Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
Chương 22 : MẶT TRÒN
Mục Cẩm Vân cầm một viên kẹo bỏ vào miệng, một lát sau mới nói: “Con đã tìm được một nơi, chúng ta mau chóng chuyển qua đó thôi.”
“Được, ta đi thu dọn đồ đạc.” Mục Phi Ưng cũng không hỏi nhiều, Mục Cẩm Vân không đòi được linh châu, nên giờ bọn họ cũng chẳng chịu nổi tiền thuê chỗ này, tất nhiên là chỉ có thể dọn đi.
“Chuyển tới núi Kỳ Liên, ở đó có một linh tuyền vô chủ.”
Mục Phi Ưng vốn đang chậm rãi chống tay vào đầu giường đứng dậy, nghe Mục Cẩm Vân nói vậy liền hết sức kinh ngạc, “Con nói là linh tuyền vô chủ?”
“Vâng. Ba đại thế gia của trấn Thanh Thủy đã xảy ra mâu thuẫn, Trương gia kí khế ước với chúng ta đã bị diệt, giờ thế lực đứng đầu là Sở gia, Sở gia thiếu công pháp tu luyện nên đã kí khế ước với chúng ta.”
“Sở gia chỉ biết Luyện Thể, thực lực của Trương gia mạnh hơn nhà họ rất nhiều, sao Trương gia lại bị Sở gia diệt được?” Tuy Mục Phi Ưng đã lâu không tới trấn Thanh Thủy vì lí do sức khỏe, nhưng ông vẫn có chút hiểu biết về tình hình của trấn Thanh Thủy vài năm trước. Trương gia vẫn luôn là thế gia tu chân lớn nhất trấn, sao có thể bị diệt và thay thế được?
“Gia chủ Trương gia Kết Đan thất bại, bị trọng thương.” Mục Cẩm Vân nửa thật nửa giả giải thích chuyện của trấn Thanh Thủy, “Chúng ta mau chuyển đi thôi.”
Mục Phi Ưng gật đầu, “Được, sáng sớm ngày mai khởi hành.”
***
Đêm, khi những người khác đều say giấc, Tô Lâm An nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, bay đi quan sát quanh viện.
Môn phái này rất nhỏ, chỉ có vài căn phòng, trong viện có một mảnh linh điền trồng vài loại linh cốc(*), dược thảo cấp... cực kì thấp của giới tu chân. Sau viện là một ngọn núi lớn chẳng có chút linh khí nào. Thế núi thẳng đứng, cây lại chẳng nhiều, bề mặt toàn đá ong và đá vụn, chỉ có vách núi nơi viện tử dựa vào là có dây leo chằng chịt, lá cây dày kín đan xen rậm rạp, ở trong còn có rất nhiều rắn rết chuột bọ trốn ở trong. Tô Lâm An phát hiện, không ngờ dưới tầng lá cây dày đặc kia lại có một hang động.
(*) Linh điền, linh cốc: Linh là linh khí, điền là ruộng, cốc là ngũ cốc. Linh điền là ruộng có linh khí, linh cốc là ngũ cốc chứa linh khí.
Dù sao nàng cũng đang nhàm chán, nàng áng chừng khoảng cách, thấy mình có thể bay qua được liền bay vào hang động đó xem xét. Xuyên qua tầng lá dày là một hang động nhỏ hẹp, có một lối đi hẹp dài vừa đủ để một người đi qua.
Hai bên vách đá của lối đi có đào mấy cái hốc, trong hốc có mấy ngọn đèn Trường Minh phải dùng linh thạch để thắp sáng. Đi dọc theo thông đạo về phía trước, càng vào trong lại càng rộng, giống như một quả hồ lô, miệng nhỏ bụng to. Ở cuối hang động có một cái bàn gỗ đỏ và vài cái đệm hương bồ, trên tường còn treo một bức tranh.
Nàng vừa nhìn liền nhận người trong tranh là ai.
Người đàn ông trong bức tranh, e là có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Khương-Chỉ-Khanh!
Chẳng lẽ Tàng Kiếm Sơn này thực sự là Tàng Kiếm Sơn ngày trước?
Tô Lâm An muốn tiến tới gần xem, kết quả nàng không thể tiếp tục bay vào trong nữa, đây đã tới khoảng cách cực hạn của nàng rồi. Tất nhiên, thần thức của nàng vẫn có thể mở rộng ra, nàng tiến thêm ba trượng nữa, lẳng lặng nhìn bức họa kia.
Trong bức tranh, Khương Chỉ Khanh đứng bên một dòng suối nhỏ, sau lưng là một vạt rừng trúc xanh tươi.
Khe suối chảy róc rách, một đàn cá màu đỏ chỉ lớn bằng ngón tay út tung tăng bơi lội, trong rừng gió thổi lá trúc xào xạc. Hắn mặc cẩm bào trắng tinh, trên eo đeo một khối ngọc bài xanh biếc, tay không cầm kiếm, nhưng lại có một thanh kiếm bỏ túi nhỏ treo bên người. Lúc này hắn đang khẽ nghiêng người nhìn lại, giống như ở phía sau đang có ai gọi hắn.
Người vẽ bức tranh này là một vị đại sư, mỗi đường mỗi nét đều khảm phù văn trận pháp, khiến cho bức tranh vô cùng chân thực, dường như trước mặt có núi non rừng trúc, có kiếm tu tuyệt thế.
Vị đại sư này, chính là Tô Lâm An nàng.
Hắn quả thực đang quay đầu nhìn lại, bởi vì người ở phía sau là nàng, nàng đang gọi hắn.
Lúc bấy giờ Khương Chỉ Khanh vẫn chưa phi thăng, tuy tiếng xấu của nàng vang dội khắp nơi, thế nhưng nàng vẫn coi thường tất cả, sống ung dung tự tại vô cùng. Kiếm tu nổi danh lừng lẫy Khương Chỉ Khanh cũng không giống với những người khác vừa trông thấy là đòi giết nàng. Bọn họ bị nhốt trong một bí cảnh thượng cổ, đã sống chung một khoảng thời gian.
Nàng vẫn luôn thích trêu ghẹo hắn, nhưng chưa bao giờ được như ý nguyện.
Bức tranh này cũng là do năm đó muốn đùa giỡn hắn mà vẽ ra, sau khi vẽ xong cũng đã tặng cho hắn. Về sau, khi ra khỏi bí cảnh, bọn họ đường ai nấy đi. Chẳng bao lâu sau, Khương Chỉ Khanh phi thăng lên thượng giới, nàng vốn tưởng rằng không có Khương Chỉ Khanh thì mình chính là thiên hạ đệ nhất. Nào biết được tên này lại trở về, đã thế lại còn trở mặt vô tình, ngày nào cũng dồn nàng vào chỗ chết.
Nàng hận hắn!
Đến chết cũng chẳng cho nàng được chết tử tế, tất cả mọi đau đớn mà nàng phải chịu vào lúc đó, giờ nghĩ lại trong lòng còn thấy run. Xương thịt hủy sạch, nguyên thần nổ tung, giờ còn bị bó chân bó tay trong một thanh kiếm gãy, tất cả những điều này đều do Khương Chỉ Khanh gây nên, sao nàng có thể không oán hận hắn đây.
Dịch tầm mắt xuống dưới, Tô Lâm An phát hiện trên bàn có cúng một bài vị. “Thượng thư Kiếm tôn Khương Chỉ Khanh tiên vị vãng sinh” - nhìn thấy cái này Tô Lâm An hơi sững người. Dựa theo tập quán hiện nay thì kiếm tiên phi thăng lên thượng giới như Khương Chỉ Khanh, nếu như được tông môn của họ thờ cúng thì bài vị nên là “tiên vị trường sinh” mới đúng, lập tiên vị vãng sinh là có ý gì, chết rồi thì mới lập vãng sinh chứ.
Có lẽ là đệ tử của môn phái nhỏ không hiểu quy tắc, dù sao thì giờ Tàng Kiếm Sơn cũng chỉ còn vài người như vậy.
Hoặc là... Khương Chỉ Khanh thật sự đã chết, nhưng tiềm thức Tô Lâm An lại không tin.
Người ta đã là kiếm tiên phi thăng thượng giới rồi, chết thế nào được? Ngay cả nguyên thần của nàng còn chưa bị diệt, vẫn còn thoi thóp hơi tàn gom góp cơ hội tích đức để có được cơ thể mới sống lại đây này.
Có điều, có khi bọn họ thực sự là truyền thừa của Khương Chỉ Khanh, khi nào rảnh rỗi thử tìm tên nhóc khốn nạn kia hỏi xem sao?
Thần thức của Tô Lâm An xem xét trong động thêm một lượt, không phát hiện có đồ vật gì có giá trị, tầm mắt của nàng lại dừng ở bức tranh mấy giây. Dung nhan Khương Chỉ Khanh trong tranh như trăng thanh gió mát, càng ngắm càng thấy đẹp. Tô Lâm An khẽ thở dài.
Lúc đó nàng vẽ hắn làm cái gì chứ, chính mình còn chẳng để lại cho bản thân một bức chân dung!
Rõ ràng là nàng đẹp hơn Khương Chỉ Khanh nhiều, giờ muốn vẽ cũng chẳng vẽ nổi nữa, vì bản thân chẳng chạm được vào thứ gì. Tên nhóc khốn nạn kia có thể nhìn thấy nàng, nhưng trông mong hắn vẽ chân dung cho nàng sao?
Thôi bỏ đi, tên đó chẳng có chút khiếu thẩm mỹ nào, xấu hay đẹp còn chẳng phân rõ, để hắn vẽ, nàng đừng trông mong gì hơn.
Tô Lâm An lại bay ra khỏi sơn động, giẫm lên nóc viện ngẩn người ngắm trăng. Kết quả là sau nửa đêm, nàng nghe thấy ngoài cửa có âm thanh truyền đến, có người tới.
Kì thực nàng chỉ cần phóng thần thức ra là có thể nhìn thấy, thế nhưng lúc này nàng lại đang rảnh rỗi, Tô Lâm An liền chạy tới đầu tường ngoài cửa ngồi hóng hớt.
Người tới là một thanh niên mặt tròn, mặc trường bào dài dính đầy bụi bẩn, trong tay cầm một cái lồng trúc. Đó không phải là loại trúc bình thường, mà là Lôi Quang trúc, tỏa ra ánh xanh lục trong suốt, buổi đêm cầm nó không khác cầm đèn lồng là bao.
Trong lồng nhốt một con linh thú cấp ba Toàn Sơn Giáp, giống linh thú này chỉ lớn bằng mèo hoang thông thường. Trên thân có vảy cứng mọc lộn xộn, trên đầu có một cái sừng nhọn xoắn ốc, rất giỏi đào núi làm hang. Tất nhiên, đối với những tu sĩ cấp thấp mà nói, bị nó đâm một cái thì cái mạng nhỏ cũng chẳng còn.
“Tiểu Khôi à, cẩn thận, đừng động vào cấm chế trên cửa.” Gã mở lồng, thả con Toàn Sơn Giáp ở trong ra, “Đào sâu một chút nhé.”
Tàng Kiếm Sơn này tuy chẳng ra dáng một môn phái, sơn môn cũng rách nát, thế nhưng trận pháp trên cánh cửa gỗ này cũng xem như có thể lấy ra gặp người, miễn cưỡng cũng chống đỡ được vài lần công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Thanh niên mặt tròn là một tu sĩ đã Kết Đan. Ở nơi xa xôi hẻo lánh này một tu sĩ Kết Đan khá đáng gờm, nếu như gã dốc toàn lực, đùng đoàng mấy lượt phá nát trận pháp này là chuyện dễ như trở bàn tay, giờ lại lén lén lút lút đào hang ở đây. Điều này khiến Tô Lâm An khá tò mò, không kìm được mà hỏi: “Ngươi lén lén lút lút như vậy định làm trò gì?”
Tiếc rằng, nàng nói gì đối phương cũng chẳng nghe thấy.
Thanh niên mặt tròn vẫn đang lẩm bẩm với linh thú của mình, “Cái nơi cũ nát như này thực sự giấu đồ tốt?”
“Mấy tên nhãi Lượng Kiếm Sơn chắc không nói bừa đâu nhỉ...”
Tàng Kiếm Sơn, Lượng Kiếm Sơn?
Hai môn phái này, chẳng lẽ có liên quan gì với nhau?
Nàng cao giọng quát to, “Này tên nhóc khốn nạn, dưới đất có một con Toàn Sơn Giáp.”
Vừa dứt lời đã thấy một vệt sáng lóe lên, sau đó thanh niên mặt tròn ngoài cửa lo lắng hét to, “Tiểu Khôi, Tiểu Khôi, ngươi làm sao thế?”
Mục Cẩm Vân cầm một viên kẹo bỏ vào miệng, một lát sau mới nói: “Con đã tìm được một nơi, chúng ta mau chóng chuyển qua đó thôi.”
“Được, ta đi thu dọn đồ đạc.” Mục Phi Ưng cũng không hỏi nhiều, Mục Cẩm Vân không đòi được linh châu, nên giờ bọn họ cũng chẳng chịu nổi tiền thuê chỗ này, tất nhiên là chỉ có thể dọn đi.
“Chuyển tới núi Kỳ Liên, ở đó có một linh tuyền vô chủ.”
Mục Phi Ưng vốn đang chậm rãi chống tay vào đầu giường đứng dậy, nghe Mục Cẩm Vân nói vậy liền hết sức kinh ngạc, “Con nói là linh tuyền vô chủ?”
“Vâng. Ba đại thế gia của trấn Thanh Thủy đã xảy ra mâu thuẫn, Trương gia kí khế ước với chúng ta đã bị diệt, giờ thế lực đứng đầu là Sở gia, Sở gia thiếu công pháp tu luyện nên đã kí khế ước với chúng ta.”
“Sở gia chỉ biết Luyện Thể, thực lực của Trương gia mạnh hơn nhà họ rất nhiều, sao Trương gia lại bị Sở gia diệt được?” Tuy Mục Phi Ưng đã lâu không tới trấn Thanh Thủy vì lí do sức khỏe, nhưng ông vẫn có chút hiểu biết về tình hình của trấn Thanh Thủy vài năm trước. Trương gia vẫn luôn là thế gia tu chân lớn nhất trấn, sao có thể bị diệt và thay thế được?
“Gia chủ Trương gia Kết Đan thất bại, bị trọng thương.” Mục Cẩm Vân nửa thật nửa giả giải thích chuyện của trấn Thanh Thủy, “Chúng ta mau chuyển đi thôi.”
Mục Phi Ưng gật đầu, “Được, sáng sớm ngày mai khởi hành.”
***
Đêm, khi những người khác đều say giấc, Tô Lâm An nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, bay đi quan sát quanh viện.
Môn phái này rất nhỏ, chỉ có vài căn phòng, trong viện có một mảnh linh điền trồng vài loại linh cốc(*), dược thảo cấp... cực kì thấp của giới tu chân. Sau viện là một ngọn núi lớn chẳng có chút linh khí nào. Thế núi thẳng đứng, cây lại chẳng nhiều, bề mặt toàn đá ong và đá vụn, chỉ có vách núi nơi viện tử dựa vào là có dây leo chằng chịt, lá cây dày kín đan xen rậm rạp, ở trong còn có rất nhiều rắn rết chuột bọ trốn ở trong. Tô Lâm An phát hiện, không ngờ dưới tầng lá cây dày đặc kia lại có một hang động.
(*) Linh điền, linh cốc: Linh là linh khí, điền là ruộng, cốc là ngũ cốc. Linh điền là ruộng có linh khí, linh cốc là ngũ cốc chứa linh khí.
Dù sao nàng cũng đang nhàm chán, nàng áng chừng khoảng cách, thấy mình có thể bay qua được liền bay vào hang động đó xem xét. Xuyên qua tầng lá dày là một hang động nhỏ hẹp, có một lối đi hẹp dài vừa đủ để một người đi qua.
Hai bên vách đá của lối đi có đào mấy cái hốc, trong hốc có mấy ngọn đèn Trường Minh phải dùng linh thạch để thắp sáng. Đi dọc theo thông đạo về phía trước, càng vào trong lại càng rộng, giống như một quả hồ lô, miệng nhỏ bụng to. Ở cuối hang động có một cái bàn gỗ đỏ và vài cái đệm hương bồ, trên tường còn treo một bức tranh.
Nàng vừa nhìn liền nhận người trong tranh là ai.
Người đàn ông trong bức tranh, e là có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
Khương-Chỉ-Khanh!
Chẳng lẽ Tàng Kiếm Sơn này thực sự là Tàng Kiếm Sơn ngày trước?
Tô Lâm An muốn tiến tới gần xem, kết quả nàng không thể tiếp tục bay vào trong nữa, đây đã tới khoảng cách cực hạn của nàng rồi. Tất nhiên, thần thức của nàng vẫn có thể mở rộng ra, nàng tiến thêm ba trượng nữa, lẳng lặng nhìn bức họa kia.
Trong bức tranh, Khương Chỉ Khanh đứng bên một dòng suối nhỏ, sau lưng là một vạt rừng trúc xanh tươi.
Khe suối chảy róc rách, một đàn cá màu đỏ chỉ lớn bằng ngón tay út tung tăng bơi lội, trong rừng gió thổi lá trúc xào xạc. Hắn mặc cẩm bào trắng tinh, trên eo đeo một khối ngọc bài xanh biếc, tay không cầm kiếm, nhưng lại có một thanh kiếm bỏ túi nhỏ treo bên người. Lúc này hắn đang khẽ nghiêng người nhìn lại, giống như ở phía sau đang có ai gọi hắn.
Người vẽ bức tranh này là một vị đại sư, mỗi đường mỗi nét đều khảm phù văn trận pháp, khiến cho bức tranh vô cùng chân thực, dường như trước mặt có núi non rừng trúc, có kiếm tu tuyệt thế.
Vị đại sư này, chính là Tô Lâm An nàng.
Hắn quả thực đang quay đầu nhìn lại, bởi vì người ở phía sau là nàng, nàng đang gọi hắn.
Lúc bấy giờ Khương Chỉ Khanh vẫn chưa phi thăng, tuy tiếng xấu của nàng vang dội khắp nơi, thế nhưng nàng vẫn coi thường tất cả, sống ung dung tự tại vô cùng. Kiếm tu nổi danh lừng lẫy Khương Chỉ Khanh cũng không giống với những người khác vừa trông thấy là đòi giết nàng. Bọn họ bị nhốt trong một bí cảnh thượng cổ, đã sống chung một khoảng thời gian.
Nàng vẫn luôn thích trêu ghẹo hắn, nhưng chưa bao giờ được như ý nguyện.
Bức tranh này cũng là do năm đó muốn đùa giỡn hắn mà vẽ ra, sau khi vẽ xong cũng đã tặng cho hắn. Về sau, khi ra khỏi bí cảnh, bọn họ đường ai nấy đi. Chẳng bao lâu sau, Khương Chỉ Khanh phi thăng lên thượng giới, nàng vốn tưởng rằng không có Khương Chỉ Khanh thì mình chính là thiên hạ đệ nhất. Nào biết được tên này lại trở về, đã thế lại còn trở mặt vô tình, ngày nào cũng dồn nàng vào chỗ chết.
Nàng hận hắn!
Đến chết cũng chẳng cho nàng được chết tử tế, tất cả mọi đau đớn mà nàng phải chịu vào lúc đó, giờ nghĩ lại trong lòng còn thấy run. Xương thịt hủy sạch, nguyên thần nổ tung, giờ còn bị bó chân bó tay trong một thanh kiếm gãy, tất cả những điều này đều do Khương Chỉ Khanh gây nên, sao nàng có thể không oán hận hắn đây.
Dịch tầm mắt xuống dưới, Tô Lâm An phát hiện trên bàn có cúng một bài vị. “Thượng thư Kiếm tôn Khương Chỉ Khanh tiên vị vãng sinh” - nhìn thấy cái này Tô Lâm An hơi sững người. Dựa theo tập quán hiện nay thì kiếm tiên phi thăng lên thượng giới như Khương Chỉ Khanh, nếu như được tông môn của họ thờ cúng thì bài vị nên là “tiên vị trường sinh” mới đúng, lập tiên vị vãng sinh là có ý gì, chết rồi thì mới lập vãng sinh chứ.
Có lẽ là đệ tử của môn phái nhỏ không hiểu quy tắc, dù sao thì giờ Tàng Kiếm Sơn cũng chỉ còn vài người như vậy.
Hoặc là... Khương Chỉ Khanh thật sự đã chết, nhưng tiềm thức Tô Lâm An lại không tin.
Người ta đã là kiếm tiên phi thăng thượng giới rồi, chết thế nào được? Ngay cả nguyên thần của nàng còn chưa bị diệt, vẫn còn thoi thóp hơi tàn gom góp cơ hội tích đức để có được cơ thể mới sống lại đây này.
Có điều, có khi bọn họ thực sự là truyền thừa của Khương Chỉ Khanh, khi nào rảnh rỗi thử tìm tên nhóc khốn nạn kia hỏi xem sao?
Thần thức của Tô Lâm An xem xét trong động thêm một lượt, không phát hiện có đồ vật gì có giá trị, tầm mắt của nàng lại dừng ở bức tranh mấy giây. Dung nhan Khương Chỉ Khanh trong tranh như trăng thanh gió mát, càng ngắm càng thấy đẹp. Tô Lâm An khẽ thở dài.
Lúc đó nàng vẽ hắn làm cái gì chứ, chính mình còn chẳng để lại cho bản thân một bức chân dung!
Rõ ràng là nàng đẹp hơn Khương Chỉ Khanh nhiều, giờ muốn vẽ cũng chẳng vẽ nổi nữa, vì bản thân chẳng chạm được vào thứ gì. Tên nhóc khốn nạn kia có thể nhìn thấy nàng, nhưng trông mong hắn vẽ chân dung cho nàng sao?
Thôi bỏ đi, tên đó chẳng có chút khiếu thẩm mỹ nào, xấu hay đẹp còn chẳng phân rõ, để hắn vẽ, nàng đừng trông mong gì hơn.
Tô Lâm An lại bay ra khỏi sơn động, giẫm lên nóc viện ngẩn người ngắm trăng. Kết quả là sau nửa đêm, nàng nghe thấy ngoài cửa có âm thanh truyền đến, có người tới.
Kì thực nàng chỉ cần phóng thần thức ra là có thể nhìn thấy, thế nhưng lúc này nàng lại đang rảnh rỗi, Tô Lâm An liền chạy tới đầu tường ngoài cửa ngồi hóng hớt.
Người tới là một thanh niên mặt tròn, mặc trường bào dài dính đầy bụi bẩn, trong tay cầm một cái lồng trúc. Đó không phải là loại trúc bình thường, mà là Lôi Quang trúc, tỏa ra ánh xanh lục trong suốt, buổi đêm cầm nó không khác cầm đèn lồng là bao.
Trong lồng nhốt một con linh thú cấp ba Toàn Sơn Giáp, giống linh thú này chỉ lớn bằng mèo hoang thông thường. Trên thân có vảy cứng mọc lộn xộn, trên đầu có một cái sừng nhọn xoắn ốc, rất giỏi đào núi làm hang. Tất nhiên, đối với những tu sĩ cấp thấp mà nói, bị nó đâm một cái thì cái mạng nhỏ cũng chẳng còn.
“Tiểu Khôi à, cẩn thận, đừng động vào cấm chế trên cửa.” Gã mở lồng, thả con Toàn Sơn Giáp ở trong ra, “Đào sâu một chút nhé.”
Tàng Kiếm Sơn này tuy chẳng ra dáng một môn phái, sơn môn cũng rách nát, thế nhưng trận pháp trên cánh cửa gỗ này cũng xem như có thể lấy ra gặp người, miễn cưỡng cũng chống đỡ được vài lần công kích của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Thanh niên mặt tròn là một tu sĩ đã Kết Đan. Ở nơi xa xôi hẻo lánh này một tu sĩ Kết Đan khá đáng gờm, nếu như gã dốc toàn lực, đùng đoàng mấy lượt phá nát trận pháp này là chuyện dễ như trở bàn tay, giờ lại lén lén lút lút đào hang ở đây. Điều này khiến Tô Lâm An khá tò mò, không kìm được mà hỏi: “Ngươi lén lén lút lút như vậy định làm trò gì?”
Tiếc rằng, nàng nói gì đối phương cũng chẳng nghe thấy.
Thanh niên mặt tròn vẫn đang lẩm bẩm với linh thú của mình, “Cái nơi cũ nát như này thực sự giấu đồ tốt?”
“Mấy tên nhãi Lượng Kiếm Sơn chắc không nói bừa đâu nhỉ...”
Tàng Kiếm Sơn, Lượng Kiếm Sơn?
Hai môn phái này, chẳng lẽ có liên quan gì với nhau?
Nàng cao giọng quát to, “Này tên nhóc khốn nạn, dưới đất có một con Toàn Sơn Giáp.”
Vừa dứt lời đã thấy một vệt sáng lóe lên, sau đó thanh niên mặt tròn ngoài cửa lo lắng hét to, “Tiểu Khôi, Tiểu Khôi, ngươi làm sao thế?”