Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72 : Chương 72NGƯỜI TỐT KHÔNG ĐƯỢC BÁO ĐÁP
“Ta là người do trời cao phái xuống để cứu vớt ngươi. Chỉ cần ngươi bằng lòng hành thiện tích đức, ta sẽ ra tay cứu ngươi.” Tô Lâm An cười nói.
Bà lão vẫn khăng khăng: “Ngươi là ai? Sao lại giả làm An An?”
Tô Lâm An liền nói: “Ta chính là An An.”
Nàng dùng liên hệ tinh thần nhắc lại lần nữa cho bà lão nghe: “Ta chính là An An.”
Bà lão ngây người ra.
Tất nhiên bà có thể cảm nhận được, bà vẫn có liên hệ qua nguyên thần với An An. Nhưng An An của bà, tại sao lại nói ra những lời kỳ lạ đến vậy? Cứu vớt cái gì, hành thiện tích đức gì?
Đầu bà hơi choáng váng. Lẽ nào, An An đã khôi phục thật rồi?
Ghi chép trong sách cổ không hề sai, An An thực sự là cơ quan rối gỗ cấp cao thượng phẩm? Là cỗ máy bán tiên mà người đó nói?
Hai mắt bà lão đẫm lệ.
Hồi lâu sau bà mới yếu ớt nói: “Hành thiện? An An, lẽ nào ngươi đã quên, nếu không vì có lòng tốt cứu người đó. Nam Ly Nguyệt ta sao có thể rơi vào bước đường này?”
Tô Lâm An vừa nghe thấy lời này, lòng lại thầm chửi má nó!
Lần trước là Mục Cẩm Vân lòng dạ đen tối.
Lần này, lại là một người làm việc thiện mà không được báo đáp? Sao tích chút đức mà cũng khó tới vậy?
Nam Ly Nguyệt?
Chẳng lẽ có liên quan tới Nam Ly gia. Ngàn năm trước, Nam Ly còn là một gia tộc tu chân khá lớn. Gia tộc này đã xuất hiện tới mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn am hiểu về luyện đan, có địa vị rất cao trong giới tu chân, hợp tác với rất nhiều môn phái, có cửa hàng đan dược ở khá nhiều thành trấn.
Họ Nam Ly khá hiếm gặp, Nam Ly Nguyệt lại có một con rối gỗ có huyệt vị kinh mạch, khả năng rất cao bà chính là người của Nam Ly gia.
Một luyện đan sư muốn tích đức khá dễ dàng, bởi bà có thể luyện chế đan dược, có thể chữa bệnh cứu người.
“Ác nhân ắt có ác báo, thiện ý không thể bị phụ lòng.” Tô Lâm An chậm rãi nói, “Vì vậy, ta đã tỉnh lại.”
Nam Ly Nguyệt rất coi trọng con rối gỗ này. Trong tay nải của bà chỉ có hai viên linh châu, việc bà không hề do dự lấy một viên ra đặt vào trận pháp của nó đã nói lên tất cả. Mà giữa họ có mối liên hệ tinh thần, lẽ ra Nam Ly Nguyệt phải sẵn lòng tin tưởng nàng mới đúng.
Tô Lâm An nói xong đợi Nam Ly Nguyệt trả lời, không ngờ bà lại cứ vậy mà ngất đi. Tô Lâm An vội vàng đỡ lấy bà, đồng thời dùng thần thức kiểm tra kỹ càng một lượt, kết quả nàng lại có một cảm giác rất quái dị.
Bọn họ có liên hệ tinh thần, mà Nam Ly Nguyệt lại cực kì yếu ớt, nguyên thần cũng rất yếu. Trong tình huống này, đa phần linh thú hoặc khí linh đã nhận chủ rất dễ cắn lại chủ. Nếu cắn lại chủ sẽ rất có khả năng trở mình làm chủ, coi chủ nhân thành con rối.
Tất nhiên Tô Lâm An không thể cắn chủ.
Nhưng nàng thử thăm dò, đưa nguyên thần của mình chậm rãi nhập vào, kết quả nàng thuận lợi tạm thời tiếp quản cơ thể của Nam Ly Nguyệt. Nàng cảm nhận được cơn đau trên mặt Nam Ly Nguyệt, xương cốt toàn thân đều xốp giòn, mắt cá chân cũng đau buốt thấu xương, cứ truyền tới từng cơn một.
Ồ, lần này nàng không chỉ có thể hoạt động trong con rối, mà còn có thể tạm thời sử dụng cơ thể của Nam Ly Nguyệt trong quãng thời gian bà ấy ngất đi! Một bước tiến rất lớn so với lần trước.
Tô Lâm An vịn ghế chậm rãi đứng dậy. Cơ thể này của Nam Ly Nguyệt còn không tốt bằng con rối kia. Cả người tàn tạ, kinh mạch thủng lỗ chỗ, tu vi chỉ còn Luyện Khí kỳ tầng hai, còn bị trúng loại độc độc nhất trong các loại độc: Hồng Nhan Khô. Ý chí của bà hẳn rất kiên cường mới có thể chống chọi được mà sống tới tận giờ.
Tô Lâm An mở tay nải nhỏ trên bàn ra xem.
Bên trong có kim chỉ và vải vóc, còn có một túi linh mễ nhỏ, một miếng bánh khô cứng và một viên thuốc được bọc cẩn thận bằng một miếng vải nhỏ.
Đó là đan dược giảm đau bị luyện hỏng, là dược hoàn được nặn từ cặn thuốc sau khi bị nổ lò. Nếu như Nam Ly Nguyệt thực sự là người của thế gia đan dược, thì bà nên biết rằng, trong viên thuốc này chứa rất nhiều tạp chất. Chưa nói đến hiệu quả giảm đau không ổn, mà còn có đan độc rất nặng, ăn nhiều sẽ rất có hại cho sức khỏe, kinh mạch rách nát này của bà sẽ bị đan độc tiếp tục ăn mòn. Sau này nếu muốn tu luyện sẽ càng khó hơn.
Sau khi xem xét tay nải xong, Tô Lâm An bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để giúp Nam Ly Nguyệt, tiện đường tích đức.
Giờ cơ thể này quá yếu, muốn giúp người khác là điều không thể. Bản thân bà đã là một người cần giúp đỡ, vì vậy việc cấp bách hiện giờ là điều dưỡng tổn thương của Nam Ly Nguyệt, sau đó giải sạch độc rồi tính tiếp.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An khoanh chân ngồi xuống, cầm viên linh châu còn lại trên bàn lên rồi thi triển công pháp dẫn khí nhập thể, đưa linh khí trong viên linh châu vào cơ thể. Linh khí thuận theo kinh mạch sẽ khiến nàng biết được chính xác tình trạng sức khỏe hiện giờ của Nam Ly Nguyệt.
Linh khí vận chuyển một vòng, khi tới đan điền chỉ còn lại đôi chút, tuy nhiên Tô Lâm An đã nhận ra được, đan điền của Nam Ly Nguyệt bị thương rất nặng.
Trong đan điền của bà hẳn là từng có linh hỏa, nhưng đã bị người khác thẳng tay móc ra!
Nam Ly Nguyệt là luyện đan sư, vốn dĩ bà có đan hỏa, kết quả đan hỏa đó đã bị người ta cướp mất! Chẳng trách nguyên thần của bà lại yếu ớt đến vậy, hóa ra là do bị người chiếm đoạt đan hỏa.
Trong giới tu chân, linh hỏa thiên địa khá là hiếm gặp. Mà sau khi linh hỏa nhận chủ thì đều khó bị cướp mất, một khi cưỡng ép cướp lấy sẽ tạo nên kết cục nguyên thần sụp đổ, linh hỏa lụi tàn. Vì vậy thường sẽ không ai đi cướp lấy linh hỏa đã nhận chủ, bởi không thể thành công.
Tại sao linh hỏa của bà đã bị đoạt mất mà vẫn sống được?
Lẽ nào bà tự nguyện móc linh hỏa ra sao?
Trên người Nam Ly Nguyệt có không ít bí ẩn, đợi bà tỉnh lại, nàng nhất định phải dò hỏi xem rốt cuộc những thương tích trên người bà là do đâu. Linh khí quá ít, chữa trị chỗ nào cũng không xong. Tô Lâm An nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát đưa chút linh khí còn lại vào đôi mắt của Nam Ly Nguyệt, tẩm bổ một chút cho đôi mắt mờ của bà.
Tạm thời chưa khôi phục cơ thể được, nhưng làm chứng mờ mắt giảm đi đôi chút, tốt xấu gì cũng đủ để nhìn rõ vẻ đẹp của Tô Lâm An nàng.
Không lại cứ luôn coi cái chân ghế kia là nàng!
(*)
“Ta là người do trời cao phái xuống để cứu vớt ngươi. Chỉ cần ngươi bằng lòng hành thiện tích đức, ta sẽ ra tay cứu ngươi.” Tô Lâm An cười nói.
Bà lão vẫn khăng khăng: “Ngươi là ai? Sao lại giả làm An An?”
Tô Lâm An liền nói: “Ta chính là An An.”
Nàng dùng liên hệ tinh thần nhắc lại lần nữa cho bà lão nghe: “Ta chính là An An.”
Bà lão ngây người ra.
Tất nhiên bà có thể cảm nhận được, bà vẫn có liên hệ qua nguyên thần với An An. Nhưng An An của bà, tại sao lại nói ra những lời kỳ lạ đến vậy? Cứu vớt cái gì, hành thiện tích đức gì?
Đầu bà hơi choáng váng. Lẽ nào, An An đã khôi phục thật rồi?
Ghi chép trong sách cổ không hề sai, An An thực sự là cơ quan rối gỗ cấp cao thượng phẩm? Là cỗ máy bán tiên mà người đó nói?
Hai mắt bà lão đẫm lệ.
Hồi lâu sau bà mới yếu ớt nói: “Hành thiện? An An, lẽ nào ngươi đã quên, nếu không vì có lòng tốt cứu người đó. Nam Ly Nguyệt ta sao có thể rơi vào bước đường này?”
Tô Lâm An vừa nghe thấy lời này, lòng lại thầm chửi má nó!
Lần trước là Mục Cẩm Vân lòng dạ đen tối.
Lần này, lại là một người làm việc thiện mà không được báo đáp? Sao tích chút đức mà cũng khó tới vậy?
Nam Ly Nguyệt?
Chẳng lẽ có liên quan tới Nam Ly gia. Ngàn năm trước, Nam Ly còn là một gia tộc tu chân khá lớn. Gia tộc này đã xuất hiện tới mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn am hiểu về luyện đan, có địa vị rất cao trong giới tu chân, hợp tác với rất nhiều môn phái, có cửa hàng đan dược ở khá nhiều thành trấn.
Họ Nam Ly khá hiếm gặp, Nam Ly Nguyệt lại có một con rối gỗ có huyệt vị kinh mạch, khả năng rất cao bà chính là người của Nam Ly gia.
Một luyện đan sư muốn tích đức khá dễ dàng, bởi bà có thể luyện chế đan dược, có thể chữa bệnh cứu người.
“Ác nhân ắt có ác báo, thiện ý không thể bị phụ lòng.” Tô Lâm An chậm rãi nói, “Vì vậy, ta đã tỉnh lại.”
Nam Ly Nguyệt rất coi trọng con rối gỗ này. Trong tay nải của bà chỉ có hai viên linh châu, việc bà không hề do dự lấy một viên ra đặt vào trận pháp của nó đã nói lên tất cả. Mà giữa họ có mối liên hệ tinh thần, lẽ ra Nam Ly Nguyệt phải sẵn lòng tin tưởng nàng mới đúng.
Tô Lâm An nói xong đợi Nam Ly Nguyệt trả lời, không ngờ bà lại cứ vậy mà ngất đi. Tô Lâm An vội vàng đỡ lấy bà, đồng thời dùng thần thức kiểm tra kỹ càng một lượt, kết quả nàng lại có một cảm giác rất quái dị.
Bọn họ có liên hệ tinh thần, mà Nam Ly Nguyệt lại cực kì yếu ớt, nguyên thần cũng rất yếu. Trong tình huống này, đa phần linh thú hoặc khí linh đã nhận chủ rất dễ cắn lại chủ. Nếu cắn lại chủ sẽ rất có khả năng trở mình làm chủ, coi chủ nhân thành con rối.
Tất nhiên Tô Lâm An không thể cắn chủ.
Nhưng nàng thử thăm dò, đưa nguyên thần của mình chậm rãi nhập vào, kết quả nàng thuận lợi tạm thời tiếp quản cơ thể của Nam Ly Nguyệt. Nàng cảm nhận được cơn đau trên mặt Nam Ly Nguyệt, xương cốt toàn thân đều xốp giòn, mắt cá chân cũng đau buốt thấu xương, cứ truyền tới từng cơn một.
Ồ, lần này nàng không chỉ có thể hoạt động trong con rối, mà còn có thể tạm thời sử dụng cơ thể của Nam Ly Nguyệt trong quãng thời gian bà ấy ngất đi! Một bước tiến rất lớn so với lần trước.
Tô Lâm An vịn ghế chậm rãi đứng dậy. Cơ thể này của Nam Ly Nguyệt còn không tốt bằng con rối kia. Cả người tàn tạ, kinh mạch thủng lỗ chỗ, tu vi chỉ còn Luyện Khí kỳ tầng hai, còn bị trúng loại độc độc nhất trong các loại độc: Hồng Nhan Khô. Ý chí của bà hẳn rất kiên cường mới có thể chống chọi được mà sống tới tận giờ.
Tô Lâm An mở tay nải nhỏ trên bàn ra xem.
Bên trong có kim chỉ và vải vóc, còn có một túi linh mễ nhỏ, một miếng bánh khô cứng và một viên thuốc được bọc cẩn thận bằng một miếng vải nhỏ.
Đó là đan dược giảm đau bị luyện hỏng, là dược hoàn được nặn từ cặn thuốc sau khi bị nổ lò. Nếu như Nam Ly Nguyệt thực sự là người của thế gia đan dược, thì bà nên biết rằng, trong viên thuốc này chứa rất nhiều tạp chất. Chưa nói đến hiệu quả giảm đau không ổn, mà còn có đan độc rất nặng, ăn nhiều sẽ rất có hại cho sức khỏe, kinh mạch rách nát này của bà sẽ bị đan độc tiếp tục ăn mòn. Sau này nếu muốn tu luyện sẽ càng khó hơn.
Sau khi xem xét tay nải xong, Tô Lâm An bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để giúp Nam Ly Nguyệt, tiện đường tích đức.
Giờ cơ thể này quá yếu, muốn giúp người khác là điều không thể. Bản thân bà đã là một người cần giúp đỡ, vì vậy việc cấp bách hiện giờ là điều dưỡng tổn thương của Nam Ly Nguyệt, sau đó giải sạch độc rồi tính tiếp.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An khoanh chân ngồi xuống, cầm viên linh châu còn lại trên bàn lên rồi thi triển công pháp dẫn khí nhập thể, đưa linh khí trong viên linh châu vào cơ thể. Linh khí thuận theo kinh mạch sẽ khiến nàng biết được chính xác tình trạng sức khỏe hiện giờ của Nam Ly Nguyệt.
Linh khí vận chuyển một vòng, khi tới đan điền chỉ còn lại đôi chút, tuy nhiên Tô Lâm An đã nhận ra được, đan điền của Nam Ly Nguyệt bị thương rất nặng.
Trong đan điền của bà hẳn là từng có linh hỏa, nhưng đã bị người khác thẳng tay móc ra!
Nam Ly Nguyệt là luyện đan sư, vốn dĩ bà có đan hỏa, kết quả đan hỏa đó đã bị người ta cướp mất! Chẳng trách nguyên thần của bà lại yếu ớt đến vậy, hóa ra là do bị người chiếm đoạt đan hỏa.
Trong giới tu chân, linh hỏa thiên địa khá là hiếm gặp. Mà sau khi linh hỏa nhận chủ thì đều khó bị cướp mất, một khi cưỡng ép cướp lấy sẽ tạo nên kết cục nguyên thần sụp đổ, linh hỏa lụi tàn. Vì vậy thường sẽ không ai đi cướp lấy linh hỏa đã nhận chủ, bởi không thể thành công.
Tại sao linh hỏa của bà đã bị đoạt mất mà vẫn sống được?
Lẽ nào bà tự nguyện móc linh hỏa ra sao?
Trên người Nam Ly Nguyệt có không ít bí ẩn, đợi bà tỉnh lại, nàng nhất định phải dò hỏi xem rốt cuộc những thương tích trên người bà là do đâu. Linh khí quá ít, chữa trị chỗ nào cũng không xong. Tô Lâm An nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát đưa chút linh khí còn lại vào đôi mắt của Nam Ly Nguyệt, tẩm bổ một chút cho đôi mắt mờ của bà.
Tạm thời chưa khôi phục cơ thể được, nhưng làm chứng mờ mắt giảm đi đôi chút, tốt xấu gì cũng đủ để nhìn rõ vẻ đẹp của Tô Lâm An nàng.
Không lại cứ luôn coi cái chân ghế kia là nàng!
(*)
Bình luận facebook