-
Phần 5 END
___________
19.
Khi chuẩn bị rời đi, mây đen kéo đến trên bầu trời, trời sắp đổ mưa to.
Ta cũng ngày càng trở nên trong suốt, ta nghĩ ta sắp tiêu tan rồi.
Nghĩ đến kẻ gi ế t ta còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, còn ta lại bị chôn trong bóng tối, ta vẫn có chút tiếc nuối.
Nhưng ta lại không thể làm được gì, ta không thể biến thành ác quỷ đi lấy mạng họ như trong truyện viết được, ta không có phép thuật, ngay cả bay đi xa ta còn không làm được.
Ta không muốn trốn dưới bóng của Bùi Tắc nữa, ta bay lên giữa không trung, ta muốn nhìn lại một lần nữa tòa thành mà ta muốn nhìn thấy nhưng vẫn chưa thể nhìn thật kỹ này.
Thời điểm cuối cùng ở bên cạnh Bùi Tắc trước khi ch ế t, ta thấy tâm trạng của hắn tốt, vừa chải tóc cho hắn vừa hỏi hắn ngày sinh thần của ta có thể cho ta ra khỏi phủ đi du ngoạn được không.
Khi đó hắn nói không được.
Sau đó khi chuẩn bị lên đường lại nói, đợi hắn trở về rồi nói.
Ta biết hắn mềm lòng, lòng tràn đầy hy vọng đợi hắn trở về, mặc dù cuối cùng đều là chờ đợi vô ích.
Nhưng cũng không sao, coi như hôm nay là sinh thần của ta đi.
Hôm nay, Tống A Lê, hai mươi tuổi, tuy chỉ là một con ma đói, nhưng đã được nhìn thấy sự sầm uất của thế gian này.
Ta đang nhìn ngắm Thiên Đô Thành dưới sự cai trị của Bùi Tắc thì đột nhiên một trận ồn áo truyền đến.
Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy một người ăn xin tàn tật đang ôm chặt lấy chân của Tống Như Sơ, miệng hét lên điều gì đó, trên mặt là sự căm hận vô tận.
Tống Như Sơ hốt hoảng sai người kéo người ăn xin kia xuống, nhưng Bùi Tắc lại vô cùng hứng thú ngăn lại.
Mọi chuyện rất nhanh liền rõ ràng, người ăn xin tàn tật này chính là thư sinh đã thành thân với Tống Như Sơ.
Năm ấy Tống Như Sơ gặp lại Bùi Tắc liền không thể nào quên, nàng đã gi ế t Lư Niên trước, nhưng không ngờ rằng Lư Niên mạng lớn không ch ế t.
Sau đó hắn ăn xin một đường bò đến Thiên Đô Thành, nhưng hắn cũng không biết Tống Như Sơ ở đâu, chỉ có thể tìm kiếm khắp phố, hôm nay cuối cùng cũng bị hắn tìm thấy.
Đến đây, chân tướng đã được phơi bày.
20.
Mưa như trút nước, Tống Như Sơ quỳ xuống trong mưa nói với Bùi Tắc: "Năm đó thiếp thân mới là người gả cho Quân thượng, thiếp thề với trời rằng thiếp không nói dối."
"Tống A Lê là tai tinh, nàng không xứng gả cho Quân thượng, hiện tại mọi thứ chỉ là quay trở lại vị trí ban đầu mà thôi."
"Bộ dạng của thiếp thân giống nàng như đúc, thiếp thân sẽ hầu hạ Quân thượng tốt hơn nàng, Quân thượng nhất định sẽ thích thiếp thân."
Bùi Tắc đứng dưới ô lẩm bẩm nói: "Hóa ra nàng tên là Tống A Lê."
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, nhìn Tống Như Sơ, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo: "Nếu ngươi bằng lòng hầu hạ Bổn vương, tại sao năm đó không muốn gả, hiện tại lại muốn gả?"
"Bởi vì... Bởi vì... " Tống Như Sơ ấp úng không nói nên lời.
Bùi Tắc nói: "Bởi vì ngươi sợ ch ế t, bởi vì thứ không có được mới là tốt nhất, phải không?"
Tống Như Sơ nức nở: "Vốn chính là ta, là ta."
Cha mẹ cũng cầu xin tha thứ thay cho Tống Như Sơ, nói ngàn sai vạn sai đều là bọn họ sai.
Bùi Tắc hỏi bọn họ: "Các ngươi hoàn toàn có thể giấu Tống A Lê đến nơi Bổn vương không tìm được để cho nàng sống tiếp, tại sao lại hết lần này đến lần khác muốn gi ế t nàng chứ?"
Cha nói: "Nàng là tai tinh, vốn nên ch ế t."
Mẹ nói: "Lỡ như Quân thượng tìm thấy nàng, Như Sơ chẳng phải sẽ bị đuổi về sao."
Ta nghe những lời này lại không còn cảm thấy đau lòng nữa.
Cha có rất nhiều con, căn bản sẽ không quan tâm ta sống hay ch ế t.
Mẹ tự tay nuôi lớn Tống Như Sơ, mọi người còn nói Tống Như Sơ là phúc tinh, vậy nên nàng càng ngày càng thiên vị Tống Như Sơ.
Cuối cùng Bùi Tắc hỏi bọn họ: "Thi thể của nàng ở đâu?"
Ba người bọn họ nhất định không chịu nói.
Ta biết, bọn họ cảm thấy nếu ta ch ế t, Bùi Tắc chưa chắc sẽ gi ế t bọn họ.
Những nếu Bùi Tắc biết ta ôm theo cốt nhục của hắn ch ế t, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Bùi Tắc đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tống phủ, sau đó cưỡi ngựa đi trước.
Hắn đi thẳng đến gốc cây lê nơi chôn ta.
Cây lê này năm nay không ra quả, không một quả nào.
Bùi Tắc ném chiếc ô, tay không đào đất, đám người Chu Phóng lập tức tiến lên hỗ trợ.
Ngay sau đó, ta nhìn thấy thi thể của mình.
Ta vẫn chưa hóa thành xương trắng, thậm chí còn giống như đang ngủ, có lẽ bởi vì ta trúng độc mà ch ế t cho nên thi thể khó thối rữa.
Ta thấy bụng mình bị m ổ ra, rất đáng sợ.
Người xung quanh đều quay mặt đi, thậm chí có người liên tục nôn mửa.
Nhưng Bùi Tắc không sợ, hắn cởi áo khoác bọc lấy cơ thể ta, sau đó bế ta lên.
Trong cơn mưa nặng hạt, ta có cảm giác như hắn đang rơi lệ, nhưng có lẽ chỉ là nước mưa mà thôi.
"Chủ quân, xử lý bọn họ như thế nào?" Chu Phóng chỉ vào cha mẹ và Tống Như Sơ hỏi.
Bùi Tắc bước đến trước mặt Tống Như Sơ, đưa tay từ từ siết chặt cổ nàng.
Tống Như Sơ liều mạng giãy giụa, cuối cùng chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, không còn động tĩnh nữa.
"Ta giúp các ngươi xử lý tai tinh." Hắn nói với cha mẹ.
Sau đó lại dặn dò Chu Phóng: "Miễn là bọn họ không ch ế t, ngươi tùy tiện."
Chu Phóng gật đầu, cha mẹ hoảng sợ, cầu xin Bùi Tắc trực tiếp gi ế t ch ế t họ.
Ta từng thấy Chu Phóng xử lý thích khách, trải qua 72 loại tra tấn, người vẫn có thể thở hổn hển.
Sống không bằng heo bằng chó còn khó chịu hơn là ch ế t.
21.
Mưa đã tạnh, mặt trời chiếu sáng toàn bộ Thiên Đô Thành.
Ta nói lời cảm ơn bên tai Bùi Tắc, còn nói nhờ hắn hỏa táng ta, đừng chôn ta xuống đất.
Mặc dù hắn không nghe thấy.
Ta nhìn hắn bế ta đi càng lúc càng xa, cuối cùng ta hét thật to: "Bùi Tắc, sau này nếu thích một ai đó, tuyệt đối đừng dọa nàng sợ nữa, phải nói cho nàng biết sớm một chút!"
Một cơn gió thổi qua, chuông đồng ở một góc mái hiên của tòa nhà nhỏ vang lên giòn giã.
Ta thấy Bùi Tắc đột nhiên quay đầu, hắn nhìn ta trong gió, nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn thấy ta.
Ta xoay người bay đến dưới cây lê, nhìn thấy cây lê nở đầy hoa.
Một bé gái đáng yêu đang ngồi dưới cây lê, ta hỏi nàng đang đợi ai.
Bé gái non nớt nói: "Mẹ, con đang đợi người."
Ta ngây người, mặt mũi nàng có chút giống ta, lại có chút giống Bùi Tắc.
Có lẽ đây chính là con của ta và hắn.
Hoặc có lẽ, đây chính là ta.
Là ta khi còn nhỏ ngày nào cũng ngồi dưới gốc cây lê mong đợi mẹ có thể tới.
Ta mỉm cười với nàng, nắm lấy tay nàng: "Mẹ, chúng ta đi đâu thế?"
Ta nói: "Trời đất bao la, đi đâu cũng được."
22.
Hoa lê nở từng cụm lớn, ta dắt bé gái đi ngắm một dòng sông xinh đẹp.
Có rất nhiều người đứng bên bờ sông, xếp hàng dài đi về phía trước.
Phía trước hàng người là một nơi vô cùng ấm áp.
Ngay khi ta sắp đến gần hơi ấm đó, ta nghe thấy giọng của Bùi Tắc: "Tống A Lê."
Ta quay đầu lại, thấy hắn đạp sông đi tới.
Hắn mặc bộ trường sam màu đen mà ta thích nhất, mái tóc buộc cao tung bay trong gió.
Hắn đi đến trước mặt ta và đứa trẻ: "Trước đây gọi nàng, nàng vẫn luôn không để ý đến ta, hóa ra là do ta gọi sai tên. A Lê, may mắn ta không đến trễ.”
Ta cho rằng hắn lại đang mơ, cho rằng giấc mơ của hắn vượt qua ranh giới.
Nhưng ta thấy sau lưng hắn có vô số tướng sĩ đang qua sông, m á u tươi đầm đìa, c ụ t tay c ụ t chân.
Hóa ra hắn đã ch ế t trận.
Sau đó hắn ôm lấy đứa trẻ, thản nhiên nắm lấy tay ta: "Đi thôi, cha mẹ còn chờ chúng ta ở phía trước."
Ta nhìn về phía trước, ta thấy rất nhiều người đang vẫy tay với chúng ta.
Ta còn nhìn thấy ma ma, nàng đang giận dỗi ta: "A Lê, ta cầu xin thần phật lâu như vậy mong con sống lâu trăm tuối, sao con lại đến sớm như vậy chứ."
Cuối cùng ta cũng nhớ ra, giây phút ta ch ế t đi, ta nghe thấy một giọng nói: "Cho nàng thêm một ít thời gian đi, ma ma của nàng khi còn sống ngày nào cũng cầu xin ta phù hộ cho nàng, dù sao cũng phải để nàng nhìn thấy thù lớn được báo chứ."
Hóa ra, linh hồn của ta không lập tức tiêu tan không phải do Tống Như Sơ bày trò gì.
Là ma ma của ta khi còn sống cầu xin cho ta.
"Mẹ." Ta gọi nàng.
Người nuôi ta lớn lên là nàng, đặt tên cho ta là nàng, dạy ta cách sinh tồn là nàng, cầu xin thần phật phù hộ cho ta là nàng, chờ đợi ta cũng là nàng.
Nàng chính là mẹ của ta.
Ma ma khóc, sau đó lại cười rộ lên.
Gió lại nổi lên, hoa lê bay theo gió như tuyết rơi.
Cỏ mọc, chim muông hót vang khắp nơi, hoa lê trăng thanh gió mát.
A Lê, đi thôi!
(Hoàn)