• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ẩn Long Ở Rể (4 Viewers)

  • Chương 141-145

Chương 141 - Kẻ đáng nghi

Nghe được cuộc đối đáp giữa hai người bọn họ, lúc này Trần Viễn cũng rốt cuộc nghĩ ra, vì sao vừa rồi Tô Thiên Hải lại cứ nhìn mình chăm chú như vậy. Bởi vì, người này chẳng phải là cha của Tô Hoàng, kẻ đã bị anh đánh chết lần trước hay sao?

Chỉ là, nhìn bộ dáng của ông ta, giống như cũng không phải đến đây để trả thù. Ngược lại, từ trong lời nói của đối phương, Trần Viễn có thể xác định một số việc. Giống như, chuyện bảo vật bị đánh cắp, hơn phân nửa là có liên quan đến các đại giả tộc ẩn thế. Bởi vì, chỉ có bọn họ mới đối với bảo vật tu luyện tỏ ra hứng thú như vậy.

Hơn nữa, từ lâu đã có lời đồn đại nói rằng. Vào thời đại tiên cổ con đường tu luyện của các võ giả thật sự bằng phẳng hơn rất nhiều. Đồng thời, trong thời đại đó còn có không ít truyền thuyết liên quan đến việc tu luyện thành tiên.

Mặc dù, theo Trần Viễn thấy chuyện thành tiên chỉ là một sự hư huyễn, hoàn toàn không thể nào tồn tại trên thế gian này được. Giống như một người luyện võ, khi luyện đến cảnh giới tối cao nhất, họ có thể cảm nhận được thiên địa linh khí ở trong trời đất, sau đó dung hợp, sử dụng chúng để phi hành. Khi đó, người tu luyện ở trong mắt của phàm nhân, chẳng phải đã thành tiên nhân rồi sao?

Nhưng mà, ở thời đại hiện tại, việc phi hành như vậy thật sự không quá mức đáng kinh ngạc. Giống như, con người có thể dùng đến tàu vũ trụ để du hành trong tinh không. Cho dù thực lực của người luyện võ có thể mạnh đến đâu đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể nào làm được như vậy? Chính vì thế, việc thành tiên ở trong mắt của Trần Viễn chỉ là một lời thổi phồng, không có chứng cứ mà thôi.

Thế nhưng, những đại gia tộc khác thì lại không hề nghĩ giống như vậy. Bọn họ có rất nhiều bí mật, đều liên quan mật thiết đến việc tu luyện thành tiên. Hơn nữa, một khi cảnh giới đột phá đến địa tiên, không chỉ thực lực tăng mạnh, mà tuổi thọ của người tu luyện cũng tăng lên rất lớn.

Giống như, một vị tông sư bình thường, chỉ cần không phải chết yểu, thì đều có thể sống thọ hơn một trăm tuổi. Ở trong thời cổ đại, đây đã là tuổi thọ vô cùng hiếm có, thời đại ngày này càng thêm hiếm hơn rất nhiều.

Thế nhưng, một vị đại tông sư, ngoài việc cơ thể rất khó xảy ra bệnh tật, tuổi thọ của bọn họ còn có thể đạt tới hai, ba trăm tuổi. Với một người bình thường, thì đây là một con số mà không ai có thể tưởng tượng ra được. Dù sao, hiện tại người sống thọ nhất trong sách kỷ lục thế giới, cũng chỉ chưa tới một trăm hai mươi tuổi.

Nói như vậy, có thể thấy được việc tu luyện đạt đến cảnh giới càng cao, tuổi thọ lại càng tăng trưởng một cách mạnh mẽ. Chỉ cần dựa vào một điểm này, cũng đủ để cho biết bao nhiêu kẻ thèm khát. Huống hồ, theo như truyền thuyết ghi lại, một vị địa tiên có thể sống cả ngàn năm mà không chết.

Thế nên, việc bắt buộc phải có được món bảo vật liên quan đến chuyện thành tiên này, đối với tất cả các vị cường giả có mặt ở đây đều là tình thế bắt buộc. Nhưng mà, việc bảo vật đã bị đánh cắp, nhất thời để cho bọn họ rơi vào tình huống cực kỳ lúng túng.

Lúc này, nghe được ẩn ý ở trong lời nói của Trần Mặc, ánh mắt của bọn họ không khỏi liếc sang nhìn nhau. Trong đó, có một vị cường giả, tuổi tương nhìn tương đối lớn, đột nhiên đứng ra nói.

“Các vị, nếu như chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không muốn giấu giếm các vị nữa. Kỳ thật, món bảo vật này cũng không phải do chúng tôi đánh cắp. Ngược lại, tôi cũng rất hy vọng nó có thể được chúng tôi đoạt đi. Chỉ có điều, trước khi bọn tôi hành động thì bên phía khách sạn đã thông báo bảo vật bị mất rồi.”

Lời này của ông lão vừa mới nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không khỏi một trận xôn xao. Ngay cả Trần Mặc, lúc này sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

“Ngài Can, lời ấy của ngài là có ý gì?”

Lúc này, một người khác lên tiếng chất vấn.

“Ý gì? Chính là ý ở trên mặt chữ. Mạc gia chúng tôi, có gan làm thì có gan chịu, cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm như một số người.”

Nghe được tiếng chất vấn của đối phương, Mạc Can rất thản nhiên thừa nhận. Hơn nữa, giọng điệu còn mang theo mấy phần mỉa mai. Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng họp bỗng chốc giống như bị sôi trào lên.

Bị Mạc Can trào phúng, gia chủ của nhà họ Đỗ mới tức giận quát lớn.

“Lão Can, tôi nể ông là người đã có tuổi, mới xưng hô khách khí như vậy. Ông đừng cho rằng ỷ vào một chút danh vọng của nhà họ Mạc các người, có thể tùy ý nói gì thì nói. Nhà họ Đỗ của chúng tôi, cũng không phải là để chưng cho đẹp!”

“Thật sao? Nếu không, chúng ta so tài thử một chút xem như thế nào?”

Trước sự phẫn nộ của gia chủ nhà họ Đỗ ở thủ đô, ông lão nhà họ Mạc dường như chẳng thèm để tâm một chút nào. Ngược lại, Mạc Can càng thêm phách lối, muốn cùng với đối phương so tài.

Nhất thời, gia chủ của nhà họ Đỗ không khỏi tái mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Ông… ông…”

Thế nhưng, người này lại chẳng dám chấp nhận lời thách đấu của ông lão nhà họ Mạc. Ngược lại một ít người ở đây đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt mang theo mấy phần kiêng kỵ.

Đừng nhìn ông lão nhà họ Mạc dường như đã gần đất xa trời. Nhưng thực lực của người này thật sự rất mạnh, có thể xem như là người mạnh nhất đang ngồi ở đây. Bởi vì, hơn năm mươi năm trước, bản thân ông lão nhà họ Mạc đã đột phá đến cảnh giới đại tông sư hậu kỳ. Trải qua nhiều năm như vậy tu luyện cũng không ai biết rõ thực lực chân chính của ông lão này đã đạt đến cảnh giới gì.

Có người nói, lão già họ Mạc này thực chất đã bước một chân vào cảnh giới địa tiên, có thể được xưng là bán tiên. Mặc dù danh xưng này hơi có chút hư huyễn, nhưng ai cũng không dám chắc, mình có thể là đối thủ của đối phương.

Thế nên, mặc dù nhìn thấy gia chủ nhà họ Đỗ bị Mạc Can chọc đến có chút buồn cười. Nhưng mà, tất cả mọi người ở đầy đều trầm mặc xuống, không ai phát ra một tiếng cười nào. Dù sao, ai cũng không biết người tiếp theo bị nhắm đến có phải là mình hay không.

“Được rồi, xin các vị hãy yên tĩnh một chút. Mặc dù việc mất trộm bảo vật là sự sai sót của khách sạn chúng tôi. Nhưng các vị ở đây đều hiểu rất rõ, lý do vì sao chúng tôi lại đem bảo vật lần này đưa ra đấu giá. Mục đích chân chính của buổi đấu giá hôm nay, chính là tìm hiếu bí mật đã được cất giấu ở trong bảo. Thế nhưng, vì một số người nảy sinh lòng tham, thế nên việc này cũng chỉ có thể trì hoãn lại phía sau. Đối với việc này, khách sạn của chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc!”

Lúc này, nhìn thấy bầu không khí ở trong phòng họp hơi có phần căng thẳng, rốt cuộc Trần Mặc cũng nhịn không được lần nữa đứng ra nói chuyện.

Nghe được lời này của ông ta, tất cả mọi người đều im lặng không nói thêm lời nào. Ngược lại, không biết vì sao lúc này Trần Viễn luôn có cảm giác, ánh mắt của Trần Mặc vô ý hữu ý, lại thỉnh thoảng hơi liếc nhìn về phía mình.

Mặc dù động tác này của ông ta làm rất kín đáo, nhưng bản thân Trần Viễn đã từng là một đặc công, anh đối với sự quan sát của mình vô cùng tự tin. Chuyện này, anh nhất định là không nhận lầm được.

“Tôi biết, phần lớn các vị đến buổi đấu giá lần này đều vì muốn được nhìn thấy món bảo vật đã bị đánh cắp. Thế nhưng, buổi đấu giá này đã được thông báo từ trước, thế nên cũng không thể vì một món bảo vật mà ngưng lại được. Nếu như các vị không chê, tôi có thể để nhân viên bên dưới đi chuẩn bị phòng ốc, xin mời các vị đến bên trong hội trường, tiếp tục tham gia buổi đấu giá của ngày hôm nay!”

Vừa nói, Trần Mặc vừa vỗ tay ra hiệu, để cho nhân viên cấp dưới của mình đi vào trong phòng họp, hướng dẫn các vị gia chủ có mặt ở trong phòng bắt đầu di chuyển ra bên ngoài, đi về phía hội trường đấu giá.

Tuy lời vừa rồi của Trần Mặc tỏ ra vô cùng khách sáo, nhưng nhìn động tác lúc này của ông ta thì ai cũng hiểu được. Chỉ cần có người dám tự ý rời khỏi nơi này, thậm chí là quay trở về gia tộc, thì nhất định bọn họ sẽ trở thành đối tượng được đặc biệt quan tâm, bắt đầu tiến hành điều tra.

Dù sao, bảo vật vừa bị đánh cắp, buổi đấu giá còn chưa kết thúc, người liền chạy trở về. Cho dù là ai, cũng không thể nào không nảy sinh nghi ngờ. Huống hồ, sự kiện lần này còn có thể do một số người trong bọn họ chủ mưu.

Mặc dù biết rõ là như vậy, nhưng một số người vẫn tỏ ra khó chịu. Nhất là Tô Thiên Hải, bản thân ông ta vừa mới đột phá đến cảnh giới đại tông sư, tưởng rằng sẽ được đối đãi một cách tông trọng. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái được, để cho ông ta cảm giác vô cùng tức giận.

Chỉ có ông lão nhà họ Mạc, dường như đối với việc này cũng không quá để ý. Thậm chí, trên mặt còn mang theo mấy phần ý cười, hướng về phía nhân viên của khách sạn gật đầu.

Nhìn điệu bộ của ông lão, ai cũng cảm thấy hết sức bất ngờ. Bởi vì, trong số những người có mặt ở đây, thì địa vị của ông lão này là cao nhất, cảnh giới cũng là mạnh nhất. Thế nhưng, dáng vẻ của ông lão cũng được thả với tư thái thấp nhất. Nhất thời, Trần Viễn không khỏi nhiều thâm vài phần chú ý, quan sát về phía đối phương.

“Thế nào? Cậu đã xác định được kẻ đáng nghi là ai hay chưa?”

Ngay tại lúc này, khi các vị gia chủ của các đại gia tộc đã lần lượt rời đi, đột nhiên người chủ trì của buổi đấu gia hôm nay, Trần Mặc lại tiến sát về phía Trần Viễn, thấp giọng hỏi một câu.

Tức thì, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi híp lại, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần xảo quyệt.

“Vậy theo ngài, trong số bọn họ ai mới là kẻ đáng nghi nhất?”
Chương 142 - Thân phận của kẻ tình nghi

Nghe Trần Viễn đặt ngược lại vấn đề, ông chủ nhà họ Trần không khỏi cười lên một trận. Sau đó, ông ta mới nhìn anh một cách vô cùng nghiêm túc, nói ra.

“Câu hỏi hay lắm! Nhưng mà, nếu như tôi nói kẻ đáng bị nghi ngờ nhất chính là cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”

Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng họp bỗng dưng trở nên vô cùng yên tĩnh. Ngay cả Trần Viễn cũng không hề nghĩ đến, ông chủ Mặc sẽ nói ra một lời như vậy.

“Ông chủ Mặc, có phải là ông đang đùa với chúng tôi phải không? Trần Viễn chỉ vừa mới đến đây vào sáng hôm nay. Hơn nữa, vị trí của bảo vật cậu ta còn không biết đặt ở nơi nào. Vậy thì cậu ta làm sao có thể trộm nó được chứ?”

Lúc này, Triệu Kiến An là người đầu tiên lên tiếng để bênh vực cho Trần Viễn. Mà đám người Kiều Thanh Phượng cũng đưa mắt nhìn sang, rõ ràng bọn họ đều không tin tưởng Trần Viễn là kẻ đã lấy trộm món bảo vật của khách sạn.

Mà sự thật cũng chính là như vậy, kỳ thật Trần Viễn cũng chỉ nghe Đinh Tử Hương nhắc qua trong cuộc đấu giá này sẽ xuất hiện một món bảo vật rất quan trọng. Còn nó có hình dạng như thế nào, anh cũng không thể nào biết được.

Chính vì vậy, sự nghi ngờ của Trần Mặc đối với anh hoàn toàn không có căn cứ. Thế nhưng, lời nói tiếp theo của ông chủ nhà họ Trần, tức thì để suy nghĩ của tất cả những người có mặt ở đây bị một lần nữa thay đổi.

“Tôi cũng không có nói qua là chính cậu ta đã lấy cắp bảo vật của chúng tôi. Chỉ là, trong số đám người lấy cắp bảo vật lần này, có một người mà cậu ta nhất định sẽ nhận biết. Hơn nữa, người này còn có quan hệ rất đặc thù với cậu ta. Nếu mọi người không tin, tôi có thể mở camera giám sát cho tất cả cùng xem.”

Nói xong, ông chủ nhà họ Trần cũng không có chờ đợi mọi người đồng ý, ông ta đã tự mình cầm lấy nút điều khiển màn hình được đặt ở ngay bên cạnh. Sau đó, ông ta tự mình đem màn hình mở lên.

Ngay sau đó, trên màn hình chính bắt đầu xuất hiện hình ảnh về một căn phòng kín, bốn phía xung quanh được lắp đặt rất nhiều thiết bị theo dõi. Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều vệ sĩ, trên người mỗi vệ sĩ đều có một cái thiết bị liên lạc, chuyên dùng để liên hệ với nhau khi có sự cố.

Thế nhưng, thứ để cho mọi người để ý nhiều nhất vào lúc này cũng không phải là những đồ vật ấy. Ngược lại, vị trí trung tâm của căn phòng kín được đặt một cái bệ lớn, phía trên là một tủ kính được làm bằng kính chống đạn chuyên dụng, có thể ngăn cản được một viên đạn cỡ 12ly7 xuyên phá. Hơn nữa, đồ vật được đặt bên trong cũng rất đặc biệt. Đó là một quyển sách cổ được đúc bằng vàng ròng nguyên khối, phía trên điêu khắc lít nha lít nhít các loại văn tự cổ vô cùng tối nghĩa.

Cho dù là những người luyện võ như Triệu Kiến An hay Kiều Thanh Phượng lúc này cũng không thể nào hiểu được nội dung bên trong quyển kim sách này viết là gì. Thế nhưng, đang đứng ở một bên quan sát ánh mắt của Trần Viễn bỗng dưng trừng lớn. Bởi vì, chữ viết phía trên kim sách lại có nội dung vô cùng tương tự với nội dung ký ức được lưu lại ở trong đầu của anh.

Mặc dù, Trần Viễn cũng không nhớ rõ những ký ức này là từ đâu tới. Nhưng anh biết, nội dung của quyển kim sách này nếu như được công bố ra ngoài, nhất định sẽ làm cho toàn bộ thế giới cảm thấy chấn động.

Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn kịp quan sát hết nội dung ở bên trong. Lúc này, tủ kính chứa đựng kim sách bỗng dưng nổ tung. Ngay sau đó, mấy cái bóng người mặc áo đen bỗng dưng xông vào phòng kín.

Động tác của những người này cũng vô cùng mau lẹ và dứt khoát. Bọn họ vừa mới xuất hiện, đã trực tiếp ra tay đem đám vệ sĩ ở xung quanh đánh gục. Sau đó, nhanh chóng cầm lấy kim sách biến mất khỏi căn phòng.

Đợi cho màn hình camera lần nữa hiện lên, một ông lão tuổi khoảng chừng hơn bảy, tám mươi tuổi bộ dáng vô cùng tức giận trực tiếp xông thẳng vào trong phòng kín gào rống một trận. Mặc dù người này không có phát ra bất kỳ khí tức nào, nhưng dường như toàn bộ không khí xung quanh đều bị chấn động.

Tuy rằng không thể trực tiếp chứng kiến được cảnh tượng này, nhưng thông qua màn hình camera ghi lại, có thể thấy được thực lực của ông lão này mạnh đến cỡ nào.

“Đây là gia chủ của nhà họ Trần chúng tôi, ông ấy năm nay đã hơn một trăm tám mươi tuổi rồi. Mặc dù cảnh giới đã đạt đến đại tông sư đỉnh phong, nhưng con đường trở thành địa tiên thật sự vẫn quá mức xa xôi. Nếu như không phải vì bảo vật lần này, ông ấy cũng sẽ không xuất hiện ở đây.”

Dường như thấy được nghi hoặc ở trong ánh mắt của mọi người, lúc này Trần Mặc mới tự mình đứng ra giải thích.

Nhất thời, tất cả những người có mặt ở đây, cho dù là Trần Viễn cũng không khỏi khiếp sợ, hít vào một hơi thật sâu.

Mặc dù mọi người đã từng gặp qua không ít các vị cao thủ cấp bậc đại tông sư. Nhưng mà, khí thế của những người này hoàn toàn không thể nào sánh được ông lão ở trong màn hình. Nếu như không có đặc hiệu gì đặc biệt, thì rõ ràng thực lực của người này đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù hiểu biết của phàm nhân.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của tất cả những người có mặt ở đây mà thôi. Dù sao, ai cũng không có chân chính nhìn thấy được vị tiến bối này xuất ra thực lực của mình.

“Đây chỉ hình ảnh tổng quát về vụ trộm đã diễn ra lúc sáng nay mà thôi. Còn đây, mới chính là nguyên nhân vì sao tôi nói cậu Viễn mới là kẻ đáng nghi nhất!”

Còn không đợi cho mọi người kịp lấy lại tinh thần. Lúc này, ông chủ nhà họ Trần bỗng dưng lên tiếng. Sau đó, màn hình lần nữa biến đổi. Từ hình ảnh tổng quan về căn phòng kín đã bị mất trộm. Lúc này, phía trên màn hình chỉ lưu lại một khuôn mặt duy nhất. Trong đó, đáng chú ý nhất chính là ánh mắt của người này.

Mặc dù toàn bộ khuôn mặt của đối phương đều bị che kín, nhưng phần mí mắt bên phải của ông ta lại có một vết sẹo dài khoảng vài cetimet. Hơn nữa, trên con ngươi của đối phương lúc này hiện ra một vài hình ảnh. Mà bất thình lình, một trong số những hình ảnh đó có một người đàn ông cũng mặc đồ đen, chỉ có điều hơn phân nửa khuôn mặt của đối phương lại bị lộ ra bên ngoài.

Thấy được một nửa khuôn mặt của kẻ này, người bị khiếp sợ nhất ở trong căn phòng hiện tại cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn. Bởi vì, một nửa khuôn mặt của người này quá mức quen thuộc. Cho dù không có lộ ra hết, nhưng anh cũng đã nhận ra kẻ đó là ai. Chỉ có điều, người này làm sao lại xuất hiện ở đây?

“Có phải, cậu đã nhận ra kẻ ở trong hình này là người nào rồi đúng không?”

Lúc này, nhìn thấy biểu hiện ở trên khuôn mặt của Trần Viễn, ông chủ nhà họ Trần không khỏi đưa mắt nhìn sang, trên khuôn mặt mang theo mấy phần tươi cười.

Mặc dù Trần Viễn không có lên tiếng đáp lại, nhưng nhìn phản ứng của anh lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đã biết được đáp án.

Thế nhưng, trong lòng của Trần Viễn vẫn khó có thể chấp nhận được. Nhất thời, anh nhịn không được mới quay đầu, nhìn sang Trần Mặc.

“Mặc dù tôi có thể nhìn ra được người ở trong bức ảnh này chính là ông ấy. Thế nhưng, ông ấy vì sao lại xuất hiện ở đấy? Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nghe ai nhắc qua, ông ấy cũng là một người tu luyện?”

Nghe được câu hỏi nghi vấn của Trần Viễn, ông chủ nhà họ Trần không khỏi lắc đầu.

“Không, cậu nhất định là biết nguyên nhân vì sao ông ấy lại ở đấy. Hơn nữa, việc cậu xuất hiện ở nơi này, cũng không phải là một sự trùng hợp sao?!”

Lúc này, nghe được ông chủ nhà họ Trần hỏi vặn lại, Trần Viễn có chút sững người. Mà hiện tại, ánh mắt của mọi người cũng đang bắt đầu đổ dồn về phía anh. Ngay cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng cũng nhịn không được, bắt đầu chăm chú nhìn theo.

“Việc này…”

Nhất thời, Trần Viễn cũng không biết mình phải mở miệng ra để giải thích như thế nào cho thích hợp. Hơn nữa, chuyện này cũng thật sự quá mức trùng hợp, cho dù Trần Viễn có muốn giải thích cũng không nhất định có thể giải thích để người khác tin tưởng được.

“Ông chủ Mặc, mặc dù chuyện này không có liên quan gì đến tôi. Hơn nữa, con gái của ông ấy cũng đang có mặt ở đây. Nhưng mà, việc này người nào làm người đó chịu. Cho dù ông ta có là bố vợ của tôi, tôi cũng sẽ tự mình điều tra, lấy lại kim sách trả cho các ông!”

Lúc nói ra lời này, thái độ của Trần Viễn cũng hết sức rõ ràng. Anh biết, chuyện lần này anh không cách nào có thể trốn tránh được. Hơn nữa, chính anh cũng thật sự rất muốn tìm lại kim sách. Mặc dù không biết từ khi nào Tiêu Viễn Sơn lại trở nên lợi hại như vậy, có thể cùng với những kẻ áo đen khác đột nhập vào trong phòng kín, tránh đi ánh mắt của một vị cao thủ đã đạt đến bán bộ tiên nhân, đem kim sách đoạt đi.

Thế nhưng, việc đã đến nước này anh chỉ có thể lần nữa tìm kiếm vị trí của người bố vợ mới chỉ gặp mặt được có vài lần này. Và anh cũng cần phải nhanh chóng đem kim sách trở về. Có như vậy, sự nghi ngờ của mọi người đối với anh mới tán đi. Với lại, chuyện lần này anh cũng quyết định tự mình hành động, cũng không muốn kinh động đến người khác.

“Tốt, vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt lành của cậu!”

Đối với thái độ của Trần Viễn lúc này, ông chủ nhà họ Trần dường như không có một chút nghi ngờ nào. Ngược lại, trong mắt của ông ta còn mang theo mấy phần thưởng thức, nhìn về phía Trần Viễn gật đầu, mỉm cười.

Lần này, nhìn thấy biểu hiện của ông chủ nhà họ Trần như vậy, trong lòng Trần Viễn càng thêm trở nên khó hiểu. Nhưng lời đã nói ra rồi, Trần Viễn cũng không dự định nuốt lại.

Anh nhìn về phía hai người Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phượng, nói: “Đội trưởng, Thanh Phượng chuyện lần này vì có liên quan đến người nhà của tôi, thế nên tạm thời tôi sẽ không cùng mọi người hành động. Nhưng, tôi sẽ sớm trở lại!”

Nói xong lời này, Trần Viễn liền dứt khoát rời khỏi phòng họp. Sau đó, anh đi ra ngoài sảnh lớn, cũng không gặp mặt được Lưu Mẫn Nghi với Tiêu Hân Hân ở bên ngoài. Ngược lại, anh đụng phải Đinh Tử Hương, đang cùng với người nào đó gây chuyện với nhau.

“Cô nói cái gì? Cô dám nói tôi là kẻ trộm?”
Chương 143 - Rắc rối

Lúc này, Đinh Tử Hương một bộ đỏ mặt tia tai, tức giận hầm hầm chỉ tay về phía một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng ở phía đối diện, trong giọng nói còn mang theo mấy phần hổn hển.

Thế nhưng, đối phương dường như cũng không quá để ý. Ngược lại, vẻ mặt còn có mấy phần khiêu khích, hất hàm nhìn thẳng về phía Đinh Tử Hương.

“Tôi nói cô đó, cô có thể làm gì được tôi?”

“Cô… cô…”

Trước sự thách thức của đối phương, trong lòng của Đinh Tử Hương thật sự rất giận. Nhưng bây giờ cô lại chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có thể hậm hực một hồi cũng không có cách nào để phản bác lại.

Qua một lúc, đột nhiên hai mắt của Đinh Tử Hương bỗng trở nên rực sáng. Ngay sau đó, cô giống như thấy được vị cứu tinh của cuộc đời mình, vẻ mặt của Đinh Tử Hương trở nên hớn hở chạy vội về phía Trần Viễn, vừa chạy vừa la lớn.

“Trần Viễn, Trần Viễn! Anh hãy mau đến đây giúp tôi đi, bọn họ đang ăn hiếp tôi!”

Lúc chạy đến trước mặt của Trần Viễn, hai bên hốc mắt của Đinh Tử Hương còn hiện lên mấy giọt nước mắt, bộ dáng thật sự vô cùng đáng thương. Nếu như không phải trước đây đã từng thấy qua tính cách chân thực của Đinh Tử Hương, hiện tại nhìn thấy bộ dáng của cô ta như vậy quả thật Trần Viễn rất dễ sinh ra đồng cảm, thậm chí còn muốn đứng ra che chở cho cô một trận.

Chỉ có điều, đối với tính tình của Đinh Tử Hương, mặc dù Trần Viễn chỉ mới tiếp xúc được có vài lần. Nhưng anh cũng rất rõ, cô gái nhỏ này không phải là người dễ bị ức hiếp. Hơn nữa, tình cảnh của anh lúc này cũng không thích hợp để xen vào việc của người khác. Thế nên, cho dù Đinh Tử Hương đã chạy đến trước mặt, nhưng Trần Viễn vẫn cứ giả lơ, dự định tránh qua một bên.

Nhưng mà, lúc này tiếng gọi của Đinh Tử Hương đã để cho rất nhiều người chú ý. Nhất là, mấy người thanh niên đi ở bên cạnh của cô gái trẻ vừa mới cãi nhau với cô. Những người này thấy Đinh Tử Hương vậy mà chạy đến để tìm viện binh, ánh mắt cũng liền trở nên bất thiện khi nhìn về phía Trần Viễn.

Trần Viễn cũng không biết, đám người này vì sao lại nhìn mình như vậy. Nhưng lúc này, cánh tay của anh đã bị Đinh Tử Hương giữ chặt. Nhất thời, anh có chút nhíu mày, nhìn lấy cô.

“Cô muốn làm gì?”

Nhìn thấy bộ dáng có vẻ tức giận của Trần Viễn, Đinh Tử Hương cũng cứ mặc kệ. Thậm chí, thân hình còn cố ý áp sát vào cánh tay của anh, để cho bộ vị phía trước ngực trở nên đè ép, hơi có chút mất hình tượng.

“Anh Viễn, anh mau xem kìa, đám người kia dám ức hiếp em. Anh hãy đánh bọn họ, để lấy lại công bằng cho em có được không?”

Vừa nói, Đinh Tử Hương vừa chớp chớp mắt nũng nịu, bộ dáng thật sự hết sức mê người. Thế nhưng, Trần Viễn lại là người nào, anh làm sao có thể bị vẻ bề ngoài của cô để cho mê hoặc được.

Đang định dùng sức đem toàn bộ cơ thể của Đinh Tử Hương đẩy ra bên ngoài. Lúc này, đám người đi cùng cô gái trẻ tuổi vừa mới cãi nhau với Đinh Tử Hương, lại đúng lúc xuất hiện ở trước mặt của anh.

“Tên này, chính là cứu viện của cô?”

Lời này, là từ trong miệng của một gã thanh niên tóc bạch kim, tay cầm một thanh quạt giấy, dáng vẻ trông thực sự rất nho nhã. Chỉ có điều, lời nói của hắn lúc này dường như cũng không có liên hệ gì đến hai chữ này.

“Phải thì thế nào?”

Trước vẻ mặt châm chọc của đối phương, Đinh Tử Hương lúc này chẳng những không có sợ hãi. Ngược lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn hiện lên mấy phần đắc ý.

Thấy như vậy một màn, mi đầu của tên thanh tiên tóc bạch kim nhất thời có chút nhíu lại, mà mấy người đang đứng ở bên cạnh hắn, lúc này cũng không khỏi đưa mắt, nhìn về phía Trần Viễn.

“Hừ, chỉ là một tên nhà quê mà thôi, có gì phải đắc ý như vậy chứ? Cho dù đối phương có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn còn có thể mạnh hơn Thành ca?”

Lúc này, một gã thanh niên mặc áo vest, đi tới trước mặt của tên thanh tiên tóc bạch kim, bắt đầu khoe khoang nói ra. Lời này của hắn, nhất thể để cho những kẻ còn lại đều không khỏi gật đầu tán thưởng. Mà gã thanh niên tóc bạch kim lúc này cũng cười lên một tiếng.

“Trương Quý huynh đệ, lời này cũng không thể nói như vậy. Mặc dù thực lực của ta so với những người còn lại không tính là yếu. Nhưng anh hùng trong thiên hạ, đâu thể chỉ có như vậy. Không biết chừng, cô Đinh đây cũng tìm được một quý nhân đến để giúp đỡ thì sao? Tôi nói như vậy có phải không, Tử Hương tiểu thư!”

“Hừ!”

Mặc dù lời nói của tên này nghe như có vẻ vô cùng khiêm tốn, nhưng ý mỉa mai ở trong đó không khó liền có thể nhìn ra được. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn lúc này, thấy thế nào cũng rất đáng ghét.

Mà đứng ở một bên, vẻ mặt của Trần Viễn hiện tại cũng đang vô cùng khó chịu. Chuyện này vốn dĩ là không có liên quan gì đến anh, nhưng vì một câu nói của Đinh Tử Hương khiến cho người khác hiểu nhầm. Hơn nữa, đường đi trước mặt cũng bị kẻ khác chắn ngang. Lúc này, nếu như anh muốn rời đi, nhất định phải qua vị trí của đám thanh niên ở trước mặt.

Thế nhưng, nhìn bộ dáng của bọn họ lúc này, hơn phân nửa là sẽ không dễ dàng để anh rời đi. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn hơi có mấy phần oán hận, liếc mắt trừng lấy Đinh Tử Hương một trận.

Mà Đinh Tử Hương giống như không hề nhìn thấy, ngược lại thân thể còn ép sát về phía cánh tay của Trần Viễn.

“Anh Viễn, bọn họ thật sự là hiếp người quá đáng. Đám người này trước đây từng là thủ hạ bại tướng dưới tay của chị Tử Nguyệt. Vừa rồi, bọn họ vừa mới gặp mặt liền gây khó dễ, còn nói em với chị Tử Nguyệt là hai đứa nhà quê, không xứng được đứng ở trong hàng ngũ các đại thế lực ở thủ đô. Lúc đó, em chỉ không thèm đáp lại bọn họ, dự định là sẽ xoay người rời đi. Nhưng mà, đám người này lại dám lấy ông nội của em ra trêu chọc, để em không có cách nào có thể nhịn được, chỉ xó thể mắng lại bọn họ một câu. Ấy vậy mà, bọn họ liền chặn đường không để cho em rời đi.”

Dường như, sợ tình huống vẫn còn chưa quá đủ loạn. Lúc này, Đinh Tử Hương vừa đong đưa cánh tay của Trần Viễn, vừa bắt đầu tố khổ. Mà những lời này của cô vừa mới nói ra, những người kia cũng bắt đầu phát điên.

“Cô nói cái gì? Ai là thủ hạ bại tướng ở dưới tay của chị gái cô? Chẳng qua năm đó Thành ca còn chưa thành công, đột phá đến cảnh giới tông sư. Nếu không, chị gái của cô có thể là đối thủ của huynh ấy hay sao?”

“Mắc cười, năm đó chị gái của tôi cũng chỉ mới vừa đạt đến cảnh giới đại sư. Chẳng phải, cái gã Thành ca gì gì đó của các người cũng bị chị gái tôi đè xuống đất đánh cho một trận khóc lên hu hu hay sao?”

“Im miệng!”

Trong lúc Đinh Tử Hương cùng với đám người đối diện liên tục cãi nhau. Lúc này, gã thanh niên tóc bạch kim cuối cùng cũng nhịn không được, lớn giọng quát lên một trận.

Tức thì, âm thanh cãi nhau của hai bên đều ngừng lại hẳn. Nhưng mà, sau một lúc Đinh Tử Hương lại nhịn không được, cười to một trận.

“Ha ha ha, tôi lại quên mất. Năm đó anh bị mất mặt như vậy, làm sao lại để cho người khác nhắc đến đúng không?”

Lời này của Đinh Tử Hương vừa nói nói ra, tức thì phẫn nộ ở trong lòng của Đặng Văn Thành đã không có cách nào kiềm giữ được nữa. Hắn tức giận rống to một trận.

“Muốn chết!”

Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể hắn giống như một trận cuồng phong, nhanh chóng lao tới trước mặt của Đinh Tử Hương. Đồng thời, nắm tay của hắn mở rộng, hóa thành hổ trảo, vuốt mạnh lên phía má phải của Đinh Tử Hương.

Một kích này, mặc dù sẽ không thể để cho Đinh Tử Hương tử thương. Nhưng một khi một trảo này đánh trúng, hơn một nửa khuôn mặt của Đinh Tử Hương nhất định sẽ bị xé rách. Đến lúc đó, cho dù Đinh Tử Hương không chết, nhưng một nửa khuôn mặt bị phá hủy. Có thể nói, đối với một cô gái còn trẻ tuổi giống như Đinh Tử Hương so với cái chết còn muốn đáng sợ hơn gấp trăm, ngàn lần.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của Đinh Tử Hương nhất thời bị dọa sợ đến không còn một chút máu. Không biết, có phải vì tốc độ của đối phương, hay là bị công kích của Đặng Văn Thành hù dọa mà lúc này Đinh Tử Hương lại không có cách nào phản ứng lại, chỉ có thể sợ hãi trợn trừng hai mắt, nhìn lấy một trảo của đối phương đang tiến gần về phía khuôn mặt của mình.

“Hừ!”

Thế nhưng, đứng ở ngay bên cạnh của Đinh Tử Hương lúc này là Trần Viễn. Anh làm sao có thể để yên cho đối phương tổn hại đến cháu gái của ông cụ Đinh. Mặc dù, tính cách của Đinh Tử Hương hơi có phần xấu bụng. Nhưng thực chất cô gái này cũng không có làm ra bất kỳ chuyện gì quá mức. Đối với một cô gái như vậy, Trần Viễn cũng không đến mức ưa thích, nhưng tuyệt đối là không phải quá chán ghét.

Nếu không, ngay từ đầu khi Đinh Tử Hương chạm đến người anh, anh đã có thể tự mình tách ra, cũng không để cho cô đem anh lôi cuốn vào những thứ rắc rối này. Thế nên, thấy Đặng Văn Thành vậy mà một lời không hợp liền muốn đem khuôn mặt của Đinh Tử Hương hủy đi. Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn trở nên vô cùng phẫn nộ.

Chỉ nghe, anh hừ lạnh lên một tiếng. Sau đó, một bàn tay của anh cũng mạnh mẽ phóng ra. Đồng thời, một trận thanh âm xương cốt gãy vụn phát ra bên ngoài.

Răng rắc…
Chương 144 - Trả giá

“Á…”

Mấy đầu ngón tay trực tiếp bị Trần Viễn bẽ gãy, cổ tay thì bị giữ chặt. Nhất thời, sắc mặt của Đặng Văn Thành lúc này không khỏi trở nên tái xanh. Đồng thời, đau nhức từ bàn tay truyền đến để cho hắn nhịn không được phát ra một trận kêu thảm.

“A!!!”

Ngay lúc này, mấy người đồng bọn đang đứng bên cạnh của hắn cũng kịp thời phản ứng lại. Chỉ có điều, giống như Đinh Tử Hương, bọn họ cũng không có làm ra bất kỳ động tác nào để giải cứu Đặng Văn Thành. Ngược lại, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần khiếp sợ, bộ dáng khó có thể tin nhìn về phía Trần Viễn.

Mà lúc này, Trần Viễn cũng không muốn nói nhảm với đám người trước mặt. Ánh mắt của anh chỉ lạnh lùng đảo qua một vòng, sau đó quay lại đặt ở trên người của Đặng Văn Thành, âm thanh hơi chút trầm thấp.

“Chỉ là lời nói không hợp mà thôi, cậu có cần phải ra tay độc ác như vậy hay không?”

Lúc này, cổ tay vẫn bị Trần Viễn giữ chặt. Nhưng mà, nghe được câu nói của Trần Viễn như vậy, đầu của Đặng Văn Thành không khỏi ngẩng lên. Sau đó, hắn dùng ánh mắt vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía Trần Viễn.

“Anh… anh là ai?”

Trước cái nhìn của đối phương, thần sắc của Trần Viễn vẫn bình tĩnh như cũ. Lần này, anh hơi thấp giọng nói ra.

“Tôi là ai, cậu cũng không cần phải biết. Nhưng mà, sau này cậu tốt nhất là đừng động đến bất kỳ ai trong nhà họ Đinh. Nhất là cô bé này, đây là em gái nuôi của tôi. Nếu như lần sau, cậu còn để tôi phát hiện ra tay với con bé thêm một lần nào nũa. Chuyện hôm nay, cũng không thể nào nhẹ nhàng như vậy đâu.”

Vừa nói, Trần Viễn vừa hơi vặn nhẹ cổ tay một cái. Nhất thời, sắc mặt của Đặng Văn Thành chuyển sang trắng bệch, đồng thời trong miệng phát ra một tiếng gào rú, giống như là heo bị chọc tiết.

“Á!!!”

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Nhìn thấy Đặng Văn Thành lúc này cũng không thể nào uy hiếp được đến Đinh Tử Hương nữa. Nhưng mà, để cho đảm bảo an toàn, Trần Viễn vẫn đưa tay, kéo theo Đinh Tử Hương bước nhanh ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn đã rời đi thật xa. Lúc này, đám bạn đồng hành với Đặng Văn Thành mới bắt đầu dồn dập phản ứng lại. Người thì chạy về phía Đặng Văn Thành để hỏi thăm. Người thì tức giận, liên tục chửi mắng không ngừng.

Nhưng mà, tất cả những lời này bọn họ cũng không dám nói quá to, còn thật sự sợ Trần Viễn sẽ nghe được.

Nhất thời, sắc mặt của Đặng Văn Thành không khỏi trở nên vặn vẹo đến khó coi. Hắn hướng mắt, nhìn về phía mấy người bạn đồng hành của mình, nhịn không được quát lên một trận.

“Im miệng!”

Tiếng quát này của hắn vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhất thời ngừng lại, không ai còn dám tiếp tục mở miệng ra để mắng chửi. Thế nhưng, sâu trong ánh mắt của những người này, phần lớn đều mang theo vẻ khinh thường.

Mặc dù bọn họ đã cố tình che giấu, nhưng Đặng Văn Thành vẫn có thể nhìn ra một hai. Chỉ có điều, lúc này hắn không có tiếp tục nổi giận. Ngược lại, trong lòng hơi có mấy phần uất hận.

Thật sự, vừa rồi hắn cũng không có nghĩ đến thực lực của Trần Viễn lại mạnh đến như vậy. Cho dù là một số thiên tài ở trong cùng một thế hệ, Đặng Văn Thành vẫn rất tự tin có thể cùng với bọn họ đánh có tới lui một trận. Nhưng mà, ngay vừa rồi ở trước mặt của Trần Viễn, hắn có cảm giác mình giống như một đứa trẻ con, đang đứng ở trước mặt một người trưởng thành.

Cho dù, thực lực của đối phương xem ra cũng còn chưa có đột phá đến cảnh giới đại tông sư. Nhưng năng lực chiến đấu, cũng như xuất thủ công kích cũng cực kỳ gọn lẹ, dứt khoát, hoàn toàn không có một chút dư thừa nào.

Chính vì thế, mặc dù song phương đều không có quá nhiều chênh lệch về mặc cảnh giới, nhưng Đặng Văn Thành cảm giác mình như bị áp chế hoàn toàn, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Hơn nữa, nhìn động tác của Trần Viễn khi nãy, Đặng Văn Thành có thể khẳng định, người này còn chưa xuất thủ hết toàn lực. Thế nhưng, càng nghĩ như thế trong lòng của hắn càng thêm khiếp sợ.

Bởi vì, cho dù là các cao thủ của thế hệ trước, Đặng Văn Thành dường như cũng chưa từng thấy qua ai có năng lực giống như Trần Viễn. Với lại, khuôn mặt của Trần Viễn thật sự quá mức lạ lẫm, trong mấy vị tông sư đứng đầu của mấy gia tộc lớn, Đặng Văn Thành thật sự chưa từng gặp qua người nào tương tự như vậy?

Nhất thời, trong lòng của Đặng Văn Thành không khỏi rơi vào trầm tư, suy nghĩ của hắn cũng càng thêm trở nên phức tạp hơn.

“Thành ca, anh làm sao vậy? Vừa rồi, anh có bị đau chỗ nào khác nữa không?”

Lúc này, âm thanh của cô gái trẻ đi cùng với mấy người Đặng Văn Thành đột nhiên vang lên. Trong giọng nói của cô rõ ràng vô cùng quan tâm đối với Đặng Văn Thành.

Chỉ là, ánh mắt của Đặng Văn Thành khi nhìn về phía đối phương, dường như cũng không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

“Hừ, nếu như không phải là cô tự mình gây chuyện, tôi còn sẽ gặp một người đáng sợ như vậy sao? Từ nay về sau, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô nữa!”

Nói xong lời này, Đặng Văn Thành giống như là nhìn thấy thứ đồ vật gì đó vô cùng rác rưởi, hắn ta trực tiếp đem người con gái trẻ tuổi đứng ở trước mặt đẩy cho té ngã xuống đất. Sau đó, Đặng Văn Thành vô cùng lạnh lùng xoay người rời đi. Nhưng mà, lúc rời đi sắc mặt của hắn không khỏi nhăn nhó một trận. Bởi vì, vừa rồi hắn vì tức giận nên đã quên mất trên tay vẫn còn vết thương. Thế nên, lúc đẩy ngã cô gái kia, vết thương của hắn bị động đua, để hắn nhịn không được phải hít vào một hơi thật sâu.

May mắn, lúc này cũng không có ai để ý đến động tác của hắn. Thế nên, Đặng Văn Thành rất nhanh liền rời khỏi khách sạn. Chỉ để lại trên mặt đất một người thiếu nữ với vẻ mặt thất thần, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi thấm xuống vạt áo.

“Đình Đình, em đừng giận. Thành ca chỉ là hơi bị mất mặt nên mới tức giận như vậy mà thôi. Theo anh nghĩ, chỉ qua vài ngày nữa, nhất định Thành ca sẽ tha thứ cho em. Đến lúc đó, bọn anh sẽ nghĩ cách để cho Thành ca quay trở lại gặp em. Như vậy có được không?”

Lúc này, thấy được em gái của mình bị xô ngã dưới đất, mặc dù trong lòng của Vương Ngỗi rất tức giận, nhưng hắn vẫn cố kiềm nén được. Ngược lại, còn cố gắng khuyên nhủ để em gái có thể bình lại tâm tĩnh.

Thế nhưng, ai cũng không biết lúc này trong lòng của Vương Đình Đình nghĩ như thế nào. Chỉ thấy, sâu trong ánh mắt của cô ta mang theo vô tận thù hận, trên khóe môi còn lưu lại một vệt máu tươi. Đây cũng không phải là lúc té ngã lưu lại vết thương. Ngược lại, vừa rồi vì quá tức giận, nên chính cô ta đã đem môi của mình cắn nát, thế nên mới có vết máu chảy xuôi dưới đất.

“Vương Ngỗi, nếu như anh vẫn còn là anh trai của tôi. Vậy thì, tối nay tôi muốn anh làm giúp tôi một việc. Chỉ cần việc này thành công, sau này khi tôi gã vào trong nhà họ Lâm, tôi nhất định sẽ giúp anh trở thành gia chủ của nhà họ Vương.”

Lúc này, ánh mắt của Vương Đình Đình bỗng dưng lóe lên ánh sáng dữ tợn. Ngay sau đó, cô tự mình đẩy người đứng dậy, vẻ mặt mang theo mấy phần hung ác, nhìn về phía Vương Ngỗi cùng với mấy gã đồng bọn vẫn còn đang đứng ở bên cạnh.

Nghe được lời này của Vương Đình Đình, cả Vương Ngỗi lẫn những người còn lại đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

“Đình Đình…”

Vốn dĩ Vương Ngỗi còn muốn khuyên nhủ em gái mình một trận. Nhưng mà, ánh mắt của Vương Đình Đình bỗng dưng trừng đến, để cho Vương Ngỗi không khỏi khiếp sợ, vội vàng đem lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.

Mà lúc này, Vương Đình Đình giống như cũng đã nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của tất cả bọn họ. Cô dùng lấy ánh mắt tràn đầy quỷ dị, quét qua từng người một. Sau đó, trong giọng nói của cô mang theo mấy phần uy hiếp.

“Tôi biết, các anh đang suy nghĩ đến cái gì. Nhưng mà, chỉ cần Vương Đình Đình tôi còn sống, thì chuyện sau này tôi trở thành bà chủ của nhà họ Đặng, tôi sẽ không quên đến ơn của các anh. Thế nhưng, chỉ cần người nào dám rời đi ngay lúc này, tôi sẽ đem tất cả những đoạn hình ảnh lẫn video liên quan đến việc các anh đã từng làm với tôi đều đăng cả lên mạng. Đến lúc đó, không cần nhà họ Vương của chúng tôi ra tay. Tôi sợ rằng Thành ca cùng với nhà họ Đặng của bọn họ sẽ không buông tha cho các anh. Thế nên, tôi hy vọng là các anh có thể suy nghĩ cho thật kỹ, liệu các anh có muốn cùng chết với tôi hay không?”

Lời này của Vương Đình Đình vừa mới nói ra, ánh mắt của tất cả những người ở đây, ngay cả Vương Ngỗi đều cảm thấy khiếp sợ không thôi.

“Đình Đình, em bị điên mất rồi. Em làm như vậy, không chỉ là bọn anh xong, ngay cả bọn anh và gia tộc ở phía sau lưng cũng xong.”

Vương Ngỗi cũng không thể nào không thấy khiếp sợ. Bởi vì, hắn biết rất rõ tính cách của Văn Thành. Người này mặc dù bề ngoài nhìn rất nho nhã, hơn nữa đối với Vương Đình Đình cũng chẳng hề có chút tình cảm nào. Nhưng mà, nói như thế nào Vương Đình Đình đã từng là người phụ nữ của hắn.

Nếu như để hắn biết được người phụ nữ của mình bị những kẻ khác nhúng chàm. Hơn nữa, những kẻ này còn là anh em tốt của hắn. Sợ rằng, đến khi đó đừng nói là Vương Đình Đình và những kẻ đang có mặt ở đây, có khi ngay cả gia tộc đứng ở phía sau lưng của bọn họ cũng bị nhà họ Đằng san thành bình địa.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng này, sắc mặt của Vương Ngỗi liền trở nên tái nhợt. Mà mấy kẻ đứng bên cạnh, tình huống cũng không thể nào khá hơn được bao nhiêu.

“Đình Đình, chuyện đâu còn có đó, chúng ta vẫn có thể thương lượng được mà, cần gì phải cạn tào ráo máng với nhau như vậy đúng không?”

“Đúng đó, Đình Đình, chuyện trước kia giữa chúng ta cũng chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi. Nếu như em muốn, anh có thể chuộc lại sai lầm của mình. Chỉ cần em ra lệnh một cậu, anh nhất định sẽ không ngại xông pha khói lửa. Cho dù có là đầu rơi máu chảy, anh cũng tuyệt đối không sẽ nháy mắt một lần.”

“Đình Đình…”

Lúc này, cả đám bọn họ đều không tiếc lời, hướng về phía Vương Đình Đình để nịnh nọt. Nhưng mà, ở trong mắt của Vương Đình Đình lại chẳng hề có sự vui sướng nào. Ngược lại, trong mắt của cô ta còn mang theo mấy phần khinh bỉ. Nếu như, không phải lúc trước cô bị bọn chúng bỏ thuốc. Hơn nữa, đám người này lại cùng Vương Ngỗi với nhau cấu kết chung vào một chỗ, hại cô thê thảm như vậy, thì cô làm sao lại ra nông nỗi giống như ngày hôm nay?

Càng nghĩ, trong lòng của Vương Đình Đình càng thêm tức giận. Nhưng mà, cô cũng nhanh chóng đem suy nghĩ của mình che giấu đi. Ngược lại, trong lòng bắt đầu tính toán, muốn làm sao để có thể chân chính bước chân vào nhà họ Đặng. Đồng thời, cô cũng muốn để cho Đinh Tử Hương cùng với Đinh Tử Nguyệt phải trả giá vì trước đây đã từng khinh thường cô.

Mà tất cả những việc này, Trần Viễn lẫn Đinh Tử Hương đều không hề hay biết một chút nào. Ngược lại, sắc mặt của Đinh Tử Hương hơi có mấy phần lấm lét, nhìn về phía Trần Viễn.

"Anh... anh có thể thả tay tôi ra được không?"
Chương 145 - Trả giá

“Anh… anh có thể buông tay tôi ra được không?”

Cổ tay bị Trần Viễn nắm rất chặt, để cho sắc mặt của Đinh Tử Hương lúc này hơi có mấy phần xấu hổ, đỏ bừng. Chỉ là, vừa rồi ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, bị Trần Viễn nhận là em gái nuôi, hơn nữa còn nắm lấy tay của mình chạy đi ra khỏi khách sạn, trong lòng Đinh Tử Hương lúc này thật sự rất loạn.

Theo một số ý nghĩ nào đó, thì chuyện nhận em gái nuôi dường như cũng chẳng mấy quang vinh gì. Ngược lại, còn hơi có mấy phần tiêu cực. Nhưng mà, không biết vì sao lúc đó trông thấy bộ dáng của Trần Viễn cực kỳ nghiêm túc, trong lòng của Đinh Tử Hương lại xuất hiện một loại cảm giác hết sức kỳ lạ.

Có thể nói, bởi vì tính cách của cô thật sự quá mức cổ tinh linh quái, thế nên từ nhỏ đến lớn phần nhiều đều là cô gây chuyện với người khác, cũng không có ai đứng ra bảo vệ cho cô. Nhưng vừa rồi, thấy được hình tượng vĩ ngạn của Trần Viễn đứng ra bảo vệ cho mình. Trong một khoảnh khắc nào đó, trái tim của Đinh Tử Hương cảm giác có chút lạc nhịp.

Chỉ là, lúc này nghe được tiếng the thẻ của cô, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lạnh lùng nhìn đến, để cô hơi chút giật mình.

“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?”

Cũng không biết vì sao, lúc này đối diện với ánh mắt của Trần Viễn, trong lòng của Đinh Tử Hương lại hơi có chút chột dạ, thế nên âm thanh phát ra cũng chỉ khe khẽ.

“Hừ, con hỏi tại sao nữa à? Nếu không phải là cô gây chuyện, tôi cần phải vướng vào mấy thứ rắc rối vừa rồi hay sao?”

Nghe được tiếng trách mắng của Trần Viễn, trong lòng của Đinh Tử Hương lúc này vô cùng ủy khuất. Ngay sau đó, cô ngước đầu lên, nhìn lấy ánh mắt của Trần Viễn.

“Tôi… tôi cũng không phải cố ý. Bọn… bọn họ… hu hu hu…”

Nói đến chỗ này, bỗng dưng Đinh Tử Hương thật sự bật khóc, nước mắt từ hai bên hốc mắt chảy ra không ngừng. Nhất thời, Trần Viễn trở nên ngây ngẩn cả người. Sau đó, vẻ mặt của anh hơi có mấy phần lúng túng, dự định đưa tay ra lau nước mắt cho cô.

Chỉ là, động tác của anh mới làm được một nửa, bỗng nhiên rụt lại, ánh mắt cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Mà lúc này, nước mắt của Đinh Tử Hương giống như không cần tiền để mua, cứ như thế tuôn ra ào ào.

“Hu hu hu… anh có biết không, từ nhỏ đến lớn tôi luôn bị đám người đó ức hiếp. Trước kia, mỗi lần xảy ra chuyện, đều là chị Tử Nguyệt đứng ra chống đỡ giúp tôi. Nhưng mà, kể từ khi chị Tử Nguyệt theo ông nội học làm thuốc. Hiện tại, sau khi ông nội bị trúng độc nằm ở một chỗ, chị ấy cũng không thể nào quan tâm được đến tôi. Mọi người đều cho rằng, tôi là một kẻ rất đáng ghét. Nhưng mà, có ai cảm nhận được sự cô đơn ở trong lòng tôi cơ chứ? Tôi phải cố gắng, học tập giống như là chị Tử Nguyệt, có thể giúp đỡ cho gia đình, giúp đỡ cho ông nội. Thế nhưng, từ nhỏ đến lớn tôi đã không thích học nghề thuốc, tôi cũng không có năng khiếu trong việc kinh doanh. Ngay cả việc luyện võ tôi cũng không quá xuất sắc. Thế nên, mọi người đều cho rằng tôi là một kẻ vô dụng, không đang nhận được sự quan tâm. Hu hu hu…”

Vừa khóc, Đinh Tử Hương vừa nhào vào trong lồng ngực của Trần Viễn, ôm anh sụt sùi không ngừng.

Nghe được những lời này từ trong miệng của cô, thân hình của Trần Viễn hơi có chút cứng lại. Ban đầu, anh đã dự định đem Đinh Tử Hương đẩy ra. Hơn nữa, anh đối với Đinh Tử Hương cũng không quá thân cận. Ngược lại, còn hơi có phần bài xích.

Thế nhưng, khi nghe được những lơi này từ trong miệng của cô, trái tim của Trần Viễn lại có chút đồng cảm. Anh có thể cảm nhận được từ trong lời nói của Đinh Tử Hương có sự chân thành.

Nhưng mà, còn không đợi cho cảm xúc của Trần Viễn kịp trôi qua. Lúc này, Đinh Tử Hương bỗng dưng dụi dụi nước mắt vào trên người của anh. Sau đó, cô còn cầm lấy vạt áo của Trần Viễn hỉ ra một trận. Nhất thời, cả người của Trần Viễn đều không khỏi nhảy dựng lên. Anh đem cả người Đinh Tử Hương đẩy ra ngoài, đồng thời hét lớn một trận.

“Cô làm cái gì?!”

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, vẻ mặt của Đinh Tử Hương giống như một đứa trẻ vô tội, đưa mặt ngửa lên, nhìn lấy anh.

“Tôi… tôi chỉ muốn hỉ mũi một chút thôi mà. Anh cũng không nên ích kỷ như vậy chứ?”

“Cô… cô…”

Vừa đưa tay chỉ thẳng về phía Đinh Tử Hương, vừa nhìn nhìn lấy một bên vạt áo đã bị nước mắt nước mũi của Đinh Tử Hương dính đầy. Lúc này, có thể nói là trong lòng của Trần Viễn vô cùng khó chịu. Nhưng mà, anh cũng không thể vì chuyện này lại đi lên dạy dỗ cho Đinh Tử Hương một trận.

Thế nên, sau khi trừng mắt nhìn lấy Đinh Tử Hương một hồi, Trần Viễn chỉ có thể hậm hực hừ lên một tiếng, rồi tự mình bỏ đi.

Mà lúc này, nhìn theo bóng lưng của Trần Viễn biến mất ở trên đại lộ, trên khuôn mặt đáng thương của Đinh Tử Hương lại xuất hiện một nụ cười hết sức ngọt ngào.

“Hì hì, người này cũng không đáng ghét giống như tưởng tượng!”



Rời đi, Trần Viễn cũng không có quay trở lại chỗ khách sạn lúc trước của mình. Ngược lại, anh liên hệ với Lưu Mẫn Nghi, hỏi xem hiện tại cô đang ở đâu. Thế nhưng, điện thoại của Lưu Mẫn Nghi lại không thể nào liên lạc được.

Sau đó, anh thử gọi điện thoại đến cho Tiêu Hân Hân. Nhưng mà, kết quả cũng giống như vậy. Ngoại trừ việc tiếng chuông điện thoải của Tiêu Hân Hân vẫn đang đổ, thì người bên kia cũng không có bắt máy trả lời.

Cuối cùng, Trần Viễn cũng không có cách nào khác, anh chỉ có thể đem điện thoại cất đi. Sau đó, anh mới lấy ra chiếc điện thoại mà trước đây đã sử dụng ở trong quân đội. Bên trong không có bất kỳ ứng dụng nào, nhưng mà phía trên màn hình lại có một dòng chữ số.

Không suy nghĩ gì nhiều, Trần Viễn trực tiếp đem số điện thoại duy nhất ở trên điện thoại ấn gọi. Ngay sau đó, một tiếng dõng dạc đáp lại.

“Lão đại, tôi nghe đây!”

Bên kia điện thoại là âm thanh của một người đàn ông. Nghe được tiếng trả lời của đối phương, Trần Viễn chỉ hơi trầm ngâm một chút. Sau đó, anh liền nói ra mệnh lệnh của mình. Truyện Đam Mỹ

“Bốn một ba, đường số hai bảy, phòng năm lẻ một!”

Đây là một loại mật hiệu chỉ có Trần Viễn cùng với người mới có thể biết được. Nghe được mật lệnh mà Trần Viễn truyền cho. Lúc này, người đàn ông ở phía bên kia cũng vội vàng đáp lại.

“Sáu lẻ một, đường hai một số, phòng ba lẻ một!”

“Cảm ơn!”

Nhận được tín hiệu từ đối phương, Trần Viễn hết sức hài lòng, nói lên một tiếng cảm ơn. Ngay sau đó, anh đem điện thoại tắt đi, lần nữa đi về phía đường lớn.

Nhìn thấy một chiếc taxi đang chạy đến phía mình, lúc này Trần Viễn mới phất tay, ra hiệu cho chiếc taxi dừng lại. Sau đó, anh leo lên ghế ngồi ở phía sau của taxi. Chỉ có điều, lúc này ngồi trong xe còn có một người phụ nữ rất trẻ. Ban đầu, Trần Viễn cũng không có để ý đến đối phương. Nhưng mà, ngay khi thấy Trần Viễn ngồi vào trong xe, người phụ nữ lúc này mới giật mình hô lên.

“Anh Viễn!”

Tiếng hô này của cô đã để cho Trần Viễn có chút giật mình, đồng thời cũng rất ngạc nhiên khi có người lại nhận ra được mình ở trên taxi.

Chỉ là, khi quay đầu nhìn lại, phát hiện ra kẻ đang kêu gọi mình là một cô gái có khuôn mặt hơi chút xa lạ, Trần Viễn không khỏi cảm thấy kỳ quái. Bởi vì, anh cũng không có nổi tiếng đến mức ai cũng nhận ra khi đi trên đường mới đúng?

“Anh Viễn, anh có còn nhận ra tôi hay không? Tôi là Hồng Hạnh, là nữ tiếp viên hàng không lần trước ở trên chuyến bay cùng với Diệp Lâm Anh. Cũng là người đã giúp anh mở ra khoang buồng lái.”

Nghe cô gái này tự giới thiệu một hồi, cuối cùng Trần Viễn cũng nhớ ra được vì sao cô lại có thể nhận ra được anh ở ngay trên đường. Thì ra, cô gái này là một trong số các nữ tiếp viên hàng không ở trên chuyến bay lần trước anh cùng với Lưu Mẫn Nghi đi chung để đến thủ đô.

Khi đó, chuyến bay xảy ra sự cố, chính anh là người đã cứu cả máy bay, để nó không bị rơi xuống dọc đường. Chỉ là, nhìn bộ dáng của cô gái này, dường như cũng không thích hợp cho lắm?

“Gặp được anh ở đây tôi thật sự mừng lắm. Mấy ngày hôm trước, kể từ khi chuyến bay kết thúc, tổ bay của chúng tôi đã bị đình chỉ hoạt động. Hiện tại, chúng tôi đều đang được sắp xếp để vào tổ bay mới. Nhưng mà, tối hôm qua, khi chúng tôi dự định cùng nhau ra ngoài liên hoan một bữa. Đột nhiên, điện thoại của Diệp Lâm Anh lại không có cách nào liên lạc được. Hơn nữa, gần chỗ khu nhà của cô ấy, tối hôm đó còn xảy ra một vụ cướp. Vì sợ chuyện này có ảnh hưởng đến gia đình của cô ấy, thế nên chúng tôi đã thử đến đó để điều tra. Nhưng mà, cả nhà của cô ấy đều đã biến mất không thấy đâu nữa. Với lại, toàn bộ các căn phòng của gia đình cô ấy đều bị lục tung. Ngay cả cảnh sát, đến hiện tại vẫn không thể nào tìm ra tung tích của gia đình Diệp Lâm Anh. Chúng tôi đều rất lo lắng, không biết cả gia đình cô ấy có xảy ra chuyện gì hay không?!”

Nói đến chỗ này, ánh mắt của Hồng Hạnh mang theo mấy phần chờ đợi, nhìn về phía Trần Viễn. Mà lúc này Trần Viễn cũng đang sững sờ ngay tại chỗ.

Bởi vì, vị trí mà anh chuẩn bị đi đến không biết như thế nào lại vừa vặn nằm ở khu vực xảy ra vụ cướp vào tối hôm qua. Hơn nữa, trên thiết bị điện thoại của anh hiện tại còn đang xuất hiện hình ảnh của một băng cướp, đang tấn công vào một khu vực nhà dân ở gần đó.

Toàn bộ những thông tin này, là anh mới được Tiểu Trần thông qua thiết bị vệ tinh để gửi đến. Anh cũng không có nghĩ đến, mọi chuyện lại trở nên trùng hợp đến như vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Ẩn Long
  • Mạc Khúc Ca Hành
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 86-90
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom