• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (5 Viewers)

  • Quyển 1 - chương 1+2

Chương 1: Kiếp sau sống lại, ‘ăn xong chùi mép’


Lúc này bên ngoài cửa lớn của công ty Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị đang bị rất nhiều phóng viên bao vây, phía sau là những người quay phim còn mang theo cả những thiết bị ghi hình cồng kềnh.


Mọi người xô đẩy nhau, phía sau đẩy phía trước, cứ như nồi cháo đặc đang sôi sùng sục. Không ai muốn bỏ qua cơ hội giành được tin tức giật gân, à không, là scandal trang nhất mới đúng!


“Đi ra rồi kìa!” Một tiếng thét chói tai xé toạc bầu trời đêm, khiến cho đám đông bị kích động nháo nhào cả lên.


{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Mọi người đều ùa lên, vây quanh một cô gái mặc đồ đỏ và hai người trợ lý của cô ấy. Bắt đầu thi nhau đưa ra những câu hỏi sắc bén.


“Cô Diệp, cô gái trong bức hình có phải là cô không? Những gì mà cư dân mạng đồn đoán có phải là sự thật không? Cô là một ngôi sao 18+ hạng ba lại có thể giành được sự ưu ái của đạo diễn Tần Tuấn, nhờ đó mà đạt được thành công trong vai diễn nữ phụ trong bộ phim “Hoa trong gương, trăng trong nước” kinh điển. Đây có phải là chứng cứ cho việc cô và đạo diễn Tần đã lén lút trao đổi quy tắc ngầm không?”


“Trong tấm ảnh đó cô và đạo diễn Tần cùng đi vào khách sạn, phải chăng giống như lời cư dân mạng nói là cô chủ động chấp nhận quy tắc ngầm, mới làm đạo diễn Tần bỏ qua Bạch Sương Sương mà chọn cô làm nữ phụ trong bộ phim mới của ông ấy?”


“Cô Diệp, mong cô nói vài lời….”


“Có phải là cô đã gián tiếp cam chịu “quy tắc ngầm” của người bên trên?”


“Xin lỗi, các vị phóng viên, về những vấn đề này thì đúng 12 giờ trưa mai, công ty sẽ tổ chức một buổi họp báo. Đến lúc đó chúng tôi sẽ trả lời toàn bộ các câu hỏi của các vị….”


Một trợ lý đứng ra phụ trách đối phó với truyền thông. Người trợ lý còn lại thì vội vàng che chắn cho cô gái mặc áo đỏ rời đi. Trong tình hình hỗn loạn như vậy, từ đầu tới cuối không ai chú ý tới nụ cười lạnh trên môi cô gái, và cả ánh mắt xa cách lạnh lùng kia.


Hai người lên xe bảo mẫu, người trợ lý còn lại cũng thành công thoát khỏi đám đông.


“Tiểu Tử, điện thoại của em này.” Trợ lý đưa điện thoại cho cô. Diệp Tử mỉm cười, nhận lấy.


“Tám giờ tối nay, cầu đá ở ngoại ô.”


Cuộc điện thoại kết thúc.


Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã thấy bây giờ là 7 giờ 30 phút, để hai người trợ lý ở lại, Diệp Tử một mình lái xe đi tới ngoại ô. Đêm tối như mực, làm cho vùng ngoại ô trống vắng càng thêm thê lương. Gió thổi điên cuồng, mang theo hơi nước mát mẻ mà lại ướt át, chân trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, sau tia chớp thì bắt đầu xuất hiện mưa lớn—– Đêm nay nhất định là một đêm sấm chớp vang trời, không yên ả!


Nhìn đi, gió nổi lên rồi….


Đúng 8 giờ, tiếng bước chân ở phía sau vang lên, Diệp Tử xoay người lại, chậm rãi cười: “Anh vẫn luôn đúng giờ như vậy.” Khuôn mặt xinh đẹp được ánh trăng bao phủ, giọng nói lạnh lùng, cùng với nụ cười vô tình, thoáng chốc được chiếu sáng rạng rỡ.


Một bóng dáng cao lớn thong thả đi ra từ trong bóng tối, đường nét trên khuôn mặt mờ ảo dần dần hiện rõ, thân quen mà lại xa lạ.


Chỉ thấy người này từ từ vươn hai tay ra, khuôn mặt khiến cho lòng người sợ hãi hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng mờ ảo. Giọng nói khàn khàn giống như cát đá trên sa mạc, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cô, giọng anh ta mang theo sự hưng phấn tới điên cuồng: “Dạ Nhất, hoan nghênh đến với địa ngục, nơi này là thiên đường dành cho những kẻ bị trục xuất!”


Đột nhiên đồng tử Diệp Tử co lại, khuôn mặt tái nhợt chuyển từ ngạc nhiên đến khó hiểu, rồi lại trở thành tự giễu, tất cả cảm xúc chỉ lướt qua trong nháy mắt.


Cô ngửa mặt lên trời cười một tiếng, đột nhiên cô đã hiểu ra, trong ánh mắt bây giờ chỉ còn phẫn nộ, uất hận cùng tuyệt vọng, đan xen với một tia không cam lòng, thì ra là thế….


Khi viên đạn xuyên qua da thịt găm thẳng vào tim, nỗi đau đớn sâu sắc cũng dần biến mất khi trái tim ngừng đập. Tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai, đá bụi tung bay, ngọn lửa hừng hực. Cô nhìn thấy những đồng đội đã từng kề vai chiến đấu với mình ngày xưa, với ánh mắt thương hại, nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt vặn vẹo, những cảm xúc mâu thuẫn như vậy nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ.


Một giây trước khi cô mất đi ý thức, cô nghe thấy tiếng cười nhạo báng của mọi người, mang theo nỗi căm hận tích tụ nhiều năm.


“Cuối cùng thì cô ta cũng chết…”


“Đúng vậy, mang theo bí mật đó mà chết đi, mãi mãi cũng không thể mở miệng ra được nữa. Ha ha ha…”


“Lên xe lấy đồ qua đây, còn phải quay về cục để báo cáo nhiệm vụ nữa.”


….


“Trên… trên xe không có cái gì cả?!”


“Cái gì?!”


Nghe đến đây, cô nở nụ cười, nụ cười tà ác mang theo sự lạnh lùng băng giá. Thứ mà bọn họ vĩnh viễn không tìm được sẽ biến thành cái gai trong lòng bọn họ, đi theo bọn họ cả đời. Đeo trên lưng, vướng mắc ở trong lòng, sẽ khiến cho bọn họ ăn không ngon, ngủ không yên…


Diệp Tử, 29 tuổi, nữ, thành viên Phòng Tình báo của Cục Tình báo số 6 của Quân đội Trung Quốc, ngày 5 tháng 9 năm 2020, bỏ mạng nơi ngoại ô thủ đô.


Nguyên nhân tử vong: Vụ nổ do sét đánh.


———-


Trong một con hẻm nhỏ chật chội u ám phía sau con phố tối tăm, rác rưởi vương vãi đầy trên mặt đất, tiếng mèo kêu văng vẳng, một người đang cuộn mình khẽ nhúc nhích, mái tóc đen rẽ sang hai bên để lộ ra gương mặt xinh đẹp.


Lông mi cô run rẩy, Diệp Tử đột nhiên mở mắt ra, ẩn chứa lạnh lùng nhưng cũng vô cùng tỉnh táo. Bụng dưới có cảm giác nóng rực từng cơn, đôi mắt cũng được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng, tầm nhìn càng lúc càng mờ ảo.


Cô ngửi thấy mùi nước rửa chén rất nồng nặc, tiếng mèo kêu bên tai chân thật lại hơi dọa người, cùng một ít trí nhớ vốn không thuộc về chính cô lại bá đạo và mạnh mẽ tràn vào đại não của bộ.


Cô nhắm mắt lại, tập trung bình tĩnh lại, mãi đến 5 phút đồng hồ sau đó, cô mới dám tin rằng hóa ra là mình vẫn còn sống. Sống với linh hồn của Diệp Tử, nhưng lại là trong thân thể của Dạ Cô Tinh.


Trong mắt cô hiện lên sự mừng rỡ như điên, cô khẽ há miệng, nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng rên rỉ gợi cảm.


“Chết tiệt! Vậy mà lại bị người khác bỏ thuốc?!” Lần đầu tiên trong đời Diệp Tử bực bội đến mức phải chửi thề thế này.


Nhiệt độ ở bụng dưới càng lúc càng nóng, Diệp Tử cắn nhẹ môi, giãy dụa muốn đứng lên, lại đau lòng phát hiện hai chân không còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã trên mặt đất. Cuối cùng phải đỡ lấy vách tường, khó khăn lắm mới có thể ổn định được cơ thể.


Cô còn đang vắt óc suy nghĩ cách đối phó, thì bóng dáng to lớn của một người từ trên trời rơi xuống, đổ nhào lên người cô. Vậy mà lại là một người đàn ông!


{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Xung quanh tối đen khiến cho cô nhìn không rõ mặt của đối phương. Lồng ngực còn phập phồng chứng tỏ vẫn còn sống. Cô im lặng lắng nghe tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông cùng với mùi máu tươi quanh quẩn bên chóp mũi.


Xem ra, anh ta bị thương, mà vết thương ở… bả vai!


Đừng trách cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ trách người đàn ông này ngã ở đâu không ngã, lại cố tình ngã ở đây! Rơi chỗ nào không rơi, lại cố tình rơi ngay trước mặt cô!


Thuốc kích dục mạnh như thế, cho dù chịu được một lúc, cũng không dám đảm bảo sẽ không để lại di chứng gì. Cách tốt nhất chính là dùng đúng thuốc để trị bệnh. Bây giờ ‘thuốc’ đã đưa tới trước mặt cô rồi, kẻ ngốc mới không dùng!


Cô hít sâu một hơi, kéo người đàn ông này tới một chỗ bí mật, thẳng tay cởi quần áo, bắt đầu giở trò….


Nửa giờ sau, Diệp Tử ăn mặc chỉnh tề, bước từng bước loạng choạng rời đi.


Âm thanh giày cao gót gõ trên mặt đất càng ngày càng xa, người đàn ông kia trong bóng đêm bỗng mở đôi mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng ra, đôi mắt màu đen gian xảo đảo qua đảo lại….








Chương 2: Sự khiêu khích nhàm chán, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu



Diệp Tử, à không… bây giờ cô là Dạ Cô Tinh. Lúc Dạ Cô Tinh về đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng của cô, một người đang vừa đắp mặt nạ vừa xem video, một người thì nằm trên giường đọc tiểu thuyết, người còn lại nữa vẫn chưa về.


Hai người đang ở trong phòng làm như không thấy có người mở cửa vào, vẫn tiếp tục việc đang làm, không buồn liếc mắt nhìn người vừa vào cửa đến một cái chứ đừng nói là lên tiếng chào hỏi.


Dạ Cô Tinh cũng không thèm để ý, lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa thật sạch sẽ. Tắm xong cô giặt sạch quần áo vừa mới thay ra rồi mang đi phơi, sau đó leo lên giường, mắc màn vào.


Suốt cả quá trình từ đầu đến cuối cô không hề nói một câu nào.


{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến nhìn nhau, cả hai người đều có thể thấy được sự kỳ quái trong mắt đối phương .


Trước đây, mỗi lần như thế này còn không phải là do Dạ Cô Tinh chủ động lên tiếng trước sao? Không chỉ thế, cô còn phải cẩn thận nịnh nọt lấy lòng bọn họ, chỉ sợ chọc bọn họ tức giận, mặt cô thì lúc nào cũng có vẻ lo lắng, nơm nớp sợ hãi, như chuột con thấy mèo vậy.


Còn lần này thì thật kỳ lạ, một đứa mồ côi không cha không mẹ lại dám bày đặt lên mặt trước mặt bọn họ, đúng là cái đồ mồ côi không có ai dạy dỗ.


Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau.


Giang Vũ Vi lột mặt nạ trên mặt xuống, đứng đậy, giả vờ làm đổ một cái ghế bên cạnh, cạnh ghế bằng sắt đập xuống mặt đất phát ra một âm thanh vô cùng chói tai.


Kha Hiểu Yến theo phản xạ ôm lấy cánh tay đang nổi da gà của mình, nói lớn: “Ơ kìa…. Tiểu Vi, cậu cẩn thận chút được không? Chói tai muốn chết…”


Nếu đã là diễn kịch, thì cô ta cũng rất thích thú phối hợp, vì bản thân cô ta cũng rất thích hạch họe làm khó Dạ Cô Tinh.


Giang Vũ Vi giật mình che miệng nói: “Ây da! Hiểu Yến, tớ xin lỗi. Tớ không để ý trong phòng còn có cậu nữa. Con người tớ khá là tùy tiện, vô ý vô tứ, tớ cứ nghĩ là Cô Tinh với Tiểu Tuyết đều ở cô nhi viện chắc đã quen với âm thanh này rồi. Dù sao ở cái chỗ như vùng ngoại ô cũng toàn là nhà máy thôi mà, có là gì so với mấy tiếng ồn này đâu.”


Cô nhi viện được xây dựng ở vùng ngoại ô, nơi đó nhà máy san sát nhau nên rất nhiều tiếng ồn. Dạ Cô Tinh đúng là lớn lên ở một nơi như thế.


Còn “Tiểu Tuyết” mà Giang Vũ Vi nhắc đến tên đầy đủ là Lăng Tuyết, là bạn lớn lên trong cùng một cô nhi viện với Dạ Cô Tinh. Hai người cùng thi vào một trường đại học, cùng ở một phòng ký túc xá. Người còn lại đến giờ vẫn chưa về phòng chính là cô ta.


Kha Hiểu Yến ra vẻ rộng lượng khoát tay nói, “Không sao, nhưng lần sau cậu chú ý một chút nhé. Dù sao cũng không phải ai cũng lớn lên ở cái chỗ cô nhi viện đó đâu.”


Hai người cứ nhắc đi nhắc lại mấy chữ “cái chỗ”, rồi lại “cô nhi viện”, lúc nhắc đến mấy từ này giọng cũng cao lên mấy tông. Nếu như là lúc trước, Dạ Cô Tinh kể cả có ngủ rồi thì cũng phải dậy, xuống giường cười làm lành với hai người họ rồi vội vàng giải thích ‘Cô nhi viện thật ra rất tốt, không phải như chỗ mà các cậu nghĩ đâu’.


Sau đấy, mặc kệ cho cô có nói đến khô cả họng thì hai người bọn họ cũng sẽ không để ý, chỉ hùa nhau vào trêu đùa cô, nói ‘cái chỗ như cô nhi viện’ là nơi tồi tệ như thế nào, đến mức cô bị ép đến phát khóc mới dừng lại.


Thế nhưng bây giờ, Dạ Cô Tinh đã không còn là người dễ bị người khác bắt nạt như trước đây nữa. Bây giờ cô là Diệp Tử, số hiệu 073, vỏ bọc bên ngoài là một ngôi sao 18+ hạng ba, nhưng trên thực tế, cô chính là mật thám được MI6 sắp xếp vào làng giải trí.


Nhưng không ai biết rằng, cô còn có một thân phận khác là…. tổ trưởng Dạ Nhất của Dạ Tổ.


Dạ Tổ là tổ chức bí mật nhất của cục tình báo quân đội Trung Quốc, thành viên của họ đều là những người có thân phận được quốc gia bảo vệ tuyệt mật ở cấp SSS, đến cả tổ trưởng là cô cũng chỉ biết đến sự tồn tại của các thành viên nhưng lại không có quyền hạn được biết rõ về thân phận của từng người họ.


Có thể nói đây là một tổ đội nhìn qua thì không hề nguy hiểm, nhưng thực tế sức uy hiếp của mỗi một người trong đội lại vô cùng to lớn.


Bởi vì Dạ Tổ không hề nắm giữ quyền hạn trong quân đội, cũng không hề có vũ khí, giống như là tay không trói gà, nhưng tổ của họ lại nắm giữ những thông tin bí mật về các giai cấp, các lĩnh vực, thậm chí còn đến mức có tình báo của từng cá nhân cụ thể, chi tiết đến mức chính xác hơn cả trí nhớ của chính người đó.


Có thể nói rằng, trước mặt Dạ Tổ, bất luận là những nhân vật quan trọng trong chính phủ, doanh nhân hay là người dân bình thường, dân tị nạn, chỉ có Dạ Tổ không muốn biết, chứ không có gì là Dạ Tổ không biết.


Một tổ chức nắm giữ nhiều bí mật như vậy, nên dù không được trang bị vũ trang, nhưng lại có thể nắm chặt điểm yếu trí mạng của người điều phối vũ trang quân sự ấy, mặc dù không có quân quyền, nhưng lại có thể khiến người nắm giữ quân quyền phải kiêng kị.


Bởi vì trên trái đất này không có ai là tờ giấy trắng, mỗi người đều đang tự cất giấu bí mật không thể tiết lộ.


Mà những bí mật như thế thường là trí mạng và nguy hiểm.


Đối diện với sự khiêu khích nhàm chán của hai người Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến, Dạ Cô Tinh chọn cách im lặng, bởi vì còn có câu “vuốt mũi thì cũng phải nể mặt”.


Quả nhiên, hai người bọn họ không được ai đáp trả, cứ vậy mà lặng lẽ ngượng ngùng ngậm miệng lại.


{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Hai người bọn họ cũng chưa ngốc đến mức diễn trò cho một người đang ngủ say như chết xem, mặc kệ bọn họ có nói đến miệng khô lưỡi đắng thì người ta cũng không thèm nghe, thế thì tất cả đều vô nghĩa.


Trước khi đi ngủ hai người ngầm quyết định, ngày mai lại tiếp tục.


Dạ Cô Tinh từ từ nhắm mắt lại, nhưng cô không hề có ý định ngủ, tư duy rất rõ ràng, đau đớn từ thân dưới truyền đến nhắc nhở cô về chuyện đã xảy ra đêm nay.


Cô làm theo như chỉ thị, có mặt ở điểm hẹn đúng giờ, nhưng không ngờ cô lại bị cấp trên bắn một phát trúng tim. Sau khi cô ngã xuống, một đám người trốn trong bóng đêm ầm ầm lao ra, lúc đó trong lòng cô nghĩ mọi chuyện chắc chán đã được lên kế hoạch kỹ càng rồi.


Người cầm súng là đội trưởng đội hành động số 7 của MI6, Lâm Diệp, còn đám người xông ra kia là thành viên đội hành động số 7.


Bọn họ sớm đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật sự của Diệp Tử rồi, có thể đã mơ hồ đoán được mối quan hệ giữa cô và tổ chức thần bí kia, cho nên bọn họ bắt đầu lo sợ.


Bởi vì tất cả các nguồn tin tức tình báo của Dạ Tổ đều đến từ những mật thám được cài vào bên cạnh các mục tiêu, một năm, năm năm, thậm chí hàng chục năm để thu thập tư liệu trực tiếp nhất.


Bọn họ nghi ngờ Diệp Tử là mật thám ẩn nấp vào tổ chức của bọn họ để âm thầm thu thập thông tin về tất cả mọi người.


Không có ai muốn những bí mật sâu kín nhất trong lòng mình bị người khác biết được, đó là thứ dơ bẩn, xấu xa nhất của con người. Cũng không có ai có thể khoanh tay đứng nhìn việc làm xấu xa của mình bị vạch trần trước mắt người khác.


Cho nên bọn họ đã ra tay. Đầu tiên bọn họ dụ Diệp Tử đến vùng ngoại ô rồi giết người diệt khẩu.


“Đi lấy đồ trên xe đến đây, rồi quay về cục để báo cáo nhiệm vụ.” Đây là những lời Diệp Tử nghe được Lâm Diệp nói trước khi chết.


Xem ra không chỉ những người này muốn loại trừ Diệp Tử, mà đến cả nội bộ cấp cao của MI6 cũng có người ngồi không yên rồi.


{Truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, bọn họ cuối cùng vẫn không nghĩ tới một việc. Thông tin thu thập được của Dạ Tổ chưa bao giờ được ghi chép ra giấy, mà cái đầu của mỗi người bọn họ sẽ là kho lưu trữ thông tin tốt nhất . Bọn họ tưởng rằng giết được cô, tiêu hủy tất cả những “tài liệu” kia là có thể vô tư ư?


Thật sự quá ngu xuẩn!


Ngày nào bọn họ còn chưa tìm được những “tài liệu” kia thì ngày đó còn chưa thể sống yên ổn. Đáng tiếc rằng bọn họ sẽ mãi mãi không thể tìm ra được, bởi vì những thông tin đó đã được khắc sâu vào trí nhớ của cô, chứ không phải tồn tại dưới dạng vật chất trên thế giới này.


Giết cô, có nghĩa là bọn họ đã mất đi đầu mối duy nhất ấy.


Những người này cả đời sẽ phải gánh chịu nỗi sợ hãi, cả ngày lo ngược lo xuôi, đề phòng trái phải từng khắc, lo lắng nơm nớp rằng những “tài liệu” kia có thể một dao cắt đứt sự sống của họ.


Đột nhiên Dạ Cô Tinh mở trừng mắt, nhìn ra ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nở nụ cười.


Khóe môi cô chậm rãi nở một nụ cười như đóa bỉ ngạn nở rộ trong đêm, tuyệt đẹp nhưng lại chứa đầy nguy hiểm và gian xảo.


Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu thôi.


Ngoài cửa sổ màn đêm dày đặc, trăng sáng vằng vặc, sao thưa rải rác trên bầu trời đêm.





 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom