Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-21
Chương 21 : KẸO
Bảy ngày sau, Tô Lâm An được nhìn thấy tông môn của Mục Cẩm Vân, Tàng Kiếm Sơn.
Tàng Kiếm Sơn này là một sườn núi nhỏ, trên núi có một tòa tứ hợp viện, trước cửa có dựng một khối đá lớn, trên đó khắc ba chữ Tàng Kiếm Sơn bằng chu sa, trông vô cùng kẹt xỉ.
Đây chắc chắn không phải là Tàng Kiếm Sơn mà Khương Chỉ Khanh đã đi ra từ ngàn năm trước.
Đáp xuống từ không trung, Mục Cẩm Vân gõ gõ cửa phòng đang đóng chặt, nhưng không hề có ai trả lời.
Trong phòng không phải không có người, Tô Lâm An dùng thần thức quét qua liền phát hiện trong viện có một căn hầm, bên trong có khoảng mười mấy đệ tử Tàng Kiếm Sơn. Mà ở nơi sâu nhất của căn hầm này, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang dưỡng thương. Người đó có lẽ là chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn mà Mục Cẩm Vân đã từng nhắc đến.
“Có người.” Tô Lâm An nói.
“Cánh cửa phòng này không phải có một trận pháp đơn giản sao, ngươi là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, chắc nên biết phải vào thế nào chứ?” Về nhà của chính mình, chẳng lẽ lại không mang chìa khóa, cứ phải để người ở trong ra mở?
“Tự mở cửa sẽ khởi động trận pháp.” Mục Cẩm Vân lạnh nhạt nói, “Khởi động trận pháp thì sẽ tốn linh thạch.”
Tô Lâm An: “Sự nghèo túng của các ngươi đã vượt quá khỏi sự tưởng tượng của ta rồi.”
Mục Cẩm Vân không để ý tới nàng, tiếp tục gõ cửa, lần này hắn gõ cửa theo nhịp, ngón tay gõ lên cánh cửa tựa như đang diễn tấu nhạc cụ, từng tiếng cộc cộc bộp bộp vang lên êm tai vô cùng.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa như vậy, đám đệ tử trong hầm lập tức vui vẻ, “Đại sư huynh đã về!”
Mười mấy đệ tử như ong vỡ tổ ào ra ngoài. Người dẫn đầu là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cậu mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Mục Cẩm Vân hai mắt liền cong thành hai vầng trăng khuyết, “Đại sư huynh, huynh đã về!”
“Cẩm Thư, dạo này tu luyện thế nào?” Mục Cẩm Vân vừa vào viện, Cẩm Thư liền lén lút liếc qua phía ngoài rồi mới đóng cửa lại, sau đó cẩn thận dán lại cấm chế của tông môn, “Tốt lắm ạ, hôm trước vừa đột phá xong, giờ đệ đã là Luyện Khí tầng hai rồi.”
Nói đến đây, cậu lại có chút ủ rũ, “Nhưng nếu còn không giao linh thạch nữa, chúng ta sẽ bị Ngọc Quỳnh Sơn đuổi ra khỏi đây.”
Mục Cẩm Vân nhìn đám sư đệ sư muội trong viện, ánh mắt trầm xuống, “Tất cả đều ở đây?”
Mười mấy đệ tử xếp thành một hàng, không hề lên tiếng, im phăng phắc.
Cẩm Thư lên tiếng: “Huynh rời khỏi đây ba tháng, lại có vài đệ tử rời đi.”
“Nhị sư huynh cũng đi rồi, chuyển sang gia nhập Ngọc Quỳnh Sơn. Huynh ấy rõ ràng là một kiếm tu thế mà lại đi làm sai vặt cho đệ tử ngoại môn của Ngọc Quỳnh Sơn, thế mà cũng không thấy mất mặt!” Cẩm Thư tức giận nói, phía sau lại có đệ tử mười lăm mười sáu tuổi nhỏ giọng cãi lại, “Không thì biết làm thế nào? Ngày nào cũng phải trốn chui trốn lủi như vậy, cũng không phải cách hay. Sớm muộn gì cũng bị đuổi đi...”
“Cẩm Hồng, ngươi có ý gì!” Cẩm Thư quay phắt lại chất vấn đệ tử vừa lên tiếng, những người còn lại cũng trừng mắt nhìn gã. Gã bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, mặt cũng có chút khó coi, nghĩ ngợi chốc lát liền dứt khoát nói, “Đại sư huynh, huynh tới trấn Thanh Thủy đòi nợ, đòi được chưa?”
Ngu Cẩm Hồng nhìn Mục Cẩm Vân, trong ánh mắt là sự hăm dọa, “Chúng ta chỉ có thể dựa vào chút linh châu ấy để giao nộp tiền thuê thôi!”
“Nếu bị đuổi đi, không tìm thấy nơi tu luyện có linh mạch nữa, Tàng Kiếm Sơn của chúng ta e là sẽ sụp đổ, mọi người từ đâu tới sẽ lại về đó!”
Mục Cẩm Vân lạnh lùng nhìn gã, nói: “Ngươi cũng muốn rời đi?”
Thấy ánh mắt khinh thường của Mục Cẩm Vân, Ngu Cẩm Hồng cảm thấy khó chịu liền mạnh miệng nói: “Hầu hết tài nguyên linh thạch của Tàng Kiếm Sơn đều đã đưa huynh cả rồi, hiện giờ nếu như ngay cả nơi có linh mạch để tu luyện cũng chẳng giữ nổi thì chúng ta còn có gì nữa?”
Tô Lâm An nãy giờ vẫn luôn nghe họ đấu võ mồm, nghe thấy câu này bèn than thở, “Cái nơi rách nát này mà cũng gọi là linh mạch?”
Nơi này đúng là có linh mạch, nhưng chỉ ở phần đuôi của linh mạch, tổng cộng cũng chỉ có một dòng linh tuyền, linh khí cũng cực kì loãng, chỉ tốt hơn trấn Thanh Thủy một chút xíu, cái nơi rách nát này mà họ còn không nỡ rời đi.
“Đã tìm được nơi khác chưa?” Mục Cẩm Vân dường như chẳng phát hiện ra sự bất mãn của Ngu Cẩm Hồng, giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh lạnh nhạt, “Nếu như Tam sư đệ muốn rời đi, vẫn nên nói với sư phụ một tiếng.”
Ngu Cẩm Hồng đỏ bừng mặt, “Trong mắt sư phụ chỉ có huynh, ông ấy nào có quan tâm xem những đệ tử khác sống chết ra sao. Huynh đột phá Ngưng Thần kỳ mà trong tay không có một thanh kiếm tốt, sư phụ liền đi săn Cự Xỉ thú(*), định dùng răng của nó rèn kiếm cho huynh, kết quả là bị thương tới giờ còn chưa lành, tư chất của đệ cũng đâu có kém huynh...”
(*) Cự Xỉ thú: Cự (khổng lồ), Xỉ (răng), Cự Xỉ thú là thú khổng lồ có răng cưa.
Đứa trẻ này, khả năng biết mình biết người tệ thật. Nghe xong câu này, Tô Lâm An liền bĩu môi nói, “Ta bảo này, tư chất của ngươi kém xa hắn nhiều lắm, một trăm tên Ngu Cẩm Hồng cũng chẳng địch lại nổi một Mục Cẩm Vân đâu.”
“Nói xong chưa?” Mục Cẩm Vân lạnh lùng ngắt lời Ngu Cẩm Hồng nói, “Trời cũng không còn sớm nữa, nói xong rồi thì đi đi.”
Sắc mặt Ngu Cẩm Hồng lúc xanh lúc trắng, cuối cùng, gã hừ lạnh một tiếng, “Ta đã tìm được bí kíp của bổn tông (tông môn nguyên gốc) rồi, nếu như ai nguyện rời đi cùng ta, ta cũng không ngại nâng đỡ đâu.”
Thấy có đệ tử tỏ vẻ do dự, gã lại tiếp tục nói, “Cứ ở đây mãi thì mọi tài nguyên đều sẽ bị hắn lấy hết, những đệ tử khác như chúng ta chỉ có thể làm đá kê chân cho hắn, các ngươi cam tâm sao?”
“Bổn tông cái gì chứ!” Sắc mặt Mục Cẩm Vân vốn đang không chút cảm xúc gì đột nhiên nghiêm giọng nói, “Chúng ta mới là truyền thừa của Tàng Kiếm Sơn, nếu như ngươi đã không thừa nhận, vậy thì hôm nay ta sẽ phế đi tu vi của ngươi!”
Nghe thấy lời này, những đệ tử xung quanh đều kinh hãi, Ngu Cẩm Hồng vừa sợ lại vừa giận, hỏi vặn lại: “Ngươi dựa vào cái gì?”
Thấy Mục Cẩm Vân bước về phía trước, Cẩm Thư dang tay ngăn hắn lại, khổ sở cầu xin: “Đại sư huynh, đừng vậy mà.”
Mục Cẩm Vân quét mắt nhìn đám sư đệ, sư muội đứng ngăn trước mặt mình, khí thế trên người lập tức giảm bớt, cau mày nói: “Ngươi đi đi.”
Ngu Cẩm Hồng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bắp chân gã đã run bần bật, gã cố tỏ vẻ phô trương cười lạnh vài tiếng, “Ta chống mắt lên xem ngươi còn có thể phách lối được mấy ngày.”
Sau đó, gã quay đầu hỏi, “Có ai đi theo ta không?”
Có một nam một nữ liếc nhau rồi đứng ra.
Mục Cẩm Vân thản nhiên nhìn hai người vừa bước ra khỏi hàng, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Lục, Tiểu Cửu, hai ngươi cũng đi?”
Hai người nọ hành lễ với Mục Cẩm Vân, “Mong đại sư huynh thành toàn.”
Mục Cẩm Vân không đáp, khẽ nghiêng người nhường đường. Ngu Cẩm Hồng dẫn theo hai người nọ rời đi, khi bước ra khỏi cửa lớn còn đạp mạnh một cái lên tấm bia đá cạnh cửa.
Đợi ba người họ đi xa, Mục Cẩm Vân mới vẫy mấy đệ tử còn lại ngồi tụm vào một chỗ.
“Mọi người về thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà.”
“Dạ, chuyển đi đâu vậy ạ?” Người lên tiếng là một cô bé có búi tóc tròn, cô bé vừa nói vừa nhìn cô nhóc đứng bên cạnh đại sư huynh, “Đây là tiểu sư muội mới tới của chúng ta sao?”
“Đại sư huynh mau giới thiệu đi.”
Những đứa trẻ còn lại, phần lớn đều là những cô nhi không còn nơi nào để về, chúng đã coi Tàng Kiếm Sơn là nhà của chính mình. Tuy trong lòng chúng có chút buồn bã và lo lắng, thế nhưng giờ thấy có người mới, chúng vẫn nở nụ cười.
“Cô Tô Thuyền.” Mục Cẩm Vân chỉ nói mỗi tên của Tiểu Thiền, mấy đứa còn lại liền cứ vậy mà gọi Tiểu Thiền muội muội, Tiểu Thiền muội muội, ríu rít như một bầy sẻ nhỏ.
Đúng là những đứa trẻ ngây thơ đáng yêu.
Vấn đề là, tên sói con Mục Cẩm Vân này trà trộn vào đám cừu nhỏ này để làm gì? Hắn lấy cổ Phệ Tâm ở đâu ra?
Tô Lâm An tò mò quan sát Mục Cẩm Vân, nàng thấy hắn phân phó lũ trẻ đi thu dọn đồ đạc. Đợi sau khi đám đệ tử nhỏ tản ra, hắn liền đi tới trước cửa căn phòng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị thương.
Vừa bước tới, cánh cửa đã kẹt kẹt một tiếng mở ra. Người ngồi trên giường tóc bạc da mồi, nhìn còn già hơn ông của Tiểu Thiền vài phần, dáng vẻ gần đất xa trời.
Tô Lâm An nhìn kĩ, phát hiện người này kì thực còn chưa tới hai trăm tuổi. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ chưa tới hai trăm tuổi mà đã già đến vậy, điều đó chứng tỏ thương thế của người này rất nặng, lại không điều trị tận gốc, khiến cơ thể cũng theo đó mà suy sụp.
“Sư phụ.” Mục Cẩm Vân cúi đầu làm cho người khác không thấy được ánh mắt của hắn, hắn cúi người thật sâu hành lễ.
Mục Cẩm Vân chủ động nuôi dưỡng cổ Phệ Tâm, chủ động tuyệt tình tuyệt nghĩa, thế nhưng tuyệt tình cũng chẳng phải một sớm một chiều là làm được, hắn chỉ có thể trở nên ngày càng lạnh lùng hơn. Mà bây giờ xem ra, Mục Cẩm Vân dường như vẫn chưa đạt đến trình độ vô tâm hoàn toàn, đối với ông lão này hẳn là hắn vẫn còn vài phần thật lòng tôn kính.
“Trở về rồi à?” Sắc mặt Mục Phi Ưng không tốt lắm, thế nhưng khi nhìn thấy Mục Cẩm Vân ánh mắt ông sáng lên, cười nói: “Chuyện giải quyết thế nào? Người Trương gia có làm khó con không?”
Ông biết người Trương gia giờ không coi Tàng Kiếm Sơn ra gì, vì vậy mới bảo đứa bé này chủ động đi hủy hôn, lặng lẽ trả lại hôn thư cũng không đắc tội người khác. Trả hôn thư rồi thu linh châu mà Trương gia nợ lúc trước về, số linh châu đó vừa đủ để trả tiền thuê ở đây, Tàng Kiếm Sơn họ có thể trụ thêm một năm rưỡi nữa.
Thấy Mục Cẩm Vân không lên tiếng, Mục Phi Ưng lại nói: “Không giải quyết được cũng không sao, sư phụ sẽ nghĩ cách khác.” Ông đưa tay ra, ý bảo Mục Cẩm Vân tiến lại gần. Sau khi hắn lại gần, ông liền xoa đầu hắn, “Sư phụ biết, đã để con phải chịu uất ức rồi.”
Ông đưa tay vào ống tay áo và lấy ra một gói vải dầu, gói vải dầu kia được gấp vuông vức, ở giữa còn thắt một cái nơ bướm, giống hệt cách mà Mục Cẩm Vân gấp khăn tay.
Đợi nơ bướm được tháo ra, Tô Lâm An không ngờ bên trong lại là kẹo.
Xoa đầu tên nhóc khốn nạn này, rồi còn cho hắn kẹo?
Sao nàng lại thấy cái cảnh này “khó nuốt” thế nào ấy nhỉ.
Bảy ngày sau, Tô Lâm An được nhìn thấy tông môn của Mục Cẩm Vân, Tàng Kiếm Sơn.
Tàng Kiếm Sơn này là một sườn núi nhỏ, trên núi có một tòa tứ hợp viện, trước cửa có dựng một khối đá lớn, trên đó khắc ba chữ Tàng Kiếm Sơn bằng chu sa, trông vô cùng kẹt xỉ.
Đây chắc chắn không phải là Tàng Kiếm Sơn mà Khương Chỉ Khanh đã đi ra từ ngàn năm trước.
Đáp xuống từ không trung, Mục Cẩm Vân gõ gõ cửa phòng đang đóng chặt, nhưng không hề có ai trả lời.
Trong phòng không phải không có người, Tô Lâm An dùng thần thức quét qua liền phát hiện trong viện có một căn hầm, bên trong có khoảng mười mấy đệ tử Tàng Kiếm Sơn. Mà ở nơi sâu nhất của căn hầm này, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang dưỡng thương. Người đó có lẽ là chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn mà Mục Cẩm Vân đã từng nhắc đến.
“Có người.” Tô Lâm An nói.
“Cánh cửa phòng này không phải có một trận pháp đơn giản sao, ngươi là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, chắc nên biết phải vào thế nào chứ?” Về nhà của chính mình, chẳng lẽ lại không mang chìa khóa, cứ phải để người ở trong ra mở?
“Tự mở cửa sẽ khởi động trận pháp.” Mục Cẩm Vân lạnh nhạt nói, “Khởi động trận pháp thì sẽ tốn linh thạch.”
Tô Lâm An: “Sự nghèo túng của các ngươi đã vượt quá khỏi sự tưởng tượng của ta rồi.”
Mục Cẩm Vân không để ý tới nàng, tiếp tục gõ cửa, lần này hắn gõ cửa theo nhịp, ngón tay gõ lên cánh cửa tựa như đang diễn tấu nhạc cụ, từng tiếng cộc cộc bộp bộp vang lên êm tai vô cùng.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa như vậy, đám đệ tử trong hầm lập tức vui vẻ, “Đại sư huynh đã về!”
Mười mấy đệ tử như ong vỡ tổ ào ra ngoài. Người dẫn đầu là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cậu mở cửa ra, sau khi nhìn thấy Mục Cẩm Vân hai mắt liền cong thành hai vầng trăng khuyết, “Đại sư huynh, huynh đã về!”
“Cẩm Thư, dạo này tu luyện thế nào?” Mục Cẩm Vân vừa vào viện, Cẩm Thư liền lén lút liếc qua phía ngoài rồi mới đóng cửa lại, sau đó cẩn thận dán lại cấm chế của tông môn, “Tốt lắm ạ, hôm trước vừa đột phá xong, giờ đệ đã là Luyện Khí tầng hai rồi.”
Nói đến đây, cậu lại có chút ủ rũ, “Nhưng nếu còn không giao linh thạch nữa, chúng ta sẽ bị Ngọc Quỳnh Sơn đuổi ra khỏi đây.”
Mục Cẩm Vân nhìn đám sư đệ sư muội trong viện, ánh mắt trầm xuống, “Tất cả đều ở đây?”
Mười mấy đệ tử xếp thành một hàng, không hề lên tiếng, im phăng phắc.
Cẩm Thư lên tiếng: “Huynh rời khỏi đây ba tháng, lại có vài đệ tử rời đi.”
“Nhị sư huynh cũng đi rồi, chuyển sang gia nhập Ngọc Quỳnh Sơn. Huynh ấy rõ ràng là một kiếm tu thế mà lại đi làm sai vặt cho đệ tử ngoại môn của Ngọc Quỳnh Sơn, thế mà cũng không thấy mất mặt!” Cẩm Thư tức giận nói, phía sau lại có đệ tử mười lăm mười sáu tuổi nhỏ giọng cãi lại, “Không thì biết làm thế nào? Ngày nào cũng phải trốn chui trốn lủi như vậy, cũng không phải cách hay. Sớm muộn gì cũng bị đuổi đi...”
“Cẩm Hồng, ngươi có ý gì!” Cẩm Thư quay phắt lại chất vấn đệ tử vừa lên tiếng, những người còn lại cũng trừng mắt nhìn gã. Gã bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, mặt cũng có chút khó coi, nghĩ ngợi chốc lát liền dứt khoát nói, “Đại sư huynh, huynh tới trấn Thanh Thủy đòi nợ, đòi được chưa?”
Ngu Cẩm Hồng nhìn Mục Cẩm Vân, trong ánh mắt là sự hăm dọa, “Chúng ta chỉ có thể dựa vào chút linh châu ấy để giao nộp tiền thuê thôi!”
“Nếu bị đuổi đi, không tìm thấy nơi tu luyện có linh mạch nữa, Tàng Kiếm Sơn của chúng ta e là sẽ sụp đổ, mọi người từ đâu tới sẽ lại về đó!”
Mục Cẩm Vân lạnh lùng nhìn gã, nói: “Ngươi cũng muốn rời đi?”
Thấy ánh mắt khinh thường của Mục Cẩm Vân, Ngu Cẩm Hồng cảm thấy khó chịu liền mạnh miệng nói: “Hầu hết tài nguyên linh thạch của Tàng Kiếm Sơn đều đã đưa huynh cả rồi, hiện giờ nếu như ngay cả nơi có linh mạch để tu luyện cũng chẳng giữ nổi thì chúng ta còn có gì nữa?”
Tô Lâm An nãy giờ vẫn luôn nghe họ đấu võ mồm, nghe thấy câu này bèn than thở, “Cái nơi rách nát này mà cũng gọi là linh mạch?”
Nơi này đúng là có linh mạch, nhưng chỉ ở phần đuôi của linh mạch, tổng cộng cũng chỉ có một dòng linh tuyền, linh khí cũng cực kì loãng, chỉ tốt hơn trấn Thanh Thủy một chút xíu, cái nơi rách nát này mà họ còn không nỡ rời đi.
“Đã tìm được nơi khác chưa?” Mục Cẩm Vân dường như chẳng phát hiện ra sự bất mãn của Ngu Cẩm Hồng, giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh lạnh nhạt, “Nếu như Tam sư đệ muốn rời đi, vẫn nên nói với sư phụ một tiếng.”
Ngu Cẩm Hồng đỏ bừng mặt, “Trong mắt sư phụ chỉ có huynh, ông ấy nào có quan tâm xem những đệ tử khác sống chết ra sao. Huynh đột phá Ngưng Thần kỳ mà trong tay không có một thanh kiếm tốt, sư phụ liền đi săn Cự Xỉ thú(*), định dùng răng của nó rèn kiếm cho huynh, kết quả là bị thương tới giờ còn chưa lành, tư chất của đệ cũng đâu có kém huynh...”
(*) Cự Xỉ thú: Cự (khổng lồ), Xỉ (răng), Cự Xỉ thú là thú khổng lồ có răng cưa.
Đứa trẻ này, khả năng biết mình biết người tệ thật. Nghe xong câu này, Tô Lâm An liền bĩu môi nói, “Ta bảo này, tư chất của ngươi kém xa hắn nhiều lắm, một trăm tên Ngu Cẩm Hồng cũng chẳng địch lại nổi một Mục Cẩm Vân đâu.”
“Nói xong chưa?” Mục Cẩm Vân lạnh lùng ngắt lời Ngu Cẩm Hồng nói, “Trời cũng không còn sớm nữa, nói xong rồi thì đi đi.”
Sắc mặt Ngu Cẩm Hồng lúc xanh lúc trắng, cuối cùng, gã hừ lạnh một tiếng, “Ta đã tìm được bí kíp của bổn tông (tông môn nguyên gốc) rồi, nếu như ai nguyện rời đi cùng ta, ta cũng không ngại nâng đỡ đâu.”
Thấy có đệ tử tỏ vẻ do dự, gã lại tiếp tục nói, “Cứ ở đây mãi thì mọi tài nguyên đều sẽ bị hắn lấy hết, những đệ tử khác như chúng ta chỉ có thể làm đá kê chân cho hắn, các ngươi cam tâm sao?”
“Bổn tông cái gì chứ!” Sắc mặt Mục Cẩm Vân vốn đang không chút cảm xúc gì đột nhiên nghiêm giọng nói, “Chúng ta mới là truyền thừa của Tàng Kiếm Sơn, nếu như ngươi đã không thừa nhận, vậy thì hôm nay ta sẽ phế đi tu vi của ngươi!”
Nghe thấy lời này, những đệ tử xung quanh đều kinh hãi, Ngu Cẩm Hồng vừa sợ lại vừa giận, hỏi vặn lại: “Ngươi dựa vào cái gì?”
Thấy Mục Cẩm Vân bước về phía trước, Cẩm Thư dang tay ngăn hắn lại, khổ sở cầu xin: “Đại sư huynh, đừng vậy mà.”
Mục Cẩm Vân quét mắt nhìn đám sư đệ, sư muội đứng ngăn trước mặt mình, khí thế trên người lập tức giảm bớt, cau mày nói: “Ngươi đi đi.”
Ngu Cẩm Hồng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bắp chân gã đã run bần bật, gã cố tỏ vẻ phô trương cười lạnh vài tiếng, “Ta chống mắt lên xem ngươi còn có thể phách lối được mấy ngày.”
Sau đó, gã quay đầu hỏi, “Có ai đi theo ta không?”
Có một nam một nữ liếc nhau rồi đứng ra.
Mục Cẩm Vân thản nhiên nhìn hai người vừa bước ra khỏi hàng, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Lục, Tiểu Cửu, hai ngươi cũng đi?”
Hai người nọ hành lễ với Mục Cẩm Vân, “Mong đại sư huynh thành toàn.”
Mục Cẩm Vân không đáp, khẽ nghiêng người nhường đường. Ngu Cẩm Hồng dẫn theo hai người nọ rời đi, khi bước ra khỏi cửa lớn còn đạp mạnh một cái lên tấm bia đá cạnh cửa.
Đợi ba người họ đi xa, Mục Cẩm Vân mới vẫy mấy đệ tử còn lại ngồi tụm vào một chỗ.
“Mọi người về thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị chuyển nhà.”
“Dạ, chuyển đi đâu vậy ạ?” Người lên tiếng là một cô bé có búi tóc tròn, cô bé vừa nói vừa nhìn cô nhóc đứng bên cạnh đại sư huynh, “Đây là tiểu sư muội mới tới của chúng ta sao?”
“Đại sư huynh mau giới thiệu đi.”
Những đứa trẻ còn lại, phần lớn đều là những cô nhi không còn nơi nào để về, chúng đã coi Tàng Kiếm Sơn là nhà của chính mình. Tuy trong lòng chúng có chút buồn bã và lo lắng, thế nhưng giờ thấy có người mới, chúng vẫn nở nụ cười.
“Cô Tô Thuyền.” Mục Cẩm Vân chỉ nói mỗi tên của Tiểu Thiền, mấy đứa còn lại liền cứ vậy mà gọi Tiểu Thiền muội muội, Tiểu Thiền muội muội, ríu rít như một bầy sẻ nhỏ.
Đúng là những đứa trẻ ngây thơ đáng yêu.
Vấn đề là, tên sói con Mục Cẩm Vân này trà trộn vào đám cừu nhỏ này để làm gì? Hắn lấy cổ Phệ Tâm ở đâu ra?
Tô Lâm An tò mò quan sát Mục Cẩm Vân, nàng thấy hắn phân phó lũ trẻ đi thu dọn đồ đạc. Đợi sau khi đám đệ tử nhỏ tản ra, hắn liền đi tới trước cửa căn phòng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị thương.
Vừa bước tới, cánh cửa đã kẹt kẹt một tiếng mở ra. Người ngồi trên giường tóc bạc da mồi, nhìn còn già hơn ông của Tiểu Thiền vài phần, dáng vẻ gần đất xa trời.
Tô Lâm An nhìn kĩ, phát hiện người này kì thực còn chưa tới hai trăm tuổi. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ chưa tới hai trăm tuổi mà đã già đến vậy, điều đó chứng tỏ thương thế của người này rất nặng, lại không điều trị tận gốc, khiến cơ thể cũng theo đó mà suy sụp.
“Sư phụ.” Mục Cẩm Vân cúi đầu làm cho người khác không thấy được ánh mắt của hắn, hắn cúi người thật sâu hành lễ.
Mục Cẩm Vân chủ động nuôi dưỡng cổ Phệ Tâm, chủ động tuyệt tình tuyệt nghĩa, thế nhưng tuyệt tình cũng chẳng phải một sớm một chiều là làm được, hắn chỉ có thể trở nên ngày càng lạnh lùng hơn. Mà bây giờ xem ra, Mục Cẩm Vân dường như vẫn chưa đạt đến trình độ vô tâm hoàn toàn, đối với ông lão này hẳn là hắn vẫn còn vài phần thật lòng tôn kính.
“Trở về rồi à?” Sắc mặt Mục Phi Ưng không tốt lắm, thế nhưng khi nhìn thấy Mục Cẩm Vân ánh mắt ông sáng lên, cười nói: “Chuyện giải quyết thế nào? Người Trương gia có làm khó con không?”
Ông biết người Trương gia giờ không coi Tàng Kiếm Sơn ra gì, vì vậy mới bảo đứa bé này chủ động đi hủy hôn, lặng lẽ trả lại hôn thư cũng không đắc tội người khác. Trả hôn thư rồi thu linh châu mà Trương gia nợ lúc trước về, số linh châu đó vừa đủ để trả tiền thuê ở đây, Tàng Kiếm Sơn họ có thể trụ thêm một năm rưỡi nữa.
Thấy Mục Cẩm Vân không lên tiếng, Mục Phi Ưng lại nói: “Không giải quyết được cũng không sao, sư phụ sẽ nghĩ cách khác.” Ông đưa tay ra, ý bảo Mục Cẩm Vân tiến lại gần. Sau khi hắn lại gần, ông liền xoa đầu hắn, “Sư phụ biết, đã để con phải chịu uất ức rồi.”
Ông đưa tay vào ống tay áo và lấy ra một gói vải dầu, gói vải dầu kia được gấp vuông vức, ở giữa còn thắt một cái nơ bướm, giống hệt cách mà Mục Cẩm Vân gấp khăn tay.
Đợi nơ bướm được tháo ra, Tô Lâm An không ngờ bên trong lại là kẹo.
Xoa đầu tên nhóc khốn nạn này, rồi còn cho hắn kẹo?
Sao nàng lại thấy cái cảnh này “khó nuốt” thế nào ấy nhỉ.
Bình luận facebook