Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 984 Quả nhiên là bên trong trống trơn.
Tin ngắn này là do Lý Vân Dương gửi tới, anh ta tường thuật vắn tắt bảo kẻ bám đuôi là người của Ichitoryu.
Trần Hạo thấy tin này thì bật cười, anh chuyển hướng đi, đạp chân ga, bẻ lái cua gấp.
Ở đằng xa, là hai chiếc xe ô tô màu đen đang bám sát theo anh.
Mắt thấy sắp phải đi ra khỏi quốc lộ, bỗng nhiên có một bóng trắng tựa thiên thần từ trên trời đáp xuống, trên tay có cầm một thanh đao sắc bén.
Vèo! Bóng trắng tung bay giữa không trung, hai mắt lóe sáng như có tia điện chập chờn, sau khi người nọ thấy người trong xe chính là Trần Hạo, bèn điên cuồng vung tay, thanh đao trên tay người nọ như cối xay khổng lồ tấn công về phía anh.
Trong chớp mắt, đầu mui xe của anh bị đánh nát bét, sau đó, bóng trắng vung đao cắt một lỗ hổng sâu chừng một mét trên đầu xe anh.
Tiếp theo, đầu xe nổ tung, lưỡi đao sáng loáng kia xuyên thấu qua buồng lái, sau đó, chiếc xe mất khống chế va vào cột đá bên lề đường, một làn khói bốc lên.
Khi ấy, bóng trắng mới nhẹ nhàng đáp xuống giữa đường.
Người này mặc trang phục võ sĩ trắng như tuyết, chân đi một đôi guốc gỗ, vẻ mặt sắc sảo.
Người này dùng một đao tấn công vào điểm yếu của địch, rồi nhẹ nhàng tra đao vào vỏ.
Chiếc xe vẫn luôn bám theo giờ mới đến nơi xảy ra chuyện, một đám người mặc áo đen bịt mặt nhanh chóng xuống xe.
“Ông Marausu quá ngầu, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình dám chống lại Ichitoryu! Đáng đời!”
Sau khi mọi người xuống xe, họ nhanh chóng chỉnh đốn hàng ngũ đứng bên cạnh võ sĩ mặc quần áo trắng, người dẫn đầu mặc đồ đen nịnh nọt nói.
Marausu khẽ gật đầu: “Năm năm nay tôi không xuất đao, có thể chết dưới Trảm Nguyệt của tôi là điều đáng tự hào nhất rồi!”
“Vâng vâng, chết dưới Trảm Nguyệt của ông Marausu chính là vinh dự của anh ta!”, thuộc hạ nối gót tung hô.
Marausu cười khiêm tốn: “Cậu chủ là học trò của tôi, kẻ dám ám sát học trò của tôi thì chỉ lấy mạng thôi còn chưa đủ! Đã điều tra rõ ràng bối cảnh và người bên cạnh cậu ta chưa?”
Thuộc hạ cười thô bỉ nói: “Đã điều tra cặn kẽ tên oắt này rồi ạ, anh ta là con rể nhà họ Bạch ở Hải Dương, vợ anh ta rất xinh đẹp, hay là để tôi bắt đến cho ông Marausu hưởng thụ nhỉ?”
Ánh mắt Marausu thoáng hiện lên sự hèn hạ và bỉ ổi: “Được đấy, còn về phần những kẻ bên cạnh cậu ta thì cứ giết hết đi!”
Thuộc hạ gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, chỉ có làm nhà họ Bạch máu chảy thành sông mới có thể rửa sạch sỉ nhục của Ichitoryu!”
“Ông…Marausu!”
Trong khi hai kẻ ăn mặc chính trực nở nụ cười nham hiểm bàn bạc làm sao để giải quyết mọi việc, tên ninja đến kiểm tra thi thể trong xe bỗng lên tiếng.
“Sao vậy? “, Marausu hỏi.
“Trong xe…không có ai!”, người nọ hoảng loạn nói.
“Cái gì?”, ánh mắt Marausu lóe sáng, trong chớp mắt đã di chuyển đến bên cạnh xe hơi.
Quả nhiên là bên trong trống trơn.
Ông ta không thể nào tin nổi: “Điều này sao có thể xảy ra? Cậu ta không thể nào thoát khỏi Trảm Nguyệt của tôi được!”
Trần Hạo thấy tin này thì bật cười, anh chuyển hướng đi, đạp chân ga, bẻ lái cua gấp.
Ở đằng xa, là hai chiếc xe ô tô màu đen đang bám sát theo anh.
Mắt thấy sắp phải đi ra khỏi quốc lộ, bỗng nhiên có một bóng trắng tựa thiên thần từ trên trời đáp xuống, trên tay có cầm một thanh đao sắc bén.
Vèo! Bóng trắng tung bay giữa không trung, hai mắt lóe sáng như có tia điện chập chờn, sau khi người nọ thấy người trong xe chính là Trần Hạo, bèn điên cuồng vung tay, thanh đao trên tay người nọ như cối xay khổng lồ tấn công về phía anh.
Trong chớp mắt, đầu mui xe của anh bị đánh nát bét, sau đó, bóng trắng vung đao cắt một lỗ hổng sâu chừng một mét trên đầu xe anh.
Tiếp theo, đầu xe nổ tung, lưỡi đao sáng loáng kia xuyên thấu qua buồng lái, sau đó, chiếc xe mất khống chế va vào cột đá bên lề đường, một làn khói bốc lên.
Khi ấy, bóng trắng mới nhẹ nhàng đáp xuống giữa đường.
Người này mặc trang phục võ sĩ trắng như tuyết, chân đi một đôi guốc gỗ, vẻ mặt sắc sảo.
Người này dùng một đao tấn công vào điểm yếu của địch, rồi nhẹ nhàng tra đao vào vỏ.
Chiếc xe vẫn luôn bám theo giờ mới đến nơi xảy ra chuyện, một đám người mặc áo đen bịt mặt nhanh chóng xuống xe.
“Ông Marausu quá ngầu, tên này đúng là không biết tự lượng sức mình dám chống lại Ichitoryu! Đáng đời!”
Sau khi mọi người xuống xe, họ nhanh chóng chỉnh đốn hàng ngũ đứng bên cạnh võ sĩ mặc quần áo trắng, người dẫn đầu mặc đồ đen nịnh nọt nói.
Marausu khẽ gật đầu: “Năm năm nay tôi không xuất đao, có thể chết dưới Trảm Nguyệt của tôi là điều đáng tự hào nhất rồi!”
“Vâng vâng, chết dưới Trảm Nguyệt của ông Marausu chính là vinh dự của anh ta!”, thuộc hạ nối gót tung hô.
Marausu cười khiêm tốn: “Cậu chủ là học trò của tôi, kẻ dám ám sát học trò của tôi thì chỉ lấy mạng thôi còn chưa đủ! Đã điều tra rõ ràng bối cảnh và người bên cạnh cậu ta chưa?”
Thuộc hạ cười thô bỉ nói: “Đã điều tra cặn kẽ tên oắt này rồi ạ, anh ta là con rể nhà họ Bạch ở Hải Dương, vợ anh ta rất xinh đẹp, hay là để tôi bắt đến cho ông Marausu hưởng thụ nhỉ?”
Ánh mắt Marausu thoáng hiện lên sự hèn hạ và bỉ ổi: “Được đấy, còn về phần những kẻ bên cạnh cậu ta thì cứ giết hết đi!”
Thuộc hạ gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, chỉ có làm nhà họ Bạch máu chảy thành sông mới có thể rửa sạch sỉ nhục của Ichitoryu!”
“Ông…Marausu!”
Trong khi hai kẻ ăn mặc chính trực nở nụ cười nham hiểm bàn bạc làm sao để giải quyết mọi việc, tên ninja đến kiểm tra thi thể trong xe bỗng lên tiếng.
“Sao vậy? “, Marausu hỏi.
“Trong xe…không có ai!”, người nọ hoảng loạn nói.
“Cái gì?”, ánh mắt Marausu lóe sáng, trong chớp mắt đã di chuyển đến bên cạnh xe hơi.
Quả nhiên là bên trong trống trơn.
Ông ta không thể nào tin nổi: “Điều này sao có thể xảy ra? Cậu ta không thể nào thoát khỏi Trảm Nguyệt của tôi được!”
Bình luận facebook