Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
Chương 29 : VÔ TÂM
Chẳng bao lâu sau, máu của Bạch Vô Thường đã được đưa tới, gã còn định đứng ở một bên xem, nhưng bị Mục Cẩm Vân lạnh mặt đuổi ra ngoài.
Tô Lâm An truyền thần thức vào trong máu, ở đó, nàng cảm nhận được một lượng độc vật lớn. Thuốc luôn có ba phần độc, cho dù là tông sư đan giỏi nhất của giới tu chân cũng không cách nào luyện ra đan dược trăm phần trăm không chút tạp chất. Nếu có thể đảm bảo tạp chất chỉ còn chừng một phần, đan dược đó đã được coi là thượng phẩm rồi.
Đan dược không thể dùng quá nhiều, khi sử dụng cũng phải chú ý, bằng không, theo thời gian thì độc tính sẽ tích lại, làm tắc kinh mạch, giống như bùn ứ đọng ở đáy sông, dần dần lắng lại chặn đứng dòng nước, nhẹ thì làm giảm tốc độ tu hành, nặng thì độc phát mà chết.
Bạch Vô Thường may mắn có được một lố đan dược, có lẽ là trung phẩm, gã cũng không hề cố kỵ gì mà dùng số đan dược đó để nâng cao tu vi. Giai đoạn đầu kết quả rất tốt, tu vi cuối cùng cũng đã đạt đến Kim Đan, thế nhưng về sau đan độc tích tụ, kinh mạch bị tắc nghẽn nên thực lực vẫn trì trệ không tăng tiến được.
Trầm ngâm trong giây lát, Tô Lâm An nói: “Tạm thời chưa có cách nào khác, trước để hắn áp chế lại tu vi toàn thân, luyện thể (rèn luyện thân thể) như một người bình thường. Đợi tới điểm sẽ dùng thuốc xông.”
“Xông hắn?”
Tô Lâm An gật đầu, mỉm cười, “Xông hắn.”
Kì thực, nàng có thể luyện chế đan dược giải độc từ đan độc của Bạch Vô Thường, vấn đề là hiện tại nàng không có cơ thể. Thêm nữa là không có dược thảo, không có đan hỏa thì không thể luyện ra được loại đan mà tu sĩ Kim Đan kỳ có thể dùng.
Cho dù là Mục Cẩm Vân có thông minh tới đâu, hắn cũng chẳng có đan hỏa, muốn học cũng không có cách nào.
Vì vậy, điều kiện có hạn chỉ có thể từ từ tiến bước, thời gian ba năm cũng coi là đủ.
“Phương pháp luyện thể đó không tồi, ta đã từng luyện qua, hay là gọi đàn con nheo nhóc của ngươi tới cùng luyện luôn?”
Mục Cẩm Vân trầm mặc, hồi lâu sau mới hỏi: “Ta thì sao?”
“Ngươi được cái vòng Tiểu Thiền ói ra luyện thể cho rồi, không cần nữa.”
Mục Cẩm Vân xanh mặt, “Đó không phải là ói.”
“Thế là ị ra à?”
Thấy sắc mặt Mục Cẩm Vân biến đen, lại cầm lấy thanh kiếm gãy định đập lên bàn, Tô Lâm An liền chữa cháy: “Sinh ra, sinh trong sinh đẻ được chưa?”
Mục Cẩm Vân vỗ thanh kiếm một cái, rồi ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
***
Ngày hôm sau, bọn họ lại tới giếng cây. Khi Tiểu Thiền đang chuyển hóa linh khí, Tô Lâm An lại nhập vào củ cải để bố trí Tụ Linh trận, bố trí ổn thỏa, thấy vẫn còn dư nhiều thời gian, nàng lại khắc công pháp luyện thể lên một khối ngọc thạch.
Sau khi làm xong, giếng cây giống hệt như một linh tuyền, có linh khí mỏng manh truyền ra từ bên trong, rồi không bao lâu nữa, linh khí trên đỉnh núi Kỳ Liên này sẽ trở nên dồi dào hơn, rất có lợi với đám đệ tử của Tàng Kiếm Sơn.
Xử lý xong mọi chuyện ở dưới giếng cây, Mục Cẩm Vân gọi các sư đệ sư muội ra, truyền thụ lại thuật luyện thể, đồng thời nói: “Sau này Bạch trưởng lão sẽ cùng luyện với mọi người, tu vi của hắn sẽ được áp chế xuống thành Luyện Thể tầng một...”
Bạch Vô Thường đứng bên cạnh trợn tròn mắt, gã thật không ngờ bản thân lại ra nông nỗi phải ở đây luyện thể với đám nhóc này. Đường đường là Kim Đan kỳ, lại chạy tới đây giám sát đốc thúc một đám đệ tử Luyện Khí kỳ, thật đúng là tức sôi ruột mà.
Bạch Vô Thường tức giận không tự chủ được mà phát ra uy áp của tu sĩ cấp cao. Mấy đệ tử của Tàng Kiếm Sơn đều chỉ mới ở Luyện Khí kỳ, bị gã lườm như vậy, đứa nào đứa nấy đều cúi thấp đầu, sợ run như chú chim cút. Nhưng không ngờ, Mục Cẩm Vân lại nói: “Các ngươi phải trông coi gã thật tốt, đừng để gã lười biếng.”
“Hả?” Cẩm Thư (giờ là Nhị sư huynh) ngây ra, hoàn toàn không nghĩ tới. Hóa ra không phải Bạch trưởng lão giám sát họ, mà là họ đốc thúc Bạch trưởng lão?
“Bọn đệ giám sát Bạch trưởng lão sao?” Lũ trẻ đều cảm thấy khó tin.
“Đúng vậy.” Thấy Bạch Vô Thường sắp “nổi bão”, Mục Cẩm Vân lại nhìn về cái lồng trong tay gã nói, “Tiểu Khôi, ngươi giám sát tất cả mọi người.”
Tiểu Khôi vốn một lòng một dạ với Bạch trưởng lão, chính nghĩa ngút trời bỗng sững ra trong giây lát, sau đó kêu chít chít chít không thôi. Hai cái móng nhỏ đằng trước không ngừng vỗ vào ngực mình, tuy mọi người không hiểu được thú ngữ (ngôn ngữ động vật), thế nhưng đều rõ ý mà Tiểu Khôi muốn biểu đạt.
Được Đại sư huynh, chuyện nhỏ thôi Đại sư huynh, ta nhất định sẽ đốc thúc bọn họ thật tốt, sẽ không phụ lòng tin tưởng!
Mục Cẩm Vân nhìn Tiểu Khôi tâm trạng kích động biểu đạt, mày khẽ cau lại.
Mọi người cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào biểu hiện của Tiểu Khôi khiến Đại sư huynh không hài lòng?
Ai ngờ, Tiểu Khôi tự cúi đầu nhìn mình, sau đó tỉ mỉ chỉnh mấy cái vảy bị nó làm xô lệch lại cho ngay ngắn gọn gàng.
Bấy giờ, Mục Cẩm Vân mới hài lòng gật đầu.
Tô Lâm An đứng bên mà hết nói nổi, chẳng ngờ Tiểu Khôi này thông minh thế, còn biết ôm đùi Mục Cẩm Vân, nịnh nọt hắn!
“Cẩm Ngọc.”
Cẩm Ngọc đứng ở cuối hàng, vóc người nhỏ nhất bị gọi tên. Cậu đứng ra, chắp tay lại nói, “Đại sư huynh, có đệ.”
“Nếu Vạn Sơn Hồng có thể đi lại được rồi thì để cho hắn tới luyện cùng các đệ.”
“Dạ, đệ sẽ báo lại cho Tiểu Thập!” Vạn Sơn Hồng gì chứ, đó là Tiểu Thập, là tiểu sư đệ của tất cả mọi người trong Tàng Kiếm Sơn, Tiểu Cửu cậu cuối cùng cũng đã làm sư huynh rồi!
Sau khi dặn dò xong, Mục Cẩm Vân mới nhớ đến Sở Tài Nguyên vẫn đang chờ ở ngoài cửa tông môn.
Hôm qua hắn dặn Sở Tài Nguyên sáng sớm lên núi, vì vậy trời còn chưa sáng, Sở Tài Nguyên đã tới rồi. Mãi không được triệu kiến, nhưng Sở Tài Nguyên vẫn cung kính đứng đợi ở ngoài cửa lớn, đứng nửa ngày cũng không thấy có chút mất kiên nhẫn nào.
Mục Cẩm Vân đưa cho Cẩm Thư một miếng ngọc giản, dặn giao cho Sở Tài Nguyên vẫn đang đợi ở ngoài.
“Đây là tâm pháp tu luyện cơ bản của Vạn Vật Sinh, Đại sư huynh bảo ta giao cho ngươi.” Cẩm Thư giao ngọc giản cho Sở Tài Nguyên.
Sở Tài Nguyên vui mừng khôn xiết, liên tục nói cảm ơn.
Tuy chỉ là tâm pháp cơ bản, thế nhưng đối với Sở gia chỉ có Luyện Thể lại quý giá vô cùng! Sau khi nhận lấy ngọc giản, hắn hành đại lễ với Tàng Kiếm sơn môn, nói: “Sau này cần chúng ta làm gì, xin cứ việc phân phó!”
Thấy Mục Cẩm Vân không có ý định ra đây, Sở Tài Nguyên liền chậm rãi rời khỏi Tàng Kiếm Sơn.
Đợi sau khi hắn đi, Mục Cẩm Vân cũng đã xử lý mọi chuyện gần ổn thỏa, hắn lại tới bái kiến sư phụ mình.
Mục Phi Ưng đã sắp tới thọ nguyên (hết tuổi thọ), sức khỏe hiện tại rất yếu. Hai năm gần đây, chuyện lớn chuyện nhỏ của Tàng Kiếm Sơn đều do Mục Cẩm Vân xử lý. Sau khi hắn tiến vào thấy ông vẫn còn đang ngủ, bèn thay một cây hương ngưng thần mới trên bàn, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Mục Cẩm Vân xưa nay vốn rất “kẹt xỉ” dùng linh khí, giờ lại dùng để bay ra chỉ vì không muốn kinh động tới Mục Phi Ưng đang nghỉ ngơi, hắn như vậy khiến Tô Lâm An cảm thấy hơi xa lạ.
Một kẻ chủ động nuôi cổ Phệ Tâm, nhất định sau này sẽ là một kẻ đoạn tình tuyệt ái, vậy mà lại tôn kính một ông lão tới vậy.
“Không ngờ ngươi lại có tình cảm sâu đậm như với Mục Phi Ưng.” Tô Lâm An nói.
“Ừ, ông ấy sắp chết rồi.” Mục Cẩm Vân đáp.
“Trước bị thương nặng, giờ đã gần tới thọ nguyên, quả thực chẳng còn sống được bao lâu. Có điều có ta ở đây, chỉ cần có đủ dược liệu, lại chuẩn bị đan hỏa...” Nói tới đây, Tô Lâm An cũng tự thấy rằng khó mà thực hiện được, ở vùng thiếu thốn linh khí thế này mà muốn tìm thấy đan hỏa chẳng khác nào chuyện viển vông. Thế nhưng rời khỏi nơi đây để đến mấy vùng phúc địa tiên linh (vùng đất được chúc phúc có nhiều linh khí), bọn họ còn chưa kịp tới nơi thì có khi Mục Phi Ưng đã chết rồi.
“Thực ra chỉ cần một viên Bồi Nguyên đan là có thể kéo dài sinh mệnh của ông ấy.” Tạp chất trong đan dược của luyện đan sư bình thường quá nhiều, mà thể trạng như Mục Phi Ưng hiện tại thì mức độ tinh khiết ít nhất cũng phải đạt được đến tám phần mới có tác dụng. Với thực lực và tài lực hiện giờ của Mục Cẩm Vân, muốn đi mua chắc chắn là điều không thể.
“Mục Phi Ưng có ơn với ta.”
“Ông ấy là nỗi vướng bận duy nhất trên đời này của ta.”
“Ông ấy sắp chết rồi...”
Nói tới đây, hắn bỗng mỉm cười, đuôi mắt nhếch lên, trong con ngươi kia có vài phần gian ác, “Đợi ông ấy chết, ta sẽ chẳng còn gì vướng bận nữa.” Nụ cười trên mặt hắn càng chói mắt hơn, “Tác dụng của cổ Phệ Tâm chẳng phải là như vậy sao, tới lúc đó, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Chặt đứt ràng buộc tình cảm cuối cùng, hắn sẽ trở thành kẻ máu lạnh nhất, hỗn loạn trên thế gian sẽ chẳng quấy nhiễu được hắn, phá hồng trần tìm trường sinh!
Vì vậy, hắn chưa bao giờ hỏi “lão quái vật” có cách để kéo dài thọ mệnh của Mục Phi Ưng hay không.
Bởi vì, hắn không cần.
Tô Lâm An: “...”
Nàng biết mà, thật ra cái thằng nhóc khốn nạn này đã vô tâm từ lâu rồi. Đợi đến khi Mục Phi Ưng mất, hắn sẽ cởi được lớp xiềng xích cuối cùng, trở thành một kẻ hoàn toàn vô tình vô nghĩa. Sau đó, cổ Phệ Tâm sẽ không làm hắn đau đớn nữa mà sẽ trợ giúp hắn tu luyện. Con cổ trùng kia sống ở vị trí tim của hắn, dần dần thay thế trái tim ban đầu, không ngừng cung cấp sức mạnh cho hắn.
Nhưng mà, nó cũng là con dao hai lưỡi, thường thì những tu sĩ nuôi cổ Phệ Tâm cuối cùng sẽ bị trùng chúa thay thế, trở thành con rối của cổ trùng. Chỉ những người có ý chí vô cùng mạnh mới có thể giữ được tỉnh táo trong giai đoạn tu vi không ngừng tăng tiến.
Không biết tên Mục Cẩm Vân này sẽ đi được tới đâu?
Chẳng bao lâu sau, máu của Bạch Vô Thường đã được đưa tới, gã còn định đứng ở một bên xem, nhưng bị Mục Cẩm Vân lạnh mặt đuổi ra ngoài.
Tô Lâm An truyền thần thức vào trong máu, ở đó, nàng cảm nhận được một lượng độc vật lớn. Thuốc luôn có ba phần độc, cho dù là tông sư đan giỏi nhất của giới tu chân cũng không cách nào luyện ra đan dược trăm phần trăm không chút tạp chất. Nếu có thể đảm bảo tạp chất chỉ còn chừng một phần, đan dược đó đã được coi là thượng phẩm rồi.
Đan dược không thể dùng quá nhiều, khi sử dụng cũng phải chú ý, bằng không, theo thời gian thì độc tính sẽ tích lại, làm tắc kinh mạch, giống như bùn ứ đọng ở đáy sông, dần dần lắng lại chặn đứng dòng nước, nhẹ thì làm giảm tốc độ tu hành, nặng thì độc phát mà chết.
Bạch Vô Thường may mắn có được một lố đan dược, có lẽ là trung phẩm, gã cũng không hề cố kỵ gì mà dùng số đan dược đó để nâng cao tu vi. Giai đoạn đầu kết quả rất tốt, tu vi cuối cùng cũng đã đạt đến Kim Đan, thế nhưng về sau đan độc tích tụ, kinh mạch bị tắc nghẽn nên thực lực vẫn trì trệ không tăng tiến được.
Trầm ngâm trong giây lát, Tô Lâm An nói: “Tạm thời chưa có cách nào khác, trước để hắn áp chế lại tu vi toàn thân, luyện thể (rèn luyện thân thể) như một người bình thường. Đợi tới điểm sẽ dùng thuốc xông.”
“Xông hắn?”
Tô Lâm An gật đầu, mỉm cười, “Xông hắn.”
Kì thực, nàng có thể luyện chế đan dược giải độc từ đan độc của Bạch Vô Thường, vấn đề là hiện tại nàng không có cơ thể. Thêm nữa là không có dược thảo, không có đan hỏa thì không thể luyện ra được loại đan mà tu sĩ Kim Đan kỳ có thể dùng.
Cho dù là Mục Cẩm Vân có thông minh tới đâu, hắn cũng chẳng có đan hỏa, muốn học cũng không có cách nào.
Vì vậy, điều kiện có hạn chỉ có thể từ từ tiến bước, thời gian ba năm cũng coi là đủ.
“Phương pháp luyện thể đó không tồi, ta đã từng luyện qua, hay là gọi đàn con nheo nhóc của ngươi tới cùng luyện luôn?”
Mục Cẩm Vân trầm mặc, hồi lâu sau mới hỏi: “Ta thì sao?”
“Ngươi được cái vòng Tiểu Thiền ói ra luyện thể cho rồi, không cần nữa.”
Mục Cẩm Vân xanh mặt, “Đó không phải là ói.”
“Thế là ị ra à?”
Thấy sắc mặt Mục Cẩm Vân biến đen, lại cầm lấy thanh kiếm gãy định đập lên bàn, Tô Lâm An liền chữa cháy: “Sinh ra, sinh trong sinh đẻ được chưa?”
Mục Cẩm Vân vỗ thanh kiếm một cái, rồi ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
***
Ngày hôm sau, bọn họ lại tới giếng cây. Khi Tiểu Thiền đang chuyển hóa linh khí, Tô Lâm An lại nhập vào củ cải để bố trí Tụ Linh trận, bố trí ổn thỏa, thấy vẫn còn dư nhiều thời gian, nàng lại khắc công pháp luyện thể lên một khối ngọc thạch.
Sau khi làm xong, giếng cây giống hệt như một linh tuyền, có linh khí mỏng manh truyền ra từ bên trong, rồi không bao lâu nữa, linh khí trên đỉnh núi Kỳ Liên này sẽ trở nên dồi dào hơn, rất có lợi với đám đệ tử của Tàng Kiếm Sơn.
Xử lý xong mọi chuyện ở dưới giếng cây, Mục Cẩm Vân gọi các sư đệ sư muội ra, truyền thụ lại thuật luyện thể, đồng thời nói: “Sau này Bạch trưởng lão sẽ cùng luyện với mọi người, tu vi của hắn sẽ được áp chế xuống thành Luyện Thể tầng một...”
Bạch Vô Thường đứng bên cạnh trợn tròn mắt, gã thật không ngờ bản thân lại ra nông nỗi phải ở đây luyện thể với đám nhóc này. Đường đường là Kim Đan kỳ, lại chạy tới đây giám sát đốc thúc một đám đệ tử Luyện Khí kỳ, thật đúng là tức sôi ruột mà.
Bạch Vô Thường tức giận không tự chủ được mà phát ra uy áp của tu sĩ cấp cao. Mấy đệ tử của Tàng Kiếm Sơn đều chỉ mới ở Luyện Khí kỳ, bị gã lườm như vậy, đứa nào đứa nấy đều cúi thấp đầu, sợ run như chú chim cút. Nhưng không ngờ, Mục Cẩm Vân lại nói: “Các ngươi phải trông coi gã thật tốt, đừng để gã lười biếng.”
“Hả?” Cẩm Thư (giờ là Nhị sư huynh) ngây ra, hoàn toàn không nghĩ tới. Hóa ra không phải Bạch trưởng lão giám sát họ, mà là họ đốc thúc Bạch trưởng lão?
“Bọn đệ giám sát Bạch trưởng lão sao?” Lũ trẻ đều cảm thấy khó tin.
“Đúng vậy.” Thấy Bạch Vô Thường sắp “nổi bão”, Mục Cẩm Vân lại nhìn về cái lồng trong tay gã nói, “Tiểu Khôi, ngươi giám sát tất cả mọi người.”
Tiểu Khôi vốn một lòng một dạ với Bạch trưởng lão, chính nghĩa ngút trời bỗng sững ra trong giây lát, sau đó kêu chít chít chít không thôi. Hai cái móng nhỏ đằng trước không ngừng vỗ vào ngực mình, tuy mọi người không hiểu được thú ngữ (ngôn ngữ động vật), thế nhưng đều rõ ý mà Tiểu Khôi muốn biểu đạt.
Được Đại sư huynh, chuyện nhỏ thôi Đại sư huynh, ta nhất định sẽ đốc thúc bọn họ thật tốt, sẽ không phụ lòng tin tưởng!
Mục Cẩm Vân nhìn Tiểu Khôi tâm trạng kích động biểu đạt, mày khẽ cau lại.
Mọi người cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào biểu hiện của Tiểu Khôi khiến Đại sư huynh không hài lòng?
Ai ngờ, Tiểu Khôi tự cúi đầu nhìn mình, sau đó tỉ mỉ chỉnh mấy cái vảy bị nó làm xô lệch lại cho ngay ngắn gọn gàng.
Bấy giờ, Mục Cẩm Vân mới hài lòng gật đầu.
Tô Lâm An đứng bên mà hết nói nổi, chẳng ngờ Tiểu Khôi này thông minh thế, còn biết ôm đùi Mục Cẩm Vân, nịnh nọt hắn!
“Cẩm Ngọc.”
Cẩm Ngọc đứng ở cuối hàng, vóc người nhỏ nhất bị gọi tên. Cậu đứng ra, chắp tay lại nói, “Đại sư huynh, có đệ.”
“Nếu Vạn Sơn Hồng có thể đi lại được rồi thì để cho hắn tới luyện cùng các đệ.”
“Dạ, đệ sẽ báo lại cho Tiểu Thập!” Vạn Sơn Hồng gì chứ, đó là Tiểu Thập, là tiểu sư đệ của tất cả mọi người trong Tàng Kiếm Sơn, Tiểu Cửu cậu cuối cùng cũng đã làm sư huynh rồi!
Sau khi dặn dò xong, Mục Cẩm Vân mới nhớ đến Sở Tài Nguyên vẫn đang chờ ở ngoài cửa tông môn.
Hôm qua hắn dặn Sở Tài Nguyên sáng sớm lên núi, vì vậy trời còn chưa sáng, Sở Tài Nguyên đã tới rồi. Mãi không được triệu kiến, nhưng Sở Tài Nguyên vẫn cung kính đứng đợi ở ngoài cửa lớn, đứng nửa ngày cũng không thấy có chút mất kiên nhẫn nào.
Mục Cẩm Vân đưa cho Cẩm Thư một miếng ngọc giản, dặn giao cho Sở Tài Nguyên vẫn đang đợi ở ngoài.
“Đây là tâm pháp tu luyện cơ bản của Vạn Vật Sinh, Đại sư huynh bảo ta giao cho ngươi.” Cẩm Thư giao ngọc giản cho Sở Tài Nguyên.
Sở Tài Nguyên vui mừng khôn xiết, liên tục nói cảm ơn.
Tuy chỉ là tâm pháp cơ bản, thế nhưng đối với Sở gia chỉ có Luyện Thể lại quý giá vô cùng! Sau khi nhận lấy ngọc giản, hắn hành đại lễ với Tàng Kiếm sơn môn, nói: “Sau này cần chúng ta làm gì, xin cứ việc phân phó!”
Thấy Mục Cẩm Vân không có ý định ra đây, Sở Tài Nguyên liền chậm rãi rời khỏi Tàng Kiếm Sơn.
Đợi sau khi hắn đi, Mục Cẩm Vân cũng đã xử lý mọi chuyện gần ổn thỏa, hắn lại tới bái kiến sư phụ mình.
Mục Phi Ưng đã sắp tới thọ nguyên (hết tuổi thọ), sức khỏe hiện tại rất yếu. Hai năm gần đây, chuyện lớn chuyện nhỏ của Tàng Kiếm Sơn đều do Mục Cẩm Vân xử lý. Sau khi hắn tiến vào thấy ông vẫn còn đang ngủ, bèn thay một cây hương ngưng thần mới trên bàn, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Mục Cẩm Vân xưa nay vốn rất “kẹt xỉ” dùng linh khí, giờ lại dùng để bay ra chỉ vì không muốn kinh động tới Mục Phi Ưng đang nghỉ ngơi, hắn như vậy khiến Tô Lâm An cảm thấy hơi xa lạ.
Một kẻ chủ động nuôi cổ Phệ Tâm, nhất định sau này sẽ là một kẻ đoạn tình tuyệt ái, vậy mà lại tôn kính một ông lão tới vậy.
“Không ngờ ngươi lại có tình cảm sâu đậm như với Mục Phi Ưng.” Tô Lâm An nói.
“Ừ, ông ấy sắp chết rồi.” Mục Cẩm Vân đáp.
“Trước bị thương nặng, giờ đã gần tới thọ nguyên, quả thực chẳng còn sống được bao lâu. Có điều có ta ở đây, chỉ cần có đủ dược liệu, lại chuẩn bị đan hỏa...” Nói tới đây, Tô Lâm An cũng tự thấy rằng khó mà thực hiện được, ở vùng thiếu thốn linh khí thế này mà muốn tìm thấy đan hỏa chẳng khác nào chuyện viển vông. Thế nhưng rời khỏi nơi đây để đến mấy vùng phúc địa tiên linh (vùng đất được chúc phúc có nhiều linh khí), bọn họ còn chưa kịp tới nơi thì có khi Mục Phi Ưng đã chết rồi.
“Thực ra chỉ cần một viên Bồi Nguyên đan là có thể kéo dài sinh mệnh của ông ấy.” Tạp chất trong đan dược của luyện đan sư bình thường quá nhiều, mà thể trạng như Mục Phi Ưng hiện tại thì mức độ tinh khiết ít nhất cũng phải đạt được đến tám phần mới có tác dụng. Với thực lực và tài lực hiện giờ của Mục Cẩm Vân, muốn đi mua chắc chắn là điều không thể.
“Mục Phi Ưng có ơn với ta.”
“Ông ấy là nỗi vướng bận duy nhất trên đời này của ta.”
“Ông ấy sắp chết rồi...”
Nói tới đây, hắn bỗng mỉm cười, đuôi mắt nhếch lên, trong con ngươi kia có vài phần gian ác, “Đợi ông ấy chết, ta sẽ chẳng còn gì vướng bận nữa.” Nụ cười trên mặt hắn càng chói mắt hơn, “Tác dụng của cổ Phệ Tâm chẳng phải là như vậy sao, tới lúc đó, ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Chặt đứt ràng buộc tình cảm cuối cùng, hắn sẽ trở thành kẻ máu lạnh nhất, hỗn loạn trên thế gian sẽ chẳng quấy nhiễu được hắn, phá hồng trần tìm trường sinh!
Vì vậy, hắn chưa bao giờ hỏi “lão quái vật” có cách để kéo dài thọ mệnh của Mục Phi Ưng hay không.
Bởi vì, hắn không cần.
Tô Lâm An: “...”
Nàng biết mà, thật ra cái thằng nhóc khốn nạn này đã vô tâm từ lâu rồi. Đợi đến khi Mục Phi Ưng mất, hắn sẽ cởi được lớp xiềng xích cuối cùng, trở thành một kẻ hoàn toàn vô tình vô nghĩa. Sau đó, cổ Phệ Tâm sẽ không làm hắn đau đớn nữa mà sẽ trợ giúp hắn tu luyện. Con cổ trùng kia sống ở vị trí tim của hắn, dần dần thay thế trái tim ban đầu, không ngừng cung cấp sức mạnh cho hắn.
Nhưng mà, nó cũng là con dao hai lưỡi, thường thì những tu sĩ nuôi cổ Phệ Tâm cuối cùng sẽ bị trùng chúa thay thế, trở thành con rối của cổ trùng. Chỉ những người có ý chí vô cùng mạnh mới có thể giữ được tỉnh táo trong giai đoạn tu vi không ngừng tăng tiến.
Không biết tên Mục Cẩm Vân này sẽ đi được tới đâu?
Bình luận facebook