Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-62
Chương 62 : Chương 62CHẺ CỦI
“Là Trần Vũ U hay Hạ Lâu Lan?”
Trường kiếm bên hông của các đệ tử đều kêu leng keng, như đang reo hò ca tụng kiếm ý trên trời cao. Ngay cả hồ Kiếm ở Lượng Kiếm Sơn cũng cuộn trào từng đợt sóng, phi kiếm bay qua bay lại như cá bơi ở phía dưới, bóng sáng được ánh nắng phản chiếu, chói lóa đến hoa cả mắt.
“Kiếm đạo này, có thể tạo nên cảnh Vạn Kiếm Triều Tông?” Có người cảm thán.
Mục Cẩm Vân hơi xem thường, Vạn Kiếm Triều Tông? Chỉ e là không thể nào.
Dù cho tất cả kiếm ở đây chạy tới quỳ lạy kẻ đó, vẫn sẽ có một thanh kiếm không hề để tâm.
Kiếm ý này, không đủ lợi hại.
Nghĩ tới đây, Mục Cẩm Vân không ở lại nữa mà rời đi. Nhưng lần này, hắn chưa đi được hai bước đã bị chặn đường.
“Sư huynh của ta độ kiếp khiến vạn kiếm quỳ lạy hướng về. Ngươi không ở đây cảm ngộ lại quay người bỏ đi, lẽ nào kiếm ý này không lọt mắt ngươi?”
Người nói đang ấn lại bội kiếm không ngừng rung động bên hông, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.
Mục Cẩm Vân không thèm nhiều lời với hắn. Lúc này, hắn chỉ muốn bắt lão quái vật về.
Vì vậy Mục Cẩm Vân gọi: “Tiểu Thiền.”
Tiểu Thiền vốn là đi đón Mục Cẩm Vân. Thấy Mục Cẩm Vân đi, tất nhiên cô bé cũng sẽ theo sau. Chỉ có điều, vóc người của Tiểu Thiền nhỏ, lại bước sát theo sau hắn, gần như dán vào gót chân hắn mà đi, vì thế gã đệ tử kiêu ngạo kia không chú ý thấy cô bé. Đợi Mục Cẩm Vân nói vậy, gã mới nhìn thấy một cái đầu nhỏ nhô ra từ sau lưng hắn cùng với vệt màu hồng xinh đẹp trên búi tóc, tức thì gã run cầm cập.
Chặn đại một thằng nhóc mà lại chặn đúng ca ca của Tiểu Thiền!
Thấy con bướm hồng kia xông tới, gã sợ đến mức vã mồ hôi. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợ tóc, một luồng ánh kiếm từ trời cao giáng xuống, sượt qua mũi gã, ngăn lại đòn tấn công của bướm Khô Diệp.
Ngay sau đó, từ trên vang tới giọng Hạ Lâu Lan: “Chẳng qua chỉ hỏi ngươi một câu mà thôi, ngươi lại thả hung thú cấp sáu tấn công. Đường đường là một đệ tử Hình đường lại tự trái với môn quy, tội nặng thêm một bậc.”
Hạ Lâu Lan đứng trên phi kiếm, từ trên cao đáp xuống.
Phi kiếm của y tỏa ra kiếm quang sáng lóa, hào quang vạn trượng. Dường như dưới chân y không phải là kiếm, mà là một mặt trời rực lửa.
Phi kiếm cách đất càng gần, bội kiếm của những người khác rung càng mạnh hơn. Hồ Kiếm như bị đun sôi, vô vàn thanh kiếm trập trùng lên xuống giống như muốn chui ra khỏi nước, nhưng lại vì có cấm chế mà không thể phá vỡ mặt nước bay lên.
Cảnh tượng kỳ lạ này e rằng còn lâu mới tiêu tan. Chắc hẳn chẳng bao lâu nữa, nó sẽ trở thành chiêu bài để Lượng Kiếm Sơn truyền bá khắp thiên hạ.
“Sư huynh nói đùa rồi.” Mục Cẩm Vân chắp tay với y, hỏi lại: “Chúng ta thả hung thú ra tấn công bao giờ?”
“Bướm Khô Diệp này chính là hung thú cấp sáu. Vừa rồi nó nhào về phía sư đệ Triệu Diệu, ta ở trên nhìn thấy rõ ràng.” Y lại chuyển tầm nhìn tới những người khác, “Mọi người đều có thể làm chứng.”
Triệu Diệu có Hạ Lâu Lan chống lưng, lập tức nói: “Đúng vậy, rõ ràng hung thú này của ngươi vừa xông tới, mọi người đều nhìn thấy. Nếu như không phải sư huynh tinh thông kiếm pháp, ta đã sớm trúng chiêu của ngươi.”
“Bướm Khô Diệp vẫn chưa nhận chủ, sao Tiểu Thiền có thể điều động nó được.” Mục Cẩm Vân khẽ chau mày, “Đã nhận chủ hay chưa, ắt hẳn mọi người đều nhìn ra được.”
Tiểu Thiền nói: “Đúng vậy, ta đâu có bảo nó xông vào ngươi.”
“Chưa nhận chủ, vậy sao lại đi theo ngươi.”
Nhất thời Tiểu Thiền không đáp lại được.
Nếu lão yêu quái ở đây, chắc chắn nàng sẽ nói, vì ta đẹp.
Nghĩ tới đây, Mục Cẩm Vân bật cười, “Bươm bướm đều thích những đóa hoa xinh đẹp, những người đáng yêu.”
Nó còn cam tâm tình nguyện đậu trên tóc Tiểu Thiền làm trang sức cho cô bé.
“Ngươi còn giảo biện.” Hạ Lâu Lan vừa độ kiếp thành công, ngưng kết Nguyên Anh, kiếm khí còn tạo nên hiện tượng khác thường, có thể nói là vô cùng khí phách. Y đã nhận được lời tán dương của mấy vị trưởng lão, đến cả chưởng môn cũng nói y không làm Hạ gia mất mặt, phải thưởng thật hậu hĩnh cho y, đệ tử chờ ở đây cũng hết sức kính nể y. Chẳng ngờ lại có một tu sĩ Kim Đan kỳ không nể mặt y tới vậy, không đợi y ra ngoài mà đã định rời đi.
Ở Lượng Kiếm Sơn có một luật bất thành văn. Khi có tu sĩ độ kiếp Nguyên Anh, gần đến ngày độ kiếp sẽ có rất nhiều tu sĩ tu vi thấp chờ ở ngoài. Sau khi người đó độ kiếp thành công, bọn họ có thể được chỉ điểm bởi linh khí thiên địa cuộn trào và kiếm khí trong lúc độ kiếp, thậm chí còn có khả năng giác ngộ chỉ trong phút chốc.
Nếu như trong khi chờ đợi, phát hiện ra kiếm ý của đối phương rất bình thường, bản thân mình không cần cảm ngộ kiếm ý đó thì mới không đợi nữa mà trực tiếp rời đi. Giờ Mục Cẩm Vân cứ vậy mà bỏ đi, chắc chắn là khinh thường kiếm ý của y, tất nhiên y sẽ không có thiện cảm với tên đệ tử này.
Huống hồ họ còn định dùng bướm Khô Diệp đả thương người. Trong tông môn có thể lên đài thí luyện đấu sinh tử, nhưng không được đánh lộn lẫn nhau. Để thứ đồ như bướm Khô Diệp dán lên người, chắc chắn mạng của Triệu Diệu khó mà giữ được. Đây không chỉ là đánh nhau, mà còn là giết người.
Kiếm trong tay y hướng về phía trước, tuy chưa đả thương người nhưng lại chặn đường đi, y lạnh lùng nói: “Có chuyện gì, đến Hình đường rồi nói.”
Hạ Lâu Lan bế quan một năm.
Y hoàn toàn không hề biết thân phận của hai người này, lại càng không biết chỗ dựa sau lưng Tiểu Thiền là ai. Y thấy hai người họ mặc đồng phục của Hình đường, nên cho rằng họ là người mới của Hình đường.
Y xử trí như vậy chẳng thấy có gì không thỏa đáng, nhưng lại thấy sư đệ bên cạnh gấp đến mức vò đầu bứt tai, nháy mắt với y, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lẽ nào hai người này có chỗ dựa?
Chỗ dựa có lớn đi nữa, có thể lớn hơn thúc công chưởng môn của y sao?
Trước giờ Mục Cẩm Vân làm người vẫn ôn hòa nhã nhặn là bởi vì hắn không có chỗ dựa, vì vậy luôn giả bộ vô hại.
Thế nhưng hiện giờ...
Khi đã có ô dù ở sau lưng, khi đã biết ở đây thực lực càng mạnh càng được coi trọng, Mục Cẩm Vân cũng không muốn giấu tài.
Thế là, hắn vẫn nói thong thả như cũ: “Vừa rồi Triệu Diệu chặn đường ta, hỏi ta tại sao không cảm ngộ kiếm ý, có phải là kiếm ý này không lọt được vào mắt ta hay không?”
Nghe thấy hắn chủ động nhắc tới chuyện này, Hạ Lâu Lan vẫn mỉm cười, nhưng sắc mặt lại càng khó coi.
“Ta vốn dĩ cũng không phải tới để được ánh hào quang độ kiếp gột rửa, cảm ngộ kiếm ý.” Mục Cẩm Vân nói rất dửng dưng, “Tháng trước ta bế quan ở đây, hôm nay vừa khéo đã ngưng kết Kim Đan xuất quan, chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi.”
Hắn thật sự không tới để xem Hạ Lâu Lan độ kiếp gì cả, đừng có vơ hắn vào.
Hạ Lâu Lan: “...”
Hắn nói như vậy, lại càng khiến y tức giận hơn.
Một tu sĩ Kim Đan kỳ không buồn ngó ngàng tới kiếm ý của y, chẳng qua là vì vừa xuất quan nên mới ở đây, căn bản không phải tới để học hỏi.
“Được.” Hạ Lâu Lan quan sát hắn một hồi, lạnh lùng hỏi, “Kiếm của ngươi đâu?”
“Chẳng lẽ trong lúc độ kiếp Kim Đan, kiếm đã bị hủy rồi.”
Thứ mà kiếm tu dùng để độ kiếp chính là kiếm. Người độ kiếp, kiếm cũng độ kiếp.
Thường thì mọi người đều không để kiếm rời người, cho dù có pháp bảo trữ vật, bọn họ cũng không đặt kiếm trong đó. Đa phần họ sẽ cầm kiếm trong tay, vừa nắm giữ, vừa nuôi dưỡng, vừa lĩnh ngộ kiếm.
Vài kiếm tu còn có kiếm nô, chuyên cầm kiếm thay họ.
“Không mang theo.” Mục Cẩm Vân nói xong, bỗng cúi đầu
cười một tiếng, “Còn về chuyện ngươi hỏi, kiếm ý này có lọt mắt ta hay không...”
Hắn ngừng lại chớp mắt một cái, hàng mi dài rủ xuống che đi vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.
“Quả thực, không tài nào lọt mắt nổi.”
Tên nhóc này điên rồi, dám mỉa mai kiếm đạo của Hạ sư huynh trước mặt đông đảo quần chúng. Nhất định Hạ sư huynh sẽ không tha cho hắn, bằng không kiếm tâm của huynh ấy sẽ bị lung lay.
Quả nhiên, Hạ Lâu Lan nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ áp chế tu vi, bàn luận kiếm thuật một chút với sư đệ. Mong sư đệ đừng nói thì hay mà làm thì dở.”
Mục Cẩm Vân đứng yên tại chỗ.
Hạ Lâu Lan nói: “Lấy kiếm của ngươi ra.”
Chẳng lẽ hắn chỉ có một thanh kiếm? Hay là, tất cả kiếm của hắn đã gãy?
Đúng lúc này, Tiểu Thiền bỗng nói khẽ: “Ca ca, ta biết Kiếm bà bà ở đâu rồi.”
Đám linh thú đã nhìn thấy, vội vàng báo tin về cho cô nhóc. Con chim Hoàng nhỏ vừa bay qua đã nói cho cô bé biết vị trí của Kiếm bà bà.
“Nó đang giúp một bà lão chẻ củi ở dưới núi.”
Mọi người: “...”
“Là Trần Vũ U hay Hạ Lâu Lan?”
Trường kiếm bên hông của các đệ tử đều kêu leng keng, như đang reo hò ca tụng kiếm ý trên trời cao. Ngay cả hồ Kiếm ở Lượng Kiếm Sơn cũng cuộn trào từng đợt sóng, phi kiếm bay qua bay lại như cá bơi ở phía dưới, bóng sáng được ánh nắng phản chiếu, chói lóa đến hoa cả mắt.
“Kiếm đạo này, có thể tạo nên cảnh Vạn Kiếm Triều Tông?” Có người cảm thán.
Mục Cẩm Vân hơi xem thường, Vạn Kiếm Triều Tông? Chỉ e là không thể nào.
Dù cho tất cả kiếm ở đây chạy tới quỳ lạy kẻ đó, vẫn sẽ có một thanh kiếm không hề để tâm.
Kiếm ý này, không đủ lợi hại.
Nghĩ tới đây, Mục Cẩm Vân không ở lại nữa mà rời đi. Nhưng lần này, hắn chưa đi được hai bước đã bị chặn đường.
“Sư huynh của ta độ kiếp khiến vạn kiếm quỳ lạy hướng về. Ngươi không ở đây cảm ngộ lại quay người bỏ đi, lẽ nào kiếm ý này không lọt mắt ngươi?”
Người nói đang ấn lại bội kiếm không ngừng rung động bên hông, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.
Mục Cẩm Vân không thèm nhiều lời với hắn. Lúc này, hắn chỉ muốn bắt lão quái vật về.
Vì vậy Mục Cẩm Vân gọi: “Tiểu Thiền.”
Tiểu Thiền vốn là đi đón Mục Cẩm Vân. Thấy Mục Cẩm Vân đi, tất nhiên cô bé cũng sẽ theo sau. Chỉ có điều, vóc người của Tiểu Thiền nhỏ, lại bước sát theo sau hắn, gần như dán vào gót chân hắn mà đi, vì thế gã đệ tử kiêu ngạo kia không chú ý thấy cô bé. Đợi Mục Cẩm Vân nói vậy, gã mới nhìn thấy một cái đầu nhỏ nhô ra từ sau lưng hắn cùng với vệt màu hồng xinh đẹp trên búi tóc, tức thì gã run cầm cập.
Chặn đại một thằng nhóc mà lại chặn đúng ca ca của Tiểu Thiền!
Thấy con bướm hồng kia xông tới, gã sợ đến mức vã mồ hôi. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợ tóc, một luồng ánh kiếm từ trời cao giáng xuống, sượt qua mũi gã, ngăn lại đòn tấn công của bướm Khô Diệp.
Ngay sau đó, từ trên vang tới giọng Hạ Lâu Lan: “Chẳng qua chỉ hỏi ngươi một câu mà thôi, ngươi lại thả hung thú cấp sáu tấn công. Đường đường là một đệ tử Hình đường lại tự trái với môn quy, tội nặng thêm một bậc.”
Hạ Lâu Lan đứng trên phi kiếm, từ trên cao đáp xuống.
Phi kiếm của y tỏa ra kiếm quang sáng lóa, hào quang vạn trượng. Dường như dưới chân y không phải là kiếm, mà là một mặt trời rực lửa.
Phi kiếm cách đất càng gần, bội kiếm của những người khác rung càng mạnh hơn. Hồ Kiếm như bị đun sôi, vô vàn thanh kiếm trập trùng lên xuống giống như muốn chui ra khỏi nước, nhưng lại vì có cấm chế mà không thể phá vỡ mặt nước bay lên.
Cảnh tượng kỳ lạ này e rằng còn lâu mới tiêu tan. Chắc hẳn chẳng bao lâu nữa, nó sẽ trở thành chiêu bài để Lượng Kiếm Sơn truyền bá khắp thiên hạ.
“Sư huynh nói đùa rồi.” Mục Cẩm Vân chắp tay với y, hỏi lại: “Chúng ta thả hung thú ra tấn công bao giờ?”
“Bướm Khô Diệp này chính là hung thú cấp sáu. Vừa rồi nó nhào về phía sư đệ Triệu Diệu, ta ở trên nhìn thấy rõ ràng.” Y lại chuyển tầm nhìn tới những người khác, “Mọi người đều có thể làm chứng.”
Triệu Diệu có Hạ Lâu Lan chống lưng, lập tức nói: “Đúng vậy, rõ ràng hung thú này của ngươi vừa xông tới, mọi người đều nhìn thấy. Nếu như không phải sư huynh tinh thông kiếm pháp, ta đã sớm trúng chiêu của ngươi.”
“Bướm Khô Diệp vẫn chưa nhận chủ, sao Tiểu Thiền có thể điều động nó được.” Mục Cẩm Vân khẽ chau mày, “Đã nhận chủ hay chưa, ắt hẳn mọi người đều nhìn ra được.”
Tiểu Thiền nói: “Đúng vậy, ta đâu có bảo nó xông vào ngươi.”
“Chưa nhận chủ, vậy sao lại đi theo ngươi.”
Nhất thời Tiểu Thiền không đáp lại được.
Nếu lão yêu quái ở đây, chắc chắn nàng sẽ nói, vì ta đẹp.
Nghĩ tới đây, Mục Cẩm Vân bật cười, “Bươm bướm đều thích những đóa hoa xinh đẹp, những người đáng yêu.”
Nó còn cam tâm tình nguyện đậu trên tóc Tiểu Thiền làm trang sức cho cô bé.
“Ngươi còn giảo biện.” Hạ Lâu Lan vừa độ kiếp thành công, ngưng kết Nguyên Anh, kiếm khí còn tạo nên hiện tượng khác thường, có thể nói là vô cùng khí phách. Y đã nhận được lời tán dương của mấy vị trưởng lão, đến cả chưởng môn cũng nói y không làm Hạ gia mất mặt, phải thưởng thật hậu hĩnh cho y, đệ tử chờ ở đây cũng hết sức kính nể y. Chẳng ngờ lại có một tu sĩ Kim Đan kỳ không nể mặt y tới vậy, không đợi y ra ngoài mà đã định rời đi.
Ở Lượng Kiếm Sơn có một luật bất thành văn. Khi có tu sĩ độ kiếp Nguyên Anh, gần đến ngày độ kiếp sẽ có rất nhiều tu sĩ tu vi thấp chờ ở ngoài. Sau khi người đó độ kiếp thành công, bọn họ có thể được chỉ điểm bởi linh khí thiên địa cuộn trào và kiếm khí trong lúc độ kiếp, thậm chí còn có khả năng giác ngộ chỉ trong phút chốc.
Nếu như trong khi chờ đợi, phát hiện ra kiếm ý của đối phương rất bình thường, bản thân mình không cần cảm ngộ kiếm ý đó thì mới không đợi nữa mà trực tiếp rời đi. Giờ Mục Cẩm Vân cứ vậy mà bỏ đi, chắc chắn là khinh thường kiếm ý của y, tất nhiên y sẽ không có thiện cảm với tên đệ tử này.
Huống hồ họ còn định dùng bướm Khô Diệp đả thương người. Trong tông môn có thể lên đài thí luyện đấu sinh tử, nhưng không được đánh lộn lẫn nhau. Để thứ đồ như bướm Khô Diệp dán lên người, chắc chắn mạng của Triệu Diệu khó mà giữ được. Đây không chỉ là đánh nhau, mà còn là giết người.
Kiếm trong tay y hướng về phía trước, tuy chưa đả thương người nhưng lại chặn đường đi, y lạnh lùng nói: “Có chuyện gì, đến Hình đường rồi nói.”
Hạ Lâu Lan bế quan một năm.
Y hoàn toàn không hề biết thân phận của hai người này, lại càng không biết chỗ dựa sau lưng Tiểu Thiền là ai. Y thấy hai người họ mặc đồng phục của Hình đường, nên cho rằng họ là người mới của Hình đường.
Y xử trí như vậy chẳng thấy có gì không thỏa đáng, nhưng lại thấy sư đệ bên cạnh gấp đến mức vò đầu bứt tai, nháy mắt với y, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lẽ nào hai người này có chỗ dựa?
Chỗ dựa có lớn đi nữa, có thể lớn hơn thúc công chưởng môn của y sao?
Trước giờ Mục Cẩm Vân làm người vẫn ôn hòa nhã nhặn là bởi vì hắn không có chỗ dựa, vì vậy luôn giả bộ vô hại.
Thế nhưng hiện giờ...
Khi đã có ô dù ở sau lưng, khi đã biết ở đây thực lực càng mạnh càng được coi trọng, Mục Cẩm Vân cũng không muốn giấu tài.
Thế là, hắn vẫn nói thong thả như cũ: “Vừa rồi Triệu Diệu chặn đường ta, hỏi ta tại sao không cảm ngộ kiếm ý, có phải là kiếm ý này không lọt được vào mắt ta hay không?”
Nghe thấy hắn chủ động nhắc tới chuyện này, Hạ Lâu Lan vẫn mỉm cười, nhưng sắc mặt lại càng khó coi.
“Ta vốn dĩ cũng không phải tới để được ánh hào quang độ kiếp gột rửa, cảm ngộ kiếm ý.” Mục Cẩm Vân nói rất dửng dưng, “Tháng trước ta bế quan ở đây, hôm nay vừa khéo đã ngưng kết Kim Đan xuất quan, chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi.”
Hắn thật sự không tới để xem Hạ Lâu Lan độ kiếp gì cả, đừng có vơ hắn vào.
Hạ Lâu Lan: “...”
Hắn nói như vậy, lại càng khiến y tức giận hơn.
Một tu sĩ Kim Đan kỳ không buồn ngó ngàng tới kiếm ý của y, chẳng qua là vì vừa xuất quan nên mới ở đây, căn bản không phải tới để học hỏi.
“Được.” Hạ Lâu Lan quan sát hắn một hồi, lạnh lùng hỏi, “Kiếm của ngươi đâu?”
“Chẳng lẽ trong lúc độ kiếp Kim Đan, kiếm đã bị hủy rồi.”
Thứ mà kiếm tu dùng để độ kiếp chính là kiếm. Người độ kiếp, kiếm cũng độ kiếp.
Thường thì mọi người đều không để kiếm rời người, cho dù có pháp bảo trữ vật, bọn họ cũng không đặt kiếm trong đó. Đa phần họ sẽ cầm kiếm trong tay, vừa nắm giữ, vừa nuôi dưỡng, vừa lĩnh ngộ kiếm.
Vài kiếm tu còn có kiếm nô, chuyên cầm kiếm thay họ.
“Không mang theo.” Mục Cẩm Vân nói xong, bỗng cúi đầu
cười một tiếng, “Còn về chuyện ngươi hỏi, kiếm ý này có lọt mắt ta hay không...”
Hắn ngừng lại chớp mắt một cái, hàng mi dài rủ xuống che đi vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.
“Quả thực, không tài nào lọt mắt nổi.”
Tên nhóc này điên rồi, dám mỉa mai kiếm đạo của Hạ sư huynh trước mặt đông đảo quần chúng. Nhất định Hạ sư huynh sẽ không tha cho hắn, bằng không kiếm tâm của huynh ấy sẽ bị lung lay.
Quả nhiên, Hạ Lâu Lan nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ áp chế tu vi, bàn luận kiếm thuật một chút với sư đệ. Mong sư đệ đừng nói thì hay mà làm thì dở.”
Mục Cẩm Vân đứng yên tại chỗ.
Hạ Lâu Lan nói: “Lấy kiếm của ngươi ra.”
Chẳng lẽ hắn chỉ có một thanh kiếm? Hay là, tất cả kiếm của hắn đã gãy?
Đúng lúc này, Tiểu Thiền bỗng nói khẽ: “Ca ca, ta biết Kiếm bà bà ở đâu rồi.”
Đám linh thú đã nhìn thấy, vội vàng báo tin về cho cô nhóc. Con chim Hoàng nhỏ vừa bay qua đã nói cho cô bé biết vị trí của Kiếm bà bà.
“Nó đang giúp một bà lão chẻ củi ở dưới núi.”
Mọi người: “...”
Bình luận facebook