Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
Chương 30 : KIẾM NÔ
Những ngày sau đó, núi Kỳ Liên trở nên náo nhiệt vô cùng.
Một đám thiếu nam thiếu nữ giám sát Bạch Vô Thường cùng luyện thể. Ngày nào cũng khiêng đá tảng từ chân núi chạy lên đỉnh, sau mười vòng lại bắt đầu luyện một bài quyền pháp đơn giản. Động tác chậm rãi chẳng có chút sức lực nào, thế nhưng mỗi động tác tung ra đều được phối hợp với việc vận chuyển linh khí trong cơ thể. Về cơ bản, sau khi linh khí vận chuyển được một vòng trong kinh mạch, tất cả mọi người đều sẽ đầm đìa mồ hôi như được vớt ra từ dưới nước.
Chỉ có điều, mồ hôi của các thiếu nam thiếu nữ Tàng Kiếm Sơn rất sạch sẽ, còn của Bạch Vô Thường thì lại là màu đen, lại còn sền sệt như bùn lắng dưới đáy sông, còn có cả mùi hôi thối. Vì vậy ánh nhìn vốn vô cùng tôn kính của các đệ tử Tàng Kiếm Sơn dành cho Bạch Vô Thường đã dần dần thay đổi.
Hóa ra tu sĩ Kim Đan kỳ cũng thối như vậy.
Hình như cũng không có gì đáng sợ lắm?
“Đại sư huynh thích sạch sẽ, nên ngươi phải tắm rửa cho thơm tho sạch sẽ không còn mùi gì lạ mới được về!”
“Ta đã hái hoa hương mật chiết xuất thành nước, ngươi phải phun lên người mới được.” Sư muội xếp thứ sáu Cẩm Lạc cầm cành liễu nhúng vào nước hoa trong bình sứ thanh hoa vẩy lên người Bạch Vô Thường!
Bạch Vô Thường tức tới mức phát ra uy áp: “To gan, các ngươi coi ta là gì!”
Đường đường là một tu sĩ Kim Đan kỳ, là một đại lão gia vậy mà lại xức nước hoa lên người? Chuyện mà chỉ có đám nữ tu mới làm!
Vừa nói xong đã thấy Vạn Sơn Hồng bên cạnh đã bắt đầu thoa nước hoa lên người. Giờ Vạn Sơn Hồng là Luyện Khí tầng sáu, đừng nói tới chuyện gã đập đi làm lại từ đầu, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà hiện tại đã lên cấp nhanh chóng, tốc độ kinh người. Chỉ có điều ngoại hình gã vẫn là một ông già, còn là một ông lão đã chải chuốt râu ria chỉnh tề, trông cũng có vẻ tiên phong đạo cốt (dáng vẻ thần tiên).
Lúc này, ông lão kia đang thoa nước hoa lên người, sau đó dùng Thanh Phong quyết (quyết dùng gió) thổi cho bay bớt mùi đi, vì thế mà mùi dịu đi không ít.
Đang định mắng mấy câu, lại nghe thấy tiếng Tiểu Lục (sư muội đứng hàng thứ sáu) cười khúc khích, cúi đầu nhìn. Gã nhìn theo thì thấy Tiểu Khôi - linh thú cưng của gã đang vạch từng lớp vảy của mình ra và bôi nước hoa vào trong...
Gã tức không nhịn nổi, cuối cùng...
Vẫn vẩy nước hoa lên người.
Ai bảo tên nhãi ranh Tàng Kiếm Sơn kia vừa mắc bệnh thích sạch sẽ lại vừa gàn dở chứ! Nhưng ai bảo bản lĩnh của hắn không nhỏ chút nào, chỉ rèn luyện trong khoảng thời gian ngắn mà gã đã cảm thấy cả người được đả thông hơn rất nhiều. Gã có thể cảm nhận được những thứ chặn lại kinh mạch của mình đã dần tan ra, linh khí hấp thụ được mỗi ngày cũng dần nhiều lên. Tuy chỉ là một chút thôi, thế nhưng cũng đã đủ để gã kích động.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ đều cảm nhận được linh khí của núi Kỳ Liên này đang ngày càng dồi dào hơn, hơn nữa lại có trận pháp ngăn cách với thế giới bên ngoài, thật không ngờ là nơi cằn cỗi này lại thực sự có linh tuyền xuất hiện? Chỉ có mình gã biết linh tuyền chính là giếng cây mà gã không vào được.
Mà sự xuất hiện của linh tuyền khiến thân phận Mục Cẩm Vân lại càng thêm thần bí, vì vậy hiện giờ Bạch Vô Thường vẫn nể mặt Mục Cẩm Vân, không chủ động trêu chọc tới hắn.
Thế nên thoa thì thoa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đãi ngộ gần đây của Tiểu Khôi còn tốt hơn cả gã nữa!
***
Cách tu luyện ngày ngày khiêng vật nặng chạy bộ vô cùng gần gũi của đệ tử Tàng Kiếm Sơn trên núi Kỳ Liên khiến người dân trấn Thanh Thủy bàn tán say sưa, mà trong trấn cũng có một chuyện lạ xuất hiện.
Đó chính là, khi mọi người gặp chuyện khó khăn, sẽ có một cây củ cải xuất hiện giúp đỡ. Tuy chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt, nhưng đó là củ cải, một cây củ cải vô cùng mạnh mẽ, là một củ cải thành tinh!
Hôm nay giúp ông lão nhà này múc nước từ giếng, ngày mai giúp bà lão nhà kia đẩy xe, còn đưa thảo dược cho người bị thương. Nghe nói còn giúp lang quân nhà nào đó nấu cơm, khiến cho người ta không khỏi nghĩ tới nàng tiên ốc, rồi chẳng bao lâu nữa củ cải tinh kia sẽ biến thành một cô gái trẻ tuổi, thành thân và sinh con dưỡng cái với lang quân kia.
Củ cải này tất nhiên chính là Tô Lâm An. Nàng đã thử qua cả rồi, khi ở trong củ cải nàng không bị ràng buộc với Mục Cẩm Vân. Trong thân củ cải này cũng không khác gì một cái lồng giam, nguyên thần của nàng bị nhốt ở trong căn bản không thể liên lạc được với ngoại giới, dĩ nhiên cũng bỏ được liên kết với thanh kiếm gãy kia. Vì vậy nàng không bị hạn chế nữa mà có thể rời khỏi người Mục Cẩm Vân.
Chỉ có điều, nàng vẫn phải trở về đúng giờ. Nếu không nàng không thể gánh chịu nổi hậu quả của việc âm khí trào ra ngoài. Hơn nữa, mỗi ngày nàng chỉ có thể ở trong cây củ cải này hơn một canh giờ, vừa hết giờ sẽ lập tức bị bắn từ trong ra. Do đó nàng không thể chạy đi quá xa, đến giờ là phải quay về.
Mới đầu, mỗi ngày nàng có thể ra ngoài nửa canh giờ. Về sau, tu vi của Tiểu Thiền tăng lên chíu xíu, thời gian chống đỡ nuốt âm khí cũng lâu hơn, mỗi ngày nàng có thể ra ngoài một canh giờ. Sau nữa, lại gia tăng thêm thời gian một nén hương (30 phút), lâu hơn nữa thì không được, sẽ bị bắn ra. Để củ cải ở ngoài, hậu quả khó mà lường được.
Sau mỗi lần nhập vào củ cải, Tô Lâm An đều cảm thấy nguyên thần của mình dễ chịu hơn. Mà sau khi nguyên thần của nàng được tu bổ, khoảng cách nàng rời khỏi thanh kiếm cũng tăng lên chút ít, không cần ngày ngày đi sau lưng Mục Cẩm Vân nữa. Giờ có thể một người ở chân núi, một người ở đỉnh núi mà vẫn có thể cách không gọi người.
Tiếc một điều là, khi ở trong củ cải nàng không dùng được thần thức, chỉ có thể dùng hình dạng củ cải giúp người vận chuyển đồ đạc, hái chút dược thảo gì đó, thỉnh thoảng gặp phải kẻ xấu cũng có thể nện mấy quyền, đánh cho chúng mặt mũi bầm dập. Thế nhưng mấy chuyện như nấu cơm, biến hình là chuyện chắc chắn không thể nào, chứ đừng nói đến cái gì mà kết hôn sinh con với người phàm!
Củ cải tinh Tô Lâm An bận rộn hơn nửa tháng, màu xanh trong ấn Công Đức cũng chỉ nhiều hơn mấy tia, không bì nổi với mấy chuyện mà Mục Cẩm Vân làm lúc trước. Tiếc là, Mục Cẩm Vân đã bế quan tu luyện không xuống núi, tuy nàng đã có thân thể củ cải, nhưng khi nói chuyện lại chỉ có mình Mục Cẩm Vân nghe thấy. Nếu gắng sức kêu thì sẽ tạo thành tiếng ọt ọt như tiếng bụng kêu, khiến Tô Lâm An cực kì xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể tự mò mẫm mà giúp đỡ linh tinh.
Ngày hôm đó, sau khi Tô Lâm An đỡ một đứa bé bị ngã lên, thấy thời gian cũng sắp hết liền chạy về núi Kỳ Liên. Mà sau khi nàng rời đi không bao lâu, trong trấn Thanh Thủy có vài vị khách không mời mà đến.
Một tia hàn quang từ xa bay tới, vững vàng dừng lại trên bầu trời trấn Thanh Thủy.
Đó là một thanh trường kiếm với hình dáng cổ xưa, thân kiếm dài tới mấy trượng, trên đó có bàn có ghế và ba người ngồi quanh một cái bàn ngọc thạch. Người ngồi ở ghế chủ vị là một thanh niên tuổi tầm hai mươi đang cau mày nhìn xuống dưới.
“Chính là nơi này?”
Sau lưng hắn là một cậu thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang cúi đầu quỳ, trong tay ôm một thanh trường kiếm, thấy người đàn ông hỏi liền ngẩng đầu dè dặt đáp: “Chủ nhân, đây chính là trấn Thanh Thủy.”
Trên trán của thiếu niên có một vết kiếm màu đỏ sậm, đó là ấn ký của kiếm nô.
“Ban đầu Mục Cẩm Vân đi trước tới trấn Thanh Thủy, đi tận ba tháng. Bọn chúng có thể rời Tàng Kiếm Sơn nhanh như vậy, có lẽ là do hắn đã tìm được nơi trú chân mới ở trấn Thanh Thủy.” Thiếu niên lên tiếng chính là Tam sư huynh ngày trước của Tàng Kiếm Sơn - Ngu Cẩm Hồng, gã nói tự mình có đường khác, mang theo hai sư huynh sư muội rời khỏi Tàng Kiếm Sơn, cuối cùng lại thành đầy tớ cho kẻ khác.
“Nơi này linh khí quá ít, ở lại đây chẳng dễ chịu chút nào.” Người mở miệng nói là một cô gái xinh đẹp khoảng mười tám mười chín tuổi, trên người mặc một chiếc váy yên la màu vàng nhạt, đầu cài một quả bông trắng, khuyên tai có đính chuông nhỏ. Khi cô ta nói chuyện khẽ nghiêng nhẹ đầu, chiếc chuông kia liền kêu leng keng vài tiếng càng khiến cô ta thêm hoạt bát đáng yêu.
“Yên Yên sư muội đã chịu khổ rồi.” Tu sĩ phía bên trái lớn hơn vài tuổi, trông khoảng hai mười sáu hai mươi bảy, y nhìn Lâm Yên Yên, trên mặt đầy vẻ quan tâm. Nhưng Lâm Yên Yên lại không nhìn y mà lại nhìn thanh niên phía trước mặt và nói: “Vân Phàm sư ca, chúng ta phải ở đây mấy ngày? Không phải chúng đã trốn tới đây đấy chứ?”
Lâm Yên Yên lè lưỡi, lại hỏi: “Huynh nói đi, Tàng Kiếm Sơn thật sự có bảo vật chứ?”
“Tìm rồi sẽ biết.” Tạ Vân Phàm thản nhiên đáp.
Những ngày sau đó, núi Kỳ Liên trở nên náo nhiệt vô cùng.
Một đám thiếu nam thiếu nữ giám sát Bạch Vô Thường cùng luyện thể. Ngày nào cũng khiêng đá tảng từ chân núi chạy lên đỉnh, sau mười vòng lại bắt đầu luyện một bài quyền pháp đơn giản. Động tác chậm rãi chẳng có chút sức lực nào, thế nhưng mỗi động tác tung ra đều được phối hợp với việc vận chuyển linh khí trong cơ thể. Về cơ bản, sau khi linh khí vận chuyển được một vòng trong kinh mạch, tất cả mọi người đều sẽ đầm đìa mồ hôi như được vớt ra từ dưới nước.
Chỉ có điều, mồ hôi của các thiếu nam thiếu nữ Tàng Kiếm Sơn rất sạch sẽ, còn của Bạch Vô Thường thì lại là màu đen, lại còn sền sệt như bùn lắng dưới đáy sông, còn có cả mùi hôi thối. Vì vậy ánh nhìn vốn vô cùng tôn kính của các đệ tử Tàng Kiếm Sơn dành cho Bạch Vô Thường đã dần dần thay đổi.
Hóa ra tu sĩ Kim Đan kỳ cũng thối như vậy.
Hình như cũng không có gì đáng sợ lắm?
“Đại sư huynh thích sạch sẽ, nên ngươi phải tắm rửa cho thơm tho sạch sẽ không còn mùi gì lạ mới được về!”
“Ta đã hái hoa hương mật chiết xuất thành nước, ngươi phải phun lên người mới được.” Sư muội xếp thứ sáu Cẩm Lạc cầm cành liễu nhúng vào nước hoa trong bình sứ thanh hoa vẩy lên người Bạch Vô Thường!
Bạch Vô Thường tức tới mức phát ra uy áp: “To gan, các ngươi coi ta là gì!”
Đường đường là một tu sĩ Kim Đan kỳ, là một đại lão gia vậy mà lại xức nước hoa lên người? Chuyện mà chỉ có đám nữ tu mới làm!
Vừa nói xong đã thấy Vạn Sơn Hồng bên cạnh đã bắt đầu thoa nước hoa lên người. Giờ Vạn Sơn Hồng là Luyện Khí tầng sáu, đừng nói tới chuyện gã đập đi làm lại từ đầu, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà hiện tại đã lên cấp nhanh chóng, tốc độ kinh người. Chỉ có điều ngoại hình gã vẫn là một ông già, còn là một ông lão đã chải chuốt râu ria chỉnh tề, trông cũng có vẻ tiên phong đạo cốt (dáng vẻ thần tiên).
Lúc này, ông lão kia đang thoa nước hoa lên người, sau đó dùng Thanh Phong quyết (quyết dùng gió) thổi cho bay bớt mùi đi, vì thế mà mùi dịu đi không ít.
Đang định mắng mấy câu, lại nghe thấy tiếng Tiểu Lục (sư muội đứng hàng thứ sáu) cười khúc khích, cúi đầu nhìn. Gã nhìn theo thì thấy Tiểu Khôi - linh thú cưng của gã đang vạch từng lớp vảy của mình ra và bôi nước hoa vào trong...
Gã tức không nhịn nổi, cuối cùng...
Vẫn vẩy nước hoa lên người.
Ai bảo tên nhãi ranh Tàng Kiếm Sơn kia vừa mắc bệnh thích sạch sẽ lại vừa gàn dở chứ! Nhưng ai bảo bản lĩnh của hắn không nhỏ chút nào, chỉ rèn luyện trong khoảng thời gian ngắn mà gã đã cảm thấy cả người được đả thông hơn rất nhiều. Gã có thể cảm nhận được những thứ chặn lại kinh mạch của mình đã dần tan ra, linh khí hấp thụ được mỗi ngày cũng dần nhiều lên. Tuy chỉ là một chút thôi, thế nhưng cũng đã đủ để gã kích động.
Điều quan trọng nhất là, bọn họ đều cảm nhận được linh khí của núi Kỳ Liên này đang ngày càng dồi dào hơn, hơn nữa lại có trận pháp ngăn cách với thế giới bên ngoài, thật không ngờ là nơi cằn cỗi này lại thực sự có linh tuyền xuất hiện? Chỉ có mình gã biết linh tuyền chính là giếng cây mà gã không vào được.
Mà sự xuất hiện của linh tuyền khiến thân phận Mục Cẩm Vân lại càng thêm thần bí, vì vậy hiện giờ Bạch Vô Thường vẫn nể mặt Mục Cẩm Vân, không chủ động trêu chọc tới hắn.
Thế nên thoa thì thoa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đãi ngộ gần đây của Tiểu Khôi còn tốt hơn cả gã nữa!
***
Cách tu luyện ngày ngày khiêng vật nặng chạy bộ vô cùng gần gũi của đệ tử Tàng Kiếm Sơn trên núi Kỳ Liên khiến người dân trấn Thanh Thủy bàn tán say sưa, mà trong trấn cũng có một chuyện lạ xuất hiện.
Đó chính là, khi mọi người gặp chuyện khó khăn, sẽ có một cây củ cải xuất hiện giúp đỡ. Tuy chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt, nhưng đó là củ cải, một cây củ cải vô cùng mạnh mẽ, là một củ cải thành tinh!
Hôm nay giúp ông lão nhà này múc nước từ giếng, ngày mai giúp bà lão nhà kia đẩy xe, còn đưa thảo dược cho người bị thương. Nghe nói còn giúp lang quân nhà nào đó nấu cơm, khiến cho người ta không khỏi nghĩ tới nàng tiên ốc, rồi chẳng bao lâu nữa củ cải tinh kia sẽ biến thành một cô gái trẻ tuổi, thành thân và sinh con dưỡng cái với lang quân kia.
Củ cải này tất nhiên chính là Tô Lâm An. Nàng đã thử qua cả rồi, khi ở trong củ cải nàng không bị ràng buộc với Mục Cẩm Vân. Trong thân củ cải này cũng không khác gì một cái lồng giam, nguyên thần của nàng bị nhốt ở trong căn bản không thể liên lạc được với ngoại giới, dĩ nhiên cũng bỏ được liên kết với thanh kiếm gãy kia. Vì vậy nàng không bị hạn chế nữa mà có thể rời khỏi người Mục Cẩm Vân.
Chỉ có điều, nàng vẫn phải trở về đúng giờ. Nếu không nàng không thể gánh chịu nổi hậu quả của việc âm khí trào ra ngoài. Hơn nữa, mỗi ngày nàng chỉ có thể ở trong cây củ cải này hơn một canh giờ, vừa hết giờ sẽ lập tức bị bắn từ trong ra. Do đó nàng không thể chạy đi quá xa, đến giờ là phải quay về.
Mới đầu, mỗi ngày nàng có thể ra ngoài nửa canh giờ. Về sau, tu vi của Tiểu Thiền tăng lên chíu xíu, thời gian chống đỡ nuốt âm khí cũng lâu hơn, mỗi ngày nàng có thể ra ngoài một canh giờ. Sau nữa, lại gia tăng thêm thời gian một nén hương (30 phút), lâu hơn nữa thì không được, sẽ bị bắn ra. Để củ cải ở ngoài, hậu quả khó mà lường được.
Sau mỗi lần nhập vào củ cải, Tô Lâm An đều cảm thấy nguyên thần của mình dễ chịu hơn. Mà sau khi nguyên thần của nàng được tu bổ, khoảng cách nàng rời khỏi thanh kiếm cũng tăng lên chút ít, không cần ngày ngày đi sau lưng Mục Cẩm Vân nữa. Giờ có thể một người ở chân núi, một người ở đỉnh núi mà vẫn có thể cách không gọi người.
Tiếc một điều là, khi ở trong củ cải nàng không dùng được thần thức, chỉ có thể dùng hình dạng củ cải giúp người vận chuyển đồ đạc, hái chút dược thảo gì đó, thỉnh thoảng gặp phải kẻ xấu cũng có thể nện mấy quyền, đánh cho chúng mặt mũi bầm dập. Thế nhưng mấy chuyện như nấu cơm, biến hình là chuyện chắc chắn không thể nào, chứ đừng nói đến cái gì mà kết hôn sinh con với người phàm!
Củ cải tinh Tô Lâm An bận rộn hơn nửa tháng, màu xanh trong ấn Công Đức cũng chỉ nhiều hơn mấy tia, không bì nổi với mấy chuyện mà Mục Cẩm Vân làm lúc trước. Tiếc là, Mục Cẩm Vân đã bế quan tu luyện không xuống núi, tuy nàng đã có thân thể củ cải, nhưng khi nói chuyện lại chỉ có mình Mục Cẩm Vân nghe thấy. Nếu gắng sức kêu thì sẽ tạo thành tiếng ọt ọt như tiếng bụng kêu, khiến Tô Lâm An cực kì xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể tự mò mẫm mà giúp đỡ linh tinh.
Ngày hôm đó, sau khi Tô Lâm An đỡ một đứa bé bị ngã lên, thấy thời gian cũng sắp hết liền chạy về núi Kỳ Liên. Mà sau khi nàng rời đi không bao lâu, trong trấn Thanh Thủy có vài vị khách không mời mà đến.
Một tia hàn quang từ xa bay tới, vững vàng dừng lại trên bầu trời trấn Thanh Thủy.
Đó là một thanh trường kiếm với hình dáng cổ xưa, thân kiếm dài tới mấy trượng, trên đó có bàn có ghế và ba người ngồi quanh một cái bàn ngọc thạch. Người ngồi ở ghế chủ vị là một thanh niên tuổi tầm hai mươi đang cau mày nhìn xuống dưới.
“Chính là nơi này?”
Sau lưng hắn là một cậu thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang cúi đầu quỳ, trong tay ôm một thanh trường kiếm, thấy người đàn ông hỏi liền ngẩng đầu dè dặt đáp: “Chủ nhân, đây chính là trấn Thanh Thủy.”
Trên trán của thiếu niên có một vết kiếm màu đỏ sậm, đó là ấn ký của kiếm nô.
“Ban đầu Mục Cẩm Vân đi trước tới trấn Thanh Thủy, đi tận ba tháng. Bọn chúng có thể rời Tàng Kiếm Sơn nhanh như vậy, có lẽ là do hắn đã tìm được nơi trú chân mới ở trấn Thanh Thủy.” Thiếu niên lên tiếng chính là Tam sư huynh ngày trước của Tàng Kiếm Sơn - Ngu Cẩm Hồng, gã nói tự mình có đường khác, mang theo hai sư huynh sư muội rời khỏi Tàng Kiếm Sơn, cuối cùng lại thành đầy tớ cho kẻ khác.
“Nơi này linh khí quá ít, ở lại đây chẳng dễ chịu chút nào.” Người mở miệng nói là một cô gái xinh đẹp khoảng mười tám mười chín tuổi, trên người mặc một chiếc váy yên la màu vàng nhạt, đầu cài một quả bông trắng, khuyên tai có đính chuông nhỏ. Khi cô ta nói chuyện khẽ nghiêng nhẹ đầu, chiếc chuông kia liền kêu leng keng vài tiếng càng khiến cô ta thêm hoạt bát đáng yêu.
“Yên Yên sư muội đã chịu khổ rồi.” Tu sĩ phía bên trái lớn hơn vài tuổi, trông khoảng hai mười sáu hai mươi bảy, y nhìn Lâm Yên Yên, trên mặt đầy vẻ quan tâm. Nhưng Lâm Yên Yên lại không nhìn y mà lại nhìn thanh niên phía trước mặt và nói: “Vân Phàm sư ca, chúng ta phải ở đây mấy ngày? Không phải chúng đã trốn tới đây đấy chứ?”
Lâm Yên Yên lè lưỡi, lại hỏi: “Huynh nói đi, Tàng Kiếm Sơn thật sự có bảo vật chứ?”
“Tìm rồi sẽ biết.” Tạ Vân Phàm thản nhiên đáp.