• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full A Ngu (1 Viewer)

  • Chương 5

Là Tiêu Hoài.

Hắn đứng ngay trước mặt ta.

Đôi mắt không chớp, nhìn ta chằm chằm.

Đêm đã khuya.

Trong phòng lại không có đèn.

Chỉ nhờ ánh sáng lờ mờ từ ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, ta mới có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Phẫn nộ, bối rối, và một chút thất vọng khó tả.

"Nàng hận ta?"

Giọng Tiêu Hoài khàn khàn, hắn lặp lại một lần nữa.

Hắn hơi nghiêng người về phía trước.

Đưa tay ra, dường như muốn vuốt ve má ta như xưa.

Nhưng động tác này giờ chỉ khiến người ta cảm thấy khó xử.

Ta nhẹ nghiêng đầu.

Tránh đi.

Tay của Tiêu Hoài lơ lửng giữa không trung.

Trông thật buồn cười.

Hóa ra, chỉ có mình ta là người sống lại từ quá khứ.

Hắn không biết gì cả.

Vậy cũng tốt.

Hắn là hắn, ta là ta.

Sẽ không còn gì ràng buộc nhau nữa.

Tiêu Hoài chậm rãi hạ tay xuống.

"Trầm Ngu."

Hắn thẳng lưng, như thể đã lấy lại phong thái của Thái tử cao cao tại thượng.

"Ta không muốn làm ca ca của nàng.

"Nàng nên biết... ta mang nàng về kinh, và muốn cho nàng điều gì."

Hắn vuốt ve túi thơm đeo bên hông.

Từng nhịp từng nhịp.

Như thể đang chờ đợi câu trả lời của ta.

Nhưng ta có thể nói gì đây?

Biểu cảm của Tiêu Hoài càng lúc càng bực bội, u ám.

"Trầm Ngu—"

Hắn lại gọi tên ta một lần nữa.

Ta đứng dậy, quỳ xuống đất, cúi đầu hành lễ.

"Trầm Ngu dù không mang họ Tiêu, nhưng vẫn là muội muội của ngài. Những lời này, ta nghe không hiểu.”

"Huống chi đêm khuya, ngài lại xâm nhập phủ công chúa, dù là Thái tử, cũng thực sự là quá mức."

Sáng sớm hôm sau, khi ma ma đặt bữa sáng lên bàn, ta thậm chí còn không để ý.

"Người có sao không?"

Ta "ừm" một tiếng, mãi sau mới phản ứng lại.

Ta vẫn đang nghĩ về những gì đã xảy ra tối qua.

Thực sự không ngờ Tiêu Hoài sẽ đến một mình, không mang theo thị vệ hay thái giám.

Điều khiến ta lo lắng hơn là những lời hắn nói trước khi rời đi.

Ta quỳ trên đất.

Hắn không cho ta đứng dậy, cũng không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, hắn mới ngồi xổm xuống, ngón tay trỏ lướt qua má ta.

Giọng hắn trầm thấp, nhưng ẩn chứa chút giận dữ.

"Trầm Ngu, nàng thực sự nghĩ rằng với danh nghĩa muội muội, nàng có thể tránh xa ta sao?

"Ta khuyên nàng nên từ bỏ những ý nghĩ không nên có.

"Thiên hạ rộng lớn, chỗ nào không mang họ Tiêu? Nàng dù có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng có thể dễ dàng bắt nàng về."

Ma ma đẩy bát đũa về phía ta.

"Công chúa đang nghĩ gì vậy?"

"Ta đang nghĩ..." Ta dùng đũa khuấy nhẹ chén cháo, "những việc trên đời này, thực sự không đơn giản như ta nghĩ."

"Ma ma. Có lẽ, ta thực sự nên thành thân rồi."

Chiều hôm đó, Lục Nhận lại đến.

Lần này hắn mang bánh hạt dẻ của tiệm An Thị Phường.

Bánh hạt dẻ của tiệm này rất khó mua, hầu như lần nào cũng phải xếp hàng.

Thật kỳ lạ.

Ta luôn cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc từ Lục Nhận.

Như thể ta đã gặp hắn từ rất lâu trước đây.

Hắn biết ta thích bướm, thích đồ ăn vặt, đặc biệt là bánh hạt dẻ.

Cũng biết ta thích nghe kể chuyện, thích thả diều vào mùa xuân.

Như thể chúng ta đã quen biết từ lâu.

Lần này, hắn dắt theo con ngựa trắng, chỉ về phía ngọn núi phía sau.

"Đỗ quyên ở đó đã nở, Trầm cô nương có muốn cùng ta đi xem không?"

Ta gật đầu.

"Lục Nhận, ta đã suy nghĩ về chuyện ngươi nói lần trước.”

"Chúng ta, có lẽ…thực sự có thể thử."

Lục Nhận ngẩn ra.

Một lúc sau, hắn mới hiểu ra: "Cô nói là..."

Ta tiếp lời: "Nam nữ thành thân..."

Hắn đột nhiên nhảy cẫng lên như một đứa trẻ, cười rạng rỡ, ngắt lời ta.

"Ta biết! Ta sẽ về báo cho phụ thân ta, ông biết có con dâu chắc chắn sẽ vui mừng không kịp."

"À, đúng rồi.”

"Ta sẽ xin Thái tử ban hôn."

Bởi vì ngày phong thưởng ở đại điện, nhà họ Lục cầu xin là hôn sự của con trai mình.

Cuối cùng, về mặt lễ nghi, vẫn phải đến gặp Thái tử một lần.

Từ khi trở về từ biên cương, Lục Hầu gia luôn bị những vết thương cũ hành hạ.

Vì vậy chỉ có ta và Lục Nhận vào cung.

Nhưng hôm đó, ma ma đột nhiên bị cảm lạnh, ta phải gọi xe ngựa, đưa bà đến thái y viện.

Khiến ta lỡ mất giờ vào cung.

Khi ta được viên thái giám quản sự dẫn đến chờ ngoài thư phòng.

Lục Nhận đã được truyền vào trước.

Hôm nay tâm trạng của Tiêu Hoài có vẻ rất tốt.

Hắn vừa phê duyệt xong mấy bản tấu, trong thư phòng vang lên tiếng hắn trò chuyện với Lục Nhận.

"Tìm được cô nương ưng ý nhanh thế sao?"

Hắn cầm bút, viết vài dòng.

Giọng điệu vui vẻ, hiếm khi nào có tâm trạng tốt như vậy.

"Đối phương là tiểu thư nhà ai, sao không đưa đến đây cho ta xem thử?"

"Những lời chúc mừng này không thể viết bừa, phải phù hợp với gia thế của các ngươi chứ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom