Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-19
Chương 19 : Chương 19HÂM MỘ
Tô Lâm An nhắc nhở một tiếng, thế nhưng đã muộn, bóng đen kia xông thẳng về phía đan điền Mục Cẩm Vân.
Hai mắt Mục Cẩm Vân lồi ra, vẻ mặt dữ tợn vô cùng. Sau đó, là tiếng trẻ con đau đớn gào lên, “Đau quá, a, rốt cuộc chuyện này là sao!”
Mục Cẩm Vân cong môi lên, trông vô cùng gian ác, “Đau lắm à? Là cổ Phệ Tâm đấy.”
Việt Linh Ca bị thanh kiếm kia niêm phong cơ thể, nên tất cả những đau đớn phải chịu trên người đều ứng vào nguyên thần, vì vậy cô ta vô cùng thống khổ. Mà đứa trẻ này lại cố cưỡng chế đoạt xác, nhập vào cơ thể Mục Cẩm Vân...
Mà hiện tại cơ thể Mục Cẩm Vân đau đớn tới nhường nào cơ chứ? Nguyên thần của hắn rất mạnh, có thể chịu đựng nỗi đau nhiều lần, càng về sau, đau đớn kia đã tôi luyện nguyên thần của hắn, khiến nguyên thần của hắn ngày càng lớn mạnh hơn.
Hắn có thể chịu đau được, nhưng đứa bé kia thì không.
Nỗi đau đớn khiến nó không thể chịu đựng nổi, vì vậy, đứa bé vốn muốn đoạt xác lại bay ra ngoài lần nữa.
Chỉ tiếc là, Mục Cẩm Vân không cho nó cơ hội nào nữa.
“Muốn chạy sao?”
Mặt Mục Cẩm Vân tràn đầy tà khí, thật không ngờ hắn lại muốn cắt nuốt nguyên thần của đứa trẻ này để làm chính mình mạnh hơn.
Tô Lâm An thấy vậy liền vội vã ngăn hắn lại, “Đừng ăn linh tinh, đứa trẻ này có liên kết với hung vật hay không vẫn chưa rõ. Nếu như ngươi cắt nuốt nguyên thần của nó, không chừng còn liên kết với thứ ở dưới kia, tới lúc đó chỉ có thể bị nhốt ở đây thôi.”
Mục Cẩm Vân: “...”
Mục Cẩm Vân thả đứa trẻ ra thì thấy nguyên thần của nó rút lui về phía tấm bình phong, cẩn thận từng tí một, co thành một cục, ngồi run lẩy bẩy ở đó, phát ra những tiếng rưng rức nức nở. “Cha, con sợ...”
Nguyên thần đã không còn chốn nương thân, chỉ có thể tiêu tán trong đất trời. Hoặc là đoạt xác, hoặc là trốn trong nơi chứa hồn giống như đèn Thanh Liên. Thế nhưng hiện giờ, trong thạch thất đã chẳng còn nơi để nó náu mình nữa, mà nó cũng chẳng có cách nào để rời đi. Âm khí dưới kia vẫn trói chặt nó, cho tới khi nó hoàn toàn bị tiêu tán.
“Cha ngươi cũng đã về với đất trời, tiêu tán theo gió bay rồi.” Mục Cẩm Vân nói, “Có gì mà phải sợ chứ.”
Tiếng khóc rưng rức của đứa trẻ kia bỗng dừng lại, nó yếu ớt hỏi, “Ta cũng sẽ tan theo gió bay, giống như cha sao?”
Mục Cẩm Vân nói: “Ít nhất thì, cha ngươi cũng thương ngươi.”
Giọng nói của hắn đột nhiên dịu dàng chưa từng có, thanh âm réo rắt, như có xen lẫn sự ngưỡng mộ và phiền muộn bên trong. Người này, có lẽ cũng có một khát vọng khó mà diễn tả bằng lời với tình cha con.
Ngươi còn có một người cha yêu thương mình, vì ngươi mà cắt từng miếng thịt cho ngươi, mà ta thì không.
Từ trước tới nay đều không có.
Nguyên thần của đứa trẻ ngày càng yếu, cuối cùng biến mất, mà trong thời khắc nó biến mất, máu trên đất cũng tiêu tan sạch sẽ, để lộ ra phiến đá vốn có. Tay nải màu đen nơi nó nằm lúc trước đột nhiên bị gió thổi hất lên, để lộ ra một cái hố to bằng một bàn tay.
Mục Cẩm Vân qua liếc một cái, rồi nói: “Dưới đáy này có rất nhiều hài cốt, là một nơi chôn xương. Theo truyền thuyết ngàn năm trước, nơi này đã bị thượng giới giáng thiên phạt xuống, Thập Vạn Đại Sơn bị một chưởng ép bằng, ngàn vạn hung thú thành thịt nát...” Mục Cẩm Vân nhìn cái hố dưới đất, thở dài, “Không ngờ, lời đồn đó lại là thật.”
Tô Lâm An giật mình.
Nàng chết ở nơi này, sau cùng nơi này lại bị thượng giới xóa bỏ, hai chuyện này có liên quan gì tới nhau? Có phải có liên quan tới Khương Chỉ Khanh không?
Lúc này, Tô Lâm An cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, nàng định sau khi rời khỏi nơi này thì sẽ thăm dò tin tức về chuyện này từ Mục Cẩm Vân. Giờ việc cấp bách hiện giờ chính là giải quyết tử khí nơi này.
Thiên giáng thần phạt năm đó san Thập Vạn Đại Sơn thành bình địa, ngàn vạn sinh linh vì vậy mà bỏ mình, tử khí tất nhiên cũng chẳng thể coi thường. Nhưng nếu như không phải bị tử khí của địa cung này ngăn trở, tử khí sẽ dần dần tràn lan trong đất trời, lúc đó sẽ không giống như hiện giờ, mà sẽ là chỉ dính một chút cũng đủ để lấy mạng người.
Nếu như nhiều tử khí như vậy phát tán ra, tu sĩ của trấn Thanh Thủy sẽ không thể ngăn chặn nổi, chỉ e rằng tất cả mọi người sẽ bị tử khí ăn mòn mà chết. Nếu giải quyết được tử khí ở nơi đây, chẳng phải là sẽ tích được một khoản công đức lớn hay sao!
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An liền có chút kích động, nàng bay qua, “Để ta xem, để ta nghĩ cách phong ấn nơi này lại, rồi dần dần hóa giải đám tử khí này.”
Mục Cẩm Vân đứng ở miệng hố cười lạnh, nói: “Biến, đừng có kiếm chuyện nữa.”
Tô Lâm An: “...”
Tên khốn qua cầu rút ván này! Ta mà không giúp thì xem ngươi đối phó với âm khí này thế nào! Hừ, đợi chút nữa có khi ngươi còn phải quỳ xuống cầu xin ta cứu ấy.
Không đúng, nếu như buông tay thì cũng chẳng sao, dù sao thì hắn cũng đâu có quan tâm tới chúng sinh thiên hạ.
Ôi...
Nếu nàng muốn kiếm được khoản công đức này, còn phải trông vào sự trợ giúp của hắn.
Tô Lâm An vừa nghĩ như vậy, suy nghĩ mắng chửi người liền tắt lịm, nàng ngẫm nghĩ, sau đó hạ giọng, tốt bụng nhắc nhở, “Âm khí nơi đây rất dày đặc, đừng đứng gần quá, cẩn thận cơ thể...”
Mục Cẩm Vân: “Ha ha.”
Mục Cẩm Vân đứng trên miệng hố có thể cảm nhận âm khí nơi đây dày đặc vô cùng, người bình thường căn bản không thể chịu đựng nổi. Thế nhưng cơ thể hắn lại không giống người thường, trong người hắn có cổ Phệ Tâm nên cũng không thấy khó chịu lắm. Thấy Tô Lâm An quan tâm như vậy, khóe miệng hắn khẽ co lại, không thèm đáp lời, hắn đã quen với việc coi thường lão quái vật này rồi.
Xem xét miệng hố một chút, ánh mắt Mục Cẩm Vân sáng lên, trong lòng nảy lên một chủ ý.
Hắn thay đôi giày trên chân bằng một đôi giày sạch khác, sau đó cởi áo choàng bị thấm máu ra, nhưng lại không cởi ra hẳn, mà vắt ở tay, để lộ ra quần áo rách nát trên người. Hắn lôi chiếc hộp đựng tằm ra, gọi Cô Tô Thiền xuất hiện.
Tiểu Thiền vừa xuất hiện, hắn liền đổi sắc mặt.
Tô Lâm An ở bên nhìn liền biết, thằng nhóc này lại định diễn khổ nhục kế rồi.
Mục Cẩm Vân sắc mặt đau đớn, hơi thở mong manh hỏi Tiểu Thiền: “Tiểu Thiền, ngươi có thể nuốt được lá cây, vậy ngươi có thể nuốt được tử khí nơi này không?”
Nghe thấy lời này, hai mắt Tô Lâm An sáng rực, sao nàng lại không nghĩ tới chứ. Tằm Phù Dung có một đặc điểm, chính là nó ăn thứ gì đều sẽ nhả ra linh khí. Mà Tiểu Thiền này chắc chắn không phải là tằm Phù Dung bình thường, nếu như nó có thể chuyển tử khí trong này thành linh khí...
Mà tử khí ở đây, e là còn dày đặc hơn bất kỳ dãy núi nào mà các thế gia tu chân chiếm lĩnh, tới lúc đó hắn mà tu luyện chẳng phải sẽ một ngày tiến ngàn dặm hay sao...
“Ta...” Âm khí u ám lạnh giá khiến Tiểu Thiền có chút sợ hãi, nó vừa lại gần, liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm phất tới, hơi thở trên người cũng bạo ngược, có chút nóng nảy bất an.
Nhưng thấy bộ dạng yếu đuối của Mục Cẩm Vân, nó cũng muốn làm chút gì đó cho hắn, vì vậy lấy hết dũng khí nói: “Để ta thử xem sao.”
Tiểu Thiền đang muốn bước qua, Mục Cẩm Vân lại nói: “Ngươi dùng tằm con thử trước.”
Tiểu Thiền có thể phân ra tằm Phù Dung bình thường, bản lĩnh này họ đã được chứng kiến rồi.
Tiểu Thiền gật đầu, “Được.”
Tiểu Thiền lấy một con tằm Phù Dung bình thường từ tay áo ra, cẩn thận đặt ở bên miệng hố.
Con tằm kia nhúc nhích vài cái, rồi bắt đầu dùng miệng hít tử khí vào. Ngay lập tức, cả người tằm Phù Dung vốn trắng nõn biến thành một màu đen nhánh, sau đó, con tằm bắt đầu run rẩy.
Tô Lâm An còn tưởng nó không chịu nổi, nào biết nó co giật một hồi lại “bụp” một tiếng, là tiếng đánh rắm...
Mục Cẩm Vân đen mặt, nhưng ngay sau đó phát hiện, khí mà con tằm phun ra ngoài, chính là linh khí.
Tiểu Thiền vội vàng bắt tằm Phù Dung lại, “Có thể ăn, nhưng chỉ được ăn một chút thôi, rất khó chịu, cái này không dễ tiêu hóa.”
Tiểu Thiền nói xong liền ngồi xuống, mở miệng hít tử khí vào. Chẳng bao lâu sau, đã có linh khí tỏa ra từ làn da cô bé, linh khí dồi dào liên tục tản ra từ người Tiểu Thiền, khiến hai mắt Mục Cẩm Vân sáng rực.
Không tới nửa canh giờ, Tiểu Thiền đã chịu không nổi, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Quá khó chịu, ta chỉ chịu được đến vậy thôi, nếu như tiếp tục ta sẽ không khống chế nổi bản thân mất.”
Tử khí quá nặng, sẽ ảnh hưởng tới thần thức, hơn nữa tử khí này vô cùng âm lãnh, cơ thể cũng khó lòng mà chịu được.
“Được rồi. Cảm ơn ngươi.” Mục Cẩm Vân xoa đầu Tiểu Thiền nói, “Trương Thanh Phương đã chết rồi. Đợi ta khôi phục lại thực lực, chúng ta sẽ diệt trừ toàn bộ Trương gia, báo thù thay ông ngươi, có được không?”
Tiểu Thiền gật đầu, “Vâng!”
Xem ra giờ Tiểu Thiền đã hoàn toàn tin tưởng Mục Cẩm Vân, nguyện vì hắn mà vào sinh ra tử.
Sau khi biết Tiểu Thiền có thể chuyển tử khí thành linh khí, Mục Cẩm Vân lại lấy tay nải đen đậy lên miệng hố như cũ, che chắn như vậy vốn chẳng thể ngăn chặn tử khí. Hắn nghĩ một hồi, trực tiếp cầm củ cải kia đặt trên miệng hố...
Không ngờ âm khí lại không hề trào ra nữa, miệng hố được phong kín, vô cùng chặt chẽ, kích cỡ cũng vừa vặn.
“Sau khi trời sáng chúng ta sẽ ra ngoài.”
Mục Cẩm Vân nói xong liền ngồi xuống xếp bằng, Tiểu Thiền ngồi cạnh hắn, không ngừng lau mồ hôi lạnh cho hắn.
Lòng Tô Lâm An có chút nặng nề, hôm nay nàng gặp quá nhiều chuyện, tạm thời không thể lí giải rõ ràng.
Kiếm Trấn Hồn, đèn Thanh Liên, củ cải trắng...
Những thứ này cổ quái này luôn khiến người ta có cảm giác quái gở.
Rốt cuộc là ai đã làm ra địa cung này, mục đích là gì?
Người duy nhất mà nàng nghĩ đến, chính là Khương Chỉ Khanh.
Năm đó, sau khi nàng chết, Khương Chỉ Khanh đã làm gì ở nơi này?
Đèn Thanh Liên có tác dụng tụ hồn, sau khi nàng chết thì hồn phách không tan, có phải có liên quan tới cây đèn này không. Phải biết rằng, trước đây, thanh kiếm gãy này vẫn luôn ở đây, trăm năm trước mới bay ra ngoài, rơi xuống vách núi.
Mà những thứ đèn Thanh Liên, củ cải trắng và ấn Công Đức này đều không giống bảo vật nơi này, lại càng không phải là thứ mà hạ giới nên có, là do Khương Chỉ Khanh mang xuống từ thượng giới sao? Vậy mục đích của hắn là gì chứ?
Đúng rồi, còn cả thanh kiếm gãy nhìn sứt sứt mẻ mẻ kia nữa, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Trước giờ nàng vốn không thích động não, hiện tại buộc phải suy nghĩ, càng nghĩ càng loạn, nhiều bí ẩn vẫn chưa được giải mã, e rằng phải gặp Khương Chỉ Khanh mới có thể hỏi rõ được.
Nhưng chắc chắn Khương Chỉ Khanh đã về thượng giới rồi, sao nàng tìm được hắn đây.
Ôi...
Tô Lâm An nhắc nhở một tiếng, thế nhưng đã muộn, bóng đen kia xông thẳng về phía đan điền Mục Cẩm Vân.
Hai mắt Mục Cẩm Vân lồi ra, vẻ mặt dữ tợn vô cùng. Sau đó, là tiếng trẻ con đau đớn gào lên, “Đau quá, a, rốt cuộc chuyện này là sao!”
Mục Cẩm Vân cong môi lên, trông vô cùng gian ác, “Đau lắm à? Là cổ Phệ Tâm đấy.”
Việt Linh Ca bị thanh kiếm kia niêm phong cơ thể, nên tất cả những đau đớn phải chịu trên người đều ứng vào nguyên thần, vì vậy cô ta vô cùng thống khổ. Mà đứa trẻ này lại cố cưỡng chế đoạt xác, nhập vào cơ thể Mục Cẩm Vân...
Mà hiện tại cơ thể Mục Cẩm Vân đau đớn tới nhường nào cơ chứ? Nguyên thần của hắn rất mạnh, có thể chịu đựng nỗi đau nhiều lần, càng về sau, đau đớn kia đã tôi luyện nguyên thần của hắn, khiến nguyên thần của hắn ngày càng lớn mạnh hơn.
Hắn có thể chịu đau được, nhưng đứa bé kia thì không.
Nỗi đau đớn khiến nó không thể chịu đựng nổi, vì vậy, đứa bé vốn muốn đoạt xác lại bay ra ngoài lần nữa.
Chỉ tiếc là, Mục Cẩm Vân không cho nó cơ hội nào nữa.
“Muốn chạy sao?”
Mặt Mục Cẩm Vân tràn đầy tà khí, thật không ngờ hắn lại muốn cắt nuốt nguyên thần của đứa trẻ này để làm chính mình mạnh hơn.
Tô Lâm An thấy vậy liền vội vã ngăn hắn lại, “Đừng ăn linh tinh, đứa trẻ này có liên kết với hung vật hay không vẫn chưa rõ. Nếu như ngươi cắt nuốt nguyên thần của nó, không chừng còn liên kết với thứ ở dưới kia, tới lúc đó chỉ có thể bị nhốt ở đây thôi.”
Mục Cẩm Vân: “...”
Mục Cẩm Vân thả đứa trẻ ra thì thấy nguyên thần của nó rút lui về phía tấm bình phong, cẩn thận từng tí một, co thành một cục, ngồi run lẩy bẩy ở đó, phát ra những tiếng rưng rức nức nở. “Cha, con sợ...”
Nguyên thần đã không còn chốn nương thân, chỉ có thể tiêu tán trong đất trời. Hoặc là đoạt xác, hoặc là trốn trong nơi chứa hồn giống như đèn Thanh Liên. Thế nhưng hiện giờ, trong thạch thất đã chẳng còn nơi để nó náu mình nữa, mà nó cũng chẳng có cách nào để rời đi. Âm khí dưới kia vẫn trói chặt nó, cho tới khi nó hoàn toàn bị tiêu tán.
“Cha ngươi cũng đã về với đất trời, tiêu tán theo gió bay rồi.” Mục Cẩm Vân nói, “Có gì mà phải sợ chứ.”
Tiếng khóc rưng rức của đứa trẻ kia bỗng dừng lại, nó yếu ớt hỏi, “Ta cũng sẽ tan theo gió bay, giống như cha sao?”
Mục Cẩm Vân nói: “Ít nhất thì, cha ngươi cũng thương ngươi.”
Giọng nói của hắn đột nhiên dịu dàng chưa từng có, thanh âm réo rắt, như có xen lẫn sự ngưỡng mộ và phiền muộn bên trong. Người này, có lẽ cũng có một khát vọng khó mà diễn tả bằng lời với tình cha con.
Ngươi còn có một người cha yêu thương mình, vì ngươi mà cắt từng miếng thịt cho ngươi, mà ta thì không.
Từ trước tới nay đều không có.
Nguyên thần của đứa trẻ ngày càng yếu, cuối cùng biến mất, mà trong thời khắc nó biến mất, máu trên đất cũng tiêu tan sạch sẽ, để lộ ra phiến đá vốn có. Tay nải màu đen nơi nó nằm lúc trước đột nhiên bị gió thổi hất lên, để lộ ra một cái hố to bằng một bàn tay.
Mục Cẩm Vân qua liếc một cái, rồi nói: “Dưới đáy này có rất nhiều hài cốt, là một nơi chôn xương. Theo truyền thuyết ngàn năm trước, nơi này đã bị thượng giới giáng thiên phạt xuống, Thập Vạn Đại Sơn bị một chưởng ép bằng, ngàn vạn hung thú thành thịt nát...” Mục Cẩm Vân nhìn cái hố dưới đất, thở dài, “Không ngờ, lời đồn đó lại là thật.”
Tô Lâm An giật mình.
Nàng chết ở nơi này, sau cùng nơi này lại bị thượng giới xóa bỏ, hai chuyện này có liên quan gì tới nhau? Có phải có liên quan tới Khương Chỉ Khanh không?
Lúc này, Tô Lâm An cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, nàng định sau khi rời khỏi nơi này thì sẽ thăm dò tin tức về chuyện này từ Mục Cẩm Vân. Giờ việc cấp bách hiện giờ chính là giải quyết tử khí nơi này.
Thiên giáng thần phạt năm đó san Thập Vạn Đại Sơn thành bình địa, ngàn vạn sinh linh vì vậy mà bỏ mình, tử khí tất nhiên cũng chẳng thể coi thường. Nhưng nếu như không phải bị tử khí của địa cung này ngăn trở, tử khí sẽ dần dần tràn lan trong đất trời, lúc đó sẽ không giống như hiện giờ, mà sẽ là chỉ dính một chút cũng đủ để lấy mạng người.
Nếu như nhiều tử khí như vậy phát tán ra, tu sĩ của trấn Thanh Thủy sẽ không thể ngăn chặn nổi, chỉ e rằng tất cả mọi người sẽ bị tử khí ăn mòn mà chết. Nếu giải quyết được tử khí ở nơi đây, chẳng phải là sẽ tích được một khoản công đức lớn hay sao!
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An liền có chút kích động, nàng bay qua, “Để ta xem, để ta nghĩ cách phong ấn nơi này lại, rồi dần dần hóa giải đám tử khí này.”
Mục Cẩm Vân đứng ở miệng hố cười lạnh, nói: “Biến, đừng có kiếm chuyện nữa.”
Tô Lâm An: “...”
Tên khốn qua cầu rút ván này! Ta mà không giúp thì xem ngươi đối phó với âm khí này thế nào! Hừ, đợi chút nữa có khi ngươi còn phải quỳ xuống cầu xin ta cứu ấy.
Không đúng, nếu như buông tay thì cũng chẳng sao, dù sao thì hắn cũng đâu có quan tâm tới chúng sinh thiên hạ.
Ôi...
Nếu nàng muốn kiếm được khoản công đức này, còn phải trông vào sự trợ giúp của hắn.
Tô Lâm An vừa nghĩ như vậy, suy nghĩ mắng chửi người liền tắt lịm, nàng ngẫm nghĩ, sau đó hạ giọng, tốt bụng nhắc nhở, “Âm khí nơi đây rất dày đặc, đừng đứng gần quá, cẩn thận cơ thể...”
Mục Cẩm Vân: “Ha ha.”
Mục Cẩm Vân đứng trên miệng hố có thể cảm nhận âm khí nơi đây dày đặc vô cùng, người bình thường căn bản không thể chịu đựng nổi. Thế nhưng cơ thể hắn lại không giống người thường, trong người hắn có cổ Phệ Tâm nên cũng không thấy khó chịu lắm. Thấy Tô Lâm An quan tâm như vậy, khóe miệng hắn khẽ co lại, không thèm đáp lời, hắn đã quen với việc coi thường lão quái vật này rồi.
Xem xét miệng hố một chút, ánh mắt Mục Cẩm Vân sáng lên, trong lòng nảy lên một chủ ý.
Hắn thay đôi giày trên chân bằng một đôi giày sạch khác, sau đó cởi áo choàng bị thấm máu ra, nhưng lại không cởi ra hẳn, mà vắt ở tay, để lộ ra quần áo rách nát trên người. Hắn lôi chiếc hộp đựng tằm ra, gọi Cô Tô Thiền xuất hiện.
Tiểu Thiền vừa xuất hiện, hắn liền đổi sắc mặt.
Tô Lâm An ở bên nhìn liền biết, thằng nhóc này lại định diễn khổ nhục kế rồi.
Mục Cẩm Vân sắc mặt đau đớn, hơi thở mong manh hỏi Tiểu Thiền: “Tiểu Thiền, ngươi có thể nuốt được lá cây, vậy ngươi có thể nuốt được tử khí nơi này không?”
Nghe thấy lời này, hai mắt Tô Lâm An sáng rực, sao nàng lại không nghĩ tới chứ. Tằm Phù Dung có một đặc điểm, chính là nó ăn thứ gì đều sẽ nhả ra linh khí. Mà Tiểu Thiền này chắc chắn không phải là tằm Phù Dung bình thường, nếu như nó có thể chuyển tử khí trong này thành linh khí...
Mà tử khí ở đây, e là còn dày đặc hơn bất kỳ dãy núi nào mà các thế gia tu chân chiếm lĩnh, tới lúc đó hắn mà tu luyện chẳng phải sẽ một ngày tiến ngàn dặm hay sao...
“Ta...” Âm khí u ám lạnh giá khiến Tiểu Thiền có chút sợ hãi, nó vừa lại gần, liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm phất tới, hơi thở trên người cũng bạo ngược, có chút nóng nảy bất an.
Nhưng thấy bộ dạng yếu đuối của Mục Cẩm Vân, nó cũng muốn làm chút gì đó cho hắn, vì vậy lấy hết dũng khí nói: “Để ta thử xem sao.”
Tiểu Thiền đang muốn bước qua, Mục Cẩm Vân lại nói: “Ngươi dùng tằm con thử trước.”
Tiểu Thiền có thể phân ra tằm Phù Dung bình thường, bản lĩnh này họ đã được chứng kiến rồi.
Tiểu Thiền gật đầu, “Được.”
Tiểu Thiền lấy một con tằm Phù Dung bình thường từ tay áo ra, cẩn thận đặt ở bên miệng hố.
Con tằm kia nhúc nhích vài cái, rồi bắt đầu dùng miệng hít tử khí vào. Ngay lập tức, cả người tằm Phù Dung vốn trắng nõn biến thành một màu đen nhánh, sau đó, con tằm bắt đầu run rẩy.
Tô Lâm An còn tưởng nó không chịu nổi, nào biết nó co giật một hồi lại “bụp” một tiếng, là tiếng đánh rắm...
Mục Cẩm Vân đen mặt, nhưng ngay sau đó phát hiện, khí mà con tằm phun ra ngoài, chính là linh khí.
Tiểu Thiền vội vàng bắt tằm Phù Dung lại, “Có thể ăn, nhưng chỉ được ăn một chút thôi, rất khó chịu, cái này không dễ tiêu hóa.”
Tiểu Thiền nói xong liền ngồi xuống, mở miệng hít tử khí vào. Chẳng bao lâu sau, đã có linh khí tỏa ra từ làn da cô bé, linh khí dồi dào liên tục tản ra từ người Tiểu Thiền, khiến hai mắt Mục Cẩm Vân sáng rực.
Không tới nửa canh giờ, Tiểu Thiền đã chịu không nổi, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Quá khó chịu, ta chỉ chịu được đến vậy thôi, nếu như tiếp tục ta sẽ không khống chế nổi bản thân mất.”
Tử khí quá nặng, sẽ ảnh hưởng tới thần thức, hơn nữa tử khí này vô cùng âm lãnh, cơ thể cũng khó lòng mà chịu được.
“Được rồi. Cảm ơn ngươi.” Mục Cẩm Vân xoa đầu Tiểu Thiền nói, “Trương Thanh Phương đã chết rồi. Đợi ta khôi phục lại thực lực, chúng ta sẽ diệt trừ toàn bộ Trương gia, báo thù thay ông ngươi, có được không?”
Tiểu Thiền gật đầu, “Vâng!”
Xem ra giờ Tiểu Thiền đã hoàn toàn tin tưởng Mục Cẩm Vân, nguyện vì hắn mà vào sinh ra tử.
Sau khi biết Tiểu Thiền có thể chuyển tử khí thành linh khí, Mục Cẩm Vân lại lấy tay nải đen đậy lên miệng hố như cũ, che chắn như vậy vốn chẳng thể ngăn chặn tử khí. Hắn nghĩ một hồi, trực tiếp cầm củ cải kia đặt trên miệng hố...
Không ngờ âm khí lại không hề trào ra nữa, miệng hố được phong kín, vô cùng chặt chẽ, kích cỡ cũng vừa vặn.
“Sau khi trời sáng chúng ta sẽ ra ngoài.”
Mục Cẩm Vân nói xong liền ngồi xuống xếp bằng, Tiểu Thiền ngồi cạnh hắn, không ngừng lau mồ hôi lạnh cho hắn.
Lòng Tô Lâm An có chút nặng nề, hôm nay nàng gặp quá nhiều chuyện, tạm thời không thể lí giải rõ ràng.
Kiếm Trấn Hồn, đèn Thanh Liên, củ cải trắng...
Những thứ này cổ quái này luôn khiến người ta có cảm giác quái gở.
Rốt cuộc là ai đã làm ra địa cung này, mục đích là gì?
Người duy nhất mà nàng nghĩ đến, chính là Khương Chỉ Khanh.
Năm đó, sau khi nàng chết, Khương Chỉ Khanh đã làm gì ở nơi này?
Đèn Thanh Liên có tác dụng tụ hồn, sau khi nàng chết thì hồn phách không tan, có phải có liên quan tới cây đèn này không. Phải biết rằng, trước đây, thanh kiếm gãy này vẫn luôn ở đây, trăm năm trước mới bay ra ngoài, rơi xuống vách núi.
Mà những thứ đèn Thanh Liên, củ cải trắng và ấn Công Đức này đều không giống bảo vật nơi này, lại càng không phải là thứ mà hạ giới nên có, là do Khương Chỉ Khanh mang xuống từ thượng giới sao? Vậy mục đích của hắn là gì chứ?
Đúng rồi, còn cả thanh kiếm gãy nhìn sứt sứt mẻ mẻ kia nữa, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Trước giờ nàng vốn không thích động não, hiện tại buộc phải suy nghĩ, càng nghĩ càng loạn, nhiều bí ẩn vẫn chưa được giải mã, e rằng phải gặp Khương Chỉ Khanh mới có thể hỏi rõ được.
Nhưng chắc chắn Khương Chỉ Khanh đã về thượng giới rồi, sao nàng tìm được hắn đây.
Ôi...
Bình luận facebook