Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-63
Chương 63 : Chương 63DANH KIẾM
Đúng vậy, chỉ giúp mình Sở Tài Nguyên chẻ củi thì Tô Lâm An chưa thỏa mãn.
Nàng còn giúp những đệ tử tạp dịch khác gánh nước bổ củi, cả ngày bận bịu như một con quay. Bà lão mà Tiểu Thiền vừa nói đến cũng là một đệ tử tạp dịch. Bà ta ở đây đã lâu mà tu vi vẫn không tăng tiến nhiều, nên tất nhiên dung mạo sẽ bị lão hóa. Thực ra đó chỉ là một nữ đệ tử có bề ngoài hơi già nua mà thôi.
“Nó về ngay đây!” Tiểu Thiền nói với giọng điệu kích động.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, giữa không trung có một con mèo lớn màu trắng xuất hiện.
Thứ mà đuôi nó đang quấn lấy chính là một thanh kiếm.
Mọi người còn tưởng phi kiếm giáng xuống từ trời cao là bảo kiếm gì, nhưng không ngờ đó chỉ là một thanh kiếm sắt, bình thường tới mức tầm thường.
Ồ, không đúng, đây chính là thanh kiếm sắt bay loạn khắp cả tông môn dạo gần đây. Đây là kiếm của Mục Cẩm Vân?
Không phải kiếm của Tiểu Thiền?
Mục Cẩm Vân đang bế quan độ kiếp Kim Đan mà còn điều khiển kiếm bay loạn bên ngoài? Sao hắn làm vậy được? Điều này quả thực hơi vượt quá sức tưởng tượng.
Hạ Lâu Lan thấy dường như tất cả các đệ tử ở đây đều biết đến thanh kiếm này thì hơi khó hiểu. Lẽ nào đây là thanh danh kiếm nào sao?
Nhưng y nhìn thế nào cũng thấy nó rất bình thường, còn chẳng bì nổi với một pháp bảo cấp thấp. Y chỉ bế quan một năm, sao lại cảm thấy tông môn đã có quá nhiều thay đổi, khiến y có phần nhảy số không kịp?
Đợi Mục Cẩm Vân cầm được chuôi kiếm, y bèn nói: “Ta không muốn làm ngươi bị thương, cứ tỉ thí bằng kiếm khí là được.”
Nếu như đấu bằng phi kiếm, tiên kiếm trong tay y có thể chém thanh kiếm mẻ kia thành bụi chỉ trong chớp mắt. Chẳng bằng dùng kiếm khí để đấu.
Tô Lâm An nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Sao ngươi vừa xuất quan đã đối đầu với người khác thế? Muốn đạp thằng nhóc này xuống để trèo lên hả?”
“Hạ Lâu Lan là Nguyên Anh kỳ, ngươi chỉ vừa mới lên Kim Đan kỳ.”
“Có điều, so kiếm khí thì cũng chưa chắc ngươi đã thua.”
Mục Cẩm Vân nhìn nàng đứng đó mỉm cười. Dường như một tháng không gặp, nàng đã vui vẻ hơn trước rất nhiều, ngay cả dung mạo cũng thêm phần rực rỡ động lòng người.
“Đừng có giả ngu.” Thấy Mục Cẩm Vân đứng ngây ra, Hạ Lâu Lan lạnh lùng nói.
Thế nhưng vào đúng lúc này, gió mây ở Kiếp Cốc lại nổi lên.
Lần này, dị tượng càng lớn hơn. Có bội kiếm bên hông đệ tử nào đó mất khống chế bay vọt lên, hướng thẳng về phía khoảng không phía trên Kiếp Cốc.
“Ôi, kiếm của ta!”
“Đây mới đúng thật là Vạn Kiếm Triều Tông!”
Có người liếc trộm Hạ Lâu Lan, thấy thanh kiếm trong tay y cũng đang rung nhẹ thì ánh mắt có thêm đôi phần quái dị.
Kiếm của Hạ Lâu Lan cũng cúi đầu nghe theo kiếm ý của Trần Vũ U sao?
Cũng có người phát hiện, kiếm của tất cả mọi người đều rất kích động. Chỉ duy thanh kiếm nát của Mục Cẩm Vân, ấy vậy mà lại không hề lay chuyển.
Vì nó chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, nên không cảm nhận được kiếm ý?
Hay là thanh kiếm này còn mạnh hơn những thanh kiếm khác?
Chắc là vế trước?
Mục Cẩm Vân vẫn không nói gì. Hắn xoay cổ tay khiến thanh kiếm trong tay vạch một đường trong không trung, sau đó cắm mạnh xuống đất.
Vào khoảnh khắc nó chạm đất, từ bên trong phát ra một tiếng kiếm ngân, như có một làn sóng lớn lấy mũi kiếm làm tâm đột ngột lan rộng ra.
Những thanh kiếm vốn đang chấn động không ngừng bỗng nhiên dừng lại, đến cả nước hồ đang sục sôi cũng yên tĩnh lại trong nháy mắt, dường như cả hồ Kiếm đã bị đóng băng ngay tức khắc.
Tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ nhìn Mục Cẩm Vân.
Và cả thanh kiếm thoạt nhìn đã sứt mẻ tả tơi trong tay hắn.
“Kiếm ý ở người không ở kiếm. Cho dù trong tay chỉ cầm một thanh kiếm nát, thậm chí chỉ là nhánh cây, nhưng chỉ cần lĩnh hội được sự huyền diệu của kiếm đạo thì đều có thể phát ra uy lực còn mạnh hơn cả tiên kiếm.” Giọng nói của một ông lão vang lên giữa không trung.
“Điều mà kiếm đạo của Lượng Kiếm Sơn ta theo đuổi, chẳng phải chính là trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, người kiếm hợp nhất, tạo thành đại khí (vũ khí lớn).”
“Thế nhưng các đệ tử hiện giờ đều quá chú trọng vào phẩm chất của kiếm.”
Cuộc đối thoại trên không trung là của mấy vị trưởng lão Lượng Kiếm Sơn. Cuộc nói chuyện của bọn họ, người khác không nghe thấy, có điều Tô Lâm An lại nghe được rất rõ. Nàng không chỉ tự mình nghe, còn nói lại cho Mục Cẩm Vân, bắt chước giống y đúc.
Một người trong đó nói: “Ta lại cảm thấy, thanh kiếm ấy tuy bề ngoài sứt mẻ, nhưng nói không chừng bên trong có càn khôn.” Ông ta là chú kiếm sư của Lượng Kiếm Sơn, rất hứng thú về những chuyện thế này. Ông ta lại tiếp lời: “Ta phải đi xem thanh kiếm của thằng bé đó.”
Tô Lâm An kêu lên: “Ôi, có người muốn cướp ta.”
Động tác của Mục Cẩm Vân nhanh chóng dị thường, lập tức cất thanh kiếm vào pháp bảo trữ vật. Bàn tay vốn đã đưa ra của chú kiếm trưởng lão đành ngượng ngùng rụt lại, nhưng ông ta vẫn không cam lòng, nói: “Này nhóc, cho ta xem kiếm ngươi một chút, để ta nghiên cứu mười ngày. Dù cho cuối cùng ta có nghiên cứu được gì hay không, ta đều tặng ngươi một thanh bảo kiếm trung cấp thượng phẩm, thế nào?”
“Kiếm như phụ nữ, sao có thể cho mượn.” Hắn nói nghiêm túc. Lời này nói ra, người khác có thể
cười nhạo, nhưng đối với kiếm tu mà nói thì quả thực rất có lý.
Ai muốn đưa kiếm của mình ra cho người khác nghiên cứu chứ.
Tô Lâm An: “...”
“Ta cứ muốn xem thì sao nào?” Chú kiếm sư nghiêm mặt hỏi.
Tiểu Thiền lập tức ngẩng đầu nói: “Vậy phải hỏi xem đại ca ta có đồng ý hay không.” Cô bé rất nhát gan, thế nhưng bây giờ để giúp ca ca, cũng coi như dốc hết dũng khí không màng gì cả.
Lần đầu tiên cô nhóc muốn ra vẻ oai phong trước mặt đại ca, cũng không biết có hiệu quả hay không.
Lời vừa dứt...
Tức thì tất cả linh thú của Lượng Kiếm Sơn đồng loạt lên tiếng rít gào. Âm thanh đó khiến màng nhĩ người ta phải phát run, khiến tim mọi người đều giật thót. Có phải đám linh thú đó muốn làm phản không?
Rất nhiều tọa kỵ bay tới, xếp thành hàng trên không trung rồi nhìn chằm chằm chú kiếm trưởng lão với khí thế hung hăng.
Chú kiếm trưởng lão cũng nuôi một con thằn lằn lửa. Lúc này nó đột nhiên bò ra từ túi đựng linh thú, cắn vào tay ông ta một cái, còn nhe răng hung tợn với ông ta!
Ông ta có thể giao tiếp được với linh thú của mình, vì vậy mắng: “Hỏa Cầu, ngươi phát điên gì vậy!”
Hỏa Cầu đáp ngay: “Nếu như ta bị các linh thú khác xa lánh, ông đừng có mong ta sẽ phun lửa cho ông rèn kiếm!”
“Hả?”
“Dù sao thì tất cả chúng ta đều thích Tiểu Thiền. Ông mắng cô bé, ông sẽ là kẻ địch của tất cả linh thú. Xích lão đại cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
“Hở?”
Đại đội này đã xuất hiện, ai còn dám nói hai huynh muội này sai. Tất cả chỉ có thể xin lỗi, còn phải ngoan ngoãn tránh đường, tiễn họ về động phủ. Bị gián đoạn như vậy, rất nhiều người không còn hứng cảm ngộ nữa mà ồn ào rời đi. Dọc đường, bọn họ đều thảo luận về cặp huynh muội nhận được sự bảo vệ của tất cả linh thú.
Hai người Hạ Lâu Lan và Trần Vũ U từng là tâm điểm của Lượng Kiếm Sơn. Lần này bọn họ chính thức độ kiếp, kết anh thành công, còn gây nên dị tượng kiếm ý, nhưng không ngờ rằng ngày kết anh của họ lại biến thành như vậy.
Hạ Lâu Lan còn đỡ, mọi người đã thấy y kết anh, còn thán phục một hồi.
Còn khi Trần Vũ U ra ngoài, rõ ràng dị tượng lớn hơn nhưng lại bị một kiếm làm đông cứng. Đợi đến khi nàng mệt mỏi bước ra khỏi cốc lại phát hiện ra trừ mấy sư tỷ muội ở đỉnh Dao Quang của mình thì bên ngoài chẳng còn ai khác.
Mọi người đều đi cả rồi.
Đúng vậy, chỉ giúp mình Sở Tài Nguyên chẻ củi thì Tô Lâm An chưa thỏa mãn.
Nàng còn giúp những đệ tử tạp dịch khác gánh nước bổ củi, cả ngày bận bịu như một con quay. Bà lão mà Tiểu Thiền vừa nói đến cũng là một đệ tử tạp dịch. Bà ta ở đây đã lâu mà tu vi vẫn không tăng tiến nhiều, nên tất nhiên dung mạo sẽ bị lão hóa. Thực ra đó chỉ là một nữ đệ tử có bề ngoài hơi già nua mà thôi.
“Nó về ngay đây!” Tiểu Thiền nói với giọng điệu kích động.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, giữa không trung có một con mèo lớn màu trắng xuất hiện.
Thứ mà đuôi nó đang quấn lấy chính là một thanh kiếm.
Mọi người còn tưởng phi kiếm giáng xuống từ trời cao là bảo kiếm gì, nhưng không ngờ đó chỉ là một thanh kiếm sắt, bình thường tới mức tầm thường.
Ồ, không đúng, đây chính là thanh kiếm sắt bay loạn khắp cả tông môn dạo gần đây. Đây là kiếm của Mục Cẩm Vân?
Không phải kiếm của Tiểu Thiền?
Mục Cẩm Vân đang bế quan độ kiếp Kim Đan mà còn điều khiển kiếm bay loạn bên ngoài? Sao hắn làm vậy được? Điều này quả thực hơi vượt quá sức tưởng tượng.
Hạ Lâu Lan thấy dường như tất cả các đệ tử ở đây đều biết đến thanh kiếm này thì hơi khó hiểu. Lẽ nào đây là thanh danh kiếm nào sao?
Nhưng y nhìn thế nào cũng thấy nó rất bình thường, còn chẳng bì nổi với một pháp bảo cấp thấp. Y chỉ bế quan một năm, sao lại cảm thấy tông môn đã có quá nhiều thay đổi, khiến y có phần nhảy số không kịp?
Đợi Mục Cẩm Vân cầm được chuôi kiếm, y bèn nói: “Ta không muốn làm ngươi bị thương, cứ tỉ thí bằng kiếm khí là được.”
Nếu như đấu bằng phi kiếm, tiên kiếm trong tay y có thể chém thanh kiếm mẻ kia thành bụi chỉ trong chớp mắt. Chẳng bằng dùng kiếm khí để đấu.
Tô Lâm An nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Sao ngươi vừa xuất quan đã đối đầu với người khác thế? Muốn đạp thằng nhóc này xuống để trèo lên hả?”
“Hạ Lâu Lan là Nguyên Anh kỳ, ngươi chỉ vừa mới lên Kim Đan kỳ.”
“Có điều, so kiếm khí thì cũng chưa chắc ngươi đã thua.”
Mục Cẩm Vân nhìn nàng đứng đó mỉm cười. Dường như một tháng không gặp, nàng đã vui vẻ hơn trước rất nhiều, ngay cả dung mạo cũng thêm phần rực rỡ động lòng người.
“Đừng có giả ngu.” Thấy Mục Cẩm Vân đứng ngây ra, Hạ Lâu Lan lạnh lùng nói.
Thế nhưng vào đúng lúc này, gió mây ở Kiếp Cốc lại nổi lên.
Lần này, dị tượng càng lớn hơn. Có bội kiếm bên hông đệ tử nào đó mất khống chế bay vọt lên, hướng thẳng về phía khoảng không phía trên Kiếp Cốc.
“Ôi, kiếm của ta!”
“Đây mới đúng thật là Vạn Kiếm Triều Tông!”
Có người liếc trộm Hạ Lâu Lan, thấy thanh kiếm trong tay y cũng đang rung nhẹ thì ánh mắt có thêm đôi phần quái dị.
Kiếm của Hạ Lâu Lan cũng cúi đầu nghe theo kiếm ý của Trần Vũ U sao?
Cũng có người phát hiện, kiếm của tất cả mọi người đều rất kích động. Chỉ duy thanh kiếm nát của Mục Cẩm Vân, ấy vậy mà lại không hề lay chuyển.
Vì nó chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, nên không cảm nhận được kiếm ý?
Hay là thanh kiếm này còn mạnh hơn những thanh kiếm khác?
Chắc là vế trước?
Mục Cẩm Vân vẫn không nói gì. Hắn xoay cổ tay khiến thanh kiếm trong tay vạch một đường trong không trung, sau đó cắm mạnh xuống đất.
Vào khoảnh khắc nó chạm đất, từ bên trong phát ra một tiếng kiếm ngân, như có một làn sóng lớn lấy mũi kiếm làm tâm đột ngột lan rộng ra.
Những thanh kiếm vốn đang chấn động không ngừng bỗng nhiên dừng lại, đến cả nước hồ đang sục sôi cũng yên tĩnh lại trong nháy mắt, dường như cả hồ Kiếm đã bị đóng băng ngay tức khắc.
Tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ nhìn Mục Cẩm Vân.
Và cả thanh kiếm thoạt nhìn đã sứt mẻ tả tơi trong tay hắn.
“Kiếm ý ở người không ở kiếm. Cho dù trong tay chỉ cầm một thanh kiếm nát, thậm chí chỉ là nhánh cây, nhưng chỉ cần lĩnh hội được sự huyền diệu của kiếm đạo thì đều có thể phát ra uy lực còn mạnh hơn cả tiên kiếm.” Giọng nói của một ông lão vang lên giữa không trung.
“Điều mà kiếm đạo của Lượng Kiếm Sơn ta theo đuổi, chẳng phải chính là trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, người kiếm hợp nhất, tạo thành đại khí (vũ khí lớn).”
“Thế nhưng các đệ tử hiện giờ đều quá chú trọng vào phẩm chất của kiếm.”
Cuộc đối thoại trên không trung là của mấy vị trưởng lão Lượng Kiếm Sơn. Cuộc nói chuyện của bọn họ, người khác không nghe thấy, có điều Tô Lâm An lại nghe được rất rõ. Nàng không chỉ tự mình nghe, còn nói lại cho Mục Cẩm Vân, bắt chước giống y đúc.
Một người trong đó nói: “Ta lại cảm thấy, thanh kiếm ấy tuy bề ngoài sứt mẻ, nhưng nói không chừng bên trong có càn khôn.” Ông ta là chú kiếm sư của Lượng Kiếm Sơn, rất hứng thú về những chuyện thế này. Ông ta lại tiếp lời: “Ta phải đi xem thanh kiếm của thằng bé đó.”
Tô Lâm An kêu lên: “Ôi, có người muốn cướp ta.”
Động tác của Mục Cẩm Vân nhanh chóng dị thường, lập tức cất thanh kiếm vào pháp bảo trữ vật. Bàn tay vốn đã đưa ra của chú kiếm trưởng lão đành ngượng ngùng rụt lại, nhưng ông ta vẫn không cam lòng, nói: “Này nhóc, cho ta xem kiếm ngươi một chút, để ta nghiên cứu mười ngày. Dù cho cuối cùng ta có nghiên cứu được gì hay không, ta đều tặng ngươi một thanh bảo kiếm trung cấp thượng phẩm, thế nào?”
“Kiếm như phụ nữ, sao có thể cho mượn.” Hắn nói nghiêm túc. Lời này nói ra, người khác có thể
cười nhạo, nhưng đối với kiếm tu mà nói thì quả thực rất có lý.
Ai muốn đưa kiếm của mình ra cho người khác nghiên cứu chứ.
Tô Lâm An: “...”
“Ta cứ muốn xem thì sao nào?” Chú kiếm sư nghiêm mặt hỏi.
Tiểu Thiền lập tức ngẩng đầu nói: “Vậy phải hỏi xem đại ca ta có đồng ý hay không.” Cô bé rất nhát gan, thế nhưng bây giờ để giúp ca ca, cũng coi như dốc hết dũng khí không màng gì cả.
Lần đầu tiên cô nhóc muốn ra vẻ oai phong trước mặt đại ca, cũng không biết có hiệu quả hay không.
Lời vừa dứt...
Tức thì tất cả linh thú của Lượng Kiếm Sơn đồng loạt lên tiếng rít gào. Âm thanh đó khiến màng nhĩ người ta phải phát run, khiến tim mọi người đều giật thót. Có phải đám linh thú đó muốn làm phản không?
Rất nhiều tọa kỵ bay tới, xếp thành hàng trên không trung rồi nhìn chằm chằm chú kiếm trưởng lão với khí thế hung hăng.
Chú kiếm trưởng lão cũng nuôi một con thằn lằn lửa. Lúc này nó đột nhiên bò ra từ túi đựng linh thú, cắn vào tay ông ta một cái, còn nhe răng hung tợn với ông ta!
Ông ta có thể giao tiếp được với linh thú của mình, vì vậy mắng: “Hỏa Cầu, ngươi phát điên gì vậy!”
Hỏa Cầu đáp ngay: “Nếu như ta bị các linh thú khác xa lánh, ông đừng có mong ta sẽ phun lửa cho ông rèn kiếm!”
“Hả?”
“Dù sao thì tất cả chúng ta đều thích Tiểu Thiền. Ông mắng cô bé, ông sẽ là kẻ địch của tất cả linh thú. Xích lão đại cũng sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
“Hở?”
Đại đội này đã xuất hiện, ai còn dám nói hai huynh muội này sai. Tất cả chỉ có thể xin lỗi, còn phải ngoan ngoãn tránh đường, tiễn họ về động phủ. Bị gián đoạn như vậy, rất nhiều người không còn hứng cảm ngộ nữa mà ồn ào rời đi. Dọc đường, bọn họ đều thảo luận về cặp huynh muội nhận được sự bảo vệ của tất cả linh thú.
Hai người Hạ Lâu Lan và Trần Vũ U từng là tâm điểm của Lượng Kiếm Sơn. Lần này bọn họ chính thức độ kiếp, kết anh thành công, còn gây nên dị tượng kiếm ý, nhưng không ngờ rằng ngày kết anh của họ lại biến thành như vậy.
Hạ Lâu Lan còn đỡ, mọi người đã thấy y kết anh, còn thán phục một hồi.
Còn khi Trần Vũ U ra ngoài, rõ ràng dị tượng lớn hơn nhưng lại bị một kiếm làm đông cứng. Đợi đến khi nàng mệt mỏi bước ra khỏi cốc lại phát hiện ra trừ mấy sư tỷ muội ở đỉnh Dao Quang của mình thì bên ngoài chẳng còn ai khác.
Mọi người đều đi cả rồi.
Bình luận facebook