Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 23 : CHỨNG RỐI LOẠN ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ
Mục Cẩm Vân đứng trong viện nắm con Toàn Sơn Giáp kia trong tay. Ngón tay hắn ấn vào nơi nhô ra dưới cái sừng nhọn hoắt của nó, đó chính là yếu điểm của Toàn Sơn Giáp. Bị tóm lấy yếu điểm, Toàn Sơn Giáp chẳng dám động đậy, hai con mắt như hạt đỗ đen vẫn luôn đau đáu nhìn ra phía ngoài, trông có vài phần đáng thương.
Khi thanh niên mặt tròn định phá cửa xông vào, Mục Cẩm Vân đã mở cửa phòng, giơ con Toàn Sơn Giáp trong tay ra phía trước ngăn sự tấn công của thanh niên mặt tròn.
“Tự tiện xông vào sơn môn Tàng Kiếm Sơn, ngươi có biết tội?” Hắn lạnh lùng nói, ngữ khí bình tĩnh đến mức không nghe ra được chút tâm tình nào, giống như người tới chẳng có gì đáng để mắt tới.
Thanh niên mặt tròn hơi sững sờ, nhìn kỹ lại Mục Cẩm Vân sau đó tức đến mức bật cười.
Rõ ràng chỉ là một tên Ngưng Thần kỳ, đối mặt với Kim Đan kỳ mà còn có thể phách lối tới vậy, chẳng biết nên nói hắn can đảm, hay là điếc không sợ súng.
Thanh niên mặt tròn sầm mặt, “Ngươi chắc biết danh hiệu của ta chứ? Ta chính là đại sư đan đạo của phường Linh Diệu thành Huyền Phong - Lộ Vô Trần, đặt Tiểu Khôi xuống, ta sẽ tha mạng cho nhà ngươi.”
Gã vừa dứt lời, Toàn Sơn Giáp vốn đang ỉu xìu trong tay Mục Cẩm Vân liền giãy giụa, còn phụ họa kêu lên vài tiếng chít chít.
“Trên người chẳng có lấy chút mùi đan được, không thể nào là đại sư đan đạo được.” Thần thức của Tô Lâm An vô cùng mạnh mẽ, khi tập trung nhìn kỹ có thể nhìn thấu triệt người khác, nàng tiếp tục nói, “Trong pháp bảo trữ vật có một đĩa bát quái tìm bảo vật, một chiếc bút linh và một xẻng vọng khí, những món đồ này được dùng rất nhiều lần... có lẽ hắn là một tu sĩ thích đào mộ tìm báu vật, chả trách hắn lại nuôi một con Toàn Sơn Giáp.”
“Kim Đan kỳ, trên người ngươi có một luồng tử khí, ngươi thích giao lưu với người chết?” Mục Cẩm Vân vẫn không buông tay, còn ấn mạnh vào điểm yếu của Toàn Sơn Giáp, khiến con thú nhỏ đau đớn kêu lên rồi lại ỉu xìu xuống.
Mục Cẩm Vân nắm lấy mệnh môn (điểm yếu nắm giữ sống chết) của Toàn Sơn Giáp, đối mắt với tu sĩ Kim Đan kỳ mà không hề mất bình tĩnh, tiếp tục nói: “Lộ Vô Trần là ai thì ta không biết, nhưng tên trộm Bạch Vô Thường...” Môi hắn khẽ nhếch như cười như không, “Cái tên này, ta lại từng nghe qua.”
Mục Cẩm Vân từng tới thành Huyền Phong mấy lần, hắn thường trà trộn vào mấy tiệm trà trong phố phường nghe ngóng tin tức, nên cũng không phải là mù tịt về thành Huyền Phong.
Trước đây, tu vi Kim Đan kỳ đối với hắn mà nói đã là rất cao, vì vậy hắn có ấn tượng rất sâu về một tu sĩ Kim Đan kỳ đào mộ nhưng lại sợ chết. Bây giờ, Tàng Kiếm Sơn xuất hiện một tu sĩ Kim Đan kỳ lại còn lén lén lút lút, khả năng rất cao chính là Bạch Vô Thường kia.
Bị chỉ mặt gọi tên như vậy, Bạch Vô Thường không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Gã vốn đang nghiêm mặt vờ ra uy, giờ gương mặt tròn như trái trứng kia lại như bị ai giày vò khiến thịt trên mặt bị nhão ra một chút, gã cười hề hề nói: “Tiểu huynh đệ ánh mắt tốt thật, nếu như đã bị ngươi nhìn ra, vậy ta cũng không lãng phí thời giờ nữa. Nói thẳng vào việc chính luôn nhé, ta có nghe được vài người ở thành Huyền Phong nói muốn tới nơi này của các ngươi gây rối, cho nên mới tới đây nhắc nhở cho tiểu huynh đệ.”
Thấy Mục Cẩm Vân nghe xong vẫn không có phản ứng gì, gã lại nói tiếp: “Mấy người đó tu vi bất phàm, là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn, Lượng Kiếm Sơn có nền tảng thâm hậu, cái sơn môn nhỏ bé rách nát này của các ngươi e là không chống đỡ được đâu.”
“Ta khá tò mò, sao các ngươi lại kết thù với Lượng Kiếm Sơn vậy.”
Mục Cẩm Vân khẽ nghiêng đầu nhìn về tấm bia đá trước cửa.
Bạch Vô Thường thuận theo ánh mắt của hắn nhìn tới, vỗ bốp một cái: “Ôi trời đất ơi, hóa ra Tàng Kiếm Sơn à! Khó trách khó trách...”
Nói tới đây, mắt gã phát sáng, “Chỉ cần các ngươi giao đồ mà Lượng Kiếm Sơn muốn lấy ra, ta sẽ hộ tống các ngươi tới một nơi an toàn. Đảm bảo mấy tên đệ tử Lượng Kiếm Sơn kia tuyệt đối không thể tìm thấy các ngươi!”
Gã tiến lên nửa bước, định vỗ vai Mục Cẩm Vân lôi kéo làm thân, “Tiểu huynh đệ, có tu sĩ Kim Đan kỳ như ta hộ tống các ngươi rời đi, vụ mua bán này xem như xác định chứ. Mấy tên đệ tử Lượng Kiếm Sơn kia, ta đoán chắc nhiều nhất khoảng hai ngày nữa là tới đây rồi.”
Mấy đệ tử Lượng Kiếm Sơn kia đều rất trẻ, cả ba đều là Kim Đan kỳ, trong đó có một tên còn là người đứng đầu ngoại môn gì đó, là đệ tử vô cùng xuất chúng của Lượng Kiếm Sơn. Khi mấy tên đó bàn chuyện với nhau trong phòng, gã vừa khéo ở dưới lòng đất nên nghe được một chút, vì vậy liền chạy suốt đêm tới đây hớt tay trên trước.
Lượng Kiếm Sơn là một đại phái số một số hai, tuy tu vi ba tên này đều yếu hơn gã một tí xíu, thế nhưng Bạch Vô Thường vẫn không muốn để lộ thân phận, kết thù với Lượng Kiếm Sơn. Gã vốn dự định lén lấy bảo vật rồi rời đi, nào ngờ lại rút dây động rừng.
Gã bước tới vỗ vai Mục Cẩm Vân, nào ngờ Mục Cẩm Vân lại tăng thêm lực tay, khiến Tiểu Khôi của gã nghẹn ngào kêu lên.
Trông thấy nơi nối liền giữa sừng và đầu thú cưng của mình chảy máu, Bạch Vô Thường lập tức sôi máu, “Tên nhãi con, ta đã nể mặt ngươi rồi thì đừng có được nước làm tới.”
Uy áp Kim Đan kỳ của Bạch Vô Thường đột nhiên được thi triển, như cuồng phong thét gào cuốn đất đá bay mù trời, cơn gió rét lạnh tựa băng đao giữa đêm đông chém loạn vào cây cối hoa cỏ trong viện khiến chúng đổ rào rào.
Mục Cẩm Vân chỉ mới là Ngưng Thần kỳ, đối với tu sĩ Ngưng Thần kỳ bình thường mà nói thì uy áp của Kim Đan kỳ vừa như núi lở biển gầm, lại như cuồng phong.
Ở dưới uy áp kia, mắt mũi tai miệng Mục Cẩm Vân đều bị ép cho đến rỉ máu, tuy nhiên hắn vẫn nhìn thẳng vào Bạch Vô Thường. Khóe miệng phải hắn khẽ nhếch, nụ cười hơi tùy tiện lại tà mị. Trong tay hắn không có kiếm, nhưng trên người lại có kiếm khí vô hình, tất cả kiếm khí chém thẳng lên người Toàn Sơn Giáp.
Chỉ thấy những vảy hình thoi trên người Toàn Sơn Giáp bay một mảng lớn, mà con Toàn Sơn Giáp vốn đang thoi thóp chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó tứ chi căng cứng như thể bị chết cứng.
“Ta dám đảm bảo, nó sẽ chết trước ta.” Mục Cẩm Vân nhìn Bạch Vô Thường, cười nói.
Khi hắn nói chuyện, Tô Lâm An phát hiện hơi thở của hắn vẫn mang theo âm hàn (khí lạnh), khiến vết máu nơi khóe môi bị đông lại. Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, tuy hôm nay không phải mười lăm, thế nhưng cổ Phệ Tâm vẫn đang phát tác, có thể kiên trì đứng dưới uy áp của tu sĩ Kim Đan kỳ vào lúc cổ Phệ Tâm phát tác, ý chí của hắn quả thực là khó mà hình dung được.
“Chỉ là một con linh thú cấp ba mà thôi, lẽ nào ta lại để ngươi uy hiếp?” Bạch Vô Thường hừ lạnh một tiếng dời mắt đi, không nhìn Tiểu Khôi trong tay Mục Cẩm Vân nữa.
Gã chuyển tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trời, hướng đó vừa khéo lại là nơi đầu tường mà Tô Lâm An đang ngồi. Vì vậy Tô Lâm An nói: “Hắn đang lén nhìn đấy, trong lòng vẫn xót con Toàn Sơn Giáp này lắm.”
“Ngươi có thể thử xem.” Mục Cẩm Vân thản nhiên đáp, dáng vẻ vô cũng bình tĩnh tự tin.
...
Sau một hồi giằng co nội tâm dữ dội, uy áp trên người Bạch Vô Thường bỗng tiêu tán, gã thở hổn hển nói: “Đồ của các ngươi ông đây không thèm nữa, trả Tiểu Khôi cho ta về.”
“Ngươi phá nát viện của ta.” Mục Cẩm Vân nói.
Bạch Vô Thường nghiêng đầu nhìn, trước ngôi viện có một mảnh ruộng, quan sát kỹ phát hiện linh dược trong đó cũng chẳng được mấy cây, đều là linh cốc cấp thấp, cộng tất cả lại cũng không đáng một viên linh thạch. Gã móc một viên linh thạch từ trong pháp vật trữ bảo ra, “Ta đền!”
“Khỏi cần đền!” Mục Cẩm Vân nói, “Ngươi mau chỉnh lại mấy cây linh cốc bị đổ kia cho thẳng, trồng lại lần nữa.”
Bạch Vô Thường tức đến run rẩy, chỉ tay vào Mục Cẩm Vân nói một tràng: “Tên nhóc nhà người, nhà ngươi, ngươi được...”
Tuy vô cùng tức giận, thế nhưng tính mạng Tiểu Khôi vẫn đang ở trong tay người ta, Bạch Vô Thường cũng chẳng còn cách nào khác, chạy tới nâng mấy cây linh cốc lên. Kết quả, Mục Cẩm Vân lại ở bên cạnh nói: “Khoảng cách giữa mỗi gốc cây là như nhau, bông lúa đều phải hướng cùng về một phía.”
“Ngươi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế hả!”
Bạch Vô Thường vừa đỡ linh cốc bị uy áp của hắn nghiền đổ lên vừa mắng chửi người.
Mục Cẩm Vân không để ý tới hắn mà nhặt vảy của con Toàn Sơn Giáp ở dưới đất lên, vừa nhặt vừa nói: “Hóa ra con Toàn Sơn Giáp này là biến dị. Con này của ngươi không chỉ cấp ba đâu, có khi là linh thú cấp năm rồi ấy nhỉ?”
Bạch Vô Thường hừ lạnh một tiếng, “Nếu như Tiểu Khôi có mệnh hệ gì, ta sẽ san bằng Tàng Kiếm Sơn nhà ngươi!”
Mục Cẩm Vân nhặt vảy lên xong, lại bắt đầu vuốt vảy cho con Toàn Sơn Giáp trên tay, đám vảy hình thoi vốn đang lộn xộn tứ tung được hắn vuốt về một phía vô cùng chỉnh tề. Mà khi hắn làm những việc này, thỉnh thoảng lại liếc Tô Lâm An một cái.
“Tới lúc cô chứng minh bản lĩnh của mình rồi đấy.” Hắn thản nhiên nói.
“Bản lĩnh gì?” Bạch Vô Thường là Kim Đan kỳ nên nguyên thần mạnh hơn Mục Cẩm Vân nhiều, hắn nói gì, làm động tác nhỏ gì, gã đều có thể nhìn thấy nghe thấy. Tuy Bạch Vô Thường đang bận chỉnh đốn lại đám linh cốc, thế nhưng thần thức vẫn đang tập trung theo dõi hắn, những lời mà hắn nói tất nhiên Bạch Vô Thường đều nghe được.
“Tán tu tu luyện được tới Kim Đan kỳ cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tán tu, chính là không có chỗ dựa.
Bạch Vô Thường đã ở Kim Đan kỳ khá lâu, từ sau khi lên được tầng thứ tư của Kim Đan kỳ thì không có tiến bộ gì. Tuy gã cũng lăn lội được chút danh tiếng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ lúc này gã cần phải khẩn cấp đột phá.
Một tu sĩ Kim Đan kỳ tầng bốn ở nơi xa xôi hẻo lánh này có thể coi là ổn, thế nhưng nếu tới nội địa Trung Nguyên, Kim Đan kỳ nhiều vô số kể, Nguyên Anh kỳ cũng chạy đầy đường. Gã chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ lại là tán tu không có chỗ dựa, sau khi tới đó lại càng khó kiếm ăn hơn. Hết cách, gã chỉ có thể tới nơi xa xôi, linh khí mỏng manh này để tìm cơ duyên.
Nếu như có thể thăng cấp đến Kim Đan hậu kỳ, gã tới nội địa Trung Nguyên tranh cướp tài nguyên cũng có phần chắc chắn hơn.
Bị nói trúng tim đen, lòng Bạch Vô Thương đắng chát, có điều nghĩ lại mới nhớ ra tên nhãi đang nói chuyện với gã cũng chỉ là một tên Ngưng Thần kỳ, gã tức giận mà không chỗ phát tiết, lập tức mắng: “Khó hay không, há là chuyện mà một tên nhãi nhép Ngưng Thần kỳ có thể khoa chân múa tay?”
Bạch Vô Thường là tu sĩ nên tốc độ chỉnh lại ruộng linh cốc rất mau, sau khi làm xong gã liền đứng dậy quát: “Mau giao Tiểu Khôi đây, sự kiên nhẫn của ta có hạn.”
Mục Cẩm Vân đứng trong viện nắm con Toàn Sơn Giáp kia trong tay. Ngón tay hắn ấn vào nơi nhô ra dưới cái sừng nhọn hoắt của nó, đó chính là yếu điểm của Toàn Sơn Giáp. Bị tóm lấy yếu điểm, Toàn Sơn Giáp chẳng dám động đậy, hai con mắt như hạt đỗ đen vẫn luôn đau đáu nhìn ra phía ngoài, trông có vài phần đáng thương.
Khi thanh niên mặt tròn định phá cửa xông vào, Mục Cẩm Vân đã mở cửa phòng, giơ con Toàn Sơn Giáp trong tay ra phía trước ngăn sự tấn công của thanh niên mặt tròn.
“Tự tiện xông vào sơn môn Tàng Kiếm Sơn, ngươi có biết tội?” Hắn lạnh lùng nói, ngữ khí bình tĩnh đến mức không nghe ra được chút tâm tình nào, giống như người tới chẳng có gì đáng để mắt tới.
Thanh niên mặt tròn hơi sững sờ, nhìn kỹ lại Mục Cẩm Vân sau đó tức đến mức bật cười.
Rõ ràng chỉ là một tên Ngưng Thần kỳ, đối mặt với Kim Đan kỳ mà còn có thể phách lối tới vậy, chẳng biết nên nói hắn can đảm, hay là điếc không sợ súng.
Thanh niên mặt tròn sầm mặt, “Ngươi chắc biết danh hiệu của ta chứ? Ta chính là đại sư đan đạo của phường Linh Diệu thành Huyền Phong - Lộ Vô Trần, đặt Tiểu Khôi xuống, ta sẽ tha mạng cho nhà ngươi.”
Gã vừa dứt lời, Toàn Sơn Giáp vốn đang ỉu xìu trong tay Mục Cẩm Vân liền giãy giụa, còn phụ họa kêu lên vài tiếng chít chít.
“Trên người chẳng có lấy chút mùi đan được, không thể nào là đại sư đan đạo được.” Thần thức của Tô Lâm An vô cùng mạnh mẽ, khi tập trung nhìn kỹ có thể nhìn thấu triệt người khác, nàng tiếp tục nói, “Trong pháp bảo trữ vật có một đĩa bát quái tìm bảo vật, một chiếc bút linh và một xẻng vọng khí, những món đồ này được dùng rất nhiều lần... có lẽ hắn là một tu sĩ thích đào mộ tìm báu vật, chả trách hắn lại nuôi một con Toàn Sơn Giáp.”
“Kim Đan kỳ, trên người ngươi có một luồng tử khí, ngươi thích giao lưu với người chết?” Mục Cẩm Vân vẫn không buông tay, còn ấn mạnh vào điểm yếu của Toàn Sơn Giáp, khiến con thú nhỏ đau đớn kêu lên rồi lại ỉu xìu xuống.
Mục Cẩm Vân nắm lấy mệnh môn (điểm yếu nắm giữ sống chết) của Toàn Sơn Giáp, đối mắt với tu sĩ Kim Đan kỳ mà không hề mất bình tĩnh, tiếp tục nói: “Lộ Vô Trần là ai thì ta không biết, nhưng tên trộm Bạch Vô Thường...” Môi hắn khẽ nhếch như cười như không, “Cái tên này, ta lại từng nghe qua.”
Mục Cẩm Vân từng tới thành Huyền Phong mấy lần, hắn thường trà trộn vào mấy tiệm trà trong phố phường nghe ngóng tin tức, nên cũng không phải là mù tịt về thành Huyền Phong.
Trước đây, tu vi Kim Đan kỳ đối với hắn mà nói đã là rất cao, vì vậy hắn có ấn tượng rất sâu về một tu sĩ Kim Đan kỳ đào mộ nhưng lại sợ chết. Bây giờ, Tàng Kiếm Sơn xuất hiện một tu sĩ Kim Đan kỳ lại còn lén lén lút lút, khả năng rất cao chính là Bạch Vô Thường kia.
Bị chỉ mặt gọi tên như vậy, Bạch Vô Thường không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Gã vốn đang nghiêm mặt vờ ra uy, giờ gương mặt tròn như trái trứng kia lại như bị ai giày vò khiến thịt trên mặt bị nhão ra một chút, gã cười hề hề nói: “Tiểu huynh đệ ánh mắt tốt thật, nếu như đã bị ngươi nhìn ra, vậy ta cũng không lãng phí thời giờ nữa. Nói thẳng vào việc chính luôn nhé, ta có nghe được vài người ở thành Huyền Phong nói muốn tới nơi này của các ngươi gây rối, cho nên mới tới đây nhắc nhở cho tiểu huynh đệ.”
Thấy Mục Cẩm Vân nghe xong vẫn không có phản ứng gì, gã lại nói tiếp: “Mấy người đó tu vi bất phàm, là đệ tử của Lượng Kiếm Sơn, Lượng Kiếm Sơn có nền tảng thâm hậu, cái sơn môn nhỏ bé rách nát này của các ngươi e là không chống đỡ được đâu.”
“Ta khá tò mò, sao các ngươi lại kết thù với Lượng Kiếm Sơn vậy.”
Mục Cẩm Vân khẽ nghiêng đầu nhìn về tấm bia đá trước cửa.
Bạch Vô Thường thuận theo ánh mắt của hắn nhìn tới, vỗ bốp một cái: “Ôi trời đất ơi, hóa ra Tàng Kiếm Sơn à! Khó trách khó trách...”
Nói tới đây, mắt gã phát sáng, “Chỉ cần các ngươi giao đồ mà Lượng Kiếm Sơn muốn lấy ra, ta sẽ hộ tống các ngươi tới một nơi an toàn. Đảm bảo mấy tên đệ tử Lượng Kiếm Sơn kia tuyệt đối không thể tìm thấy các ngươi!”
Gã tiến lên nửa bước, định vỗ vai Mục Cẩm Vân lôi kéo làm thân, “Tiểu huynh đệ, có tu sĩ Kim Đan kỳ như ta hộ tống các ngươi rời đi, vụ mua bán này xem như xác định chứ. Mấy tên đệ tử Lượng Kiếm Sơn kia, ta đoán chắc nhiều nhất khoảng hai ngày nữa là tới đây rồi.”
Mấy đệ tử Lượng Kiếm Sơn kia đều rất trẻ, cả ba đều là Kim Đan kỳ, trong đó có một tên còn là người đứng đầu ngoại môn gì đó, là đệ tử vô cùng xuất chúng của Lượng Kiếm Sơn. Khi mấy tên đó bàn chuyện với nhau trong phòng, gã vừa khéo ở dưới lòng đất nên nghe được một chút, vì vậy liền chạy suốt đêm tới đây hớt tay trên trước.
Lượng Kiếm Sơn là một đại phái số một số hai, tuy tu vi ba tên này đều yếu hơn gã một tí xíu, thế nhưng Bạch Vô Thường vẫn không muốn để lộ thân phận, kết thù với Lượng Kiếm Sơn. Gã vốn dự định lén lấy bảo vật rồi rời đi, nào ngờ lại rút dây động rừng.
Gã bước tới vỗ vai Mục Cẩm Vân, nào ngờ Mục Cẩm Vân lại tăng thêm lực tay, khiến Tiểu Khôi của gã nghẹn ngào kêu lên.
Trông thấy nơi nối liền giữa sừng và đầu thú cưng của mình chảy máu, Bạch Vô Thường lập tức sôi máu, “Tên nhãi con, ta đã nể mặt ngươi rồi thì đừng có được nước làm tới.”
Uy áp Kim Đan kỳ của Bạch Vô Thường đột nhiên được thi triển, như cuồng phong thét gào cuốn đất đá bay mù trời, cơn gió rét lạnh tựa băng đao giữa đêm đông chém loạn vào cây cối hoa cỏ trong viện khiến chúng đổ rào rào.
Mục Cẩm Vân chỉ mới là Ngưng Thần kỳ, đối với tu sĩ Ngưng Thần kỳ bình thường mà nói thì uy áp của Kim Đan kỳ vừa như núi lở biển gầm, lại như cuồng phong.
Ở dưới uy áp kia, mắt mũi tai miệng Mục Cẩm Vân đều bị ép cho đến rỉ máu, tuy nhiên hắn vẫn nhìn thẳng vào Bạch Vô Thường. Khóe miệng phải hắn khẽ nhếch, nụ cười hơi tùy tiện lại tà mị. Trong tay hắn không có kiếm, nhưng trên người lại có kiếm khí vô hình, tất cả kiếm khí chém thẳng lên người Toàn Sơn Giáp.
Chỉ thấy những vảy hình thoi trên người Toàn Sơn Giáp bay một mảng lớn, mà con Toàn Sơn Giáp vốn đang thoi thóp chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó tứ chi căng cứng như thể bị chết cứng.
“Ta dám đảm bảo, nó sẽ chết trước ta.” Mục Cẩm Vân nhìn Bạch Vô Thường, cười nói.
Khi hắn nói chuyện, Tô Lâm An phát hiện hơi thở của hắn vẫn mang theo âm hàn (khí lạnh), khiến vết máu nơi khóe môi bị đông lại. Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, tuy hôm nay không phải mười lăm, thế nhưng cổ Phệ Tâm vẫn đang phát tác, có thể kiên trì đứng dưới uy áp của tu sĩ Kim Đan kỳ vào lúc cổ Phệ Tâm phát tác, ý chí của hắn quả thực là khó mà hình dung được.
“Chỉ là một con linh thú cấp ba mà thôi, lẽ nào ta lại để ngươi uy hiếp?” Bạch Vô Thường hừ lạnh một tiếng dời mắt đi, không nhìn Tiểu Khôi trong tay Mục Cẩm Vân nữa.
Gã chuyển tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trời, hướng đó vừa khéo lại là nơi đầu tường mà Tô Lâm An đang ngồi. Vì vậy Tô Lâm An nói: “Hắn đang lén nhìn đấy, trong lòng vẫn xót con Toàn Sơn Giáp này lắm.”
“Ngươi có thể thử xem.” Mục Cẩm Vân thản nhiên đáp, dáng vẻ vô cũng bình tĩnh tự tin.
...
Sau một hồi giằng co nội tâm dữ dội, uy áp trên người Bạch Vô Thường bỗng tiêu tán, gã thở hổn hển nói: “Đồ của các ngươi ông đây không thèm nữa, trả Tiểu Khôi cho ta về.”
“Ngươi phá nát viện của ta.” Mục Cẩm Vân nói.
Bạch Vô Thường nghiêng đầu nhìn, trước ngôi viện có một mảnh ruộng, quan sát kỹ phát hiện linh dược trong đó cũng chẳng được mấy cây, đều là linh cốc cấp thấp, cộng tất cả lại cũng không đáng một viên linh thạch. Gã móc một viên linh thạch từ trong pháp vật trữ bảo ra, “Ta đền!”
“Khỏi cần đền!” Mục Cẩm Vân nói, “Ngươi mau chỉnh lại mấy cây linh cốc bị đổ kia cho thẳng, trồng lại lần nữa.”
Bạch Vô Thường tức đến run rẩy, chỉ tay vào Mục Cẩm Vân nói một tràng: “Tên nhóc nhà người, nhà ngươi, ngươi được...”
Tuy vô cùng tức giận, thế nhưng tính mạng Tiểu Khôi vẫn đang ở trong tay người ta, Bạch Vô Thường cũng chẳng còn cách nào khác, chạy tới nâng mấy cây linh cốc lên. Kết quả, Mục Cẩm Vân lại ở bên cạnh nói: “Khoảng cách giữa mỗi gốc cây là như nhau, bông lúa đều phải hướng cùng về một phía.”
“Ngươi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế hả!”
Bạch Vô Thường vừa đỡ linh cốc bị uy áp của hắn nghiền đổ lên vừa mắng chửi người.
Mục Cẩm Vân không để ý tới hắn mà nhặt vảy của con Toàn Sơn Giáp ở dưới đất lên, vừa nhặt vừa nói: “Hóa ra con Toàn Sơn Giáp này là biến dị. Con này của ngươi không chỉ cấp ba đâu, có khi là linh thú cấp năm rồi ấy nhỉ?”
Bạch Vô Thường hừ lạnh một tiếng, “Nếu như Tiểu Khôi có mệnh hệ gì, ta sẽ san bằng Tàng Kiếm Sơn nhà ngươi!”
Mục Cẩm Vân nhặt vảy lên xong, lại bắt đầu vuốt vảy cho con Toàn Sơn Giáp trên tay, đám vảy hình thoi vốn đang lộn xộn tứ tung được hắn vuốt về một phía vô cùng chỉnh tề. Mà khi hắn làm những việc này, thỉnh thoảng lại liếc Tô Lâm An một cái.
“Tới lúc cô chứng minh bản lĩnh của mình rồi đấy.” Hắn thản nhiên nói.
“Bản lĩnh gì?” Bạch Vô Thường là Kim Đan kỳ nên nguyên thần mạnh hơn Mục Cẩm Vân nhiều, hắn nói gì, làm động tác nhỏ gì, gã đều có thể nhìn thấy nghe thấy. Tuy Bạch Vô Thường đang bận chỉnh đốn lại đám linh cốc, thế nhưng thần thức vẫn đang tập trung theo dõi hắn, những lời mà hắn nói tất nhiên Bạch Vô Thường đều nghe được.
“Tán tu tu luyện được tới Kim Đan kỳ cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tán tu, chính là không có chỗ dựa.
Bạch Vô Thường đã ở Kim Đan kỳ khá lâu, từ sau khi lên được tầng thứ tư của Kim Đan kỳ thì không có tiến bộ gì. Tuy gã cũng lăn lội được chút danh tiếng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ lúc này gã cần phải khẩn cấp đột phá.
Một tu sĩ Kim Đan kỳ tầng bốn ở nơi xa xôi hẻo lánh này có thể coi là ổn, thế nhưng nếu tới nội địa Trung Nguyên, Kim Đan kỳ nhiều vô số kể, Nguyên Anh kỳ cũng chạy đầy đường. Gã chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ lại là tán tu không có chỗ dựa, sau khi tới đó lại càng khó kiếm ăn hơn. Hết cách, gã chỉ có thể tới nơi xa xôi, linh khí mỏng manh này để tìm cơ duyên.
Nếu như có thể thăng cấp đến Kim Đan hậu kỳ, gã tới nội địa Trung Nguyên tranh cướp tài nguyên cũng có phần chắc chắn hơn.
Bị nói trúng tim đen, lòng Bạch Vô Thương đắng chát, có điều nghĩ lại mới nhớ ra tên nhãi đang nói chuyện với gã cũng chỉ là một tên Ngưng Thần kỳ, gã tức giận mà không chỗ phát tiết, lập tức mắng: “Khó hay không, há là chuyện mà một tên nhãi nhép Ngưng Thần kỳ có thể khoa chân múa tay?”
Bạch Vô Thường là tu sĩ nên tốc độ chỉnh lại ruộng linh cốc rất mau, sau khi làm xong gã liền đứng dậy quát: “Mau giao Tiểu Khôi đây, sự kiên nhẫn của ta có hạn.”
Bình luận facebook