• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (4 Viewers)

  • Quyển PN - Chương 33+34+35 - HOÀN PHIÊN NGOẠI

Chương 33: Hữu tình hay vô tình: Trong lòng


Vào bữa tiệc mừng sinh nhật Hạ Nhân, khách sạn Venetian Macao dừng hoạt động.


Hoa tươi được sắp xếp hai bên đường, nhạc buổi lễ vang lên, khách mời tới lui trò chuyện lưu loát bằng tiếng Quảng, bàn luận trên trời dưới đất, chốc chốc lại cười lớn một trận.


Bữa tiệc linh đình, bầu không khí vừa vặn.


“Tôi giới thiệu một chút, vị này là Bành tổng của Sòng bài Lăng Khởi.”


“Xin chào, Bành tổng.”


Đưa đôi mắt dò xét người đứng trước mặt, suy nghĩ của Bành Kiên cứ lặp đi lặp lại.


Rất nhanh, đã trở nên cởi mở mà cười, “Chàng trai tuấn tú lịch sự, quả là nhân tài, lão Điền, ông giấu kỹ thật đấy!”


Điền Khuê chắp hai tay hành lễ, liên tục cười xòa.


“Hiếm khi được lọt vào mắt thần của Bành tổng, đây là cháu ngoại của tôi, Lâm Triệt. Vừa hay, đến Macao bàn chuyện làm ăn, cũng nhận được lời mời dự sinh nhật của cô ba nhà họ Hạ, nên mới đến kết giao.”


“Ồ.” Chợt giật mình, “Thì ra cháu trai của Điền tổng, vinh hạnh vinh hạnh.”


“Bành tổng danh tiếng lẫy lừng, là tôi với cao mới đúng.”


“Haha…. chàng trai này không chỉ vẻ ngoài đẹp, đến cả tiếng Macao cũng nói dễ nghe như thế! Xin hỏi, cậu đang làm việc ở đâu?”


“Tôi lớn lên ở Hong Kong, sau đó trở về nội địa ra sức làm việc, nay đang kinh doanh một xí nghiệp ngoại thương ở Ôn Châu. Ở trước mặt ngài, chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ.”


“Cháu trai khiêm tốn rồi, Ôn Châu là một nơi tốt!” Đôi mắt Bành Kiên phát sáng.


Những năm này, ông ta luôn muốn chiến đấu ở nội địa, khai phá thị trường mới, đáng tiếc nhân duyên không đúng chỗ, Lâm Triệt này nhìn có vẻ chín chắn, có thể kết giao, có lẽ sẽ là một sự trợ giúp không nhỏ.


Lâm Triệt, cũng chính là Minh Triệt sau khi cải trang che giấu đi khóe môi đang nhếch lên.


Cá đã cắn câu.


“Ôn Châu quả thực không tồi, cơ hội nhiều, nhưng thách thức cũng rất lớn.”


Cố tình xoay quanh vấn đề ông ta có hứng thú, quả nhiên, Bình Kiên rất đỗi thích thú.


“Lão hủ đây từ lâu đã rất muốn đi nội địa xem sao, vì tổ quốc xây dựng thêm nhiều công việc, nhiều lực lượng hơn, tiếc rằng không có người nào quen thuộc mà dẫn đường.”


“Cái này thì dễ xử lý, có tiền cùng nhau kiếm, mọi người đều hài lòng.” Minh Triệt thuận theo lời của ông ta, lừa đến mức ông ta mừng như mở cờ trong bụng.


“Đôi bạn lâu năm chúng ta, sau này phải nâng đỡ lẫn nhau.”


Ánh mắt Minh Triệt lộ ra vẻ khó xử.


“Cháu trai có phải có lời gì muốn nói?” Thấy dáng vẻ xoắn xuýt của anh, Bành Kiên lên tiếng hỏi dò.


Nếu đủ khả năng, ông ta cũng không ngại moi hết tim gan.


“Gần đây nhà cửa không yên ổn cho lắm, nghe nói Hồng đại sư rất có trình độ ở mặt này, đáng tiếc cứ không gặp được người……” Vẻ mặt hổ thẹn.


“Bình thường thì cuộc hẹn trước với Hồng đại sư, nói là có ngàn vàng không mua được cũng không quá chút nào. Nếu không có người quen nào, thật đúng là không thể hẹn nổi.”


“Anh Bành có thể giúp đỡ chứ?”


Bành Kiên lưỡng lự trong chốc lát, cuối cùng than nhẹ, “Được rồi, thấy chúng ta cũng ăn ý, hôm nay tôi sẽ phá lệ thay anh tiến cử.”


“Thực sự cảm tạ!”


“Đừng ngại, cũng nhờ lần làm quen này của chúng ta, lão Bành tôi mới có chút thể diện.”


“Nhưng tôi nghe nói vị Hồng đại sư này chính là rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi, hết sức thần bí.”


Bành Kiên lại ung dung cười, “Tiệc sinh nhật của cô ba nhà họ Hạ, ông chủ Hạ rất chú trọng, Hồng Thái nhất định cũng sẽ đến.”


“Thế này thì lại làm phiền anh Bành rồi. Trước khi đến đây có ghé qua Patos, nghe dượng nói Bành tổng cũng là người thích rượu, thế thì tôi đành mượn hoa hiến Phật, mời nhận cho.”


Một đôi tay trắng muốt mảnh mai đột nhiên xuất hiện, càng nổi bật dưới bình rượu màu đỏ đậm, cực kỳ chói mắt.


Thuận thế nhìn lên, một cô gái cao gầy xinh đẹp trắng như tuyết đang cười bẽn lẽn lọt vào trong tầm mắt.


Bộ lễ phục đen chạm đất, trên đầu là chiếc mũ phục cổ, mái tóc đen tuyền buông xõa, giấu đi khuôn mặt như bông sen yêu kiều, đôi mắt xanh lam trầm tĩnh nổi bật lên màu sắc thâm thúy dưới ánh đèn, nhìn có vẻ lạnh lùng mà thần bí, mang theo cả sự ma mị lôi cuốn.


Lúc đó Bành Kiên sững sờ, trong đầu xuất hiện bốn chữ ——


Vưu vật tuyệt sắc!


Minh Triệt nghiến răng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười, hoàn toàn là một diễn viên chuyên nghiệp dày công tu dưỡng.


Chỉ là trong lòng đã âm thầm muốn đâm chiếc đầu lợn trước mặt vô số nhát dao.


Người dám mơ tưởng đến người của anh, thật to gan!


Chờ đến khi sắp xếp xong việc Hồng Thái, sẽ cho ông biết tay!


Minh Triệt thầm hạ quyết tâm.


Nguyệt Vô Tình khoác một lớp áo như da người cũng không dễ chịu, còn bị một người đàn ông, ừ, một lão già giống lợn dùng ánh mắt dâm dục quan sát, nếu không có nhiệm vụ đang chờ, anh sẽ lấy dao nĩa trên bàn, đâm vào đôi mắt gian xảo của đối phương cho hả giận rồi!


“Bành tổng có phải không hài lòng về chai rượu không?”


Lập tức hoàn hồn, ánh mắt vụt qua, có là Bành Kiên đã quen cục diện cũng không khỏi giật mình —— Patos năm 74!


Có thể nói, chai rượu vang này chính là vô giá!


Lúc này lại càng xem trọng Minh Triệt hơn rất nhiều.


Thuận tay tặng, lại chính là chai rượu đẳng cấp thế này, quả nhiên, nội địa phát triển nhanh như gió mới là mỏ vàng lớn, một người làm ngoại thương, cũng đạt đến cảnh giới này!


Không ngờ rằng, người ta liên hợp lại lập âm mưu, ông ta đã biến thành kẻ ngốc!


“Ây da, sao lại có thể chứ, lần đầu gặp mặt, đã nhận món quà lớn như thế này?” Bành Kiên xua tay, miệng thì nói như thế, nhưng đôi mắt đã dính vào chai rượu, không nỡ di chuyển ánh mắt.


Ánh mắt dâm tà mịt mờ xẹt qua bàn tay trắng nõn thon dài của cô gái.


“Bành tổng khách sáo rồi, chỉ là chút thành ý, còn sợ không lọt vào mắt của ngài!” Nếu quan sát tỉ mỉ, không khó để phát hiện, Minh Triệt đã nghiến răng thật chặt.


“Sao có thể?”


Khước từ cho có lệ, Bành Kiên vẫn nhận nó. Lúc nhận chai Patos từ tay Nguyệt Vô Tình, vẫn mộng mơ thừa cơ mà lợi dụng, kết quả Minh Triệt dang tay ra, kéo người vào trong lòng, với một tư thế bảo vệ chắc chắn.


“Giới thiệu một chút, bạn nữ đồng hành cùng tôi đêm nay, cũng là vợ chưa cưới của tôi, Ngải Nguyệt.”


“Thì ra là cô Ngải, vinh hạnh.” Một đôi tay như tay lợn chìa ra, vừa mập vừa dính, móng tay còn phủ một lớp vàng vàng, vừa nhìn đã biết là một kẻ nghiện thuốc.


Cằm Nguyệt Vô Tình khẽ nâng lên, dè dặt cười, ánh mắt thản nhiên, nhưng vẫn chưa chìa tay ra.


“Xin lỗi, tiểu Nguyệt là một họa sĩ, rất ít tham dự những nơi như thế này, nếu như có chỗ nào thất lễ, mong rằng Bành tổng rộng lượng.”


“Chả trách khí chất nghệ thuật đầy mình, thì ra cô Ngải còn có thân phận này nữa,” Bình tĩnh thu tay lại, Bành Kiên cười một cách lão luyện mà khôn khéo.” Là do tôi đường đột rồi.”


Lại là một màn chào hỏi, chủ đề câu chuyện vẫn chưa tách khỏi Nguyệt Vô Tình.


Minh Triệt thầm hận, cái tên này cũng quá thu hút người khác rồi! Vào đây chưa đến ba mươi phút, thêm Bành Kiên, đã có không dưới mười người nói gần nói xa, ý đồ đến bắt chuyện.


Nén chặt sức lực, ngắt vào phần bên hông.


Nguyệt Vô Tình nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu thu tay lại.


Đôi mắt hoa đào của Minh Triệt hơi rối rắm, rần lên từng lớp sâu nặng.


Đột nhiên ——


“Nhanh nhìn đi! Cô ba nhà họ Hạ ra rồi!”


“Người đi cùng cô ta là vua bài Hạ Thạc à?”


“Nghe nói, vua bài rất cưng chiều cô tiểu thư này, một bữa tiệc sinh nhật cũng làm đến linh đình như thế này, quả thực có thể nhìn ra…”


“Á? Người bên cạnh vua bài là ai? Sao lại chưa nhìn thấy bao giờ…”


“Anh không biết à?! Đó là Hồng Thái Hồng đại sư, người có tiếng trong giới phong thủy! Nghe nói, rất nhiều người quyền thế ở Hong Kong đều mời ông ta xem phong thủy.”


Minh Triệt, Nguyệt Vô Tình nhìn mặt nhau, đến rồi.


Đợi ba người họ đến gần, đồng tử xanh thẳm híp lại, Nguyệt Vô Tình lạnh lùng nhếch môi.


Quả nhiên là ông, Phạm Âm Ngã!


Bành Kiên đột nhiên đến sát, hơi nóng vẩn đục phun ta bên tai Nguyệt Vô Tình, mặc dù cách một khoảng nhất định, cũng vẫn rất buồn nôn.


“Nhìn xem, đó chính là Hồng đại sư mà các cậu tìm.”


Minh Triệt bình tĩnh lùi về sau một bước, thuận thế kéo Nguyệt Vô Tình qua một bên.


Ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, “Cuối cùng cũng gặp được Hồng đại sư rồi!”


Hốc mắt ửng đỏ, nhìn có vẻ giống như mừng rơi nước mắt.


Trên thực tế, anh là bị cái lão đầu lợn này làm cho tức đến đỏ mắt.


Nguyệt Vô Tình lúc đó thở phào nhẹ nhõm.


Ở trong lòng Minh Triệt, khuôn mặt e thẹn khôn khéo, thực ra đã không nhịn được mà muốn nôn rồi.


Không khỏi dính vào chặt hơn, muốn cách đồ lợn béo đó xa hơn một chút.


Minh Triệt không ngốc, thì sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội thân mật này được cơ chứ?


Đôi tay vòng qua cái eo nhỏ, cúi đầu, cúi xuống dịu dàng hôn một cái lên trán, “Ngoan, đừng sợ, chỉ cần Hồng đại sư ra tay giúp đỡ, chắc chắn sẽ nên chuyện.”


Cả khuôn mặt Nguyệt Vô Tình đều xanh rồi, vẫn may, anh đang đeo mặt nạ, nên không bị người khác phát hiện ra.


Trái lại Minh Triệt thành công đánh úp một cách quang minh chính đại, tinh thần sảng khoái.


Bành Kiên ông đầu lợn đó tốt xấu gì cũng có chút tác dụng, nếu không thì Nguyệt Vô Tình cũng sẽ không chủ động như bây giờ….


Minh Triệt mãn nguyện rồi, sự tức giận trong lòng ngay lập tức tan thành mây khói.


Người đẹp ở trong lòng, nếu không có chút phản ứng nào, thì chỉ có…. quá bất lực?


Đôi mắt xanh thẳm sâu nặng nhìn anh, âm thầm cảnh cáo.


Minh Triệt bơ đi.


Anh chắc chắn Nguyệt Vô Tình không dám phản kháng!


Cười thầm trong lòng một cách ngọt ngào….


Dáng vẻ hai người liếc mắt đưa tình lọt vào ánh mắt của Bành Kiên, hình như không phải vị ngọt nữa.


Dù sao, cô gái Ngải Nguyệt này, thật sự lọt vào ‘mắt xanh’ của ông ta.


Nhìn dáng người đó, khuôn mặt đó…..


Bành Kiên ông ta cũng coi như có vô số các cô gái bên cạnh, chỉ là quay đầu một cái nhìn thấy cảnh đó, làm sao có thể không động lòng?


“Khụ khụ!”


Ngay tức khắc ho lên hai tiếng, như đang nhắc nhở.


Minh Triệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ông ta, “Bành tổng, vừa nãy còn tốt đẹp, sao lại nói ho nhiều thế? Có cần tôi giúp ông gọi người không?”


“Không, không cần.” Sắc mặt nghiêm túc, ngầm tức giận thằng nhóc này không biết điều.


Nhưng “vợ chưa cưới” của người ta, vừa ôm vừa hôn, liên quan cái lông gì đến ông?


Bành Kiên đã xem tiểu mỹ nhân Ngải Nguyệt này thành mục tiêu theo đuổi, ánh mắt nhìn Minh Triệt hiện ra thâm sắc đang suy đoán.


Làm sao để tên này chắp tay nhượng bộ đây?


Khi đó, trong mắt Nguyệt Vô Tình hiện lên vẻ trêu tức, thể hiện rõ sự hả hê.


Nụ cười của Minh Triệt dần trầm lại, một giây sau, đã phủ lên đôi môi đỏ ửng, ngấu nghiến, mút vào, hai người cùng nhịp thở.


Nguyệt Vô Tình theo bản năng muốn trốn tránh, thoáng nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của lão lợn béo, lại ngừng tất cả những hành động, mặc cho người nào đó càn quấy trong miệng.


So sánh thì, anh thà rằng bị Minh Triệt hôn, còn hơn đứng quá gần lão lợn béo đó.


Có kinh nghiệm từ nụ hôn mạnh mẽ lần trước ở bờ biển, kỹ năng hôn của Minh Triệt tiến bộ vượt bậc.


Nguyệt Vô Tình rõ ràng cảm nhận được, dáng vẻ mạnh mẽ khó có thể che được sự tinh tế, uyển chuyển dịu dàng, quyến luyến không ngớt.


Nụ hôn kết thúc.


Bốn mắt nhìn nhau, cùng thở dốc.


Thần sắc Minh Triệt sảng khoái, cười đến vô lại tinh quái.


Đôi mắt Nguyệt Vô Tình mơ màng, trong đầu bây giờ là một đống hỗn độn.


“Khụ khụ!”


“Xem, Bành tổng lại ho rồi.”


“Hay là, chúng ta gọi bác sĩ cho ông ta đi?”


“Vẫn nên hỏi ý kiến của ông ta trước.”


Hai đôi mắt, cùng lúc nhìn về phía ông ta.


Bành Kiên hơi lúng túng, nghiêm mặt lại, “Không sao, không cần quan tâm đến tôi. Tình cảm của hai vị thật là…. gắn bó keo sơn.”


“Tất nhiên rồi,” Minh Triệt cầm tay Nguyệt Vô Tình, mười ngón tay đan vào nhau, “Vợ chồng với nhau, vốn dĩ là như thế.”


Ánh mắt Bành Kiên chợt lóe lên, xẹt qua đôi tay nắm chặt lấy nhau của họ, ẩn giấu sự đố kỵ đang lan tràn.


“Không phải muốn gặp ngài Hồng sao? Mời hai vị theo tôi.”


Quả nhiên, vừa nhắc đến Hồng Thái, đôi mắt của Minh Triệt ngay lập tức phát sáng.


“Thế thì làm phiền Bành tổng rồi.”


“Khách sáo rồi.” Chắp tay, nắm tay, ánh mắt lại chưa hề rời khỏi Nguyệt Vô Tình.


Chương 34 Hữu tình hay vô tình: Yêu cuồng nhiệt


“Anh Hạ, đã lâu không gặp. Hồng đại sư cũng đến đây sao? Thật sự là hiếm thấy.”


Bành Kiên tiến lên, cười đến mặt có nếp nhăn, giống phật Di Lặc.


“Bành tổng, cảm ơn vì đã tới dự.”


Hạ Thạc nâng ly, cười sảng khoái, mặc dù đã qua tuổi sáu mươi, nhưng đôi mắt lại vẫn rất có thần.


Mặc dù Hồng Thái được điểm tên không có biểu cảm gì, lại hơi hơi gật gù, nhìn ra được, hai người trước mặt Bành Kiên vẫn là có chút địa vị, ít nhất, được tiếp đãi rất tốt.


Ba người chào hỏi xong, Bành Kiên vài lần muốn nói gì rồi lại thôi.


“Bành tổng hình như có chuyện gì muốn nói?”


“Thật không dám giấu diếm, tôi đây có một người bạn, đặc biệt từ nội địa đến Macao, chỉ vì để gặp mặt Hồng đại sư một lần. Nếu là nói với người khác còn đỡ, ai ngờ lại hỏi đến tôi cơ chứ!” Dang hai tay ra, ra vẻ rất trang trọng, “Chúng ta qua lại cũng không phải ngày một ngày hai, có một số quy tắc, trong lòng tôi đây sáng tỏ, rất tường tận! Cho nên, không dám dễ dàng đưa người đến trước mặt ngài, nhưng nhà của người bạn này quả thật có chuyện gấp, trong lòng tôi cũng rất rối rắm!”


“Người bạn kia của Bành tổng, cũng đang ở đây sao?” Hồng Thái đột nhiên nói, giọng nói như chuông đồng.


“Cháu à, lại đây.” Bành Kiên quay lại nhìn người phía sau, ý bảo Minh Triệt tiến lên.


Rồi sau đó, quay người về hướng Hồng Thái, ra vẻ mở lời, không ngờ sắc mặt Hạ Thạc đột nhiên biến đổi.


Chuyện hợp tác với gia tộc Gambino đã được lên kế hoạch, sao ông ta lại có thể không thăm dò kỹ càng đối phương đã vội vàng quyết định.


Đương nhiên, cũng đã hiểu rõ mối ân oán giữa Gambino và nhà họ An.


Nhân tiện, còn điều tra toàn diện tường tận về nhà họ An.


Minh Triệt cũng không cải trang, Hạ Thạc đã xem qua ảnh, lúc đầu vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng dù sao ông ta cũng không ngốc, rất nhanh đã phát giác ra manh mối.


“Cẩn thận!”


Nhưng đã quá muộn.


Hồng Thái đang đứng bên cạnh ông ta hoảng sợ trừng to mắt, đã cứng đờ ngã xuống đất.


Không đến ba mươi giây, toàn thân bắt đầu co giật, hai mắt trắng dã.


Một phút sau, hầu như không còn cử động.


“Không, không thở nữa…..”


“Chết người rồi ——”


Trong đám người, không biết là ai hét lên một tiếng, hiện trường vốn dĩ đã hỗn loạn nay hoàn toàn không thể khống chế.


Khách mời bắt đầu chạy toán loạn, vô cùng sợ hãi.


Giữa lúc đang hết sức hỗn loạn, tiếng súng đột nhiên vang lên, đèn thủy tinh chói lọi trên đỉnh đầu cũng nổ tung, bắn ra tung tóe từng mảnh nhỏ.


Nguồn điện cũng theo đó mà bị ngắt đi, cả hiện trường rơi vào một màu tối om.


Sự hoảng hốt, sợ hãi đang lan tràn ra khắp phòng, tiếng hét thất thanh chồng chất.


Hạ Thạc vẫn chưa kịp phản ứng với cái chết của Hồng Thái, lại chuyện đột ngột này làm trở tay không kịp.


“Bảo vệ ——”


Bây giờ gọi người vào, thì cũng đã muộn rồi.


Bởi vì, từ lúc Hồng Thái ngã xuống đất, trước lúc đèn thủy tinh nổ tung, Minh Triệt đã mang theo Nguyệt Vô Tình đã cải trang rời khỏi đám đông, theo kế hoạch đã bàn chạy ra khỏi khách sạn.


Dù hỗn loạn, hay rối bời hơn nữa, thì cũng đều bị hai người họ để lại phía sau.


Ra khỏi đó lập tức nhẹ nhõm, phóng túng như gió.


“Anh còn định nắm tay tôi bao lâu nữa?”


Đứng ở đầu đường ồn ào nhộn nhịp, trà trộn trong đám đông, tạm thời an toàn.


Thấy họ nắm chặt tay nhau, sắc mặt Nguyệt Vô Tình trầm xuống.


“Em là vợ chưa cưới của tôi, tôi không nắm tay anh, thì nắm ai?” Minh Triệt siết chặt không buông, khẽ cười nói, đáy mắt lại toát ra vẻ nghiêm túc.


Nguyệt Vô Tình không mở mắt.


“Sao thế, xấu hổ rồi à?”


“Minh Triệt, anh có thể nghiêm chỉnh chút được không?” Nguyệt Vô Tình tỏ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng lại đang âm ỷ hoảng sợ.


“Tôi tưởng rằng, trong chuyện này, tôi vẫn luôn nghiêm chỉnh.”


“……”


“Đi thôi, nhiệm vụ đã hoàn thành, còn hai tiếng nữa máy bay trực thăng mới đến, chúng ta còn có hai tiếng.”


“Đi?”


“Ừ.”


“Đi đâu?”


“Đi dạo phố.”


Nguyệt Vô Tình tưởng anh đang nói đùa, nhưng mười phút sau, họ đã có mặt ở đường cái, là lúc đèn neon bên đường chiếu sáng cả con đường giữa bầu trời đêm, anh mới bất đắc dĩ tin rằng đây là…. sự thật.


“Vợ à, em hôm nay sửa soạn xinh đẹp như thế, không muốn tản bộ cùng anh à?”


Nhăn mày lại, “Đừng gọi lung tung.”


“Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn luôn rồi, cho tôi gọi một tiếng thì sao chứ?”


“Đó chỉ là diễn kịch!”


“Nhưng tôi đã lún quá sâu vào vở kịch đó rồi, không ra được nữa, thì phải làm sao?”


“…….”


Ánh mắt tối sầm lại, Minh Triệt tiến lên phía trước, “Anh nói xem, làm thế nào để quên đi cảm giác thích một người? Lại phải làm sao để kìm chế không thích người đó nữa?”


“Đừng ồn ào.” Đôi mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng, khuôn mặt Nguyệt Vô Tình phủ đầy sương lạnh lẽo.


“Nguyệt thần côn, thực ra anh đã biết từ lâu rồi, có phải không?”


“Biết thì thế nào? Không biết, thì lại thế nào?”


Trái với quy luật âm dương, giống như phản lẽ trời —— chống lại trời mà đi, sẽ không có kết cục tốt!


“Anh dám nói, không có chút động lòng nào với tôi không?”


“Không có.”


“Thế lúc nãy tôi hôn anh, vì sao lại không từ chối?”


“Yêu cầu của nhiệm vụ.”


“Cũng là thực thi nhiệm vụ, vì sao lúc Bành Kiên đến gần anh, anh lại tránh đi, nhưng lại không gạt bỏ đi lúc tôi ôm anh vào lòng?”


“…….”


“Nói đi? Không giải thích được à? Vốn dĩ anh đang tự lừa dối mình!”


“Im miệng!”


Đôi mắt hoa đào chợt lóe lên, cười khẽ, “Giận rồi? Anh còn dám nói, không có bất kỳ cảm giác gì với tôi? Tôi còn nhớ, hộ pháp Nguyệt – Nguyệt Vô Tình cao cao tại thượng chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt những người thừa thãi, lại càng không biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài ngoại trừ sự thờ ơ.”


“……”


“Vì sao không nói nữa? Chính anh cũng đã ngầm thừa nhận rồi?”


Đột nhiên giương mắt, “Đúng, tôi thừa nhận mình có chút dao động, nhưng thế thì sao?”


“Làm sao?” Nâng đôi môi, chìa tay ra, chế trụ sau đầu người đàn ông, đặt một nụ hôn khí thế nóng bỏng lên.


Nguyệt Vô Tình phản kháng, vùng vẫy, lại đổi lấy sự tấn công càng mạnh mẽ của đối phương.


Nụ hôn kết thúc, môi của hai người họ đều sưng lên.


Minh Triệt lại cười như điên, từ trong ra ngoài đều lộ ra sự vui thích.


“Trong ngực anh đã có khẩu súng viễn trình laser, vì sao không dùng nó?”


“……..”


“Không phải giận tôi sao? Hận tôi sao? Chỉ cần một phát súng, thậm chí không nhìn thấy viên đạn, không có tiếng động nào, máu cũng không chảy ra, chỉ cần một phút đồng hồ, là có thể hoàn toàn giải quyết sự phiền phức là tôi đây, vì sao không dùng?”


“Minh Triệt, anh, ép, tôi?” Sự tức giận dâng trào, đôi mắt xanh thẳm trong veo, tơ máu rải rác.


“Đúng! Tôi ép anh thừa nhận tấm lòng, ép anh nhận rõ sự thật, không chỉ như thế, tôi còn muốn ép anh đưa ra sự lựa chọn!”


“Lựa chọn?” Cười nhạt, châm biếm, “Từ lúc bắt đầu anh đã không cho tôi quyền lựa chọn!”


Ánh mắt chợt lóe lên, “Xem ra, anh đã biết rồi. Quả thực, tôi vốn dĩ không định cho anh cơ hội lựa chọn, bởi vì, cả cuộc đời này, chỉ cần anh còn sống, thì chỉ có thể là một mình Minh Triệt tôi!”


“Cơ thể của anh, trái tim của anh, tất cả những điều gì liên quan đến anh, tôi đều muốn!”


Nguyệt Vô Tình cười châm biếm, “Anh dựa vào cái gì chứ? Anh là cái thá gì chứ?”


“Dựa vào.” Giọng nói chợt dừng lại, kìm giữ chiếc cằm, hôn lên thêm lần nữa, “Tôi là người đàn ông duy nhất của anh.”


…….


Hai ngày sau, tại phòng làm việc ở Chiêm Ngao.


“Hạ Nhân bị bắt cóc, Hạ Thạc có lẽ đã đoán được dấu tích của chúng ta, bây giờ đã thành thật rồi, cắt đứt mối liên hệ với Gambino rồi.”


“Ông ta cũng rất thông minh.” An Tuyển Hoàng cười nhạt.


Mọi chuyện tạm thời kết thúc, hai người đi ra từ phòng làm việc.


Nguyệt Vô Tình đi trước, Minh Triệt nối gót theo sau.


Đúng lúc gặp Dạ Cô Tinh đi tập thể dục buổi sáng về.


“Sư muội.”


“Việt sư huynh, sư phụ bảo có việc, kêu anh qua đó một chuyến.”


“Ừ, anh đi bây giờ đâu.”


Nhìn theo Nguyệt Vô Tình rời đi, cho đến lúc không nhìn thấy nữa, Minh Triệt mới lưu luyến thu lại ánh mắt.


“Được rồi, đừng có bày ra vẻ mặt như bà vợ bị bắt nạt nữa.” Dạ Cô Tinh rót một ly nước, vẻ mặt ghét bỏ.


Minh Triệt bĩu môi, trong lòng uất ức vô cùng.


“Ấy, nhìn ánh mắt oán hận kìa, đừng nói với tôi, anh vẫn chưa thu phục được người ta nhé?”


“……..”


“Ôi! Thật sự vẫn chưa thu phục được à? Thì ra lời tôi bảo Lạc Xuyên chuyển cho anh, vẫn chưa ngấm được?”


“Đúng là cục đá nhà xí, vừa thối vừa cứng!”


Dạ Cô Tinh suýt chút nữa thì sặc nước, lắc lắc đầu, ho nhẹ, “Anh kém cỏi như thế à? Đến cục đá nhà xí cũng không thích anh……..”


“Phu nhân, tôi cầu xin cô đấy, đừng có trêu tôi nữa, được không?


“Được rồi được rồi, vẫn là không nên xát muối lên vết thương của anh nữa, ngộ nhỡ đau chết thì phải làm sao?”


“Có một chuyện, tôi không biết nên nói thế nào?” Minh Triệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, sự rối rắm trong ánh mắt không giống như giả vờ.


“Chuyện riêng?”


Lắc đầu.


Do dự trong phút chốc, đặt ly nước xuống, đáy ly gõ xuống mặt bàn thủy tinh, phát ra âm thanh trong trẻo.


“Anh muốn nói Lạc Xuyên?” Cô chớp mắt, khẽ cười.


Minh Triệt đột nhiên kinh hãi, chợt như sáng tỏ, “Trước mặt khách Quan Công nghịch đại đao, là tôi quá phô trương rồi.”


“Anh có thể nghĩ đến nói cho tôi chuyện này, tôi rất vui.”


Ít nhất cũng chứng tỏ rằng, trong mắt anh, Dạ Xã và nhà họ Hạ là một nhà.


“Phu nhân không lo rằng nuôi rắn quá lâu, sẽ bị phản bội cắn một cái sao?”


“Thật ra, tôi không để ý người của mình thỉnh thoảng nghịch ngợm tâm cơ một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là, không được vượt quá ranh giới. Lạc Xuyên là cấp dưới, thực ra còn tồn tại vấn đề rất lớn, nhưng năng lực làm việc của anh ta hơn nhiều người, chỉ nội điểm này, tôi đã không còn lý do gì để không trọng dụng anh ta.”


“Nhưng mà…”


Dạ Cô Tinh khua khua tay, “Một người chỉ cần nhận thức rõ vị trí của mình, tìm được giá trị khác biệt của mình, đó chính là năng lực.”


“Ý của phu nhân là, phát huy hết tác dụng?”


“Có thể nói như vậy.”


Năng lực của Lạc Xuyên mạnh, là điều không thể nghi ngờ, nên Dạ Cô Tinh mới đặt anh ta ở vị trí đó.


Mặc dù anh ta rất cứng đầu, đó là thiếu sót rất lớn, chỉ cần không vượt quá ranh giới, ở trong phạm vi có thể tha thứ được, Dạ Cô Tinh sẽ không động đến anh ta.


“Nước quá trong sẽ không có cá, có những lúc dùng cách thức quanh co vòng vèo, hoặc không thiên về sự ngay thẳng, thì kết quả càng tốt hơn.”


Nhìn đăm đăm vào người phụ nữ trước mặt, Minh Triệt cảm thán, chỉ có sự kính nể.


Chẳng trách nhiều năm như thế, gia chủ luôn trước sau như một với cô ấy, Dạ Cô Tinh có năng lực như thế này, cũng rất có sức hấp dẫn.


“Nói về anh với Nguyệt Vô Tình đi, tiến triển thế nào rồi?”


Yết hầu nghẹn lại, một lúc sau lại nói, “Anh ấy không bằng lòng.”


“Thế anh ấy từ chối chưa?”


“Ấy… cái này thì chưa.”


“Ờ.” Dạ Cô Tinh đi rồi, trước khi rời đi, dùng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Minh Triệt, làm anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra.


Là ý gì?


Đợi đã!


Nguyệt thần côn không nhận lời, nhưng cũng không từ chối mà?!


Ý là, anh vẫn còn cơ hội rất lớn?!


Một khi có sự nghi ngờ, suy nghĩ cẩn thận, mới phát hiện ra, ngoại trừ lần ở đình nghỉ mát đã bị từ chối, từ đó anh không hề nghe thấy những từ đại loại như “Không bằng lòng”, “Không thể nào” phát ra từ miệng của Nguyệt Vô Tình nữa!


Phát hiện này làm cho Minh Triệt bất động.


Suy cho cùng, Nguyệt Vô Tình chính là kiểu người trong nóng ngoài lạnh!


Minh Triệt thề rằng, anh sớm muộn cũng sẽ lột bỏ tấm mặt nạ đó, sau đó, đè xuống dưới người, yêu thương một trận cuồng nhiệt…


Có điều, đợi đến ngày đó, rốt cuộc ai bị ai đè, vẫn chưa xác định được!


Chương 35: Hoàn phiên ngoại (Thêm phần tiểu kịch trường)


“Chú Triệt Triệt, chú lại ngây người ra rồi!”


Cô bé giống như đã phát hiện ra điều gì thú vị, không để ý cả chiếc bánh ngọt trong tay, quay lại trêu chọc Minh Triệt.


“Hả?” Người bị trêu chọc lúc này mới lấy lại tinh thần, đáy mắt mù mịt vẫn chưa giấu đi được.


“Chú Triệt Triệt, có phải chú bị bệnh rồi không?”


“Không có mà.”


“Mẹ bảo, cái này gọi là —— bệnh, tương, tư!”


Minh Triệt bật cười, chìa ngón trỏ xoa xoa đầu cô bé, “Không học điều tốt! Cô nhóc này, cũng biết bệnh tương tư cơ đấy?”


An Húc mở to đôi mắt, bĩu môi, “Trên tivi cũng có, cái gì mà thầm mến, yêu thích công khai….. cháu biết cũng nhiều đó!”


Minh Triệt: “……”


Suy nghĩ một hồi lâu, anh vẫn không hiểu được tình yêu bằng một đứa trẻ miệng còn hôi sữa?


Nhưng mà, bảo bảo ngoan, cháu trưởng thành sớm như thế, có thật sự tốt không?


Gần đây Minh Triệt quả thực rất dễ bực bội.


Nguyệt Vô Tình lạnh lùng như ngọn núi băng, tình trạng trước mắt của mình, giống như đang bị treo trên lưng đồi —— lên không được, xuống cũng không xong.


Hoặc là nghỉ ngơi lấy sức, chờ đến khi hồi phục lại bình thường, tiếp tục leo lên; hoặc là kịp thời từ bỏ, về chân núi nghỉ ngơi.


Bây giờ thể lực của anh dồi dào, có thể kiên trì, nhưng rồi cũng sẽ có ngày mất hết sức lực, anh sợ mình sẽ không nhẫn nhịn được mà từ bỏ.


“Chú Nguyệt Nguyệt!”


Cô bé nhỏ bổ nhào về phía trước, trong tay đầy vụn bánh ngọt, Nguyệt Vô Tình lại làm như không thấy, bế người lên, ôm vào trong lòng.


“Chú Nguyệt Ngueyetj, mẹ bảo, chiều hôm nay có BBQ đó ~”


“Húc Nhi thích không?”


“Thích ạ!”


“Thế bây giờ chúng ta qua đó.”


“Dạ.”


Bộ quần áo đỏ nhanh nhẹn, khóe môi mang theo nụ cười, Nguyệt Vô Tình bế theo cô bé trực tiếp rời khỏi đó.


Từ đầu đến cuối, không hề nhìn qua Minh Triệt.


“Độc, ác!”


Nghiến răng, nắm tay thành nắm đấm, do dự một lát, cũng không nhịn được mà đuổi theo: “Nguyệt Vô Tình, đợi tôi với….”


Địa điểm nướng thịt ở bên bờ biển.


Dạ Cô Tinh ăn đã khá no rồi, tay cầm xiên que, sau khi chạy tới chạy lui, An Tuyển Hoàng luôn theo sát, bảo vệ rất chu đáo.


Đôn Đôn lại rất ngoan, ngồi trên ghế đá, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt màu tím thăm thẳm hăng hái nhìn chằm chằm vào cái cánh gà trên bàn nướng, chóp chép miệng.


An Tuyệt ngồi bên cạnh, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng.


Những năm này, cậu càng khó tính hơn, sắc sảo lúc ẩn lúc hiện, đến người có khí phách như Minh Chiêu đến trước mặt cậu cũng không dám lỗ mãng.


Có một số thứ, là trời sinh như vậy.


Ví dụ như, khí thế chỉ thuộc về một mình nhà họ An.


Cô bé vốn dĩ đang ở trong lòng Nguyệt Vô Tình, thấy anh trai và em trai thì rất phấn khích, khua tay múa chân.


Nguyệt Vô Tình suýt chút nữa không trụ vững.


Đột nhiên, một đôi tay lớn đưa ra, rất tự nhiên đón cô bé qua.


“Để tôi.”


Ngoại trừ Minh Triệt, còn có thể là ai?


“Để chú Nguyệt nghỉ ngơi một lát đi, chú ấy mệt rồi đấy! Để chú Triệt bế nào!” Cô bé giống như gậy chuyền tay bị truyền tới truyền đi, cũng không hề giận.


Khụ khụ… ai bảo hai chú đều đẹp trai như thế chứ?


Bảo bảo chính là thích được những người đẹp đẽ bế!


Nguyệt Vô Tình mím môi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tuấn tú, đồng tử buông xuống, ánh mắt thu lại đẹp như đào mận.


“Cử động cánh tay đi, tránh bị tê.”


Minh Triệt nhắc nhở, bế cô bé lên, nhìn không chớp mắt, tự cao tự đại, ngay cái nhìn đầu tiên, đã rất nghiêm chỉnh.


Chỉ là trong ánh mắt có điểm qua chút ngông cuồng, làm điểm “nghiêm chỉnh” này suy yếu đi.


Lúc Nguyệt Vô Tình đang quan sát anh, ánh mắt của Minh Triệt cũng rất bình tĩnh dừng ở khuôn mặt Nguyệt Vô Tình, đương nhiên làm anh xoắn xuýt, do dự thu lại ánh mắt.


Trong lòng đang âm thầm vui mừng, vừa chát vừa ngọt, quả nhiên là đủ mùi đủ vị.


Xem ra phải thêm vào chút lửa nữa mới nên trò trống…..


Một nhóm người tươi cười hớn hở vây quanh bàn nướng, tự nướng tự ăn.


Dù sao đây cũng là đồ cay nóng, Dạ Cô Tinh không dám ăn nhiều, An Tuyển Hoàng đề phòng cô như đề phòng cướp.


Đồ ăn đã được Minh Triệt nướng xong trực tiếp đưa đến đĩa của Nguyệt Vô Tình, chính anh lại không ăn bao nhiêu.


Không tủi thân chút nào, lại còn vui vẻ hí hửng.


Nguyệt Vô Tình thì quá bình tĩnh, trung lập, Minh Triệt đưa, anh ăn, không nói được, cũng không nói không được.


Đám người đã không còn xa lạ gì nữa, dù sao chuyện Minh hộ pháp theo đuổi Nguyệt hộ pháp đã là bí mật công khai của cả Chiêm Ngao này rồi.


Không một ai khua môi múa mép, cũng không gây trở ngại gì.


Bởi vì, An Tuyển Hoàng đã ngầm cho phép rồi, thậm chí trong lời nói còn có chút mập mờ ám chỉ Minh Triệt hãy nhanh tóm được Nguyệt Vô Tình.


Đây chính là lợi ích của quyền thế, đại diện cho quyền uy tuyệt đối, những người khác không được, cũng không cho phép xía vào!


“Chú Triệt Triệt, sao chú không ăn? Mà cứ gắp cho chú Nguyệt Nguyệt vậy?”


“Bởi vì chú thích chú ấy.”


Sự ồn ào bỗng tĩnh lại, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.


Thế này…. có quá lộ liễu không?


Nguyệt Vô Tình cũng đóng băng, cánh tay đang chìa ra cũng dừng lại giữa không trung, mím chặt khóe môi, cau mày.


Giương mắt, đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở mặt Minh Triệt.


“Ờ.” Một đơn âm.


Minh Triệt lúng túng, một lúc sau mới phản ứng lại, mừng rỡ như điên.


Nguyệt Vô Tình lại đột nhiên thu lại ánh mắt, biểu cảm thản nhiên.


Chỉ là khóe môi đang mím chặt, mơ hồ vểnh lên, không biết là đang cười, hay đang giận…..


Bất kể như thế nào, sau lần ăn BBQ trên bãi biển, quan hệ giữa Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt, càng thêm mập mờ.


Có nhiều lúc, đến cả người trong cuộc cũng không nhìn ra được.


Minh Triệt có thể cảm nhận được, Nguyệt Vô Tình không còn ghét bỏ mình nữa.


Nhưng vẫn chưa đến mức thân mật gắn bó.


Sẽ pha trà, sau đó đẩy đến trước mặt anh, dùng đôi mắt xanh lam trong suốt nhìn chăm chú.


Chỉ một ánh mắt, trái tim Minh Triệt đã mềm nhũn, hận không thể ôm người vào lòng.


Lúc trước, anh thấy gia chủ cưng chiều phu nhân, quả thực phát rồ, đến mức coi trời bằng vung, trong lòng âm thầm xem thường, chế giễu.


Nhưng đến lượt anh, mới biết được, thì ra yêu một người, chính là hận không thể móc tim phổi ra, cũng muốn đem những thứ tốt nhất trên thế gian đưa cho người ta, chỉ vì, một ánh nhìn đó.


Gia chủ đối với phu nhân như nào, giờ đây, anh đối với Nguyệt Vô Tình cũng hệt như thế.


Đều nói là băng cứng khó tan, chỉ là do nhiệt độ không đủ mà thôi.


Chưng dần dần, sưởi dần dần, rồi sẽ có lúc mềm thành nước.


Nguyệt Vô Tình thừa nhận, anh —— động lòng rồi.


“Cái gì gọi là âm? Cái gì gọi là dương? Điều hòa âm dương.”


Đây là lúc sư phụ thay anh bói quẻ nhân duyên, quẻ đã hiện ra.


Âm không âm, dương không dương!


Sự phỏng đoán này làm anh chán nản.


Trong sự nhận thức của năm hai mươi bảy tuổi ngắn ngủi, Nguyệt Vô Tình tin chắc, âm dương không thể làm trái, cũng giống như đúng sai không đảo ngược.


Lẽ trời luân hồi, gặp nhau nhờ duyên phận, chưa hề xuất hiện điều gì bất ngờ.


Nhưng quẻ tượng lại nói cho anh ta, chân lý mà anh đã tin tưởng suốt hơn hai mươi năm, có thể bị phủ định?


Vì thế, sau khi biết được tình cảm của Minh Triệt, phản ứng đầu tiên là vô lý, tiếp đó là từ chối!


Nhưng dù cho anh có đoán chắc được số mệnh, nhín thấu hồng trần, cũng không thể nào kìm nén tình cảm đang dần chớm nở trong lòng.


Anh thua rồi.


Thua bởi sự kiên trì của Minh Triệt, cũng thua bởi tình cảm nhẹ nhàng của anh.


…..


Buổi tối, ở đình nghỉ mát, gió đêm hiu hiu, ánh trăng đổ xuống.


Nguyệt Vô Tình mặc bộ đồ màu đỏ, mái tóc đen buông xuống phía sau, ánh trăng bao phủ, sự yên bình đẹp đẽ.


Một tay cầm quân cờ, nhíu mày, tĩnh lặng không nói.


Ngồi đối diện, Minh Triệt cười rất điên cuồng, đôi mắt hoa đào, sóng sánh lấp lánh.


Trong tay, là một ly trà hoa nhài, mười ngón tay thon dài ngay ngắn, hớp nhẹ một hớp, không kiêu căng không nóng vội.


“Đã hai mươi tám phút rồi, nói cách khác, anh vẫn còn hai phút để suy nghĩ. Hai phút sau, nếu không đánh được, thì tôi sẽ thắng.”


Nguyệt Vô Tình nheo mắt, như nhụt chí, ném quân đen vào trong hộp đựng cờ, “Tôi nhận thua.”


Không còn che giấu nụ cười kìm nén, như ngọn lửa đang nhen nhóm, trong nháy mắt phát ra tia lửa, Minh Triệt vô cùng sảng khoái.


“Tối nay, anh không còn lý do từ chối tôi nữa.”


Có trời mới biết, anh là tay ngang không biết gì về trò cờ vây này, bỏ ăn bỏ ngủ nửa năm mới đạt được kết quả như hôm nay.


Tuy rằng là thắng trong thế hiểm, nhưng cuối cùng cũng thắng!


Lúc này, xem anh còn nói được gì nữa!


Chìa tay ra, kéo người đang ngồi đấy đứng dậy, ôm vào trong lòng.


Minh Triệt cúi người, nhắm ngay đôi môi mỏng manh mà tàn phá ngang ngược, ngang tàng như sói chưa được thuần hóa!


Nguyệt Vô Tình nhắm mắt, chậm rãi đáp trả.


Một người là nước đang sôi sùng sục trong nồi, một người là nước suối trong khe núi.


Một nhanh, một chậm.


Một nồng nhiệt, một ôn hòa.


Tất cả, đúng vào lúc đó; tất cả, đều vừa đúng lúc.


Dây dưa đến trở về phòng ngủ, Minh Triệt đóng cửa, khóa chốt.


Phảng phất nét diễn đã luyện qua hàng trăm nghìn lần, liền mạch lưu loát.


Nhưng trên thực tế, từ ngày hai người xác định quan hệ đến nay, đây là lần đầu Minh Triệt bước vào phòng ngủ của Nguyệt Vô Tình.


Lại còn là ván cờ anh trải qua khổ luyện mà thắng được, là phần thưởng có được!


Đêm nay, nhất định nhẹ nhàng.


—— Hoàn ——





Tiểu kịch trường (1)


Vào một ngày, gió mát thổi nhè nhẹ, ánh mặt trời đang chiếu sáng.


Minh Triệt chui từ trong chăn ra, buồn ngủ!


Nguyệt Vô Tình đã mặc quần áo chỉnh tề, cả người toát ra vẻ tiên tử, đặc biệt là mái tóc buông xuống, đen bóng mềm nhẵn, cực kỳ tự nhiên.


Minh Triệt: “Chào buổi sáng ~”


Nguyệt Vô Tình: “Chào buổi sáng ~”


Minh Triệt (u sầu + kiêu ngạo): “Em không thể làm nũng một chút sao?”


Nguyệt Vô Tình (nghi ngờ): “Làm nũng? Làm nũng thế nào?”


Minh Triệt (bày ra vẻ mặt xinh đẹp): “Như thế này nè ~”


Nguyệt Vô Tình (nhíu mày): “Bị bệnh rồi à?”


Chìa tay, sờ trán.


“Không nóng.” Câu khẳng định.


Minh Triệt: “…….”


Nguyệt Vô Tình: “Tôi đi trước đây.”


Minh Triệt: “Cút!”





Tiểu kịch trường (2)


Mặt trời ngả về hướng tây, vườn hoa, trong đình nghỉ mát.


Minh Triệt: “Nhiều năm như thế, hình như em vẫn nợ anh ba từ.”


Nguyệt Vô Tình: “Ba từ nào?”


Minh Triệt: “Nói yêu anh đó!”


Nguyệt Vô Tình (mím môi): “Tôi biết.”


Minh Triệt: “Anh đang bảo em nói cơ mà!”


Nguyệt Vô Tình: “Nói gì cơ?”


Minh Triệt: “Nói anh yêu em!”


Nguyệt Vô Tình: “Tôi biết rồi!”


Minh Triệt: “Tôi bảo em nói —— anh yêu em cơ mà!”


Nguyệt Vô Tình: “Tôi biết anh yêu tôi.”


Minh Triệt: “Đi chết đi!”


Nguyệt Vô Tình: “……..Em yêu anh.”





Tiểu kịch trường (3)


Bởi vì vấn đề cao thấp, đôi tình nhân quan hệ rất tốt cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.


Cuối cùng trở thành cuộc tranh cãi lớn về “ai mạnh hơn”.


Minh Triệt: “Phu nhân, cô nói xem, tôi so với em ấy, ai mạnh hơn?!”


Nguyệt Vô Tình không nói gì.


Dạ Cô Tinh xem xét cái này, xem xét cái kia, ánh mắt hàm chứa sự xấu xa.


“Kẻ tám lạng người nửa cân.”


Minh Triệt (trừng mắt): “Rõ ràng là tôi mạnh hơn em ấy!”


Dạ Cô Tinh: “Ờ… thì?”


Minh Triệt (kiêu ngạo): “Tôi muốn phản kháng! Tôi, nhất định phải ở trên!”


Dạ Cô Tinh (bỗng nhiên hiểu ra): “À ~ thì ra anh vẫn luôn ở dưới….”


Minh Triệt: “Đây không phải trọng điểm, OK?!”


Nguyệt Vô Tình: “Phản kháng vô hiệu, bãi bỏ chống đối!”





Tiểu kịch trường(4)



Minh Triệt: “Em yêu anh nhiều như thế nào?”


Nguyệt Vô Tình (khinh thường): “Vô vị.”


Minh Triệt (nũng nịu): “Nói đi ~ nói đi mà ~”


Nguyệt Vô Tình (ghét bỏ): “Đừng ồn ào nữa!”


Minh Triệt: “Em không nói, anh sẽ ồn ào đến khi trời sáng!”


Nguyệt Vô Tình: “……”


Minh Triệt: “Nói đi!”


Nguyệt Vô Tình: “……Nhiều hơn anh một phần.”


Minh Triệt như bị đóng băng, khóe mắt ửng đỏ.


Nguyệt Vô Tình nheo mắt, có chút tự đắc.


Cảm động lắm đúng không?


Chờ đợi đôi môi ập đến.


Bốp! Một cái tát!


“Hừ! Chỉ nhiều hơn có một phần, nên ăn đòn!”


=))
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom