Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-53
Chương 53 : Chương 53XÍCH NGÂN TIÊU
Tô Lâm An thấy không vui với cái tên mà Tiểu Thiền đặt cho.
Thế là, nàng điều khiển phi kiếm, dùng chuôi kiếm gõ nhẹ lên đầu Tiểu Thiền. Kết quả cô bé lại ôm đầu cười khanh khách.
Tô Lâm An: “...”
“Kiếm bà bà, để ta đưa bà đi tham quan động phủ của ta nhé.” Cô bé thử chạm nhẹ vào chuôi kiếm, thấy phi kiếm không có ý rời đi thì mau chóng cầm lấy. Tiểu Thiền nghĩ nếu mình xách kiếm đi thì không tôn trọng kiếm. Cô bé nghĩ ngợi một lát, bèn gác kiếm lên khuỷu tay rồi đi.
Tô Lâm An: “Đi mệt quá, cuối cùng cũng có thể nghỉ chân.”
Động phủ của Tiểu Thiền giống hệt Mục Cẩm Vân, không có gì khác biệt.
“Ở đây có suối nguồn linh khí đó!” Tiểu Thiền nhấc đệm hương bồ trước giường ra rồi nói, “Bà xem, ở đây này. Mỗi tháng phải đặt một viên linh thạch trung phẩm vào trong, nếu không linh khí sẽ không tràn ra đâu.”
Cô bé lại đi tìm tay nải, lấy linh thạch như đang dâng bảo bối ra, “Vừa vào tông môn đã phát cho mười viên linh thạch trung phẩm, có thể giúp chúng ta tu luyện được mười tháng!”
Khi nói những lời này, cô bé tràn đầy phấn khởi. Nói một hồi cô bé lại thở dài như bà cụ non, “Thực ra những thứ mà ta nói chắc bà cũng biết cả rồi, nhưng khi nào bà về nhớ nói với ca ca, nếu không đủ linh thạch thì ta có thể đưa cho huynh ấy dùng trước.”
“Tốc độ tu luyện của ca ca quá nhanh, lần bế quan này chắc chắn sẽ đột phá được mấy tầng! Trước kia, tu vi của huynh ấy không cao chính là vì linh khí hấp thụ được mỗi ngày quá ít, tất cả đều do ta...”
Những lời phía sau, Tiểu Thiền không nói tiếp nữa.
Bởi cô bé đã hứa với ca ca, sau khi ra ngoài, dù cho là với ai, ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào đều không được để lộ
chuyện mình có thể nhả ra linh khí. Chuyện cô bé là tằm, không được hé ra dù chỉ một chữ.
“Ta cũng phải tu luyện thôi.” Tiểu Thiền đang định ngồi lên đệm hương bồ, kết quả thanh kiếm trong tay đột nhiên bay lên đệm, làm cô bé thiếu chút nữa giật nảy mình.
“Kiếm bà bà, bà định làm gì vậy?”
Tô Lâm An bay ra ngoài phòng. Vừa rồi ham muốn kể lể của Tiểu Thiền quá mạnh, ôm lấy nàng nói ríu ra ríu rít không ngừng. Nghĩ cũng phải, dạo gần đây cô bé vẫn luôn tu luyện một mình ở trong phòng, trong lòng hẳn cũng hơi cô đơn sợ hãi, vì vậy Tô Lâm An không ngắt lời nó.
Tuy nàng rất sốt ruột, nhưng cũng không gấp đến nỗi không bầu bạn được với nhóc con này.
Giờ cô bé lại muốn tu luyện, nên Tô Lâm An không chịu, nàng muốn Tiểu Thiền đưa nàng đi tìm Sở Tài Nguyên.
Thấy Kiếm bà bà bay ra khỏi phòng, Tiểu Thiền vội vàng đuổi theo.
Ra ngoài vườn, Tiểu Thiền thấy mũi kiếm của Kiếm bà bà chỉ xuống đất, viết ra vài chữ.
Mới đầu cô bé còn tưởng Kiếm bà bà muốn chỉ điểm mình vài thứ về kiếm pháp, nhìn một hồi mới ồ lên, “Kiếm bà bà, bà viết chữ ‘ta’!” Cô bé liều hiểu ra, hóa ra Kiếm bà bà có chuyện muốn nói với mình.
Tiểu Thiền càng vui hơn, dứt khoát ngồi ở một bên chống cằm nhìn không chớp mắt.
Chúng, ta, đi, tìm, Sở, Tài, Nguyên...
Chúng ta đi tìm Sở Tài Nguyên?
Kiếm bà bà muốn tìm Sở Tài Nguyên?
Nghĩ ngợi một lát, Tiểu Thiền đứng dậy, “Ta cũng muốn tới thăm các sư huynh sư tỷ và cả Cửu sư đệ nữa.”
Bọn họ đã tới đây hơn nửa tháng, cô bé lại chưa một lần ghé thăm, cũng không biết giờ những người khác sống thế nào.
Vốn định đợi ca ca xuất quan rồi đưa mình đi, thế nhưng xem ra, tạm thời Cẩm Vân ca ca không thể ra ngoài được.
Vì vậy ca ca để Kiếm bà bà đi thăm mọi người với mình sao?
Tiểu Thiền tự động suy diễn, sau đó cô bé gật đầu, “Vậy đợi ta lấy chút đồ.”
“Ta muốn tặng quà cho mọi người!” Tiểu Thiền lấy hai viên linh thạch trung phẩm ra, nghĩ ngợi một chút, lại lấy thêm một viên nữa. Ba viên linh thạch nặng trịch được cô bé cất trong túi chứa đồ màu xanh do tông môn phát cho.
Trong túi còn có một minh bài thân phận và hai bình đan dược, tất cả đều là đồ do tông môn phát. Trong mỗi bình đan dược có mười viên dược hoàn, chia thành hai loại Tụ Linh đan và Bồi Nguyên đan.
Còn có một thanh kiếm Diệu Thạch thượng phẩm sơ cấp. Mỗi đệ tử nội môn đều có một thanh, sau khi cô bé cầm về vẫn chưa dùng bao giờ.
Tuy là sơ cấp nhưng cũng là thượng phẩm, tu vi phải đến Ngưng Thần hậu kỳ mới có thể điều khiển. Giờ cô bé cầm cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn.
Trong động phủ này của Tiểu Thiền còn có một mảnh vườn trồng linh dược. Chủ nhân trước đây đã trồng dược thảo nhưng chưa thu hoạch hết, ở góc vườn vẫn còn vài cây thảo dược cấp thấp. Cô bé đào lấy một vài cây rồi cho hết vào túi chứa đồ.
Mấy hôm trước cô bé còn không nỡ ăn, hôm nay lại chịu mang đi tặng người khác.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tiểu Thiền đưa Kiếm bà bà cùng ra ngoài.
Cô bé là đệ tử nội môn, muốn ra ngoài chỉ cần làm thủ tục đăng ký là được. Đệ tử phụ trách việc đăng ký có ý muốn làm thân với Tiểu Thiền, chủ động nói với cô bé: “Tiểu Thiền sư muội muốn tới ngoại môn à? Giờ tu vi của muội mới là Ngưng Thần kỳ, nếu tự qua đó rất phiền phức.”
Tiểu Thiền trả lời: “Nhìn cũng không xa mà, ta có thể đi bộ.”
Đệ tử phụ trách đăng ký bật cười nói: “Nhìn thì gần nhưng đi khá xa, Có nhớ mấy bệ đá hoa sen dịch chuyển lúc muội mới đến không? Lúc đó có người đưa muội lên, vì vậy muội không cảm nhận được. Nếu như muội tự đi thì phải tiêu hao linh khí.”
“Thế này đi, ta giúp muội gọi một tọa kỵ đưa muội qua.”
Gọi tọa kỵ cần linh thạch, Tiểu Thiền có chút do dự.
Nhìn ra sự quẫn bách của Tiểu Thuyền, thanh niên nói tiếp: “Thực ra gọi tọa kỵ rất rẻ, vận số không tốt mới gọi phải loại tọa kỵ khó dùng, bắt muội phải cho ăn.”
“Lần đầu tiên Tiểu Thiền cưỡi tọa kỵ, sư huynh trả giúp muội.”
“Sư huynh là?”
“Ta họ Triệu, Triệu Tam, muội gọi ta Triệu sư huynh là được. Ta không phải đệ tử Hình đường.” Hắn cười gượng một tiếng, “Tuy ta đã vào nội môn, nhưng tới giờ vẫn chưa bái sư.”
Điều đó cũng có nghĩa, hắn là đệ tử nội môn có thể thách đấu được. Tháng trước hắn đã bị thách đấu một lần, đợi đến hết tháng này, chắc chắn sẽ tiếp tục có người khiêu chiến hắn. Theo lý mà nói, hắn phải chăm chỉ tu luyện mới đúng. Thế nhưng tu luyện cần linh thạch, tiêu xài cũng nhiều, còn phải làm nhiệm vụ của tông môn. Hắn không còn cách nào, đành phải bỏ thời gian ra hoàn thành nhiệm vụ tông môn kiếm linh thạch. Nhiệm vụ ghi chép ra vào này khó khăn lắm hắn mới có thể đổi lấy được.
Hai người nói chưa được vài câu, phía chân trời đã xuất hiện ánh sáng màu bạc.
Triệu Tam vừa nhìn thì sắc mặt liền thay đổi, thầm than không hay!
“Xích Ngân Tiêu!” Hắn chỉ dùng sáo gọi tọa kỵ cấp thấp, tại sao lại là linh thú cấp tám Xích Ngân Tiêu tới!
Chỉ trong nháy mắt, Xích Ngân Tiêu đã bay tới trước mặt họ. Đó là một con chim khổng lồ, cơ thể to lớn như một ngọn núi nhỏ, sải cánh dài đến mấy trượng. Khi nó đáp xuống đất thì phát ra một tiếng động nặng nề, như muốn giẫm nát tất cả.
Nó thu cánh lại rồi gõ lên cửa, mạnh mẽ thò đầu vào, mỏ chim thật dài như sắp chọc lên mặt Triệu Tam. Nó không vui quát lên: “Là ngươi gọi ta?”
Linh thú cấp tám có thể nói
chuyện được. Giọng của Xích Ngân Tiêu này rất lớn, giống như chuông đồng rung vang, vừa mở miệng đã khiến người ta choáng váng đầu óc.
Triệu Tam nắm chặt chiếc sáo nhỏ để gọi linh thú cấp thấp trong tay. Chết tiệt, sao lại gặp đúng con mặt giặc này!
Mặt hắn trắng bệch, thấp thỏm lo sợ không trả lời được.
“Một trăm viên linh thạch thượng phẩm.” Triệu Tam vốn còn đang thầm than xui xẻo, nghe thấy lời này thì không thở nổi, thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ.
Xích Ngân Tiêu là linh thú do Lượng Kiếm Sơn nuôi ở vách núi Thần Phong.
Vách Thần Phong không thuộc địa phận Bắc Đẩu Thất Tinh. Trừ chưởng môn, những người khác căn bản không biết được vị trí của vách Thần Phong rốt cuộc ở đâu. Bọn họ không nhìn thấy được vách núi vô hình vô ảnh đó, nhưng lại chắc chắn vách Thần Phong thực sự tồn tại.
Ví dụ như con linh thú mặt giặc của vách Thần Phong này, chính là dấu hiệu cho thấy nơi đó thực sự tồn tại.
Tuy là linh thú, thế nhưng Xích Ngân Tiêu còn ngang ngược hơn rất nhiều tu sĩ cấp cao, thường xuyên dọa dẫm đệ tử Lượng Kiếm Sơn. Nhưng không ai quản lý nổi nó, ngay cả chưởng môn cũng bó tay. Vách Thần Phong là nơi vị đại lão Độ Kiếp kỳ tu luyện, cũng chỉ có vị Độ Kiếp kỳ đó mới có thể ra lệnh cho Xích Ngân Tiêu.
Trước kia nó cướp bóc quá điên cuồng, ngay cả chưởng môn trưởng lão cũng không tha, vì vậy chưởng môn thực sự không nhịn nổi nữa mới đi tố cáo với đại lão. Sau đó Xích Ngân Tiêu cũng khiêm tốn lại, tuy không còn lớn lối như trước nữa nhưng vẫn khiến người ta khó lòng phòng bị.
Triệu Tam không thể ngờ được vận số của mình lại tệ đến vậy, thế mà lại đụng vào vị đại lão gia này!
“Ta, ta ta...”
“Ta cái gì mà ta?” Xích Ngân Tiêu bất mãn hừ lạnh, lông vũ trên người dựng đứng. Lông của nó cứng rắn như sắt, khi dựng đứng lên trông như một đám kiếm nhỏ chĩa thẳng lên trời, nhìn lại càng hung dữ hơn. Hơn nữa, đám lông vũ kia đang chuyển từ màu bạc thành màu đỏ thẫm, điều này chứng tỏ nó đang tức giận.
“Không có tiền trả?” Xích Ngân Tiêu lại hừ lạnh, “Vậy lấy mạng ra đền!”
Nó cười khà khà, “Ta thích ăn thịt người.”
Nói xong nó mở cái miệng rộng, mổ về phía đầu Triệu Tam!
Ngay lúc này, thân kiếm của Tô Lâm An rung một cái, phát ra một tiếng ngân vang. Tiểu Thiền khó khăn giơ kiếm lên, hét với Xích Ngân Tiêu: “Rõ ràng là chúng ta gọi linh thú cấp thấp chim Hồng Vĩ, đâu có gọi ngươi!”
Tuy cô bé mới tới đây chẳng được bao lâu, thế nhưng cũng biết các quy định. Chiếc sáo trong tay sư huynh Triệu Tam rõ ràng là sáo gọi linh thú cấp thấp. Con chim to bự này không mời mà tới, đã vậy còn muốn ăn thịt người, đúng là đồ xấu xa!
“Chẳng lẽ ta không bằng chim Hồng Vĩ!” Lần này Xích Ngân Tiêu thực sự nổi giận, lông vũ toàn thân biến thành màu đỏ, nó xoay mạnh đầu sang nhìn Tiểu Thiền ở bên cạnh.
Thấy nó chuyển tầm mắt, Triệu Tam mới tạm thở phào một hơi. Lúc này cả người hắn đã đầy mồ hôi lạnh như vừa mới được vớt ra từ bể nước.
Triệu Tam thấy Xích Ngân Tiêu nhìn chằm chằm Tiểu Thiền thì cố lấy dũng khí bóp phù cầu cứu, xin sự giúp đỡ từ trưởng lão Hình đường. Ai ngờ, một móng vuốt chim khổng lồ bỗng vươn ra, “bộp” một cái ấn lên mu bàn tay hắn.
Xích Ngân Tiêu chen nửa người vào cửa, một chân đứng thẳng, chân còn lại đạp lên tay Triệu Tam. Tuy nó vẫn chưa dùng sức, thế nhưng cả người Triệu Tam đã cứng đờ, run cầm cập.
Phải chết sao, ta sắp phải chết sao?
Xích Ngân Tiêu đã từng ăn đệ tử Lượng Kiếm Sơn.
Nó rất nóng tính, thực lực lại mạnh, sau lưng lại là lão tổ Độ Kiếp kỳ, thế nên ăn vài đệ tử cũng không sao, cùng lắm cũng chỉ bị nhốt trong núi vài ngày là ra. Bởi vậy tất cả mọi người đều sợ dây phải nó.
Nó còn ngang tàng phách lối hơn cả đám con ông cháu cha.
Vài đệ tử xuất sắc trong môn nhìn thấy nó cũng phải cung kính khách khí, nó muốn bao nhiêu linh thạch phải cho nó bấy nhiêu, cam chịu bị nó bắt chẹt.
Hiện giờ, bọn họ đã chọc nó nổi giận.
Cho dù Tiểu Thiền là đệ tử được mấy trưởng lão tranh giành thì cũng không có tác dụng gì, bọn họ xong đời rồi.
Vào thời khắc Triệu Tam cảm thấy tuyệt vọng, Xích Ngân Tiêu lại bỗng mở miệng nói: “Có việc gì từ từ nói, gọi người lớn làm gì?”
Hả? Là sao?
Ngay giây sau, Triệu Tam đã nghe được một câu mà có lẽ cả đời này hắn khó mà quên được.
“Cô bé, ngươi thật đáng yêu. Ngươi muốn đi đâu, ta chở ngươi đi.”
Tiểu Thiền run rẩy đáp: “Ta không có tiền.”
“Không có linh thạch hả, không sao hết, ta có.” Nói đoạn, Xích Ngân Tiêu xòe móng ra cào vào phần dưới cổ mình, thế nhưng cũng không móc ra được một viên linh thạch nào. Khi Triệu Tam run rẩy chuẩn bị lấy viên linh thạch duy nhất của mình ra để hiếu kính đại lão, thì nó lại lui ra ngoài cửa, dùng mỏ rút một sợi lông xinh đẹp trên người mình ra.
“Hôm nay ra ngoài vội quá không đem theo linh thạch, cho ngươi cọng lông này, có thể cầm ra ngoài bán lấy linh thạch.”
Triệu Tam: “...”
Tiểu sư muội này vận số tốt cỡ nào mà lại được Xích Ngân Tiêu yêu quý?
Là vì muội ấy rất đáng yêu sao? Triệu Tam len lén nhìn mấy cái, đúng là rất đáng yêu.
Thế nhưng thẩm mỹ của linh thú hoàn toàn khác với tu sĩ nhân loại. Ví như Trần Vũ U sư tỷ mà bọn họ thầm thương trộm nhớ trong lòng, trước đây còn bị Xích Ngân Tiêu công khai chê bai, “Chẳng có lấy nổi một cọng lông chim, xấu không để đâu cho hết. Xinh đẹp chỗ nào!”
Lẽ nào, sự đáng yêu của sư muội Tiểu Thiền đã vượt ra khỏi giới hạn chủng tộc, đến ngay cả linh thú cũng cảm nhận được?
Hắn cảm thấy chuyện mình gặp được hôm nay thật ảo diệu!
Tô Lâm An thấy không vui với cái tên mà Tiểu Thiền đặt cho.
Thế là, nàng điều khiển phi kiếm, dùng chuôi kiếm gõ nhẹ lên đầu Tiểu Thiền. Kết quả cô bé lại ôm đầu cười khanh khách.
Tô Lâm An: “...”
“Kiếm bà bà, để ta đưa bà đi tham quan động phủ của ta nhé.” Cô bé thử chạm nhẹ vào chuôi kiếm, thấy phi kiếm không có ý rời đi thì mau chóng cầm lấy. Tiểu Thiền nghĩ nếu mình xách kiếm đi thì không tôn trọng kiếm. Cô bé nghĩ ngợi một lát, bèn gác kiếm lên khuỷu tay rồi đi.
Tô Lâm An: “Đi mệt quá, cuối cùng cũng có thể nghỉ chân.”
Động phủ của Tiểu Thiền giống hệt Mục Cẩm Vân, không có gì khác biệt.
“Ở đây có suối nguồn linh khí đó!” Tiểu Thiền nhấc đệm hương bồ trước giường ra rồi nói, “Bà xem, ở đây này. Mỗi tháng phải đặt một viên linh thạch trung phẩm vào trong, nếu không linh khí sẽ không tràn ra đâu.”
Cô bé lại đi tìm tay nải, lấy linh thạch như đang dâng bảo bối ra, “Vừa vào tông môn đã phát cho mười viên linh thạch trung phẩm, có thể giúp chúng ta tu luyện được mười tháng!”
Khi nói những lời này, cô bé tràn đầy phấn khởi. Nói một hồi cô bé lại thở dài như bà cụ non, “Thực ra những thứ mà ta nói chắc bà cũng biết cả rồi, nhưng khi nào bà về nhớ nói với ca ca, nếu không đủ linh thạch thì ta có thể đưa cho huynh ấy dùng trước.”
“Tốc độ tu luyện của ca ca quá nhanh, lần bế quan này chắc chắn sẽ đột phá được mấy tầng! Trước kia, tu vi của huynh ấy không cao chính là vì linh khí hấp thụ được mỗi ngày quá ít, tất cả đều do ta...”
Những lời phía sau, Tiểu Thiền không nói tiếp nữa.
Bởi cô bé đã hứa với ca ca, sau khi ra ngoài, dù cho là với ai, ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào đều không được để lộ
chuyện mình có thể nhả ra linh khí. Chuyện cô bé là tằm, không được hé ra dù chỉ một chữ.
“Ta cũng phải tu luyện thôi.” Tiểu Thiền đang định ngồi lên đệm hương bồ, kết quả thanh kiếm trong tay đột nhiên bay lên đệm, làm cô bé thiếu chút nữa giật nảy mình.
“Kiếm bà bà, bà định làm gì vậy?”
Tô Lâm An bay ra ngoài phòng. Vừa rồi ham muốn kể lể của Tiểu Thiền quá mạnh, ôm lấy nàng nói ríu ra ríu rít không ngừng. Nghĩ cũng phải, dạo gần đây cô bé vẫn luôn tu luyện một mình ở trong phòng, trong lòng hẳn cũng hơi cô đơn sợ hãi, vì vậy Tô Lâm An không ngắt lời nó.
Tuy nàng rất sốt ruột, nhưng cũng không gấp đến nỗi không bầu bạn được với nhóc con này.
Giờ cô bé lại muốn tu luyện, nên Tô Lâm An không chịu, nàng muốn Tiểu Thiền đưa nàng đi tìm Sở Tài Nguyên.
Thấy Kiếm bà bà bay ra khỏi phòng, Tiểu Thiền vội vàng đuổi theo.
Ra ngoài vườn, Tiểu Thiền thấy mũi kiếm của Kiếm bà bà chỉ xuống đất, viết ra vài chữ.
Mới đầu cô bé còn tưởng Kiếm bà bà muốn chỉ điểm mình vài thứ về kiếm pháp, nhìn một hồi mới ồ lên, “Kiếm bà bà, bà viết chữ ‘ta’!” Cô bé liều hiểu ra, hóa ra Kiếm bà bà có chuyện muốn nói với mình.
Tiểu Thiền càng vui hơn, dứt khoát ngồi ở một bên chống cằm nhìn không chớp mắt.
Chúng, ta, đi, tìm, Sở, Tài, Nguyên...
Chúng ta đi tìm Sở Tài Nguyên?
Kiếm bà bà muốn tìm Sở Tài Nguyên?
Nghĩ ngợi một lát, Tiểu Thiền đứng dậy, “Ta cũng muốn tới thăm các sư huynh sư tỷ và cả Cửu sư đệ nữa.”
Bọn họ đã tới đây hơn nửa tháng, cô bé lại chưa một lần ghé thăm, cũng không biết giờ những người khác sống thế nào.
Vốn định đợi ca ca xuất quan rồi đưa mình đi, thế nhưng xem ra, tạm thời Cẩm Vân ca ca không thể ra ngoài được.
Vì vậy ca ca để Kiếm bà bà đi thăm mọi người với mình sao?
Tiểu Thiền tự động suy diễn, sau đó cô bé gật đầu, “Vậy đợi ta lấy chút đồ.”
“Ta muốn tặng quà cho mọi người!” Tiểu Thiền lấy hai viên linh thạch trung phẩm ra, nghĩ ngợi một chút, lại lấy thêm một viên nữa. Ba viên linh thạch nặng trịch được cô bé cất trong túi chứa đồ màu xanh do tông môn phát cho.
Trong túi còn có một minh bài thân phận và hai bình đan dược, tất cả đều là đồ do tông môn phát. Trong mỗi bình đan dược có mười viên dược hoàn, chia thành hai loại Tụ Linh đan và Bồi Nguyên đan.
Còn có một thanh kiếm Diệu Thạch thượng phẩm sơ cấp. Mỗi đệ tử nội môn đều có một thanh, sau khi cô bé cầm về vẫn chưa dùng bao giờ.
Tuy là sơ cấp nhưng cũng là thượng phẩm, tu vi phải đến Ngưng Thần hậu kỳ mới có thể điều khiển. Giờ cô bé cầm cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn.
Trong động phủ này của Tiểu Thiền còn có một mảnh vườn trồng linh dược. Chủ nhân trước đây đã trồng dược thảo nhưng chưa thu hoạch hết, ở góc vườn vẫn còn vài cây thảo dược cấp thấp. Cô bé đào lấy một vài cây rồi cho hết vào túi chứa đồ.
Mấy hôm trước cô bé còn không nỡ ăn, hôm nay lại chịu mang đi tặng người khác.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tiểu Thiền đưa Kiếm bà bà cùng ra ngoài.
Cô bé là đệ tử nội môn, muốn ra ngoài chỉ cần làm thủ tục đăng ký là được. Đệ tử phụ trách việc đăng ký có ý muốn làm thân với Tiểu Thiền, chủ động nói với cô bé: “Tiểu Thiền sư muội muốn tới ngoại môn à? Giờ tu vi của muội mới là Ngưng Thần kỳ, nếu tự qua đó rất phiền phức.”
Tiểu Thiền trả lời: “Nhìn cũng không xa mà, ta có thể đi bộ.”
Đệ tử phụ trách đăng ký bật cười nói: “Nhìn thì gần nhưng đi khá xa, Có nhớ mấy bệ đá hoa sen dịch chuyển lúc muội mới đến không? Lúc đó có người đưa muội lên, vì vậy muội không cảm nhận được. Nếu như muội tự đi thì phải tiêu hao linh khí.”
“Thế này đi, ta giúp muội gọi một tọa kỵ đưa muội qua.”
Gọi tọa kỵ cần linh thạch, Tiểu Thiền có chút do dự.
Nhìn ra sự quẫn bách của Tiểu Thuyền, thanh niên nói tiếp: “Thực ra gọi tọa kỵ rất rẻ, vận số không tốt mới gọi phải loại tọa kỵ khó dùng, bắt muội phải cho ăn.”
“Lần đầu tiên Tiểu Thiền cưỡi tọa kỵ, sư huynh trả giúp muội.”
“Sư huynh là?”
“Ta họ Triệu, Triệu Tam, muội gọi ta Triệu sư huynh là được. Ta không phải đệ tử Hình đường.” Hắn cười gượng một tiếng, “Tuy ta đã vào nội môn, nhưng tới giờ vẫn chưa bái sư.”
Điều đó cũng có nghĩa, hắn là đệ tử nội môn có thể thách đấu được. Tháng trước hắn đã bị thách đấu một lần, đợi đến hết tháng này, chắc chắn sẽ tiếp tục có người khiêu chiến hắn. Theo lý mà nói, hắn phải chăm chỉ tu luyện mới đúng. Thế nhưng tu luyện cần linh thạch, tiêu xài cũng nhiều, còn phải làm nhiệm vụ của tông môn. Hắn không còn cách nào, đành phải bỏ thời gian ra hoàn thành nhiệm vụ tông môn kiếm linh thạch. Nhiệm vụ ghi chép ra vào này khó khăn lắm hắn mới có thể đổi lấy được.
Hai người nói chưa được vài câu, phía chân trời đã xuất hiện ánh sáng màu bạc.
Triệu Tam vừa nhìn thì sắc mặt liền thay đổi, thầm than không hay!
“Xích Ngân Tiêu!” Hắn chỉ dùng sáo gọi tọa kỵ cấp thấp, tại sao lại là linh thú cấp tám Xích Ngân Tiêu tới!
Chỉ trong nháy mắt, Xích Ngân Tiêu đã bay tới trước mặt họ. Đó là một con chim khổng lồ, cơ thể to lớn như một ngọn núi nhỏ, sải cánh dài đến mấy trượng. Khi nó đáp xuống đất thì phát ra một tiếng động nặng nề, như muốn giẫm nát tất cả.
Nó thu cánh lại rồi gõ lên cửa, mạnh mẽ thò đầu vào, mỏ chim thật dài như sắp chọc lên mặt Triệu Tam. Nó không vui quát lên: “Là ngươi gọi ta?”
Linh thú cấp tám có thể nói
chuyện được. Giọng của Xích Ngân Tiêu này rất lớn, giống như chuông đồng rung vang, vừa mở miệng đã khiến người ta choáng váng đầu óc.
Triệu Tam nắm chặt chiếc sáo nhỏ để gọi linh thú cấp thấp trong tay. Chết tiệt, sao lại gặp đúng con mặt giặc này!
Mặt hắn trắng bệch, thấp thỏm lo sợ không trả lời được.
“Một trăm viên linh thạch thượng phẩm.” Triệu Tam vốn còn đang thầm than xui xẻo, nghe thấy lời này thì không thở nổi, thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ.
Xích Ngân Tiêu là linh thú do Lượng Kiếm Sơn nuôi ở vách núi Thần Phong.
Vách Thần Phong không thuộc địa phận Bắc Đẩu Thất Tinh. Trừ chưởng môn, những người khác căn bản không biết được vị trí của vách Thần Phong rốt cuộc ở đâu. Bọn họ không nhìn thấy được vách núi vô hình vô ảnh đó, nhưng lại chắc chắn vách Thần Phong thực sự tồn tại.
Ví dụ như con linh thú mặt giặc của vách Thần Phong này, chính là dấu hiệu cho thấy nơi đó thực sự tồn tại.
Tuy là linh thú, thế nhưng Xích Ngân Tiêu còn ngang ngược hơn rất nhiều tu sĩ cấp cao, thường xuyên dọa dẫm đệ tử Lượng Kiếm Sơn. Nhưng không ai quản lý nổi nó, ngay cả chưởng môn cũng bó tay. Vách Thần Phong là nơi vị đại lão Độ Kiếp kỳ tu luyện, cũng chỉ có vị Độ Kiếp kỳ đó mới có thể ra lệnh cho Xích Ngân Tiêu.
Trước kia nó cướp bóc quá điên cuồng, ngay cả chưởng môn trưởng lão cũng không tha, vì vậy chưởng môn thực sự không nhịn nổi nữa mới đi tố cáo với đại lão. Sau đó Xích Ngân Tiêu cũng khiêm tốn lại, tuy không còn lớn lối như trước nữa nhưng vẫn khiến người ta khó lòng phòng bị.
Triệu Tam không thể ngờ được vận số của mình lại tệ đến vậy, thế mà lại đụng vào vị đại lão gia này!
“Ta, ta ta...”
“Ta cái gì mà ta?” Xích Ngân Tiêu bất mãn hừ lạnh, lông vũ trên người dựng đứng. Lông của nó cứng rắn như sắt, khi dựng đứng lên trông như một đám kiếm nhỏ chĩa thẳng lên trời, nhìn lại càng hung dữ hơn. Hơn nữa, đám lông vũ kia đang chuyển từ màu bạc thành màu đỏ thẫm, điều này chứng tỏ nó đang tức giận.
“Không có tiền trả?” Xích Ngân Tiêu lại hừ lạnh, “Vậy lấy mạng ra đền!”
Nó cười khà khà, “Ta thích ăn thịt người.”
Nói xong nó mở cái miệng rộng, mổ về phía đầu Triệu Tam!
Ngay lúc này, thân kiếm của Tô Lâm An rung một cái, phát ra một tiếng ngân vang. Tiểu Thiền khó khăn giơ kiếm lên, hét với Xích Ngân Tiêu: “Rõ ràng là chúng ta gọi linh thú cấp thấp chim Hồng Vĩ, đâu có gọi ngươi!”
Tuy cô bé mới tới đây chẳng được bao lâu, thế nhưng cũng biết các quy định. Chiếc sáo trong tay sư huynh Triệu Tam rõ ràng là sáo gọi linh thú cấp thấp. Con chim to bự này không mời mà tới, đã vậy còn muốn ăn thịt người, đúng là đồ xấu xa!
“Chẳng lẽ ta không bằng chim Hồng Vĩ!” Lần này Xích Ngân Tiêu thực sự nổi giận, lông vũ toàn thân biến thành màu đỏ, nó xoay mạnh đầu sang nhìn Tiểu Thiền ở bên cạnh.
Thấy nó chuyển tầm mắt, Triệu Tam mới tạm thở phào một hơi. Lúc này cả người hắn đã đầy mồ hôi lạnh như vừa mới được vớt ra từ bể nước.
Triệu Tam thấy Xích Ngân Tiêu nhìn chằm chằm Tiểu Thiền thì cố lấy dũng khí bóp phù cầu cứu, xin sự giúp đỡ từ trưởng lão Hình đường. Ai ngờ, một móng vuốt chim khổng lồ bỗng vươn ra, “bộp” một cái ấn lên mu bàn tay hắn.
Xích Ngân Tiêu chen nửa người vào cửa, một chân đứng thẳng, chân còn lại đạp lên tay Triệu Tam. Tuy nó vẫn chưa dùng sức, thế nhưng cả người Triệu Tam đã cứng đờ, run cầm cập.
Phải chết sao, ta sắp phải chết sao?
Xích Ngân Tiêu đã từng ăn đệ tử Lượng Kiếm Sơn.
Nó rất nóng tính, thực lực lại mạnh, sau lưng lại là lão tổ Độ Kiếp kỳ, thế nên ăn vài đệ tử cũng không sao, cùng lắm cũng chỉ bị nhốt trong núi vài ngày là ra. Bởi vậy tất cả mọi người đều sợ dây phải nó.
Nó còn ngang tàng phách lối hơn cả đám con ông cháu cha.
Vài đệ tử xuất sắc trong môn nhìn thấy nó cũng phải cung kính khách khí, nó muốn bao nhiêu linh thạch phải cho nó bấy nhiêu, cam chịu bị nó bắt chẹt.
Hiện giờ, bọn họ đã chọc nó nổi giận.
Cho dù Tiểu Thiền là đệ tử được mấy trưởng lão tranh giành thì cũng không có tác dụng gì, bọn họ xong đời rồi.
Vào thời khắc Triệu Tam cảm thấy tuyệt vọng, Xích Ngân Tiêu lại bỗng mở miệng nói: “Có việc gì từ từ nói, gọi người lớn làm gì?”
Hả? Là sao?
Ngay giây sau, Triệu Tam đã nghe được một câu mà có lẽ cả đời này hắn khó mà quên được.
“Cô bé, ngươi thật đáng yêu. Ngươi muốn đi đâu, ta chở ngươi đi.”
Tiểu Thiền run rẩy đáp: “Ta không có tiền.”
“Không có linh thạch hả, không sao hết, ta có.” Nói đoạn, Xích Ngân Tiêu xòe móng ra cào vào phần dưới cổ mình, thế nhưng cũng không móc ra được một viên linh thạch nào. Khi Triệu Tam run rẩy chuẩn bị lấy viên linh thạch duy nhất của mình ra để hiếu kính đại lão, thì nó lại lui ra ngoài cửa, dùng mỏ rút một sợi lông xinh đẹp trên người mình ra.
“Hôm nay ra ngoài vội quá không đem theo linh thạch, cho ngươi cọng lông này, có thể cầm ra ngoài bán lấy linh thạch.”
Triệu Tam: “...”
Tiểu sư muội này vận số tốt cỡ nào mà lại được Xích Ngân Tiêu yêu quý?
Là vì muội ấy rất đáng yêu sao? Triệu Tam len lén nhìn mấy cái, đúng là rất đáng yêu.
Thế nhưng thẩm mỹ của linh thú hoàn toàn khác với tu sĩ nhân loại. Ví như Trần Vũ U sư tỷ mà bọn họ thầm thương trộm nhớ trong lòng, trước đây còn bị Xích Ngân Tiêu công khai chê bai, “Chẳng có lấy nổi một cọng lông chim, xấu không để đâu cho hết. Xinh đẹp chỗ nào!”
Lẽ nào, sự đáng yêu của sư muội Tiểu Thiền đã vượt ra khỏi giới hạn chủng tộc, đến ngay cả linh thú cũng cảm nhận được?
Hắn cảm thấy chuyện mình gặp được hôm nay thật ảo diệu!
Bình luận facebook