Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-78
Chương 78 : Chương 78SƠN HÀ LONG LINH
“Sư phụ?”
ám người xung quanh nghe thấy lời này của Lý Chiêu Đệ thì ngây ra. Lý Chiêu Đệ bái bà già này làm sư phụ? Chẳng lẽ bà già bẩn thỉu này có bản lĩnh gì sao?
“Con theo sư phụ học thêu thùa, có thể kiếm linh thạch.” Lý Chiêu Đệ cẩn thận dè dặt nhìn Nam Ly Nguyệt, thấy bà không phản đối gì thì trong lòng khẽ thở phào, “Đồ thêu của sư phụ có thể bán được linh thạch, đúng không ạ?”
“Nương cũng biết!”
Trưởng thôn nghĩ tới cái hà bao mà vợ hắn cho xem.
Đồ thêu có linh tính như thế có thể đổi lấy linh thạch ở phường Cẩm Tú trên trấn. Nếu trong nhà có thêm một lối tắt để kiếm linh thạch, tốc độ tu hành của con trai chắc chắn sẽ tăng thêm.
Hắn vừa nghĩ vậy thì không phản đối nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, “Đỡ bà ta ra góc kia ngồi. Ở lại thì thông minh một chút, đừng có chọc giận tiên nhân.”
Lý Chiêu Đệ gật đầu lia lịa, đỡ Nam Ly Nguyệt sang ngồi ở bên rìa, sau đó yên tâm đứng ở đó đợi.
Bọn họ đợi từ sáng sớm đến chạng vạng tối, chiếc linh thuyền kia mới lững thững đến muộn.
Vẫn là ba vị tu sĩ, người dẫn đầu có tu vi Kim Đan kỳ. Có điều, người tới lần này không giống như lần trước. Tu sĩ Kim Đan kỳ lần này rất trẻ, chỉ khoảng một trăm tuổi. Hắn mặc một chiếc áo bào gấm màu trắng ngọc, búi tóc bằng mão ngọc, trong tay còn cầm một cây quạt, bề ngoài cũng coi là tuấn tú, giống như một công tử thế gia tự cho mình là phong lưu.
Thần thức của hắn quét một lượt, ánh mắt dừng lại ở sọt cá bên người Lý Chiêu Đệ. Sau đó hắn nhảy vút qua từ linh thuyền, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lý Chiêu Đệ. Hắn mỉm cười nói: “Vận may của ngươi tốt đấy, bắt được tận ba con cá Kim Ngân.”
“Vận may của ta cũng không tồi, ra ngoài giải sầu lại gặp được cá Kim Ngân.” Hắn ngả ngớn, dùng quạt nâng mặt Lý Chiêu Đệ lên, “Tên ngươi là gì?”
Bé gái này da ngăm đen, mày rậm mắt to như một đứa con trai, không thể tính là mỹ nữ. Nhưng nụ cười của hắn không hề thay đổi, còn lấy quạt vỗ hai cái lên gò má cô bé, “Hôm nay tâm trạng bổn thiếu không tồi, thưởng cho ngươi một viên Tịnh Nhan đan mà nữ tu trong giới tu chân đều thích. Nó có thể giữ cho làn da của ngươi sau này trắng như trứng gà bóc.”
“Lý Chiêu Đệ.” Lý Chiêu Đệ đáp trong khẩn trương. Cô bé vốn không dám bàn điều kiện với tiên nhân, thế nhưng nghĩ đến chuyện sư phụ cần linh thạch, cô bé liền bất chấp nói, “Ta không cần linh đan, chúng ta muốn đổi cá lấy linh thạch.”
Thanh niên bật cười thành tiếng, “Lẽ nào ta còn bịp linh thạch của ngươi sao. Linh thạch vẫn trả ngươi, linh đan thì tặng.” Hắn nhướng mày, “Đã nói rồi, hôm nay tâm trạng ta rất tốt.”
Hắn mò mẫm một hồi trong pháp bảo trữ vật, rồi ném một viên linh thạch trung phẩm qua. Sau đó hắn lại lấy ra một viên Tịnh Nhan đan, “Này, trên người ta thứ giá trị thấp nhất là linh thạch trung phẩm. Cả đan này nữa, ngươi cầm lấy hết đi.”
Trung phẩm, linh thạch trung phẩm? Vừa nghe thấy lời này, đám thôn dân vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn tiên nhân cuối cùng cũng ngẩng lên. Bọn họ thấy viên linh thạch phát ra ánh sáng linh khí màu xanh biếc, ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt.
Lý Chiêu Đệ đưa hai tay ra, cẩn thận nâng linh thạch và đan dược trong lòng bàn tay.
Thấy dáng vẻ đó của cô bé, hắn lại càng vui hơn, bèn nói: “Nhớ tên của ta, Lịch Nhan Trân. Sau này, ta chính là quý nhân của ngươi.”
Lý trưởng thôn nghe thấy cái tên này thì không nén nổi vui mừng trong lòng.
Con trai của đại chưởng quỹ Trân Tu Các, công tử Lịch Nhan Trân. Người ấy là quý nhân của con gái mình.
Đợi khi về nhà, nhất định phải bảo vợ mình đối xử thật tốt với Chiêu Đệ. Sau này nó có thể tới Trân Tu Các làm nô tỳ, cũng có thể khiến Lý gia hắn không phải lo cơm áo gạo tiền, không cần lo chuyện tài nguyên tu luyện, còn có khả năng có được công pháp tu luyện lợi hại hơn Băng Sơn Quyền nữa.
Sau khi Lịch Nhan Trân nói xong lại nhìn Nam Ly Nguyệt phía sau Lý Chiêu Đệ. Cái nhìn này khiến hắn giật nảy mình, thiếu chút nữa nhảy về sau một bước.
Sao lại có gương mặt buồn nôn đến vậy.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ đã bị gương mặt kia làm ảnh hưởng, Lịch Nhan Trân cau mày rời đi. Sau đó hắn cũng không lấy cá nữa mà quay lại thẳng linh thuyền, đồng thời nói: “Chẳng còn đồ gì tốt nữa, các ngươi xuống lấy bừa chút là được.”
Thế là, những thôn dân khác cũng không được nhiều linh thạch, dường như tất cả mọi may mắn đã bị mình Lý Chiêu Đệ cướp hết. Vốn họ định đợi tiên nhân rời đi sẽ tới làm thân với Lý Chiêu Đệ. Nào ngờ Lý Chiêu Đệ lại theo sau bà lão bẩn thỉu kia lên thuyền, muốn lên trấn.
Trưởng thôn không ngăn con mình lại.
Nếu như con bé có thể nói được thêm mấy câu với Lịch công tử trên thuyền thì tốt biết bao.
Nhưng trên thực tế, khi lên thuyền thì bọn họ bị đưa tới tầng thấp nhất, hoàn toàn không có cơ hội chạm mặt với tu sĩ.
Tô Lâm An cũng theo lên thuyền, có điều nàng không đi theo được bao xa. Dù gì cũng không ai mang con rối gỗ ra ngoài, nguyên thần của nàng có mạnh đến đâu thì cũng không thể vượt qua biển, theo Nam Ly Nguyệt lên trấn được.
“Một viên linh thạch trung phẩm, có lẽ sẽ mua được một pháp bảo trữ vật cấp thấp. Còn có chu sa, bút vẽ phù, trận bàn mà ta nói, phải nhớ kỹ đó. Còn có vài vị thuốc cũng không thể thiếu được.” Tô Lâm An nói ra một loạt những thứ cần mua, “Đợi ngươi có pháp bảo trữ vật, lần sau có thể đưa ta ra ngoài cùng.”
Hiện giờ xung quanh không có bất kỳ vật nào có thể cung cấp linh khí, không bột đố gột nên hồ, Tô Lâm An chẳng có cách nào để che giấu được cấp bậc của con rối. Tu vi của Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Đệ đều chỉ là Luyện Khí tầng một(*), nếu hai người họ mang một pháp bảo trung cấp ra khỏi nhà, nói không chừng còn bị giết người cướp của. Tô Lâm An không hề coi trọng pháp bảo trung cấp, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, pháp bảo trung cấp vẫn vô cùng đáng giá.
(*) Nam Ly Nguyệt trúng độc Hồng Nhan Khô lại mất đan hỏa nên tu vi liên tục sụt giảm, giờ chỉ còn Luyện Khí tầng một.
“Vâng. Ta đã nhớ kỹ.” Nam Ly Nguyệt có trí nhớ rất tốt, bà nhẩm lại một lần trong đầu, sau đó gật đầu đảm bảo.
Không bao lâu sau, linh thuyền rời bến. Nhân lúc nguyên thần của mình vẫn còn chịu được, Tô Lâm An đi dạo một vòng quanh linh thuyền. Nàng tập trung sự chú ý lên người vừa có được ba con cá Kim Ngân, công tử Lịch gia.
Hắn vào khoang thuyền, liền đóng lại kết giới của căn phòng.
Ba con cá được chuyển từ sọt ra và đặt vào một pháp bảo trữ vật khác.
Sau đó, hắn móc phù truyền tin ra liên lạc với người khác.
“Cha, con đã tìm được ba con cá Kim Ngân.”
“Con lấy một con được không, dù sao giờ họ chỉ mới đặt trước hai con thôi mà.”
Năn nỉ ỉ ôi một hồi, cuối cùng Lịch Nhan Trân cũng được cho phép. Hắn lấy một con dao nhỏ từ pháp bảo trữ vật ra. Con dao đó vừa mảnh vừa dài, vừa nhìn thì trông như một chiếc lá trúc màu xanh. Dùng thần thức quét qua, Tô Lâm An nhận ra con dao này đúng là nhỏ, nhưng vật liệu và tay nghề rèn đúc không phải hạng thường, cũng coi như một pháp bảo cao cấp hạ phẩm.
Trong giới tu chân, pháp bảo cao cấp vô cùng đáng tiền. Như khi nàng ở trấn Thanh Thủy, cả trấn không có nổi một pháp bảo cao cấp nào. Ở những thành trì nhỏ, một pháp bảo trung cấp có thể lấy ra làm vật phẩm then chốt trong buổi đấu giá.
Xem ra, trấn Phù Dung này là một thành trấn tu chân khá lớn. Trấn Phù Dung có chỗ dựa là phái Điểm Thương, các thôn dân đã từng nhắc qua. Không biết nó có trình độ ra sao?
Trong khi nàng đang suy tư, Lịch Nhan Trân đã nhanh tay lẹ mắt vớt một con cá Kim Ngân lên.
Đao pháp của hắn khá nhanh, chuẩn, ác, đâm phập một cái vào chỗ mang cá. Sau đó mũi dao nhoáng lên, chặt đứt đầu con cá. Tiếp theo, có một giọt nước như đốm sáng xanh nho nhỏ bay ra từ mình cá. Động tác của hắn vô cùng nhanh, dùng một đồ vật giống như cái cốc trong suốt để chụp xuống, phủ kín giọt nước lơ lửng giữa không trung. Cổ tay hắn nhoáng lên một cái, cái cốc đó đã biến thành một quả cầu kín, bọc lấy giọt nước như hạt trân châu ở bên trong.
Mà vào lúc này, con cá Kim Ngân bị hắn xử lý đã chết ngay lập tức, biến thành một vũng nước.
Tô Lâm An: “...”
Nàng vừa cảm nhận được linh khí thiên địa trong giọt nước đó. Linh khí thiên địa thuần khiết, giống như...
Hơi thở của Sơn Hà Long Linh.
“Sư phụ?”
ám người xung quanh nghe thấy lời này của Lý Chiêu Đệ thì ngây ra. Lý Chiêu Đệ bái bà già này làm sư phụ? Chẳng lẽ bà già bẩn thỉu này có bản lĩnh gì sao?
“Con theo sư phụ học thêu thùa, có thể kiếm linh thạch.” Lý Chiêu Đệ cẩn thận dè dặt nhìn Nam Ly Nguyệt, thấy bà không phản đối gì thì trong lòng khẽ thở phào, “Đồ thêu của sư phụ có thể bán được linh thạch, đúng không ạ?”
“Nương cũng biết!”
Trưởng thôn nghĩ tới cái hà bao mà vợ hắn cho xem.
Đồ thêu có linh tính như thế có thể đổi lấy linh thạch ở phường Cẩm Tú trên trấn. Nếu trong nhà có thêm một lối tắt để kiếm linh thạch, tốc độ tu hành của con trai chắc chắn sẽ tăng thêm.
Hắn vừa nghĩ vậy thì không phản đối nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, “Đỡ bà ta ra góc kia ngồi. Ở lại thì thông minh một chút, đừng có chọc giận tiên nhân.”
Lý Chiêu Đệ gật đầu lia lịa, đỡ Nam Ly Nguyệt sang ngồi ở bên rìa, sau đó yên tâm đứng ở đó đợi.
Bọn họ đợi từ sáng sớm đến chạng vạng tối, chiếc linh thuyền kia mới lững thững đến muộn.
Vẫn là ba vị tu sĩ, người dẫn đầu có tu vi Kim Đan kỳ. Có điều, người tới lần này không giống như lần trước. Tu sĩ Kim Đan kỳ lần này rất trẻ, chỉ khoảng một trăm tuổi. Hắn mặc một chiếc áo bào gấm màu trắng ngọc, búi tóc bằng mão ngọc, trong tay còn cầm một cây quạt, bề ngoài cũng coi là tuấn tú, giống như một công tử thế gia tự cho mình là phong lưu.
Thần thức của hắn quét một lượt, ánh mắt dừng lại ở sọt cá bên người Lý Chiêu Đệ. Sau đó hắn nhảy vút qua từ linh thuyền, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lý Chiêu Đệ. Hắn mỉm cười nói: “Vận may của ngươi tốt đấy, bắt được tận ba con cá Kim Ngân.”
“Vận may của ta cũng không tồi, ra ngoài giải sầu lại gặp được cá Kim Ngân.” Hắn ngả ngớn, dùng quạt nâng mặt Lý Chiêu Đệ lên, “Tên ngươi là gì?”
Bé gái này da ngăm đen, mày rậm mắt to như một đứa con trai, không thể tính là mỹ nữ. Nhưng nụ cười của hắn không hề thay đổi, còn lấy quạt vỗ hai cái lên gò má cô bé, “Hôm nay tâm trạng bổn thiếu không tồi, thưởng cho ngươi một viên Tịnh Nhan đan mà nữ tu trong giới tu chân đều thích. Nó có thể giữ cho làn da của ngươi sau này trắng như trứng gà bóc.”
“Lý Chiêu Đệ.” Lý Chiêu Đệ đáp trong khẩn trương. Cô bé vốn không dám bàn điều kiện với tiên nhân, thế nhưng nghĩ đến chuyện sư phụ cần linh thạch, cô bé liền bất chấp nói, “Ta không cần linh đan, chúng ta muốn đổi cá lấy linh thạch.”
Thanh niên bật cười thành tiếng, “Lẽ nào ta còn bịp linh thạch của ngươi sao. Linh thạch vẫn trả ngươi, linh đan thì tặng.” Hắn nhướng mày, “Đã nói rồi, hôm nay tâm trạng ta rất tốt.”
Hắn mò mẫm một hồi trong pháp bảo trữ vật, rồi ném một viên linh thạch trung phẩm qua. Sau đó hắn lại lấy ra một viên Tịnh Nhan đan, “Này, trên người ta thứ giá trị thấp nhất là linh thạch trung phẩm. Cả đan này nữa, ngươi cầm lấy hết đi.”
Trung phẩm, linh thạch trung phẩm? Vừa nghe thấy lời này, đám thôn dân vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn tiên nhân cuối cùng cũng ngẩng lên. Bọn họ thấy viên linh thạch phát ra ánh sáng linh khí màu xanh biếc, ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt.
Lý Chiêu Đệ đưa hai tay ra, cẩn thận nâng linh thạch và đan dược trong lòng bàn tay.
Thấy dáng vẻ đó của cô bé, hắn lại càng vui hơn, bèn nói: “Nhớ tên của ta, Lịch Nhan Trân. Sau này, ta chính là quý nhân của ngươi.”
Lý trưởng thôn nghe thấy cái tên này thì không nén nổi vui mừng trong lòng.
Con trai của đại chưởng quỹ Trân Tu Các, công tử Lịch Nhan Trân. Người ấy là quý nhân của con gái mình.
Đợi khi về nhà, nhất định phải bảo vợ mình đối xử thật tốt với Chiêu Đệ. Sau này nó có thể tới Trân Tu Các làm nô tỳ, cũng có thể khiến Lý gia hắn không phải lo cơm áo gạo tiền, không cần lo chuyện tài nguyên tu luyện, còn có khả năng có được công pháp tu luyện lợi hại hơn Băng Sơn Quyền nữa.
Sau khi Lịch Nhan Trân nói xong lại nhìn Nam Ly Nguyệt phía sau Lý Chiêu Đệ. Cái nhìn này khiến hắn giật nảy mình, thiếu chút nữa nhảy về sau một bước.
Sao lại có gương mặt buồn nôn đến vậy.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ đã bị gương mặt kia làm ảnh hưởng, Lịch Nhan Trân cau mày rời đi. Sau đó hắn cũng không lấy cá nữa mà quay lại thẳng linh thuyền, đồng thời nói: “Chẳng còn đồ gì tốt nữa, các ngươi xuống lấy bừa chút là được.”
Thế là, những thôn dân khác cũng không được nhiều linh thạch, dường như tất cả mọi may mắn đã bị mình Lý Chiêu Đệ cướp hết. Vốn họ định đợi tiên nhân rời đi sẽ tới làm thân với Lý Chiêu Đệ. Nào ngờ Lý Chiêu Đệ lại theo sau bà lão bẩn thỉu kia lên thuyền, muốn lên trấn.
Trưởng thôn không ngăn con mình lại.
Nếu như con bé có thể nói được thêm mấy câu với Lịch công tử trên thuyền thì tốt biết bao.
Nhưng trên thực tế, khi lên thuyền thì bọn họ bị đưa tới tầng thấp nhất, hoàn toàn không có cơ hội chạm mặt với tu sĩ.
Tô Lâm An cũng theo lên thuyền, có điều nàng không đi theo được bao xa. Dù gì cũng không ai mang con rối gỗ ra ngoài, nguyên thần của nàng có mạnh đến đâu thì cũng không thể vượt qua biển, theo Nam Ly Nguyệt lên trấn được.
“Một viên linh thạch trung phẩm, có lẽ sẽ mua được một pháp bảo trữ vật cấp thấp. Còn có chu sa, bút vẽ phù, trận bàn mà ta nói, phải nhớ kỹ đó. Còn có vài vị thuốc cũng không thể thiếu được.” Tô Lâm An nói ra một loạt những thứ cần mua, “Đợi ngươi có pháp bảo trữ vật, lần sau có thể đưa ta ra ngoài cùng.”
Hiện giờ xung quanh không có bất kỳ vật nào có thể cung cấp linh khí, không bột đố gột nên hồ, Tô Lâm An chẳng có cách nào để che giấu được cấp bậc của con rối. Tu vi của Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Đệ đều chỉ là Luyện Khí tầng một(*), nếu hai người họ mang một pháp bảo trung cấp ra khỏi nhà, nói không chừng còn bị giết người cướp của. Tô Lâm An không hề coi trọng pháp bảo trung cấp, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, pháp bảo trung cấp vẫn vô cùng đáng giá.
(*) Nam Ly Nguyệt trúng độc Hồng Nhan Khô lại mất đan hỏa nên tu vi liên tục sụt giảm, giờ chỉ còn Luyện Khí tầng một.
“Vâng. Ta đã nhớ kỹ.” Nam Ly Nguyệt có trí nhớ rất tốt, bà nhẩm lại một lần trong đầu, sau đó gật đầu đảm bảo.
Không bao lâu sau, linh thuyền rời bến. Nhân lúc nguyên thần của mình vẫn còn chịu được, Tô Lâm An đi dạo một vòng quanh linh thuyền. Nàng tập trung sự chú ý lên người vừa có được ba con cá Kim Ngân, công tử Lịch gia.
Hắn vào khoang thuyền, liền đóng lại kết giới của căn phòng.
Ba con cá được chuyển từ sọt ra và đặt vào một pháp bảo trữ vật khác.
Sau đó, hắn móc phù truyền tin ra liên lạc với người khác.
“Cha, con đã tìm được ba con cá Kim Ngân.”
“Con lấy một con được không, dù sao giờ họ chỉ mới đặt trước hai con thôi mà.”
Năn nỉ ỉ ôi một hồi, cuối cùng Lịch Nhan Trân cũng được cho phép. Hắn lấy một con dao nhỏ từ pháp bảo trữ vật ra. Con dao đó vừa mảnh vừa dài, vừa nhìn thì trông như một chiếc lá trúc màu xanh. Dùng thần thức quét qua, Tô Lâm An nhận ra con dao này đúng là nhỏ, nhưng vật liệu và tay nghề rèn đúc không phải hạng thường, cũng coi như một pháp bảo cao cấp hạ phẩm.
Trong giới tu chân, pháp bảo cao cấp vô cùng đáng tiền. Như khi nàng ở trấn Thanh Thủy, cả trấn không có nổi một pháp bảo cao cấp nào. Ở những thành trì nhỏ, một pháp bảo trung cấp có thể lấy ra làm vật phẩm then chốt trong buổi đấu giá.
Xem ra, trấn Phù Dung này là một thành trấn tu chân khá lớn. Trấn Phù Dung có chỗ dựa là phái Điểm Thương, các thôn dân đã từng nhắc qua. Không biết nó có trình độ ra sao?
Trong khi nàng đang suy tư, Lịch Nhan Trân đã nhanh tay lẹ mắt vớt một con cá Kim Ngân lên.
Đao pháp của hắn khá nhanh, chuẩn, ác, đâm phập một cái vào chỗ mang cá. Sau đó mũi dao nhoáng lên, chặt đứt đầu con cá. Tiếp theo, có một giọt nước như đốm sáng xanh nho nhỏ bay ra từ mình cá. Động tác của hắn vô cùng nhanh, dùng một đồ vật giống như cái cốc trong suốt để chụp xuống, phủ kín giọt nước lơ lửng giữa không trung. Cổ tay hắn nhoáng lên một cái, cái cốc đó đã biến thành một quả cầu kín, bọc lấy giọt nước như hạt trân châu ở bên trong.
Mà vào lúc này, con cá Kim Ngân bị hắn xử lý đã chết ngay lập tức, biến thành một vũng nước.
Tô Lâm An: “...”
Nàng vừa cảm nhận được linh khí thiên địa trong giọt nước đó. Linh khí thiên địa thuần khiết, giống như...
Hơi thở của Sơn Hà Long Linh.
Bình luận facebook