Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 31 : CỦ CẢI TINH
Ba sư huynh muội bọn họ chính là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn cùng kết giao ra ngoài lịch luyện.
Tạ Vân Phàm là người đứng đầu đệ tử ngoại môn hiện tại, tu vi Kim Đan kỳ tầng ba. Thực lực của hắn rất đáng gờm, đã từng khiêu chiến và giành thắng lợi với một đệ tử nội môn, danh khí vô cùng lớn trong đám đệ tử ngoại môn. Đợi vượt qua được kỳ khảo nghiệm năm sau, hắn có thể trở thành đệ tử nội môn, tiền đồ không kể xiết.
Lần lịch luyện này là để chuẩn bị cho kỳ khảo nghiệm năm sau. Lúc ở trong tông môn, Tạ Vân Phàm tìm được một bản chép tay ở dưới một đáy cốc, ghi chép lại chuyện đã xảy ra ngàn năm trước.
Từ đó mà hắn biết được, ngàn năm về trước Lượng Kiếm Sơn không phải tên là Lượng Kiếm Sơn mà là Tàng Kiếm Sơn.
Ngàn năm trước, Tàng Kiếm Sơn có một vị tu sĩ tên là Khương Chỉ Khanh phi thăng thành tiên nhân, mà người phi thăng thành tiên nhân đó lại không trở thành chỗ dựa cho Tàng Kiếm Sơn, trái lại còn đem đến cho Tàng Kiếm Sơn tai ương ngập trời. Về sau, Tàng Kiếm Sơn đổi tên thành Lượng Kiếm Sơn, cắt đứt tất cả mối liên hệ với Khương Chỉ Khanh, thế nhưng khi đó có một nhóm người không đồng ý với quyết định này, bọn họ rời khỏi Lượng Kiếm Sơn và vẫn tự cho mình là tu sĩ Tàng Kiếm Sơn.
Không bao lâu sau, thanh phi kiếm mà Khương Chỉ Khanh từng dùng biến mất khỏi mộ kiếm, không rõ tung tích.
Chủ nhân của bản chép tay nghi ngờ rằng, khi đám người kia rời đi đã mang theo bảo vật quý giá nhất của Tàng Kiếm Sơn - tiên kiếm Trường Ly và kiếm quyết Thất Diệu. Người đó vẫn luôn đi tìm đám người kia, ai ngờ họ trốn quá kỹ nên người đó không tìm ra.
Cho tới khi chết đi, chủ nhân của bản chép tay này vẫn chưa nghe ngóng được tin tức của Tàng Kiếm Sơn. Nhưng ngàn năm sau, Tạ Vân Phàm gặp được cơ duyên, trong lúc chạy tới vùng biên giới đã nghe được tên Tàng Kiếm Sơn từ trong miệng một tu sĩ cấp thấp. Sau đó hắn tìm tới đây, tốn gần một tháng mới đuổi được đến nơi hoang vu linh khí cằn cỗi này.
Khó trách năm đó vị tiền bối kia không tìm được Tàng Kiếm Sơn.
Ai mà ngờ được tu sĩ của Tàng Kiếm Sơn lại trốn ở nơi đây. Nơi này vốn là cấm địa, chỉ trong một đêm bị san thành bình địa - Thập Vạn Đại Sơn, linh khí bốn bề không đủ để một ngọn cỏ sinh sống. Chỉ có tu sĩ Độ Kiếp kỳ mới có thể nhận ra trên vùng đất đó có một dấu tay rất sâu, minh chứng cho việc Thập Vạn Đại Sơn đã bị một chưởng san bằng.
Nghe nói vào lúc đó, bất cứ ai nhắc tới nơi này đều sẽ phải chịu hình phạt lên nguyên thần.
Điều này đã khiến nơi đây trở thành một vùng đất không thể nhắc tới. Trăm năm sau mới dám truyền ra vài lời đồn, thế nhưng các tu sĩ ở các đại tông môn đều ngầm hiểu, coi nơi đây là cấm địa không thể tùy tiện bén mảng tới.
Thế nhưng, không ngờ rằng ngàn năm sau lại có người sinh sống ở nơi như này, đám tu sĩ cấp thấp này đúng là sống dai như gián, ở đâu cũng có thể sống sót.
Lâm Yên Yên là con gái của một quản sự nội môn, đưa cô ta đi theo có thể sẽ giúp hắn ta tránh được trách phạt.
Còn về người còn lại, Vũ Bân - tu vi Kim Đan kỳ tầng một, hắn nắm được nhược điểm trí mạng của y trong tay nên hắn không lo Vũ Bân sẽ tiết lộ điều gì. Nếu như gặp nguy hiểm vào thời khắc quan trọng nhất vẫn cần Vũ Bân giúp sức.
“Ở đó có một ngọn núi, hình như có chút linh khí.” Lâm Yên Yên nhìn đường lên núi Kỳ Liên, “Chúng ta lên núi xem sao?”
“Không vội.” Tạ Vân Phàm dùng thần thức bảo phủ cả trấn, nghe ngóng xem đám phàm phu tục tử như lũ kiến hôi kia đang nói chuyện gì, nhạy cảm bắt được một từ có tần suất xuất hiện nhiều nhất.
Củ cải tinh!
“Củ cải tinh trong miệng họ...” Tạ Vân Phàm ngập ngừng, “Lẽ nào là nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết?”
“Nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết!” Lâm Yên Yên và Vũ Bân đều sững sờ, cảm thấy thật khó tin.
“Đó là linh dược thượng phẩm cao cấp, sao có thể xuất hiện ở nơi nghèo nàn này được.” Bọn họ tuy là kiếm tu không phải là đan dược sư, nhưng cũng có tìm hiểu qua về đồ phổ (bản minh họa bằng hình ảnh) linh dược. Nếu không, lỡ như nhìn thấy linh dược cao cấp mà không thể nhận ra thì há chẳng phải là bỏ lỡ cơ duyên.
Nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết (nhân sâm Tuyết) là linh dược thượng phẩm giá trị liên thành, cầm tới ngoại giới bán đấu giá chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh. Nếu như vận khí tốt mà gặp được đan dược sư cao cấp cần dùng thì có thể đổi lấy một pháp bảo thượng phẩm cao cấp cũng là chuyện không thành vấn đề. Nếu thực sự gặp được nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết...
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Yên Yên chợt lóe, cô ta cười nói: “Vân Phàm sư huynh, ta dùng Thiên La Địa Võng giúp huynh bắt được nhân sâm Tuyết, tới lúc đó huynh chia cho ta hai nhánh rễ của nó là được rồi!”
“Cũng chưa chắc là nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết.” Tạ Vân Phàm kiềm chế lại tâm trạng kích động của mình, “Linh khí nơi đây thiếu thốn như này, đáng lý chẳng thể xuất hiện loại linh vật như nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết mới đúng. Huống hồ, nó còn biết chạy khắp nơi, muội nghĩ xem, nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết phải bao nhiêu năm tuổi mới có thể cử động?”
Lâm Yên Yên nhất thời không nhớ ra được, còn chưa đáp lời, Vũ Bân ở bên cạnh đã tốt bụng nhắc, “Yên Yên sư muội, là chín ngàn năm.”
“Ai cần ngươi nói.” Lâm Yên Yên tức giận trừng mắt với Vũ Bân, nhưng lúc quay đầu nhìn Tạ Vân Phàm trên mặt lại là nụ cười tươi rói, “Ồ, muội còn biết, nếu như thực sự là nhân sâm Tuyết thì chắc chắn bên cạnh sẽ có linh thú cấp cao bảo vệ. Mà nếu như thực sự có linh thú cấp cao, trấn Thanh Thủy này đã bị san bằng từ lâu rồi, sao có thể sống tới ngày hôm nay.” Cô ta chống cằm, nghiêng đầu hỏi Tạ Vân Phàm, “Vân Phàm sư huynh, ta nói có đúng không?”
“Sư muội nói rất phải.” Hai người trò chuyện vui vẻ, Vũ Bân ở bên cạnh cúi thấp đầu, yên lặng siết chặt tay, từng đường gân xanh tựa như những con giun nổi gồ lên, đôi mắt đang cụp xuống chứa đầy vẻ u ám.
“Vậy rốt cuộc đó là thứ gì nhỉ?”
“Đợi trông thấy là biết ngay.”
“Củ cải tinh kia ngày nào cũng vào trấn, hôm nay đã tới rồi, nó còn làm chuyện tốt. Chúng ta tạm thời không hành động, tránh đánh rắn động cỏ, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ là được.” Ba người thu lại hơi thở đáp xuống từ phi kiếm, biến thành tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường và tiến vào trấn Thanh Thủy tìm một khách điếm ở tạm.
Đêm đến.
Lâm Yên Yên đang nhắm mắt tĩnh tọa bỗng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Con ngươi cô ta khẽ chuyển động nhưng mắt vẫn không mở ra.
Cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người nhẹ nhàng tiến vào.
Người tới là Vũ Bân.
Trong chuyến hành trình của ba người, địa vị của Vũ Bân là thấp nhất.
Lâm Yên Yên là con gái của quản sự nội môn, thân phận cao quý, thích Tạ Vân Phàm.
Tạ Vân Phàm là người đứng đầu ngoại môn, tư chất xuất sắc, vượt qua kỳ khảo nghiệm của tông môn năm sau là điều quá hiển nhiên. Đợi sau khi vượt qua khảo nghiệm, hắn sẽ được bái sư phụ kiếm đạo trong nội môn làm thầy, sau đó sẽ một bước lên trời.
Duy chỉ có Vũ Bân y, không có cha là quản sự, cũng không có tư chất xuất sắc như vậy, tuy tư chất chẳng kém nhưng cũng không xuất sắc, là người bình thường trong ngàn vạn các đệ tử bình thường khác.
Y im lặng tiến đến trước mặt Lâm Yên Yên, dùng tay nắm lấy cằm cô ta, ép cô ta ngẩng mặt lên. Ngón tay thô ráp, dùng lực vuốt ve đôi môi đỏ của cô ta, sau đó lại bóp cho đôi môi ấy cong lên.
Con ngươi của Lâm Yên Yên chuyển động rất nhanh, nhưng vẫn không hề mở mắt.
Vũ Bân nở một nụ cười quỷ dị.
Tuy y tầm thường, thế nhưng cũng có chỗ hơn người. Lâm Yên Yên này ban ngày không coi y ra gì, nhưng đêm xuống lại hầu hạ dưới thân y.
Y muốn chi phối cô ta thế nào thì làm thế đó. Bởi, từ vài năm trước, y đã có được một thuật pháp tên là Nhập Mộng. Chỉ cần có Phệ Mộng hương (phệ: cắn nuốt) làm chất dẫn sẽ khiến người trúng chiêu chìm vào mộng cảnh, không thể kiềm chế.
Y đã nghiên cứu rất lâu, sau khi học được thuật Nhập Mộng đó, vào một lần trùng hợp khi ra ngoài lịch luyện, y bất ngờ gặp được Lâm Yên Yên. Tiếc là, tuy y đã giở đủ mọi trò với cơ thể của cô ta nhưng vẫn không dám làm tới bước cuối cùng. Bởi vì, nếu như nữ tử thất thân, âm nguyên bị phá, cô ta ắt sẽ phát giác ra mà y tất nhiên cũng không thể thoát khỏi liên quan. Vì thế, y chỉ có thể nhẫn nhịn, tự giải quyết nhu cầu cho chính mình.
Nếu Lâm Yên Yên vẫn ở trong nội môn thì cơ hội để y đắc thủ không có nhiều. Mỗi lần như vậy, dục vọng trong lòng y lại càng lớn hơn. Sau này lại tìm được cơ hội, thế nhưng không ngờ bị Tạ Vân Phàm bắt gặp, Tạ Vân Phàm còn mỉa mai y không dám, hỏi y có muốn hay không?
Y tất nhiên là muốn, ngày nhớ đêm mong mãi không thể quên.
Tạ Vân Phàm nói giúp y, kết quả chính là hắn phá thân Lâm Yên Yên trước.
Lâm Yên Yên vẫn luôn thích hắn nên cam tâm tình nguyện.
Đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần sau, mà vô số những lần tiếp theo đều đổi thành y.
Ba sư huynh muội bọn họ chính là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn cùng kết giao ra ngoài lịch luyện.
Tạ Vân Phàm là người đứng đầu đệ tử ngoại môn hiện tại, tu vi Kim Đan kỳ tầng ba. Thực lực của hắn rất đáng gờm, đã từng khiêu chiến và giành thắng lợi với một đệ tử nội môn, danh khí vô cùng lớn trong đám đệ tử ngoại môn. Đợi vượt qua được kỳ khảo nghiệm năm sau, hắn có thể trở thành đệ tử nội môn, tiền đồ không kể xiết.
Lần lịch luyện này là để chuẩn bị cho kỳ khảo nghiệm năm sau. Lúc ở trong tông môn, Tạ Vân Phàm tìm được một bản chép tay ở dưới một đáy cốc, ghi chép lại chuyện đã xảy ra ngàn năm trước.
Từ đó mà hắn biết được, ngàn năm về trước Lượng Kiếm Sơn không phải tên là Lượng Kiếm Sơn mà là Tàng Kiếm Sơn.
Ngàn năm trước, Tàng Kiếm Sơn có một vị tu sĩ tên là Khương Chỉ Khanh phi thăng thành tiên nhân, mà người phi thăng thành tiên nhân đó lại không trở thành chỗ dựa cho Tàng Kiếm Sơn, trái lại còn đem đến cho Tàng Kiếm Sơn tai ương ngập trời. Về sau, Tàng Kiếm Sơn đổi tên thành Lượng Kiếm Sơn, cắt đứt tất cả mối liên hệ với Khương Chỉ Khanh, thế nhưng khi đó có một nhóm người không đồng ý với quyết định này, bọn họ rời khỏi Lượng Kiếm Sơn và vẫn tự cho mình là tu sĩ Tàng Kiếm Sơn.
Không bao lâu sau, thanh phi kiếm mà Khương Chỉ Khanh từng dùng biến mất khỏi mộ kiếm, không rõ tung tích.
Chủ nhân của bản chép tay nghi ngờ rằng, khi đám người kia rời đi đã mang theo bảo vật quý giá nhất của Tàng Kiếm Sơn - tiên kiếm Trường Ly và kiếm quyết Thất Diệu. Người đó vẫn luôn đi tìm đám người kia, ai ngờ họ trốn quá kỹ nên người đó không tìm ra.
Cho tới khi chết đi, chủ nhân của bản chép tay này vẫn chưa nghe ngóng được tin tức của Tàng Kiếm Sơn. Nhưng ngàn năm sau, Tạ Vân Phàm gặp được cơ duyên, trong lúc chạy tới vùng biên giới đã nghe được tên Tàng Kiếm Sơn từ trong miệng một tu sĩ cấp thấp. Sau đó hắn tìm tới đây, tốn gần một tháng mới đuổi được đến nơi hoang vu linh khí cằn cỗi này.
Khó trách năm đó vị tiền bối kia không tìm được Tàng Kiếm Sơn.
Ai mà ngờ được tu sĩ của Tàng Kiếm Sơn lại trốn ở nơi đây. Nơi này vốn là cấm địa, chỉ trong một đêm bị san thành bình địa - Thập Vạn Đại Sơn, linh khí bốn bề không đủ để một ngọn cỏ sinh sống. Chỉ có tu sĩ Độ Kiếp kỳ mới có thể nhận ra trên vùng đất đó có một dấu tay rất sâu, minh chứng cho việc Thập Vạn Đại Sơn đã bị một chưởng san bằng.
Nghe nói vào lúc đó, bất cứ ai nhắc tới nơi này đều sẽ phải chịu hình phạt lên nguyên thần.
Điều này đã khiến nơi đây trở thành một vùng đất không thể nhắc tới. Trăm năm sau mới dám truyền ra vài lời đồn, thế nhưng các tu sĩ ở các đại tông môn đều ngầm hiểu, coi nơi đây là cấm địa không thể tùy tiện bén mảng tới.
Thế nhưng, không ngờ rằng ngàn năm sau lại có người sinh sống ở nơi như này, đám tu sĩ cấp thấp này đúng là sống dai như gián, ở đâu cũng có thể sống sót.
Lâm Yên Yên là con gái của một quản sự nội môn, đưa cô ta đi theo có thể sẽ giúp hắn ta tránh được trách phạt.
Còn về người còn lại, Vũ Bân - tu vi Kim Đan kỳ tầng một, hắn nắm được nhược điểm trí mạng của y trong tay nên hắn không lo Vũ Bân sẽ tiết lộ điều gì. Nếu như gặp nguy hiểm vào thời khắc quan trọng nhất vẫn cần Vũ Bân giúp sức.
“Ở đó có một ngọn núi, hình như có chút linh khí.” Lâm Yên Yên nhìn đường lên núi Kỳ Liên, “Chúng ta lên núi xem sao?”
“Không vội.” Tạ Vân Phàm dùng thần thức bảo phủ cả trấn, nghe ngóng xem đám phàm phu tục tử như lũ kiến hôi kia đang nói chuyện gì, nhạy cảm bắt được một từ có tần suất xuất hiện nhiều nhất.
Củ cải tinh!
“Củ cải tinh trong miệng họ...” Tạ Vân Phàm ngập ngừng, “Lẽ nào là nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết?”
“Nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết!” Lâm Yên Yên và Vũ Bân đều sững sờ, cảm thấy thật khó tin.
“Đó là linh dược thượng phẩm cao cấp, sao có thể xuất hiện ở nơi nghèo nàn này được.” Bọn họ tuy là kiếm tu không phải là đan dược sư, nhưng cũng có tìm hiểu qua về đồ phổ (bản minh họa bằng hình ảnh) linh dược. Nếu không, lỡ như nhìn thấy linh dược cao cấp mà không thể nhận ra thì há chẳng phải là bỏ lỡ cơ duyên.
Nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết (nhân sâm Tuyết) là linh dược thượng phẩm giá trị liên thành, cầm tới ngoại giới bán đấu giá chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh. Nếu như vận khí tốt mà gặp được đan dược sư cao cấp cần dùng thì có thể đổi lấy một pháp bảo thượng phẩm cao cấp cũng là chuyện không thành vấn đề. Nếu thực sự gặp được nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết...
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Yên Yên chợt lóe, cô ta cười nói: “Vân Phàm sư huynh, ta dùng Thiên La Địa Võng giúp huynh bắt được nhân sâm Tuyết, tới lúc đó huynh chia cho ta hai nhánh rễ của nó là được rồi!”
“Cũng chưa chắc là nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết.” Tạ Vân Phàm kiềm chế lại tâm trạng kích động của mình, “Linh khí nơi đây thiếu thốn như này, đáng lý chẳng thể xuất hiện loại linh vật như nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết mới đúng. Huống hồ, nó còn biết chạy khắp nơi, muội nghĩ xem, nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết phải bao nhiêu năm tuổi mới có thể cử động?”
Lâm Yên Yên nhất thời không nhớ ra được, còn chưa đáp lời, Vũ Bân ở bên cạnh đã tốt bụng nhắc, “Yên Yên sư muội, là chín ngàn năm.”
“Ai cần ngươi nói.” Lâm Yên Yên tức giận trừng mắt với Vũ Bân, nhưng lúc quay đầu nhìn Tạ Vân Phàm trên mặt lại là nụ cười tươi rói, “Ồ, muội còn biết, nếu như thực sự là nhân sâm Tuyết thì chắc chắn bên cạnh sẽ có linh thú cấp cao bảo vệ. Mà nếu như thực sự có linh thú cấp cao, trấn Thanh Thủy này đã bị san bằng từ lâu rồi, sao có thể sống tới ngày hôm nay.” Cô ta chống cằm, nghiêng đầu hỏi Tạ Vân Phàm, “Vân Phàm sư huynh, ta nói có đúng không?”
“Sư muội nói rất phải.” Hai người trò chuyện vui vẻ, Vũ Bân ở bên cạnh cúi thấp đầu, yên lặng siết chặt tay, từng đường gân xanh tựa như những con giun nổi gồ lên, đôi mắt đang cụp xuống chứa đầy vẻ u ám.
“Vậy rốt cuộc đó là thứ gì nhỉ?”
“Đợi trông thấy là biết ngay.”
“Củ cải tinh kia ngày nào cũng vào trấn, hôm nay đã tới rồi, nó còn làm chuyện tốt. Chúng ta tạm thời không hành động, tránh đánh rắn động cỏ, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ là được.” Ba người thu lại hơi thở đáp xuống từ phi kiếm, biến thành tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường và tiến vào trấn Thanh Thủy tìm một khách điếm ở tạm.
Đêm đến.
Lâm Yên Yên đang nhắm mắt tĩnh tọa bỗng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Con ngươi cô ta khẽ chuyển động nhưng mắt vẫn không mở ra.
Cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người nhẹ nhàng tiến vào.
Người tới là Vũ Bân.
Trong chuyến hành trình của ba người, địa vị của Vũ Bân là thấp nhất.
Lâm Yên Yên là con gái của quản sự nội môn, thân phận cao quý, thích Tạ Vân Phàm.
Tạ Vân Phàm là người đứng đầu ngoại môn, tư chất xuất sắc, vượt qua kỳ khảo nghiệm của tông môn năm sau là điều quá hiển nhiên. Đợi sau khi vượt qua khảo nghiệm, hắn sẽ được bái sư phụ kiếm đạo trong nội môn làm thầy, sau đó sẽ một bước lên trời.
Duy chỉ có Vũ Bân y, không có cha là quản sự, cũng không có tư chất xuất sắc như vậy, tuy tư chất chẳng kém nhưng cũng không xuất sắc, là người bình thường trong ngàn vạn các đệ tử bình thường khác.
Y im lặng tiến đến trước mặt Lâm Yên Yên, dùng tay nắm lấy cằm cô ta, ép cô ta ngẩng mặt lên. Ngón tay thô ráp, dùng lực vuốt ve đôi môi đỏ của cô ta, sau đó lại bóp cho đôi môi ấy cong lên.
Con ngươi của Lâm Yên Yên chuyển động rất nhanh, nhưng vẫn không hề mở mắt.
Vũ Bân nở một nụ cười quỷ dị.
Tuy y tầm thường, thế nhưng cũng có chỗ hơn người. Lâm Yên Yên này ban ngày không coi y ra gì, nhưng đêm xuống lại hầu hạ dưới thân y.
Y muốn chi phối cô ta thế nào thì làm thế đó. Bởi, từ vài năm trước, y đã có được một thuật pháp tên là Nhập Mộng. Chỉ cần có Phệ Mộng hương (phệ: cắn nuốt) làm chất dẫn sẽ khiến người trúng chiêu chìm vào mộng cảnh, không thể kiềm chế.
Y đã nghiên cứu rất lâu, sau khi học được thuật Nhập Mộng đó, vào một lần trùng hợp khi ra ngoài lịch luyện, y bất ngờ gặp được Lâm Yên Yên. Tiếc là, tuy y đã giở đủ mọi trò với cơ thể của cô ta nhưng vẫn không dám làm tới bước cuối cùng. Bởi vì, nếu như nữ tử thất thân, âm nguyên bị phá, cô ta ắt sẽ phát giác ra mà y tất nhiên cũng không thể thoát khỏi liên quan. Vì thế, y chỉ có thể nhẫn nhịn, tự giải quyết nhu cầu cho chính mình.
Nếu Lâm Yên Yên vẫn ở trong nội môn thì cơ hội để y đắc thủ không có nhiều. Mỗi lần như vậy, dục vọng trong lòng y lại càng lớn hơn. Sau này lại tìm được cơ hội, thế nhưng không ngờ bị Tạ Vân Phàm bắt gặp, Tạ Vân Phàm còn mỉa mai y không dám, hỏi y có muốn hay không?
Y tất nhiên là muốn, ngày nhớ đêm mong mãi không thể quên.
Tạ Vân Phàm nói giúp y, kết quả chính là hắn phá thân Lâm Yên Yên trước.
Lâm Yên Yên vẫn luôn thích hắn nên cam tâm tình nguyện.
Đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần sau, mà vô số những lần tiếp theo đều đổi thành y.
Bình luận facebook