Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77
Chương 77 : Chương 77BĂNG SƠN QUYỀN
Không rõ vì sao mà giờ nhìn con rối trần trụi kia, nàng lại cảm thấy người hơi lạnh, giống như việc mình cũng không mặc quần áo thật là xấu hổ.
Nam Ly Nguyệt rất khéo tay.
Bà vốn dựa vào nghề thêu thùa để kiếm sống. Những thứ bà làm ra vừa tinh tế vừa xinh đẹp. Từ áo yếm, áo trong cho tới váy, từng cái được khoác lên người rối gỗ, còn buộc cho nàng một cái thắt lưng, đeo một túi thơm nho nhỏ ở bên hông.
Đầu của con rối trọc lốc, ăn mặc như vậy vẫn không đẹp, đã vậy còn quái dị hơn. Vì thế Nam Ly Nguyệt lấy thêm một mảnh vải mềm làm khăn trùm đầu cho nàng. Sau khi bọc đầu lại, còn đội cho nàng một chiếc mũ sa(*) xinh đẹp ở trên. Vành mũ có một vòng lụa trắng mỏng tang. Ăn diện một hồi như vậy, rối gỗ Tô Lâm An trở nên xinh đẹp vô cùng.
(*) Mũ sa: một loại mũ vành bằng tre hoặc trúc, xung quanh có gắn vải sa mỏng dài tới cổ che kín gương mặt.
Nàng nhập vào con rối, mặc quần áo mới đứng trước gương xoay mấy vòng.
Khi nàng xoay người còn có tà váy khẽ bay giống như một bông hoa đang nở, khiến Tô Lâm An vô cùng hài lòng. Đây không phải là hiệu quả do nàng dùng thần thức biến ra mà là thứ tồn tại chân thực. Đã bao nhiêu năm rồi? Nàng thực sự hơi hoài niệm cảm giác này.
Chỉ là chất lượng của quần áo rất tệ, không thể xuống nước.
Sau này khi nàng ra biển bắt cá, còn phải cởi từng cái một.
Ầy, hơi phiền đây...
Giữa trưa hôm sau, lúc Nam Ly Nguyệt đang định đi nấu cơm thì Lý Chiêu Đệ lại đến. Cô bé hành lễ với bà, sau đó yên lặng chạy đi nấu ăn. Khi cô bé tới còn xách theo một chiếc làn, ở trong chất đầy rau dại có hương vị khá ngon.
Nam Ly Nguyệt: “...”
Bà hoàn toàn không rõ vì sao Lý Chiêu Đệ lại chạy tới đây làm việc.
Lúc ấy Tô Lâm An mới nhớ ra bèn nói: “À, hôm qua con bé nói muốn theo ngươi học thêu thùa, ta bảo nó bao giờ dùng kim châm đâm xuyên được đao bổ củi thì dạy.”
“Sau đó quên không nói cho ngươi.” Ai bảo ngươi làm liền cho ta mấy bộ quần áo xinh đẹp. Ngươi chăm chú quá, ta không nỡ làm phiền.
Hoàn toàn quên sạch chuyện nàng thay người ta nhận đồ đệ.
“Học thêu thùa?” Nam Ly Nguyệt lẩm bẩm mấy tiếng rồi cười khổ, “Ta cầm châm mấy trăm năm, cuối cùng lại dùng để thêu hoa. Tuy đều là châm, thế nhưng chúng không giống nhau.”
Bà nhìn Lý Chiêu Đệ làm việc nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã làm xong chút thức ăn và một nồi canh cá. Cô bé để cơm canh trước mặt Nam Ly Nguyệt, rồi vào phòng quét dọn một lượt, còn đổ đầy chum nước. Sau khi làm xong mọi chuyện, Lý Chiêu Đệ lại cúi gập người lạy Nam Ly Nguyệt một cái, sau đó không nói lời nào mà rời đi.
Từ đó về sau, ngày nào cô bé cũng đến.
Nam Ly Nguyệt có một cô nhóc như vậy chăm sóc, cuộc sống cũng suôn sẻ hơn rất nhiều. Trước đây vì con trai của mình, bà vẫn luôn lén quan sát con trai nhỏ Lý gia. Giờ tiếp xúc với đứa con gái lớn nhà họ mấy ngày, Nam Ly Nguyệt cảm thấy tuy cô bé còn nhỏ nhưng đã chín chắn và hiểu chuyện, cũng chịu được khổ, là một mầm non tốt.
Bà ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực ra con bé muốn học thêu, ta dạy luôn là được, không nhất thiết phải đợi đến lúc dùng kim châm đâm xuyên được đao chẻ củi...”
Tô Lâm An liền đáp: “Chút khảo nghiệm này cũng không qua nổi thì còn bái sư cái gì?”
Thật sự là căn nhà này quá bẩn. Thân thể Nam Ly Nguyệt không linh hoạt, dọn dẹp cũng không thuận tiện. Giờ căn nhà sạch sẽ thoáng mát, tâm trạng của Tô Lâm An cũng tốt lên đôi phần. Nàng thực sự không muốn trở lại như trước kia, nhìn chỗ nào cũng thấy bẩn.
Tới ngày thứ sáu, trong thôn có tin linh thuyền của Trân Tu Các sắp đến.
Mấy ngày nay, Tô Lâm An đều ngụp lặn bắt cá trong đêm.
Nàng đã bắt được thêm ba con cá Kim Ngân nhìn chẳng có chút linh tính nào. Sau vài ngày nghiên cứu, nàng nhận ra nguyên thần của mình có tác dụng với con cá đó. Vốn dĩ, thần thức của Tô Lâm An tuy có thể quan sát khắp nơi, nhưng lại không thể tạo ra công kích thực tế, ví dụ uy áp thần hồn gì đó. Nhưng giờ không biết là do nguyên thần đã khôi phục nhiều hay do con cá Kim Ngân đó đặc biệt mà nàng có thể khắc dấu ấn thần hồn trên người nó.
Nàng đã thử qua với người và vật khác, tất cả đều không được.
Duy chỉ có cá Kim Ngân là có thể đánh dấu, rồi lần theo vị trí của nó.
Tô Lâm An thấy kỳ lạ. Có điều từ sau khi có ấn Công Đức trong người, nàng đã gặp thêm rất nhiều chuyện khó hiểu, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, rồi sẽ có một ngày lộ ra chân tướng thôi.
Nàng khắc dấu ấn thần hồn mình lên con cá lớn bắt được lúc đầu rồi ném lại vào biển. Ba con nhỏ còn lại thì đặt trong sọt cá, đợi khi nào thuyền qua sẽ mang ra bán cho Trân Tu Các.
Hiện giờ, cuối cùng con thuyền đó đã tới.
Tuy sọt cá là pháp bảo trữ vật, nhưng chỉ là thứ Trân Tu Các tùy tiện đưa cho để đựng cá, thế nên phẩm chất không cao. Thế nên sau khi đựng cá và nước, cái sọt này hơi nặng, khi Nam Ly Nguyệt nhấc lên thì hơi vất vả.
Nhưng bà không muốn gọi tiên linh giúp đỡ.
Dù gì Đan Tâm Mộc cũng là một pháp bảo trung cấp, nếu như bị người khác nhìn thấy rồi cướp đi thì bà cũng không thể bảo vệ nổi.
Vào lúc bà đang định xách cái sọt đi sớm hơn chút thì Lý Chiêu Đệ tới. Cô bé nói: “Con giúp người mang qua.”
Lý Chiêu Đệ có tu vi Luyện Khí tầng một, nhấc cái sọt này rất nhẹ nhàng. Cô bé đi đằng trước, tốc độ không nhanh, vẫn luôn chú ý tới tốc độ của Nam Ly Nguyệt phía sau. Nam Ly Nguyệt bước đi khập khiễng sau lưng cô bé, ánh mắt nhìn cô bé cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Nếu như con trai bà còn sống, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Lý Chiêu Đệ.
So ra thì đứa con trai của Lý gia hoàn toàn ngược lại, quá nghịch ngợm phá phách, tính nết hư hỏng. Tư chất của Lý Chiêu Đệ không hề kém đệ đệ, nhưng mấy ngày trước, đệ đệ cô bé đã lên Luyện Khí tầng hai, còn tu vi của cô bé lại không hề thay đổi. Xem ra, tất cả tài nguyên của Lý gia đều đã dành cho đứa con trai nhỏ.
Chiêu Đệ Chiêu Đệ...
Cái tên này, có lẽ đã quyết định thân phận của cô bé trong Lý gia. Khó trách cô bé muốn ra ngoài, muốn theo bà học thêu thùa. Đợi chuyện lần này xong xuôi, bà sẽ bắt đầu dạy cho cô bé.
Khi nghĩ đến đây, Nam Ly Nguyệt còn lén nhìn tiên linh bên người một cái.
Đan Mộc Tâm vẫn được đặt ở trong phòng không đem ra ngoài, nhưng “nàng” có thể bay xa đến vậy. Xem ra thực lực của tiên linh rất mạnh, quả đúng là pháp bảo bán tiên.
Tới bờ biển, Lý Chiêu Đệ chiếm được một vị trí tốt. Sau khi cô bé đặt sọt cá xuống còn lấy một cái ghế vuông nhỏ từ tay nải đeo sau lưng ra, đặt xuống rồi gọi Nam Ly Nguyệt tới ngồi.
Người trong thôn đều biết Lý Chiêu Đệ, căn bản không thể hiểu nổi tại sao con gái của trưởng thôn lại ngồi cùng một chỗ với bà già thọt bẩn thỉu đó.
Bọn họ muốn xua bà ta ra một góc, nhưng vì áp lực từ Lý Chiêu Đệ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ chỉ có thể thể hiện nỗi ghét bỏ qua vẻ mặt, đứng từ xa nhìn sang bên này, sợ ngồi gần sẽ dính xui xẻo.
Chẳng bao lâu sau, người nhà Lý trưởng thôn cũng tới.
Ngay sau đó đã có người đến tố cáo: “Trưởng thôn, Chiêu Đệ nhà ngài từ sớm đã qua đây chiếm chỗ, còn kê ghế cho bà già chết tiệt kia ngồi. Bà ta cứ ngồi ở đây như vậy, lỡ như các tu sĩ trên tiên thuyền không vui thì sao? Làm tiên nhân khó chịu là không ổn đâu.”
Người phụ nữ trung niên vừa nói lấy tay quạt trước mũi, “Mùi thuốc nồng đến vậy, ta vừa nhìn mặt của bà ta đã thấy buồn nôn.”
Tuy Nam Ly Nguyệt đã dùng lụa đen che kín mặt, thế nhưng sau khi trúng Hồng Nhan Khô, gương mặt sẽ trở nên xấu xí đáng sợ vô cùng, còn bị chảy mủ. Che kín cả ngày cũng không được, phải để lộ ra một chút khe hở thông khí, vì vậy vẫn có người từng thấy gương mặt của bà. Người trong thôn còn nói, ai nhìn thấy mặt bà sẽ mơ thấy ác mộng, thế nên mọi người đều không muốn để ý tới bà.
Lý trưởng thôn cau chặt mày, nghiêm mặt nói: “Ra góc kia đứng! Chiêu Đệ, con về trước luyện công với đệ đệ đi.”
Người Lý Chiêu Đệ khẽ run lên.
Tô Lâm An sớm đã nhận ra trên người Lý Chiêu Đệ có vết thương, chỉ là vài vết máu bầm không coi là nặng. Nàng cũng biết gần đây đứa con trai nhỏ Lý gia luyện một bộ công pháp là Băng Sơn Quyền, mỗi ngày học được mấy chiêu là muốn tìm người thử võ. Nó không luyện đánh vào bù nhìn gỗ mà chỉ muốn đánh người thật, vì vậy người tỷ tỷ Luyện Khí tầng một này trở thành bia ngắm cho nó, ngày nào cũng bị đánh mấy quyền.
May là Lý Chiêu Đệ có nền tảng vững chắc, bị ăn mấy quyền cũng vẫn chịu được.
“Còn không mau đi!” Lý trưởng thôn sầm mặt xuống, trầm giọng quát.
Lý Chiêu Đệ đứng yên, “Con muốn chờ thuyền với sư phụ.”
(*)
Không rõ vì sao mà giờ nhìn con rối trần trụi kia, nàng lại cảm thấy người hơi lạnh, giống như việc mình cũng không mặc quần áo thật là xấu hổ.
Nam Ly Nguyệt rất khéo tay.
Bà vốn dựa vào nghề thêu thùa để kiếm sống. Những thứ bà làm ra vừa tinh tế vừa xinh đẹp. Từ áo yếm, áo trong cho tới váy, từng cái được khoác lên người rối gỗ, còn buộc cho nàng một cái thắt lưng, đeo một túi thơm nho nhỏ ở bên hông.
Đầu của con rối trọc lốc, ăn mặc như vậy vẫn không đẹp, đã vậy còn quái dị hơn. Vì thế Nam Ly Nguyệt lấy thêm một mảnh vải mềm làm khăn trùm đầu cho nàng. Sau khi bọc đầu lại, còn đội cho nàng một chiếc mũ sa(*) xinh đẹp ở trên. Vành mũ có một vòng lụa trắng mỏng tang. Ăn diện một hồi như vậy, rối gỗ Tô Lâm An trở nên xinh đẹp vô cùng.
(*) Mũ sa: một loại mũ vành bằng tre hoặc trúc, xung quanh có gắn vải sa mỏng dài tới cổ che kín gương mặt.
Nàng nhập vào con rối, mặc quần áo mới đứng trước gương xoay mấy vòng.
Khi nàng xoay người còn có tà váy khẽ bay giống như một bông hoa đang nở, khiến Tô Lâm An vô cùng hài lòng. Đây không phải là hiệu quả do nàng dùng thần thức biến ra mà là thứ tồn tại chân thực. Đã bao nhiêu năm rồi? Nàng thực sự hơi hoài niệm cảm giác này.
Chỉ là chất lượng của quần áo rất tệ, không thể xuống nước.
Sau này khi nàng ra biển bắt cá, còn phải cởi từng cái một.
Ầy, hơi phiền đây...
Giữa trưa hôm sau, lúc Nam Ly Nguyệt đang định đi nấu cơm thì Lý Chiêu Đệ lại đến. Cô bé hành lễ với bà, sau đó yên lặng chạy đi nấu ăn. Khi cô bé tới còn xách theo một chiếc làn, ở trong chất đầy rau dại có hương vị khá ngon.
Nam Ly Nguyệt: “...”
Bà hoàn toàn không rõ vì sao Lý Chiêu Đệ lại chạy tới đây làm việc.
Lúc ấy Tô Lâm An mới nhớ ra bèn nói: “À, hôm qua con bé nói muốn theo ngươi học thêu thùa, ta bảo nó bao giờ dùng kim châm đâm xuyên được đao bổ củi thì dạy.”
“Sau đó quên không nói cho ngươi.” Ai bảo ngươi làm liền cho ta mấy bộ quần áo xinh đẹp. Ngươi chăm chú quá, ta không nỡ làm phiền.
Hoàn toàn quên sạch chuyện nàng thay người ta nhận đồ đệ.
“Học thêu thùa?” Nam Ly Nguyệt lẩm bẩm mấy tiếng rồi cười khổ, “Ta cầm châm mấy trăm năm, cuối cùng lại dùng để thêu hoa. Tuy đều là châm, thế nhưng chúng không giống nhau.”
Bà nhìn Lý Chiêu Đệ làm việc nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã làm xong chút thức ăn và một nồi canh cá. Cô bé để cơm canh trước mặt Nam Ly Nguyệt, rồi vào phòng quét dọn một lượt, còn đổ đầy chum nước. Sau khi làm xong mọi chuyện, Lý Chiêu Đệ lại cúi gập người lạy Nam Ly Nguyệt một cái, sau đó không nói lời nào mà rời đi.
Từ đó về sau, ngày nào cô bé cũng đến.
Nam Ly Nguyệt có một cô nhóc như vậy chăm sóc, cuộc sống cũng suôn sẻ hơn rất nhiều. Trước đây vì con trai của mình, bà vẫn luôn lén quan sát con trai nhỏ Lý gia. Giờ tiếp xúc với đứa con gái lớn nhà họ mấy ngày, Nam Ly Nguyệt cảm thấy tuy cô bé còn nhỏ nhưng đã chín chắn và hiểu chuyện, cũng chịu được khổ, là một mầm non tốt.
Bà ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực ra con bé muốn học thêu, ta dạy luôn là được, không nhất thiết phải đợi đến lúc dùng kim châm đâm xuyên được đao chẻ củi...”
Tô Lâm An liền đáp: “Chút khảo nghiệm này cũng không qua nổi thì còn bái sư cái gì?”
Thật sự là căn nhà này quá bẩn. Thân thể Nam Ly Nguyệt không linh hoạt, dọn dẹp cũng không thuận tiện. Giờ căn nhà sạch sẽ thoáng mát, tâm trạng của Tô Lâm An cũng tốt lên đôi phần. Nàng thực sự không muốn trở lại như trước kia, nhìn chỗ nào cũng thấy bẩn.
Tới ngày thứ sáu, trong thôn có tin linh thuyền của Trân Tu Các sắp đến.
Mấy ngày nay, Tô Lâm An đều ngụp lặn bắt cá trong đêm.
Nàng đã bắt được thêm ba con cá Kim Ngân nhìn chẳng có chút linh tính nào. Sau vài ngày nghiên cứu, nàng nhận ra nguyên thần của mình có tác dụng với con cá đó. Vốn dĩ, thần thức của Tô Lâm An tuy có thể quan sát khắp nơi, nhưng lại không thể tạo ra công kích thực tế, ví dụ uy áp thần hồn gì đó. Nhưng giờ không biết là do nguyên thần đã khôi phục nhiều hay do con cá Kim Ngân đó đặc biệt mà nàng có thể khắc dấu ấn thần hồn trên người nó.
Nàng đã thử qua với người và vật khác, tất cả đều không được.
Duy chỉ có cá Kim Ngân là có thể đánh dấu, rồi lần theo vị trí của nó.
Tô Lâm An thấy kỳ lạ. Có điều từ sau khi có ấn Công Đức trong người, nàng đã gặp thêm rất nhiều chuyện khó hiểu, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, rồi sẽ có một ngày lộ ra chân tướng thôi.
Nàng khắc dấu ấn thần hồn mình lên con cá lớn bắt được lúc đầu rồi ném lại vào biển. Ba con nhỏ còn lại thì đặt trong sọt cá, đợi khi nào thuyền qua sẽ mang ra bán cho Trân Tu Các.
Hiện giờ, cuối cùng con thuyền đó đã tới.
Tuy sọt cá là pháp bảo trữ vật, nhưng chỉ là thứ Trân Tu Các tùy tiện đưa cho để đựng cá, thế nên phẩm chất không cao. Thế nên sau khi đựng cá và nước, cái sọt này hơi nặng, khi Nam Ly Nguyệt nhấc lên thì hơi vất vả.
Nhưng bà không muốn gọi tiên linh giúp đỡ.
Dù gì Đan Tâm Mộc cũng là một pháp bảo trung cấp, nếu như bị người khác nhìn thấy rồi cướp đi thì bà cũng không thể bảo vệ nổi.
Vào lúc bà đang định xách cái sọt đi sớm hơn chút thì Lý Chiêu Đệ tới. Cô bé nói: “Con giúp người mang qua.”
Lý Chiêu Đệ có tu vi Luyện Khí tầng một, nhấc cái sọt này rất nhẹ nhàng. Cô bé đi đằng trước, tốc độ không nhanh, vẫn luôn chú ý tới tốc độ của Nam Ly Nguyệt phía sau. Nam Ly Nguyệt bước đi khập khiễng sau lưng cô bé, ánh mắt nhìn cô bé cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Nếu như con trai bà còn sống, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Lý Chiêu Đệ.
So ra thì đứa con trai của Lý gia hoàn toàn ngược lại, quá nghịch ngợm phá phách, tính nết hư hỏng. Tư chất của Lý Chiêu Đệ không hề kém đệ đệ, nhưng mấy ngày trước, đệ đệ cô bé đã lên Luyện Khí tầng hai, còn tu vi của cô bé lại không hề thay đổi. Xem ra, tất cả tài nguyên của Lý gia đều đã dành cho đứa con trai nhỏ.
Chiêu Đệ Chiêu Đệ...
Cái tên này, có lẽ đã quyết định thân phận của cô bé trong Lý gia. Khó trách cô bé muốn ra ngoài, muốn theo bà học thêu thùa. Đợi chuyện lần này xong xuôi, bà sẽ bắt đầu dạy cho cô bé.
Khi nghĩ đến đây, Nam Ly Nguyệt còn lén nhìn tiên linh bên người một cái.
Đan Mộc Tâm vẫn được đặt ở trong phòng không đem ra ngoài, nhưng “nàng” có thể bay xa đến vậy. Xem ra thực lực của tiên linh rất mạnh, quả đúng là pháp bảo bán tiên.
Tới bờ biển, Lý Chiêu Đệ chiếm được một vị trí tốt. Sau khi cô bé đặt sọt cá xuống còn lấy một cái ghế vuông nhỏ từ tay nải đeo sau lưng ra, đặt xuống rồi gọi Nam Ly Nguyệt tới ngồi.
Người trong thôn đều biết Lý Chiêu Đệ, căn bản không thể hiểu nổi tại sao con gái của trưởng thôn lại ngồi cùng một chỗ với bà già thọt bẩn thỉu đó.
Bọn họ muốn xua bà ta ra một góc, nhưng vì áp lực từ Lý Chiêu Đệ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ chỉ có thể thể hiện nỗi ghét bỏ qua vẻ mặt, đứng từ xa nhìn sang bên này, sợ ngồi gần sẽ dính xui xẻo.
Chẳng bao lâu sau, người nhà Lý trưởng thôn cũng tới.
Ngay sau đó đã có người đến tố cáo: “Trưởng thôn, Chiêu Đệ nhà ngài từ sớm đã qua đây chiếm chỗ, còn kê ghế cho bà già chết tiệt kia ngồi. Bà ta cứ ngồi ở đây như vậy, lỡ như các tu sĩ trên tiên thuyền không vui thì sao? Làm tiên nhân khó chịu là không ổn đâu.”
Người phụ nữ trung niên vừa nói lấy tay quạt trước mũi, “Mùi thuốc nồng đến vậy, ta vừa nhìn mặt của bà ta đã thấy buồn nôn.”
Tuy Nam Ly Nguyệt đã dùng lụa đen che kín mặt, thế nhưng sau khi trúng Hồng Nhan Khô, gương mặt sẽ trở nên xấu xí đáng sợ vô cùng, còn bị chảy mủ. Che kín cả ngày cũng không được, phải để lộ ra một chút khe hở thông khí, vì vậy vẫn có người từng thấy gương mặt của bà. Người trong thôn còn nói, ai nhìn thấy mặt bà sẽ mơ thấy ác mộng, thế nên mọi người đều không muốn để ý tới bà.
Lý trưởng thôn cau chặt mày, nghiêm mặt nói: “Ra góc kia đứng! Chiêu Đệ, con về trước luyện công với đệ đệ đi.”
Người Lý Chiêu Đệ khẽ run lên.
Tô Lâm An sớm đã nhận ra trên người Lý Chiêu Đệ có vết thương, chỉ là vài vết máu bầm không coi là nặng. Nàng cũng biết gần đây đứa con trai nhỏ Lý gia luyện một bộ công pháp là Băng Sơn Quyền, mỗi ngày học được mấy chiêu là muốn tìm người thử võ. Nó không luyện đánh vào bù nhìn gỗ mà chỉ muốn đánh người thật, vì vậy người tỷ tỷ Luyện Khí tầng một này trở thành bia ngắm cho nó, ngày nào cũng bị đánh mấy quyền.
May là Lý Chiêu Đệ có nền tảng vững chắc, bị ăn mấy quyền cũng vẫn chịu được.
“Còn không mau đi!” Lý trưởng thôn sầm mặt xuống, trầm giọng quát.
Lý Chiêu Đệ đứng yên, “Con muốn chờ thuyền với sư phụ.”
(*)