Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54 : Chương 54QUÀ GẶP MẶT
“Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi!” Xích Ngân Tiêu nhét lông vũ vào tay Tiểu Thiền rồi dùng mỏ quắp cô bé ra khỏi cửa, hất lên cao để Tiểu Thiền đáp xuống trên lưng nó.
Lúc này, lông vũ trên người nó không còn cứng nữa mà giống như một tấm đệm lông vũ mềm mượt. Có điều, sau khi Tiểu Thiền ngồi lên, xung quanh lại có mấy cọng lông dài cứng dựng lên bao quanh, đề phòng cô bé bị ngã từ trên xuống.
Xích Ngân Tiêu mở rộng đôi cánh lớn, bay vút lên trời cao.
Nó vừa bay vừa nói: “Ta nói ngươi nghe, khi ta vừa nhìn thấy ngươi đã cảm thấy rất thân thiết.” Còn một điều nó ngại không nói ra, đó là không chỉ thân thiết, nó còn có chút cảm giác kính nể không rõ vì sao. Chẳng lẽ là do ảo giác?
“Vì ngươi nhỏ quá, nên ban đầu ta không nhìn thấy ngươi.”
“Đúng rồi, ngươi muốn đi đâu?”
“Tới ngoại môn.” Tiểu Thiền bèn đáp.
Xích Ngân Tiêu bay rất cao, cô bé từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy núi cao sông rộng, biển mây cuồn cuộn, tâm trạng cũng hơi kích động.
“À, ngươi mới tới hả? Sau này ngươi ra ngoài cứ nói là tiểu muội của lão Xích ta. Ai dám bắt nạt ngươi, cứ nói tên ta ra!”
“Linh thú ở Lượng Kiếm Sơn đều là tiểu đệ của ta.” Nó nói tiếp, “Sau này ngươi thích cưỡi ai thì cưỡi, không cần đưa linh thạch. Ai dám đòi linh thạch của ngươi, ta ăn nó.”
Phía trước có một con Bạch Lộc đang bay tới, sau khi thấy Xích Ngân Tiêu thì bay hạ xuống dưới, cung kính nhường đường.
Nào ngờ Xích Ngân Tiêu cũng bay xuống, còn phóng cả người về phía nó. Đệ tử trên lưng Bạch Lộc sợ đến mức run cầm cập, kết quả lại nghe thấy Xích Ngân Tiêu nói: “Run cái gì mà run! Giới thiệu cho các ngươi, đây là tiểu muội của ta.”
Nó quay đầu lại hỏi Tiểu Thiền: “Tiểu muội tên gì ấy nhỉ?”
Bạch Lộc và tu sĩ kia nghệt mặt ra. Tiểu muội ngươi tên gì mà ngươi cũng không biết?
“Tiểu Thiền!” Tiểu Thiền báo tên ngay tức khắc.
“Đã nghe thấy chưa?”
Bạch Lộc vội vã gật đầu.
“Được rồi đấy, cút đi!” Nó vung cánh, quạt ra một cơn gió mạnh, thổi Bạch Lộc và tu sĩ kia bay thẳng ra chỗ khác.
Đệ tử kia thật sự câm nín, rõ ràng hắn đã sắp đến điểm cần đến, ấy vậy lại bị Xích Ngân Tiêu quạt cho một cái đi xa tít tắp, phải vòng lại. Nhưng còn may, hôm nay không mất linh thạch cũng không bỏ mạng, xem ra tâm trạng của Xích Ngân Tiêu rất tốt.
Hắn phải nói lại với những người khác, Xích Ngân Tiêu đã nhận một bé gái làm muội muội.
Bé gái đó tên là gì nhỉ?
Tiểu Thiền, hơi quen tai!
À, đó chính là một trong hai người vừa nhập môn đã được vào nội môn? Vốn dĩ bọn họ vào Hình đường nên nhiều người không còn chú ý tới. Thế nhưng giờ không giống vậy nữa, cô bé đó đã ôm được cái đùi lớn nhất của Lượng Kiếm Sơn này, nhất định phải kể lại với các sư huynh!
Tiểu Thiền là linh thú có thể hóa hình người, cấp bậc của cô bé chắc chắn còn cao hơn Xích Ngân Tiêu cấp tám, thế nhưng tu vi của Tiểu Thiền lại thấp nên thực sự rất mâu thuẫn. Có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc cô bé được linh thú ưu ái.
Tô Lâm An cảm thấy Mục Cẩm Vân đúng là giẫm phải vận cứt chó nên mới thu phục được Tiểu Thiền dễ dàng như vậy.
Kì thực, đường tới ngoại môn rất gần. Dựa vào tốc độ của Xích Ngân Tiêu, chẳng mấy chốc nữa là tới. Nhưng nó muốn nói chuyện với tiểu muội thêm một lúc, đưa cô bé đi giới thiệu với vài người, nên cố tình lượn thêm mấy vòng nữa.
Nó gợi chuyện: “Ngươi tới ngoại môn làm gì?”
Tiểu Thiền: “Các ca ca tỷ tỷ của ta vẫn tu luyện ở ngoại môn.”
Xích Ngân Tiêu vừa nghe vậy thì hai mắt liền phát sáng. Các ca ca tỷ tỷ của Tiểu Thiền, vậy chắc chắn là một đám nhóc đáng yêu vừa nhìn đã khiến nó cảm thấy rất thân thiết đúng không?
Nó ho khan một cái rồi nói: “Vậy ngươi đi thăm bọn họ có mang theo quà không? Ta nói cho ngươi biết, cuộc sống ở ngoại môn rất khổ cực.”
“Linh khí thì ít, phòng thì không đủ, mọi người phải ở chen chúc với nhau.” Nó nói một tràng, nói đến mức Tiểu Thiền cũng phải đỏ mặt.
“Ta… ta đem theo ba viên linh thạch trung phẩm, trong túi còn có mấy cây dược thảo ta để dành không nỡ ăn...”
“Hay để ta về lấy thêm mấy viên linh thạch nữa?”
“Không cần.” Vừa dứt lời, Xích Ngân Tiêu bỗng tăng tốc, hóa thành một luồng sáng trắng xẹt đi. Chỉ trong nháy mắt nó đã đáp xuống, dừng trước mặt một tu sĩ. Đồng phục tu sĩ đó mặc không giống với những người khác. Quần áo trang sức của hắn tinh xảo hơn, khí tức quanh người cũng rất mạnh, vừa nhìn đã biết là kẻ rất lợi hại.
“Đây là Trương Xử Cơ của đỉnh Thiên Quyền, Nguyên Anh kỳ.”
Trương Xử Cơ đang yên đang lành đi trên đường, bỗng nhìn thấy Xích Ngân Tiêu trên không, bèn rẽ ngay vào hướng núi giả để tránh nó, nào ngờ nó không chỉ nhìn thấy mà còn đuổi theo.
Ai cũng biết là không dây vào con chim này được, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng vậy.
Thế nhưng giờ nếu đã đụng phải, chỉ đành cố gắng mà tươi cười chào hỏi. Chỉ mong hôm nay con chim mất nết này tâm trạng tốt, đừng khốn nạn quá.
“Hóa ra là tiền bối Xích Ngân Tiêu.” Hắn mỉm cười hành lễ với Xích Ngân Tiêu.
Nó gật đầu rồi nhấc cánh lên, lông cánh khép lại chỉ thẳng vào Tiểu Thiền: “Trương Xử Cơ, nhìn thấy không, đây là tiểu muội ta mới quen.”
Lúc này Trương Xử Cơ mới nhìn thấy trên lưng nó có người. Không ngờ lại là một cô bé mặc đồng phục đệ tử nội môn, tu vi chỉ mới ở Ngưng Thần kỳ. Trương Xử Cơ lập tức đoán ra cô nhóc này là ai. Vừa nhập môn đã vào được nội môn, tu vi còn kém cỏi chỉ có thể hai huynh muội nọ.
Không ngờ cô nhóc lại được con chim mặt giặc này yêu thích.
“Là Tiểu Thiền à.”
Hắn vừa dứt lời đã nghe thấy Xích Ngân Tiêu gân cổ nói: “Mau khen!” Ta giới thiệu muội muội của ta cho ngươi, ngươi còn không mau khen ngợi. Ngươi có mắt không hả?!
Tô Lâm An vẫn luôn bay ở bên cạnh quan sát, lúc này cười đến mức cong gập cả eo.
Giờ nàng rất thích con chim này, nếu như có thể thu phục nó làm tọa kỵ thì thật tốt. Hình như trước đây Khương Chỉ Khanh cũng có một con chim bự, không biết có phải nó không?
Con chim này thật tốt. Nàng cực kì thích nó.
Sau này khi ra ngoài, nàng chỉ cần đứng làm dáng, con chim này sẽ quát vào mặt người khác: “Nhìn thấy chưa, chủ nhân của ta đấy, khen nàng đi!”
Mới nghĩ thôi đã thấy cuộc đời tươi đẹp rồi.
“Lệnh muội quả đúng là thông minh lanh lợi, nhỏ nhắn đáng yêu, tư chất phi phàm...”
“Được rồi.” Xích Ngân Tiêu phất phất cánh, lại nói: “Quà gặp mặt.”
Trương Xử Cơ vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên mặt.
“Ta thấy phi kiếm trong tay lệnh muội hiện giờ quá tầm thường. Ở đây ta có một thanh phi kiếm Phù Dao có thể lên cấp. Tuy giờ nó mới chỉ là trung cấp trung phẩm, thế nhưng chỉ cần có đủ linh khí và tu vi của chủ nhân tăng lên, nó cũng sẽ lên cấp theo.”
Hắn lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh biếc chỉ dài hơn một thước, nhìn như loại kiếm bỏ túi, nói tiếp: “Diều gặp gió lên chín vạn dặm mây, kiếm trưởng thành sẽ làm nên việc lớn.”
Nói thì mỹ miều như vậy, thế nhưng thực tế để nuôi dưỡng thanh kiếm này phải tiêu tốn bao nhiêu thì không ai biết. Dù sao cũng chẳng ai biết nó là do người nào luyện chế ra. Nó đã đổi chủ mấy lần rồi mới vào tay hắn, hắn nuôi dưỡng một trăm năm, tốn rất nhiều tâm huyết mà vẫn chỉ là một thanh kiếm trung cấp trung phẩm. Hai mươi năm nay, hắn dùng linh thạch linh vật để nuôi mà nó vẫn chẳng có chút biến hóa nào. Lần này xem như Trương Xử Cơ đã từ bỏ.
Hôm nay hắn vốn định đi đấu giá nên mang theo không ít đồ tốt. Nếu như không lấy ra thứ khiến con chim này vừa lòng, chỉ e pháp bảo trữ vật sẽ bị nó bắt mở ra để cướp giật trắng trợn. Hắn dứt khoát lấy thanh kiếm này ra tặng, tuy có chút thịt đau, nhưng thanh kiếm này giống như miếng lườn gà ít thịt nhiều xương, bỏ thì thương mà vương thì tội, chẳng bằng lấy ra để tạo quan hệ.
“Là thanh kiếm này à.” Nhìn thấy kiếm Phù Dao, Tô Lâm An hơi ngạc nhiên.
Thanh kiếm này, năm xưa nàng đã từng sở hữu.
Lần đầu nàng nhìn thấy kiếm Phù Dao, nó mới chỉ là cấp thấp hạ phẩm. Nàng cầm chơi một thời gian, nuôi dưỡng nó từ cấp thấp hạ phẩm lên trung cấp hạ phẩm. Có điều nàng không tu kiếm, chẳng được bao lâu thì chán nên đi nghịch thứ khác, không còn chú ý đến thanh kiếm Phù Dao này nữa.
Về sau, thứ đồ nhỏ nhặt này bị lãng quên, nên nàng cũng không đem theo. Ngẫm lại thì sau khi tông môn bị hủy, những đồ vật này đều bị người khác phân chia sạch. Chỉ không ngờ, thanh kiếm Phù Dao này sau một ngàn năm lại chỉ thăng lên được một phẩm. Đúng là lăn lộn chẳng dễ dàng gì.
“Tốt. Trương Xử Cơ vẫn hiểu chuyện như ngày nào.” Xích Ngân Tiêu khen ngợi Trương Xử Cơ, sau đó dùng mỏ chim quắp lấy thanh kiếm nhỏ ném lên lưng cho Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền vội nói: “Không cần đâu.” Vừa nhìn đã biết đây là bảo vật vô cùng quý giá.
Trương Xử Cơ còn chưa nói gì, Xích Ngân Tiêu đã tiếp lời: “Đây là việc nên làm. Hắn tặng quà ngươi, sau này ca ca ta cũng sẽ tặng quà đáp lễ lại. Cái này gọi là có qua có lại.”
Trương Xử Cơ: “...”
Ngươi sẽ tặng quà đáp lễ lại sao?
Xích Ngân Tiêu lại nói tiếp: “Ta sẽ bớt cướp của ngươi hai lần.” Nói xong nó còn hừ một tiếng, “Không đặt ngươi vào thực đơn đã là quà đáp lễ tốt nhất rồi.”
Trương Xử Cơ vốn vô cùng cạn lời, nghe tới đây lại cười rất thật lòng, “Nói vậy cũng phải.”
Xích Ngân Tiêu muốn Tiểu Thiền nhận lấy, cô bé cũng chỉ đành nhận rồi nói: “Cảm ơn.”
Trương Xử Cơ: “Không cần...”
Hắn chưa dứt lời, Xích Ngân Tiêu đã bay vút lên đồng thời nói: “Không cần cảm ơn, đây là điều nên làm. Được rồi, kế tiếp.”
Trương Xử Cơ còn chưa kịp nói xong mấy chữ “không cần cảm ơn”, Xích Ngân Tiêu đã biến thành một luồng sáng bạc lao đi mất. Hắn đứng tại chỗ lắc đầu, lòng thầm nghĩ không biết kẻ xui xẻo kế tiếp là ai. Mình cũng phải đi nhanh lên, tránh cho lát nữa con chim trời đánh kia cảm thấy thanh kiếm không ổn, quay lại đòi mình bồi thường.
(*)
“Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi!” Xích Ngân Tiêu nhét lông vũ vào tay Tiểu Thiền rồi dùng mỏ quắp cô bé ra khỏi cửa, hất lên cao để Tiểu Thiền đáp xuống trên lưng nó.
Lúc này, lông vũ trên người nó không còn cứng nữa mà giống như một tấm đệm lông vũ mềm mượt. Có điều, sau khi Tiểu Thiền ngồi lên, xung quanh lại có mấy cọng lông dài cứng dựng lên bao quanh, đề phòng cô bé bị ngã từ trên xuống.
Xích Ngân Tiêu mở rộng đôi cánh lớn, bay vút lên trời cao.
Nó vừa bay vừa nói: “Ta nói ngươi nghe, khi ta vừa nhìn thấy ngươi đã cảm thấy rất thân thiết.” Còn một điều nó ngại không nói ra, đó là không chỉ thân thiết, nó còn có chút cảm giác kính nể không rõ vì sao. Chẳng lẽ là do ảo giác?
“Vì ngươi nhỏ quá, nên ban đầu ta không nhìn thấy ngươi.”
“Đúng rồi, ngươi muốn đi đâu?”
“Tới ngoại môn.” Tiểu Thiền bèn đáp.
Xích Ngân Tiêu bay rất cao, cô bé từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy núi cao sông rộng, biển mây cuồn cuộn, tâm trạng cũng hơi kích động.
“À, ngươi mới tới hả? Sau này ngươi ra ngoài cứ nói là tiểu muội của lão Xích ta. Ai dám bắt nạt ngươi, cứ nói tên ta ra!”
“Linh thú ở Lượng Kiếm Sơn đều là tiểu đệ của ta.” Nó nói tiếp, “Sau này ngươi thích cưỡi ai thì cưỡi, không cần đưa linh thạch. Ai dám đòi linh thạch của ngươi, ta ăn nó.”
Phía trước có một con Bạch Lộc đang bay tới, sau khi thấy Xích Ngân Tiêu thì bay hạ xuống dưới, cung kính nhường đường.
Nào ngờ Xích Ngân Tiêu cũng bay xuống, còn phóng cả người về phía nó. Đệ tử trên lưng Bạch Lộc sợ đến mức run cầm cập, kết quả lại nghe thấy Xích Ngân Tiêu nói: “Run cái gì mà run! Giới thiệu cho các ngươi, đây là tiểu muội của ta.”
Nó quay đầu lại hỏi Tiểu Thiền: “Tiểu muội tên gì ấy nhỉ?”
Bạch Lộc và tu sĩ kia nghệt mặt ra. Tiểu muội ngươi tên gì mà ngươi cũng không biết?
“Tiểu Thiền!” Tiểu Thiền báo tên ngay tức khắc.
“Đã nghe thấy chưa?”
Bạch Lộc vội vã gật đầu.
“Được rồi đấy, cút đi!” Nó vung cánh, quạt ra một cơn gió mạnh, thổi Bạch Lộc và tu sĩ kia bay thẳng ra chỗ khác.
Đệ tử kia thật sự câm nín, rõ ràng hắn đã sắp đến điểm cần đến, ấy vậy lại bị Xích Ngân Tiêu quạt cho một cái đi xa tít tắp, phải vòng lại. Nhưng còn may, hôm nay không mất linh thạch cũng không bỏ mạng, xem ra tâm trạng của Xích Ngân Tiêu rất tốt.
Hắn phải nói lại với những người khác, Xích Ngân Tiêu đã nhận một bé gái làm muội muội.
Bé gái đó tên là gì nhỉ?
Tiểu Thiền, hơi quen tai!
À, đó chính là một trong hai người vừa nhập môn đã được vào nội môn? Vốn dĩ bọn họ vào Hình đường nên nhiều người không còn chú ý tới. Thế nhưng giờ không giống vậy nữa, cô bé đó đã ôm được cái đùi lớn nhất của Lượng Kiếm Sơn này, nhất định phải kể lại với các sư huynh!
Tiểu Thiền là linh thú có thể hóa hình người, cấp bậc của cô bé chắc chắn còn cao hơn Xích Ngân Tiêu cấp tám, thế nhưng tu vi của Tiểu Thiền lại thấp nên thực sự rất mâu thuẫn. Có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc cô bé được linh thú ưu ái.
Tô Lâm An cảm thấy Mục Cẩm Vân đúng là giẫm phải vận cứt chó nên mới thu phục được Tiểu Thiền dễ dàng như vậy.
Kì thực, đường tới ngoại môn rất gần. Dựa vào tốc độ của Xích Ngân Tiêu, chẳng mấy chốc nữa là tới. Nhưng nó muốn nói chuyện với tiểu muội thêm một lúc, đưa cô bé đi giới thiệu với vài người, nên cố tình lượn thêm mấy vòng nữa.
Nó gợi chuyện: “Ngươi tới ngoại môn làm gì?”
Tiểu Thiền: “Các ca ca tỷ tỷ của ta vẫn tu luyện ở ngoại môn.”
Xích Ngân Tiêu vừa nghe vậy thì hai mắt liền phát sáng. Các ca ca tỷ tỷ của Tiểu Thiền, vậy chắc chắn là một đám nhóc đáng yêu vừa nhìn đã khiến nó cảm thấy rất thân thiết đúng không?
Nó ho khan một cái rồi nói: “Vậy ngươi đi thăm bọn họ có mang theo quà không? Ta nói cho ngươi biết, cuộc sống ở ngoại môn rất khổ cực.”
“Linh khí thì ít, phòng thì không đủ, mọi người phải ở chen chúc với nhau.” Nó nói một tràng, nói đến mức Tiểu Thiền cũng phải đỏ mặt.
“Ta… ta đem theo ba viên linh thạch trung phẩm, trong túi còn có mấy cây dược thảo ta để dành không nỡ ăn...”
“Hay để ta về lấy thêm mấy viên linh thạch nữa?”
“Không cần.” Vừa dứt lời, Xích Ngân Tiêu bỗng tăng tốc, hóa thành một luồng sáng trắng xẹt đi. Chỉ trong nháy mắt nó đã đáp xuống, dừng trước mặt một tu sĩ. Đồng phục tu sĩ đó mặc không giống với những người khác. Quần áo trang sức của hắn tinh xảo hơn, khí tức quanh người cũng rất mạnh, vừa nhìn đã biết là kẻ rất lợi hại.
“Đây là Trương Xử Cơ của đỉnh Thiên Quyền, Nguyên Anh kỳ.”
Trương Xử Cơ đang yên đang lành đi trên đường, bỗng nhìn thấy Xích Ngân Tiêu trên không, bèn rẽ ngay vào hướng núi giả để tránh nó, nào ngờ nó không chỉ nhìn thấy mà còn đuổi theo.
Ai cũng biết là không dây vào con chim này được, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng vậy.
Thế nhưng giờ nếu đã đụng phải, chỉ đành cố gắng mà tươi cười chào hỏi. Chỉ mong hôm nay con chim mất nết này tâm trạng tốt, đừng khốn nạn quá.
“Hóa ra là tiền bối Xích Ngân Tiêu.” Hắn mỉm cười hành lễ với Xích Ngân Tiêu.
Nó gật đầu rồi nhấc cánh lên, lông cánh khép lại chỉ thẳng vào Tiểu Thiền: “Trương Xử Cơ, nhìn thấy không, đây là tiểu muội ta mới quen.”
Lúc này Trương Xử Cơ mới nhìn thấy trên lưng nó có người. Không ngờ lại là một cô bé mặc đồng phục đệ tử nội môn, tu vi chỉ mới ở Ngưng Thần kỳ. Trương Xử Cơ lập tức đoán ra cô nhóc này là ai. Vừa nhập môn đã vào được nội môn, tu vi còn kém cỏi chỉ có thể hai huynh muội nọ.
Không ngờ cô nhóc lại được con chim mặt giặc này yêu thích.
“Là Tiểu Thiền à.”
Hắn vừa dứt lời đã nghe thấy Xích Ngân Tiêu gân cổ nói: “Mau khen!” Ta giới thiệu muội muội của ta cho ngươi, ngươi còn không mau khen ngợi. Ngươi có mắt không hả?!
Tô Lâm An vẫn luôn bay ở bên cạnh quan sát, lúc này cười đến mức cong gập cả eo.
Giờ nàng rất thích con chim này, nếu như có thể thu phục nó làm tọa kỵ thì thật tốt. Hình như trước đây Khương Chỉ Khanh cũng có một con chim bự, không biết có phải nó không?
Con chim này thật tốt. Nàng cực kì thích nó.
Sau này khi ra ngoài, nàng chỉ cần đứng làm dáng, con chim này sẽ quát vào mặt người khác: “Nhìn thấy chưa, chủ nhân của ta đấy, khen nàng đi!”
Mới nghĩ thôi đã thấy cuộc đời tươi đẹp rồi.
“Lệnh muội quả đúng là thông minh lanh lợi, nhỏ nhắn đáng yêu, tư chất phi phàm...”
“Được rồi.” Xích Ngân Tiêu phất phất cánh, lại nói: “Quà gặp mặt.”
Trương Xử Cơ vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên mặt.
“Ta thấy phi kiếm trong tay lệnh muội hiện giờ quá tầm thường. Ở đây ta có một thanh phi kiếm Phù Dao có thể lên cấp. Tuy giờ nó mới chỉ là trung cấp trung phẩm, thế nhưng chỉ cần có đủ linh khí và tu vi của chủ nhân tăng lên, nó cũng sẽ lên cấp theo.”
Hắn lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh biếc chỉ dài hơn một thước, nhìn như loại kiếm bỏ túi, nói tiếp: “Diều gặp gió lên chín vạn dặm mây, kiếm trưởng thành sẽ làm nên việc lớn.”
Nói thì mỹ miều như vậy, thế nhưng thực tế để nuôi dưỡng thanh kiếm này phải tiêu tốn bao nhiêu thì không ai biết. Dù sao cũng chẳng ai biết nó là do người nào luyện chế ra. Nó đã đổi chủ mấy lần rồi mới vào tay hắn, hắn nuôi dưỡng một trăm năm, tốn rất nhiều tâm huyết mà vẫn chỉ là một thanh kiếm trung cấp trung phẩm. Hai mươi năm nay, hắn dùng linh thạch linh vật để nuôi mà nó vẫn chẳng có chút biến hóa nào. Lần này xem như Trương Xử Cơ đã từ bỏ.
Hôm nay hắn vốn định đi đấu giá nên mang theo không ít đồ tốt. Nếu như không lấy ra thứ khiến con chim này vừa lòng, chỉ e pháp bảo trữ vật sẽ bị nó bắt mở ra để cướp giật trắng trợn. Hắn dứt khoát lấy thanh kiếm này ra tặng, tuy có chút thịt đau, nhưng thanh kiếm này giống như miếng lườn gà ít thịt nhiều xương, bỏ thì thương mà vương thì tội, chẳng bằng lấy ra để tạo quan hệ.
“Là thanh kiếm này à.” Nhìn thấy kiếm Phù Dao, Tô Lâm An hơi ngạc nhiên.
Thanh kiếm này, năm xưa nàng đã từng sở hữu.
Lần đầu nàng nhìn thấy kiếm Phù Dao, nó mới chỉ là cấp thấp hạ phẩm. Nàng cầm chơi một thời gian, nuôi dưỡng nó từ cấp thấp hạ phẩm lên trung cấp hạ phẩm. Có điều nàng không tu kiếm, chẳng được bao lâu thì chán nên đi nghịch thứ khác, không còn chú ý đến thanh kiếm Phù Dao này nữa.
Về sau, thứ đồ nhỏ nhặt này bị lãng quên, nên nàng cũng không đem theo. Ngẫm lại thì sau khi tông môn bị hủy, những đồ vật này đều bị người khác phân chia sạch. Chỉ không ngờ, thanh kiếm Phù Dao này sau một ngàn năm lại chỉ thăng lên được một phẩm. Đúng là lăn lộn chẳng dễ dàng gì.
“Tốt. Trương Xử Cơ vẫn hiểu chuyện như ngày nào.” Xích Ngân Tiêu khen ngợi Trương Xử Cơ, sau đó dùng mỏ chim quắp lấy thanh kiếm nhỏ ném lên lưng cho Tiểu Thiền.
Tiểu Thiền vội nói: “Không cần đâu.” Vừa nhìn đã biết đây là bảo vật vô cùng quý giá.
Trương Xử Cơ còn chưa nói gì, Xích Ngân Tiêu đã tiếp lời: “Đây là việc nên làm. Hắn tặng quà ngươi, sau này ca ca ta cũng sẽ tặng quà đáp lễ lại. Cái này gọi là có qua có lại.”
Trương Xử Cơ: “...”
Ngươi sẽ tặng quà đáp lễ lại sao?
Xích Ngân Tiêu lại nói tiếp: “Ta sẽ bớt cướp của ngươi hai lần.” Nói xong nó còn hừ một tiếng, “Không đặt ngươi vào thực đơn đã là quà đáp lễ tốt nhất rồi.”
Trương Xử Cơ vốn vô cùng cạn lời, nghe tới đây lại cười rất thật lòng, “Nói vậy cũng phải.”
Xích Ngân Tiêu muốn Tiểu Thiền nhận lấy, cô bé cũng chỉ đành nhận rồi nói: “Cảm ơn.”
Trương Xử Cơ: “Không cần...”
Hắn chưa dứt lời, Xích Ngân Tiêu đã bay vút lên đồng thời nói: “Không cần cảm ơn, đây là điều nên làm. Được rồi, kế tiếp.”
Trương Xử Cơ còn chưa kịp nói xong mấy chữ “không cần cảm ơn”, Xích Ngân Tiêu đã biến thành một luồng sáng bạc lao đi mất. Hắn đứng tại chỗ lắc đầu, lòng thầm nghĩ không biết kẻ xui xẻo kế tiếp là ai. Mình cũng phải đi nhanh lên, tránh cho lát nữa con chim trời đánh kia cảm thấy thanh kiếm không ổn, quay lại đòi mình bồi thường.
(*)
Bình luận facebook