Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 56 : Chương 56TIỂU KHÔI
Giữa sườn núi Ly ở ngoại thành phía Bắc.
Sở Tài Nguyên đang nằm khóc lóc trên đất. Tay chân hắn đều bị gãy, máu đã đọng thành một vũng. Vạn Sơn Hồng nằm cách hắn không xa, bị thương còn nặng hơn hắn. Vừa rồi, Vạn Sơn Hồng còn thay hắn đỡ lấy một cú đạp. Đúng vậy, người ta chỉ mới đạp một cú, xương cốt toàn thân Vạn Sơn Hồng đã gãy nát, nằm yên trên đất, không rõ sống chết.
Bạch Vô Thường thì bị người ta trói lại treo ngược trên cây. Trên người gã bị đâm rất nhiều nhát, trên miệng vết thương còn bôi thuốc. Thứ thuốc đó thấm vào miệng vết thương khiến cả người gã tản ra một mùi hương kỳ quái.
Kẻ ác đội mũ trùm đầu kia đang dùng Bạch Vô Thường làm mồi, nhử một con hung thú cấp bảy là ong Sí Vĩ.
Sở Tài Nguyên nằm trên đất, nước mắt tuôn rơi không ngừng, tựa như đang có hai dòng suối lệ ào ạt chảy ra.
Hắn đã nói là không muốn tới đây, ông nội lại khăng khăng bắt hắn đi. Giờ thì hay rồi, mới qua nửa tháng, hắn đã sắp toi mạng. Nửa tháng nay bọn họ đã phải sống thế nào chứ? Ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, muốn tới Lượng Kiếm Sơn tìm người nhưng đến cửa còn không vào nổi, chưởng môn của họ cũng không ra ngoài lần nào. Ba người họ ở nơi đây cực kỳ khốn khổ.
Trước kia ở trấn Thanh Thủy, chỉ ngày đầu tiên vào trấn mới cần nộp linh thạch, về sau nếu như ở lại sinh sống thì sẽ không cần nộp nữa. Thế nhưng ở đây thì khác. Nơi này ngày nào cũng phải nộp linh thạch, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.
Bị đuổi ra khỏi thành, ở ngoài vô cùng nguy hiểm. Khắp thành Danh Kiếm có vô số tu sĩ có tu vi Kim Đan kỳ trở lên, thậm chí cả Nguyên Anh kỳ bọn họ cũng gặp không hề ít. Ở nơi đây, tu vi của họ hoàn toàn xếp chót, mấy gã sai vặt trong các quán ăn có khi còn lợi hại hơn họ. Đến ngay cả Bạch Vô Thường là Kim Đan kỳ mà cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Mấy ngày trước, họ không còn linh thạch nên ra ngoài thử vận may. Ở vùng phía Nam thành nguy hiểm tương đối ít, bọn họ loanh quanh ở đó xem có thể hái được ít linh thảo không.
Kết quả là, vận may của họ cũng không tệ, hái được tận hai gốc linh thảo, nhưng không ngờ lại bị kẻ khác ngấp nghé. Kẻ đó không chỉ cướp linh thảo của họ, còn bắt họ tới núi Ly ở phía Bắc thành để làm mồi nhử thú. Giờ gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe, cuối cùng Sở Tài Nguyên nghĩ tới củ cải đại tiên, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Củ cải đại tiên cứu mạng, cứu ta!”
Một lát sau, dây thừng đang trói Bạch Vô Thường bỗng khẽ rung lên.
Bạch Vô Thường đang ngất xỉu bị đánh thức, con ngươi gã chuyển động, sau đó vẻ mặt lộ rõ sự hoảng sợ. Gã thấy trên ngọn cây, có một con ong màu sắc sặc sỡ lớn chừng đầu ngón tay đang nhìn mình chằm chằm.
Ong cái Sí Vĩ cấp bảy! Loài ong Sí Vĩ rất khó thuần hóa, trừ phi nuôi dưỡng từ lúc chúng vừa sinh ra thì mới có cơ may thuần hóa được. Thế nhưng, sao có thể dễ dàng gặp được ấu trùng mới sinh chứ, trừ phi tạo điều kiện để thu hút trùng cái tới sinh nở.
Trên người Bạch Vô Thường có một mùi hương lạ và trên người gã còn có vô vàn vết thương, tựa như một cái tổ ong.
Kẻ đó muốn ong Sí Vĩ làm tổ trên người gã!
Trong người con trùng cái này có rất nhiều trứng ấu trùng. Chúng sẽ làm tổ rồi hút khô máu thịt của gã, ăn sạch tủy não gã. Gã sẽ không chết ngay được mà còn phải sống và chịu nỗi đau đớn ấy suốt một tháng, cuối cùng bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ xương khô.
Vừa nghĩ tới đây, Bạch Vô Thường kinh hãi, hận không thể tự sát ngay.
Sao gã lại bị quỷ ám, theo Mục Cẩm Vân tới đây chứ?
Sao gã lại không bỏ mặc Vạn Sơn Hồng và Sở Tài Nguyên rồi tự mình chạy trốn, chỉ vì đã lập lời thề tâm ma phải bảo vệ các đệ tử Tàng Kiếm Sơn? Kết quả, bọn họ lại chết nhanh hơn, còn gã thì phải chịu sự tra tấn hành hạ.
May là Tiểu Khôi đã độn thổ chạy trốn được. Nhưng nó chỉ là một con linh thú cấp năm, sao có thể tồn tại ở nơi đây...
Thật hối hận!
Giờ Mục Cẩm Vân đã là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn, có thể ở trốn luôn trong đó không ra ngoài. Hắn không giải độc cho gã, gã cũng hết cách. Vậy mà gã vẫn ngốc nghếch tiếp tục bảo vệ Vạn Sơn Hồng và Sở Tài Nguyên!
Nhưng giờ hối hận chẳng ích gì.
Con ong Sí Vĩ kia đã nhìn thấy gã!
Tô Lâm An mở rộng thần thức, nàng biết bọn họ đang trong cảnh nguy hiểm cận kề.
Phi kiếm giãy ra khỏi vòng ôm của Tiểu Thiền, vèo một cái bay đi.
Tiểu Thiền phát hoảng, suýt chút nữa đã đứng lên khỏi người mèo Vân đuổi theo.
“A, Kiếm bà bà!”
Mèo Vân cũng tăng tốc, đuổi theo phi kiếm.
Tuy bây giờ nguyên thần của Tô Lâm An đã khôi phục rất nhiều, thế nhưng thanh kiếm gãy này vẫn chỉ là kiếm gãy, cho dù đã được bọc một lớp sắt có thể chém người thì ở trong vẫn yếu ớt như trước. Khi nàng dùng nguyên thần khống chế nó, phát hiện thanh kiếm có phần không chịu nổi sức mạnh nguyên thần của mình. Vì vậy nàng bay cũng không quá nhanh, mèo Vân dễ dàng đuổi theo kịp.
Nhưng lúc gần tới nơi, đột nhiên có một kẻ mặc đồ đen đội mũ trùm đầu bay ra từ phía sau gốc cây, đồng thời quát lên lạnh lùng: “Cút!”
Kẻ nào dám đi vào kết giới trận pháp mà hắn đã bố trí một bước, hắn sẽ giết kẻ đó!
Tô Lâm An nhắm thẳng mũi kiếm vào hắn.
Tiểu Thiền hiểu ý của Kiếm bà bà, nó muốn tấn công kẻ đó!
Lẽ nào, đám người Bạch trưởng lão đã bị hắn bắt!
Ở phía trước có trận pháp, Tiểu Thiền không cảm nhận được hơi thở của Bạch trưởng lão và hai người còn lại. Thế nhưng cô bé tin kiếm linh, vì vậy không hề nghi ngờ mà quát lên: “Ngươi thả Bạch trưởng lão ra!”
“Ha ha, Ngưng Thần kỳ?”
Chỉ là một con kiến Ngưng Thần kỳ mà cũng dám lớn lối quát hắn?
“Ồ? Còn là đệ tử nội môn của Lượng Kiếm Sơn.” Người đàn ông mặc đồ đen trầm lặng trong chốc lát rồi nói, “Ta đếm đến ba mà ngươi còn chưa rời khỏi, giết không tha!”
Vào đúng lúc này, Tiểu Thiền cảm nhận được hơi thở của Tiểu Khôi.
Tiểu Khôi đang đào đất ở phía dưới.
Người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh một tiếng, giẫm mạnh xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất xuất hiện một khe hở sâu hoắm, Tiểu Khôi đang đào đất bị một bàn tay vô hình túm lấy giơ lên cao, trực tiếp bóp nát bằng một chưởng!
Tiểu Khôi vốn có thể chạy trốn, thế nhưng nó lo lắng cho Bạch Vô Thường, nên lại đào đất trở về. Nhưng nó chỉ là một con linh thú cấp năm, không thể tránh được thần thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cứ vậy bị tên mặc đồ đen phát hiện ra, bóp nát thành một đống bầy nhầy.
“Tiểu Khôi!” Tiểu Thiền kêu lên một tiếng rồi bật khóc. Cô bé lấy một tờ linh phù từ vòng tay trữ vật ra, dùng linh khí kích hoạt rồi lập tức ném ra ngoài.
Tên mặc đồ đen vốn không hề chú ý. Khi tờ linh phù đó cháy trước mặt hắn và hóa thành một ngọn lửa lớn cuồn cuộn thì mặt hắn mới hơi biến sắc, “Phù tấn công của Nguyên Anh kỳ, Liệt Diễm Phần Thiên!”
Con nhóc này, tu vi chỉ mới chỉ ở Ngưng Thần kỳ mà lại có lá linh phù có uy lực lớn tới vậy!
Áo bào trên người hắn bỗng bay lên. Chiếc áo đen tựa như một đám mây bao phủ lấy cả người hắn. Đợi sau khi ngọn lửa đã tắt, kẻ đó mới bước ra từ trong đám cháy. Bộ đồ đen trên người hắn bị đốt thủng lỗ chỗ, mà giọng của hắn lại càng thêm âm trầm hơn, “Ngươi làm hỏng pháp bảo của ta, đi chết đi!”
Hắn thi triển uy áp thần hồn, khoảng cách lớn về thực lực khiến hắn có thể trực tiếp nghiền áp Tiểu Thiền. Nhưng hắn không ngờ được, nguyên thần của Tiểu Thiền không yếu đuối như thể xác, bởi vì cô bé chính là linh thú đã sống ngàn năm.
Ngay cả mèo Vân cũng phải thét lên một tiếng chói tai, lông mèo trắng trên người bay tán loạn, giống như những kim châm dày đặc phóng về phía tên mặc đồ đen.
Tên mặc đồ đen hơi hoảng hốt.
Hắn biết con mèo Vân đó là linh thú của Lượng Kiếm Sơn, là tọa kỵ trong tông môn. Lượng Kiếm Sơn có một con linh thú cấp tám có tính nết thất thường, điều này khiến nó trở thành thủ lĩnh của đám linh thú. Đám linh thú cao cấp của Lượng Kiếm Sơn đều vô cùng quái dị. Rõ ràng là linh thú cấp cao, về cơ bản đã nhận chủ hết nhưng lại thích làm tọa kỵ cho thuê trong tông môn, thỉnh thoảng sẽ đi bắt nạt vài đệ tử, ngay cả chủ nhân của chúng cũng không thể quản được. Dù sao chúng cũng có ô dù ở trên, là linh thú cấp tám Xích Ngân Tiêu.
Con nhóc chết tiệt này tu vi chỉ mới Ngưng Thần kỳ, chắc chắn không phải là chủ của con mèo Vân cấp bảy. Có lẽ con bé đã trả linh thạch để thuê con mèo Vân này chở ra ngoài. Dựa theo lẽ thường, nó chắc chắn không quan tâm tới sự sống chết của đệ tử, hôm nay sao lại...
Không thể để chúng làm hỏng
chuyện tốt của mình.
Thần thức của hắn phát hiện thấy con ong Sí Vĩ kia vẫn đậu ở đó, không hề có động tĩnh gì thì có hơi sốt ruột.
Nó rất cẩn thận.
Mùi hương kỳ lạ đã dẫn nó tới, nhưng nó lại do dự không tiến vào. Đúng vào lúc vẫn đang xoắn xuýt thì ong Sí Vĩ bỗng khẽ động cánh rồi quay đầu nhìn về phương xa.
Hình như nó đã nghe thấy âm thanh kỳ quái nào đó.
Ngay cả tổ ong hấp dẫn ở phía dưới cũng không còn lực hấp dẫn đối với nó.
Tên mặc áo đen ngay tức khắc nổi cơn tam bành. Sau khi dùng vũ khí chặn lại mao châm của mèo Vân, hắn cởi mũ trùm ra. Nhưng cỡi mũ rồi, trên mặt hắn vẫn còn đeo một chiếc mặt nạ che kín mặt mình.
Hắn xoay tròn chiếc mũ trùm trong tay, lập tức có một đám bươm bướm màu hồng bay ra từ đó. Cánh bướm bay lượn dập dềnh như cánh hoa đang cuốn theo chiều gió.
Kẻ này là một ngự thú sư có tu vi Nguyên Anh kỳ, thứ hắn vừa thả ra là bướm Khô Diệp. Tuy chỉ mới cấp sáu, nhưng lại xuất hiện thành đàn. Một khi bị bướm Khô Diệp vây lấy cơ thể sẽ bị phong hóa và khô héo ngay tức khắc, giống như lá cây khô.
Ngự thú sư có thể nuôi được bướm Khô Diệp chắc chắn là đi theo con đường tu ma. Chẳng trách hắn muốn bắt được ong Sí Vĩ. Nuôi ong Sí Vĩ chung với bướm Khô Diệp sẽ có xác suất sinh ra linh thú cấp tám - ong Chi Linh.
Đó là linh thú có sức mạnh tương đương với Xích Ngân Tiêu, khi đối mặt với tu sĩ Độ Kiếp kỳ vẫn có sức để đánh một trận.
Trước kia, ở nơi Tô Lâm An sống cũng có rất nhiều bướm Khô Diệp. Có điều, nàng nuôi chúng chỉ vì đẹp. Trong u cốc tĩnh mịch, cỏ thơm tươi tốt, đàn bướm màu hồng nhẹ nhàng bay múa thành từng đàn, thật đẹp biết bao.
Thấy đối phương dùng cách tấn công như vậy, Tô Lâm An liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy đám bướm Khô Diệp này rất đáng sợ, nhưng là linh thú thì đều thích Tiểu Thiền, cho dù là bướm Khô Diệp cũng không ngoại lệ.
Lúc này, đàn bướm Khô Diệp bay ra từ mũ trùm của kẻ kia lao ào ào về phía Tiểu Thiền.
Mèo Vân sợ tới mức xù lông, định chở Tiểu Thiền chạy đi. Nhưng Tiểu Thiền không muốn trốn. Cô bé hít sâu một hơi, vuốt lại lông cho mèo Vân rồi nói: “Ta phải báo thù cho Tiểu Khôi!”
“Ta còn phải báo thù cho họ!”
(*)
Giữa sườn núi Ly ở ngoại thành phía Bắc.
Sở Tài Nguyên đang nằm khóc lóc trên đất. Tay chân hắn đều bị gãy, máu đã đọng thành một vũng. Vạn Sơn Hồng nằm cách hắn không xa, bị thương còn nặng hơn hắn. Vừa rồi, Vạn Sơn Hồng còn thay hắn đỡ lấy một cú đạp. Đúng vậy, người ta chỉ mới đạp một cú, xương cốt toàn thân Vạn Sơn Hồng đã gãy nát, nằm yên trên đất, không rõ sống chết.
Bạch Vô Thường thì bị người ta trói lại treo ngược trên cây. Trên người gã bị đâm rất nhiều nhát, trên miệng vết thương còn bôi thuốc. Thứ thuốc đó thấm vào miệng vết thương khiến cả người gã tản ra một mùi hương kỳ quái.
Kẻ ác đội mũ trùm đầu kia đang dùng Bạch Vô Thường làm mồi, nhử một con hung thú cấp bảy là ong Sí Vĩ.
Sở Tài Nguyên nằm trên đất, nước mắt tuôn rơi không ngừng, tựa như đang có hai dòng suối lệ ào ạt chảy ra.
Hắn đã nói là không muốn tới đây, ông nội lại khăng khăng bắt hắn đi. Giờ thì hay rồi, mới qua nửa tháng, hắn đã sắp toi mạng. Nửa tháng nay bọn họ đã phải sống thế nào chứ? Ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, muốn tới Lượng Kiếm Sơn tìm người nhưng đến cửa còn không vào nổi, chưởng môn của họ cũng không ra ngoài lần nào. Ba người họ ở nơi đây cực kỳ khốn khổ.
Trước kia ở trấn Thanh Thủy, chỉ ngày đầu tiên vào trấn mới cần nộp linh thạch, về sau nếu như ở lại sinh sống thì sẽ không cần nộp nữa. Thế nhưng ở đây thì khác. Nơi này ngày nào cũng phải nộp linh thạch, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.
Bị đuổi ra khỏi thành, ở ngoài vô cùng nguy hiểm. Khắp thành Danh Kiếm có vô số tu sĩ có tu vi Kim Đan kỳ trở lên, thậm chí cả Nguyên Anh kỳ bọn họ cũng gặp không hề ít. Ở nơi đây, tu vi của họ hoàn toàn xếp chót, mấy gã sai vặt trong các quán ăn có khi còn lợi hại hơn họ. Đến ngay cả Bạch Vô Thường là Kim Đan kỳ mà cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Mấy ngày trước, họ không còn linh thạch nên ra ngoài thử vận may. Ở vùng phía Nam thành nguy hiểm tương đối ít, bọn họ loanh quanh ở đó xem có thể hái được ít linh thảo không.
Kết quả là, vận may của họ cũng không tệ, hái được tận hai gốc linh thảo, nhưng không ngờ lại bị kẻ khác ngấp nghé. Kẻ đó không chỉ cướp linh thảo của họ, còn bắt họ tới núi Ly ở phía Bắc thành để làm mồi nhử thú. Giờ gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe, cuối cùng Sở Tài Nguyên nghĩ tới củ cải đại tiên, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Củ cải đại tiên cứu mạng, cứu ta!”
Một lát sau, dây thừng đang trói Bạch Vô Thường bỗng khẽ rung lên.
Bạch Vô Thường đang ngất xỉu bị đánh thức, con ngươi gã chuyển động, sau đó vẻ mặt lộ rõ sự hoảng sợ. Gã thấy trên ngọn cây, có một con ong màu sắc sặc sỡ lớn chừng đầu ngón tay đang nhìn mình chằm chằm.
Ong cái Sí Vĩ cấp bảy! Loài ong Sí Vĩ rất khó thuần hóa, trừ phi nuôi dưỡng từ lúc chúng vừa sinh ra thì mới có cơ may thuần hóa được. Thế nhưng, sao có thể dễ dàng gặp được ấu trùng mới sinh chứ, trừ phi tạo điều kiện để thu hút trùng cái tới sinh nở.
Trên người Bạch Vô Thường có một mùi hương lạ và trên người gã còn có vô vàn vết thương, tựa như một cái tổ ong.
Kẻ đó muốn ong Sí Vĩ làm tổ trên người gã!
Trong người con trùng cái này có rất nhiều trứng ấu trùng. Chúng sẽ làm tổ rồi hút khô máu thịt của gã, ăn sạch tủy não gã. Gã sẽ không chết ngay được mà còn phải sống và chịu nỗi đau đớn ấy suốt một tháng, cuối cùng bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ xương khô.
Vừa nghĩ tới đây, Bạch Vô Thường kinh hãi, hận không thể tự sát ngay.
Sao gã lại bị quỷ ám, theo Mục Cẩm Vân tới đây chứ?
Sao gã lại không bỏ mặc Vạn Sơn Hồng và Sở Tài Nguyên rồi tự mình chạy trốn, chỉ vì đã lập lời thề tâm ma phải bảo vệ các đệ tử Tàng Kiếm Sơn? Kết quả, bọn họ lại chết nhanh hơn, còn gã thì phải chịu sự tra tấn hành hạ.
May là Tiểu Khôi đã độn thổ chạy trốn được. Nhưng nó chỉ là một con linh thú cấp năm, sao có thể tồn tại ở nơi đây...
Thật hối hận!
Giờ Mục Cẩm Vân đã là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn, có thể ở trốn luôn trong đó không ra ngoài. Hắn không giải độc cho gã, gã cũng hết cách. Vậy mà gã vẫn ngốc nghếch tiếp tục bảo vệ Vạn Sơn Hồng và Sở Tài Nguyên!
Nhưng giờ hối hận chẳng ích gì.
Con ong Sí Vĩ kia đã nhìn thấy gã!
Tô Lâm An mở rộng thần thức, nàng biết bọn họ đang trong cảnh nguy hiểm cận kề.
Phi kiếm giãy ra khỏi vòng ôm của Tiểu Thiền, vèo một cái bay đi.
Tiểu Thiền phát hoảng, suýt chút nữa đã đứng lên khỏi người mèo Vân đuổi theo.
“A, Kiếm bà bà!”
Mèo Vân cũng tăng tốc, đuổi theo phi kiếm.
Tuy bây giờ nguyên thần của Tô Lâm An đã khôi phục rất nhiều, thế nhưng thanh kiếm gãy này vẫn chỉ là kiếm gãy, cho dù đã được bọc một lớp sắt có thể chém người thì ở trong vẫn yếu ớt như trước. Khi nàng dùng nguyên thần khống chế nó, phát hiện thanh kiếm có phần không chịu nổi sức mạnh nguyên thần của mình. Vì vậy nàng bay cũng không quá nhanh, mèo Vân dễ dàng đuổi theo kịp.
Nhưng lúc gần tới nơi, đột nhiên có một kẻ mặc đồ đen đội mũ trùm đầu bay ra từ phía sau gốc cây, đồng thời quát lên lạnh lùng: “Cút!”
Kẻ nào dám đi vào kết giới trận pháp mà hắn đã bố trí một bước, hắn sẽ giết kẻ đó!
Tô Lâm An nhắm thẳng mũi kiếm vào hắn.
Tiểu Thiền hiểu ý của Kiếm bà bà, nó muốn tấn công kẻ đó!
Lẽ nào, đám người Bạch trưởng lão đã bị hắn bắt!
Ở phía trước có trận pháp, Tiểu Thiền không cảm nhận được hơi thở của Bạch trưởng lão và hai người còn lại. Thế nhưng cô bé tin kiếm linh, vì vậy không hề nghi ngờ mà quát lên: “Ngươi thả Bạch trưởng lão ra!”
“Ha ha, Ngưng Thần kỳ?”
Chỉ là một con kiến Ngưng Thần kỳ mà cũng dám lớn lối quát hắn?
“Ồ? Còn là đệ tử nội môn của Lượng Kiếm Sơn.” Người đàn ông mặc đồ đen trầm lặng trong chốc lát rồi nói, “Ta đếm đến ba mà ngươi còn chưa rời khỏi, giết không tha!”
Vào đúng lúc này, Tiểu Thiền cảm nhận được hơi thở của Tiểu Khôi.
Tiểu Khôi đang đào đất ở phía dưới.
Người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh một tiếng, giẫm mạnh xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất xuất hiện một khe hở sâu hoắm, Tiểu Khôi đang đào đất bị một bàn tay vô hình túm lấy giơ lên cao, trực tiếp bóp nát bằng một chưởng!
Tiểu Khôi vốn có thể chạy trốn, thế nhưng nó lo lắng cho Bạch Vô Thường, nên lại đào đất trở về. Nhưng nó chỉ là một con linh thú cấp năm, không thể tránh được thần thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cứ vậy bị tên mặc đồ đen phát hiện ra, bóp nát thành một đống bầy nhầy.
“Tiểu Khôi!” Tiểu Thiền kêu lên một tiếng rồi bật khóc. Cô bé lấy một tờ linh phù từ vòng tay trữ vật ra, dùng linh khí kích hoạt rồi lập tức ném ra ngoài.
Tên mặc đồ đen vốn không hề chú ý. Khi tờ linh phù đó cháy trước mặt hắn và hóa thành một ngọn lửa lớn cuồn cuộn thì mặt hắn mới hơi biến sắc, “Phù tấn công của Nguyên Anh kỳ, Liệt Diễm Phần Thiên!”
Con nhóc này, tu vi chỉ mới chỉ ở Ngưng Thần kỳ mà lại có lá linh phù có uy lực lớn tới vậy!
Áo bào trên người hắn bỗng bay lên. Chiếc áo đen tựa như một đám mây bao phủ lấy cả người hắn. Đợi sau khi ngọn lửa đã tắt, kẻ đó mới bước ra từ trong đám cháy. Bộ đồ đen trên người hắn bị đốt thủng lỗ chỗ, mà giọng của hắn lại càng thêm âm trầm hơn, “Ngươi làm hỏng pháp bảo của ta, đi chết đi!”
Hắn thi triển uy áp thần hồn, khoảng cách lớn về thực lực khiến hắn có thể trực tiếp nghiền áp Tiểu Thiền. Nhưng hắn không ngờ được, nguyên thần của Tiểu Thiền không yếu đuối như thể xác, bởi vì cô bé chính là linh thú đã sống ngàn năm.
Ngay cả mèo Vân cũng phải thét lên một tiếng chói tai, lông mèo trắng trên người bay tán loạn, giống như những kim châm dày đặc phóng về phía tên mặc đồ đen.
Tên mặc đồ đen hơi hoảng hốt.
Hắn biết con mèo Vân đó là linh thú của Lượng Kiếm Sơn, là tọa kỵ trong tông môn. Lượng Kiếm Sơn có một con linh thú cấp tám có tính nết thất thường, điều này khiến nó trở thành thủ lĩnh của đám linh thú. Đám linh thú cao cấp của Lượng Kiếm Sơn đều vô cùng quái dị. Rõ ràng là linh thú cấp cao, về cơ bản đã nhận chủ hết nhưng lại thích làm tọa kỵ cho thuê trong tông môn, thỉnh thoảng sẽ đi bắt nạt vài đệ tử, ngay cả chủ nhân của chúng cũng không thể quản được. Dù sao chúng cũng có ô dù ở trên, là linh thú cấp tám Xích Ngân Tiêu.
Con nhóc chết tiệt này tu vi chỉ mới Ngưng Thần kỳ, chắc chắn không phải là chủ của con mèo Vân cấp bảy. Có lẽ con bé đã trả linh thạch để thuê con mèo Vân này chở ra ngoài. Dựa theo lẽ thường, nó chắc chắn không quan tâm tới sự sống chết của đệ tử, hôm nay sao lại...
Không thể để chúng làm hỏng
chuyện tốt của mình.
Thần thức của hắn phát hiện thấy con ong Sí Vĩ kia vẫn đậu ở đó, không hề có động tĩnh gì thì có hơi sốt ruột.
Nó rất cẩn thận.
Mùi hương kỳ lạ đã dẫn nó tới, nhưng nó lại do dự không tiến vào. Đúng vào lúc vẫn đang xoắn xuýt thì ong Sí Vĩ bỗng khẽ động cánh rồi quay đầu nhìn về phương xa.
Hình như nó đã nghe thấy âm thanh kỳ quái nào đó.
Ngay cả tổ ong hấp dẫn ở phía dưới cũng không còn lực hấp dẫn đối với nó.
Tên mặc áo đen ngay tức khắc nổi cơn tam bành. Sau khi dùng vũ khí chặn lại mao châm của mèo Vân, hắn cởi mũ trùm ra. Nhưng cỡi mũ rồi, trên mặt hắn vẫn còn đeo một chiếc mặt nạ che kín mặt mình.
Hắn xoay tròn chiếc mũ trùm trong tay, lập tức có một đám bươm bướm màu hồng bay ra từ đó. Cánh bướm bay lượn dập dềnh như cánh hoa đang cuốn theo chiều gió.
Kẻ này là một ngự thú sư có tu vi Nguyên Anh kỳ, thứ hắn vừa thả ra là bướm Khô Diệp. Tuy chỉ mới cấp sáu, nhưng lại xuất hiện thành đàn. Một khi bị bướm Khô Diệp vây lấy cơ thể sẽ bị phong hóa và khô héo ngay tức khắc, giống như lá cây khô.
Ngự thú sư có thể nuôi được bướm Khô Diệp chắc chắn là đi theo con đường tu ma. Chẳng trách hắn muốn bắt được ong Sí Vĩ. Nuôi ong Sí Vĩ chung với bướm Khô Diệp sẽ có xác suất sinh ra linh thú cấp tám - ong Chi Linh.
Đó là linh thú có sức mạnh tương đương với Xích Ngân Tiêu, khi đối mặt với tu sĩ Độ Kiếp kỳ vẫn có sức để đánh một trận.
Trước kia, ở nơi Tô Lâm An sống cũng có rất nhiều bướm Khô Diệp. Có điều, nàng nuôi chúng chỉ vì đẹp. Trong u cốc tĩnh mịch, cỏ thơm tươi tốt, đàn bướm màu hồng nhẹ nhàng bay múa thành từng đàn, thật đẹp biết bao.
Thấy đối phương dùng cách tấn công như vậy, Tô Lâm An liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy đám bướm Khô Diệp này rất đáng sợ, nhưng là linh thú thì đều thích Tiểu Thiền, cho dù là bướm Khô Diệp cũng không ngoại lệ.
Lúc này, đàn bướm Khô Diệp bay ra từ mũ trùm của kẻ kia lao ào ào về phía Tiểu Thiền.
Mèo Vân sợ tới mức xù lông, định chở Tiểu Thiền chạy đi. Nhưng Tiểu Thiền không muốn trốn. Cô bé hít sâu một hơi, vuốt lại lông cho mèo Vân rồi nói: “Ta phải báo thù cho Tiểu Khôi!”
“Ta còn phải báo thù cho họ!”
(*)
Bình luận facebook