Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73 : Chương 73UẤT ỨC
Nam Ly Nguyệt không hôn mê quá lâu.
Khoảng nửa canh giờ sau, bà tỉnh lại, sau đó cảm thấy có gì đó hơi quái lạ. Có điều, bà nhớ tới những điều được ghi lại ở trong sách cổ trong nhà thì không thấy sợ nữa, mà kính cẩn nâng rối gỗ lên, cúi đầu nói: “Tỳ nữ Nam Ly Nguyệt, bái kiến tiên linh.”
Thứ mà tổ tiên Nam Ly gia thờ phụng là An - tiên linh của cỗ máy bán tiên Đan Tâm Mộc.
Tương truyền, Đan Tâm Mộc là con rối cao đến mấy chục trượng, có thể vào nham thạch tự nhiên, ngắt linh thực trong thiên địa, lấy máu quý của linh thú luyện chế linh đan tiên phẩm. Vật này chính là pháp bảo của thượng giới, sau khi rơi xuống hạ giới đã chỉ đường dẫn lối cho tổ tiên Nam Ly gia. Từ đó về sau, Nam Ly gia trở thành thế gia luyện đan, trình độ đan đạo luôn nổi trội hơn những người khác.
Tuy nhiên linh khí dưới hạ giới rất mỏng manh, Đan Tâm Mộc vốn đã bị thương nặng sau khi ngã xuống, lại không có cách nào để trở về thượng giới. Vì vậy nó càng ngày càng yếu, hình dáng cũng ngày càng nhỏ lại, cấp bậc dần dần bị hạ xuống.
Cỗ máy bán tiên cao cấp, trung cấp...
Dù sao, khi Nam Ly Nguyệt còn nhỏ nhìn thấy Đan Tâm Mộc, nó đã chỉ còn là một pháp bảo trung cấp.
Lúc đó Đan Tâm Mộc có khí linh An An - chỉ có ý thức yếu ớt giống như một đứa trẻ hai ba tuổi, chỉ có thể biểu đạt được ý tứ đơn giản. Cả nhà bọn họ đều cho rằng những ghi chép trong sách cổ không hề có thực. Bởi thông thường, các gia tộc hoặc môn phái đều tự viết cho mình một lai lịch vô cùng lợi hại, Nam Ly gia cũng không phải ngoại lệ.
An An chính là một pháp bảo trung cấp bình thường, khí linh cũng rất yếu ớt, bình thường có thể giúp phân loại và kiểm chọn thảo dược, còn có thể giúp những đứa trẻ của Nam Ly gia học đan đạo y thuật về kinh mạch trong cơ thể người. Ngoài những việc đó ra, nó hoàn toàn không có tác dụng gì khác.
Có điều, cho dù không có tác dụng gì lớn thì An An vẫn là bảo vật gia truyền của Nam Ly gia. Cha của bà chỉ có một đứa con gái là bà, pháp bảo gia truyền này cũng thuộc về Nam Ly Nguyệt, đồng thời nhận bà làm chủ.
Sau này khi bà chạy trốn, An An đã đỡ cho bà một đòn tấn công từ sau lưng.
Từ đó về sau, khí linh An An chưa từng xuất hiện lại.
Mà giờ, hai mươi năm đã trôi qua, cuối cùng nó cũng tỉnh lại rồi.
Tiếc rằng khí linh tỉnh lại đã không còn là một đứa trẻ non nớt như xưa nữa, mà là... Truyền thuyết đã trở thành sự thật.
Thứ vừa tỉnh lại hẳn chính là tiên linh.
Tổ tông Nam Ly gia đều thờ phụng tiên linh, vậy thì giờ bà chắc chắn cũng phải hầu hạ tiên linh. Bởi vậy, Nam Ly Nguyệt run rẩy quỳ xuống dập đầu ba cái về phía Tô Lâm An, sau đó mới nức nở nói: “Tiên linh, hiện giờ Nam Ly gia chỉ còn mình ta.”
Thấy bà như sắp sửa ngất đi lần nữa, Tô Lâm An không dám chui từ con rối ra để làm bà kích động, vẫn ở trong nó mà đáp: “Ừ, ta đã biết. Ngươi đứng dậy rồi hẵng nói.”
Là ai, ai đã hại ngươi thành thế này?” Tô Lâm An hỏi với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Sau đó, nàng được nghe một câu chuyện cũ vô cùng tủi khổ.
Trong giới tu chân, tu vi càng cao thì càng khó có đời sau. Đan dược sư có tu vi cao thì càng khó có con, bởi vì luyện đan và thử đan, khó tránh khỏi việc cơ thể ngày càng tích tụ nhiều đan độc. Thế nên dù Nam Ly gia lợi hại, nhưng gần như mỗi đời gia chủ đều chỉ có một con nối dòng, nhân khẩu ít ỏi.
Khi tới đời Nam Ly Nguyệt, cả Nam Ly gia lớn như vậy chỉ có duy nhất mình bà.
Sau đó bà trở thành một miếng bánh ngon, rất nhiều người muốn theo đuổi bà. Trong đó có không ít những đệ tử ưu tú của các đại tông môn và thanh niên tài giỏi anh tuấn.
Kết quả, Nam Ly Nguyệt lại nhìn trúng một tên vô danh tiểu tốt. Khi bà ra ngoài lịch luyện đã cứu người đó, hắn muốn báo đáp bà, cứ luôn đi theo bà. Bà còn ngây thơ cho rằng, hắn hoàn toàn không biết gì về thân phận của bà, gia tộc của bà, cũng chính vì điều ấy mà bà cảm thấy hắn rất tốt.
Sau này hai người thành thân kết làm đạo lữ.
Thiên phú đan đạo của hắn rất cao, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi đã học được đến chín phần mười đan phương(*) của Nam Ly gia, trở thành đại sư đan dược cực kỳ nổi tiếng. Vào lúc hắn thành công luyện chế ra lò đan dược cao cấp đầu tiên, gia nghiệp của Nam Ly gia gần như đều nằm trong tay hắn.
(*) Đan phương: công thức đan dược.
Cha mẹ của Nam Ly Nguyệt đắm chìm trong việc luyện đan. Giao lại tất cả sản nghiệp cho con rể quản lý, bọn họ cũng khá yên lòng. Chỉ là sau này, sức khỏe của hai cụ ngày càng tệ, trong một lần luyện đan đã để xảy ra sự cố nổ lò, song thân của Nam Ly Nguyệt đều qua đời. Từ đó, Nam Ly Nguyệt nhận ra người đàn ông bà yêu đã thay đổi.
Hắn vô cùng lạnh nhạt với bà, gần như không để tâm gì tới bà. Lần làm chuyện phòng the duy nhất còn là do hắn say rượu, tâm trạng không tốt, lấy bà ra làm chỗ xả giận. Cũng chính vào ngày đó, bà nghe thấy tên của một người phụ nữ khác.
Khúc Uyển Nhi - con gái nuôi của một trưởng lão Đan Phù Tông, hắn yêu Khúc Uyển Nhi. Nhưng Khúc Uyển Nhi thấy hắn đã có đạo lữ, nên không thích hắn.
Đại khái là vậy. Nam Ly Nguyệt không rõ nội tình lắm, bà chỉ biết rằng sau lần đó bà đã có thai. Vốn cho rằng sau này hai mẹ con sẽ sống nương tựa vào nhau, bà có con là được. Lại không ngờ rằng, ngay cả con mình mà hắn cũng không tha.
Khúc Uyển Nhi gặp chuyện chẳng lành, bị thương khi thu phục linh hỏa thiên địa. Bởi thế hắn nảy sinh ý đồ với linh hỏa của bà. Nếu bà không ngoan ngoãn lấy đan hỏa ra, hắn sẽ giết đứa trẻ trong bụng bà.
Bà đồng ý lấy đan hỏa ra.
Chẳng còn mấy ngày nữa là đứa trẻ sẽ ra đời. Đan hỏa của Nam Ly Nguyệt đã bị móc khỏi đan điền để đổi lấy mạng sống cho nó. Vì con, bà phải sống.
Nhưng yên ổn chẳng được vài năm, hai mẹ con đùm bọc lẫn nhau trong một căn viện không thấy ánh mặt trời được ba năm. Con trai bà vừa lên ba, khổ đau lại ập tới lần nữa.
Hắn muốn cưới Khúc Uyển Nhi, thế nên không thể để bà lại.
Bà trúng độc, còn bị hạ Hồng Nhan Khô, cuối cùng phải ôm con chạy trốn. Đối phương cũng đã xem qua sách cổ trong nhà, cực kì để ý tới Đan Mộc Tâm. Vì vậy ngày đó, khi hai mẹ con bà trốn chạy ra ngoài đã phải nhờ vào pháp bảo trung cấp Đan Mộc Tâm để chặn lại mấy lần tấn công.
Cuối cùng, bà bị ép đến vách núi.
Hắn ép hỏi bà về bí mật của Đan Mộc Tâm, nếu bà không nói ra sẽ ném con của họ xuống vách núi.
Nhưng bà quả thực không thể trả lời, bởi vì bà cũng không hề biết Đan Mộc Tâm có bí mật gì. Vào khoảnh khắc con mình bị ném xuống vực, bà cũng nhảy xuống theo. Bà vốn cho là mình sẽ chết, nhưng lại sống sót trôi dọc theo dòng nước. Cũng không biết trôi bao lâu, bà trôi tới thôn Lý Gia, mai danh ẩn tích sinh sống hai mươi năm ở đây.
Bà kiên cường không chịu chết, bởi vì bà cảm thấy đến mình còn có thể sống được. Vậy thì đứa con tư chất thông minh của bà, nó chắc chắn cũng có thể sống được. Nó mới ba tuổi mà đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng năm rồi.
Mà bà lúc đó, tu vi giảm mạnh chỉ còn Luyện Khí tầng ba, còn bị thương nặng, bị trúng độc.
“Ta chỉ muốn biết, có phải Khang Khang của ta vẫn còn sống hay không.” Nam Ly Nguyệt nói đến đây thì khóc không thành tiếng, nước mắt lã chã như mưa, lại ngất lịm đi.
Tô Lâm An: “...”
Nam Ly Nguyệt chẳng làm gì cũng ngất, thật ra lại cho nàng nhiều cơ hội để sử dụng cơ thể này. Nhưng cơ thể này tệ quá, nàng căn bản không muốn dùng có được không!
Mục Cẩm Vân lần trước thì cáo già xảo quyệt, Nam Ly Nguyệt lần này lại ngu xuẩn đến quên lối về, bị đàn ông làm tổn thương nặng nề. Tô Lâm An cảm thấy hai người có sự đối lập quá lớn, nhất thời nàng vẫn chưa thể thích ứng kịp.
Thấy Nam Ly Nguyệt lại ngất, nàng cũng không muốn tiếp tục khống chế cơ thể bà nữa mà trực tiếp điều khiển con rối gỗ. Nàng chạy qua nhấc bổng Nam Ly Nguyệt lên như một đại lực sĩ, đặt bà lên giường.
Nếu như nàng điều khiển cơ thể của Nam Ly Nguyệt, nói không chừng đứng dậy còn chẳng tiện thế này.
Đặt người lên giường xong, nhìn cái giường đó, Tô Lâm An lại thở dài một hơi.
Ôi, cái giường này cũng thật bẩn. Có điều cứ để vậy đi, dù sao người ngủ lên đó cũng không phải là nàng.
Nam Ly Nguyệt không hôn mê quá lâu.
Khoảng nửa canh giờ sau, bà tỉnh lại, sau đó cảm thấy có gì đó hơi quái lạ. Có điều, bà nhớ tới những điều được ghi lại ở trong sách cổ trong nhà thì không thấy sợ nữa, mà kính cẩn nâng rối gỗ lên, cúi đầu nói: “Tỳ nữ Nam Ly Nguyệt, bái kiến tiên linh.”
Thứ mà tổ tiên Nam Ly gia thờ phụng là An - tiên linh của cỗ máy bán tiên Đan Tâm Mộc.
Tương truyền, Đan Tâm Mộc là con rối cao đến mấy chục trượng, có thể vào nham thạch tự nhiên, ngắt linh thực trong thiên địa, lấy máu quý của linh thú luyện chế linh đan tiên phẩm. Vật này chính là pháp bảo của thượng giới, sau khi rơi xuống hạ giới đã chỉ đường dẫn lối cho tổ tiên Nam Ly gia. Từ đó về sau, Nam Ly gia trở thành thế gia luyện đan, trình độ đan đạo luôn nổi trội hơn những người khác.
Tuy nhiên linh khí dưới hạ giới rất mỏng manh, Đan Tâm Mộc vốn đã bị thương nặng sau khi ngã xuống, lại không có cách nào để trở về thượng giới. Vì vậy nó càng ngày càng yếu, hình dáng cũng ngày càng nhỏ lại, cấp bậc dần dần bị hạ xuống.
Cỗ máy bán tiên cao cấp, trung cấp...
Dù sao, khi Nam Ly Nguyệt còn nhỏ nhìn thấy Đan Tâm Mộc, nó đã chỉ còn là một pháp bảo trung cấp.
Lúc đó Đan Tâm Mộc có khí linh An An - chỉ có ý thức yếu ớt giống như một đứa trẻ hai ba tuổi, chỉ có thể biểu đạt được ý tứ đơn giản. Cả nhà bọn họ đều cho rằng những ghi chép trong sách cổ không hề có thực. Bởi thông thường, các gia tộc hoặc môn phái đều tự viết cho mình một lai lịch vô cùng lợi hại, Nam Ly gia cũng không phải ngoại lệ.
An An chính là một pháp bảo trung cấp bình thường, khí linh cũng rất yếu ớt, bình thường có thể giúp phân loại và kiểm chọn thảo dược, còn có thể giúp những đứa trẻ của Nam Ly gia học đan đạo y thuật về kinh mạch trong cơ thể người. Ngoài những việc đó ra, nó hoàn toàn không có tác dụng gì khác.
Có điều, cho dù không có tác dụng gì lớn thì An An vẫn là bảo vật gia truyền của Nam Ly gia. Cha của bà chỉ có một đứa con gái là bà, pháp bảo gia truyền này cũng thuộc về Nam Ly Nguyệt, đồng thời nhận bà làm chủ.
Sau này khi bà chạy trốn, An An đã đỡ cho bà một đòn tấn công từ sau lưng.
Từ đó về sau, khí linh An An chưa từng xuất hiện lại.
Mà giờ, hai mươi năm đã trôi qua, cuối cùng nó cũng tỉnh lại rồi.
Tiếc rằng khí linh tỉnh lại đã không còn là một đứa trẻ non nớt như xưa nữa, mà là... Truyền thuyết đã trở thành sự thật.
Thứ vừa tỉnh lại hẳn chính là tiên linh.
Tổ tông Nam Ly gia đều thờ phụng tiên linh, vậy thì giờ bà chắc chắn cũng phải hầu hạ tiên linh. Bởi vậy, Nam Ly Nguyệt run rẩy quỳ xuống dập đầu ba cái về phía Tô Lâm An, sau đó mới nức nở nói: “Tiên linh, hiện giờ Nam Ly gia chỉ còn mình ta.”
Thấy bà như sắp sửa ngất đi lần nữa, Tô Lâm An không dám chui từ con rối ra để làm bà kích động, vẫn ở trong nó mà đáp: “Ừ, ta đã biết. Ngươi đứng dậy rồi hẵng nói.”
Là ai, ai đã hại ngươi thành thế này?” Tô Lâm An hỏi với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Sau đó, nàng được nghe một câu chuyện cũ vô cùng tủi khổ.
Trong giới tu chân, tu vi càng cao thì càng khó có đời sau. Đan dược sư có tu vi cao thì càng khó có con, bởi vì luyện đan và thử đan, khó tránh khỏi việc cơ thể ngày càng tích tụ nhiều đan độc. Thế nên dù Nam Ly gia lợi hại, nhưng gần như mỗi đời gia chủ đều chỉ có một con nối dòng, nhân khẩu ít ỏi.
Khi tới đời Nam Ly Nguyệt, cả Nam Ly gia lớn như vậy chỉ có duy nhất mình bà.
Sau đó bà trở thành một miếng bánh ngon, rất nhiều người muốn theo đuổi bà. Trong đó có không ít những đệ tử ưu tú của các đại tông môn và thanh niên tài giỏi anh tuấn.
Kết quả, Nam Ly Nguyệt lại nhìn trúng một tên vô danh tiểu tốt. Khi bà ra ngoài lịch luyện đã cứu người đó, hắn muốn báo đáp bà, cứ luôn đi theo bà. Bà còn ngây thơ cho rằng, hắn hoàn toàn không biết gì về thân phận của bà, gia tộc của bà, cũng chính vì điều ấy mà bà cảm thấy hắn rất tốt.
Sau này hai người thành thân kết làm đạo lữ.
Thiên phú đan đạo của hắn rất cao, chỉ trong trăm năm ngắn ngủi đã học được đến chín phần mười đan phương(*) của Nam Ly gia, trở thành đại sư đan dược cực kỳ nổi tiếng. Vào lúc hắn thành công luyện chế ra lò đan dược cao cấp đầu tiên, gia nghiệp của Nam Ly gia gần như đều nằm trong tay hắn.
(*) Đan phương: công thức đan dược.
Cha mẹ của Nam Ly Nguyệt đắm chìm trong việc luyện đan. Giao lại tất cả sản nghiệp cho con rể quản lý, bọn họ cũng khá yên lòng. Chỉ là sau này, sức khỏe của hai cụ ngày càng tệ, trong một lần luyện đan đã để xảy ra sự cố nổ lò, song thân của Nam Ly Nguyệt đều qua đời. Từ đó, Nam Ly Nguyệt nhận ra người đàn ông bà yêu đã thay đổi.
Hắn vô cùng lạnh nhạt với bà, gần như không để tâm gì tới bà. Lần làm chuyện phòng the duy nhất còn là do hắn say rượu, tâm trạng không tốt, lấy bà ra làm chỗ xả giận. Cũng chính vào ngày đó, bà nghe thấy tên của một người phụ nữ khác.
Khúc Uyển Nhi - con gái nuôi của một trưởng lão Đan Phù Tông, hắn yêu Khúc Uyển Nhi. Nhưng Khúc Uyển Nhi thấy hắn đã có đạo lữ, nên không thích hắn.
Đại khái là vậy. Nam Ly Nguyệt không rõ nội tình lắm, bà chỉ biết rằng sau lần đó bà đã có thai. Vốn cho rằng sau này hai mẹ con sẽ sống nương tựa vào nhau, bà có con là được. Lại không ngờ rằng, ngay cả con mình mà hắn cũng không tha.
Khúc Uyển Nhi gặp chuyện chẳng lành, bị thương khi thu phục linh hỏa thiên địa. Bởi thế hắn nảy sinh ý đồ với linh hỏa của bà. Nếu bà không ngoan ngoãn lấy đan hỏa ra, hắn sẽ giết đứa trẻ trong bụng bà.
Bà đồng ý lấy đan hỏa ra.
Chẳng còn mấy ngày nữa là đứa trẻ sẽ ra đời. Đan hỏa của Nam Ly Nguyệt đã bị móc khỏi đan điền để đổi lấy mạng sống cho nó. Vì con, bà phải sống.
Nhưng yên ổn chẳng được vài năm, hai mẹ con đùm bọc lẫn nhau trong một căn viện không thấy ánh mặt trời được ba năm. Con trai bà vừa lên ba, khổ đau lại ập tới lần nữa.
Hắn muốn cưới Khúc Uyển Nhi, thế nên không thể để bà lại.
Bà trúng độc, còn bị hạ Hồng Nhan Khô, cuối cùng phải ôm con chạy trốn. Đối phương cũng đã xem qua sách cổ trong nhà, cực kì để ý tới Đan Mộc Tâm. Vì vậy ngày đó, khi hai mẹ con bà trốn chạy ra ngoài đã phải nhờ vào pháp bảo trung cấp Đan Mộc Tâm để chặn lại mấy lần tấn công.
Cuối cùng, bà bị ép đến vách núi.
Hắn ép hỏi bà về bí mật của Đan Mộc Tâm, nếu bà không nói ra sẽ ném con của họ xuống vách núi.
Nhưng bà quả thực không thể trả lời, bởi vì bà cũng không hề biết Đan Mộc Tâm có bí mật gì. Vào khoảnh khắc con mình bị ném xuống vực, bà cũng nhảy xuống theo. Bà vốn cho là mình sẽ chết, nhưng lại sống sót trôi dọc theo dòng nước. Cũng không biết trôi bao lâu, bà trôi tới thôn Lý Gia, mai danh ẩn tích sinh sống hai mươi năm ở đây.
Bà kiên cường không chịu chết, bởi vì bà cảm thấy đến mình còn có thể sống được. Vậy thì đứa con tư chất thông minh của bà, nó chắc chắn cũng có thể sống được. Nó mới ba tuổi mà đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng năm rồi.
Mà bà lúc đó, tu vi giảm mạnh chỉ còn Luyện Khí tầng ba, còn bị thương nặng, bị trúng độc.
“Ta chỉ muốn biết, có phải Khang Khang của ta vẫn còn sống hay không.” Nam Ly Nguyệt nói đến đây thì khóc không thành tiếng, nước mắt lã chã như mưa, lại ngất lịm đi.
Tô Lâm An: “...”
Nam Ly Nguyệt chẳng làm gì cũng ngất, thật ra lại cho nàng nhiều cơ hội để sử dụng cơ thể này. Nhưng cơ thể này tệ quá, nàng căn bản không muốn dùng có được không!
Mục Cẩm Vân lần trước thì cáo già xảo quyệt, Nam Ly Nguyệt lần này lại ngu xuẩn đến quên lối về, bị đàn ông làm tổn thương nặng nề. Tô Lâm An cảm thấy hai người có sự đối lập quá lớn, nhất thời nàng vẫn chưa thể thích ứng kịp.
Thấy Nam Ly Nguyệt lại ngất, nàng cũng không muốn tiếp tục khống chế cơ thể bà nữa mà trực tiếp điều khiển con rối gỗ. Nàng chạy qua nhấc bổng Nam Ly Nguyệt lên như một đại lực sĩ, đặt bà lên giường.
Nếu như nàng điều khiển cơ thể của Nam Ly Nguyệt, nói không chừng đứng dậy còn chẳng tiện thế này.
Đặt người lên giường xong, nhìn cái giường đó, Tô Lâm An lại thở dài một hơi.
Ôi, cái giường này cũng thật bẩn. Có điều cứ để vậy đi, dù sao người ngủ lên đó cũng không phải là nàng.
Bình luận facebook