đàn, vẽ tranh, đi giao lưu cùng với bạn bè trong giới thượng lưu.
Rảnh rỗi thì sẽ đi shopping, uống trà chiều..."
Hạ Giai Phương thoải mái kể về lịch trình mỗi ngày của mình, nghe qua liền biết đây chính là cuộc sống của đại đa số các tiểu thư gia đình giàu có.
Kiều Lệ Doanh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng vì Hạ Giai Phương nói cũng không phải nhỏ, mà bàn của cô và bàn của hai người họ lại sát cạnh nhau, muốn không nhiều chuyện cũng không được, bởi vì cái gì cô cũng nghe được hết rồi.
Càng nghe thì Kiều Lệ Doanh càng tủi thân, cô cảm thấy quả nhiên mình và những cô gái khác không giống nhau.
Ngay tại thời điểm này, ngay cả khi đã khoác lên mình bộ váy tinh tế thế này, ngồi trong nhà hàng sang trọng, Kiều Lệ Doanh vẫn như một con cóc cô đơn, xấu xí không hòa hợp được với cuộc sống thượng lưu.
Cô bình thường nếu không có việc làm thì sẽ vào bếp nấu ăn, sở thích chẳng có gì đặc biệt, hoàn toàn không có phong thái như các nàng tiểu thư danh giá khác.
Phong Thế Quân nâng mắt nhìn Hạ Giai Phương, nhìn thấy cô ta đắc ý kể chuyện như vậy mà cười lạnh.
"Vậy chắc là Hạ tiểu thư không biết nấu ăn đâu nhỉ?"
Đột nhiên nghe tới câu hỏi đầy mỉa mai này của Phong Thế Quân, Hạ Giai Phương vốn còn đang tự hào về bản thân thì giờ lại cứng đờ cả người, miệng lưỡi khô đẳng không thốt được câu nào đáp lại.
Phong Thế Quân thấy vậy cũng không lấy làm lạ, tiếp tục đào sâu vào: "Chắc là tôi đã đoán đúng rồi, Hạ tiểu thư không biết nấu ăn"
Nói đến đây Phong Thế Quân liền không thèm để tâm đến người cùng mình xem mắt, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa kính ngắm thành phố về đêm đẹp đến nguy nga tráng lệ.
Hạ Giai Phương chột dạ lắp bắp: "Thì...
thì chuyện nấu nướng đã có người làm trong nhà lo liệu...
Tôi cần gì phải tự mình xuống bếp chứ, bình thường tôi cũng không rảnh rỗi như vậy, làm gì có thời gian mà nấu ăn chứ"
Nói đoạn Hạ Giai Phương nhịn không được bĩu môi chê bai: "Với lại nhà bếp toàn mùi mỡ dầu như vậy, bám hết vào người, thật sự rất kinh khủng"
Phong Thế Quân không nói gì, anh ta còn chẳng nhìn lấy Hạ Giai Phương đang ở đó dè bỉu.
Người phụ nữ này đúng là chỉ biết hưởng thụ, cô ta bận rộn gì chứ, đánh đàn, vẽ tranh, rảnh rỗi thì shopping, uống trà chiều...
hỏi cô ta còn chuyện nấu ăn như thế nào, thì nhận lại được biểu cảm chê bai đó.
Phong Thế Quân cũng không ép phụ nữ ở bên cạnh mình phải đảm đang bếp núc, cái gì cũng biết làm, nhưng ít ra phải có chút phẩm chất.
Không thể nào cả ngày chỉ se sua như thế này, bận rộn làm đẹp cũng không nghĩ cho mái ấm nhỏ của mình.
Anh trước giờ đi xem mắt, gặp qua rất nhiều tiểu thư con nhà danh giá, nhưng lại chưa tìm thấy ai đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt xanh của Phong Thế Quân.
Bình luận facebook