Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Ăn cơm tối tại nhà Kiều Lệ Doanh
Gần đây Kiều Lệ Doanh luôn cảm thấy hình như ông chủ đổi xử với mình rất kỳ lạ.
Ngoài việc ngày nào anh ta cũng hành cô làm việc đến mệt chết, thì đôi khi Phong Thế Quân lại thân thiết với Kiều Lệ Doanh quá mức...
Nhưng hình như Kiều Lệ Doanh đã nhầm rồi, cô lại là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Rõ ràng là Phong Thế Quân sợ cô cảm sốt nên mới kê sát trán anh lại gần cô để kiểm tra nhiệt độ.
Vậy là Kiều Lệ Doanh lại nghĩ bậy nghĩ bạ.
"Không sao...
tôi không sao, anh đừng lo."
Kiều Lệ Doanh có chút mất tự nhiên lùi người về phía cửa xe một chút, cô cũng không dám nhìn mặt Phong Thế Quân nữa.
Khi nãy Phong Thế Quân ở siêu thị có nói muốn thân thiết với Kiều Lệ Doanh hơn, cô vẫn còn đang vận dụng hết trí não để suy nghĩ ý nghĩa của câu nói đó đây.
Thân thiết hơn sao? Tổng giám đốc muốn thân thiết hơn với thư ký thì là có ý nghĩa gì đây.
Kiều Lệ Doanh nghĩ không ra, mà cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Phong Thế Quân thấy Kiều Lệ Doanh né tránh mình cũng không tức giận, anh cũng hiểu rõ tính cách của Kiều Lệ Doanh, thế nên anh chỉ cười không nói gì, cùng cô vào nhà.
Căn nhà nhỏ của Kiều Lệ Doanh tuy nhỏ thật nhưng lại rất gọn gàng ngăn nắp, trông ấm áp và dễ thương như thể này thực sự khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Kiều Lệ Doanh vào đến nhà thì liền bỏ ra sau đầu hết những chuyện linh tinh, cô quyết tâm không nghĩ ngợi nữa, xắn tay áo làm bếp.
Những thực phẩm tươi sống được mua ở siêu thị đều là Phong Thế Quân lựa, hôm nay anh muốn ăn cái gì thì đều tự mình mua đồ, cô chỉ việc lẽo đẽo theo sau, chờ ông chủ chọn lựa mà thôi.
"Tôi phụ em một tay."
Nhìn thầy Kiều Lệ Doanh loay hoay trong bếp vất vả, Phong Thế Quân cũng muốn phụ giúp cô.
VietWriter.vn
Nhưng Kiều Lệ Doanh vừa nghe Phong Thế Quân nói thế, cả người giống như bị điện giật, quay người cản anh.
"Phong tổng, ngài đừng vào bếp, sẽ bám mùi thức ăn đó."
"Không sao mà"
Phong Thế Quân không để ý, vẫn xắn tay áo đi vào trong căn bếp nhỏ của cô.
Sau đó Phong Thế Quân không quên nhắc nhở Kiều Lệ Doanh: "Đã tan ca được mấy tiếng rồi, em muốn gọi tôi là ông chủ đến khi nào nữa đây?"
Kiều Lệ Doanh gương mặt méo mó, trong lòng thâm mảng: Trời ạ ông chủ, tan ca anh đến làm phiền tôi nghỉ ngơi, giờ lại bắt bẻ tôi, anh muốn phá tôi cái gì nữa đây...
Trong lòng Kiều Lệ Doanh cứ nghĩ Phong Thế Quân là đàn ông, đương nhiên không biết làm bếp.
Anh ta cả ngày chỉ chú tâm vào mấy con chữ con số trên văn kiện, bây giờ vào bếp xài dao dùng lửa, có khi nào sẽ cháy nhà hay là máu đổ thành sông hay không? Nghĩ tới đây là sống lưng của Kiều Lệ Doanh lạnh rét: "Tôi tự mình nấu là được, không cần phiền tới anh đâu, hay là anh ra phòng khách xem tin tức đi có được không?"
"Giờ này trên TV cũng không còn tin tức gì để xem, em muốn đuổi tôi sao"
Nghe Phong Thế Quân vặn hỏi ngược lại, Kiều Lệ Doanh rét run cả người, lại chối: "Không phải...
ý tôi không phải muốn đuổi anh.
Chỉ là tôi sợ anh mệt nhọc"
Kiều Lệ Doanh một khi đã nói dối thì trông rất ngốc nghếch, một bộ dạng khiến cho người khác không nhịn được muốn bật cười.
Phong Thế Quân cong cong khóe môi, khoác tay.
"Không sao, tôi không mệt."
Kiều Lệ Doanh: ".."
Nhưng mà tôi mệt đó! Thế là Kiều Lệ Doanh không thể thỏa hiệp được với Phong tổng, cuối cùng đành nhắm mắt cho qua, để Phong Thế Quân cùng mình nấu cơm.
Có điều Kiều Lệ Doanh đúng là quá xem thường Phong tổng rồi, cứ tưởng anh ta ngày ngày chỉ biết có công việc thì không thể nấu ăn được.
Nào ngờ đâu Phong Thế Quân trước giờ chưa từng vào bếp vậy mà cũng có thể học nhanh đến như vậy.
Anh và cô loay hoay một hồi, cuối cùng cũng nấu ra được ba món một canh, vừa ngon miệng vừa đầy đủ chất dinh dưỡng cho bữa tối.
Kiều Lệ Doanh đã quen ăn cơm cùng Phong Thế Quân rồi, thế nên bây giờ cô không còn ngại ngùng như những ngày đầu nữa.
Đã thế bây giờ còn đang ở nhà Kiều Lệ Doanh, nên cô cũng tự nhiên hơn hẳn.
Cô lấy ra hai bát cơm, hai đôi đũa, đưa cho Phong Thế Quân một đôi, cô một đôi.
Sau đó thì lại xới cơm, Kiều Lệ Doanh xới cho Phong Thế Quân một bát đầy, cô thì hơi ít hơn một chút.
Phong Thế Quân nhíu mày: "Sao em ăn ít thế?"
Ở công ty Phong Thế Quân cũng thấy Kiều Lệ Doanh ăn rất ít cơm như thế, hình như là muốn dưỡng eo sao? Phụ nữ ai ai cũng ra sức làm đẹp dưỡng eo giữ dáng, ăn cơm lúc nào cũng ít, làm sao mà đủ sức chứ.
"Bình thường tôi cũng ăn như thể mà"
Kiều Lệ Doanh cũng không để ý lắm.
"Em ăn nhiều hơn chút đi, em gây như thế này..."
nói đoạn Phong Thế Quân nắm lấy cổ tay của Kiều Lệ Doanh xoa xoa.
Hành động quá mức thân mật này làm Kiều Lệ Doanh hơi mất tự nhiên.
Cô rút tay, cười giả lả: "Tôi béo đấy chứ...
Thôi, anh ăn cơm đi, nói thêm chút nữa cơm canh nguội hết bây giờ"
Kiều Lệ Doanh gắp một đũa cá chẽm hấp xì dầu vào bát của Phong Thế Quân, sau đó lại lấy thêm một cái bát sạch, múc cho anh một chén canh sườn ngũ sắc.
Bởi vì trong canh có cà rốt mà Phong Thế Quân không thích ăn, Kiều Lệ Doanh cũng rất cẩn thận, theo như thói quen mà lựa ra cà rốt.
Phong Thế Quân trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, khóe môi anh không tự chủ được giương lên cao.
Thôi vậy, không như cô muốn ăn cơm nhiều thì anh sẽ gắp thêm thức ăn cho cô.
Phong tổng cũng vui vẻ gắp thức ăn cho Kiều Lệ Doanh, một đũa sườn om chua ngọt.
Hai người cứ hòa hợp ngồi ăn chung một bữa cơm, ban đầu tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng riết rồi cùng ăn với Phong Thế Quân cũng trở thành thói quen của Kiều Lệ Doanh.
Ngay cả được Phong tổng gắp thức ăn cho cũng trở thành một chuyện rất bình thường với cô nữa.
Bởi vì ngày nào cũng cùng ăn cơm với nhau, nên đã sớm luyện tập thành một sinh hoạt quen thuộc cần có trong ngày rồi.
Nhiều khi...
không ăn chung cũng cảm thấy có chút thiếu thiếu! "Sao mà món nào em cũng biết nấu vậy.
Lại còn nấu rất ngon"
Phong Thế Quân ngày trước rất kén ăn, mà lại bận rộn, bữa cơm nào cũng giải quyết bằng mấy món ở nhà hàng bên ngoài.
Rất hiếm khi anh ăn ngon miệng thế này, từ khi Kiều Lệ Doanh nấu cơm trưa cho anh, Phong Thế Quân mới có thể ăn được nhiều hơn một chút.
Kiều Lệ Doanh được khen thì hơi ngượng, cô đỡ lấy bát cơm trên tay Phong Thế Quân, xới cho anh thêm một bát nữa.
"Chắc là ngày trước tôi ở cô nhi viện, theo các sơ ở đó nấu ăn, làm riết thì quen thôi mà"
Kiều Lệ Doanh cười khẽ nói với Phong Thế Quân như thế, cũng không để ý rằng mình đã vô tình kể rằng trước đây cô chính là cô nhi.
Nhưng Phong Thế Quân lại không tỏ ra bất ngờ gì, chẳng thể hiện chút phản ứng nào khác thường nên Kiều Lệ Doanh cũng chẳng phát giác ra.
Không phải là Phong Thế Quân không bất ngờ, chỉ là anh không muốn để cho Kiều Lệ Doanh khó xử mà thôi.
"Em xới cho tôi bát cơm to như vậy, muốn nuôi tôi béo lên sao?"
Phong Thế Quân đột nhiên trêu ghẹo muốn khiến cho Kiều Lệ Doanh vui vẻ, quả nhiên Kiều Lệ Doanh đang không phòng bị, bất ngờ nghe Phong Thế Quân nói thế thì nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Thật lòng Kiều Lệ Doanh trước giờ chưa từng nghĩ ông chủ cứng ngắt của mình có đôi khi lại vui tính như thế!
Ngoài việc ngày nào anh ta cũng hành cô làm việc đến mệt chết, thì đôi khi Phong Thế Quân lại thân thiết với Kiều Lệ Doanh quá mức...
Nhưng hình như Kiều Lệ Doanh đã nhầm rồi, cô lại là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Rõ ràng là Phong Thế Quân sợ cô cảm sốt nên mới kê sát trán anh lại gần cô để kiểm tra nhiệt độ.
Vậy là Kiều Lệ Doanh lại nghĩ bậy nghĩ bạ.
"Không sao...
tôi không sao, anh đừng lo."
Kiều Lệ Doanh có chút mất tự nhiên lùi người về phía cửa xe một chút, cô cũng không dám nhìn mặt Phong Thế Quân nữa.
Khi nãy Phong Thế Quân ở siêu thị có nói muốn thân thiết với Kiều Lệ Doanh hơn, cô vẫn còn đang vận dụng hết trí não để suy nghĩ ý nghĩa của câu nói đó đây.
Thân thiết hơn sao? Tổng giám đốc muốn thân thiết hơn với thư ký thì là có ý nghĩa gì đây.
Kiều Lệ Doanh nghĩ không ra, mà cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Phong Thế Quân thấy Kiều Lệ Doanh né tránh mình cũng không tức giận, anh cũng hiểu rõ tính cách của Kiều Lệ Doanh, thế nên anh chỉ cười không nói gì, cùng cô vào nhà.
Căn nhà nhỏ của Kiều Lệ Doanh tuy nhỏ thật nhưng lại rất gọn gàng ngăn nắp, trông ấm áp và dễ thương như thể này thực sự khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Kiều Lệ Doanh vào đến nhà thì liền bỏ ra sau đầu hết những chuyện linh tinh, cô quyết tâm không nghĩ ngợi nữa, xắn tay áo làm bếp.
Những thực phẩm tươi sống được mua ở siêu thị đều là Phong Thế Quân lựa, hôm nay anh muốn ăn cái gì thì đều tự mình mua đồ, cô chỉ việc lẽo đẽo theo sau, chờ ông chủ chọn lựa mà thôi.
"Tôi phụ em một tay."
Nhìn thầy Kiều Lệ Doanh loay hoay trong bếp vất vả, Phong Thế Quân cũng muốn phụ giúp cô.
VietWriter.vn
Nhưng Kiều Lệ Doanh vừa nghe Phong Thế Quân nói thế, cả người giống như bị điện giật, quay người cản anh.
"Phong tổng, ngài đừng vào bếp, sẽ bám mùi thức ăn đó."
"Không sao mà"
Phong Thế Quân không để ý, vẫn xắn tay áo đi vào trong căn bếp nhỏ của cô.
Sau đó Phong Thế Quân không quên nhắc nhở Kiều Lệ Doanh: "Đã tan ca được mấy tiếng rồi, em muốn gọi tôi là ông chủ đến khi nào nữa đây?"
Kiều Lệ Doanh gương mặt méo mó, trong lòng thâm mảng: Trời ạ ông chủ, tan ca anh đến làm phiền tôi nghỉ ngơi, giờ lại bắt bẻ tôi, anh muốn phá tôi cái gì nữa đây...
Trong lòng Kiều Lệ Doanh cứ nghĩ Phong Thế Quân là đàn ông, đương nhiên không biết làm bếp.
Anh ta cả ngày chỉ chú tâm vào mấy con chữ con số trên văn kiện, bây giờ vào bếp xài dao dùng lửa, có khi nào sẽ cháy nhà hay là máu đổ thành sông hay không? Nghĩ tới đây là sống lưng của Kiều Lệ Doanh lạnh rét: "Tôi tự mình nấu là được, không cần phiền tới anh đâu, hay là anh ra phòng khách xem tin tức đi có được không?"
"Giờ này trên TV cũng không còn tin tức gì để xem, em muốn đuổi tôi sao"
Nghe Phong Thế Quân vặn hỏi ngược lại, Kiều Lệ Doanh rét run cả người, lại chối: "Không phải...
ý tôi không phải muốn đuổi anh.
Chỉ là tôi sợ anh mệt nhọc"
Kiều Lệ Doanh một khi đã nói dối thì trông rất ngốc nghếch, một bộ dạng khiến cho người khác không nhịn được muốn bật cười.
Phong Thế Quân cong cong khóe môi, khoác tay.
"Không sao, tôi không mệt."
Kiều Lệ Doanh: ".."
Nhưng mà tôi mệt đó! Thế là Kiều Lệ Doanh không thể thỏa hiệp được với Phong tổng, cuối cùng đành nhắm mắt cho qua, để Phong Thế Quân cùng mình nấu cơm.
Có điều Kiều Lệ Doanh đúng là quá xem thường Phong tổng rồi, cứ tưởng anh ta ngày ngày chỉ biết có công việc thì không thể nấu ăn được.
Nào ngờ đâu Phong Thế Quân trước giờ chưa từng vào bếp vậy mà cũng có thể học nhanh đến như vậy.
Anh và cô loay hoay một hồi, cuối cùng cũng nấu ra được ba món một canh, vừa ngon miệng vừa đầy đủ chất dinh dưỡng cho bữa tối.
Kiều Lệ Doanh đã quen ăn cơm cùng Phong Thế Quân rồi, thế nên bây giờ cô không còn ngại ngùng như những ngày đầu nữa.
Đã thế bây giờ còn đang ở nhà Kiều Lệ Doanh, nên cô cũng tự nhiên hơn hẳn.
Cô lấy ra hai bát cơm, hai đôi đũa, đưa cho Phong Thế Quân một đôi, cô một đôi.
Sau đó thì lại xới cơm, Kiều Lệ Doanh xới cho Phong Thế Quân một bát đầy, cô thì hơi ít hơn một chút.
Phong Thế Quân nhíu mày: "Sao em ăn ít thế?"
Ở công ty Phong Thế Quân cũng thấy Kiều Lệ Doanh ăn rất ít cơm như thế, hình như là muốn dưỡng eo sao? Phụ nữ ai ai cũng ra sức làm đẹp dưỡng eo giữ dáng, ăn cơm lúc nào cũng ít, làm sao mà đủ sức chứ.
"Bình thường tôi cũng ăn như thể mà"
Kiều Lệ Doanh cũng không để ý lắm.
"Em ăn nhiều hơn chút đi, em gây như thế này..."
nói đoạn Phong Thế Quân nắm lấy cổ tay của Kiều Lệ Doanh xoa xoa.
Hành động quá mức thân mật này làm Kiều Lệ Doanh hơi mất tự nhiên.
Cô rút tay, cười giả lả: "Tôi béo đấy chứ...
Thôi, anh ăn cơm đi, nói thêm chút nữa cơm canh nguội hết bây giờ"
Kiều Lệ Doanh gắp một đũa cá chẽm hấp xì dầu vào bát của Phong Thế Quân, sau đó lại lấy thêm một cái bát sạch, múc cho anh một chén canh sườn ngũ sắc.
Bởi vì trong canh có cà rốt mà Phong Thế Quân không thích ăn, Kiều Lệ Doanh cũng rất cẩn thận, theo như thói quen mà lựa ra cà rốt.
Phong Thế Quân trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, khóe môi anh không tự chủ được giương lên cao.
Thôi vậy, không như cô muốn ăn cơm nhiều thì anh sẽ gắp thêm thức ăn cho cô.
Phong tổng cũng vui vẻ gắp thức ăn cho Kiều Lệ Doanh, một đũa sườn om chua ngọt.
Hai người cứ hòa hợp ngồi ăn chung một bữa cơm, ban đầu tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng riết rồi cùng ăn với Phong Thế Quân cũng trở thành thói quen của Kiều Lệ Doanh.
Ngay cả được Phong tổng gắp thức ăn cho cũng trở thành một chuyện rất bình thường với cô nữa.
Bởi vì ngày nào cũng cùng ăn cơm với nhau, nên đã sớm luyện tập thành một sinh hoạt quen thuộc cần có trong ngày rồi.
Nhiều khi...
không ăn chung cũng cảm thấy có chút thiếu thiếu! "Sao mà món nào em cũng biết nấu vậy.
Lại còn nấu rất ngon"
Phong Thế Quân ngày trước rất kén ăn, mà lại bận rộn, bữa cơm nào cũng giải quyết bằng mấy món ở nhà hàng bên ngoài.
Rất hiếm khi anh ăn ngon miệng thế này, từ khi Kiều Lệ Doanh nấu cơm trưa cho anh, Phong Thế Quân mới có thể ăn được nhiều hơn một chút.
Kiều Lệ Doanh được khen thì hơi ngượng, cô đỡ lấy bát cơm trên tay Phong Thế Quân, xới cho anh thêm một bát nữa.
"Chắc là ngày trước tôi ở cô nhi viện, theo các sơ ở đó nấu ăn, làm riết thì quen thôi mà"
Kiều Lệ Doanh cười khẽ nói với Phong Thế Quân như thế, cũng không để ý rằng mình đã vô tình kể rằng trước đây cô chính là cô nhi.
Nhưng Phong Thế Quân lại không tỏ ra bất ngờ gì, chẳng thể hiện chút phản ứng nào khác thường nên Kiều Lệ Doanh cũng chẳng phát giác ra.
Không phải là Phong Thế Quân không bất ngờ, chỉ là anh không muốn để cho Kiều Lệ Doanh khó xử mà thôi.
"Em xới cho tôi bát cơm to như vậy, muốn nuôi tôi béo lên sao?"
Phong Thế Quân đột nhiên trêu ghẹo muốn khiến cho Kiều Lệ Doanh vui vẻ, quả nhiên Kiều Lệ Doanh đang không phòng bị, bất ngờ nghe Phong Thế Quân nói thế thì nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Thật lòng Kiều Lệ Doanh trước giờ chưa từng nghĩ ông chủ cứng ngắt của mình có đôi khi lại vui tính như thế!
Bình luận facebook