• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full A Ngu (3 Viewers)

  • Chương 8

***Ngoại truyện – Lục Nhận

Ta chỉ nhớ mũi tên xuyên qua ngực ta từ trên không.

Đối diện là quân Tây Bắc man rợ.

Tiếng trống trận, tiếng hò hét...

"Gi/3t, gi/3t, gi/3t!"

Vòng vây ngày càng nhỏ lại, ta phun ra một ngụm máu, đã không còn sức lực.

Mở mắt ra lần nữa.

Trước mặt ta lại là phụ thân.

Ông xoa đầu ta.

"Sao lại toát nhiều mồ hôi vậy, gặp ác mộng à?"

Phụ thân...

Phụ thân không ch/3t trên chiến trường cách đây hai tháng sao?

Ông đỡ ta dậy.

"Ngày mai là ngày Thái tử ban thưởng cho các thần tử có công, ai có công đều có thể xin được phong thưởng.”

"Nhà họ Lục chúng ta chẳng thiếu gì...”

"Ồ, không đúng, ta thiếu một cô con dâu. Đến lúc đó ta sẽ xin thánh chỉ ban hôn cho con."

Lúc này ta mới nhận ra, ta đã tái sinh.

Lần nhận thưởng ở đại điện lần này không khác gì so với kiếp trước.

Thái phó muốn gả con gái cho Thái tử.

Phụ thân ta thì mãi muốn xin được một cô dâu cho ta.

Không đúng.

Vẫn có một biến số.

Cô gái mà Tiêu Hoài mang về từ phương Nam, Trầm Ngu.

Lần này nàng không yêu cầu Thái tử cho một danh phận.

Nàng nói, nàng muốn nhận Thái tử làm ca ca.

Kiếp trước, ta gặp Trầm Ngu hai lần.

Lần đầu tiên, nàng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

Một nơi nào đó ở phương Nam xảy ra lũ lụt, bạo loạn, ta và ca ca được phái đến trấn thủ.

Nửa đêm ở doanh trại, một nhóm dân tị nạn xông vào.

Hàng trăm người, miệng la hét, dường như thực sự coi chúng ta là kẻ thù.

Lúc đó ta còn trẻ, lần đầu tiên gặp cảnh như vậy.

Cả ngày lẫn đêm, tất cả chúng ta mới cùng nhau trấn áp được đám loạn dân đó.

Nhiều binh sĩ cũng bị thương nặng.

Chính khi đó ta gặp Trầm Ngu.

Nàng bằng tuổi ta.

Được trưởng làng dẫn đến.

Trong tay cầm một cái hộp thuốc nhỏ.

Khi đến chỗ ta, nàng cẩn thận băng bó vết thương cho ta.

"Tướng quân, có đau không?"

Lúc đó ta vẫn chưa phải là tướng quân.

Nhưng ta nghĩ, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành tướng quân.

Trong doanh trại, ta là người nhỏ tuổi nhất, họ uống rượu, đánh bạc, không bao giờ rủ ta theo.

Không có việc gì làm, ta thường tìm Trầm Ngu.

Nàng sống một mình.

Thường giặt vải bên suối, ta cầm rổ, bắt cá gần đó.

Đôi khi bắt được con lớn, chúng ta liền nhặt vài cành củi, nhóm lửa nướng ngay tại chỗ, coi như bữa tối.

Ta ở phương Nam tổng cộng ba tháng, sau đó phải đến doanh trại Tây Bắc để rèn luyện.

Khi đi, ta đến chào từ biệt nàng.

"Trầm Ngu, đợi ta thật sự trở thành đại tướng quân, ta sẽ đón ngươi đến kinh thành chơi."

Lần thứ hai ta gặp Trầm Ngu là khi Tiêu Hoài trở về kinh thành.

Lúc đó, ta vừa được phong làm Xa Kỵ tướng quân.

Ta nhớ rất rõ lời hứa với Trầm Ngu.

Khi nói với phụ thân, ông trầm ngâm.

"Con định đi đâu để tìm người? Phương Nam à, Thái tử cũng vừa từ đó trở về...”

"Ngài ấy mang theo vài người từng theo ngài ấy, con có thể hỏi thử... Ta nhớ có một người tên là Trầm Ngu."

Sau đó là phong thưởng, xin chỉ, ban hôn.

Trước khi Thái tử thành thân, ta từng đến cung điện, gặp Trầm Ngu một lần.

Nàng lúc đó ngồi bên bờ hồ, vẻ mặt u buồn, không mấy vui vẻ.

Như thể đã rơi vào một cái lồng giam.

Ta tiến đến.

Thực ra ta muốn nói.

"A Ngu, cô còn nhớ ta không? Vài năm trước, ta là tiểu tướng quân cùng cô bắt cá."

Nhưng lời đó ta không nói ra được.

Tiêu Hoài xuất hiện lúc đó.

"Lục Nhận, ngươi có chút chậm trễ."

Lúc đó, ta nghĩ, đúng vậy, Trầm Ngu có lẽ đã cảm mến Tiêu Hoài.

Ta không nên làm phiền.

Nhưng sau đó không lâu.

Nàng đã ch/3t trong đêm Tiêu Hoài thành thân.

Kiếp này, ta sẽ không để mọi chuyện xảy ra như thế nữa.

Ta và A Ngu trở về quê nhà.

Nhà họ Lục ở đây vẫn còn một ngôi nhà cổ.

Chúng ta đã mất vài ngày để sửa sang lại nơi này.

Vài tháng sau, A Ngu thuê một cửa tiệm bên đường, mở một xưởng thêu.

Ta và phụ thân thì mở một tửu lâu, bắt đầu kinh doanh.

Những ngày bình yên như thế này.

Thực sự rất tốt.

Ba năm sau.

Ta và A Ngu đã có hai người con.

Hai đứa nhỏ suốt ngày cãi nhau, mỗi lần cãi đều phải tìm mẹ để phân xử.

Ta dắt chúng đi tìm A Ngu ở xưởng thêu, xem lần này là ca ca sai trước hay muội muội quá nhõng nhẽo.

Vừa đến cửa xưởng thêu, đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vang lên:

"Quân tình Tây Bắc khẩn cấp!”

"Hoàng đế đích thân dẫn quân xuất chinh!"

Ta sững sờ.

Kiếp trước vào thời điểm này, quân man di xâm phạm Tây Bắc.

Ta và phụ thân dẫn quân nhà họ Lục ra trận, cuối cùng vì bị phản bội, rơi vào bẫy, bị vây hãm mà ch/3t trên chiến trường.

Lần này, người ra trận lại là Tiêu Hoài.

Ta và A Ngu nhìn nhau.

Nàng lộ vẻ lo lắng.

"Chiến tranh sẽ không lan đến đây chứ?"

Ta lắc đầu.

Quân nhà họ Lục do phụ thân và các thúc bá dạy dỗ, là những binh sĩ tinh nhuệ, chắc chắn không có vấn đề gì.

Trận chiến này kéo dài đúng một năm.

Nghe nói, Tiêu Hoài đích thân ra trận, hai quân giao chiến, hắn bắn ch/3t tướng địch, nhưng cũng bị chặt mất một cánh tay.

Đại quân chiến thắng trở về, việc đầu tiên hắn làm là lôi Thái phó đã về hưu ra.

Buộc tội kết bè kết phái, mưu đồ phản loạn.

Ngay cả Hoàng hậu Diệp Thù trong lãnh cung cũng bị lôi ra ngoài.

Bị tống vào ngục.

Tất nhiên là, ta và A Ngu xa rời kinh thành, tất cả những điều này chỉ là nghe kể lại.

Nàng vừa thêu túi thơm vừa nói: "Người này, cuối cùng cũng thực hiện được hoài bão của mình rồi."

Thật sao?

Nhưng những gì hắn mất, e rằng chỉ có hắn mới biết được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom