• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ẩn Long Ở Rể (3 Viewers)

  • Chương 66-70

Chương 66 - Tiếng súng nổ

Rời khỏi nhà hàng, Trần Viễn đi đến một chỗ quán bar ở ngay gần bờ biển, trên đường Trần Phú. Đây là một nơi tụ tập ăn chơi của khá đông giới trẻ Tân Cảng. Thỉnh thoảng cũng có không ít vị khách du lịch đến đây tìm kiếm “thư giãn”. Nhưng lúc này thời gian vẫn còn tương đối sớm, quán bar không có bao nhiêu người.

Ngồi ở vị trí trung tâm của quán bar, trên một chiếc ghế sô pha đã hơi nhuốm màu thời gian, A Hổ cùng với vài người đàn em của anh ta, đang cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng trêu chọc một chút đối với nữ tiếp viên đang ngồi ở ngay bên cạnh.

Tất nhiên, những cô gái này phần lớn đều là gái làng chơi, đối với việc sờ mó của đám người A Hổ không những không có một chút phản cảm nào, ngược lại còn rúc sâu vào trong người bọn họ, cười lên vài tiếng khanh khách, khiến cho hai bên đồi núi không ngừng nổi lên phập phồng.

“A Hổ, có vẻ anh rất thảnh thơi nhỉ?!”

Lúc này, từ bên ngoài cửa ra vào, đột nhiên đi đến một người đàn ông trẻ tuổi, bộ dáng có chút lười nhác. Thế nhưng, vừa nhìn thấy người này xuất hiện, tất cả đàn em cũng như A Hổ đều đồng lọt đứng lên. Nhất là, sắc mặt của A Hổ tỏ ra kích động vô cùng.

“Lão đại, hôm nay là cơn gió nào lại cuốn quý nhân như anh đến đây?!”

Tất nhiên, người đang đứng ở trước mặt A Hổ lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn.

Vừa nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện ở đây, rõ ràng A Hổ tỏ ra kích động vô cùng.

Thế nhưng, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu một chút. Đồng thời, ánh mắt của anh hơi khẽ đảo qua mấy nữ tiếp viên cũng như đống đồ lộn xộn đặt ở trên bàn.

“Nơi này tạm thời cũng không tiện nói chuyện. Kiếm một chỗ kín đáo một chút, tôi có việc cần nói chuyện với anh.”

Lúc nói ra lời này, thần sắc của Trần Viễn tỏ ra rất thản nhiên, cũng không cảm thấy câu nói của mình có vấn đề gì.

Thế nhưng, lời này nghe lọt vào trong lỗ tai của đám đàn em A Hổ, cũng như đám nữ tiếp viên ngồi ở bên cạnh, đều để cho bọn họ cảm thấy sững sờ vô cùng. Nhất là một số đàn em mà A Hổ mới vừa gọi về từ bên ngoài, đối với thái độ của Trần Viễn tỏ ra vô cùng bất mãn.

Nhưng mà, không có A Hổ lên tiếng, bọn họ cũng không có làm ra hành động gì. Chỉ có điều, sau khi nghe được đề nghị của Trần Viễn, thái độ của A Hổ vậy mà tỏ ra cực kỳ cung kính đáp lại.

“Đúng đúng, lão đại chờ tôi một chút, để tôi cho người thu dọn lại phòng VIP. Sau đó, tôi sẽ để cho bọn họ ra ngoài, tuyệt đối là không để ai nghe lén việc nói chuyện của chúng ta.”

Nhìn thấy bộ dáng lúc này của A Hổ, thật sự để cho rất nhiều người đang có mặt ở trong quán bar tỏ ra khiếp sợ không thôi. Phải biết rằng, A Hổ không chỉ đơn thuần là ông chủ giàu có nhất thành phố Tân Cảng. Thực chất, hắn còn là ông trùm của thế giới ngầm, thâu tóm hơn phân nửa thế lực ở “dưới lòng đất”.

Nhưng mà, đứng ở trước mặt Trần Viễn, A Hổ lại hạ thấp thân phận của mình xuống, chẳng khác nào một người giúp việc cho anh. Chuyện này, nếu như trực tiếp để lộ ra ngoài, có phải sẽ khiến cho một nửa thế giới ngầm dậy sóng hay không?

Mặc dù chuyện này không ai có thể đưa ra đáp án chính xác được. Nhưng lúc này, tất cả bọn họ đều bị chấn động không nhỏ.

Thế nhưng, A Hổ lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ. Còn Trần Viễn lại chẳng có suy nghĩ gì nhiều. Anh đi theo A Hổ, đi đến một chỗ phòng khách vô cùng sang trọng nằm ở phía trên cùng của quán bar.

Phòng khách này rất đặc biệt, bình thường cũng chỉ có một mình A Hổ lưu lại, hoặc là khi tiếp đón vài nhân vật đình đám nào đó. Nếu không, bình thường căn phòng này sẽ không mở ra.

Nhưng lúc này, cánh cửa của phòng VIP không chỉ bị mở ra, hơn nữa còn được nhân viên ở trong quán bar lau dọn cực kỳ sạch sẽ, ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại chút nào.

Sau khi nhìn thấy phòng khách đã được lau dọn sạch sẽ, lúc này A Hổ mới niềm nở nở ra nụ cười, dáng vẻ hơi có chút nịnh nọt, nhìn về phía Trần Viễn.

“Lão đại, phòng đã chuẩn bị xong. Không biết, anh có chuyện gì muốn nói chuyện với tôi?!”

Trần Viễn cũng không có đáp lại câu hỏi của A Hổ, mà ánh mắt của anh lúc này khẽ quét qua trong phòng một lượt. Sau khi không có phát hiên bất kỳ đồ vật bất thường gì ở trong phòng. Lúc này, anh mới nhìn ra bên ngoài cửa phòng, khe khẽ nhíu mày lại.

Động tác này của Trần Viễn rất kín đáo, nhưng A Hổ từ đầu đến cuối đều đang quan sát sắc mặt của anh. Nên sau khi nhìn thấy bộ dáng này của Trần Viễn, A Hổ liền hiểu ý, vội vàng trừng mắt nhìn lấy mấy tên đàn em vẫn còn lưu lại ở bên ngoài.

“Đều đứng ở bên ngoài hết cho tao. Nghe kỹ, chưa có mệnh lệnh của tao, không ai được phép bước vào bên trong căn phòng này nửa bước, rõ chưa?!”

“Rõ, thưa đại ca!”

Tiếng nói của A Hổ vừa dứt, đám đàn em đứng ở bên ngoài đều đồng thanh đáp lại. Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, trong lòng của A Hổ rất hài lòng. Hắn hơi hơi gật gật đầu, sau đó liền trực tiếp đem đám đàn em đuổi hết ra ngoài. Cuối cùng, A Hổ mới tự tay đem cửa phòng đóng lại. Sau đó, ánh mắt có chút bối rối nhìn lấy Trần Viễn.

“Lão đại, tôi làm vậy không có ảnh hưởng gì đến anh chứ?”

Vừa rồi, sau khi đem đám đàn em đuổi đi. Đột nhiên, A Hổ phát hiện ra được trên người của Trần Viễn phát ra một luồng sát khí nhàn nhạt. Nhất thời, thần sắc của hắn không khỏi lộ ra hốt hoảng, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.

Nhưng mà, Trần Viễn chỉ nhàn nhạt đưa mắt liếc nhìn A Hổ một chút. Sau đó, anh chậm rãi đi về phía chiếc ghế số pha được trải lên một lớp da thú dày mịn, ngồi xuống. Cuối cùng, Trần Viễn mới đem một số ảnh chụp chân dung đặt ở trên bàn. Sau đó, anh mới lần nữa nhìn về phía A Hổ.

“Anh biết gì về những người này?!”

Nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên thọc tay vào trong túi áo, sau đó đem mấy tấm hình đặt ở trên bàn. Lúc đầu, A Hổ còn tưởng là nhân vật gì rất ghê gớm. Nhưng khi thấy được khuôn mặt của ba người thanh niên trẻ tuổi, đuôi lông mày của A Hổ không khỏi nhíu chặt lại. Sau đó, hắn mới chậm rãi tiến lại gần, đem cả ba bức hình cầm lên xem.

“Lão đại, anh muốn tôi đi điều tra về ba kẻ này sao?”

Không hổ là người lăn lộn ở trong giang hồ, vừa nhìn thấy Trần Viễn đem mấy bức hình này lấy ra, A Hổ liền suy đoán được mục đích của Trần Viễn khi đến tìm mình.

Chỉ có điều, trong lòng A Hổ thật sự rất khó hiểu. Chỉ là tìm hiểu tin tức của vài người, làm sao bộ dáng của Trần Viễn trông đáng sợ đến như vậy?

“Không, tôi cũng không muốn anh tìm bọn họ đơn giản như vậy. Tôi muốn…”

Sau đó, âm thanh của Trần Viễn mỗi lúc một thấp dần. Đến cuối cùng, âm thanh của anh chỉ đủ để cho một mình A Hổ có thể nghe được.

Sau một hồi, nghe xong yêu cầu của Trần Viễn, sắc mặt của A Hổ lúc này không khỏi lộ ra mấy phần quái dị. Đồng thời, thần sắc của A Hổ cũng trở nên nghiêm trọng rất nhiều.

“Lão đại, chuyện này không phải là tôi không muốn giúp anh. Nhưng muốn đem mấy người này xử lý, thật sự sẽ đụng chạm đến không ít nhân vật lớn. Tôi cũng không phải là không rat ay được, chỉ sợ lúc đó sẽ có một ít rắc rối mà thôi.”

Thật sự, Trần Viễn sau khi đưa ra đề nghị của mình, anh cũng không có bao nhiêu hy vọng A Hổ có thể trợ giúp cho anh. Thế nhưng, nghe được cách nói chuyện này của A Hổ, trong lòng của anh không khỏi có một chút giật mình.

Phải biết, cả ba người này đều có ông lớn ở phía sau làm chỗ dựa lưng. Cho dù là Trần Viễn, anh cũng hơi có mấy phần kiêng kỵ. Nhưng nhìn bộ dáng của A Hổ, thật sự cũng không e ngại một chút nào. Thậm chí, Trần Viễn còn rất nghi ngờ, có phải A Hổ đang cố ý giả khổ ở trước mặt của anh hay là không?

“Lão đại, anh đừng nhìn tôi như vậy. Tôi cũng không phải là nhân vật lớn gì. Ở trong thành phố này thì tôi còn có một chút thế lực, nhưng ở ngoài tỉnh, tôi cũng chỉ là một tên lưu manh nhỏ bé mà thôi. Tùy tiện một vài nhân vật có thế lực ở tỉnh, nhấn nhấn vài cón ngón tay cũng có thể tiêu diệt được. Chính vì thế, chuyện này thật sự là không dễ làm. Nhưng mà, lão đại chính là ân nhân của tôi, dù cho liều cả cái mạng già này, tôi cũng nhất định sẽ phải giúp anh.”

Sau khi nhìn thấy Trần Viễn dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía mình, A Hổ không khỏi mếu máo rồi tố khổ. Nhưng lúc nói đến mấy lời sau cùng, hắn lại liên tục vô ngực, giống như có chết cũng chẳng sợ.

Nhìn thấy bộ dáng này của A Hổ, trong lòng của Trần Viễn cũng không biết nói thêm gì lời nữa. Anh đã rõ ràng, toàn bộ mấy lời này chỉ là A Hổ cố tình làm bộ làm dáng ở trước mặt của anh mà thôi. Anh đang rất nghi ngờ, thế lực của A Hổ dường như cũng không đơn giản giống như mặt ngoài mà anh nhìn thấy.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài phòng VIP vang lên vài tiếng lộn xộn. Sau đó, Trần Viễn cùng với A Hổ nghe được một tiếng súng nổ. Cuối cùng, một giọng nói gấp gáp từ phía bên ngoài vang lên.

“Anh Hổ, không hay rồi, có người muốn đến giết… á…”

Đoành!
Chương 67 - Đánh chết A Báo

Tiếng súng nổ quá mức bất ngờ, cho dù là Trần Viễn hay là A Hổ đều không thể nào phản ứng kịp. Đợi cả hai định thần lại, thì cánh cửa phòng dày hơn mười phân, được làm bằng hợp kim đã bị người ta đá văng. Ngay sau đó, đập vào trong ánh mắt của Trần Viễn và A Hổ chính là một gã đàn ông trẻ tuổi, tay lăm lăm cầm lấy khẩu súng, hướng thẳng về phía hai người vừa cười vừa nói.

“Ha ha ha, ông già, có bất ngờ hay không? Có cảm thấy kinh hỷ hay không?”

Người này cũng không phải là ai khác, mà chính là A Báo, thủ lĩnh của băng đảng Hoa Hồng, trước đây còn đối với mấy người A Hổ tiến hành chặn đánh, sau đó bị Trần Viễn đập cho một trận ra bã. Chỉ có điều là, lúc này bộ dáng của hắn lại cực kỳ phách lối hung hang. Hơn nữa, cho dù nhìn thấy Trần Viễn đang ở trong phòng, dường như hắn cũng không có cho thấy một chút bất ngờ nào.

Nhất thời, sắc mặt của A Hổ trở nên cực kỳ khó coi. Cho dù là ai, đột nhiên bị người chạy tới địa bàn của mình gây chuyện, còn tỏ ra vẻ ngạo mạn như vậy, làm sao có thể chấp nhận được.

“Mày muốn làm gì? Làm sao lại đến địa bàn của tao gây chuyện?”

Đối với kẻ đến không thiện, A Hổ cũng không tỏ ra khách khí chút nào. Hắn trực tiếp từ trong ngực áo rút ra một khẩu súng ngắn, chĩa về phía A Báo, sắc mặt mang theo mấy phần lạnh lùng.

Đối với những chuyện này, A Báo không những không sợ, bộ dáng của hắn còn rất dửng dưng. Ngay sau đó, ánh mắt của hắn làm ra biểu lộ kinh ngạc, nhìn về phía Trần Viễn hô lên.

“Ồ, đây không phải là người anh em tốt của ông hay sao? Thế nào, hôm nay còn đến đây để gặp mặt, có phải dự định muốn đem địa bàn của A Báo tôi thâu tóm trong tay, đúng không?”

Mặc dù biểu hiện của A Bảo rất kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dáng khoa trương của hắn, Trần Viễn cũng có thể nhìn ra được, tên này ngay từ ban đầu đã biết anh đang có mặt ở đây.

Chỉ là, Trần Viễn cũng không rõ, A Báo lấy đâu ra lực lượng, lại dám huênh hoang như vậy, xuất hiện ở trước mặt của anh?

Chẳng lẽ, hắn cho rằng chỉ dựa vào một khẩu súng, có thể gây ra uy hiếp đối với anh hay sao?

Nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được vấn đề gì, Trần Viễn quyết định im lặng quan sát tình hình. Anh muốn nhìn xem, tên A Báo này muốn làm gì với mình.

Mà sau khi A Báo nói ra, lại không thấy Trần Viễn đáp lại, trong ánh mắt của hắn vậy mà lóe lên một tia oán độc. Chỉ có điều, hắn rất nhanh liền đem thứ này giấu đi. Sau đó, A Báo dùng lấy giọng điệu giễu cợt, nhìn về phía A Hổ, cười nói.

“Anh Hổ, có phải nhiều năm rồi không cầm súng, để cho anh ngay cả cách bóp cò như thế nào cũng quên rồi không?”

Nghe âm thanh giễu cợt của A Báo, A Hổ không có nói gì, mà chỉ lạnh lùng nhìn lấy hắn không có nhúc nhích chút nào.

“Chậc chậc, xem ra năm tháng rất dễ hao mòn ý chí của con người. Ngay cả tay cầm súng cũng còn không vững, anh cho rằng anh có thể uy hiếp được tôi hay sao?”

Lần này, thân hình của A Báo đột nhiên tiến lại gần về phía A Hổ. Hơn nữa, bộ dáng của hắn cực kỳ nghênh ngang, giống như không sợ A Hổ nổ súng bắn mình.

Thấy như vậy một màn, sắc mặt của A Hổ không khỏi nhăn lại. Nhưng quả thật đúng như lời của A Báo nói, A Hổ lúc này thật sự không dám nổ súng. Không phải vì anh ta sợ gây ra án mạng. Mà bởi vì trong khẩu súng này của A Hổ, hoàn toàn không có một viên đạn nào.

Nếu như đem súng bóp cò, A Hổ cũng không bảo đảm có thể khiến cho A Báo tức giận, trực tiếp bắn chết mình hay là không?

Nói như thế nào, vừa rồi cảnh tượng ở bên ngoài A Hổ cũng nghe rất rõ ràng, khẩu súng trên tay của A Báo nhất định vẫn còn đạn ở bên trong. Hơn nữa, nhịn bộ dáng của A Báo lúc này, quả thật trong lòng của A Hổ có chút chột dạ, rất sợ A Báo liều mạng, đem mình bắn chết.

Còn Trần Viễn, tất nhiên A Hổ cũng không có hy vọng gì nhiều. Cho dù A Hổ biết rõ thực lực của Trần Viễn rất mạnh, nhưng ông ta không cho rằng Trần Viễn có thể vượt qua vận tốc của viên đạn, trực tiếp đem mình cứu thoát.

Thế nên, lúc này nhìn thấy thân hình của A Báo càng lúc càng gần, tinh thần của A Hổ càng thêm căng cứng. Hơn nữa, động tác cầm súng của ông ta cũng có chút sai lệch.

Mà A Báo giống như chỉ chờ đợi có như vậy. Ngay khi quan sát thấy được sắc mặt của A Hổ không đúng, thân hình của hắn liền lao nhanh tới, dự định đem A Hổ khống chế lại.

Nhưng mà, ngay tại lúc này, âm thanh của Trần Viễn đột nhiên vang lên.

“Anh có biết, tôi ghét nhất là có người cầm súng ở trước mặt tôi uy hiếp hay không?”

Tiếng nói của Trần Viễn vừa dứt, thân hình của anh cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ. Nhất thời, sắc mặt của A Báo hơi có chút kinh hoảng. Hắn đột nhiên lớn tiếng quát lên.

“Không được động, nếu không tao bắn chết nó!”

Vừa nói, A Báo vừa chĩa súng về phía A Hổ dự định bóp cò. Nhưng mà, thân hình của Trần Viễn vẫn không có dừng lại, một mực tiến sát về phía A Báo.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của A Hổ càng thêm trắng bệch. Mà A Báo giống như đã thật sự bị chọc giận, hắn điên cuồng rít lên một trận.

“Muốn chết!”

Dứt lời, cò súng ở trên tay của hắn siết chặt. Đồng thời, một tiếng súng nổ vang lên.

Đoành!

Thế nhưng, ngoài tất cả dự đoán của mọi người là, thân hình của A Hổ vẫn hiên ngang đứng im tại chỗ, không hề co một chút thương tích nào. Ngược lại, động tác của A Báo lại có chút trì trệ. Ngay sau đó, thân hình của hắn giống như bị một chiếc xe tải với vận tốc hơn 60km/h tông phải, trực tiếp bị hất văng ra ngoài, đập mạnh lên phía cánh cửa kim loại ở phía sau lưng.

Ầm!

Âm thanh chấn động vang lên, thân hình của A Báo chậm rãi trôi tuột xuống đất. Toàn bộ xương khớp ở trên người của hắn giống như đều bị đụng cho gãy vụn, thân thể trở nên mềm oặt, trên người không có một chút khí tức sự sống nào. . Truyện Đam Mỹ

Cho dù là A Hổ, từng đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ. Nhưng chứng kiến cảnh tượng thê thảm thế này của A Báo, sắc mặt của ông ta vậy mà nhịn không được, lạnh run một cái.

“Hắn… không phải đã chết rồi chứ?”

Trong miệng khô khan nói ra thành tiếng, ánh mắt của A Hổ có chút khiếp sợ nhìn về phía Trần Viễn, lúc này vẫn đang điềm nhiên đứng ngay chỗ cái xác của A Bảo. Thậm chí, ông ta còn thấy anh chậm rãi hơi cúi người xuống, đem khẩu súng của đối phương bóp cho vỡ vụn.

“Tôi đã nói rồi, trên đời này thứ tôi ghét nhất chính là có người dám đem súng chĩa về phía tôi để uy hiếp.”

Vừa nói, Trần Viễn vừa đem bột vụn của khẩu súng bị bóp nát, phủi phủi đi. Càng nhìn, sắc mặt của A Hổ càng thêm trở nên tái xanh. Ông ta thật sự chưa bao giờ nhìn thấy, nhân vật nào vừa hung ác, mà lại vừa đáng sợ giống như là Trần Viễn.

Vừa rồi, thậm chí ông ta còn không thấy rõ Trần Viễn làm sao ra đòn, thì A Báo đã trực tiếp đổ gục xuống đất. Hơn nữa, đến một chút sức lực ngăn cản cũng không có, trực tiếp tắt thở bỏ mình.

“Này, tôi giết người ở đây sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Sau khi xem xét thấy A Báo đã không còn một chút hơi thở nào, lông mày của Trần Viễn mới khẽ nhăn một cái. Sau đó, anh đưa ánh mắt sắc lạnh của mình, nhìn về phía A Hổ.

Nhất thời, động tác này của anh dọa cho A Hổ sợ đến giật nảy cả mình, không khỏi cà lăm đáp lại.

“Không… không có…”

Thế nhưng, lời này của ông ta vừa mới nói đến một nửa. Đột nhiên, phía bên ngoài cửa phòng lại vang lên mấy tiếng lộn xộn. Ngay sau đó, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, mang theo vũ trang đi đến trước chỗ thi thể của A Báo. Sau đó, đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố, hiện tại là kiêm đội trưởng Lê Đức Hòa, đưa ánh mắt khó coi nhìn về phía A Hổ.

“Anh Hổ, chuyện này là như thế nào? Vừa rồi tôi mới nhận được tin báo, quán bar của anh xảy ra ẩu đả. Hiện tại, nơi này còn có án mạng xảy ra, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích rõ ràng.”

Đến lúc này, A Hổ cũng không biết phải hồi đáp như thế nào, chỉ có thể tạm thời đem ánh mắt của mình nhìn về phía Trần Viễn. Thật sự, việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Dù sao, A Báo là mang theo vũ khí xông vào địa bàn của ông ta. Hơn nữa, A Báo còn nổ súng, bắn người bị thương. Chỉ cần viện lên vài cái lý do, nói là tự vệ chính đáng, thì cũng không đến mức xử lý quá nặng.

Thế nhưng, thế lực phía sau lưng của A Báo cũng không nhỏ, việc hắn ta chết ở trên địa bàn của ông ta, thật sự không có dễ dàng giải quyết như vậy.

Hơn nữa, trong lòng của A Hổ luôn có cảm giác, việc này cũng quá mức không thích hợp. Giống như, đang có ai đó muốn gài bẫy ông ta.

Mà lúc này, sau khi nhìn thấy A Hổ đưa mắt nhìn về phía mình, Trần Viễn cũng không có cảm thấy bất ngờ. Anh chậm rãi bước ra, nhìn về phía đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố.

“Người là do tôi giết, các anh muốn bắt, cứ việc bắt tôi là được rồi!”
Chương 68 - Mơ hồ

Ngồi trong phòng ăn của khách sạn, ánh mắt của Tiêu Hân Hân có chút câu nệ, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở phía đối diện của mình.

“Cô Irina, không phải cô nói ngày mai chúng ta mới gặp nhau hay sao? Giờ này cô gọi tôi ra đây là có việc gì?”

Vốn dĩ, sau khi kết thúc buổi cơm trưa với Trịnh Thiếu Kiệt, Tiêu Hân Hân đã quay trở lại công ty, đồng thời thu xếp cho cấp dưới bàn chuyện hợp tác với thư ký Han. Thế nhưng, sau khi công việc buổi chiều vừa mới kết thúc, cô đang dự định trở về nhà thì liền nhận được điện thoại của ông chủ Trần, nói rằng tiểu thư Irina có việc quan trọng muốn gặp cô. Điều này để cho Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nhưng nghĩ đến Irina gọi mình đi ra ngoài, nhất định là có liên quan đến chuyện hợp tác lần trước cô ta đã được nhắc đến. Thế nên, Tiêu Hân Hân chỉ hơi do dự một chút, liền quyết định đi ra ngoài để gặp mặt.

Nhưng lúc này, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh vắng lặng. Hơn nữa bên ngoài phòng bao còn có rất nhiều vệ sĩ vây quanh, chuyện này để cho Tiêu Hân Hân đối với Irina không khỏi mang theo mấy phần kiêng kỵ.

Mà nhìn thấy bộ dáng lúc này của Tiêu Hân Hân, Irina không khỏi cười lên một tiếng, trên khuôn mặt còn lộ ra mấy phần thản nhiên.

“Tổng giám đốc Hân, cô không cần phải lo lắng, tất cả nhân viên ở đây đều là vệ sĩ của tôi. Hơn nữa, nơi này là một trong số sản nghiệp mà tổng công ty của chúng tôi đã đầu từ ở Việt Nam. Thế nên, cô có thể yên tâm, thức ăn và đồ uống ở đây tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.”

Kỳ thật, cho dù Irina không nói, Tiêu Hân Hân cũng không để ý đến mấy vấn đề này. Cô chỉ có chút kiếu kỳ là, vì sao trong lúc nói chuyện, Irina vẫn không đem khăn che mặt của mình kéo xuống?

Nhìn từ bên ngoài, Tiêu Hân Hân có thể khẳng định, Irina là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa, theo phòng đoán của Tiêu Hân Hân, tuổi tác của Irina thật sự không lớn. Với lại, phong cách nói chuyện của cô cũng vô cùng tự tin.

Thế nên, trong lòng Tiêu Hân Hân tỏ ra vô cùng nghi hoặc, không biết một người trẻ tuổi như vậy, làm sao lại có sở thích lúc nào cũng đem một tấm khăn che trên mặt? Chẳng lẽ, đây là phong cách của những phụ nữ Trung Đông?

Suy nghĩ một hồi, cũng không thể suy nghĩ ra được nguyên nhân cụ thể nào, Tiêu Hân Hân chỉ đành có thể lắc đầu. Sau đó, cô nhìn về phía Irina, vẻ mặt có chút trịnh trọng, nói ra.

“Tiểu thư Irina, cho tôi xin hỏi một chút. Cô muốn hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, không biết là có chuyện gì?”

Tiêu Hân Hân cảm thấy, việc này vẫn nên trực tiếp hỏi thẳng thì vẫn hay hơn. Cô cũng chưa từng tiếp xúc với Irina, nên cũng không muốn quá mức vòng vo.

Nhưng mà, sau khi nghe Tiêu Hân Hân hỏi xong, Irina vậy mà không có trực tiếp trả lời. Ngược lại, chỉ nghe cô cười khẽ một tiếng, sau đó trực tiếp đem một ly rượu đẩy về phía trước mặt của Tiêu Hân Hân.

“Chuyện này cũng không phải vội, chúng ta tạm thời uống chút rượu trái cây này đi. Đây là loại rượu do một người bạn của tôi sản xuất, hương vị cực kỳ tốt. Hơn nữa, nó còn có tác dụng dưỡng thần, tăng cường sức khỏe làn da. Đối với phụ nữ như chúng ta mà nói, mỗi ngày chỉ cần uống vào một ly, sẽ mang đến lợi ích cực tốt.”

Vừa nói, Irina vừa tự mình đem ly rượu ở trên tay nhấp nhẹ một cái. Sau đó, ánh mắt của cô mới lần nữa nhìn về phía Tiêu Hân Hân.

Thấy vậy, Tiêu Hân Hân có chút cười gượng, cũng chỉ hơi do dự một chút. Sau đó, cô liền tự mình cầm lên ly rượu, thử nhấp môi nhẹ một cái. Nhất thời, một cỗ mùi hương nhàn nhạt xông lên khoang mũi. Đồng thời, một loại cảm giác ngọt nhẹ, khoan thai, từ trong cổ họng tuôn xuống, để cho toàn bộ tinh thần giống như được tưới mát, cảm giác hết sức sảng khoái, thư giản.

Nhất thời, Tiêu Hân Hân có chút nhịn không được, lại nhấp thêm vài hớp. Loại cảm giác dễ chịu từ mùi vị trái cây của rượu truyền đến toàn bộ cơ thể, để cho tinh thần của Tiêu Hân Hân trở nên phấn chấn vô cùng.

“Ngon! Quả thật đây là một loại rượu ngon!”

Mặc dù Tiêu Hân Hân không quá ưa thích uống rượu. Nhưng mừi vị của loại rượu trái cây này thật sự quá tốt, cho dù là một ngươi ít biểu lộ ra cảm xúc của mình giống như Tiêu Hân Hân, lúc này cũng có chút thất thố, liên tục hô lên không ngừng.

Nhìn thấy biểu hiện này của Tiêu Hân Hân, từ sâu trong ánh mắt của Irina không khỏi hiện lên một chút giễu cợt.

Sau đó, giống như phát hiện ra được biểu hiện của mình có chút không quá ý tứ, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân phát lên đỏ hồng, áy náy nhìn về phía Irina nói ra.

“Thành thật xin lỗi, vừa rồi hơi có một chút thất lễ, mong cô đừng quá chê cười!”

“Không có việc gì, lần đầu dùng đến loại rượu này, biểu hiện của tôi cũng giống như vậy.”

Nói ra lời này, ánh mắt của Irina lại khẽ liếc lên trên bàn. Sau đó, cô cầm lấy đũa gắp lấy một khối thức ăn, đặt ở trước mắt.

“Đây là một loại thực phẩm được tổng hợp từ mười hai dưỡng chất, có thể cung cấp năng lượng cho một người bình thường hoạt động cả ngày mà không hề mệt mỏi. Hơn nữa, bên trong thành phần chất béo cực thấp, lại có rất nhiều dưỡng chất tốt cho cơ thể.”

Nghe Irina giải thích, trên khuôn mặt của Tiêu Hân Hân càng lộ ra vẻ hiếu kỳ. Sau đó, cô nhịn không được, bắt đầu theo Irina gắp lên một khối thức ăn, cho vào miệng.

“Mùi vị này…”

Trong đầu của Tiêu Hân Hân lúc này không biết diễn tả ra sao về cảm giác của mình. Thức ăn vừa đưa vào miệng, giống như trở nên tan chảy, trôi tuột vào trong cổ họng. Mùi vị của nó không đậm cũng không nhạt, ngược lại có chút cảm giác thanh mát, khiến cho toàn bộ cơ thể của cô đều trở nên tươi mát, dễ chịu vô cùng.

Hơn nữa, dù cho Tiêu Hân Hân đã cố gắng cảm nhận, cô cũng không có cách nào phân biệt ra được thành phân bên trong của nó là thứ gì. Cô chỉ cảm giác, tất cả những thứ được cho vào bên trong món ăn này, đều là thực phẩm tự nhiên.

“Thế nào? Có phải là rất dễ chịu, đúng không?”

Lúc này, âm thanh của Irina lại đột nhiên vang lên. Hơn nữa, lúc ánh mắt của cô nhìn về phía Tiêu Hân Hân, đặc biệt lộ ra mấy phần ý vị thâm trường.

Không hiểu vì sao, bị ánh mắt này của Irina nhìn đến, trong lòng của Tiêu Hân Hân không khỏi có chút chột dạ. Chỉ là, cô hơi suy nghĩ một chút, lại không phát hiện ra có điều gì bất thường. Thế nên, hơi khẽ lắc đầu một cái, Tiêu Hân Hân cũng không tiếp tục suy nghĩ gì nữa.

Tiếp theo đó, Irina lại đưa đến cho Tiêu Hân Hân vài món ăn, lại bàn luận một chút về thành phần của thức ăn. Từ đầu đến cuối, Irina giống như không có ý định bàn với Tiêu Hân Hân về chuyện làm ăn.

Đối với việc này, trong lòng của Tiêu Hân Hân kỳ thật cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng mà, cách nói chuyện của Irina vô cùng khéo léo, hầu như Tiêu Hân Hân không có một khoảng trống nào, để có thể bàn về chuyện hợp tác của mình.

Đến cuối cùng, khi mà toàn bộ thức ăn cùng với đồ uống ở trên bàn đã dùng xong. Lúc này, Irina mới hơi xoay người, hướng về phía bên ngoài vỗ tay vài cái. Ngay sau đó, vài người phục vụ ở bên ngoài nhanh chóng đi vào, trực tiếp đem các phần thức ăn ở trên bàn dọn đi.

Sau đó, Irina mới đứng đậy, nhìn về phía Tiêu Hân Hân nói ra.

“Được rồi, buổi tối hôm nay đến đây là kết thúc. Tổng giám đốc Hân, cô có cần để cho người của tôi đưa cô về hay không?”

Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Irina không khỏi lộ ra mấy phần ý cười. Không biết vì sao, lúc này tinh thần của Tiêu Hân Hân lại có chút hỗn loạn, cô hơi ngẩn người một chút, sau đó liền gật đầu đáp lại.

“Cảm ơn, tôi có thể tự về một mình là được rồi!”

Nói xong, Tiêu Hân Hân cũng trực tiếp rời đi, trong đầu của cô cũng quên mất mục đích mà mình hôm nay đến đây. Lúc nhìn theo bóng lưng của Tiêu Hân Hân rời đi, tận sâu bên trong ánh mắt của Irina, lại lần nữa lóe lên một tia lạnh lùng.

Đồng thời, Tiêu Hân Hân cũng không có phát hiện ra được, sau khi cô rời khỏi phòng bao không được bao lâu, một bóng người bỗng dưng xuất hiện, đứng ở trước mặt của Irina.

“Có cần thiết không?”

Bóng này vừa hiện ra, đã nhịn không được hướng về phía Irina đưa ra nghi vấn. Nhưng mà, thần sắc của Irina vẫn rất lạnh lùng. Thậm chí, trong ánh mắt của cô còn có một chút khinh thường.

“Kẻ thất bại, không có tư cách chất vấn hành động của tôi!”
Chương 69 - Say rượu

“Anh… anh không có sao chứ?”

Ngồi ở trong phòng tạm giam của công an thành phố, lúc này ánh mắt của Lưu Thục Hiền hơi có chút lo lắng, nhìn về phía Trần Viễn.

Nhưng sắc mặt của Trần Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lưu Thục Hiền, rồi lên tiếng an ủi.

“Tôi sẽ không có việc gì, cô không cần phải lo lắng!”

Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin như người không có việc gì của anh, trong lòng của Lưu Thục Hiền cũng không cảm thấy an tâm chút nào. Dù sao, vừa rồi cô đã nhận được tin báo, Trần Viễn giết chết một người đàn ông ở trong quán bar. Việc này không phải là một việc nhỏ, nếu như bị bắt đi điều tra, Trần Viễn rất có thể sẽ bị ngồi tù.

Thế nên, lúc này sắc mặt của Lưu Thục Hiền hơi có chút tức giận, trừng mắt nhìn lấy anh.

“Còn nói không có việc gì? Anh có biết, vừa rồi tôi bị dọa sợ như thế nào hay không? Tôi thật sự rất lo lắng cho anh!”

Vừa nói, bên trong ánh mắt của Lưu Thục Hiền vừa thoáng có chút ửng hổng. Thậm chí còn có mấy phần ươn ướt, giống như sắp phải bật khóc. Nhất thời, Trần Viễn có chút gấp, vội vàng nói ra.

“Thật, tôi không có gạt cô. Kẻ đó là tội phạm, hơn nữa hắn còn mang theo hung khí. Mặc dù hắn bị tôi đánh chết, nhưng tôi cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi. Công an sẽ không bắt tôi. Nhiều nhất là qua sáng mai, bọn họ sẽ ngay lập tức thả tôi ra ngoài.”

Lúc nói ra lời này, trong lòng của Trần Viễn thật sự cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Kỳ thật, lúc ra tay đánh chết A Báo, Trần Viễn cũng không nghĩ đến tên này lại yếu đến như vậy.

Lần trước, mặc dù anh đã ra tay rất hung ác, nhưng A Báo cũng không hề có việc gì. Lần này, cho dù anh hơi nặng tay một chút. Nhưng theo suy tính của Trần Viễn, nhiều nhất chỉ là đánh hắn bị thương nặng, nằm ở trong bệnh viện vài tháng mà thôi.

Ai ngờ được, tên A Báo này lại yếu đến như vậy. Chỉ bị một đấm của Trần Viễn đánh trúng, lập tức liền bỏ mạng?

Trong lòng của Trần Viễn rất nghi hoặc, có phải tên A Báo này lần trước bị mình đánh cho thương tổn quá nặng rồi không?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lúc này Trần Viễn cũng không có nói ra khỏi miệng, mà chỉ liên tục lên tiếng an ủi Lưu Thục Hiền.

Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn cũng không muốn làm phiền cô đến bảo lãnh cho anh. Nhưng không biết vì sao, số điện thoại của Tiêu Hân Hân lại không có cách nào liên lạc được. Chính vì thế, Trần Viễn chỉ có thể nhờ đến Lưu Thục Hiền, để cô đến đây giúp mình ra ngoài.

Hai người ngồi ở trong phòng tạm giam nói chuyện chừng hơn mười phút. Lúc này, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, Lê Đức Hòa mới chậm rãi từ bên ngoài đi đến.

Vừa nhìn thấy Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền đưa mắt sang nhìn mình, anh ta mới cười lên một tiếng.

“Anh Viễn, đã để anh chờ lâu. Vừa rồi cấp trên đã có thông báo, cái chết của A Báo là do xảy ra xung đột với nhân viên ở trong quán bar, sau đó gặp phải tai nạn nên đột tử. Hiện tại, anh chỉ cần ký vào giấy cam kết, đồng thời có người bảo lãnh liền có thể ra về được rồi.”

Mặc dù nhìn thấy đội phó đội cảnh sát thành phố nói chuyện với mình rất khách khí, nhưng trong lòng của Trần Viễn vẫn luôn có loại cảm giác giả dối. Dường như, người này đang muốn che giấu chuyện gì đó, không muốn để cho anh biết.

Nhưng suy nghĩ một hồi, Trần Viễn cũng không phát hiện ra chuyện khác thường nào. Anh chỉ có thể âm thầm lắc đầu, sau đó nhanh chóng ký vào giấy cam kết, rồi cùng với Lưu Thục Hiền ra khỏi đồn công an.

Thấy Trần Viễn rời đi, lúc này đội phó Lê Đức Hòa mới âm thầm thở nhẹ một hơi. Ngay sau đó, anh ta vội vàng rời khỏi trụ sở công an thành phố, đi đến một chỗ hẻm nhỏ, ngồi xuống trên một quán nước ở ngay lề đường.

“Thế nào? Chuyện đó anh đã xử lý xong rồi chứ?”

Qua chừng vài phút, một người đàn ông đội mũ đen, bịt khẩu trang, đeo mắt kính ngồi xuống ở ngay bên cạnh của Lê Đức Hòa. Sau đó, người này lấy ra một cái phòng bì, đưa cho vị đội phó của đội cảnh sát hình sự thành phố.

Nghe người đàn ông này hỏi đến, Lê Đức Hòa cũng không có đáp lại, mà chỉ gật gật đầu, rồi nhận lấy phong bì rời đi.

Ai cũng không biết, người đàn ông ngồi ngay bên cạnh của anh ta là ai. Hơn nữa, Lê Đức Hòa đi chưa tới một phút, người đàn ông này cũng nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.

Tất nhiên, những chuyện này Trần Viễn cũng không hề hay biết chút gì. Lúc này, anh đang cùng với Lưu Thục Hiền đang ngồi ở trong xe ô tô.

Lưu Thục Hiền nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Trần Viễn, cô không khỏi có chút hiếu kỳ, quay sang hỏi thăm.

“Sao thế? Được tự do rồi mà anh vẫn còn không vui hay sao?”

Vừa rồi, lúc còn ngồi ở trong phòng tạm giam, thái độ của Trần Viễn tỏ ra vô cùng thản nhiên. Nhưng sau khi lên xe ô tô, sắc mặt của anh đột nhiên trở nên trầm xuống. Chuyện này để cho trong lòng Lưu Thục Hiền cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Hả? À… cô đang hỏi tôi chuyện gì?”

Bị âm thanh của Lưu Thục Hiền làm cho giật mình, lúc này Trần Viễn mới vội vàng xoay người nhìn lại.

Nhưng sắc mặt của Lưu Thục Hiền lúc này đã có chút cứng đờ. Cô cũng không nghĩ đến, Trần Viễn lại không chú ý đến sự có mặt của mình.

“Cô không có sao chứ?”

Nhìn thấy Lưu Thục Hiền đột nhiên không có lên tiếng nói chuyện, Trần Viễn hơi có một chút nghi hoặc, vội vàng lên tiếng hỏi thăm. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền chỉ liên tục lắc đầu, mà không có đáp lại anh.

Nhất thời, bầu không khí trên xe trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Sau khi chiếc xe dừng lại ở trước cửa của chung cư. Lúc này, Lưu Thục Hiền mới chậm rãi bước xuống xe. Sau đó, cô quay đầu sang nhìn lấy Trần Viễn, nói.

“Anh có muốn vào trong nhà của tôi ngồi xuống một chút hay không?”

Kỳ thật, nếu như là lúc bình thường, Trần Viễn sẽ không một chút do dự, liền trực tiếp đáp ứng lời mời của Lưu Thục Hiền. Nhưng lúc này, không hiểu vì sao trong lòng của anh có một loại dự cảm rất xấu. Chính vì thế, sau khi do dự một lúc, anh liền lắc đầu đáp lại.

“Để hôm khác đi, tôi còn có việc cần phải xử lý. Ngày mai, nếu như cô không bận, tôi sẽ mời cô ăn tối.”

Thấy Trần Viễn từ chối lời mời của mình, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra một chút thất vọng. Nhưng cô vẫn vui vẻ gật đầu, đáp lại.

“Vậy được rồi, có gì ngày mai lại gặp!”

“Ừm, mai gặp!”

Chờ Lưu Thục Hiền xoay người rời đi, Trần Viễn mới đóng lại cửa xe, sau đó vội vàng lái xe rời đi.

Lái xe chạy vào ga-ra, trong lòng Trần Viễn hơi có một chút kỳ lạ. Bình thường, giờ này Tiêu Hân Hân vẫn còn đang ngồi ở trong phòng khách để làm việc. Nhưng mà, hiện tại toàn bộ đèn trong ngôi nhà của bọn họ đã tắt tối om, ngay cả phòng ngủ của Tiêu Hân Hân cũng không có một chút ánh sáng.

Nhất thời, cỗ bất an ở trong lòng của Trần Viễn càng thêm nồng đậm. Anh vội vàng mở ra cửa xe, sau đó nhanh chóng bước vào trong nhà. Nhưng lúc đi đến trước cửa phòng khách, bước chân của anh bỗng dưng dừng lại. Đồng thời, ánh mắt của anh hơi có chút trợn trừng, nhìn về phía bóng người ngồi ở trên ghế sô pha.

“Hân Hân, sao cô lại ngồi ở đây?”

Nhìn thấy Hân Hân ngồi một mình ở trong phòng khách, hơn nữa còn không có bật đèn. Đổi lại là một người khác, nhất định đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho giật mình.

Nhưng nói như thế nào, trước đây Trần Viễn ngay cả người chết cũng còn chưa sợ, huống chi chỉ là một chút cảnh tượng này. Chỉ có điều, anh luôn cảm thấy hôm nay Tiêu Hân Hân có chút gì đó là lạ.

Bình thường, không phải cô rất sợ hãi bóng tối hay sao? Ngay cả đi ngủ cũng không dám tắt đèn.

Nhưng hiện tại thì tốt, đừng nói là ánh sáng, ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra. Hơn nữa, lúc này thông qua bóng tối quen thuộc, Trần Viễn còn nhìn thấy trong tay của Tiêu Hân Hân đang cầm lấy một ly nước uống màu đỏ ngòm. Nếu như không phải Trần Viễn ngửi được mùi rượu từ trên ly của Tiêu Hân Hân phát ra. Anh còn đang tưởng là đang xem cảnh của một bộ phim kinh dị nào đó.

Cũng may, lúc nghe được tiếng nói chuyện của Trần Viễn, động tác trên tay của Tiêu Hân Hân hơi dừng lại một chút. Sau đó, trong ánh mắt của cô mang theo mấy phần nghi hoặc, nhìn về phía anh.

“Sao anh lại ở đây? Không phải anh nói sáng mai anh mới trở về hay sao?”

Nghe Tiêu Hân Hân hỏi như vậy, lại nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, không phát hiện ra được điều bất thường gì. Lúc này, trong lòng Trần Viễn mới âm thầm thở ra một hơi. Sau đó, anh đi tới phía công tắc bóng đèn ở trong phòng, đem ánh sáng ở trong phòng mở lên.

Lúc này, rốt cuộc Trần Viễn cũng thấy rõ bộ dáng của Tiêu Hân Hân. Hôm nay cô mặc không giống như là thường ngày, trên người chỉ có một bộ áo ngủ bằng lụa khá mỏng. Hơn nữa, dưới chân còn mang một đôi dép lê, phía trên là hình của một con mèo, cực kỳ đáng yêu.

Chỉ là, nhìn thấy trên bàn làm việc của Tiêu Hân Hân lúc này bày ra rất nhiều vỏ rượu rỗng. Hơn nữa, mùi rượu trên người của cô có chút nồng nặc. Nhất thời, hai đầu lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại.

“Hôm nay cô lại uống rượu?”

Lời này của anh vừa nói ra, đột nhiên thân hình của Tiêu Hân Hân đứng bật dậy, sau đó dùng lấy ánh mắt mơ hồ, nhìn anh.

“Tôi…”

Tiếng nói của Tiêu Hân Hân vừa dứt, thân hình của cô bỗng dưng trở nên loạng choạng. Ngay sau đó, cô ngã sấp về phía trước, hướng vào bên trong lồng ngực của Trần Viễn đổ xuống.

Ầm!
Chương 70 - Mời sinh nhật

Lúc này, đầu óc của Trần Viễn không khỏi trở nên choáng váng. Anh cũng không có nghĩ đến Tiêu Hân Hân lại uống rượu say đến mức như vậy.

Nhưng mà, còn chưa đợi cho Trần Viễn lấy lại tinh thần, đột nhiên trên môi của anh cảm nhận lấy một trận ẩm ướt. Sau đó, hai mắt của anh không khỏi mở lớn, toàn bộ linh hồn cũng trở nên trống rỗng.

Tiêu Hân Hân vậy mà chủ động hôn anh?

Từng luồng ánh sáng chiếu xuống, trong lúc đang ngủ say Trần Viễn không khỏi giật mình tỉnh dậy. Ngay sau đó, ánh mắt của anh hơi có mấy phần hốt hoảng, quay sang nhìn ngay bên cạnh.

Nhưng lúc này, vị trí ở bên cạnh anh đã hoàn toàn trống rỗng, anh cũng không thấy Tiêu Hân Hân ở đây. Đưa tay lên dụi dụi mắt, lại vỗ nhẹ lên trên khuôn mặt của mình. Trần Viễn cũng không biết rõ, chuyện tối hôm qua là thật hay chỉ là một giấc mơ. Nhưng lúc này, anh đang nằm ở trên giường ngủ của Tiêu Hân Hân. Như vậy, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua không phải là giả mới đúng.

Nhưng mà, trong lòng Trần Viễn vẫn luôn có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ. Anh giống như không nhận bản thân của Tiêu Hân Hân vào tối hôm qua. Cho dù là cô say rượu, nhưng tuyệt đối cũng không thể tỏ ra chủ động như vậy?

Chuyện này rốt cuộc là có vấn đề gì xảy ra?

Càng nghĩ, trong lòng của Trần Viễn càng thêm trở nên nghi hoặc. Nhưng anh cũng không có suy nghĩ quá lâu, lập tức thu dọn đồ đạc, nhanh chóng đi ra khỏi phòng của Tiêu Hân Hân.

“Xin lỗi, cô không đợi tôi lâu lắm chứ?”

Rời khỏi nhà họ Tiêu, Trần Viễn vội vàng đi đến chỗ hẹn với Lưu Thục Hiền. Lúc này, thời gian đã qua tám giờ, tính ra anh đã đến trễ hơn một giờ. Nhưng lúc nhìn thấy Trần Viễn chạy đến, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền vậy mà lộ ra nụ cười. Cô nhìn anh, lắc đầu nói ra.

“Không có, tôi cũng chỉ mới vừa đến.”

Biết là Lưu Thục Hiền đang nói dối, nhưng Trần Viễn cũng chỉ có thể cười gượng, sau đó anh với cô bắt đầu ăn sáng.

Hôm nay, Lưu Thục Hiền bắt đầu quay trở lại làm việc, nên hai người chỉ ăn một chút đồ ăn, sau đó liền chia tay nhau, trở lại vị trí chỗ làm của mình. Nhưng trước lúc rời đi, không biết Lưu Thục Hiền suy nghĩ như thế nào, đột nhiên lại quay sang, nhìn lấy Trần Viễn, nói.

“Anh Viễn, tối nay anh có thể đến dự sinh nhật của tôi hay không?”

“Hả?!”

Vốn là đã chuẩn bị lái xe rời đi, đột nhiên nghe được lời mời của Lưu Thục Hiền, vẻ mặt của anh không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Ngay sau đó, anh mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói ra.

“Được, tất nhiên là được rồi! Thật sự không nghĩ đến, hôm nay lại là sinh nhật của cô. Chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

Nghe được lời chúc mừng của Trần Viễn, nụ cười trên mặt của Lưu Thục Hiền càng thêm trở nên tươi rói. Ánh mắt của cô lộ ra mấy phần vui sướng, nhìn anh đáp lại.

“Cảm ơn anh!”

“Không có chi, không có chi!”

Nhìn thấy Trần Viễn xua tay liên tục, Lưu Thục Hiền càng nhịn không được, cảm thấy hạnh phúc trong lòng.

“Tạm biệt nhé, tôi phải đi làm đây! Tối nay lại gặp!”

Đưa tay khẽ vẫy, Lưu Thục Hiền mang theo nụ cười vui vẻ trở lại với công việc của mình. Lúc này, ở bên trong nhà hàng, nhân viên nhà hàng nhìn thấy bà chủ của mình cười tươi như vậy, đều không khỏi lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, nhìn về phía Trần Viễn, đang lái xe rời đi.

“Anh chàng đẹp trai kia là ai vậy?”

“Hình như là bạn trai của bà chủ?”

“Thật không? Sao tôi nghe nói, trước giờ bà chủ không quen đàn ông?”

“Suỵt, bà chủ đang đi tới, mau đi làm việc của mình đi!”

Cả Trần Viễn và Lưu Thục Hiền đều không hay biết nhân viên phục vụ ở trong nhà hàng đang bàn luận về chuyện của mình.

Lưu Thục Hiền thì đang vô cùng vui vẻ, thình thoảng ánh mắt không quên nhìn đến thời gian ở trên đồng hồ. Có lẽ, đối với cô mà nói, hôm nay nhất định sẽ là một ngày làm việc rất dài.

Nhưng lúc này, Trần Viễn thì lại cảm thấy vô cùng khó khăn. Anh cũng không biết hôm nay là ngày sinh nhật của Lưu Thục Hiền. Hơn nữa, Lưu Thục Hiền còn đặc biệt mời anh đến buổi tiệc sinh nhật của cô. Chuyện này để cho tâm lý của Trần Viễn có chút xoắn xuýt. Anh cũng không biết mình nên lựa chọn cho Lưu Thục Hiền món quà sinh nhật như thế nào là hợp lý.

Đột nhiên, Trần Viễn vội vàng thắng gấp. Ánh mắt của anh có chút hốt hoảng, nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi đang té ngã ở trước đầu xe ô tô của mình. Sau đó, anh vội vàng chạy xuống xe ô tô, nhìn lấy người phụ nữ lớn tuổi, lo lắng hô lên.

“Bà ơi, bà không sao chứ?”

Vừa rồi, rõ ràng Trần Viễn đã quan sát vô cùng kỹ lưỡng, anh cũng không có nghĩ tới lại có một người phụ nữ từ phía bên đường lao tới đầu xe ô tô của mình.

Mấy hôm trước, anh đọc trên tin tức, nghe nói ở trong thành phố mấy ngày gần đây có một người phụ nữ lớn tuổi, thường hay giả vờ đụng xe để bắt người khác đền tiền.

Người phụ nữ này không phải là ở trên tin tức nhắc đến đấy chứ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nheo lại. Nhưng mà, mọi chuyện cũng không giống như anh nghĩ. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Viễn nhìn về phía mình, người phụ nữ lớn tuổi vậy mà vội vàng xua xua tay, rồi lắc đầu nói ra.

“Không có việc gì, không có việc gì.”

Nhưng mà, đang nói đến một nửa, ánh mắt của người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên nheo lại. Sau đó, trên khuôn mặt già nua của bà ta vậy mà xuất hiện một tia hốt hoảng.

“Chàng trai trẻ, không phải là già đây ác mồm ác miệng. Nhưng mà, ấn đường của cậu rất xấu, có phải mấy ngày gần đây cậu gặp phải chuyện xui xẻo gì hay không?”

Đột nhiên nghe người phụ nữ lớn tuổi này hỏi như vậy, thần sắc trên mặt của Trần Viễn hơi có chút đề phòng. Đồng thời, trong lòng của anh cũng xuất hiện suy nghĩ.

“Không lẽ, bà già này thật sự chính là người bị giả đụng giống như ở trong lời đồn?”

Nhưng suy nghĩ này vừa mới lóe lên, âm thanh của người phụ nữ lớn tuổi đã lần nữa vang lên.

“Ài… già đây không phải là kẻ nói ngoa. Nhìn bộ dáng của cậu như vậy, sợ rằng là đã có người dùng đồ vật bẩn thỉu để ám hại cậu. Nghe già khuyên vài lời, cậu hãy nhanh chóng đi kiểm tra lại cơ thể của mình đi. Sợ là, không tới vài ngày thì cậu sẽ gặp phải án mạng.”

Nói xong, người phụ nữ lớn tuổi vậy mà nhanh chóng lướt đi, thân ảnh bỗng dưng biến mất ở ngay trước mặt của Trần Viễn.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật mình. Anh không cho rằng vừa rồi mình đã hoa mắt. Người phụ nữ này, vậy mà lại là một vị cao thủ. Hơn nữa, thực lực tuyệt đối đã vượt qua cấp bậc tông sư.

“Làn sao có thể?”

Lúc này, có thể nói là trong lòng của Trần Viễn đã sợ hãi vô cùng. Anh cũng không có nghĩ đến, chỉ là một bà lão đụng ở trên đường, lại là một vị võ giả cấp bậc đại tông sư. Hơn nữa, nghe lời nói của bà lão vừa rồi, dường như đã phát hiện điều bất thường gì đó ở trên người của anh. . ????hử‎ thách‎ tìm‎ tra????g‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ (‎ ????rUmtr????????ệ????.V????‎ ‎ )

Tức thì, trong lòng không khỏi tỏ ra gấp gáp. Trần Viễn cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, anh vội vàng lái xe rời đi.

Lần này, Trần Viễn quyết định sẽ đi gặp một người, người mà từ lâu anh đã không có gặp mặt. Nhưng anh tin tưởng, chỉ cần người này chịu ra mặt giúp đỡ, anh nhất định sẽ biết được lời nói của bà lão kia là đúng hay sai.

Chỉ có điều, vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với người nọ, trong lòng Trần Viễn lại có chút kháng cự. Cũng không phải là anh sợ người kia, mà chỉ là anh cảm thấy mỗi lần gặp mặt, đều không phải là một chuyện vui vẻ gì. Bởi vì, người này từng là cấp trên của anh, đội trưởng của đội Long Vệ số 3, một trong ba đội đặc công đứng đầu cả nước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Ẩn Long
  • Mạc Khúc Ca Hành
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 86-90
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom