Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 982 "Quỳ xuống xin lỗi cho bố!"
Những người trong nhà họ Chu vừa oán giận vừa cảm thấy không cam tâm đối với việc Chu Tiểu Nhược từ chối hứa hôn, nhưng giờ đây, thấy cô ấy khóc thảm thiết như vậy, họ cũng không đành lòng oán trách.
Tuy vừa rồi Mễ Trấn Nam cũng kiên quyết đứng về phe của Trần Hạo, nhưng cũng không thể không cảm động lây khi nhìn thấy cảnh này.
Ông ấy cũng đã già, có thể sống lâu hơn Chu Vân Thiên bao nhiêu ngày chứ?
Sau khi được bác sĩ cấp cứu, Chu Tiểu Nhược đã tỉnh lại, nước mắt rơi ướt cả vạt áo.
Cô ấy chợt nhớ ra Trần Hạo rất giỏi y thuật, đã từng cứu Mễ Sở Nhân trong cơn nguy sớm tối. Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Nhược nhào tới trước mặt Trần Hạo mà van nài: "Trần Hạo, y thuật của anh rất cao siêu, anh có thể cứu bác Mễ Sở Nhân thì cũng có thể cứu ông nội tôi, làm ơn cứu ông ấy với!"
Mễ Trấn Nam nghe vậy cũng sực nhớ ra, van xin anh: "Cậu Trần à, nói thế nào thì lão Chu cũng đã là bạn thân của tôi rất nhiều năm, tuy vừa rồi ông ấy không phải với cậu, nhưng nếu có cách thì tôi vẫn mong cậu có thể cứu sống ông ấy!"
Trần Hạo thản nhiên đáp: "Không phải là không có cách..."
Chỉ một câu nói của anh lại nhen nhóm niềm hy vọng trong lòng những người nhà họ Chu.
Bọn người này đã quen với việc dựa vào tiếng tăm của nhà họ Chu để tác oai tác quái, ông cụ Chu vừa rơi vào trạng thái nguy kịch là bọn họ đều thấy sợ.
Tất cả những người trong nhà họ Chu đều biết rằng, sở dĩ họ có được địa vị cao hơn người khác, luôn luôn có thể ngẩng cao đầu nhìn xuống mọi thứ tại tỉnh Sở này hoàn toàn nhờ có cây đại thụ chống trời ấy. Nếu mất đi ông cụ Chu thì việc nhà họ Chu sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian, bởi vậy ai nấy đều cảm thấy mong chờ khi nghe nói Trần Hạo có thể cứu lấy ông ta.
Bấy giờ Chu Nguyên Phong cũng đã nhớ ra chuyện của Mễ Sở Nhân, thầm nghĩ, lẽ nào vị Trần đại sư trong lời đồn kia chính là thằng nhóc non choẹt trước mặt?
Nghĩ tới đây, ông ta cũng mường tượng được lý do tại sao nhà họ Mễ lại có thái độ đó với Trần Hạo.
Chu Nguyên Phong đưa mắt sang Mễ Trấn Nam, hỏi: "Thưa ông Mễ, bệnh của Sở Nhân là do Trần Hạo chữa trị sao ạ?"
Mễ Trấn Nam bình thản gật đầu.
Chu Nguyên Phong bèn đổi sang dáng vẻ kính cẩn với Trần Hạo, trong lòng thì hối hận sắp chết, chỉ muốn tát mình một phát, thầm trách bản thân tại sao vừa rồi lại tỏ ra ngang ngược với anh như thế.
Ông ta khúm núm cúi người với Trần Hạo: "Cậu Trần, mong cậu nể mặt Tiểu Nhược và ông Mễ giúp nhà họ Chu một tay!"
Trần Hạo chỉ lạnh lùng nhìn, không nói gì.
Chu Nguyên Phong hiểu ngay ý của anh, lại nói: "Vừa rồi là nhà họ Chu chúng tôi không đúng, chúng tôi đã sai khi ỷ thế khinh người như vậy. Vừa rồi kẻ nào đã mắng nhiếc cậu Trần? Đứng ra quỳ xuống xin lỗi nhanh!"
Tuy đám con cháu trong nhà họ Chu vừa nhục mạ anh đều không muốn nhưng cũng không dám làm trái lời ông ta.
Bọn họ lần lượt quỳ xuống tại chỗ.
Nhưng Trần Hạo vẫn chỉ mỉm cười mà không nói một lời, mắt nhìn về phía Chu Vân Hiên.
Chu Nguyên Phong nói ngay: "Vân Hiên, mau xin lỗi cậu Trần đi!"
"Bố..."
Chu Vân Hiên không cam lòng chút nào, nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị Chu Nguyên Phong trừng mắt nhìn.
"Quỳ xuống xin lỗi cho bố!", ông ta giận dữ thúc giục.
Trong lúc Chu Nguyên Phong bắt ép Chu Vân Hiên nói xin lỗi thì Chu Tiểu Nhược không ngừng lắc tay của Trần Hạo một cách đáng thương: "Trần Hạo à, xin anh hãy cứu ông nội của tôi. Chỉ cần anh cứu ông ấy, muốn tôi làm gì tôi cũng làm!"
Mễ Trấn Nam cũng khuyên nhủ: "Cậu Trần à, xem như nể mặt lão già này được không!"
Trần Hạo nhìn lướt qua những người họ Chu đang quỳ dưới đất: "Nhưng vừa rồi những kẻ bắt tôi quỳ xuống đâu phải chỉ chừng này người?"
Tuy vừa rồi Mễ Trấn Nam cũng kiên quyết đứng về phe của Trần Hạo, nhưng cũng không thể không cảm động lây khi nhìn thấy cảnh này.
Ông ấy cũng đã già, có thể sống lâu hơn Chu Vân Thiên bao nhiêu ngày chứ?
Sau khi được bác sĩ cấp cứu, Chu Tiểu Nhược đã tỉnh lại, nước mắt rơi ướt cả vạt áo.
Cô ấy chợt nhớ ra Trần Hạo rất giỏi y thuật, đã từng cứu Mễ Sở Nhân trong cơn nguy sớm tối. Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Nhược nhào tới trước mặt Trần Hạo mà van nài: "Trần Hạo, y thuật của anh rất cao siêu, anh có thể cứu bác Mễ Sở Nhân thì cũng có thể cứu ông nội tôi, làm ơn cứu ông ấy với!"
Mễ Trấn Nam nghe vậy cũng sực nhớ ra, van xin anh: "Cậu Trần à, nói thế nào thì lão Chu cũng đã là bạn thân của tôi rất nhiều năm, tuy vừa rồi ông ấy không phải với cậu, nhưng nếu có cách thì tôi vẫn mong cậu có thể cứu sống ông ấy!"
Trần Hạo thản nhiên đáp: "Không phải là không có cách..."
Chỉ một câu nói của anh lại nhen nhóm niềm hy vọng trong lòng những người nhà họ Chu.
Bọn người này đã quen với việc dựa vào tiếng tăm của nhà họ Chu để tác oai tác quái, ông cụ Chu vừa rơi vào trạng thái nguy kịch là bọn họ đều thấy sợ.
Tất cả những người trong nhà họ Chu đều biết rằng, sở dĩ họ có được địa vị cao hơn người khác, luôn luôn có thể ngẩng cao đầu nhìn xuống mọi thứ tại tỉnh Sở này hoàn toàn nhờ có cây đại thụ chống trời ấy. Nếu mất đi ông cụ Chu thì việc nhà họ Chu sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian, bởi vậy ai nấy đều cảm thấy mong chờ khi nghe nói Trần Hạo có thể cứu lấy ông ta.
Bấy giờ Chu Nguyên Phong cũng đã nhớ ra chuyện của Mễ Sở Nhân, thầm nghĩ, lẽ nào vị Trần đại sư trong lời đồn kia chính là thằng nhóc non choẹt trước mặt?
Nghĩ tới đây, ông ta cũng mường tượng được lý do tại sao nhà họ Mễ lại có thái độ đó với Trần Hạo.
Chu Nguyên Phong đưa mắt sang Mễ Trấn Nam, hỏi: "Thưa ông Mễ, bệnh của Sở Nhân là do Trần Hạo chữa trị sao ạ?"
Mễ Trấn Nam bình thản gật đầu.
Chu Nguyên Phong bèn đổi sang dáng vẻ kính cẩn với Trần Hạo, trong lòng thì hối hận sắp chết, chỉ muốn tát mình một phát, thầm trách bản thân tại sao vừa rồi lại tỏ ra ngang ngược với anh như thế.
Ông ta khúm núm cúi người với Trần Hạo: "Cậu Trần, mong cậu nể mặt Tiểu Nhược và ông Mễ giúp nhà họ Chu một tay!"
Trần Hạo chỉ lạnh lùng nhìn, không nói gì.
Chu Nguyên Phong hiểu ngay ý của anh, lại nói: "Vừa rồi là nhà họ Chu chúng tôi không đúng, chúng tôi đã sai khi ỷ thế khinh người như vậy. Vừa rồi kẻ nào đã mắng nhiếc cậu Trần? Đứng ra quỳ xuống xin lỗi nhanh!"
Tuy đám con cháu trong nhà họ Chu vừa nhục mạ anh đều không muốn nhưng cũng không dám làm trái lời ông ta.
Bọn họ lần lượt quỳ xuống tại chỗ.
Nhưng Trần Hạo vẫn chỉ mỉm cười mà không nói một lời, mắt nhìn về phía Chu Vân Hiên.
Chu Nguyên Phong nói ngay: "Vân Hiên, mau xin lỗi cậu Trần đi!"
"Bố..."
Chu Vân Hiên không cam lòng chút nào, nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị Chu Nguyên Phong trừng mắt nhìn.
"Quỳ xuống xin lỗi cho bố!", ông ta giận dữ thúc giục.
Trong lúc Chu Nguyên Phong bắt ép Chu Vân Hiên nói xin lỗi thì Chu Tiểu Nhược không ngừng lắc tay của Trần Hạo một cách đáng thương: "Trần Hạo à, xin anh hãy cứu ông nội của tôi. Chỉ cần anh cứu ông ấy, muốn tôi làm gì tôi cũng làm!"
Mễ Trấn Nam cũng khuyên nhủ: "Cậu Trần à, xem như nể mặt lão già này được không!"
Trần Hạo nhìn lướt qua những người họ Chu đang quỳ dưới đất: "Nhưng vừa rồi những kẻ bắt tôi quỳ xuống đâu phải chỉ chừng này người?"