Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
Chương 35 : TUYỆT VỌNG
Tạ Vân Phàm thấy vẻ mặt Vũ Bân bất thường, trong lòng có chút lo sợ, nhưng tay chân của hắn đã bị đánh gãy, nguyên thần cũng suy yếu vô cùng, giờ có muốn cử động cũng không thể cử động nổi, chỉ có thể ra vẻ trấn định, uy hiếp nói: “Vũ Bân, ngươi định làm gì? Đỡ ta dậy, đưa ta một viên Linh Khí đan và một viên Tục Cốt đan.”
Phía bên kia, Lâm Yên Yên bị thương nặng hơn Vũ Bân, cô ta không đứng dậy nổi, sau khi dùng một viên đan dược mới miễn cưỡng gượng người dậy, lảo đảo bước tới bên Tạ Vân Phàm, “Vân Phàm ca, ta có linh đan trung phẩm.”
Khi Lâm Yên Yên chầm chậm ngồi xuống định đút thuốc cho hắn, Vũ Bân đang đứng đột nhiên nhấc chân đạp mạnh vào ngực Tạ Vân Phàm.
Cú đạp này y rất mạnh, đạp vỡ vụn xương ức của Tạ Vân Phàm, khiến hắn nôn ra một ngụm máu lớn.
Lâm Yên Yên thét lên chói tai, “Vũ Bân, ngươi làm cái trò gì vậy!”
Cô ta không biết Vũ Bân bị làm sao, lúc này chỉ có thể vừa ôm lấy chân Vũ Bân vừa mắng: “Ngươi điên rồi, sao lại có thể ra tay với đồng môn!”
Vũ Bân đạp bay cô ta ra, trong tay y lúc này cầm một đoạn kiếm gãy, y dùng nó đâm xuyên qua người Tạ Vân Phàm, hai tay còn nắm chặt chuôi kiếm, hung hăng đâm rồi còn cứa lên da thịt hắn.
Tạ Vân Phàm không nói nổi một lời, nôn ra từng ngụm máu lớn, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!
Mà Lâm Yên Yên lại nhìn đến ngây người, khi có phản ứng lại thì cô ta điên cuồng vận chuyển linh khí, đánh một chưởng lên lưng Vũ Bân. Vũ Bân quay phắt đầu lại, nắm chặt lấy tay cô ta, rắc rắc vài tiếng, bẻ gãy từng ngón tay của cô ta.
Lâm Yên Yên đau đến mức trắng bệch cả mặt, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi...”
Cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Vũ Bân, cô ta vô cùng hoảng sợ, không kìm được muốn lui ra sau, “Ngươi, ngươi nhập ma!”
Sau khi linh tu nhập ma còn điên cuồng hơn kẻ vốn là ma tu, là linh ma hỗn tu. Có điều, kiểu ma tu này sẽ bị tâm ma quấn thân giày vò, chỉ cần bất cẩn một chút là cơ thể sẽ nổ tung mà chết.
“Nhập ma?” Người vốn có vẻ ngoài vô cùng thành thật như Vũ Bân giờ vẻ mặt lại có vài phần yêu dị. Hắn mím đôi môi đỏ tươi, lẩm bẩm độc thoại: “Ta nhập ma rồi?” Sau đó lại cúi đầu, âm u cười một tiếng, “Tâm ma của ta chẳng phải chính là ngươi hay sao, ngươi nói xem, ta đã ‘nhập’ vào người ngươi chưa?”
Bọn chúng tưởng rằng mình đang bị nhốt trong hang động tối đen, nhưng thật ra đây đều là ảo giác. Trên thực tế, ba người vẫn ở sườn núi Kỳ Liên dưới sự theo dõi của những người khác.
“Cô quay về trước đi, Tiểu Thiền sắp không chịu nổi rồi.” Mục Cẩm Vân liếc củ cải đang đứng bên chân một cái, lạnh lùng nói.
Tô Lâm An có chút không muốn rời đi, mới nghe thấy tên nhập ma kia nói vài câu thô tục thôi mà, tiếp theo chắc chắn có kịch hay để xem.
Đau ở chỗ là ở trong củ cải nàng không thể phóng thần thức ra ngoài, cũng chính vì vậy nếu như giờ nàng trở lại giếng cây thì sẽ không biết ở đây xảy ra chuyện gì nữa. Phải một lúc nữa nàng mới bị bắn từ củ cải ra, ai biết được sẽ bỏ lỡ những màn đặc sắc gì.
Mục Cẩm Vân lạnh lùng lườm nàng, nói: “Ta thì chẳng sao nhưng...”
Còn chưa dứt lời, Tô Lâm An đã hiểu được ý của hắn. Nếu nàng không trở lại, Tiểu Thiền không chịu nổi nữa sẽ không thể hấp thụ thêm. Đến lúc đó âm khí tràn ra, đối với Mục Cẩm Vân mà nói thì ảnh hưởng không lớn, thế nhưng trên núi còn những người khác, ít nhiều gì cũng sẽ bị thương. Nếu tiếp tục bị tràn ra, ngay cả trấn Thanh Thủy ở bên ngoài cũng sẽ không giữ nổi.
Tô Lâm An giậm chân phóng như bay trở về, nàng lên đỉnh núi, chui vào giếng cây, vào khoảnh khắc Tiểu Thiền không thể chịu nổi nữa liền nhảy thẳng vào miệng hố, lấp lại miệng hố chắc chắn.
Sau đó bắt đầu đếm ngược thời gian, xem lúc nào mới có thể ra ngoài được.
Khoảng một khắc sau, Tô Lâm An cảm thấy nguyên thần bị bắn ra khỏi củ cải. Nàng liền mở rộng thần thức, vừa khéo nhìn thấy Vũ Bân đang cởi quần áo của Lâm Yên Yên, đã xé rách váy của cô ta, chỉ còn lại một cái yếm.
Tô Lâm An nhanh chóng bay tới hiện trường.
Chỉ mình Lâm Yên Yên có tâm huyết Hồn Đăng trên người, nhưng mà hiện giờ, Lâm Yên Yên vẫn chưa chết. Tu sĩ khi vừa mới nhập ma đều rất điên cuồng, đã hơn một khắc, tại sao Lâm Yên Yên vẫn còn sống?
“Thả ta ra, ngươi là kẻ lừa đảo!” Lâm Yên Yên tóc tai tán loạn, liều mạng đánh Vũ Bân, nhưng cô ta vốn bị thương nặng, căn bản không làm gì được y.
Vũ Bân bóp chặt cổ cô ta, nở nụ cười âm trầm ngả ngớn.
“Ta lừa ngươi làm gì?” Vũ Bân thoạt nhìn không hề có dấu hiệu phát điên, nhưng ánh mắt của y vô cùng u ám, môi lại đỏ như máu, cả người âm trầm đáng sợ, “Ta đã nói rồi, ta rất yêu ngươi.”
“Ta yêu ngươi như vậy, đâu nỡ lừa ngươi chuyện gì.”
Cổ Lâm Yên Yên bị bóp chặt, căn bản không thể nói được gì, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ.
Y đưa tay vuốt ve gương mặt cô ta, giọng nói quỷ dị vang lên, “Ở rốn ngươi có một nốt ruồi son, trên đùi còn có một đóa hoa mai.” Y tiếp tục cởi những thứ còn sót lại trên người cô ta rồi ấn lên nốt ruồi son trên rốn Lâm Yên Yên, y nhìn Lâm Yên Yên với ánh mắt tà quái, “Ta nói đúng chứ, sao ngươi lại không chịu thừa nhận sự thực?”
“Thừa nhận rằng mỗi đêm, ngươi đều cùng với ta...” Y ngừng lại một lát, “Đó không phải là mộng, cũng không phải là Vân Phàm sư huynh của ngươi, mà là ta, từ đầu cho tới cuối đều là ta!”
Bàn tay bóp lấy cổ Lâm Yên Yên buông ra, chỉ thẳng vào đóa hoa mai trên chân cô ta, “Ngươi nhìn xem, đóa mai của ngươi, ngày nào ta cũng hôn nó thật lâu! Có phải đã đỏ hơn ngày trước không!”
Lâm Yên Yên muốn rút chân lại, nhưng cô ta không làm được, chỉ có thể vừa khóc vừa mắng, “Súc sinh!”
“Ta là súc sinh, thế Tạ Vân Phàm kia là gì?” Vũ Bân cười khằng khặc, “Hắn cố tình gọi ta đi cùng với các ngươi, tiện cho ta tới tìm ngươi vào mỗi tối.”
“Ngươi nói dối, Vân Phàm sư huynh đã bị ngươi giết rồi, ngươi có bôi nhọ huynh ấy thế nào huynh ấy cũng không thể phản bác được. Những chuyện người nói, một chữ ta cũng không tin!” Lồng ngực Lâm Yên Yên phập phồng, cô ta nghiến răng nói, “Nếu ngươi đã yêu ta như vậy, có phải sẽ nguyện làm bất cứ điều gì vì ta không?” Cô ta cười một cái, nói tiếp: “Ngươi lại đây.”
Vũ Bân cúi đầu xuống, Lâm Yên Yên cố hết sức ngẩng đầu lên, cười với y nói: “Ngươi thực sự thích ta sao? Hôn ta.”
Tâm ma của Vũ Bân chính là Lâm Yên Yên. Giờ phút này thấy Lâm Yên Yên chủ động như vậy, lý trí của y hoàn toàn mất sạch, bổ thẳng tới. Trong miệng Lâm Yên Yên bỗng lóe lên hàn quang, không ngờ trong miệng cô ta lại giấu một thanh kiếm nhỏ dài bằng đầu ngón tay. Giờ đây kiếm nhỏ bay ra, đâm thẳng về phía cổ Vũ Bân, đồng thời cô ta cũng nghiến răng nói: “Ta muốn ngươi phải chết!”
Cổ Vũ Bân bị xuyên một lỗ thật sâu, thế nhưng y giống như không biết đau là gì, cũng không quan tâm tới vết thương mà liều mạng cưỡng bức cô ta.
Cô ta quá yếu, thanh kiếm trong miệng chưa đủ để giết y! Cả người Lâm Yên Yên bỗng run lên, tuyệt vọng như sóng dữ ập đến nuốt chửng lấy cô ta trong nháy mắt.
“Có phải là thấy rất quen không...” Y nhếch miệng cười, “Đã nhớ ra chưa?”
Lâm Yên Yên trừng lớn mắt, nước mắt lặng lẽ rơi, sự quen thuộc trên cơ thể khiến cô ta ý thức được rằng những điều Vũ Bân nói là sự thực!
Hằng đêm cô ta đều nằm mơ, trước kia là thân mật nhưng không tiến tới bước cuối cùng, sau này là ngày nào cũng mây mưa cả đêm, lần sau kịch liệt hơn lần trước.
Thực ra cô ta vốn không thấy rõ gương mặt của người đàn ông trong mộng, nhưng chỉ vì thích Tạ Vân Phàm nên mới một mực cho rằng đó là hắn, vì vậy càng ngày lại càng thích hắn hơn. Ngày nào cô ta cũng mơ làm chuyện kia với hắn, trong tiềm thức cô ta vẫn luôn cho rằng bản thân vô cùng yêu hắn, vậy tình cảm đó liệu có thể sâu hơn nữa không?
Đêm đó ánh trăng rất đẹp, Tạ Vân Phàm mời cô ta ra ngoài tản bộ. Hai người ngồi đối ẩm trong mái đình nhỏ trên núi không một bóng người, vào lúc nửa tỉnh nửa say, dưới sự kích thích của rượu, cô ta lấy hết dũng khí chủ động hiến thân, khiến giấc mộng hằng đêm trở thành hiện thực.
Tạ Vân Phàm không đẩy cô ta ra, mà kể từ sau lần đó giấc mộng của cô ta cũng trở thành như vậy.
Mộng cảnh không ngừng, trầm luân không dứt.
Cô ta đã hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế.
Người đàn ông đó hiểu rõ cơ thể cô ta, mà cô ta cũng rất quen thuộc cơ thể hắn, quen với lồng ngực hắn, cánh tay hắn, tất cả mọi thứ của hắn. Rõ ràng buổi sáng không thể nhớ rõ các chi tiết, mà giờ cô ta lại hiểu ra mọi thứ, cảm giác tuyệt vọng và vô lực đó khiến cô ta muốn nôn ra.
Tạ Vân Phàm - người đàn ông mà cô ta thích lại cố tình tạo cơ hội cho Vũ Bân, khiến cho y đẩy cửa phòng cô ta hằng đêm làm loại chuyện đó, nực cười là cô ta còn cho là mình nằm mơ.
Đó không phải là mơ, mà là do cô ta bị trúng mê huyễn thuật!
Lòng cô ta như tan thành nghìn mảnh, Lâm Yên Yên vốn còn có thể gào khóc, có thể lớn giọng mắng chửi, nhưng giờ đây lại như một con búp bê rách nát bị rút mất hồn phách. Cô ta trừng mắt nhìn trời, trong mắt tối tăm mù mịt, không chút ánh sáng.
Tạ Vân Phàm thấy vẻ mặt Vũ Bân bất thường, trong lòng có chút lo sợ, nhưng tay chân của hắn đã bị đánh gãy, nguyên thần cũng suy yếu vô cùng, giờ có muốn cử động cũng không thể cử động nổi, chỉ có thể ra vẻ trấn định, uy hiếp nói: “Vũ Bân, ngươi định làm gì? Đỡ ta dậy, đưa ta một viên Linh Khí đan và một viên Tục Cốt đan.”
Phía bên kia, Lâm Yên Yên bị thương nặng hơn Vũ Bân, cô ta không đứng dậy nổi, sau khi dùng một viên đan dược mới miễn cưỡng gượng người dậy, lảo đảo bước tới bên Tạ Vân Phàm, “Vân Phàm ca, ta có linh đan trung phẩm.”
Khi Lâm Yên Yên chầm chậm ngồi xuống định đút thuốc cho hắn, Vũ Bân đang đứng đột nhiên nhấc chân đạp mạnh vào ngực Tạ Vân Phàm.
Cú đạp này y rất mạnh, đạp vỡ vụn xương ức của Tạ Vân Phàm, khiến hắn nôn ra một ngụm máu lớn.
Lâm Yên Yên thét lên chói tai, “Vũ Bân, ngươi làm cái trò gì vậy!”
Cô ta không biết Vũ Bân bị làm sao, lúc này chỉ có thể vừa ôm lấy chân Vũ Bân vừa mắng: “Ngươi điên rồi, sao lại có thể ra tay với đồng môn!”
Vũ Bân đạp bay cô ta ra, trong tay y lúc này cầm một đoạn kiếm gãy, y dùng nó đâm xuyên qua người Tạ Vân Phàm, hai tay còn nắm chặt chuôi kiếm, hung hăng đâm rồi còn cứa lên da thịt hắn.
Tạ Vân Phàm không nói nổi một lời, nôn ra từng ngụm máu lớn, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!
Mà Lâm Yên Yên lại nhìn đến ngây người, khi có phản ứng lại thì cô ta điên cuồng vận chuyển linh khí, đánh một chưởng lên lưng Vũ Bân. Vũ Bân quay phắt đầu lại, nắm chặt lấy tay cô ta, rắc rắc vài tiếng, bẻ gãy từng ngón tay của cô ta.
Lâm Yên Yên đau đến mức trắng bệch cả mặt, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi...”
Cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người Vũ Bân, cô ta vô cùng hoảng sợ, không kìm được muốn lui ra sau, “Ngươi, ngươi nhập ma!”
Sau khi linh tu nhập ma còn điên cuồng hơn kẻ vốn là ma tu, là linh ma hỗn tu. Có điều, kiểu ma tu này sẽ bị tâm ma quấn thân giày vò, chỉ cần bất cẩn một chút là cơ thể sẽ nổ tung mà chết.
“Nhập ma?” Người vốn có vẻ ngoài vô cùng thành thật như Vũ Bân giờ vẻ mặt lại có vài phần yêu dị. Hắn mím đôi môi đỏ tươi, lẩm bẩm độc thoại: “Ta nhập ma rồi?” Sau đó lại cúi đầu, âm u cười một tiếng, “Tâm ma của ta chẳng phải chính là ngươi hay sao, ngươi nói xem, ta đã ‘nhập’ vào người ngươi chưa?”
Bọn chúng tưởng rằng mình đang bị nhốt trong hang động tối đen, nhưng thật ra đây đều là ảo giác. Trên thực tế, ba người vẫn ở sườn núi Kỳ Liên dưới sự theo dõi của những người khác.
“Cô quay về trước đi, Tiểu Thiền sắp không chịu nổi rồi.” Mục Cẩm Vân liếc củ cải đang đứng bên chân một cái, lạnh lùng nói.
Tô Lâm An có chút không muốn rời đi, mới nghe thấy tên nhập ma kia nói vài câu thô tục thôi mà, tiếp theo chắc chắn có kịch hay để xem.
Đau ở chỗ là ở trong củ cải nàng không thể phóng thần thức ra ngoài, cũng chính vì vậy nếu như giờ nàng trở lại giếng cây thì sẽ không biết ở đây xảy ra chuyện gì nữa. Phải một lúc nữa nàng mới bị bắn từ củ cải ra, ai biết được sẽ bỏ lỡ những màn đặc sắc gì.
Mục Cẩm Vân lạnh lùng lườm nàng, nói: “Ta thì chẳng sao nhưng...”
Còn chưa dứt lời, Tô Lâm An đã hiểu được ý của hắn. Nếu nàng không trở lại, Tiểu Thiền không chịu nổi nữa sẽ không thể hấp thụ thêm. Đến lúc đó âm khí tràn ra, đối với Mục Cẩm Vân mà nói thì ảnh hưởng không lớn, thế nhưng trên núi còn những người khác, ít nhiều gì cũng sẽ bị thương. Nếu tiếp tục bị tràn ra, ngay cả trấn Thanh Thủy ở bên ngoài cũng sẽ không giữ nổi.
Tô Lâm An giậm chân phóng như bay trở về, nàng lên đỉnh núi, chui vào giếng cây, vào khoảnh khắc Tiểu Thiền không thể chịu nổi nữa liền nhảy thẳng vào miệng hố, lấp lại miệng hố chắc chắn.
Sau đó bắt đầu đếm ngược thời gian, xem lúc nào mới có thể ra ngoài được.
Khoảng một khắc sau, Tô Lâm An cảm thấy nguyên thần bị bắn ra khỏi củ cải. Nàng liền mở rộng thần thức, vừa khéo nhìn thấy Vũ Bân đang cởi quần áo của Lâm Yên Yên, đã xé rách váy của cô ta, chỉ còn lại một cái yếm.
Tô Lâm An nhanh chóng bay tới hiện trường.
Chỉ mình Lâm Yên Yên có tâm huyết Hồn Đăng trên người, nhưng mà hiện giờ, Lâm Yên Yên vẫn chưa chết. Tu sĩ khi vừa mới nhập ma đều rất điên cuồng, đã hơn một khắc, tại sao Lâm Yên Yên vẫn còn sống?
“Thả ta ra, ngươi là kẻ lừa đảo!” Lâm Yên Yên tóc tai tán loạn, liều mạng đánh Vũ Bân, nhưng cô ta vốn bị thương nặng, căn bản không làm gì được y.
Vũ Bân bóp chặt cổ cô ta, nở nụ cười âm trầm ngả ngớn.
“Ta lừa ngươi làm gì?” Vũ Bân thoạt nhìn không hề có dấu hiệu phát điên, nhưng ánh mắt của y vô cùng u ám, môi lại đỏ như máu, cả người âm trầm đáng sợ, “Ta đã nói rồi, ta rất yêu ngươi.”
“Ta yêu ngươi như vậy, đâu nỡ lừa ngươi chuyện gì.”
Cổ Lâm Yên Yên bị bóp chặt, căn bản không thể nói được gì, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ.
Y đưa tay vuốt ve gương mặt cô ta, giọng nói quỷ dị vang lên, “Ở rốn ngươi có một nốt ruồi son, trên đùi còn có một đóa hoa mai.” Y tiếp tục cởi những thứ còn sót lại trên người cô ta rồi ấn lên nốt ruồi son trên rốn Lâm Yên Yên, y nhìn Lâm Yên Yên với ánh mắt tà quái, “Ta nói đúng chứ, sao ngươi lại không chịu thừa nhận sự thực?”
“Thừa nhận rằng mỗi đêm, ngươi đều cùng với ta...” Y ngừng lại một lát, “Đó không phải là mộng, cũng không phải là Vân Phàm sư huynh của ngươi, mà là ta, từ đầu cho tới cuối đều là ta!”
Bàn tay bóp lấy cổ Lâm Yên Yên buông ra, chỉ thẳng vào đóa hoa mai trên chân cô ta, “Ngươi nhìn xem, đóa mai của ngươi, ngày nào ta cũng hôn nó thật lâu! Có phải đã đỏ hơn ngày trước không!”
Lâm Yên Yên muốn rút chân lại, nhưng cô ta không làm được, chỉ có thể vừa khóc vừa mắng, “Súc sinh!”
“Ta là súc sinh, thế Tạ Vân Phàm kia là gì?” Vũ Bân cười khằng khặc, “Hắn cố tình gọi ta đi cùng với các ngươi, tiện cho ta tới tìm ngươi vào mỗi tối.”
“Ngươi nói dối, Vân Phàm sư huynh đã bị ngươi giết rồi, ngươi có bôi nhọ huynh ấy thế nào huynh ấy cũng không thể phản bác được. Những chuyện người nói, một chữ ta cũng không tin!” Lồng ngực Lâm Yên Yên phập phồng, cô ta nghiến răng nói, “Nếu ngươi đã yêu ta như vậy, có phải sẽ nguyện làm bất cứ điều gì vì ta không?” Cô ta cười một cái, nói tiếp: “Ngươi lại đây.”
Vũ Bân cúi đầu xuống, Lâm Yên Yên cố hết sức ngẩng đầu lên, cười với y nói: “Ngươi thực sự thích ta sao? Hôn ta.”
Tâm ma của Vũ Bân chính là Lâm Yên Yên. Giờ phút này thấy Lâm Yên Yên chủ động như vậy, lý trí của y hoàn toàn mất sạch, bổ thẳng tới. Trong miệng Lâm Yên Yên bỗng lóe lên hàn quang, không ngờ trong miệng cô ta lại giấu một thanh kiếm nhỏ dài bằng đầu ngón tay. Giờ đây kiếm nhỏ bay ra, đâm thẳng về phía cổ Vũ Bân, đồng thời cô ta cũng nghiến răng nói: “Ta muốn ngươi phải chết!”
Cổ Vũ Bân bị xuyên một lỗ thật sâu, thế nhưng y giống như không biết đau là gì, cũng không quan tâm tới vết thương mà liều mạng cưỡng bức cô ta.
Cô ta quá yếu, thanh kiếm trong miệng chưa đủ để giết y! Cả người Lâm Yên Yên bỗng run lên, tuyệt vọng như sóng dữ ập đến nuốt chửng lấy cô ta trong nháy mắt.
“Có phải là thấy rất quen không...” Y nhếch miệng cười, “Đã nhớ ra chưa?”
Lâm Yên Yên trừng lớn mắt, nước mắt lặng lẽ rơi, sự quen thuộc trên cơ thể khiến cô ta ý thức được rằng những điều Vũ Bân nói là sự thực!
Hằng đêm cô ta đều nằm mơ, trước kia là thân mật nhưng không tiến tới bước cuối cùng, sau này là ngày nào cũng mây mưa cả đêm, lần sau kịch liệt hơn lần trước.
Thực ra cô ta vốn không thấy rõ gương mặt của người đàn ông trong mộng, nhưng chỉ vì thích Tạ Vân Phàm nên mới một mực cho rằng đó là hắn, vì vậy càng ngày lại càng thích hắn hơn. Ngày nào cô ta cũng mơ làm chuyện kia với hắn, trong tiềm thức cô ta vẫn luôn cho rằng bản thân vô cùng yêu hắn, vậy tình cảm đó liệu có thể sâu hơn nữa không?
Đêm đó ánh trăng rất đẹp, Tạ Vân Phàm mời cô ta ra ngoài tản bộ. Hai người ngồi đối ẩm trong mái đình nhỏ trên núi không một bóng người, vào lúc nửa tỉnh nửa say, dưới sự kích thích của rượu, cô ta lấy hết dũng khí chủ động hiến thân, khiến giấc mộng hằng đêm trở thành hiện thực.
Tạ Vân Phàm không đẩy cô ta ra, mà kể từ sau lần đó giấc mộng của cô ta cũng trở thành như vậy.
Mộng cảnh không ngừng, trầm luân không dứt.
Cô ta đã hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế.
Người đàn ông đó hiểu rõ cơ thể cô ta, mà cô ta cũng rất quen thuộc cơ thể hắn, quen với lồng ngực hắn, cánh tay hắn, tất cả mọi thứ của hắn. Rõ ràng buổi sáng không thể nhớ rõ các chi tiết, mà giờ cô ta lại hiểu ra mọi thứ, cảm giác tuyệt vọng và vô lực đó khiến cô ta muốn nôn ra.
Tạ Vân Phàm - người đàn ông mà cô ta thích lại cố tình tạo cơ hội cho Vũ Bân, khiến cho y đẩy cửa phòng cô ta hằng đêm làm loại chuyện đó, nực cười là cô ta còn cho là mình nằm mơ.
Đó không phải là mơ, mà là do cô ta bị trúng mê huyễn thuật!
Lòng cô ta như tan thành nghìn mảnh, Lâm Yên Yên vốn còn có thể gào khóc, có thể lớn giọng mắng chửi, nhưng giờ đây lại như một con búp bê rách nát bị rút mất hồn phách. Cô ta trừng mắt nhìn trời, trong mắt tối tăm mù mịt, không chút ánh sáng.
Bình luận facebook