• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ấn công đức (1 Viewer)

  • Chap-32

Chương 32 : LINH VẬT







Kể từ ngày đó, y trở thành chó săn của Tạ Vân Phàm, không thể không làm việc cho Tạ Vân Phàm.



Y không còn sự lựa chọn nào khác.



Có điều vậy cũng tốt, Lâm Yên Yên thích Tạ Vân Phàm, ra ngoài lịch luyện đều mong được đi cùng Tạ Vân Phàm.



Mà Tạ Vân Phàm lại đem theo y.



Vì vậy khoảng thời gian này, ngày nào y cũng đạt được ao ước, trong lòng y cũng rất hài lòng.



Người phụ nữ này, mỗi chỗ trên người cô ta y đều đã nếm qua. Thế nhưng lúc cô ta tỉnh táo lại chẳng bao giờ hòa nhã với y. Dáng vẻ cô ta quấn quýt lấy Tạ Vân Phàm ban ngày khiến y ghen ghét đố kỵ cũng khiến y đau lòng, cô ta đang giày vò y.



Mà khi màn đêm buông xuống, đổi lại thành y giày vò cô ta.



Thành thục cởi y phục của Lâm Yên Yên, y bắt đầu buông thả dục vọng của bản thân.



Y để lại vài dấu răng mờ trên người cô ta, phát tiết những sự coi thường mà y phải chịu vào ban ngày. Khi đạt cao trào, Lâm Yên Yên mở mắt, ánh mắt mê man thở dốc: “Vân Phàm ca ca.” Lúc đầu gặp phải tình huống như vậy, y còn vô cùng lo sợ, sau này mới phát hiện chỉ là tác dụng của mộng cảnh, y cũng yên tâm phần nào nhưng trong lòng lại càng không vui.



Bởi, trong tiềm thức của Lâm Yên Yên, người cô ta mơ làm chuyện thân mật này là Tạ Vân Phàm.



Lòng y tràn đầy uất hận, bực tức cắn mạnh cô ta. Sau khi lăn lộn xong trời cũng sắp sáng, lúc này y mới cẩn thận dùng linh khí xóa sạch các vết tích trên người Lâm Yên Yên, sau đó lại tẩy rửa thân thể giúp cô ta, mặc lại y phục cẩn thận mới đặt cô ta về lại vị trí cũ.



Trời sáng, Vũ Bân y vẫn là đệ tử ngoại môn thật thà, không được Lâm Yên Yên thích kia.



Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi.



Lâm Yên Yên ra khỏi phòng, đúng lúc bắt gặp Vân Phàm sư huynh ở sát vách bước ra, cô ta liền đỏ bừng mặt, ngại ngùng cúi đầu.



Đêm qua cô ta lại mơ làm chuyện thân mật kia với sư huynh, mặt cô ta nóng rát.



Sau khi chào hỏi sư huynh, Lâm Yên Yên cắn môi, bước nhanh tới bên Tạ Vân Phàm, nhón chân lên thì thầm vào tai hắn: “Sư huynh, đêm nay ta tới phòng tìm huynh.” Nói xong, không đợi Tạ Vân Phàm trả lời, cô ta liền chạy biến đi tựa như một cơn gió. Khi ở đầu cầu thang lại ngoái đầu mỉm cười, trong đôi mắt ngập nét xuân tình, thấy Tạ Vân Phàm gật đầu, cô ta mới cười khanh khách bước xuống.



Đợi người đi xa, Vũ Bân mới đẩy cửa từ căn phòng thứ ba bước ra ngoài, gương mặt y banh chặt, ánh mắt nhìn Tạ Vân Phàm hơi đáng sợ.



Tạ Vân Phàm nhún vai nói, “Ta đâu còn cách nào khác, nếu như ta không thân mật với sư muội, chuyện cơ thể cô ta không còn hoàn bích (hoàn mỹ, nguyên vẹn) đâu thể che giấu.”



Nói thật, hắn chẳng có chút hứng thú nào với cô sư muội này. Chỉ vì để giúp Vũ Bân che giấu mới có chút dây dưa, có điều số lần cũng không nhiều, cho tới giờ mới chỉ có hai lần.



Hắn dặn Lâm Yên Yên đừng nói quan hệ của hai người cho người khác. Lí do là vì hắn chưa gia nhập vào nội môn, không xứng với cô ta.



Nhưng thực sự thì, hắn vốn không muốn cưới cô ta.



Ai mà muốn cưới một người đàn bà ngày ngày bị kẻ khác đùa bỡn chứ. Chỉ cần hắn gia nhập nội môn, thuận lợi bái một vị trưởng lão làm sư phụ, phụ thân của Lâm Yên Yên cũng sẽ chẳng dám động đến hắn, tới lúc đó, hắn không cưới cũng chẳng sao.



Vũ Bân im lặng cúi đầu, hồi lâu sau mới khô khan nặn ra một câu, “Đa tạ sư huynh.”



Trong mắt Tạ Vân Phàm lóe lên sự đắc ý.



Ngủ với đàn bà của ngươi, ngươi còn phải cảm ơn ta. Trong lòng hắn bỗng sinh ra một cảm giác cao hơn kẻ khác, có điều hắn vẫn phải che giấu không thể để lộ ra. Hắn đi ngang qua Vũ Bân, thản nhiên nói: “Đi thôi, tính thời gian thì củ cải tinh kia sắp xuất hiện rồi.”



Hai người xuống lầu, Lâm Yên Yên đứng đợi ngoài khách điếm nũng nịu nói: “Sao giờ hai người mới ra?” Ở cạnh cô ta đã có thêm một người, là kiếm nô Ngu Cẩm Hồng. Gã cúi thấp đầu, tóc mái dài phủ kín, miễn cưỡng che đi vết tích kiếm nô trên trán.



Ngu Cẩm Hồng không ở cùng chỗ với họ, cho dù là họ có đủ linh thạch thì cũng không thuê cho Ngu Cẩm Hồng một phòng hạng bét. Chỉ bởi vì, địa vị của gã là kiếm nô, là kẻ sai vặt, dù cho ở đâu cũng phải có giác ngộ của kẻ làm nô.



“Mấy người này đều nhìn ta, phiền muốn chết.” Tu sĩ có tu vi cao thì linh khí trong người cũng nhiều hơn, dáng vẻ cũng xinh đẹp hơn. Lâm Yên Yên đã áp chế tu vi xuống khiến người khác không nhìn ra được tu vi thực sự của cô ta, cho rằng cô ta mới Luyện Khí kỳ, nên cũng không hề e sợ cô ta.



Ở vùng xa xôi cằn cỗi bỗng có một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy xuất hiện, tu vi lại không cao, khiến người ta khó tránh được mà nhìn nhiều hơn đôi chút.



Người đàn ông bên cạnh tay phẩy quạt, mở miệng trêu đùa: “Ngắm cô là bởi vì cô xinh đẹp, khiến ta không thể dời mắt được.” Hắn cũng chỉ trêu hai câu, chứ không làm mấy chuyện như động tay động chân chiếm đoạt mỹ nữ. Giờ nếp sống trong trấn Thanh Thủy rất tốt đẹp, căn bản không có ai làm ra chuyện gì xấu. Ai biết được củ cải tinh kia có đột nhiên nhảy ra, đánh kẻ làm chuyện xấu một trận no đòn hay không.



“Sở công tử, ngươi sao vậy, thấy mỹ nữ là không bước nổi.” Bên cạnh có người đùa.



“Mắt vị cô nương này rất quyến rũ đó...”



Sở Tài Nguyên tự giới thiệu bản thân: “Cô nương, tại hạ là Sở Tài Nguyên, khách điếm sau lưng cô chính là sản nghiệp của Sở gia ta, ta mời cô vào uống một chén nhé?”



Vừa dứt lời đã thấy người đàn ông trước mặt phóng trường kiếm tới, ánh kiếm tựa hàn tinh (ngôi sao lạnh và sáng nhất trên bầu trời) đâm thẳng vào mi tâm hắn.



Con ngươi Sở Tài Nguyên co lại, cả người lạnh run, trong đầu hắn có một giọng nói đang gào thét, tránh ra, tránh ra, nhưng mà cả người hắn cứng đờ không thể tránh được kiếm kia. Cái chết cách hắn rất gần, hắn nghĩ không ra tại sao một tu sĩ Luyện Khí kỳ lại có thực lực mạnh mẽ tới vậy!



Hắn không muốn chết. Giờ tiền đồ hắn đang thuận lợi, sao có thể vì một lời đùa cợt mà nộp mạng? Rõ ràng hắn chỉ muốn mời người ta vào uống chén rượu!



Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một vệt sáng trắng đột nhiên xuất hiện. Sau đó “đinh” một tiếng, Sở Tài Nguyên cảm thấy hoa cả mắt, hắn phát hiện vẻ mặt người đàn ông đang cầm kiếm kia tràn đầy sững sờ, vô cùng khiếp sợ.



Thật không ngờ, kiếm trong tay hắn lại bị gãy làm hai.



Củ cải tinh!



Sở Tài Nguyên cảm động muốn khóc, hắn cũng được củ cải tinh cứu rồi.



Còn chưa kịp nói lời cảm tạ đã thấy cô gái kia vui mừng kêu lên: “Đến thật đúng lúc!” Một tấm lưới lớn màu tím trong tay cô ta được ném ra, từ trên cao hạ xuống, chụp lấy củ cải tinh. Cô ta vui mừng nói với Tạ Vân Phàm: “Vân Phàm sư huynh, ta bắt được nó rồi!”



Cô ta lại hỏi: “Đây thực sự là nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết sao?”



Tạ Vân Phàm cũng không chắc chắn, có điều dù có phải hay không thì qua việc nó có thể làm gãy kiếm của Vũ Bân đã đủ để chứng minh thứ này không phải vật phàm, cứ mang về trước rồi tính sau.



“Sư muội thật lợi hại!” Tạ Vân Phàm khen ngợi.



Lâm Yên Yên vô cùng đắc ý, hai người mắt qua mày lại hoàn toàn không để ý tới Vũ Bân vừa bị gãy kiếm.



Kiếm tu mà gãy kiếm sẽ bị thương không nhẹ, giờ Vũ Bân đã bị nội thương, khí huyết toàn thân hỗn loạn.



Y ra tay vì Lâm Yên Yên, vậy mà cô ta chẳng hề để tâm tới y, chẳng thèm nhìn y lấy một cái.



Tiện nhân này! Ánh mắt Vũ Bân u ám, trong mắt tràn đầy tơ máu, rõ ràng đã rất tức giận.



Tô Lâm An thấy những người này nói chuyện mà không coi ai ra gì bèn yên lặng nện thân củ cải xuống đất, phát ra tiếng vang bịch bịch.



Tuy giờ ta nhỏ bé, thế nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ ta là vật trong túi mình!



Còn dám nói bắt được ta...



Bắt cái rắm, cái tấm lưới rách này mà có thể nhốt nàng?



Mấy ngày gần đây nàng làm việc thiện chẳng tích được bao nhiêu công đức, vừa khéo chặn thay Sở Tài Nguyên một kiếm, lá xanh trong ấn Công Đức sáng lên thấy rõ, điều này khiến nàng vui tới mức muốn nhảy vọt ra ngoài.



Sở Tài Nguyên là một đứa bé ngoan, mỗi lần cảm kích đều thành tâm vô cùng, nàng nhất định sẽ giúp đỡ hắn thật nhiều!



Ngày nào cũng giúp hắn!



“Thả củ cải ra!” Nghe thấy tiếng vang bịch bịch, Sở Tài Nguyên cuối cùng cũng hồi hồn, hét lớn.



Hắn vừa dứt lời, các tu sĩ xung quanh liền lôi vũ khí ra, nhao nhao nói: “Đám người ngoại lai các ngươi lại dám làm củ cải của trấn Thanh Thủy chúng ta bị thương!”



Đến cả mấy người bình thường đang hóng chuyện cũng tiện tay cầm đồ vật gần người lên, định liều mạng với họ. Củ cải tinh đã là linh vật của trấn Thanh Thủy, ai dám động vào nó! .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ấn Công Đức full
  • Thanh Sam Yên Vũ
Ấn Công Đức
  • Thanh Sam Yên Vũ
Dâu tây ấn
  • Bất Chỉ Thị Khoả Thái
Chap-105

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom