-
Chương 7
Ngày thứ hai sau khi ta và Lục Nhận nhận được thánh chỉ ban hôn, chúng ta đã thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
Ta vốn chỉ có một danh hiệu công chúa hư danh, bên cạnh chỉ có ma ma.
Nhà họ Lục cũng không đông người.
Những ngày này họ đã giải tán khá nhiều gia đinh và thị vệ.
Chỉ để lại vài lão nô bộc trung thành đã làm việc lâu năm, cùng về quê nhà.
Ta ngồi trong xe ngựa.
Lục Nhận cưỡi ngựa, đi chầm chậm bên cạnh.
Chúng ta luyên thuyên đủ thứ chuyện.
Ta kể về những trải nghiệm của ta ở làng chài.
Hắn cũng nói về quê hương của hắn.
Những đồi cây ăn trái, những bông hoa dại.
Những rừng cây rộng mênh mông, nếu ta thích, đến mùa thu, hắn sẽ dẫn ta đi săn thỏ rừng và gà rừng.
Ta mỉm cười lắng nghe hắn vẽ ra cuộc sống tương lai.
Chúng ta đi đến cổng thành.
Ra khỏi đây, tức là đã rời khỏi kinh thành.
Như Lục Nhận đã nói, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Xe ngựa lộc cộc đi qua.
Bất ngờ từ phía sau vang lên tiếng gọi lớn—
"Có phải Công chúa Xương Lạc không?"
Một binh sĩ mặc giáp chạy tới, tay cầm một bức thư, hai tay dâng lên.
"Là Thái tử lệnh cho ta đưa đến cho người."
Nhìn trang phục, có vẻ là lính canh cổng thành.
Tim ta thắt lại.
Tiêu Hoài, hắn không phải là định đổi ý vào phút cuối đấy chứ.
Ta do dự, không biết có nên nhận hay không.
Lục Nhận từ bên cạnh nhận lấy, đưa cho ta.
"Xem đi."
Ta hít sâu một hơi.
Mở ra, trong thư chỉ có một câu ngắn ngủi.
“Trầm Ngu, mong nàng từ nay về sau luôn bình an, vui vẻ, mãi mãi không ưu phiền.”
Ta nhớ lại ngày đối mặt với Tiêu Hoài, khi ta và Lục Nhận rời khỏi thư phòng.
Ta đi phía sau.
Hắn quay lưng về phía ta, đột nhiên nói rất khẽ:
"A Ngu, sao chúng ta lại đến mức này?"
Ta nhìn lại kinh thành phồn hoa.
Đúng vậy, Tiêu Hoài.
Cuối cùng chúng ta cũng phải chia xa.
Nhưng cũng chúc ngươi, đạt được điều mong muốn, giữ vững giang sơn.
Ta vốn chỉ có một danh hiệu công chúa hư danh, bên cạnh chỉ có ma ma.
Nhà họ Lục cũng không đông người.
Những ngày này họ đã giải tán khá nhiều gia đinh và thị vệ.
Chỉ để lại vài lão nô bộc trung thành đã làm việc lâu năm, cùng về quê nhà.
Ta ngồi trong xe ngựa.
Lục Nhận cưỡi ngựa, đi chầm chậm bên cạnh.
Chúng ta luyên thuyên đủ thứ chuyện.
Ta kể về những trải nghiệm của ta ở làng chài.
Hắn cũng nói về quê hương của hắn.
Những đồi cây ăn trái, những bông hoa dại.
Những rừng cây rộng mênh mông, nếu ta thích, đến mùa thu, hắn sẽ dẫn ta đi săn thỏ rừng và gà rừng.
Ta mỉm cười lắng nghe hắn vẽ ra cuộc sống tương lai.
Chúng ta đi đến cổng thành.
Ra khỏi đây, tức là đã rời khỏi kinh thành.
Như Lục Nhận đã nói, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Xe ngựa lộc cộc đi qua.
Bất ngờ từ phía sau vang lên tiếng gọi lớn—
"Có phải Công chúa Xương Lạc không?"
Một binh sĩ mặc giáp chạy tới, tay cầm một bức thư, hai tay dâng lên.
"Là Thái tử lệnh cho ta đưa đến cho người."
Nhìn trang phục, có vẻ là lính canh cổng thành.
Tim ta thắt lại.
Tiêu Hoài, hắn không phải là định đổi ý vào phút cuối đấy chứ.
Ta do dự, không biết có nên nhận hay không.
Lục Nhận từ bên cạnh nhận lấy, đưa cho ta.
"Xem đi."
Ta hít sâu một hơi.
Mở ra, trong thư chỉ có một câu ngắn ngủi.
“Trầm Ngu, mong nàng từ nay về sau luôn bình an, vui vẻ, mãi mãi không ưu phiền.”
Ta nhớ lại ngày đối mặt với Tiêu Hoài, khi ta và Lục Nhận rời khỏi thư phòng.
Ta đi phía sau.
Hắn quay lưng về phía ta, đột nhiên nói rất khẽ:
"A Ngu, sao chúng ta lại đến mức này?"
Ta nhìn lại kinh thành phồn hoa.
Đúng vậy, Tiêu Hoài.
Cuối cùng chúng ta cũng phải chia xa.
Nhưng cũng chúc ngươi, đạt được điều mong muốn, giữ vững giang sơn.
Bình luận facebook