• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh (3 Viewers)

  • Quyển PN - Chương 25+26

Chương 25: Thần Húc: Mỗi người đều có những chiêu trò riêng



Dù không muốn chấp nhận nhưng anh cũng phải cố chịu đựng.


Sau khi ăn xong, Dạ Thần đưa cô quay về trường học.


“Anh, đưa đến đây là được rồi, anh về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt.”


“Ừ. Chăm sóc mình thật tốt, đừng làm anh lo lắng.”


“Cuối tuần lại gặp.”


“Đi đi.”


Nhìn thấy bóng dáng người con gái càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, người đàn ông nhắm mắt lại, trong lòng đang tràn đầy vui mừng chuyển thành u sầu.


Lòng không nỡ.


Đột nhiên, nhớ tới lời nói trước đó của An Húc ——


Nếu một người phụ nữ có hạnh phúc về phương diện tình dục hay không, điều đó phụ thuộc vào người đàn ông.


“Mặc Lâm, hiện giờ cậu đang ở đâu… Có việc… Rất quan trọng…”


Ba mươi phút sau, một chiếc Porsche kiệu phong cách dừng ở của rạp chiếu phim Trung Quốc, Mặc Lâm bị một đám phóng viên cùng fan vây quanh.


Nụ cười như gió xuân, khuôn mặt ửng hồng.


“Thật xin lỗi các vị, bạn tôi đến rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé.”


Nói xong, anh đẩy đám người ra, ngồi vào ghế phụ.


Chẳng mấy chốc, chiếc Porsche ngạo nghễ lái đi, chỉ để lại một cái bóng, khiến cho mọi người tưởng tượng


“Bạn của anh Mặc?”


“Hình như là nam.”


“Tự mình lái xe sang tới đón…”


“Trời ạ!”


Mọi người nhìn nhau, mắt trợn lên, như phát hiện ra bí mật không thể để cho ai biết.


“Không phải là loại quan hệ đó chứ?”


“Có lẽ 90% là vậy đó.”


“Trời ạ! Anh Mặc là gay sao?Trái tim tôi tan nát mất…”


“Hiện thực tàn khốc không thể chấp nhận được! Tại sao bên cạnh mỗi người đàn ông tốt đều có một người đàn ông tốt?”


“Đây là muốn khiến cho phụ nữ trên thế giới nhảy lầu tập thể hết cả sao?”


“Ông trời ơi! Thượng đế ơi! Xin hãy trả lại cho tôi một Mặc Lâm thẳng đi!”


“Vừa vào cửa đã sâu như biển, từ đó về sau như khách qua đường.”


Tiếng than khóc tiếp tục vang lên, hết người này đến người khác


Trong xe, Mặc Lâm cởi áo khoác, cởi bỏ hai cúc áo, lúc này mới hít thở bình thường.


“Nếu anh đến chậm một chút nữa, thì tôi nghẹn chết rồi…”


Dạ Thần nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.


“Anh không biết đâu, cái bà cô béo gần tôi nhất còn bị hôi nách, nếu tôi ở cùng bà ta thêm vài giây nữa chắc tôi không nhịn được mà nôn ra mất.”


“Nghiêm trọng như vậy à?”


“Đương nhiên! Anh cho là ai cũng giống chị Húc đâu, ôm vào thì thơm ngào ngạt, cắn một ngụm thì ngọt ngào như mật à?”


“Nói như vậy, cậu từng ôm, cắn rồi à?”


“Đương nhiên… Không phải!”


Dạ Thần liếc anh một cái, ánh mắt mờ mịt.


“Khụ khụ… Anh không phải rất bận bịu công việc của Dạ Xã hay sao? Sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”


Từ khi Mặc Lâm sinh ra, vẫn ở tại trang viên, mối quan hệ của anh ấy với bốn anh chị em nhà họ An rất thân thiết, như anh em một nhà.


“Tôi có việc muốn hỏi.”


Mặc Lâm khiếp sợ, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Tôi có nghe lầm không? Anh, có việc, muốn hỏi tôi?”


“Ừ.”


“Không thể tưởng tượng nổi…”


Mặt Dạ Thần lạnh tanh.


“Được! Anh nói đi, tôi nghe xem là chuyện gì đã, có đáng để Dạ đại thiếu dùng từ ‘hỏi’ này không.”


“Cậu xem qua phim đen chưa? JAV hoặc phim H chưa.”


Phụt——


Mặc Lâm đang rót nước vào miệng, nghe xong lập tức phun ra.


May mà, anh đã kịp thời thò đầu ra ngoài cửa sổ.


Dạ Thần tỏ vẻ ghét bỏ.


“Vậy mà dám tự xưng là người nổi tiếng trong giới kinh kịch? Ai lại như cậu hả?”


“Như nào? Anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể sỉ nhục nghề nghiệp của tôi!”


“Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”


“Khụ khụ! Sao, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”


“Có hay chưa? Một câu thôi.”


“Xem rồi, ở cái thời đại này, làm gì có thằng đàn ông nào chưa xem? Trừ phi ‘thằng em’ của thằng đó có vấn đề!”


Khóe môi Dạ Thần kéo xuống, trong mắt lóe lên.


Đúng lúc bị Mặc Lâm bắt được “Đừng nói với tôi, anh… chưa từng xem qua đấy nhé?”


“…”


“Thật sự chưa xem qua à?! Vậy anh và chị Húc cũng chưa… cái kia à?”


“Khụ khụ!”


“Anh Thần à, anh thật là nhát đó!” Anh ta vui sướng cười trên nỗi đau của người khác.


“Còn nói mấy câu vô nghĩ thì cút xuống đi.”


“Ố ồ, thẹn quá hóa giận hả?”


“Cậu đừng chọc tôi.”


“Hê hê… Không dám, không dám.”


“Nếu hai bên nam nữ… Đều là lần đầu tiên, thì làm như thế nào?”


“Cái gì mà làm như thế nào?”


Dạ Thần trợn mắt lườm anh ta.


“Phù —— thật xin lỗi, tôi thật sự không nhịn được.” Mặc Lâm thu nụ cười lại, ho nhẹ hai tiếng, “Anh, anh hỏi như vậy, là muốn cùng chị húc phá vỡ rào cản cuối cùng à?”


“Ừ.”


“Hóa ra là vậy… thật ra, tôi cũng không rõ lắm, tuy rằng đã xem phim, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm thực chiến, người ta vẫn còn trong trắng đó!”


“Đừng có mà lòng vòng!”


“Tôi đề nghị anh, xem nhiều, bắt chước nhiều, với chỉ số thông minh của anh, chắc chắn không thành vấn đề.”


“Xem nhiều?”


“Tôi có rất nhiều đĩa hàng độc đấy, độ phân giải cao, về chia cho anh một ít nhé.”


“Về phần, bắt chước…” Đưa tay gãi gãi cằm, hai mắt Mặc Lâm sáng lên “Mua búp bê tình dục để đối phó được không?!”


Ôi trời ơi! Mình đúng là thiên tài!


“Hy vọng phương pháp cậu nói có hiệu quả, nếu không, thì coi chừng cái chân chó của cậu!”


“Anh, anh đừng tức giận với tôi?! Người ta không phục đâu!”


“Cút!”


Bên này Dạ Thần quan sát thực chiến, tích lũy kinh nghiệm, bên kia, Húc Nhi mang theo đồ ăn đến phòng thí nghiệm.


Nhìn thấy Diêm Đông Bình, thảo luận ngắn gọn về tính khả thi của dự án thử nghiệm, lúc này An Húc mới rời đi.


Mặt trời vừa lặn, chân trời ráng đỏ vẫn sáng.


Cô cho hai tay vào túi, đi dọc đường, đột nhiên, chân cô khựng lại.


“… Hóa ra cô ấy chính là An Húc! Thảo nào lại lợi hại như vậy.”


“Trong xã hội này, người giàu luôn có quyền được nói, vì người ta có khả năng ấy, chứ cậu nghĩ người giàu có lợi ích gì?”


“Xinh gái cũng là một loại ưu thế đấy.”


“Phì —— không biết xấu hổ! Loại người như thế chắc chắn là làm nhân tình cho người ta, đúng là làm mất mặt đại học Bắc Kinh mà!”


“Mấy bồ có nhìn thấy chiếc Porsche chiều nay chưa?”


“Nghe nói, còn đưa cô ta đến tận cửa ký túc xá? Còn tự mình mang hành lý lên nữa!”


“Khụ khụ… Tôi đã hỏi qua Lý Tiểu Hoa, cô ấy nói người đàn ông kia rất xấu, chúng ta đừng nhìn, chướng mắt!”


“Thật sao? Chắc là loại ngồi không mà hưởng, là ông chú trung niên rồi.”


“Mấy cậu nói xem, An Húc ưu tú như vậy, cô ấy muốn cái gì hả? Tôi luôn cảm thấy, không phải như chúng ta tưởng tượng đâu, nhỡ đâu có nội tình khác…”


“Xí! Nội tình? Còn không phải chỉ là vì tiền thôi sao?”


“Nhưng gia đình An Húc cũng không nghèo, không cần thiết phải làm làm như vậy?”


“Cô biết là không nghèo à?”


“Lần trước, khoa chúng ta và khoa vật lý cùng tổ chức khiêu vũ. Lúc đó An Húc mặc một chiếc váy lông vũ màu đỏ, nhớ không?”


“Cậu nói tớ mới nhớ!”


“Sau đó tớ đã tìm trên mạng. Chiếc váy dạ hội đó là mẫu cao cấp mới của Two. Vừa được trình diễn tại Tuần lễ thời trang New York. Trong nháy mắt đã được mặc trên người An Húc. Cái này chứng minh điều gì? Nhà người ta không nghèo đâu! Có thể mặc thời trang cao cấp độc nhất vô nhị của Two. Sao có thể tìm Sugar Daddy được?”


“Cái này cũng không nói lên điều gì. Nhỡ đâu, đó là quà của người đàn ông đó thì sao?”


“Cái này cũng đúng…”


Nói chuyện rôm rả, ríu rít.


An Húc đứng ở sau cây, nghe được tất cả.


Cô khoanh tay, thong thả bước ra: “Nói xấu sau lưng người khác chắc thích lắm nhỉ?”


Khung cảnh ồn ào im bặt.


“Bạn học này, nếu tôi nhớ không lầm, bạn có cái tên rất giống diễn viên Hong Kong – Lưu Gia Linh, phải không? Người đã thua tôi trong cuộc thi toán học, giải thưởng một trăm nghìn tệ và tư cách được giới thiệu vào Đại học Colombia, cô không phục nên nói xấu tôi thì tôi có thể hiểu được.”


Người kia bị chỉ mặt đặt tên nên chột dạ, mặt đỏ bừng.


“Nhưng mấy người khác thì sao phải hùa theo nói xấu tôi vậy? Tôi có lỗi gì với các cô à?”


Lắc đầu.


“Tôi mượn tiền không trả hay cướp người yêu của mấy cô vậy?”


Cô nói to hơn.


“Nếu đã như vậy, các cô dựa vào cái gì mà nói xấu tôi?”


Mấy cô gái kia đều ngậm miệng không nói gì, vẻ mặt xấu hổ.


Sắc mặt An Húc chợt trầm xuống: “Các cô là sinh viên của đại học Bắc Kinh, nên có tố chất và khí chất của đại học Bắc Kinh, đừng lấy việc nói xấu người khác để làm trò vui cho mình!”


Bốp bốp bốp ——


Tiếng vỗ tay vang lên: “Nói hay lắm.”


Một cậu trai mặc quần áo cầu thủ, đi ra từ sau một thân cây khác, trong lòng ôm một quả bóng rổ.


Lúc vỗ tay còn dùng một cánh tay giữ bóng bụng.


“Bạn học này nói rất hay. Sinh viên đại học Bắc Kinh trong tương lai sẽ là người đứng đầu mọi tầng lớp xã hội ở Trung Quốc, không phải là loại phụ nữ chuyên ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng người khác.”


Mấy bạn kia vốn đã đuối lý trước, lại bị khí thế của An Húc làm cho sợ hãi, hơn nữa lại bị một bạn nam đẹp trai nói đến mức không thể trả lời được, nên chỉ biết xấu hổ bỏ chạy.


An Húc nói cảm ơn bạn nam kia.


“Không có gì đâu.” Cậu bạn kia nhếch miệng cười.


“Bạn đang ở trong đội bóng rổ của trường à?”


“Đúng vậy! Bạn học năm mấy? Bạn học chuyên ngành nào? Tên là gì? Có tiện nói không?”


“An Húc.” Cô bỏ qua hai câu trước trực tiếp trả lời câu cuối cùng.


“Lâm Hàm.”


Gật đầu chào, bình thản như nước.


An Húc quay về kế túc xá chui vào trong chăn, thấy Mộ Thanh thẳng nhíu mày.


“Tớ rất nghi ngờ, sao một người đàn ông cực phẩm như thế lại thích cậu được nhỉ? Không phải mắt anh ấy có vấn đề đấy chứ?”


“Biến! Đừng chọc tớ!”


“Tắm rửa xong rồi hằng đi ngủ, lát nữa đỡ phải dậy.”


“Thanh Thanh, cậu quen nhiều bạn trai rồi, tớ… Có vấn đề muốn hỏi cậu.”


Hai tay chống cằm, An Húc nghiêng đầu, nhìn sang Mộ Thanh ở giường đối diện.


“Nói trước nhé, tớ không phải là chuyên gia tình yêu, nhưng tớ có một chút kinh nghiệm trong tình yêu, nếu không phiền thì cứ nói ra, tớ sẽ tư vấn miễn phí cho.”


“Ừ… Tớ và anh Thần, còn chưa….. cái kia.”


“Chưa có gì?!”


“Chưa lên giường í.” An Húc cắn răng.


Mộ Thanh sững sờ..


“… Không, không phải chứ?”


“Rất khó tin à?”


“Đâu chỉ là khó tin, mà là quá quá khó tin ý!”


“Vậy cậu cảm thấy, vấn đề là ở chỗ nào?”


“Đầu tiên, anh ấy có yêu cậu không?”


“Rất yêu.”


“Cậu có yêu anh ấy không?”


“Rất rất yêu.”


“Sức khỏe của anh ấy có sao không, có bệnh gì không thể nói không?”


“Anh ấy thường xuyên luyện tập, kiểm tra sức khỏe định kỳ, tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì.”


“Ở bên ngoài anh ấy có người phụ nữ khác không?”


“Không có chuyện đó!” An Húc trợn mắt, liều mạng lắc đầu.


“Nói như vậy, chỉ có thể là nguyên nhân cuối cùng!”


“Nguyên nhân gì?”


“Cậu không đủ quyến rũ.”


“Quyến rũ?”


“Ừ… Cũng có thể gọi là dụ, dỗ.”


“Ý của cậu là, bảo tớ đi quyến rũ anh Thần?”


“Bingo!”


Cô nuốt nước miếng, “Quyến rũ thế nào?”


“Từ từ, tớ tặng cậu một bộ bí kíp, he he he…”


Năm phút sau.


Nhìn thấy đồ vật bày ra trên giường, An Húc ngẩn người.


“Húc, dùng sự xinh đẹp của cậu, chinh phục anh ấy…”


Chương 26: Thần Húc: Bảo bảo, gả cho anh nhé?



Đảo mắt, đã lại là cuối tuần.


“Húc, về nhà à?”


“Ừ! Đã sắp xếp đồ xong rồi, tớ đi đây.”


“Này! Không thể ở lại cùng tớ đi mua sắm, xem phim sao?” Mộ Thanh dựa vào giường, vừa xem phim vừa gặm lê.


“Lần sau đi, cuối tuần này tớ có hẹn rồi.”


“Được! Không cần phải nói, lại là anh Thần của cậu chứ gì?”


“Bingo!”


“Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ tràn đầy ý xuân này của cậu đi, phải quan tâm đến bọn FA như tớ chứ?”


“Vậy cậu tìm một người đi, dù sao cậu chỉ cần giơ tay là có ngay mà.”


“Đi đi! Cậu nghĩ tớ là Nhân dân tệ à, lại còn ngoắc ngoắc ngón tay nữa…”


“Cậu không phải Nhân dân tệ, nhưng cậu có thân hình đẹp, quan trọng nhất là ngực to! Khiến đàn ông xịt cả máu mũi?”


“Đấy gọi là háo sắc, OK?”


An Húc nhún vai, “Vậy thì chẳng còn cách nào, đàn ông đều yêu bằng mắt, thích ngực và mông to, chúng ta phải bắt kịp xu hướng.”


“Thật là nhàm chán!”


An Húc thở dài, đặt mông ngồi xuống giường, “Xin hỏi Mộ Thanh Mộ đại tiểu thư, cậu cảm thấy thế nào mới là không nhàm chán?”


Tròng mắt xẹt qua, “Đương nhiên càng kích thích thì càng vui rồi!”


“Ví dụ như?”


“Quyến rũ tiểu hòa thượng, hoặc là chơi bách hợp, hoặc là chồng già vơ trẻ?”


“Trời ạ! Là một nhà nghiên cứu khoa học, một ứng cử viên tương lai cho giải Nobel Vật lý, tam quan của cậu vặn vẹo như vậy, cha cậu có biết không?”


“Đừng nhắc đến lão Diêm với tớ. Gần đây, ông ấy và mẹ tớ sắp trở thành chuyên gia mai mối rồi. Họ thúc giục tớ đi hẹn hò một cách mù quáng, thật phiền phức!”


Mộ Thanh là con gái nhỏ nhất của Diêm Đông Bình, nhưng lại theo họ bà ngoại.


“Cậu cũng đã có tuổi rồi, nên ổn định rồi đó.”


“Nói cái gì chứ? Hai mươi tám tuổi mới là một đóa hoa, cậu đã từng nghe chưa?”


An Húc lắc đầu.


“Con thuyền tình bạn nói lật là sẽ lật đó!”


“Yên tâm, cậu mà rơi xuống tớ sẽ không cứu cậu đâu.”


“Con nhỏ kia! Đáng ghét!”


“Thanh Thanh, nói thật đi, cậu thật sự muốn thay đàn ông như thay áo à?”


“Có cách nào khác à? Cậu biết mà, tớ là người thích cái đẹp, sẽ không chịu nổi nhìn cùng một người trong một thời gian dài, nên tớ thay đổi thường xuyên để giữ cảm giác mới mẻ.”


“Không có ai làm cậu luôn cảm thấy mới mẻ à?”


“Có chứ!”


“Ai?”


“Đương nhiên là anh Tiêu nhà tớ rồi ~”


“Ách…” Cô sao lại quên mất, cô bé Mộ Thanh này một fan não tàn của Tiêu Mộ Lương.


“Cậu nói xem, sao anh ấy đã hơn bốn mươi rồi mà sao còn đẹp như vậy nhỉ?”


Im lặng.


“Nếu cậu thích, tớ có thể tặng cậu một bức ảnh có chữ ký.”


“Gì????” Sau đó là tiếng hét chói tai vang lên: “Cậu nói cái gì?! Ảnh có chữ ký.?!”


“Ừ, nhà tớ có một bộ đầy đủ các album kỷ niệm của Bầu trời thành phố và Thời niên thiếu, ấn bản có chữ ký đấy.”


“Trời ạ! Húc, cậu nói thật à?! Không lừa tớ đấy chứ?!”


“Haizz, tớ lấy chuyện này ra để lừa cậu để làm gì!”


“He he… Nếu là trọn bộ, vậy cho tớ luôn cả bản của nữ thần đi!”


“Được đằng chân lân đằng đầu!”


“Đi mà ~ Anh Tiêu là mạng của tớ, Áo Tím là trái tim của tớ! Hai người họ không thể tách ra được ~”


Nghe thấy mẹ mình lại bị bạn của mình gọi là “trái tim”, An Húc rùng mình, nổi da gà!


Không biết hai cha con Diêm Đông Bình và Mộ Thanh giao tiếp với nhau như thế nào, sắc mặt An Húc hoàn toàn choáng váng.


Người khác không nhắc tới, An Húc đương nhiên cũng không chủ động nói gì.


Hai người cứ như vậy mơ mơ màng màng, ở chung hai năm, đến giờ Mộ Thanh vẫn không biết gì.


An Húc cảm thấy thật không thể tin nổi.


Quả nhiên, những người tập trung vào nghiên cứu khoa học thường không để ý đến các chi tiết của cuộc sống.


Điểm ấy, Mộ Thanh rất giống Diêm Đông Bình.


“Cậu đó, đừng treo mình trên một cái cây, ánh mắt đừng thấp quá, dù sao trên đời này cũng không có Tiêu Mộ Lương thứ hai đâu.”


“Đừng chỉ nói tớ, đối phó với anh Thần của cậu đi rồi nói sau!”


“Chờ tớ chiến thắng trở về.”


“Đi nhanh đi, cút!”


“Đi đây, bái bai ~”


“Thế giới lớn như vậy, tớ cũng không tin, không thể tìm thấy một người đàn ông nào như Tiêu Mộ Lương!”


Cạch——


Cô đóng cửa, chạy lấy người.


An Húc thở dài: “Xét về mức độ kinh diễm, ngoài chú Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt ra, thật sự không ai có thể so sánh được với chú Mộ Lương.”


Đáng tiếc, hai người trước đã có chủ rồi, còn người cuối cùng thì trong lòng chỉ có mẹ thôi, 20 năm như một.


Thanh Thanh đáng thương xác định là phải độc thân cả đời.


Vừa ra khỏi cổng trường, cô đã thấy một chiếc Porsche đậu bên đường.


An Húc vẫy tay: “Anh!”


Cửa xe mở ra, Dạ Thần mặc quần áo bình thường đi về phía cô, dưới ánh sáng ấm áp của mặt trời, anh đẹp trai tuấn tú.


Mặc kệ ở cổng trường có bảo vệ hay không, An Húc đều không kìm được xông lên, vùi đầu vào trong vòng tay của người đàn ông.


“Anh, em rất nhớ anh.”


Trái tim Dạ Thần đập loạn, mùi hương cơ thể độc đáo của cô gái lưu lại trên chóp mũi anh, một cái ôm đơn giản đã khiến anh không kiềm chế được.


Anh cắn răng, nhịn xuống cảm giác khô nóng.


Không thể gấp được, phải từ từ…


“Lên xe đi, anh đưa em đi chỗ này.”


“Không trở về nhà à?”


“Ừ, anh đã nói với cha mẹ rồi.”


“Vâng.”


Dạ Thần thắt dây an toàn cho cô, nổ máy, chiếc Porsche xé gió rời đi.


Thật khiến người ta ngưỡng mộ, ghen tỵ…


Trong đám người, có một ánh mắt vừa hung ác vừa độc địa nhìn chằm chằm hướng chiếc xe đang lái đi, thật lâu mới chịu thu lại.


“Anh, chúng ta đi đâu vậy?”


“Tạm thời giữ bí mật.”


“Hình như có chuyện bất ngờ?” An Húc nhìn anh chăm chú.


Dạ Thần chỉ cười không nói.


Hai mươi phút sau, đã đến nơi.


An Húc đẩy cửa xuống xe, nhưng lại bị một đôi bàn tay ấm áp bịt mắt.


“Anh?”


“Đừng sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em.”


Tầm nhìn bị ngăn lại, thính giác và khứu giác bỗng trở nên nhạy bén hơn, An Húc nghe thấy tiếng chim hót, chó sủa và tiếng xào xạc của cành cây bị gió thổi.


Trong không khí, một mùi thơm bay lơ lửng, giống như sự tươi mát của cây dành dành, sự tao nhã của linh lan, và hương thơm ngào ngạt của hoa hồng.


Dưới chân cô là một con đường đá không bằng phẳng, vừa cứng vừa chắc, mỗi bước chân đều đi rất cẩn thận, lại có người đàn ông quen thuộc bên cạnh, nên cô rất yên tâm.


“Anh, tới rồi sao?”


“Còn bảy bước nữa.”


“Một, hai, ba… sáu, bảy.”


Người nọ buông ra, An Húc chậm rãi mở mắt ra, sau đó bị giật mình.


Cánh đồng hoa diên vĩ trải dài bất tận tạo thành một đại dương tím biếc, gió thoảng qua, mây bay, đung đưa, như sóng lăn tăn.


“Theo truyền thuyết, hoa diên vĩ màu tím là sứ giả của tình yêu, bây giờ sứ giả đang ở trước mặt chúng ta, em yêu, em sẽ lấy anh chứ?”


An Húc sững sờ tại chỗ, ngẩn người.


Như lúc bắn súng quên đeo nút bịt tai vậy, lúc súng bắn ra hai lỗ tai đều ong ong cả lên.


Không đợi cô có phản ứng, Dạ Thần từ từ quỳ một chân xuống trước mặt cô.


An Húc giật mình.


Hộp nhung đỏ mở ra, ánh sáng chói lọi của viên kim cương xuyên vào mắt cô, sau đó nước mắt chảy ra.


“Bảo bảo, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã xác định em chính là người anh yêu nhất trong đời.”


Khi Tiểu Kim Mao lần đầu tiên hét lên từ “Bảo bảo”, cậu bé đã xác định vị trí của An Húc trong lòng mình rồi.


Cho dù, không phải là người yêu, thì cũng là người quan trọng nhất của anh.


May mà, anh đã yêu cô, bảo vệ cô, đồng hành cùng cô trong thời thơ ấu, tham gia vào tuổi thanh xuân của cô, và cũng đã dự định trước sẽ tham dự vào cả tương lai của cô.


May mà, cô yêu anh, cho anh sự ấm áp và quan tâm, trao cho anh tình yêu và sự tin tưởng.


Không sớm, cũng không muộn.


Thanh xuân của người đó tươi đẹp, đúng lúc có anh bên cạnh làm bạn, cùng nắm tay, đi cùng nhau.


“Bảo bảo, anh sẽ khiến em cả đời được hạnh phúc.”


Anh chân thành nhìn lên cô, như một tín đồ sùng đạo, với sự ngưỡng mộ và yêu thương, cảm giác sâu thẳm như thủy triều, dường như muốn nhấn chìm mọi thứ trong đó.


“Em…” An Húc cắn môi, nước mắt không kìm được tràn ra.


“Em, yêu đồng ý với anh đi.” Người cao ngạo như anh, lại phải cầu xin một cách hèn mọn như vậy.


Khóe mắt An Húc xót xa và đau lòng.


“… Em đồng ý.” Cô nói.


Một lời thôi nhưng khiến người đàn ông ngây ngất, bật dậy, cúi người ôm cô vào lòng, như muốn hòa cô vào xương cốt của mình.


“Bảo bảo, anh yêu em.”


“Em cũng vậy.” Cô nghiêng đầu, cười khẽ: “Anh, anh quên đeo nhẫn cho em rồi.”


Anh lại quỳ xuống, cúi người, hôn lên mu bàn tay của người con gái.


Lấy nhẫn kim cương ra, từ từ lồng vào ngón áp út của cô.


Vừa vặn như in.


Ánh sáng đỏ cam ấm áp của hoàng hôn chiếu lên hai người họ, tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp


Gió thổi nhè nhẹ, hoa diên vĩ màu tím lay động.


Đẹp đẽ, không giống thế giới.


Đêm đó, hai người ở lại biệt thự trên sườn núi.


“Em yêu, đây là nhà của chúng ta, em có thích không?”


An Húc ghé vào lan can, nhìn bóng đêm mờ mịt xa xa, Dạ Thần từ phía sau đi lên, hơi thở nóng rực phả vào tai cô.


Cô cảm thấy ngứa ngáy muốn trốn, nhưng bị người đàn ông giữ chặt không thể nhúc nhích.


“Anh, em muốn hỏi anh một vấn đề.”


Dạ Thần dừng động tác trêu chọc lại: “Em nói đi.”


“Vì sao anh không chạm vào em?” Mi hơi hơi rũ xuống: “Có phải… em có chỗ nào không được, cho nên anh…”


“Cô bé ngốc, em rất tốt, là năm đó anh nhanh mồm nhanh miệng.”


“Nhanh mồm nhanh miệng?”


Dạ Thần nói ra lời hứa của anh và An Tuyển Hoàng, An Húc nghe xong, thì cười không đứng thẳng được.


“Anh đứng là tên ngốc! Cha nói gì anh cũng đồng ý à?”


“Khụ khụ… Tuổi trẻ nên còn xốc nổi. Hơn nữa, lúc đó em còn nhỏ, anh cũng không nhẫn tâm xuống tay?”


Một thoáng bối rối lướt qua mắt người đàn ông.


Đây chính là cái gọi là “bê đá đạp chân mình” đấy.


Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, mà gừng càng già càng cay, nên anh mới phải nghẹn tới giờ.


“Em yêu, đêm nay chúng ta…” Anh ghé sát vào thì thầm.


Hai má của cô gái đỏ ửng lên, như hoa anh đào.


Cô cắn chặt môi, ánh mắt trong suốt, hơi xấu hổ, lại có vẻ nũng nịu.


Cuối cùng, gật gật đầu.


Yết hầu của người đàn ông khẽ động, vốn dĩ sự kiềm chế của anh đã đến cực hạn, sao có thể chống lại vẻ nũng nịu đó được nữa?


Anh ghé sát vào, hôn lên đôi môi anh đào của cô, trằn trọc mút.


An Húc nhắm mắt, đuổi kịp tiết tấu của anh, từ từ đáp lại.


Bóng đêm ngoài cửa sổ làm chứng, trăng sáng làm chứng, hai trái tim gần nhau.


Vừa hôn xong, người đàn ông động tình, đồng tử màu trà trong như thủy tinh.


An Húc há miệng to để thở, ngực lên xuống không ngừng.


Trước kia, đều là cô ăn rau câu; hiện tại ngược lại, rau câu dính lên môi cô.


Hồi đó Tiểu Kim Mao nhỏ bé ngoan ngoãn và hiền lành làm sao…


Bảo anh đi hướng đông anh sẽ đi hướng đông, báo anh thơm anh sẽ thơm…


Hiện tại tuy Dạ Thần vẫn nghe lời của cô, nhưng có một số việc, anh lại rất quyết đoán và nghiêm khắc, như tên mặt lạnh An Tuyệt vậy.


Bên này, An Húc nhớ lại quá khứ, bên kia ánh mắt Dạ Thần đã sáng lên nhìn vào chỗ nào đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom