Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33 : CỦ CẢI ĐẠI TIÊN
Một bà lão cầm chày cán bột bước ra, “Nha đầu thối từ đâu tới lại không hiểu chuyện như vậy!” Bà run lẩy bẩy chen lên trước, định ngồi xuống dùng tay gỡ tấm lưới ra. Kết quả bị Sở Tài Nguyên ngăn lại, nói: “Bà đứng ra sau đi, đao kiếm không có mắt.”
Tô Lâm An hơi ngây ra, nàng không ngờ lại có nhiều người nguyện giúp mình tới vậy.
“Một đám sâu bọ.” Ba người Tạ Vân Phàm nhìn về phía đám đông, ánh mắt lạnh băng.
Vừa dứt lời, ba người liền giải trừ áp chế tu vi.
Dưới ánh mắt bàng hoàng của dân chúng, hơi thở tu vi quanh người họ liên tục tăng lên, biến thành Kim Đan kỳ. Vốn áp chế tu vi là bởi sợ kinh động đến nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết, giờ nó đã đưa tới tận cửa, không cần áp chế nữa.
Tu vi càng cao, hơi thở của cường giả cấp cao càng như vũ bão lan truyền khắp bốn phương, đám tu sĩ cấp thấp, thậm chí là cả người phàm ai dám không phục?
“Kẻ nào dám nói thêm một câu, giết không tha.” Tạ Vân Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, kiêu ngạo nói.
Lâm Yên Yên lườm bà lão mặt cắt không còn giọt máu sau lưng Sở Tài Nguyên, “Ngươi vừa mắng ai là nha đầu thối?”
“Quỳ xuống xin lỗi cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Trong mắt người tu tiên như cô ta thì mạng của những người thường không đáng giá, và những người này chẳng khác gì sâu bọ. Chỉ cần bà lão kia quỳ xuống xin lỗi, cô ta sẽ không giết. Lâm Yên Yên tự thấy mình đã rất nhân từ.
Cô ta nói xong liền nhấc Thiên La Địa Võng lên, định lấy nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết trước, sau đó sẽ dạy dỗ bà lão kia, thế nhưng lại không nhấc nổi lưới lên.
Lâm Yên Yên hơi giật mình, tiếp tục dùng linh khí vận chuyển tới mức cực hạn, mạnh mẽ dùng lực, nhưng chỉ nghe thấy “xoạt” một tiếng...
Cô ta ngã ngửa ra sau, thiếu chút nữa dập mông xuống đất.
“Thiên La Địa Võng của ta!” Pháp bảo của cô ta bị thủng một lỗ, mà củ cải kia vẫn nằm yên trên mặt đất.
Tô Lâm An nói: “Ha, ta hơi nặng xíu.”
Đám đông xung quanh chỉ thấy củ cải chống nạnh, nói: “Rột rột rột rột!”
Rõ ràng đối phương là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng nhìn thấy củ cải tinh như vậy, người của trấn Thanh Thủy bỗng có thêm dũng khí.
“Ngươi ức hiếp người, củ cải tinh của chúng ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học!” Sở Tài Nguyên đứng ở trên cùng nhìn củ cải thành tinh một cái rồi gân cổ mạnh miệng, cứng rắn nói. Hắn tự cổ vũ bản thân, cũng cổ vũ đám đông. Tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ cần không vui là có thể hủy diệt cả trấn Thanh Thủy, mà giờ Sở Tài Nguyên biết bọn họ đã chọc giận đám người này. Hắn chỉ có thể gửi kỳ vọng vào củ cải tinh.
“Thiên linh linh, địa linh linh, bảo vệ cho củ cải đại tiên của chúng ta, cứu chúng ta thoát khỏi bể khổ.” Sở Tài Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm, tuy giọng hắn rất nhỏ, thế nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh nên những người đứng gần đều nghe thấy, Tô Lâm An cũng vậy.
Củ cải tinh nàng đây vừa lắc người một cái đã biến thành củ cải đại tiên rồi sao.
Tô Lâm An càng nhìn Sở Tài Nguyên lại càng thấy vừa lòng. Nàng gật đầu rồi thình lình nhảy vọt lên, đạp thẳng một cước vào mặt Lâm Yên Yên, sau đó “linh hoạt” rơi trên mặt Tạ Vân Phàm, cuối cùng dùng một đấm đấm trúng mắt trái của Vũ Bân, tốc độ của nàng rất nhanh, cho dù ba kẻ kia là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể tránh nổi, thậm chí chúng còn không kịp phản ứng.
Đợi đến khi cảm giác được cơn đau đớn trên mặt, “nhân sâm Tuyết” kia đã đứng trên đỉnh đầu Ngu Cẩm Hồng.
Ngu Cẩm Hồng khẩn trương không dám động dậy, gã mà ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy rõ ấn nô trên mặt.
Củ cải này không đánh gã. Gã thở phào một hơi...
Trong lòng lại căng thẳng, chỉ mình kiếm nô như gã không bị đánh, đợi chuyện ở đây giải quyết xong xuôi khi quay về chắc chắn gã sẽ phải chịu phạt.
Ngu Cẩm Hồng thầm cảm thấy hơi hối hận, nếu như không rời khỏi Tàng Kiếm Sơn, ít nhất gã cũng sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng, sư đệ và sư muội của gã cũng sẽ không chết trên đường. Củ cải đứng trên đầu gã, khiến gã cứng đờ người không dám động. Tạ Vân Phàm nhìn củ cải với vẻ đầy nghi hoặc, Ngu Cẩm Hồng có cảm giác như họ đang nhìn mình, uy áp của tu sĩ Kim Đan kỳ sắp ép chết gã rồi!
Ba tu sĩ Kim Đan kỳ bị đánh nên mặt vừa đỏ vừa sưng, ở trên còn kèm theo những vết roi nhỏ.
Tô Lâm An nhìn thấy cũng hơi ngây ra, sau đó mới nhớ ra cơ thể củ cải này có rất nhiều rễ dài ở dưới, quét lên mặt người khác có khác nào đập cả vào cả mặt. Chỉ chốc lát, mặt ba người này đều sưng như màn thầu, hoàn toàn không thể nhìn nổi.
“Ai cho các ngươi hung hăng càn quấy, đánh chết các ngươi!” Tô Lâm An cười híp mắt nói.
Đám đông nghe thấy củ cải kêu rột rột rột rột, âm thanh đó còn mang theo chút vui vẻ như đang cười.
Lâm Yên Yên nghe thấy tiếng cười của đám đông, quay đầu nhìn hai người bên cạnh.
Thấy Tạ Vân Phàm và Vũ Bân đều đã ra nông nỗi này, cô ta nơm nớp lo sợ sờ mặt mình, sau đó gào lên: “Khốn kiếp, ta phải chặt ngươi thành tám mảnh!” Lâm Yên Yên rút kiếm đâm tới, kiếm pháp lung tung lộn xộn, Tô Lâm An không thể để cô ta chém loạn, đả thương đến những người khác được, vì vậy mỗi lần nàng đều dùng thân mình đập lên kiếm của Lâm Yên Yên. Chỉ sau vài lượt, phi kiếm trung cấp thượng phẩm của Lâm Yên Yên cũng “keng” một tiếng mà gãy.
Sau khi kiếm gãy, cô ta nôn ra một ngụm máu tươi, oán hận nhìn nhân sâm Tuyết, nhưng lại không dám manh động.
Tô Lâm An lúc này lại có chút lo lắng.
Nếu như nàng không đánh chết mấy kẻ này, đợi lát nữa đến giờ mà nàng phải rời đi thì ắt chúng sẽ trút giận lên người dân trong trấn Thanh Thủy. Tới lúc đó, trấn Thanh Thủy không thể chịu nổi cơn giận của chúng.
Nhưng mà hiện tại trên người nàng đang mang ấn Công Đức, nàng tuyệt đối không thể giết người.
Nàng dám giết người, ấn Công Đức kia sẽ dám đập vỡ nguyên thần của nàng lần nữa. Nàng không biết mình có gặp vận may, còn có thể sống lại lần nữa không.
Nếu như nàng không thể giết thì ở đây không ai có thể giết được ba tu sĩ Kim Đan kỳ này.
Phải làm sao đây?
À, không đúng! Cũng đâu phải không ai giết được, còn thằng nhóc khốn kiếp và trưởng lão khách khanh Bạch Vô Thường trên núi Kỳ Liên nữa mà, bọn họ liên thủ lại cộng thêm nàng đại triển thần uy, chắc chắn có thể một mẻ hốt gọn đám này.
Nàng có thể mượn đao giết người.
Nhưng làm sao để thuận lợi dẫn mấy tên này lên núi đây, lẽ ra vừa rồi nàng không nên thể hiện quá đà như vậy, sớm biết vậy đã chạy trốn rồi đợi chúng đuổi tới.
Vào chính lúc này, Tạ Vân Phàm có tu vi cao nhất trong ba người rút kiếm ra. Thân kiếm đỏ rực, kiếm khí như lửa!
Vừa rồi, “nhân sâm Tuyết” này đã làm gãy hai thanh phi kiếm, điều này khiến Tạ Vân Phàm ý thực được rằng cơ thể của nó vô cùng cứng rắn, không thể lấy cứng đối cứng được. Vì vậy hắn sẽ không để kiếm tiếp xúc với “nhân sâm Tuyết”, mà thi triển kiếm khí lửa của chính mình, linh thực (thực trong thực vật) sợ lửa, mong rằng kiếm khí lửa của mình sẽ có hiệu quả.
Một ngọn lửa rơi lên cơ thể của “nhân sâm Tuyết”...
Chỉ thấy “nhân sâm Tuyết” kia vội vàng né ra, không còn vẻ kiêu căng đắc ý như trước nữa.
Tạ Vân Phàm lập tức mừng rỡ, “Nó sợ lửa, dùng lửa tấn công!”
“Tam Tài Liệt Diễm trận, kết trận!” Tam Tài Liệt Diễm trận là một trận pháp vô cùng kiên cố, kiếm khí của ba người tạo thành ba góc, nhốt “nhân sâm Tuyết” kia trong ngọn lửa hừng hực từ ba góc của trận pháp.
Chỉ có điều, phản ứng của Lâm Yên Yên hơi chậm, khi cô ta xuất kiếm, kiếm khí chậm hơn hai người kia một chút, đường lửa cô ta bắn ra ngắn hơn một đoạn, khi vẫn chưa nối liền lại hoàn toàn, Tô Lâm An đã xông vào khe hở kia chui ra ngoài!
Sau khi nàng nhảy ra còn phát ra mấy tiếng rột rột rột rột ríu rít, đầu cũng chẳng quay lại mà nhảy về phía trước. Nhưng tốc độ chạy của nàng không nhanh như trước, trên đôi chân ngắn khập khiễng còn có một đoạn rễ bị rụng xuống.
Tạ Vân Phàm vốn tức giận bởi sơ xuất khi phối hợp của Lâm Yên Yên liền mừng rỡ, “Chân nó bị thương rồi, đuổi theo!”
Ba người vội vàng đuổi theo, Ngu Cẩm Hồng là kiếm nô có tu vi kém cỏi không dám ở lại, gã cũng vận linh khí, dùng toàn lực xông về phía trước.
Tốc độ của họ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay ra ngoài trấn.
Sở Tài Nguyên không biết phải làm sao, giờ hắn mới chỉ là Luyện Khí kỳ tầng bảy, căn bản không thể giúp gì được, thế nhưng cũng không thể ngồi yên không làm gì. Hắn cho người đi gọi ông nội, còn mình thì cắn răng đuổi theo bọn họ. Khi đuổi theo, hắn phát hiện hướng chạy của củ cải tinh chính là hướng lên núi Kỳ Liên.
Trên núi Kỳ Liên có Tàng Kiếm Sơn.
Trong mắt họ Tàng Kiếm Sơn tuy rất lợi hại, thế nhưng Tàng Kiếm Sơn chỉ có một Kim Đan kỳ, mà bên đây lại có tới ba người...
Không được, hắn phải báo tin cho Tàng Kiếm Sơn trước.
Sở Tài Nguyên có phù truyền tin của Mục Cẩm Vân cho nhưng vẫn chưa dùng lần nào. Hắn lấy phù truyền tin ra, sau khi truyền linh khí vào, đối diện có một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Có chuyện gì?”
“Có ba kiếm tu Kim Đan kỳ đang xông lên núi Kỳ Liên!” Sở Tài Nguyên vội vã gào lên, “Bọn họ muốn bắt củ cải đại tiên!”
Một bà lão cầm chày cán bột bước ra, “Nha đầu thối từ đâu tới lại không hiểu chuyện như vậy!” Bà run lẩy bẩy chen lên trước, định ngồi xuống dùng tay gỡ tấm lưới ra. Kết quả bị Sở Tài Nguyên ngăn lại, nói: “Bà đứng ra sau đi, đao kiếm không có mắt.”
Tô Lâm An hơi ngây ra, nàng không ngờ lại có nhiều người nguyện giúp mình tới vậy.
“Một đám sâu bọ.” Ba người Tạ Vân Phàm nhìn về phía đám đông, ánh mắt lạnh băng.
Vừa dứt lời, ba người liền giải trừ áp chế tu vi.
Dưới ánh mắt bàng hoàng của dân chúng, hơi thở tu vi quanh người họ liên tục tăng lên, biến thành Kim Đan kỳ. Vốn áp chế tu vi là bởi sợ kinh động đến nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết, giờ nó đã đưa tới tận cửa, không cần áp chế nữa.
Tu vi càng cao, hơi thở của cường giả cấp cao càng như vũ bão lan truyền khắp bốn phương, đám tu sĩ cấp thấp, thậm chí là cả người phàm ai dám không phục?
“Kẻ nào dám nói thêm một câu, giết không tha.” Tạ Vân Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, kiêu ngạo nói.
Lâm Yên Yên lườm bà lão mặt cắt không còn giọt máu sau lưng Sở Tài Nguyên, “Ngươi vừa mắng ai là nha đầu thối?”
“Quỳ xuống xin lỗi cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Trong mắt người tu tiên như cô ta thì mạng của những người thường không đáng giá, và những người này chẳng khác gì sâu bọ. Chỉ cần bà lão kia quỳ xuống xin lỗi, cô ta sẽ không giết. Lâm Yên Yên tự thấy mình đã rất nhân từ.
Cô ta nói xong liền nhấc Thiên La Địa Võng lên, định lấy nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết trước, sau đó sẽ dạy dỗ bà lão kia, thế nhưng lại không nhấc nổi lưới lên.
Lâm Yên Yên hơi giật mình, tiếp tục dùng linh khí vận chuyển tới mức cực hạn, mạnh mẽ dùng lực, nhưng chỉ nghe thấy “xoạt” một tiếng...
Cô ta ngã ngửa ra sau, thiếu chút nữa dập mông xuống đất.
“Thiên La Địa Võng của ta!” Pháp bảo của cô ta bị thủng một lỗ, mà củ cải kia vẫn nằm yên trên mặt đất.
Tô Lâm An nói: “Ha, ta hơi nặng xíu.”
Đám đông xung quanh chỉ thấy củ cải chống nạnh, nói: “Rột rột rột rột!”
Rõ ràng đối phương là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng nhìn thấy củ cải tinh như vậy, người của trấn Thanh Thủy bỗng có thêm dũng khí.
“Ngươi ức hiếp người, củ cải tinh của chúng ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học!” Sở Tài Nguyên đứng ở trên cùng nhìn củ cải thành tinh một cái rồi gân cổ mạnh miệng, cứng rắn nói. Hắn tự cổ vũ bản thân, cũng cổ vũ đám đông. Tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ cần không vui là có thể hủy diệt cả trấn Thanh Thủy, mà giờ Sở Tài Nguyên biết bọn họ đã chọc giận đám người này. Hắn chỉ có thể gửi kỳ vọng vào củ cải tinh.
“Thiên linh linh, địa linh linh, bảo vệ cho củ cải đại tiên của chúng ta, cứu chúng ta thoát khỏi bể khổ.” Sở Tài Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm, tuy giọng hắn rất nhỏ, thế nhưng xung quanh vô cùng yên tĩnh nên những người đứng gần đều nghe thấy, Tô Lâm An cũng vậy.
Củ cải tinh nàng đây vừa lắc người một cái đã biến thành củ cải đại tiên rồi sao.
Tô Lâm An càng nhìn Sở Tài Nguyên lại càng thấy vừa lòng. Nàng gật đầu rồi thình lình nhảy vọt lên, đạp thẳng một cước vào mặt Lâm Yên Yên, sau đó “linh hoạt” rơi trên mặt Tạ Vân Phàm, cuối cùng dùng một đấm đấm trúng mắt trái của Vũ Bân, tốc độ của nàng rất nhanh, cho dù ba kẻ kia là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không thể tránh nổi, thậm chí chúng còn không kịp phản ứng.
Đợi đến khi cảm giác được cơn đau đớn trên mặt, “nhân sâm Tuyết” kia đã đứng trên đỉnh đầu Ngu Cẩm Hồng.
Ngu Cẩm Hồng khẩn trương không dám động dậy, gã mà ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy rõ ấn nô trên mặt.
Củ cải này không đánh gã. Gã thở phào một hơi...
Trong lòng lại căng thẳng, chỉ mình kiếm nô như gã không bị đánh, đợi chuyện ở đây giải quyết xong xuôi khi quay về chắc chắn gã sẽ phải chịu phạt.
Ngu Cẩm Hồng thầm cảm thấy hơi hối hận, nếu như không rời khỏi Tàng Kiếm Sơn, ít nhất gã cũng sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng, sư đệ và sư muội của gã cũng sẽ không chết trên đường. Củ cải đứng trên đầu gã, khiến gã cứng đờ người không dám động. Tạ Vân Phàm nhìn củ cải với vẻ đầy nghi hoặc, Ngu Cẩm Hồng có cảm giác như họ đang nhìn mình, uy áp của tu sĩ Kim Đan kỳ sắp ép chết gã rồi!
Ba tu sĩ Kim Đan kỳ bị đánh nên mặt vừa đỏ vừa sưng, ở trên còn kèm theo những vết roi nhỏ.
Tô Lâm An nhìn thấy cũng hơi ngây ra, sau đó mới nhớ ra cơ thể củ cải này có rất nhiều rễ dài ở dưới, quét lên mặt người khác có khác nào đập cả vào cả mặt. Chỉ chốc lát, mặt ba người này đều sưng như màn thầu, hoàn toàn không thể nhìn nổi.
“Ai cho các ngươi hung hăng càn quấy, đánh chết các ngươi!” Tô Lâm An cười híp mắt nói.
Đám đông nghe thấy củ cải kêu rột rột rột rột, âm thanh đó còn mang theo chút vui vẻ như đang cười.
Lâm Yên Yên nghe thấy tiếng cười của đám đông, quay đầu nhìn hai người bên cạnh.
Thấy Tạ Vân Phàm và Vũ Bân đều đã ra nông nỗi này, cô ta nơm nớp lo sợ sờ mặt mình, sau đó gào lên: “Khốn kiếp, ta phải chặt ngươi thành tám mảnh!” Lâm Yên Yên rút kiếm đâm tới, kiếm pháp lung tung lộn xộn, Tô Lâm An không thể để cô ta chém loạn, đả thương đến những người khác được, vì vậy mỗi lần nàng đều dùng thân mình đập lên kiếm của Lâm Yên Yên. Chỉ sau vài lượt, phi kiếm trung cấp thượng phẩm của Lâm Yên Yên cũng “keng” một tiếng mà gãy.
Sau khi kiếm gãy, cô ta nôn ra một ngụm máu tươi, oán hận nhìn nhân sâm Tuyết, nhưng lại không dám manh động.
Tô Lâm An lúc này lại có chút lo lắng.
Nếu như nàng không đánh chết mấy kẻ này, đợi lát nữa đến giờ mà nàng phải rời đi thì ắt chúng sẽ trút giận lên người dân trong trấn Thanh Thủy. Tới lúc đó, trấn Thanh Thủy không thể chịu nổi cơn giận của chúng.
Nhưng mà hiện tại trên người nàng đang mang ấn Công Đức, nàng tuyệt đối không thể giết người.
Nàng dám giết người, ấn Công Đức kia sẽ dám đập vỡ nguyên thần của nàng lần nữa. Nàng không biết mình có gặp vận may, còn có thể sống lại lần nữa không.
Nếu như nàng không thể giết thì ở đây không ai có thể giết được ba tu sĩ Kim Đan kỳ này.
Phải làm sao đây?
À, không đúng! Cũng đâu phải không ai giết được, còn thằng nhóc khốn kiếp và trưởng lão khách khanh Bạch Vô Thường trên núi Kỳ Liên nữa mà, bọn họ liên thủ lại cộng thêm nàng đại triển thần uy, chắc chắn có thể một mẻ hốt gọn đám này.
Nàng có thể mượn đao giết người.
Nhưng làm sao để thuận lợi dẫn mấy tên này lên núi đây, lẽ ra vừa rồi nàng không nên thể hiện quá đà như vậy, sớm biết vậy đã chạy trốn rồi đợi chúng đuổi tới.
Vào chính lúc này, Tạ Vân Phàm có tu vi cao nhất trong ba người rút kiếm ra. Thân kiếm đỏ rực, kiếm khí như lửa!
Vừa rồi, “nhân sâm Tuyết” này đã làm gãy hai thanh phi kiếm, điều này khiến Tạ Vân Phàm ý thực được rằng cơ thể của nó vô cùng cứng rắn, không thể lấy cứng đối cứng được. Vì vậy hắn sẽ không để kiếm tiếp xúc với “nhân sâm Tuyết”, mà thi triển kiếm khí lửa của chính mình, linh thực (thực trong thực vật) sợ lửa, mong rằng kiếm khí lửa của mình sẽ có hiệu quả.
Một ngọn lửa rơi lên cơ thể của “nhân sâm Tuyết”...
Chỉ thấy “nhân sâm Tuyết” kia vội vàng né ra, không còn vẻ kiêu căng đắc ý như trước nữa.
Tạ Vân Phàm lập tức mừng rỡ, “Nó sợ lửa, dùng lửa tấn công!”
“Tam Tài Liệt Diễm trận, kết trận!” Tam Tài Liệt Diễm trận là một trận pháp vô cùng kiên cố, kiếm khí của ba người tạo thành ba góc, nhốt “nhân sâm Tuyết” kia trong ngọn lửa hừng hực từ ba góc của trận pháp.
Chỉ có điều, phản ứng của Lâm Yên Yên hơi chậm, khi cô ta xuất kiếm, kiếm khí chậm hơn hai người kia một chút, đường lửa cô ta bắn ra ngắn hơn một đoạn, khi vẫn chưa nối liền lại hoàn toàn, Tô Lâm An đã xông vào khe hở kia chui ra ngoài!
Sau khi nàng nhảy ra còn phát ra mấy tiếng rột rột rột rột ríu rít, đầu cũng chẳng quay lại mà nhảy về phía trước. Nhưng tốc độ chạy của nàng không nhanh như trước, trên đôi chân ngắn khập khiễng còn có một đoạn rễ bị rụng xuống.
Tạ Vân Phàm vốn tức giận bởi sơ xuất khi phối hợp của Lâm Yên Yên liền mừng rỡ, “Chân nó bị thương rồi, đuổi theo!”
Ba người vội vàng đuổi theo, Ngu Cẩm Hồng là kiếm nô có tu vi kém cỏi không dám ở lại, gã cũng vận linh khí, dùng toàn lực xông về phía trước.
Tốc độ của họ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay ra ngoài trấn.
Sở Tài Nguyên không biết phải làm sao, giờ hắn mới chỉ là Luyện Khí kỳ tầng bảy, căn bản không thể giúp gì được, thế nhưng cũng không thể ngồi yên không làm gì. Hắn cho người đi gọi ông nội, còn mình thì cắn răng đuổi theo bọn họ. Khi đuổi theo, hắn phát hiện hướng chạy của củ cải tinh chính là hướng lên núi Kỳ Liên.
Trên núi Kỳ Liên có Tàng Kiếm Sơn.
Trong mắt họ Tàng Kiếm Sơn tuy rất lợi hại, thế nhưng Tàng Kiếm Sơn chỉ có một Kim Đan kỳ, mà bên đây lại có tới ba người...
Không được, hắn phải báo tin cho Tàng Kiếm Sơn trước.
Sở Tài Nguyên có phù truyền tin của Mục Cẩm Vân cho nhưng vẫn chưa dùng lần nào. Hắn lấy phù truyền tin ra, sau khi truyền linh khí vào, đối diện có một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Có chuyện gì?”
“Có ba kiếm tu Kim Đan kỳ đang xông lên núi Kỳ Liên!” Sở Tài Nguyên vội vã gào lên, “Bọn họ muốn bắt củ cải đại tiên!”