• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ấn công đức (1 Viewer)

  • Chap-27

Chương 27 : CẢI TÀ QUY CHÍNH







Chẳng bao lâu sau, nguyên thần của Tô Lâm An lại bị bắn ra từ trong củ cải.



Thấy nàng đi ra, Mục Cẩm Vân vẫy tay gọi Tiểu Thiền rời đi. Bọn họ ra ngoài giếng cây, vừa bước khỏi trận pháp đã nhìn thấy Bạch Vô Thường khoanh chân xếp bằng ngồi phía trước. Thấy Mục Cẩm Vân, hai mắt gã liền phát sáng, hỏi thẳng: “Nơi đó có gì?”



Vẻ mặt Mục Cẩm Vân như cười như không nhìn gã, “Sau này ngươi sẽ rõ.”



Gã chặn Mục Cẩm Vân lại, gằn từng chữ nói: “Ta muốn biết ngay bây giờ.”



“Muốn biết thì tự đi mà vào, ta không cản ngươi.” Ánh mắt của hắn rơi vào Tiểu Khôi trong tay Bạch Vô Thường, đột nhiên giơ tay ra, dọa Tiểu Khôi run cầm cập cả người. Chỉ thấy Mục Cẩm Vân nhẹ nhàng chải lại mảnh vảy bị lệch của nó, “Ta cần đi một nơi tiếp nhận đồ đạc trước, sau đó sẽ bố trí một Tụ Linh trận ở đây, đợi sau khi sắp xếp xong xuôi sẽ điều trị đan độc trong cơ thể ngươi.”



“Nếu ngươi đã là trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Sơn thì đi cùng ta đi.”



Bạch Vô Thường vốn định nói gã không muốn đi, gã chỉ cần bảo vệ tốt Tàng Kiếm Sơn là được, Kim Đan kỳ như gã lẽ nào còn phải ra ngoài khoe mẽ? Tên này thật sự coi gã là tay chân của mình chắc!



Có điều, nghĩ tới việc sau khi xử lý xong mấy chuyện linh tinh này Mục Cẩm Vân mới có thể giải độc cho gã, gã tức giận nói: “Không có lần sau.”



“Ha ha.” Người cười không phải là Mục Cẩm Vân, mà là Tô Lâm An đang bay ở bên cạnh.



Bạch Vô Thường ơi là Bạch Vô Thường, ngươi đúng là ngây thơ thật đấy, không có lần sau cái gì, ranh giới cuối cùng đã bị phá vỡ hết lần này tới lần khác rồi. Ai bảo tên nhóc khốn kiếp này nắm được nhược điểm của họ chứ.



Ánh mắt nàng nhìn Bạch Vô Thường tràn ngập sự đồng tình, nàng luôn có cảm giác có thể nhìn thấy... hình bóng của chính mình từ hắn.



Điều khác biệt duy nhất, chính là nàng rất đẹp còn hắn vừa tròn vừa mập, tầm thường hết chỗ nói.



Mục Cẩm Vân xuống núi, tới trấn Thanh Thủy.



Trấn Thanh Thủy trời yên bể lặng, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi mà quyền lực nơi đây đã thay đổi hoàn toàn. Sự sụp đổ của Trương gia đối với nhiều người mà nói là một chuyện vô cùng tốt, vì vậy trong trấn có không ít nhà giăng đèn kết hoa trước cửa, đúng là một cảnh tượng vui vẻ.



Mục Cẩm Vân vốn dĩ nghĩ nếu như Sở gia có dã tâm hoặc thế lực khác muốn đục nước béo cò, ép hắn phải chia bớt thế lực thì mình hắn muốn xử lý sẽ có chút phiền phức nên mới dẫn theo Bạch Vô Thường để phòng ngừa vạn nhất.



Không ngờ, trấn Thanh Thủy chẳng biết đã bị Trương gia áp bức bao lâu mà không có ai có dã tâm gì, Sở gia dựa vào Tàng Kiếm Sơn lại càng không, bọn họ phong kín Trương gia chờ người Tàng Kiếm Sơn tới sắp xếp.



Thấy Mục Cẩm Vân tới, gia chủ Sở gia dắt theo một nhóm người ra nghênh tiếp, đồng thời cung kính đưa những sổ sách đã kiểm kê kỹ càng đến trước mặt hắn. Đợi sau khi thấy cao nhân Kim Đan kỳ sau lưng Mục Cẩm Vân, bọn họ lại càng thêm kính cẩn, trong lòng thầm kêu may mắn, sự lựa chọn của bọn họ là chính xác.



Linh châu tổng cộng có một trăm hai mươi nghìn viên, linh thạch hạ phẩm tổng cộng có bảy mươi ba nghìn chín trăm hai mươi khối, linh thạch trung phẩm có sáu nghìn ba trăm năm mươi mốt khối, linh thạch thượng phẩm có ba khối.



Còn pháp bảo và dược thảo các loại tất cả đều được ghi chú rất rõ ràng, ngay cả vàng bạc cũng được ghi lại trong sổ sách.



Mục Cẩm Vân lấy linh thạch và linh dược, lại chọn ra vài thanh kiếm trong đống pháp bảo, sau đó dưới sự chỉ bảo của Tô Lâm An lại gỡ đi mấy trận đồ và trận nhãn quan trọng nhất của Tụ Linh trận, những thứ còn lại thì không đụng tới.



“Những thứ còn lại và nhà cửa của Trương gia, ta không lấy.” Hắn nhìn về phía người Sở gia, “Về sau, mọi chuyện lớn nhỏ trong trấn Thanh Thủy đều do các ngươi xử lý, mỗi năm cống nạp đủ linh châu cho Tàng Kiếm Sơn là được.”



“Trước đây mỗi năm Trương gia cống mười nghìn viên linh châu...” Hắn nói tới đây liền ngừng lại, khiến gia chủ Sở gia lập tức căng thẳng.



Mười nghìn viên linh châu quả thực là một con số vô cùng ưu ái, không thấy Trương gia ngoài giao nộp linh châu đã thu được bao nhiêu linh thạch như vậy sao. Giờ Tàng Kiếm Sơn đã thăm dò được mức sâu cạn ở nơi đây, không biết sẽ đòi thêm bao nhiêu? Chỉ mong là đừng quá nhiều...



“Ba năm tới đây, lượng linh châu vẫn sẽ không đổi. Đợi ba năm sau, ta sẽ định một con số mới.”



Vừa dứt lời, gia chủ Sở gia vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống nói lời cảm tạ, “Đa tạ Mục đạo hữu thành toàn.”



Bạch Vô Thường ở bên cười giễu một tiếng, “Tông môn có tu sĩ Kim Đan kỳ tọa trấn, những thế gia bình thường muốn dựa vào mỗi năm ít nhất phải cống một trăm nghìn khối linh thạch, ngươi chỉ thu có mười nghìn viên linh châu thôi sao?”



Nghe thấy lời này của Bạch Vô Thường, mí mắt của gia chủ Sở gia kia khẽ giật, nhưng không dám lên tiếng phản kháng.



Mục Cẩm Vân không để ý tới Bạch Vô Thường, lấy xong đồ liền muốn về, trước khi đi lại ngẫm nghĩ, chỉ vào Sở Tài Nguyên, nói: “Sáng sớm mai lên núi, ta có chuyện cần giao phó.”



Lúc Mục Cẩm Vân xoay người định đi thì đúng vào lúc này, một người hô lên: “Đợi đã.”



Ma tu Vạn Sơn Hồng xông ra từ đám người, “Mục đạo hữu, lại gặp nhau rồi.” Kì thực gã có chút lo lắng, đối diện với Mục Cẩm Vân gã vẫn còn ổn, quan trọng là đứng cạnh Mục Cẩm Vân có một tu sĩ Kim Đan kỳ. Khi gã nhảy ra, bị người kia liếc một cái liền cảm nhận được uy áp như cuồng phong kéo tới, khiến lòng gã cũng run rẩy theo.



Nhưng gã không thể không bước ra được, dù sao chuyện này cũng liên quan tới tiền đồ của chính mình. Vạn Sơn Hồng cảm thấy, đi theo Mục Cẩm Vân sẽ có tương lai, vấn đề là gã ma tu, giờ chuyển sang làm môn hạ kiếm tu không biết có còn kịp hay không!



Gã thấp giọng ho khan một tiếng, “Tuy ta là ma tu, nhưng bản chất không hề ác.”



Nói xong lời mở đầu này, thấy xung quanh vang lên vài tiếng xôn xao, Vạn Sơn Hồng đỏ bừng mặt, trừng mắt nói: “Chẳng lẽ không phải, Trương gia tuy được xưng là tu sĩ chính đạo nhưng những việc xấu mà họ làm ra còn nhiều hơn ta!”







Nói như vậy mọi người cảm thấy cũng có lý, dần yên tĩnh lại xem xem rốt cuộc gã định làm gì.



Ma tu và tu sĩ chính đạo khác nhau ở chỗ, công pháp tu luyện của ma tu không phải là trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên địa. Bọn họ cho rằng bản thân người chính là một thiên địa thu nhỏ, máu là sông, thịt là đất, xương cốt là núi non.



Ma tu nâng cao thực lực của mình thông qua việc hấp thu tu vi của người khác. Hiện giờ, con đường mà phần lớn ma tu đi chính là không ngừng săn giết vật sống, gia tăng sức mạnh của mình nhờ việc hấp thu huyết khí của những linh thú giết được. Cũng có một vài người có công pháp có thể hấp thu âm khí. Trái lại, linh khí tinh khiết trong thiên địa đối với họ mà nói là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.



Tất nhiên, dưới tình huống không có bất kỳ thứ gì, có linh khí thiên địa còn hơn không có. Chỉ có điều một khi họ đã chọn làm ma tu, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa sau này sẽ vô cùng chậm.



Trừ phi tự phế công pháp, cải tà quy chính.



Do công pháp mà bọn họ tu luyện mà ma tu bắt buộc phải không ngừng giết chóc, cũng vì vậy mà bị coi là hung ác thành tính, bị tất cả linh tu khinh thường, người phàm nghe đến thì biến sắc.



“Ta làm ma tu là bởi vì lúc đó trong tay chỉ có công pháp của ma đạo, không có sự lựa chọn nào khác.” Vạn Sơn Hồng nhìn về phía gia chủ Sở gia, “Sở gia các người, không phải cũng vẫn chỉ luôn tu luyện thuật Luyện Thể sao, mấy trăm năm qua vẫn chưa tìm được tâm pháp tu luyện nào thay thế.”



Tâm pháp tu luyện vô cùng quý giá, người ở nơi nghèo nàn này như bọn họ cả một đời cũng khó mà có được. Trấn Thanh Thủy này tuy có ba thế gia tu chân, nhưng ở đây người phàm vẫn chiếm phần lớn, tu luyện đến được Luyện Khí kỳ đã là không tồi rồi.



Thấy mấy lời mình nói thu hút được sự đồng cảm của người khác, Vạn Sơn Hồng lại tiếp tục nói: “Không biết muốn bái nhập vào Tàng Kiếm Sơn thì cần điều kiện gì?”



Vấn đề này mọi người ai cũng muốn biết, giờ lời vừa ra, những người ở xung quanh đều tràn ngập mong đợi nhìn Mục Cẩm Vân.



Tô Lâm An nói: “Kì thực tư chất của tên Vạn Kiếm Hồng này cũng miễn cưỡng coi là tạm được.” Nói xong, nàng lại hỏi, “Nói đến thì, ta thấy kiểu người như ngươi làm ma tu lại hợp lý hơn ấy?”



Mục Cẩm Vân lạnh lùng đáp lại một chữ, “Bẩn.”



Vạn Kiếm Hồng sững sờ, cái gì cơ?



Cần bẩn sao?



Gã cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một lượt, cảm thấy khó hiểu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ấn Công Đức full
  • Thanh Sam Yên Vũ
Ấn Công Đức
  • Thanh Sam Yên Vũ
Dâu tây ấn
  • Bất Chỉ Thị Khoả Thái
Chap-105

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom