Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24 : TAY CHÂN
Tiểu Khôi là điểm trí mạng của gã, hắn và nó đã nương tựa nhau bao năm nhiêu qua, giờ tên nhãi kia bắt được Tiểu Khôi không khác gì bắt được điểm yếu của gã. Thế nhưng, đường đường là một tu sĩ Kim Đan kỳ lại bị tu sĩ cấp thấp hơn đùa giỡn như vậy, lửa giận trong lòng Bạch Vô Thường lúc này đã vụt lên. Chỉ chờ lấy lại được Tiểu Khôi thì gã sẽ nghiền thằng nhóc này thành tro bụi ngay.
“Tàng Kiếm Sơn là đại phái đứng đầu giới tu chân ngàn năm trước.” Mục Cẩm Vân tiếp tục nói, “Hiện tại, chúng ta thiếu một tay chân, chẳng bằng ngươi gia nhập Tàng Kiếm Sơn chúng ta, cho ngươi làm trưởng lão khách khanh(*).”
(*) Khách khanh: từ cổ dùng để chỉ những người giỏi một lĩnh vực nào đó được mời đến để phụ tá.
“Tất nhiên, nếu ngươi muốn chính thức gia nhập môn phái, cũng không phải là không được.”
Bạch Vô Thường dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc trân trối nhìn Mục Cẩm Vân, “Ngươi điên rồi!”
Tầm mắt Mục Cẩm Vân lại rơi vào người Tô Lâm An.
Trong mắt Bạch Vô Thường thì lại thành Mục Cẩm Vân đang ra vẻ cao thâm khó lường ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Lâm An: “...”
Tên nhóc khốn nạn này muốn lừa Bạch Vô Thường gia nhập vào Tàng Kiếm Sơn? Ừ cũng đúng, có một tay chân là Kim Đan kỳ tọa trấn, đúng là thuận tiện hơn. Khó trách vừa rồi hắn nói đã tới lúc nàng chứng minh bản lĩnh, khi mới lần đầu gặp mặt, nàng vừa liếc một cái đã phát hiện cổ Phệ Tâm trong người hắn là mầm họa trong tu luyện, thế nên hắn muốn để nàng thể hiện ở phương diện đó?
Tô Lâm An mở miệng nói, “Bạch Vô Thường này tư chất bình thường, một tán tu mà có thể tu luyện tới được Kim Đan kỳ chắc chắn là thời trẻ đã gặp được cơ duyên lớn gì đó, như vào mộ ai đó giành được một chút truyền thừa.”
“Tư chất bình thường không vào được tông môn lớn, khi gặp được cơ duyên tuổi cũng đã lớn, tu vi cho dù có tăng tiến nữa cũng đã quá mất độ tuổi mà các tông môn lớn thu đồ đệ. Mà lớn tuổi mới tới xin gia nhập, trong mắt người khác sẽ cho là mật thám, tông môn nhỏ thì hắn lại không để vào mắt, cao với không tới mà thấp cũng chẳng xong, cứ vậy mà tới như hiện giờ.”
“Hiện tại là Kim Đan kỳ tầng bốn, với tư chất của hắn mà không có nhiều tài nguyên tu luyện, tâm pháp cao cấp của tông môn lớn, trong người còn trúng đan độc rất nặng, nếu muốn đột phá... còn khó hơn lên trời.”
Tô Lâm An còn chưa nói hết, đã nghe thấy Mục Cẩm Vân lên tiếng: “Ngươi vẫn luôn giậm chân tại chỗ, ta có thể giúp ngươi.”
“Ngươi dựa vào gì?”
“Ta dựa vào gì?” Mục Cẩm Vân trầm ngâm lặp lại, ánh mắt lại quét về phía Tô Lâm An lần nữa.
Hắn không phải đang nói lại lời của Bạch Vô Thường, mà là đang hỏi Tô Lâm An.
Tô Lâm An nói: “Ta không thể nói không công được.”
Thế là, Mục Cẩm Vân lại lưu loát nói: “Thôi được rồi, chỉ điểm cho ngươi một chút, coi như kết một thiện duyên.”
Như vậy cũng được tính là làm việc thiện sao? Ấn Công Đức có tính công đức không?
Tô Lâm An không chắc lắm, có điều lúc này nàng cũng không thể phá vỡ màn kịch tự biên tự diễn của Mục Cẩm Vân được, vì vậy bèn nói: “Giờ, thứ có thể khiến hắn động tâm chính là giải dược cho đan độc tích tụ trong cơ thể hắn.”
Bạch Vô Thường nhìn Mục Cẩm Vân chậm rì rì nói, lòng lại càng thêm giận, con ngươi hắn đảo một vòng, đột nhiên nảy ra một chủ ý. Pháp bảo trên người gã bay vút lên cao và hướng về phía sân nhỏ sau lưng, “Còn trì hoãn thêm một khắc, ta giết thêm một người.”
“Đan độc trong cơ thể ngươi nặng như vậy, lúc tu hành chắc đau đớn lắm nhỉ?” Khi Mục Cẩm Vân nói những lời này, hắn dùng đúng ngữ khí của Tô Lâm An vào lần đầu gặp và nói với hắn, bắt chước giống y như đúc.
“Nghe nói ngươi gặp được cơ duyên trong hầm mộ, vì vậy mới có thành tựu ngày hôm nay. Để ta đoán xem, thứ mà ngươi có được có lẽ là truyền thừa của luyện đan sư, ăn được không ít đan dược nhỉ? Đan dược không biết đã có tuổi đời bao lâu, khi ăn thì vô cùng thoải mái, nhưng giờ đan độc còn sót lại trong cơ thể lại ăn mòn kinh mạch. Kinh mạch trong cơ thể của ngươi, hiện giờ e là chẳng khác gì cái sàng. Nếu không, ngươi còn sợ mấy tên đệ tử đi lịch luyện của Lượng Kiếm Sơn sao?”
Vừa dứt lời, mặt Bạch Vô Thường lập tức biến sắc.
Tên nhãi con này!
Cổ họng gã căng thẳng, trong lòng cũng có chút hoảng loạn, chỉ vì tên nhãi con này nói trúng tất cả. Hắn chẳng qua chỉ là Ngưng Thần kỳ, sao có thể nhìn ra được?
“Ngươi có cách giải độc?” Trong ngữ khí kia tràn ngập vẻ không tin tưởng.
“Tất nhiên.” Mục Cẩm Vân tự tin đầy mình đáp.
“Có dám thề không?”
Lời thề tâm ma là khế ước bền vững nhất giữa các tu sĩ, khi tiến vào trạng thái đột phá cảnh giới, các tu sĩ sẽ phải trải qua khảo nghiệm tâm cảnh. Nếu như đã lập lời thề tâm ma mà không hoàn thành, sẽ rất dễ phải đón nhận nỗi đau do tâm ma phản phệ (cắn nuốt ngược), nhẹ thì lên cấp thất bại, nặng thì cơ thể phát nổ mà chết.
Vì vậy, không mấy ai muốn lập lời thề tâm ma.
“Có gì mà không dám.”
Thế là Mục Cẩm Vân đồng ý giúp Bạch Vô Thường giải độc, mà Bạch Vô Thường cũng đồng ý làm trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Sơn, kỳ hạn là ba năm.
Mục Cẩm Vân gần như là tay không bắt sói, đã lừa được một tay chân Kim Đan kỳ.
Ánh mắt Tô Lâm An nhìn Bạch Vô Thường chứa đầy sự thương hại.
Nếu ba năm nữa độc của Bạch Vô Thường vẫn chưa được giải, gã mà giận dữ lên sẽ có thể đập chết Mục Cẩm Vân, thế thì lời thề tâm ma này của Mục Cẩm Vân có tác dụng gì chứ. Chung quy, nàng vẫn cảm thấy tên béo mặt tròn này không có não, mới hai ba câu đã bị lừa gạt rồi?
Có “vật tham chiếu” này, Tô Lâm An không khỏi cảm thấy được an ủi phần nào.
Trả Toàn Sơn Giáp đã được chải lại vảy gọn gàng chỉnh tề cho Bạch Vô Thường, Mục Cẩm Vân nói cho gã kế hoạch gần nhất của họ.
Nghe thấy ngày mai họ phải rời đi và đợi Mục Cẩm Vân nói xong toàn bộ, Bạch Vô Thường mới “vỡ lẽ” và nói: “Sao ta cứ cảm thấy có gì đó sai sai?”
“Ở đây có rất nhiều phòng, ngươi cứ chọn tạm một gian đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”
Chuyện đã tới nước này, Bạch Vô Thường biết có nhiều lời cũng vô ích, bèn ôm Tiểu Khôi chọn đại một phòng, tức giận đùng đùng bước vào.
Tô Lâm An bay theo Mục Cẩm Vân về phòng của hắn, hỏi: “Tàng Kiếm Sơn các ngươi chỉ có vài người như vậy? Ta thấy trong hang động sau núi có một bức họa chân dung, kiếm tôn Khương Chỉ Khanh là sư gia của các ngươi?”
“Ừ.” Mục Cẩm Vân đáp lại một câu, không định mở miệng nói nữa.
“Thực lực của hắn thế nào?”
“Ta thấy bức họa kia cũng không phải vật tầm thường, trên bức tranh kia có ẩn giấu phù văn trận pháp, ngay ngắn tự thành thiên địa, người vẽ tranh ắt hẳn là có thực lực phi phàm độc nhất vô nhị, có người như vậy quen biết với sư gia của các ngươi, sơn môn này của các ngươi...” Tô Lâm An thầm thở dài một hơi, “Sao có thể nghèo túng tới vậy chứ?”
Mục Cẩm Vân liếc Tô Lâm An một cái, “Cô thấy bức họa kia không tệ?”
Mặt Tô Lâm An đầy vẻ nghiêm túc gật đầu: “Trình độ phi phàm.”
“Ha ha.” Hắn cười lạnh một tiếng, “Chỉ có mẽ ngoài mà thôi, trận pháp phức tạp kia chỉ là để khiến bức tranh sinh động như thật, như thiên địa thực sự chứ chẳng có chút tác dụng nào cả. Theo ta thấy, nó còn chẳng đáng bằng một viên linh thạch.”
Tô Lâm An: “...” Thật muốn xé nát cái miệng hắn ghê.
“Tàng Kiếm Sơn sao lại nghèo túng như vậy?” Hắn hỏi ngược lại một câu, rồi lại tự trả lời, “Liên quan gì đến ta, liên quan gì đến cô?”
“Kể chút chuyện về sư gia ngươi đi?” Tô Lâm An lại nói.
“Không biết. Truyền thừa đã đứt, chỉ còn bức họa đó thôi.”
“Ta tu luyện đây.” Nói xong, hắn nhắm mắt lại, mặc kệ Tô Lâm An có nói gì hắn cũng không trả lời thêm nữa.
Tô Lâm An chán nản chui lại vào thanh kiếm gãy, mắt không thấy tâm không ngứa.
Tiểu Khôi là điểm trí mạng của gã, hắn và nó đã nương tựa nhau bao năm nhiêu qua, giờ tên nhãi kia bắt được Tiểu Khôi không khác gì bắt được điểm yếu của gã. Thế nhưng, đường đường là một tu sĩ Kim Đan kỳ lại bị tu sĩ cấp thấp hơn đùa giỡn như vậy, lửa giận trong lòng Bạch Vô Thường lúc này đã vụt lên. Chỉ chờ lấy lại được Tiểu Khôi thì gã sẽ nghiền thằng nhóc này thành tro bụi ngay.
“Tàng Kiếm Sơn là đại phái đứng đầu giới tu chân ngàn năm trước.” Mục Cẩm Vân tiếp tục nói, “Hiện tại, chúng ta thiếu một tay chân, chẳng bằng ngươi gia nhập Tàng Kiếm Sơn chúng ta, cho ngươi làm trưởng lão khách khanh(*).”
(*) Khách khanh: từ cổ dùng để chỉ những người giỏi một lĩnh vực nào đó được mời đến để phụ tá.
“Tất nhiên, nếu ngươi muốn chính thức gia nhập môn phái, cũng không phải là không được.”
Bạch Vô Thường dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc trân trối nhìn Mục Cẩm Vân, “Ngươi điên rồi!”
Tầm mắt Mục Cẩm Vân lại rơi vào người Tô Lâm An.
Trong mắt Bạch Vô Thường thì lại thành Mục Cẩm Vân đang ra vẻ cao thâm khó lường ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Lâm An: “...”
Tên nhóc khốn nạn này muốn lừa Bạch Vô Thường gia nhập vào Tàng Kiếm Sơn? Ừ cũng đúng, có một tay chân là Kim Đan kỳ tọa trấn, đúng là thuận tiện hơn. Khó trách vừa rồi hắn nói đã tới lúc nàng chứng minh bản lĩnh, khi mới lần đầu gặp mặt, nàng vừa liếc một cái đã phát hiện cổ Phệ Tâm trong người hắn là mầm họa trong tu luyện, thế nên hắn muốn để nàng thể hiện ở phương diện đó?
Tô Lâm An mở miệng nói, “Bạch Vô Thường này tư chất bình thường, một tán tu mà có thể tu luyện tới được Kim Đan kỳ chắc chắn là thời trẻ đã gặp được cơ duyên lớn gì đó, như vào mộ ai đó giành được một chút truyền thừa.”
“Tư chất bình thường không vào được tông môn lớn, khi gặp được cơ duyên tuổi cũng đã lớn, tu vi cho dù có tăng tiến nữa cũng đã quá mất độ tuổi mà các tông môn lớn thu đồ đệ. Mà lớn tuổi mới tới xin gia nhập, trong mắt người khác sẽ cho là mật thám, tông môn nhỏ thì hắn lại không để vào mắt, cao với không tới mà thấp cũng chẳng xong, cứ vậy mà tới như hiện giờ.”
“Hiện tại là Kim Đan kỳ tầng bốn, với tư chất của hắn mà không có nhiều tài nguyên tu luyện, tâm pháp cao cấp của tông môn lớn, trong người còn trúng đan độc rất nặng, nếu muốn đột phá... còn khó hơn lên trời.”
Tô Lâm An còn chưa nói hết, đã nghe thấy Mục Cẩm Vân lên tiếng: “Ngươi vẫn luôn giậm chân tại chỗ, ta có thể giúp ngươi.”
“Ngươi dựa vào gì?”
“Ta dựa vào gì?” Mục Cẩm Vân trầm ngâm lặp lại, ánh mắt lại quét về phía Tô Lâm An lần nữa.
Hắn không phải đang nói lại lời của Bạch Vô Thường, mà là đang hỏi Tô Lâm An.
Tô Lâm An nói: “Ta không thể nói không công được.”
Thế là, Mục Cẩm Vân lại lưu loát nói: “Thôi được rồi, chỉ điểm cho ngươi một chút, coi như kết một thiện duyên.”
Như vậy cũng được tính là làm việc thiện sao? Ấn Công Đức có tính công đức không?
Tô Lâm An không chắc lắm, có điều lúc này nàng cũng không thể phá vỡ màn kịch tự biên tự diễn của Mục Cẩm Vân được, vì vậy bèn nói: “Giờ, thứ có thể khiến hắn động tâm chính là giải dược cho đan độc tích tụ trong cơ thể hắn.”
Bạch Vô Thường nhìn Mục Cẩm Vân chậm rì rì nói, lòng lại càng thêm giận, con ngươi hắn đảo một vòng, đột nhiên nảy ra một chủ ý. Pháp bảo trên người gã bay vút lên cao và hướng về phía sân nhỏ sau lưng, “Còn trì hoãn thêm một khắc, ta giết thêm một người.”
“Đan độc trong cơ thể ngươi nặng như vậy, lúc tu hành chắc đau đớn lắm nhỉ?” Khi Mục Cẩm Vân nói những lời này, hắn dùng đúng ngữ khí của Tô Lâm An vào lần đầu gặp và nói với hắn, bắt chước giống y như đúc.
“Nghe nói ngươi gặp được cơ duyên trong hầm mộ, vì vậy mới có thành tựu ngày hôm nay. Để ta đoán xem, thứ mà ngươi có được có lẽ là truyền thừa của luyện đan sư, ăn được không ít đan dược nhỉ? Đan dược không biết đã có tuổi đời bao lâu, khi ăn thì vô cùng thoải mái, nhưng giờ đan độc còn sót lại trong cơ thể lại ăn mòn kinh mạch. Kinh mạch trong cơ thể của ngươi, hiện giờ e là chẳng khác gì cái sàng. Nếu không, ngươi còn sợ mấy tên đệ tử đi lịch luyện của Lượng Kiếm Sơn sao?”
Vừa dứt lời, mặt Bạch Vô Thường lập tức biến sắc.
Tên nhãi con này!
Cổ họng gã căng thẳng, trong lòng cũng có chút hoảng loạn, chỉ vì tên nhãi con này nói trúng tất cả. Hắn chẳng qua chỉ là Ngưng Thần kỳ, sao có thể nhìn ra được?
“Ngươi có cách giải độc?” Trong ngữ khí kia tràn ngập vẻ không tin tưởng.
“Tất nhiên.” Mục Cẩm Vân tự tin đầy mình đáp.
“Có dám thề không?”
Lời thề tâm ma là khế ước bền vững nhất giữa các tu sĩ, khi tiến vào trạng thái đột phá cảnh giới, các tu sĩ sẽ phải trải qua khảo nghiệm tâm cảnh. Nếu như đã lập lời thề tâm ma mà không hoàn thành, sẽ rất dễ phải đón nhận nỗi đau do tâm ma phản phệ (cắn nuốt ngược), nhẹ thì lên cấp thất bại, nặng thì cơ thể phát nổ mà chết.
Vì vậy, không mấy ai muốn lập lời thề tâm ma.
“Có gì mà không dám.”
Thế là Mục Cẩm Vân đồng ý giúp Bạch Vô Thường giải độc, mà Bạch Vô Thường cũng đồng ý làm trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Sơn, kỳ hạn là ba năm.
Mục Cẩm Vân gần như là tay không bắt sói, đã lừa được một tay chân Kim Đan kỳ.
Ánh mắt Tô Lâm An nhìn Bạch Vô Thường chứa đầy sự thương hại.
Nếu ba năm nữa độc của Bạch Vô Thường vẫn chưa được giải, gã mà giận dữ lên sẽ có thể đập chết Mục Cẩm Vân, thế thì lời thề tâm ma này của Mục Cẩm Vân có tác dụng gì chứ. Chung quy, nàng vẫn cảm thấy tên béo mặt tròn này không có não, mới hai ba câu đã bị lừa gạt rồi?
Có “vật tham chiếu” này, Tô Lâm An không khỏi cảm thấy được an ủi phần nào.
Trả Toàn Sơn Giáp đã được chải lại vảy gọn gàng chỉnh tề cho Bạch Vô Thường, Mục Cẩm Vân nói cho gã kế hoạch gần nhất của họ.
Nghe thấy ngày mai họ phải rời đi và đợi Mục Cẩm Vân nói xong toàn bộ, Bạch Vô Thường mới “vỡ lẽ” và nói: “Sao ta cứ cảm thấy có gì đó sai sai?”
“Ở đây có rất nhiều phòng, ngươi cứ chọn tạm một gian đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành.”
Chuyện đã tới nước này, Bạch Vô Thường biết có nhiều lời cũng vô ích, bèn ôm Tiểu Khôi chọn đại một phòng, tức giận đùng đùng bước vào.
Tô Lâm An bay theo Mục Cẩm Vân về phòng của hắn, hỏi: “Tàng Kiếm Sơn các ngươi chỉ có vài người như vậy? Ta thấy trong hang động sau núi có một bức họa chân dung, kiếm tôn Khương Chỉ Khanh là sư gia của các ngươi?”
“Ừ.” Mục Cẩm Vân đáp lại một câu, không định mở miệng nói nữa.
“Thực lực của hắn thế nào?”
“Ta thấy bức họa kia cũng không phải vật tầm thường, trên bức tranh kia có ẩn giấu phù văn trận pháp, ngay ngắn tự thành thiên địa, người vẽ tranh ắt hẳn là có thực lực phi phàm độc nhất vô nhị, có người như vậy quen biết với sư gia của các ngươi, sơn môn này của các ngươi...” Tô Lâm An thầm thở dài một hơi, “Sao có thể nghèo túng tới vậy chứ?”
Mục Cẩm Vân liếc Tô Lâm An một cái, “Cô thấy bức họa kia không tệ?”
Mặt Tô Lâm An đầy vẻ nghiêm túc gật đầu: “Trình độ phi phàm.”
“Ha ha.” Hắn cười lạnh một tiếng, “Chỉ có mẽ ngoài mà thôi, trận pháp phức tạp kia chỉ là để khiến bức tranh sinh động như thật, như thiên địa thực sự chứ chẳng có chút tác dụng nào cả. Theo ta thấy, nó còn chẳng đáng bằng một viên linh thạch.”
Tô Lâm An: “...” Thật muốn xé nát cái miệng hắn ghê.
“Tàng Kiếm Sơn sao lại nghèo túng như vậy?” Hắn hỏi ngược lại một câu, rồi lại tự trả lời, “Liên quan gì đến ta, liên quan gì đến cô?”
“Kể chút chuyện về sư gia ngươi đi?” Tô Lâm An lại nói.
“Không biết. Truyền thừa đã đứt, chỉ còn bức họa đó thôi.”
“Ta tu luyện đây.” Nói xong, hắn nhắm mắt lại, mặc kệ Tô Lâm An có nói gì hắn cũng không trả lời thêm nữa.
Tô Lâm An chán nản chui lại vào thanh kiếm gãy, mắt không thấy tâm không ngứa.
Bình luận facebook