Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79 : Chương 79ĐẮC TỘI
Ở vùng đất trù phú dồi dào linh khí, xác suất Sơn Hà Long Linh được sản sinh ra là vô cùng nhỏ. Nó được sinh ra nhờ linh vận thiên địa hội tụ, cực thuần cực thiện. Một khi nó đã thành hình, sau khi độ kiếp thành công sẽ trực tiếp phi thăng lên thượng giới. Nhưng trên đời này, núi cao sông lớn, đất lành bồng lai nhiều đến vậy, lại gần như không có nơi nào thực sự sinh ra được Sơn Hà Long Linh. Ít nhất Tô Lâm An chưa từng nghe qua.
Sơn Hà Long Linh là sinh vật chỉ sống ở thượng giới, nàng chỉ từng xem qua thông tin về Sơn Hà Long Linh trong cuốn sách cổ Sơn Hà Chí của Vạn Tượng Tông.
Vạn Tượng Tông là tông môn trên cây Kiến Mộc nối liền thượng giới và hạ giới. Những thứ họ biết nhiều hơn tu sĩ ở hạ giới rất nhiều, kiến thức rất sâu rộng. Tuy tông môn đó thần bí, nhưng ma đầu Tô Lâm An của ngàn năm trước cũng không phải đèn cạn dầu. Sau khi thu thập hết kỳ trân dị bảo, sách cổ tinh diệu khắp thiên hạ, ngày nào nàng cũng ở trong núi không ra ngoài, chỉ đọc sách tu hành và làm đỏm.
Hơi thở của thứ kia chính là hơi thở của Sơn Hà Long Linh, nhưng Long Linh này lại không bình thường, như gần chết đến nơi rồi vậy. Nghĩ cũng phải, nếu như Sơn Hà Long Linh này còn sống, thôn Lý Gia chắc chắn là một nơi trù phú, linh khí nồng đậm hơn bất cứ đâu mới phải. Nhưng giờ cả thôn Lý Gia hầu như chẳng có lấy một tia linh khí, còn không bằng trấn Thanh Thủy.
Sơn Hà Long Linh kia đã xảy ra chuyện gì sao?
Nguyên thần của Tô Lâm An vẫn không có tác dụng gì với người khác, nhưng nàng có thể khắc dấu ấn thần hồn lên con cá Kim Ngân kia. Trước đó nàng vẫn luôn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, giờ nhận ra rằng cá Kim Ngân có liên quan tới Sơn Hà Long Linh, thế nên nàng cũng nghĩ ra được một chút.
Cơ thể của Sơn Hà Long Linh chính là sông lớn. Trước khi thành hình thì nó không thể di chuyển, đặc biệt là nếu trên người nó có nhiều sinh linh thì càng không được cưỡng ép di chuyển. Sinh vật này trời sinh lương thiện, sẽ không vì mình muốn hoạt động mà làm tổn thương đến các sinh linh khác trên người. Vì vậy khi chưa thành hình, thứ Sơn Hà Long Linh vận dụng là thần thức. Cho nên khi đó, bọn họ đã tiếp xúc qua nguyên thần?
Sơn Hà Long Linh sắp chết và Tô Lâm An có ấn Công Đức trên người vốn không thể dùng nguyên thần để tiếp xúc với bất kỳ thứ gì. Nàng không thể dùng nguyên thần tấn công, run rủi thế nào lại khắc dấu ấn thần hồn lên con cá Kim Ngân đó...
Đầu óc Tô Lâm An chợt lóe sáng. Nàng nhìn ấn Công Đức trong nguyên thần: “Chẳng lẽ muốn ta cứu Sơn Hà Long Linh? Vậy sẽ tích được khoản công đức lớn đến nhường nào!”
Vừa nghĩ đã thấy hưng phấn.
Có điều nhìn ấn Công Đức, Tô Lâm An lại nói với giọng điệu oán giận: “Ngươi muốn ta cứu Long Linh thì cứ nói thẳng ra, ngươi không nói làm sao ta biết? May là ta thông minh, còn hiểu sâu biết rộng...”
Nếu như ta không biết gì về Sơn Hà Long Linh, chẳng phải là phí công toi hay sao!
Cả giới tu chân được mấy người học sâu biết nhiều như ta.
Gật gù đắc chí một hồi, Tô Lâm An lại nói tiếp: “Không có ai thông minh như ta thì thôi, còn chẳng ai xinh đẹp được như ta.”
Nàng chậc lưỡi thở dài, đang định quan sát tiếp thì nhận ra khoảng cách đã sắp đạt đến cực hạn. Tô Lâm An chỉ có thể bay ra ngoài thuyền, lưu luyến không rời nhìn linh thuyền dần trôi xa.
Nàng lượn mấy vòng trên biển, dùng thần thức cảm ứng vị trí của con cá Kim Ngân mà nàng thả đi. Kết quả lại không thấy nó đâu, có lẽ đã ở vùng biển sâu hơn. Không biết tại sao lúc đó nó lại bơi đến gần bờ như vậy để nàng bắt được.
Sau khi trở về, Tô Lâm An dùng cơ thể rối gỗ luyện tập vẽ phù. Giờ không có công cụ để chế trận pháp linh phù, phù vẽ ra chỉ có hình chứ không có tác dụng. Nhưng rối gỗ không có ngón tay, nàng quấn nhánh cây quanh cổ tay vẫn hơi bất tiện. Nên luyện nhiều hơn chút, đợi khi nào có nguyên liệu để tự vẽ mới không lãng phí linh thạch và giấy vẽ. Ai bảo giờ nàng đang nghèo rớt mùng tơi chứ!
Nếu như ý thức của Nam Ly Nguyệt hôn mê, nàng có thể dùng mối liên hệ tinh thần để điều khiển cơ thể của bà. Có điều, thực tế tu sĩ không cần ngủ, để nguyên thần hoàn toàn ngủ say không phải là chuyện dễ dàng. Sau khi được nàng chữa trị, Nam Ly Nguyệt không còn động cái là ngất như trước nữa, dùng con rối luyện vẽ phù còn thực tế hơn.
Cấp bậc của rối gỗ càng cao, linh khí càng nhiều!
Bảy ngày sau, linh thuyền của Trân Tu Các quay lại.
Tô Lâm An đã đợi bên bờ biển từ sớm. Nàng vốn đang vui vẻ hớn hở, nhưng khi nhìn thấy Nam Ly Nguyệt thì sắc mặt sầm xuống, trong con ngươi tràn đầy sự lạnh lẽo. Sau khi nụ cười cứng lại, lần đầu tiên kẻ bị gọi là nữ ma đầu để lộ ra cơn tức giận của mình. Tựa như gió lốc trên biển đêm cuộn lên ngàn vạn cơn sóng, khí thế như muốn cắn nuốt tất cả.
Nàng biết, một già một trẻ kia không thể chủ động đi gây sự được. Bọn họ, những người mà giờ Tô Lâm An nàng muốn giúp đỡ, bị ức hiếp!
Nam Ly Nguyệt bị thương nặng, xương cánh tay phải bị nghiền nát một cách ác độc. Trên mặt Lý Chiêu Đệ có vết máu tím bầm, cô bé cõng Nam Ly Nguyệt, yên lặng đi ở cuối hàng.
Trưởng thôn thôn Lý gia - Lý Động và vợ mình đều có ở đó. Đứa con trai Lý Khang của họ mặc áo gấm đầu đội mão vàng, quần lại xắn đến tận bắp chân, chạy nhảy đùa nghịch ở bên bãi cát khiến cả người bẩn thỉu. Lúc này Lý Khang cầm một cái sọt rỗng, thấy Lý Chiêu Đệ thì la gọi: “Sao giờ ngươi mới về, có mua thỏ tuyết nướng cho ta không?”
Nó xông lên quấn lấy Lý Chiêu Đệ, còn những thôn dân khác lại bước nhanh đến trước mặt trưởng thôn, cẩn thận nói khẽ vào tai hắn mấy câu.
“Hả, bọn họ đã đắc tội người của Đan Tâm Lâu?”
Sắc mặt Lý trưởng thôn biến đổi, quát: “Cả, quăng bà già ấy đi! Mau về nhà!” Kẻ đắc tội là bà già điên này. Nghe nói bà ta đụng phải quý nhân đang mua quần áo, bị phế đi tay để thêu thùa.
Bà ta đã không thể dạy con gái của hắn thêu thùa nữa, vậy nó còn theo bà ta làm gì!
“Có nghe thấy không, cha bảo ngươi quẳng bà già thối này đi!” Thằng nhóc Lý gia giơ chân đạp vào gối Lý Chiêu Đệ...
Lý Chiêu Đệ không dám đánh trả, cũng không buông người đang cõng trên lưng xuống. Sau khi bị đạp một cái suýt chút nữa ngã ngửa, cô bé miễn cưỡng đứng vững, mím chặt môi. Cô bé nhìn Lý Động rồi nhanh chóng rời mắt, cúi đầu nói: “Con đưa sư phụ về nhà!”
“Sư phụ cái thá gì!”
“Cút về nhà mau!” Lý trưởng thôn nổi giận đùng đùng, còn đưa tay ra muốn kéo Lý Chiêu Đệ về nhà. Lý Chiêu Đệ vốn đang cúi đầu bỗng cắn chặt răng, nâng chân chạy, tuy trên lưng cô bé có cõng người nhưng tốc độ vẫn rất nhanh!
Lý trưởng thôn và “Lý bá vương” đều không ngờ cô bé dám không nghe lời, đợi tới lúc phản ứng lại thì Lý Chiêu Đệ đã chạy xa mấy trượng. Nhưng cô bé chỉ là một đứa nhóc, lại chỉ ở Luyện Khí kỳ tầng một, còn kẻ địch “Lý bá vương” và trưởng thôn đã là Luyện Khí kỳ tầng hai, chẳng mấy chốc đã bắt được.
Thê tử của trưởng thôn cũng vội chạy tới, tay còn cầm một nhánh cây vừa bẻ, “Hôm nay tao phải dạy dỗ mày tử tế mới được, con nhóc chết tiệt!” Cô ta là người thường, không có tu vi. Nếu cô ta ra tay thì thật ra đánh cũng nhẹ hơn chút.
Khi nhánh cây đó sắp quất lên người của Lý Chiêu Đệ, Nam Ly Nguyệt vốn đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nói: “Cút!” .
Trên người bà xuất hiện một khí thế khiến người khác khó có thể xem thường, cứ như uy áp của một tu sĩ cấp cao.
Cùng lúc đó, dưới chân con trai Lý gia bỗng hiện ra một cái hố sâu. Nó ngã vào miệng hố tụt thẳng xuống biển, miệng ăn đầy cát. Đám đông xung quanh thấy pháp thuật này thì kinh sợ không thôi, ánh mắt nhìn Nam Ly Nguyệt cũng lộ ra chút sợ sệt.
Tô Lâm An đã nhập vào Nam Ly Nguyệt.
Vừa nhập vào, nàng đã đau đến mức nước mắt tuôn rơi. Vốn trong lòng nàng đã ngập đầy lửa giận, sau khi tự mình trải nghiệm nỗi đau của Nam Ly Nguyệt thì nàng càng tức giận hơn. Tuy rằng cơn đau này không thể sánh với nỗi đau khi nàng chết trước kia, cơ thể bị hủy, nguyên thần tan vỡ. Nhưng thực ra, những chuyện đó chỉ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn, nàng không phải chịu đau đớn quá lâu. Thế nhưng cơn đau này của Nam Ly Nguyệt lại kéo dài dai dẳng, Hồng Nhan Khô trên mặt, miệng vết thương từ trước tới nay chưa hề có chuyển biến tốt. Cả người thâm tím khắp nơi, tuy cánh tay không bị ngoại thương, nhưng xương cốt bên trong đã vỡ vụn...
Sao bà lại thê thảm được đến mức này!
Thảm đến mức, người được xưng là nữ ma đầu như Tô Lâm An cũng phải động lòng trắc ẩn.
Ở vùng đất trù phú dồi dào linh khí, xác suất Sơn Hà Long Linh được sản sinh ra là vô cùng nhỏ. Nó được sinh ra nhờ linh vận thiên địa hội tụ, cực thuần cực thiện. Một khi nó đã thành hình, sau khi độ kiếp thành công sẽ trực tiếp phi thăng lên thượng giới. Nhưng trên đời này, núi cao sông lớn, đất lành bồng lai nhiều đến vậy, lại gần như không có nơi nào thực sự sinh ra được Sơn Hà Long Linh. Ít nhất Tô Lâm An chưa từng nghe qua.
Sơn Hà Long Linh là sinh vật chỉ sống ở thượng giới, nàng chỉ từng xem qua thông tin về Sơn Hà Long Linh trong cuốn sách cổ Sơn Hà Chí của Vạn Tượng Tông.
Vạn Tượng Tông là tông môn trên cây Kiến Mộc nối liền thượng giới và hạ giới. Những thứ họ biết nhiều hơn tu sĩ ở hạ giới rất nhiều, kiến thức rất sâu rộng. Tuy tông môn đó thần bí, nhưng ma đầu Tô Lâm An của ngàn năm trước cũng không phải đèn cạn dầu. Sau khi thu thập hết kỳ trân dị bảo, sách cổ tinh diệu khắp thiên hạ, ngày nào nàng cũng ở trong núi không ra ngoài, chỉ đọc sách tu hành và làm đỏm.
Hơi thở của thứ kia chính là hơi thở của Sơn Hà Long Linh, nhưng Long Linh này lại không bình thường, như gần chết đến nơi rồi vậy. Nghĩ cũng phải, nếu như Sơn Hà Long Linh này còn sống, thôn Lý Gia chắc chắn là một nơi trù phú, linh khí nồng đậm hơn bất cứ đâu mới phải. Nhưng giờ cả thôn Lý Gia hầu như chẳng có lấy một tia linh khí, còn không bằng trấn Thanh Thủy.
Sơn Hà Long Linh kia đã xảy ra chuyện gì sao?
Nguyên thần của Tô Lâm An vẫn không có tác dụng gì với người khác, nhưng nàng có thể khắc dấu ấn thần hồn lên con cá Kim Ngân kia. Trước đó nàng vẫn luôn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, giờ nhận ra rằng cá Kim Ngân có liên quan tới Sơn Hà Long Linh, thế nên nàng cũng nghĩ ra được một chút.
Cơ thể của Sơn Hà Long Linh chính là sông lớn. Trước khi thành hình thì nó không thể di chuyển, đặc biệt là nếu trên người nó có nhiều sinh linh thì càng không được cưỡng ép di chuyển. Sinh vật này trời sinh lương thiện, sẽ không vì mình muốn hoạt động mà làm tổn thương đến các sinh linh khác trên người. Vì vậy khi chưa thành hình, thứ Sơn Hà Long Linh vận dụng là thần thức. Cho nên khi đó, bọn họ đã tiếp xúc qua nguyên thần?
Sơn Hà Long Linh sắp chết và Tô Lâm An có ấn Công Đức trên người vốn không thể dùng nguyên thần để tiếp xúc với bất kỳ thứ gì. Nàng không thể dùng nguyên thần tấn công, run rủi thế nào lại khắc dấu ấn thần hồn lên con cá Kim Ngân đó...
Đầu óc Tô Lâm An chợt lóe sáng. Nàng nhìn ấn Công Đức trong nguyên thần: “Chẳng lẽ muốn ta cứu Sơn Hà Long Linh? Vậy sẽ tích được khoản công đức lớn đến nhường nào!”
Vừa nghĩ đã thấy hưng phấn.
Có điều nhìn ấn Công Đức, Tô Lâm An lại nói với giọng điệu oán giận: “Ngươi muốn ta cứu Long Linh thì cứ nói thẳng ra, ngươi không nói làm sao ta biết? May là ta thông minh, còn hiểu sâu biết rộng...”
Nếu như ta không biết gì về Sơn Hà Long Linh, chẳng phải là phí công toi hay sao!
Cả giới tu chân được mấy người học sâu biết nhiều như ta.
Gật gù đắc chí một hồi, Tô Lâm An lại nói tiếp: “Không có ai thông minh như ta thì thôi, còn chẳng ai xinh đẹp được như ta.”
Nàng chậc lưỡi thở dài, đang định quan sát tiếp thì nhận ra khoảng cách đã sắp đạt đến cực hạn. Tô Lâm An chỉ có thể bay ra ngoài thuyền, lưu luyến không rời nhìn linh thuyền dần trôi xa.
Nàng lượn mấy vòng trên biển, dùng thần thức cảm ứng vị trí của con cá Kim Ngân mà nàng thả đi. Kết quả lại không thấy nó đâu, có lẽ đã ở vùng biển sâu hơn. Không biết tại sao lúc đó nó lại bơi đến gần bờ như vậy để nàng bắt được.
Sau khi trở về, Tô Lâm An dùng cơ thể rối gỗ luyện tập vẽ phù. Giờ không có công cụ để chế trận pháp linh phù, phù vẽ ra chỉ có hình chứ không có tác dụng. Nhưng rối gỗ không có ngón tay, nàng quấn nhánh cây quanh cổ tay vẫn hơi bất tiện. Nên luyện nhiều hơn chút, đợi khi nào có nguyên liệu để tự vẽ mới không lãng phí linh thạch và giấy vẽ. Ai bảo giờ nàng đang nghèo rớt mùng tơi chứ!
Nếu như ý thức của Nam Ly Nguyệt hôn mê, nàng có thể dùng mối liên hệ tinh thần để điều khiển cơ thể của bà. Có điều, thực tế tu sĩ không cần ngủ, để nguyên thần hoàn toàn ngủ say không phải là chuyện dễ dàng. Sau khi được nàng chữa trị, Nam Ly Nguyệt không còn động cái là ngất như trước nữa, dùng con rối luyện vẽ phù còn thực tế hơn.
Cấp bậc của rối gỗ càng cao, linh khí càng nhiều!
Bảy ngày sau, linh thuyền của Trân Tu Các quay lại.
Tô Lâm An đã đợi bên bờ biển từ sớm. Nàng vốn đang vui vẻ hớn hở, nhưng khi nhìn thấy Nam Ly Nguyệt thì sắc mặt sầm xuống, trong con ngươi tràn đầy sự lạnh lẽo. Sau khi nụ cười cứng lại, lần đầu tiên kẻ bị gọi là nữ ma đầu để lộ ra cơn tức giận của mình. Tựa như gió lốc trên biển đêm cuộn lên ngàn vạn cơn sóng, khí thế như muốn cắn nuốt tất cả.
Nàng biết, một già một trẻ kia không thể chủ động đi gây sự được. Bọn họ, những người mà giờ Tô Lâm An nàng muốn giúp đỡ, bị ức hiếp!
Nam Ly Nguyệt bị thương nặng, xương cánh tay phải bị nghiền nát một cách ác độc. Trên mặt Lý Chiêu Đệ có vết máu tím bầm, cô bé cõng Nam Ly Nguyệt, yên lặng đi ở cuối hàng.
Trưởng thôn thôn Lý gia - Lý Động và vợ mình đều có ở đó. Đứa con trai Lý Khang của họ mặc áo gấm đầu đội mão vàng, quần lại xắn đến tận bắp chân, chạy nhảy đùa nghịch ở bên bãi cát khiến cả người bẩn thỉu. Lúc này Lý Khang cầm một cái sọt rỗng, thấy Lý Chiêu Đệ thì la gọi: “Sao giờ ngươi mới về, có mua thỏ tuyết nướng cho ta không?”
Nó xông lên quấn lấy Lý Chiêu Đệ, còn những thôn dân khác lại bước nhanh đến trước mặt trưởng thôn, cẩn thận nói khẽ vào tai hắn mấy câu.
“Hả, bọn họ đã đắc tội người của Đan Tâm Lâu?”
Sắc mặt Lý trưởng thôn biến đổi, quát: “Cả, quăng bà già ấy đi! Mau về nhà!” Kẻ đắc tội là bà già điên này. Nghe nói bà ta đụng phải quý nhân đang mua quần áo, bị phế đi tay để thêu thùa.
Bà ta đã không thể dạy con gái của hắn thêu thùa nữa, vậy nó còn theo bà ta làm gì!
“Có nghe thấy không, cha bảo ngươi quẳng bà già thối này đi!” Thằng nhóc Lý gia giơ chân đạp vào gối Lý Chiêu Đệ...
Lý Chiêu Đệ không dám đánh trả, cũng không buông người đang cõng trên lưng xuống. Sau khi bị đạp một cái suýt chút nữa ngã ngửa, cô bé miễn cưỡng đứng vững, mím chặt môi. Cô bé nhìn Lý Động rồi nhanh chóng rời mắt, cúi đầu nói: “Con đưa sư phụ về nhà!”
“Sư phụ cái thá gì!”
“Cút về nhà mau!” Lý trưởng thôn nổi giận đùng đùng, còn đưa tay ra muốn kéo Lý Chiêu Đệ về nhà. Lý Chiêu Đệ vốn đang cúi đầu bỗng cắn chặt răng, nâng chân chạy, tuy trên lưng cô bé có cõng người nhưng tốc độ vẫn rất nhanh!
Lý trưởng thôn và “Lý bá vương” đều không ngờ cô bé dám không nghe lời, đợi tới lúc phản ứng lại thì Lý Chiêu Đệ đã chạy xa mấy trượng. Nhưng cô bé chỉ là một đứa nhóc, lại chỉ ở Luyện Khí kỳ tầng một, còn kẻ địch “Lý bá vương” và trưởng thôn đã là Luyện Khí kỳ tầng hai, chẳng mấy chốc đã bắt được.
Thê tử của trưởng thôn cũng vội chạy tới, tay còn cầm một nhánh cây vừa bẻ, “Hôm nay tao phải dạy dỗ mày tử tế mới được, con nhóc chết tiệt!” Cô ta là người thường, không có tu vi. Nếu cô ta ra tay thì thật ra đánh cũng nhẹ hơn chút.
Khi nhánh cây đó sắp quất lên người của Lý Chiêu Đệ, Nam Ly Nguyệt vốn đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nói: “Cút!” .
Trên người bà xuất hiện một khí thế khiến người khác khó có thể xem thường, cứ như uy áp của một tu sĩ cấp cao.
Cùng lúc đó, dưới chân con trai Lý gia bỗng hiện ra một cái hố sâu. Nó ngã vào miệng hố tụt thẳng xuống biển, miệng ăn đầy cát. Đám đông xung quanh thấy pháp thuật này thì kinh sợ không thôi, ánh mắt nhìn Nam Ly Nguyệt cũng lộ ra chút sợ sệt.
Tô Lâm An đã nhập vào Nam Ly Nguyệt.
Vừa nhập vào, nàng đã đau đến mức nước mắt tuôn rơi. Vốn trong lòng nàng đã ngập đầy lửa giận, sau khi tự mình trải nghiệm nỗi đau của Nam Ly Nguyệt thì nàng càng tức giận hơn. Tuy rằng cơn đau này không thể sánh với nỗi đau khi nàng chết trước kia, cơ thể bị hủy, nguyên thần tan vỡ. Nhưng thực ra, những chuyện đó chỉ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn, nàng không phải chịu đau đớn quá lâu. Thế nhưng cơn đau này của Nam Ly Nguyệt lại kéo dài dai dẳng, Hồng Nhan Khô trên mặt, miệng vết thương từ trước tới nay chưa hề có chuyển biến tốt. Cả người thâm tím khắp nơi, tuy cánh tay không bị ngoại thương, nhưng xương cốt bên trong đã vỡ vụn...
Sao bà lại thê thảm được đến mức này!
Thảm đến mức, người được xưng là nữ ma đầu như Tô Lâm An cũng phải động lòng trắc ẩn.
Bình luận facebook