Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 981 Thật là bi ai biết mấy?
Lời này vừa vang lên thì đám đông xôn xao, câu nói của anh cứ như ném một quả lựu đạn xuống biển vậy.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên sôi trào.
Những người đang vây xem đều tự hỏi liệu có phải tên nhóc này đang công khai nguyền rủa ông cụ nhà họ Chu hay không.
Nghe thấy câu đấy, người nhà họ Chu đều mắng chửi, nói ra những lời như muốn cho Trần Hạo biết tay hoặc là muốn giết chết anh.
Vừa rồi Trần Hạo ngang ngược áp chế nhà họ Chu, bắt họ nói xin lỗi đã khiến ai nấy đều bực mình.
Đúng lúc có được cơ hội, họ thuận thế trút hết cơn tức giận ra.
Chu Vân Thiên thình lình đập mạnh gậy batoong đầu rồng xuống đất một cái!
Nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh, ông ta sắc bén nhìn Trần Hạo, đã trên bờ nổi cơn thịnh nộ.
"Thứ ranh con mồm còn hôi sữa, không ngờ cậu lại..."
Chu Vân Thiên thở gấp, muốn mắng nhiếc anh nhưng đột nhiên cơ thể loạng choạng, mặt mày tái mét, sắp sửa ngã xuống.
"Bố!", Chu Nguyên Phong thấy vậy thì mau chóng tiến lên đỡ lấy ông ta.
Nào ngờ Chu Vân Thiên lại nhắm mắt, lao sầm vào trong ngực của Chu Nguyên Phong.
"Còn đứng sững ra đó làm cái gì? Gọi bác sĩ tới nhanh lên, gọi bác sĩ...", Chu Nguyên Phong luống cuống hét lên.
Trong nháy mắt, những người trong nhà họ Chu đều hoang mang, người thì lo sốt vó, người thì chạy đi gọi bác sĩ.
Chu Nguyên Phong nôn nóng ôm chặt ông cụ Chu, thấy khuôn mặt của ông ta từ đỏ hồng chuyển sang vàng như nến thì giận dữ nhắm súng vào Trần Hạo: "Trần Hạo, mày đúng là gan to bằng trời! Mày đã làm gì bố tao vậy hả?"
Chu Nguyên Phong đã nói ra nghi vấn trong lòng tất cả mọi người.
Trần Hạo vừa nói xong thì ông cụ nhà họ Chu đã ngất xỉu, chuyện này mà không dính dáng gì đến anh thì ai mà tin nổi!
Đậu phộng, miệng linh gì mà linh thế!
Trần Hạo hờ hững lên tiếng: "Tôi chẳng làm gì cả, do số thôi!"
Giữa lúc đó, bác sĩ tư nhân của ông cụ Chu vội vã chạy tới, thấy tình trạng của ông ta thì mau chóng lấy dụng cụ ra kiểm tra. Khoảng mười phút sau, bác sĩ áy náy nhìn về phía Chu Nguyên Phong: "Xin ông Chu hãy nén bi thương, các cơ quan chức năng trong cơ thể ông cụ đều đã suy kiệt, không lâu nữa sẽ từ trần, các ông hãy chuẩn bị hậu sự đi!"
"Cái gì cơ, sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?", Chu Nguyên Phong vừa tức giận vừa hoảng loạn.
Ông cụ Chu chính là bầu trời nâng đỡ cho toàn bộ nhà họ Chu, bọn họ có thể sinh sống và tung hoành trên đất tỉnh Sở này hoàn toàn đều dựa vào ông ta và những người học trò của ông ta.
Suy đến cùng thì những người thuộc thế hệ sau của nhà họ Chu còn thua kém hơn cả những người cùng lứa trong nhà họ Mễ nữa!
Nếu ông cụ Chu thật sự qua đời vào lúc này thì những người vì nể mặt ông ta mà tỏ ra tử tế với những người trong nhà họ Chu sẽ không còn đếm xỉa gì với những cậu ấm cô chiêu không ra hồn này nữa, mai này nhà họ Chu ắt sẽ ngày càng suy bại!
Chu Nguyên Phong bất chợt nhớ đến lời Trần Hạo vừa nói, thở hổn hển: "Thằng ranh khốn nạn, bố tao mà có chuyện gì, tao sẽ chôn mày theo cùng ông ấy!"
Những người còn lại tuy đều đứng ở đây với tâm thế xem trò hay nhưng giờ đây cũng không khỏi cảm thấy đau buồn.
Một thế hệ hào kiệt lại qua đời theo cách như thế, thật là bi ai biết mấy?
"Ông nội ơi..."
Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên, Chu Tiểu Nhược hay tin đã chạy thẳng tới đây, quỳ phịch xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt.
"Là lỗi của cháu, tại cháu cứ thích làm theo ý mình, chỉ cần ông có thể khỏe lại, cháu sẽ lấy chồng, cháu đồng ý lấy chồng...cháu sẽ nghe lời ông mà! Ông nội ơi... Hu hu hu!"
Cô ấy khóc không thành tiếng, vì quá đau buồn nên ngất xỉu!
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên sôi trào.
Những người đang vây xem đều tự hỏi liệu có phải tên nhóc này đang công khai nguyền rủa ông cụ nhà họ Chu hay không.
Nghe thấy câu đấy, người nhà họ Chu đều mắng chửi, nói ra những lời như muốn cho Trần Hạo biết tay hoặc là muốn giết chết anh.
Vừa rồi Trần Hạo ngang ngược áp chế nhà họ Chu, bắt họ nói xin lỗi đã khiến ai nấy đều bực mình.
Đúng lúc có được cơ hội, họ thuận thế trút hết cơn tức giận ra.
Chu Vân Thiên thình lình đập mạnh gậy batoong đầu rồng xuống đất một cái!
Nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh, ông ta sắc bén nhìn Trần Hạo, đã trên bờ nổi cơn thịnh nộ.
"Thứ ranh con mồm còn hôi sữa, không ngờ cậu lại..."
Chu Vân Thiên thở gấp, muốn mắng nhiếc anh nhưng đột nhiên cơ thể loạng choạng, mặt mày tái mét, sắp sửa ngã xuống.
"Bố!", Chu Nguyên Phong thấy vậy thì mau chóng tiến lên đỡ lấy ông ta.
Nào ngờ Chu Vân Thiên lại nhắm mắt, lao sầm vào trong ngực của Chu Nguyên Phong.
"Còn đứng sững ra đó làm cái gì? Gọi bác sĩ tới nhanh lên, gọi bác sĩ...", Chu Nguyên Phong luống cuống hét lên.
Trong nháy mắt, những người trong nhà họ Chu đều hoang mang, người thì lo sốt vó, người thì chạy đi gọi bác sĩ.
Chu Nguyên Phong nôn nóng ôm chặt ông cụ Chu, thấy khuôn mặt của ông ta từ đỏ hồng chuyển sang vàng như nến thì giận dữ nhắm súng vào Trần Hạo: "Trần Hạo, mày đúng là gan to bằng trời! Mày đã làm gì bố tao vậy hả?"
Chu Nguyên Phong đã nói ra nghi vấn trong lòng tất cả mọi người.
Trần Hạo vừa nói xong thì ông cụ nhà họ Chu đã ngất xỉu, chuyện này mà không dính dáng gì đến anh thì ai mà tin nổi!
Đậu phộng, miệng linh gì mà linh thế!
Trần Hạo hờ hững lên tiếng: "Tôi chẳng làm gì cả, do số thôi!"
Giữa lúc đó, bác sĩ tư nhân của ông cụ Chu vội vã chạy tới, thấy tình trạng của ông ta thì mau chóng lấy dụng cụ ra kiểm tra. Khoảng mười phút sau, bác sĩ áy náy nhìn về phía Chu Nguyên Phong: "Xin ông Chu hãy nén bi thương, các cơ quan chức năng trong cơ thể ông cụ đều đã suy kiệt, không lâu nữa sẽ từ trần, các ông hãy chuẩn bị hậu sự đi!"
"Cái gì cơ, sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?", Chu Nguyên Phong vừa tức giận vừa hoảng loạn.
Ông cụ Chu chính là bầu trời nâng đỡ cho toàn bộ nhà họ Chu, bọn họ có thể sinh sống và tung hoành trên đất tỉnh Sở này hoàn toàn đều dựa vào ông ta và những người học trò của ông ta.
Suy đến cùng thì những người thuộc thế hệ sau của nhà họ Chu còn thua kém hơn cả những người cùng lứa trong nhà họ Mễ nữa!
Nếu ông cụ Chu thật sự qua đời vào lúc này thì những người vì nể mặt ông ta mà tỏ ra tử tế với những người trong nhà họ Chu sẽ không còn đếm xỉa gì với những cậu ấm cô chiêu không ra hồn này nữa, mai này nhà họ Chu ắt sẽ ngày càng suy bại!
Chu Nguyên Phong bất chợt nhớ đến lời Trần Hạo vừa nói, thở hổn hển: "Thằng ranh khốn nạn, bố tao mà có chuyện gì, tao sẽ chôn mày theo cùng ông ấy!"
Những người còn lại tuy đều đứng ở đây với tâm thế xem trò hay nhưng giờ đây cũng không khỏi cảm thấy đau buồn.
Một thế hệ hào kiệt lại qua đời theo cách như thế, thật là bi ai biết mấy?
"Ông nội ơi..."
Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên, Chu Tiểu Nhược hay tin đã chạy thẳng tới đây, quỳ phịch xuống đất, nước mắt rơi đầy mặt.
"Là lỗi của cháu, tại cháu cứ thích làm theo ý mình, chỉ cần ông có thể khỏe lại, cháu sẽ lấy chồng, cháu đồng ý lấy chồng...cháu sẽ nghe lời ông mà! Ông nội ơi... Hu hu hu!"
Cô ấy khóc không thành tiếng, vì quá đau buồn nên ngất xỉu!
Bình luận facebook