Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
Chương 64 : Chương 64CHUẨN BỊ
Đệ nhất mỹ nhân của Lượng Kiếm Sơn - Trần Vũ U lần đầu tiên bị thờ ơ như vậy, trong lòng nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tuy nàng không để ý, nhưng vẫn tò mò mọi người đâu?
Theo lý mà nói, có tu sĩ kết anh, đối với những tu sĩ cấp thấp mà nói thì đây chính là thời khắc tốt để ngộ kiếm nhập đạo.
Sư muội nào đó giải thích cho nàng: “Sư tỷ, vừa rồi có người chọc cho Hạ Lâu Lan không vui, tỷ đoán xem cuối cùng chỗ dựa của người đó là ai?”
Trần Vũ U nghe thấy có người chọc tới Hạ Lâu Lan thì nhăn mày lại, có chút lo lắng.
Trong tông môn, địa vị của Hạ Lâu Lan rất cao. Y không phải người chỉ dựa vào ô dù, mà chính bản thân y cũng rất có tài, về cơ bản có thể vênh mặt mà đi trong tông môn. Đắc tội với y, cho dù y không tự ra tay thì cũng sẽ có những kẻ khác chủ động đối phó với con ma xui xẻo đó để lấy lòng y. Kẻ đắc tội y sẽ sống chẳng dễ dàng gì, nhiệm vụ thí luyện(*) cũng có thể gặp phải bất trắc.
(*) Nhiệm vụ thí luyện: nghiệm vụ kiểm tra trình độ hoặc rèn luyện.
Còn có người có chỗ dựa lớn hơn cả Hạ Lâu Lan sao?
“Chẳng lẽ là lão tổ?” Trần Vũ U kinh ngạc nói.
“Không phải, là linh thú của lão tổ, Xích Ngân Tiêu đó!”
Ừm, quả đúng là ô dù rất lớn.
Nàng cười hì hì: “Đi, chúng ta trở về thôi.”
Trong lúc đó, Mục Cẩm Vân đã quay về động phủ của mình. Sau khi bỏ thanh kiếm từ sau lưng xuống, Mục Cẩm Vân nói: “Ta làm chính sự trước, lát nữa nói chuyện với cô sau.”
“Nói chuyện gì?”
Tâm trạng của Tô Lâm An rất tốt. Giờ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, phiến lá kia đã phát sáng toàn bộ rồi.
Quả không uổng công dạo này nàng vất vả chẻ củi gánh nước, còn gãi lưng cho một con khỉ.
Thấy chiếc lá đó hơi lay động, dáng vẻ như có thể hái xuống bất cứ lúc nào, Tô Lâm An mừng rỡ không thôi. Người gặp chuyện vui thì tinh thần rất thoải mái, vì vậy nhìn nàng phấn khởi vô cùng, nguyên thần cũng đẹp lên mấy phần.
“Ta đã nói, cô tốt nhất đừng nên rời khỏi tầm mắt ta thêm lần nào nữa.” Hắn lạnh lùng nói.
Trực giác của hắn rất nhạy bén, cũng rất giỏi quan sát.
Cho dù là với nguy hiểm chưa rõ hay là phân tích hành vi, Mục Cẩm Vân luôn có một cảm giác rằng lão quái vật giờ không còn giống như trước, nàng thực sự có thể rời đi.
Mà giờ, thứ hắn có thể dùng để uy hiếp nàng cũng chỉ là mạng của đám người Sở Tài Nguyên. Còn về thanh kiếm này, hắn vẫn chưa rõ có thể ràng buộc được nàng hay không.
Dù có thế nào đi chăng nữa, trận giao chiến này, hắn tuyệt đối không muốn cúi đầu tỏ ra yếu thế.
“Nếu không thì, dù cho là Sở Tài Nguyên hay là trấn Thanh Thủy, ta đều không bỏ qua.” Hắn lạnh lùng nói xong, tiếp tục làm việc của mình.
Tô Lâm An cũng không hẳn là người ăn chay. Trước kia nàng có liên quan tới Mục Cẩm Vân là vì hắn làm chuyện tốt thì nàng cũng được hưởng công đức, nên nàng sợ hắn mà làm chuyện đại ác thì mình cũng sẽ chịu liên lụy theo. Khi Mục Cẩm Vân giết đồng môn Ngu Cẩm Hồng, nàng có cảm giác công đức trên lá cây ít đi một chút. Có điều giết một người thì chưa rõ lắm, huống hồ Ngu Cẩm Hồng cũng không phải hạng tốt lành gì.
Vì vậy nàng vẫn chưa chắc chắn, có thật là giết người sẽ phải chịu trừng phạt hay không. Nhưng nàng không dám đánh cược cho nên mới cố gắng ngăn cản hắn.
Nhưng đợi nàng đổi được cơ thể mới thì sẽ hoàn toàn không còn liên quan gì với Mục Cẩm Vân nữa. Đến lúc đó hắn giết thì giết, liên quan quái gì đến nàng.
Nói thì như vậy, nhưng nghĩ tới Sở Tài Nguyên và người dân trấn Thanh Thủy, Tô Lâm An vẫn có chút lo lắng.
Những người đó kính trọng nàng, cung phụng nàng.
Không chỉ có vậy, họ còn bảo vệ nàng, họ gọi nàng là củ cải đại tiên.
Có lẽ, nàng cũng không thể thực sự mặc kệ bọn họ.
Tô Lâm An hơi phiền muộn, nhìn tên khốn kiếp Mục Cẩm Vân lại càng ngứa mắt hơn.
Mục Cẩm Vân nói xong thì mặc kệ nàng, tự sắp xếp đồ đạc của mình.
Mục Cẩm Vân hiểu rõ quy định của tông môn, hắn vừa tới đã nghiên cứu kỹ càng những thứ này.
Giờ tu vi của hắn là Kim Đan kỳ, có thể thách đấu những người khác. Phía Hình đường cổ vũ chuyện đệ tử tông môn khiêu chiến lẫn nhau, người nào giành được thắng lợi có thể đổi động phủ tu luyện với người thua. Tuy động phủ của hắn và Tiểu Thiền hiện giờ cũng tạm coi là ổn, thế nhưng lại ở tầng dưới của tòa thành trì Hình đường, linh khí ở tầng dưới không thể sánh bằng tầng trên.
Hắn cần một môi trường tu luyện tốt hơn. Hắn vốn cho rằng phải thách đấu với từng người một, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, xông từ tầng thấp lên tầng cao, nhưng giờ hắn biết không cần phải phiền phức tới vậy.
Chỉ cần thu dọn đồ đạc xong, dắt Tiểu Thiền bên cạnh là được.
Mục Cẩm Vân rời khỏi động phủ tu luyện mà mình đã ở mấy tháng, sau đó đi thẳng lên trên không ngừng lại chút nào. Cuối cùng, hắn dừng trước cửa động phủ của người đứng đầu lớp đệ tử trẻ tuổi ở Hình đường.
Động phủ của đệ tử này là nơi tốt nhất ở tầng ba.
Phía trên hắn chính là tầng hai, đó là nơi ở của đám hương chủ và đội trưởng. Trên cùng thì là động phủ của trưởng lão và đường chủ Hình đường.
Điều đó cũng có nghĩa, giờ người có động phủ tu luyện tốt nhất mà Mục Cẩm Vân có thể khiêu chiến, chính là kẻ đứng đầu tầng thứ ba này. Hắn nhìn minh bài ở ngoài cửa, Đồ Nhất Đao.
Tu sĩ này họ Đồ, không biết có liên quan gì đến Đồ Tam đi cùng đội trưởng Liên Ngấn tới trấn Thanh Thủy dạo trước hay không.
Hắn gõ vào cấm chế.
“Ngươi tới làm gì?” Mặt Đồ Nhất Đao lộ rõ vẻ bất mãn.
“Thách đấu.” Mục Cẩm Vân nói thẳng mục đích của mình, không chút dây dưa dài dòng.
“Chỉ dựa vào ngươi?”
“Muội muội của ta thách đấu.” Mục Cẩm Vân đứng ở một bên, nhìn Tiểu Thiền vừa mới đạt Ngưng Thần kỳ thò đầu ra, lè lưỡi ngước mắt lên nói: “Ta thách đấu! Ta rất dữ đó.”
Có bệnh? Trên mặt Đồ Nhất Đao đầy vẻ giận dữ, hận không thể bổ thẳng một kiếm vào họ.
Gã lạnh lùng nói: “Cút, ta đếm ba tiếng...”
“Ba, hai,...”
“Sau ba tiếng, nếu không nhận thua, chúng ta sẽ ra tay.” Mục Cẩm Vân thờ ơ nói.
Đồ Nhất Đao trừng lớn mắt, trong con ngươi gã chỉ hiện lên một thứ. Đó chính là ong Sí Vĩ đang đậu trước chân mày gã, nhắm thẳng cái kim châm nho nhỏ vào gã.
Nó mà đâm xuống, gã sẽ chết ngay khỏi bàn.
Không ngờ bọn họ lại thu phục được con linh thú mạnh như vậy!
Đệ tử của đại tông môn đều thích bế quan, mỗi lần bế quan phải tới mấy tháng. Đồ Nhất Đao biết hai người này, nhưng không biết họ có thể thu phục được linh thú cấp bảy. Gã là tu sĩ Kim Đan tầng chín, thế nhưng nếu so với con linh thú cấp bảy này thì vẫn chẳng là gì.
“Ba, hai,...”
Khi tiếng đếm cuối cùng sắp được hô lên, Đồ Nhất Đao nói với giọng run rẩy: “Ta nhận thua.”
“Được, vậy ngươi mau xóa sạch ấn ký thần hồn trên trận pháp, thu dọn đồ đạc xong xuôi thì đi đi.” Mục Cẩm Vân đáp.
Đồ Nhất Đao đã nhận thua nên chỉ đành nghe theo. Gã không nuốt nổi cơn giận, bèn đi khiêu chiến nhà bên cạnh. Thế là trong vòng một ngày, hầu hết các động phủ trong Hình đường đều đổi chủ. Mà kẻ đầu sỏ tạo nên tất cả chuyện ấy, giờ đang ngồi ngay ngắn trên giường, dùng khăn lụa trắng lau kiếm.
“Ngươi định lau bao nhiêu lần nữa?”
Tô Lâm An vẫn luôn cảm thấy toàn thân khó chịu.
Tuy rằng nàng chỉ là nguyên thần trú thân trong thanh kiếm gãy ấy, thế nhưng dù sao vẫn có chút liên hệ về tâm thần. Khi kiếm bị hủy nàng cũng sẽ đau, còn khi thanh kiếm được ôm ấp lau chùi...
Thực ra chẳng cảm thấy gì cho lắm, chỉ là nàng thấy hơi không thoải mái.
Không đến mức gọi là bị đùa giỡn, nhưng lại khiến nàng cảm thấy… rốt cuộc nàng bẩn tới cỡ nào chứ? Có cần phải lau nhiều đến vậy không?
“Ở đây, là vết do chặt gỗ lôi hỏa.” Mục Cẩm Vân chậm rãi nói.
“Chỗ này, là nhựa cỏ ở đâu? Khô cả lại rồi.”
“Vậy ngươi dùng Thanh Phong Quyết đi.” Tô Lâm An đáp.
“Vừa mới kết đan, tiết kiệm linh khí.” Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục lau. Khi hắn lau đến mũi kiếm, thanh kiếm bỗng dựng lên. Thân kiếm sáng ngời như chiếc gương, vừa khéo phản chiếu gương mặt Tô Lâm An.
Động tác lau chùi của hắn dần chậm lại, dịu dàng hơn đôi phần.
Xinh đẹp quả đúng là được thiên vị.
Ngay cả hắn, có đôi lúc cũng bị nhan sắc xinh đẹp của nàng mê hoặc. Vậy cứ coi như đây là một món đồ chơi có bề ngoài đẹp đẽ còn rất lợi hại, có thể giúp đỡ hắn đi.
Vì vậy, tạm thời hắn không nỡ buông tay.
“Vô Song...”
Tô Lâm An còn quên luôn biệt danh của mình.
Mục Cẩm Vân sa sầm mặt, gọi hai tiếng nữa thì Tô Lâm An mới phản ứng lại, đáp: “Cái gì?”
“Nếu như cô khiến ta hài lòng, ta sẽ đồng ý dối lòng mà làm một vài chuyện tốt.” Hắn khẽ nhướng mày, “Cô cũng biết bản tính của ta mà.”
“Biết rồi biết rồi.”
“Giờ ta đã là Kim Đan kỳ, có công pháp lợi hại nào cho ta không?”
Hắn không hài lòng với công pháp tu luyện của Lượng Kiếm Sơn.
Mục Cẩm Vân thấy, mớ công pháp tu luyện này chắc chắn không thể tốt bằng thứ do lão quái vật cho được.
Tô Lâm An liền cho hắn một bộ công pháp và hai tấm thẻ ngọc về luyện khí và luyện đan.
Thấy nàng đã cho nhiều như vậy, Mục Cẩm Vân có chút lấy làm lạ. Hắn vẫn thấy hoài nghi, tuy đã xem nhưng cũng không tin tưởng hoàn toàn bắt đầu luyện tập ngay, mà định bỏ chút thời gian tới lầu Tàng Thư xem thêm chút sách, sau đó mới về ngẫm nghĩ.
Suy nghĩ về công pháp cũng rất hao tâm tốn sức. Hắn đắm chìm trong đó, không quan tâm được tới bất cứ điều gì khác. Thế là, Tô Lâm An lại chuồn đi.
Đệ nhất mỹ nhân của Lượng Kiếm Sơn - Trần Vũ U lần đầu tiên bị thờ ơ như vậy, trong lòng nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tuy nàng không để ý, nhưng vẫn tò mò mọi người đâu?
Theo lý mà nói, có tu sĩ kết anh, đối với những tu sĩ cấp thấp mà nói thì đây chính là thời khắc tốt để ngộ kiếm nhập đạo.
Sư muội nào đó giải thích cho nàng: “Sư tỷ, vừa rồi có người chọc cho Hạ Lâu Lan không vui, tỷ đoán xem cuối cùng chỗ dựa của người đó là ai?”
Trần Vũ U nghe thấy có người chọc tới Hạ Lâu Lan thì nhăn mày lại, có chút lo lắng.
Trong tông môn, địa vị của Hạ Lâu Lan rất cao. Y không phải người chỉ dựa vào ô dù, mà chính bản thân y cũng rất có tài, về cơ bản có thể vênh mặt mà đi trong tông môn. Đắc tội với y, cho dù y không tự ra tay thì cũng sẽ có những kẻ khác chủ động đối phó với con ma xui xẻo đó để lấy lòng y. Kẻ đắc tội y sẽ sống chẳng dễ dàng gì, nhiệm vụ thí luyện(*) cũng có thể gặp phải bất trắc.
(*) Nhiệm vụ thí luyện: nghiệm vụ kiểm tra trình độ hoặc rèn luyện.
Còn có người có chỗ dựa lớn hơn cả Hạ Lâu Lan sao?
“Chẳng lẽ là lão tổ?” Trần Vũ U kinh ngạc nói.
“Không phải, là linh thú của lão tổ, Xích Ngân Tiêu đó!”
Ừm, quả đúng là ô dù rất lớn.
Nàng cười hì hì: “Đi, chúng ta trở về thôi.”
Trong lúc đó, Mục Cẩm Vân đã quay về động phủ của mình. Sau khi bỏ thanh kiếm từ sau lưng xuống, Mục Cẩm Vân nói: “Ta làm chính sự trước, lát nữa nói chuyện với cô sau.”
“Nói chuyện gì?”
Tâm trạng của Tô Lâm An rất tốt. Giờ dùng mắt thường cũng có thể thấy được, phiến lá kia đã phát sáng toàn bộ rồi.
Quả không uổng công dạo này nàng vất vả chẻ củi gánh nước, còn gãi lưng cho một con khỉ.
Thấy chiếc lá đó hơi lay động, dáng vẻ như có thể hái xuống bất cứ lúc nào, Tô Lâm An mừng rỡ không thôi. Người gặp chuyện vui thì tinh thần rất thoải mái, vì vậy nhìn nàng phấn khởi vô cùng, nguyên thần cũng đẹp lên mấy phần.
“Ta đã nói, cô tốt nhất đừng nên rời khỏi tầm mắt ta thêm lần nào nữa.” Hắn lạnh lùng nói.
Trực giác của hắn rất nhạy bén, cũng rất giỏi quan sát.
Cho dù là với nguy hiểm chưa rõ hay là phân tích hành vi, Mục Cẩm Vân luôn có một cảm giác rằng lão quái vật giờ không còn giống như trước, nàng thực sự có thể rời đi.
Mà giờ, thứ hắn có thể dùng để uy hiếp nàng cũng chỉ là mạng của đám người Sở Tài Nguyên. Còn về thanh kiếm này, hắn vẫn chưa rõ có thể ràng buộc được nàng hay không.
Dù có thế nào đi chăng nữa, trận giao chiến này, hắn tuyệt đối không muốn cúi đầu tỏ ra yếu thế.
“Nếu không thì, dù cho là Sở Tài Nguyên hay là trấn Thanh Thủy, ta đều không bỏ qua.” Hắn lạnh lùng nói xong, tiếp tục làm việc của mình.
Tô Lâm An cũng không hẳn là người ăn chay. Trước kia nàng có liên quan tới Mục Cẩm Vân là vì hắn làm chuyện tốt thì nàng cũng được hưởng công đức, nên nàng sợ hắn mà làm chuyện đại ác thì mình cũng sẽ chịu liên lụy theo. Khi Mục Cẩm Vân giết đồng môn Ngu Cẩm Hồng, nàng có cảm giác công đức trên lá cây ít đi một chút. Có điều giết một người thì chưa rõ lắm, huống hồ Ngu Cẩm Hồng cũng không phải hạng tốt lành gì.
Vì vậy nàng vẫn chưa chắc chắn, có thật là giết người sẽ phải chịu trừng phạt hay không. Nhưng nàng không dám đánh cược cho nên mới cố gắng ngăn cản hắn.
Nhưng đợi nàng đổi được cơ thể mới thì sẽ hoàn toàn không còn liên quan gì với Mục Cẩm Vân nữa. Đến lúc đó hắn giết thì giết, liên quan quái gì đến nàng.
Nói thì như vậy, nhưng nghĩ tới Sở Tài Nguyên và người dân trấn Thanh Thủy, Tô Lâm An vẫn có chút lo lắng.
Những người đó kính trọng nàng, cung phụng nàng.
Không chỉ có vậy, họ còn bảo vệ nàng, họ gọi nàng là củ cải đại tiên.
Có lẽ, nàng cũng không thể thực sự mặc kệ bọn họ.
Tô Lâm An hơi phiền muộn, nhìn tên khốn kiếp Mục Cẩm Vân lại càng ngứa mắt hơn.
Mục Cẩm Vân nói xong thì mặc kệ nàng, tự sắp xếp đồ đạc của mình.
Mục Cẩm Vân hiểu rõ quy định của tông môn, hắn vừa tới đã nghiên cứu kỹ càng những thứ này.
Giờ tu vi của hắn là Kim Đan kỳ, có thể thách đấu những người khác. Phía Hình đường cổ vũ chuyện đệ tử tông môn khiêu chiến lẫn nhau, người nào giành được thắng lợi có thể đổi động phủ tu luyện với người thua. Tuy động phủ của hắn và Tiểu Thiền hiện giờ cũng tạm coi là ổn, thế nhưng lại ở tầng dưới của tòa thành trì Hình đường, linh khí ở tầng dưới không thể sánh bằng tầng trên.
Hắn cần một môi trường tu luyện tốt hơn. Hắn vốn cho rằng phải thách đấu với từng người một, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, xông từ tầng thấp lên tầng cao, nhưng giờ hắn biết không cần phải phiền phức tới vậy.
Chỉ cần thu dọn đồ đạc xong, dắt Tiểu Thiền bên cạnh là được.
Mục Cẩm Vân rời khỏi động phủ tu luyện mà mình đã ở mấy tháng, sau đó đi thẳng lên trên không ngừng lại chút nào. Cuối cùng, hắn dừng trước cửa động phủ của người đứng đầu lớp đệ tử trẻ tuổi ở Hình đường.
Động phủ của đệ tử này là nơi tốt nhất ở tầng ba.
Phía trên hắn chính là tầng hai, đó là nơi ở của đám hương chủ và đội trưởng. Trên cùng thì là động phủ của trưởng lão và đường chủ Hình đường.
Điều đó cũng có nghĩa, giờ người có động phủ tu luyện tốt nhất mà Mục Cẩm Vân có thể khiêu chiến, chính là kẻ đứng đầu tầng thứ ba này. Hắn nhìn minh bài ở ngoài cửa, Đồ Nhất Đao.
Tu sĩ này họ Đồ, không biết có liên quan gì đến Đồ Tam đi cùng đội trưởng Liên Ngấn tới trấn Thanh Thủy dạo trước hay không.
Hắn gõ vào cấm chế.
“Ngươi tới làm gì?” Mặt Đồ Nhất Đao lộ rõ vẻ bất mãn.
“Thách đấu.” Mục Cẩm Vân nói thẳng mục đích của mình, không chút dây dưa dài dòng.
“Chỉ dựa vào ngươi?”
“Muội muội của ta thách đấu.” Mục Cẩm Vân đứng ở một bên, nhìn Tiểu Thiền vừa mới đạt Ngưng Thần kỳ thò đầu ra, lè lưỡi ngước mắt lên nói: “Ta thách đấu! Ta rất dữ đó.”
Có bệnh? Trên mặt Đồ Nhất Đao đầy vẻ giận dữ, hận không thể bổ thẳng một kiếm vào họ.
Gã lạnh lùng nói: “Cút, ta đếm ba tiếng...”
“Ba, hai,...”
“Sau ba tiếng, nếu không nhận thua, chúng ta sẽ ra tay.” Mục Cẩm Vân thờ ơ nói.
Đồ Nhất Đao trừng lớn mắt, trong con ngươi gã chỉ hiện lên một thứ. Đó chính là ong Sí Vĩ đang đậu trước chân mày gã, nhắm thẳng cái kim châm nho nhỏ vào gã.
Nó mà đâm xuống, gã sẽ chết ngay khỏi bàn.
Không ngờ bọn họ lại thu phục được con linh thú mạnh như vậy!
Đệ tử của đại tông môn đều thích bế quan, mỗi lần bế quan phải tới mấy tháng. Đồ Nhất Đao biết hai người này, nhưng không biết họ có thể thu phục được linh thú cấp bảy. Gã là tu sĩ Kim Đan tầng chín, thế nhưng nếu so với con linh thú cấp bảy này thì vẫn chẳng là gì.
“Ba, hai,...”
Khi tiếng đếm cuối cùng sắp được hô lên, Đồ Nhất Đao nói với giọng run rẩy: “Ta nhận thua.”
“Được, vậy ngươi mau xóa sạch ấn ký thần hồn trên trận pháp, thu dọn đồ đạc xong xuôi thì đi đi.” Mục Cẩm Vân đáp.
Đồ Nhất Đao đã nhận thua nên chỉ đành nghe theo. Gã không nuốt nổi cơn giận, bèn đi khiêu chiến nhà bên cạnh. Thế là trong vòng một ngày, hầu hết các động phủ trong Hình đường đều đổi chủ. Mà kẻ đầu sỏ tạo nên tất cả chuyện ấy, giờ đang ngồi ngay ngắn trên giường, dùng khăn lụa trắng lau kiếm.
“Ngươi định lau bao nhiêu lần nữa?”
Tô Lâm An vẫn luôn cảm thấy toàn thân khó chịu.
Tuy rằng nàng chỉ là nguyên thần trú thân trong thanh kiếm gãy ấy, thế nhưng dù sao vẫn có chút liên hệ về tâm thần. Khi kiếm bị hủy nàng cũng sẽ đau, còn khi thanh kiếm được ôm ấp lau chùi...
Thực ra chẳng cảm thấy gì cho lắm, chỉ là nàng thấy hơi không thoải mái.
Không đến mức gọi là bị đùa giỡn, nhưng lại khiến nàng cảm thấy… rốt cuộc nàng bẩn tới cỡ nào chứ? Có cần phải lau nhiều đến vậy không?
“Ở đây, là vết do chặt gỗ lôi hỏa.” Mục Cẩm Vân chậm rãi nói.
“Chỗ này, là nhựa cỏ ở đâu? Khô cả lại rồi.”
“Vậy ngươi dùng Thanh Phong Quyết đi.” Tô Lâm An đáp.
“Vừa mới kết đan, tiết kiệm linh khí.” Nói xong, hắn lại cúi đầu tiếp tục lau. Khi hắn lau đến mũi kiếm, thanh kiếm bỗng dựng lên. Thân kiếm sáng ngời như chiếc gương, vừa khéo phản chiếu gương mặt Tô Lâm An.
Động tác lau chùi của hắn dần chậm lại, dịu dàng hơn đôi phần.
Xinh đẹp quả đúng là được thiên vị.
Ngay cả hắn, có đôi lúc cũng bị nhan sắc xinh đẹp của nàng mê hoặc. Vậy cứ coi như đây là một món đồ chơi có bề ngoài đẹp đẽ còn rất lợi hại, có thể giúp đỡ hắn đi.
Vì vậy, tạm thời hắn không nỡ buông tay.
“Vô Song...”
Tô Lâm An còn quên luôn biệt danh của mình.
Mục Cẩm Vân sa sầm mặt, gọi hai tiếng nữa thì Tô Lâm An mới phản ứng lại, đáp: “Cái gì?”
“Nếu như cô khiến ta hài lòng, ta sẽ đồng ý dối lòng mà làm một vài chuyện tốt.” Hắn khẽ nhướng mày, “Cô cũng biết bản tính của ta mà.”
“Biết rồi biết rồi.”
“Giờ ta đã là Kim Đan kỳ, có công pháp lợi hại nào cho ta không?”
Hắn không hài lòng với công pháp tu luyện của Lượng Kiếm Sơn.
Mục Cẩm Vân thấy, mớ công pháp tu luyện này chắc chắn không thể tốt bằng thứ do lão quái vật cho được.
Tô Lâm An liền cho hắn một bộ công pháp và hai tấm thẻ ngọc về luyện khí và luyện đan.
Thấy nàng đã cho nhiều như vậy, Mục Cẩm Vân có chút lấy làm lạ. Hắn vẫn thấy hoài nghi, tuy đã xem nhưng cũng không tin tưởng hoàn toàn bắt đầu luyện tập ngay, mà định bỏ chút thời gian tới lầu Tàng Thư xem thêm chút sách, sau đó mới về ngẫm nghĩ.
Suy nghĩ về công pháp cũng rất hao tâm tốn sức. Hắn đắm chìm trong đó, không quan tâm được tới bất cứ điều gì khác. Thế là, Tô Lâm An lại chuồn đi.
Bình luận facebook