___________
1.
Ta bay trong không trung, nhìn Bùi Tắc đẩy cửa bước vào, chiếc áo giáp sắt của hắn dính đầy m á u và bụi đất.
Hai tháng không gặp, hắn gầy đi một chút, nhưng cũng tuấn tú hơn một chút.
Tỷ của ta, Tống Như Sơ, lo lắng nắm chặt quần áo, sau đó lấy hết can đảm đứng dậy khỏi giường, đi đến trước mặt Bùi Tắc, dịu dàng nói: "Quân thượng, thiếp thân hầu hạ người cởi quần áo tắm rửa."
Giọng nói của nàng gần như giống y hệt ta.
Nhưng giọng nói của chúng ta vốn dĩ là khác nhau.
Bảy ngày trước, khi ta sắp ch ế t, nàng nói với ta: "A Lê, vì thay đổi giọng nói mà ta đã chịu không ít cay đắng, ngươi cảm thấy có giống ngươi không?"
Tất nhiên là giống rồi, bởi vì người thận trọng như Bùi Tắc cũng không nhận ra thê tử trước mắt đã đổi thành người khác.
Bùi Tắc cởi áo giáp sắt, giang hai cánh tay ra, Tống Như Sơ đỏ mặt, đôi bàn tay trắng nõn, thanh tú cởi bỏ thắt lưng của Bùi Tắc.
Vốn dĩ nàng cũng không trắng, nhưng vì muốn giống với màu da của ta, hai năm qua mỗi ngày nàng đều uống ba loại thuốc làm trắng, còn cả ngày không phơi nắng, cuối cùng cũng trắng giống như ta.
Không chỉ giọng nói, làn da mà ngay cả thần thái, cử chỉ của ta, nàng cũng bắt chước hoàn toàn.
Nàng nói nàng đã dành trọn hai năm để chuẩn bị.
Nàng nói nàng là bị tình thế ép buộc.
Bùi Tắc cúi đầu nhìn nàng: "Nàng đổi huân hương à?"
Tống Như Sơ hơi sửng sốt, ngay sau đó dịu dàng nói: "Dạ, Quân thượng cảm thấy mùi hương này thế nào?"
Bùi Tắc cau mày: "Quá nặng, không thơm bằng mùi trước kia, đổi lại đi."
Tống Như Sơ vội vàng nói: "Dạ."
Bùi Tắc xoay người đi về phía bể tắm, Tống Như Sơ vội theo sau, trong mắt là sự vui sướng.
Nàng không bị phát hiện, tất nhiên là vui vẻ rồi.
Ta không muốn vào gian bể tắm, bởi vì ta biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bùi Tắc nhập ngũ năm 12 tuổi, đến nay đã được 13 năm, tinh lực dồi dào, chuyện giường chiếu cũng khác với người thường.
Tuy không biết hai tháng hắn đi xa có nữ nhân nào ở cạnh hầu hạ hay không, nhưng mỗi lần hắn xa nhà nhiều ngày trở về, nhất định khiến ta không chịu nổi.
Hắn không hề thương xót ta, ngược lại còn thờ ơ nói: "Cha mẹ nàng đưa nàng tới đây chính là để lấy lòng Bổn vương, vậy mà cũng không thấy nàng dùng nhiều tâm tư lắm."
Sau đó ma ma khuyên ta nịnh nọt hắn một chút, ta nghe lời ma ma, để hắn không thô bạo như vậy nữa.
Thực ra chính Tống Như Sơ mới là người sẽ gả cho Bùi Tắc.
Nhưng năm đó Bùi Tắc mang theo đại quân trở về từ biên giới phía Bắc, có năm cái đầu treo trên yên ngựa của hắn.
Tuy hắn nói với thiên tử rằng trên đường gặp phải thổ phỉ tiện tay ch é m, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra năm cái đầu kia đại biểu cho năm gia tộc năm đó đã buộc tội Bùi gia.
Tống gia chúng ta chính là một trong số đó.
Bùi gia bởi vì bị buộc tội mà m á u chảy thành sông, tất nhiên là Bùi Tắc muốn trả thù rồi.
Vì vậy năm gia tộc dâng lên châu báu quý hiếm cùng mỹ nhân tuyệt thế, hi vọng lửa giận của hắn có thể lắng xuống.
Tống Như Sơ chính là mỹ nhân tuyệt thế đó.
Nàng sợ mình sẽ bị Bùi Tắc hành hạ đến ch ế t, đau khổ khẩn cầu cha mẹ đừng đưa nàng đi.
Cha mẹ đau lòng cuối cùng quyết định để ta thay Tống Như Sơ gả cho Bùi Tắc.
Tuy ta và Tống Như Sơ là tỷ muội sinh đôi, nhưng lúc mới sinh ra, thuật sĩ khẳng định trong chúng ta có một người sẽ khiến Tống gia bị tiêu diệt.
Vì vậy ta, người yên lặng không khóc không nháo sau khi sinh, bị nhận định thành tai tinh.
Bọn họ định nhấn chìm ta.
Mẹ không đành lòng, dùng mạng đe dọa, ta mới có thể sống sót, ta bị nhốt trong tiểu viện sâu nhất của Tống gia, chỉ để lại một ma ma chăm sóc ta.
Từ đó trở đi, người ngoài chỉ biết trưởng nữ mà Tống gia nâng trong lòng bàn tay, Tống Như Sơ, mà không hề biết còn có một nữ nhi khác tên Tống A Lê, giống như ngọn cỏ vậy, đau khổ lớn lên ở nơi tiểu viện chật hẹp.
Tống gia không đặt tên cho ta, cái tên A Lê là do ma ma đặt cho ta.
Ma ma nói ngày nàng ôm ta đến tiểu viện này, hoa lê trong sân vừa hay nở rộ, là những đóa hoa đẹp nhất mà nàng từng thấy, vì vậy nàng gọi ta là A Lê.
A Lê, A Ly (*).
(*) Lê (梨) và Ly (离) phát âm giống nhau [lí], Ly trong ly biệt, xa cách.
Ứng với cuộc đời ngắn ngủi của ta.
2.
Linh hồn của ta không khống chế được bay đến bên cạnh bể tắm.
Bùi Tắc đã vào trong bể, trong hơi nóng mù mịt, hắn dựa vào thành bể.
Trên người hắn là những vết sẹo cũ chằng chịt dữ tợn, sau khi nhìn thấy chúng, Tống Như Sơ bị dọa hơi né tránh ánh mắt.
Nàng đang sợ hãi.
Ta cảm thấy buồn cười, lúc nàng gi ế t ta vậy mà không hề nương tay một chút nào.
Ta bay đến bên người Bùi Tắc, giơ tay quơ quơ trước mắt hắn.
Mặc dù ta luôn có chút sợ hắn, nhưng hiện tại ta lại hy vọng hắn có thể cảm nhận được ta, hoặc phát hiện ra Tống Như Sơ không phải là ta.
Thi thể của ta còn chôn trong vườn hoa của Tống phủ, bị kiến và côn trùng gặm nhấm.
Nếu hắn có thể nể tình tình cảm ba năm kia mà giúp ta trả thù, ta sẽ vô cùng biết ơn hắn.
Nếu hắn không muốn, đào xác của ta lên, hỏa táng giúp ta cũng được.
Tiếc rằng hắn không thể cảm nhận được ta.
Hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Tống Như Sơ ổn định tâm trạng, khẽ cắn đôi môi đỏ thắm, chuẩn bị xuống bể.
Bùi Tắc lại đột nhiên mở mắt ra nhìn nàng.
"Sao Quân thượng lại nhìn thiếp thân như vậy?" Tống Như Sơ hỏi.
Bùi Tắc nói: "Nghe nói mấy ngày nay Bổn vương đi vắng, nàng đã trở về Tống gia?"
Tống Như Sơ lập tức quỳ xuống: "Dạ, mẹ của thiếp thân bị ốm nên thiếp trở về mấy ngày, xin Quân thượng thứ tội."
Nhắc đến mẹ, lòng ta vẫn không khỏi đau xót.
Lúc đầu nàng dùng mạng đe dọa người của Tống gia để giữ lại mạng sống cho ta, nhưng khi Tống Như Sơ muốn ở bên Bùi Tắc, nàng lại lừa ta trở về, để cho Tống Như Sơ đầu độc gi ế t ta.
Ta muốn hỏi nàng vì sao.
Vì sao thương ta, nhưng lại g i ế t ta.
Bùi Tắc nghe xong lời giải thích của Tống Như Sơ, nói: "Nếu mẹ nàng bị bệnh, trở về cũng không sao."
Ta ngây ngẩn.
Trước đây Bùi Tắc chưa từng nói như vậy với ta.
Đêm tân hôn động phòng, hắn nói ta là do cha mẹ ta đưa cho hắn, vậy nên ta đã thuộc quyền sở hữu của hắn, sau này không bao giờ còn là bản thân ta nữa.
Sống là người của hắn, ch ế t là ma của hắn.
Chịu đựng sự tra tấn của hắn, thừa nhận lửa giận của hắn.
Đêm đó hắn bóp mặt ta, lạnh lùng nói: "Cho dù bộ dạng của nàng quả thực khiến người khác rủ lòng thương, nhưng đừng mong Bổn vương sẽ thương xót nàng dù chỉ một chút."
Hắn nói được, cũng làm được.
Thành thân ba năm này, ngoài chuyện giường chiếu, hắn cũng không nhiều lời với ta, chứ đừng nói là để ta về nhà.
"Tạ Quân thượng thương xót."
Tống Như Sơ dịu dàng nói xong, đứng dậy đi đến bên cạnh Bùi Tắc, lấy khăn lông chuẩn bị lau người cho hắn.
Đột nhiên gian ngoài truyền đến giọng nói của người hầu của Bùi Tắc: "Quân thượng, thiên tử cho triệu khẩn cấp."
"Đã biết." Bùi Tắc đứng dậy rời đi.
Tống Như Sơ giậm chân nhìn bóng lưng của Bùi Tắc, hận thiên tử cho triệu khẩn cấp không đúng lúc.
3.
Tống Như Sơ về phòng, vui vẻ đi đi lại lại.
Thị nữ của của ta, Diệp Nhi, lúc này bưng trà đi vào: "Chúc mừng Nữ quân lừa gạt Quân thượng thành công."
Diệp Nhi được Tống gia gửi đến hai năm trước, sau khi ma ma nuôi nấng ta qua đời.
Khi đó ta cho rằng người nhà đau lòng ta, hiện tại mới biết là chuẩn bị trước cho việc Tống Như Sơ thay thế ta.
Bọn họ đã lên kế hoạch gi ế t ta từ hai năm trước. Tống như Sơ kéo Diệp Nhi qua: "Ngươi ngửi thử xem trên người ta có mùi gì?"
Diệp Nhi cẩn thận ngửi thử: "Đại tiểu thư, trên người ngài trừ mùi hoa lê không còn mùi gì khác."
Tống Như Sơ không yên lòng: "Thật sao? Nhưng Quân thượng chỉ đến gần ta một chút đã ngửi thấy mùi trầm hương ta dùng trước đây."
Ta cũng không hiểu, ngày thường Bùi Tắc không hề thông thạo về hương đạo, sao đột nhiên lại có thể ngửi thấy mùi hương khác biệt trên người Tống Như Sơ.
Diệp Nhi nói: "Có lẽ trầm hương mà ngài dùng trước kia chất lượng quá tốt, hương thơm nhất thời không thể tiêu tán ngay, thần nghĩ chỉ cần xông hương lê thêm mấy ngày là có thể che đậy hoàn toàn."
"Hợp lý." Tống Như Sơ lại đốt mấy cây hương lê, sau đó lấy ra một người nộm nhỏ, dùng kim châm vào: "Vĩnh viễn lưu đày địa ngục, tuyệt đối không thể luân hồi."
Trên người nộm viết tên của ta, Tống A Lê.
Ta nghĩ thuật sĩ dạy nàng châm hình nộm nhất định là thuật sĩ rởm, nếu không sao nàng châm ta mấy kim, ta lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
Nàng châm một lát sau đó nói chuyện với người nộm nhỏ: "Muội muội à muội muội, ngươi cũng đừng cảm thấy mình bất hạnh, dù sao ngươi cũng được ở bên Quân Thượng ba năm rồi."
"Vừa rồi khi ta nhìn thấy chàng, chàng trông giống như một vị thần vậy, thật sự tốt hơn tên mọt sách cha mẹ tìm cho ta rất nhiều."
"Không, là tốt hơn tất cả nam nhân trong thiên hạ này."
Sau khi ta gả cho Bùi Tắc, nàng không thể tiếp tục sống dưới thân phận Tống Như Sơ được nữa.
Cha mẹ đưa nàng đến một nơi hẻo lánh, còn thay nàng tìm một thư sinh làm trượng phu.
Chỉ là không biết số mạng của thư sinh kia hiện tại như thế nào, có lẽ là cũng bị gi ế t như ta.
Nàng v ặ n đầu người nộm: "Ngươi nên cảm ơn ta mới phải, nếu không nhờ ta, sao ngươi có thể gả cho Quân thượng, hưởng thụ thân thể của chàng, hưởng thụ vinh hoa phú quý của chàng chứ."
"Hiện tại, tất cả những thứ này chỉ là vật về nguyên chủ mà thôi."
Trước đây, nàng vì sợ Bùi Tắc mà ép ta gả thay.
Sau đó, nàng thấy ta ở bên người Bùi Tắc một năm vẫn sống rất tốt, còn Bùi Tắc lại từng bước một tiến vào nơi trọng yếu của triều đình.
Nàng lại bắt đầu trở nên mến mộ.
Ăn không ngon, ngủ không yên, giống như phát điên vậy.
"Diệp Nhi, Quân thượng và A Lê, bao lâu ngủ chung một lần?" Tống Như Sơ lại hỏi.
Diệp Nhi trả lời: "Quân thượng ngoại trừ lúc có công việc phải đi xa, chỉ cần ở trong vương phủ thì gần như đều ngủ ở chỗ Nhị tiểu thư."
Tống Như Sơ trợn mắt nhìn Diệp Nhi: "Vậy thì đã sao chứ, được sủng ái ba năm, không phải vẫn không có nổi một đứa con sao, xem ra Quân thượng chỉ dùng nàng để giải tỏa buồn bực mà thôi."
Nàng nói không sai, Bùi Tắc từng nói với ta, đừng vọng tưởng có thể mang thai con thừa tự của hắn.
Cho nên ta vẫn luôn uống thuốc, ta cũng không muốn sinh ra một đứa trẻ có vận mệnh giống như ta.
4.
Đêm khuya dần, Bùi Tắc vẫn chưa trở lại, Tống Như Sơ buồn ngủ nên đi ngủ trước, dặn dò Diệp Nhi khi nào Bùi Tắc quay lại thì đánh thức nàng.
Ta bay ra khỏi phòng, ngồi trên mái nhà nhìn về phía cung điện của thiên tử.
Mấy ngày trước ta nghe nói thiên tử bệnh nặng, lúc này Bùi Tắc bị triệu vào cung, đoán chừng là phải đi nhận nhiệm vụ trước lúc lâm nguy.
Đến lúc đó, hắn dưới một người trên vạn người, không biết có ra tay với Tống gia hay không.
Mấy năm nay, hắn đã bắt đầu rục rịch rồi.
Tống gia cùng bốn gia tộc khác nghĩ rằng dâng lên bảo vật và mỹ nhân như núi là có thể khiến hắn buông bỏ hiềm khích lúc trước, nhưng những thứ này sao có thể so sánh được với mối thù hận trong lòng hắn chứ.
Hôm đó ta trở về Tống gia, vốn định báo cho bọn họ biết tâm tư của Bùi Tắc.
Nhưng còn không đợi ta mở miệng, bọn họ đã hạ độc gi ế t ta.
Trăng sáng dần dần rơi xuống, phía đông trắng dần, mắt trời sắp nhô lên, ta đành phải quay về phòng.
Ta là quỷ, ta sợ ánh mặt trời.
Sợ ánh mặt trời mà ta thích nhất.
5.
Bùi Tắc trở lại vào buổi trưa, Tống Như Sơ chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn chờ hắn.
Ta tuyệt vọng trốn trong góc, ta cũng đói.
Nửa tháng trước khi ch ế t, ta ăn không ngon miệng, ăn gì cũng thấy buồn nôn, sau đó khi đến Tống gia, còn chưa ăn cơm đã uống phải rượu độc mà Tống Như Sơ đưa cho ta.
Vậy nên ta có thể coi là một con ma đói.
Mấy ngày nay Tống Như Sơ sốt ruột chờ đợi Bùi Tắc, cũng không ăn nhiều, hiện tại có Bùi Tắc ở bên cạnh, khẩu vị của nàng cũng tốt hơn nhiều.
Bùi Tắc không động đũa mà chỉ nhìn nàng, ánh mắt dò xét, ngón tay khẽ vân vê, đây là hành động thói quen của hắn khi suy tư gì đó.
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì?
"Sao Quân thượng không ăn vậy?" Tống Như Sơ hỏi.
Bùi Tắc không trả lời mà chỉ nói: "Nhìn nàng có vẻ khẩu vị không tệ."
Tống Như Sơ lập tức ý thức được mình không ổn, lẽ ra nàng phải bắt chước bộ dáng yên tĩnh dịu dàng của ta.
Nàng đặt đũa xuống, cúi đầu: "Khiến Quân thượng chê cười rồi."
Bùi Tắc lại nói: "Nghe nói tháng trước thân thể nàng khó chịu, giờ Mùi ngự y trong cung sẽ đến chẩn bệnh cho nàng."
Trong mắt Tống Như Sơ lóe lên một tia bối rối, ta biết nàng đang lo lắng ngự y sẽ nhìn ra gì đó, dù sao tuy bề ngoài có thể thay đổi, nhưng rất nhiều chi tiết bên trong lại không thể sửa đổi được.
Mà ta cũng đang nghi ngờ, tháng trước ta vẫn chưa ch ế t, hiển nhiên người thân thể khó chịu mà hắn nói là ta.
Ba năm nay tuy ta từng bị bệnh mấy lần, nhưng người chẩn bệnh cho ta đều là thái y riêng của Bùi gia, hôm nay hắn lại mời ngự ý tới.
Tại sao hắn lại quan tâm đến thân thể của ta như vậy?
Mặc dù Tống Như Sơ cực kỳ không muốn chẩn bệnh, nhưng nàng không dám trái lời Bùi Tắc, vì vậy liên tục hỏi Diệp Nhi những triệu chứng mà ta có vào tháng trươc.
Diệp Nhi hồi tưởng lại: "Tháng trước... Nhị tiểu thư không có vấn đề gì, chỉ là ăn không ngon miệng, ăn chút món mặn liền buồn nôn, nhưng tổng thể cũng không có gì nghiêm trọng."
Tống Như Sơ nghe xong vẻ mặt cứng lại: "Ngươi nói vậy, sao nghe giống như nàng mang thai thế."
Lòng ta cũng kinh ngạc, nhưng sao có thể, ta chưa từng dừng thuốc.
Diệp Nhi an ủi: "Đại tiểu thư đừng lo lắng, cho dù Nhị tiểu thư có thai đi nữa cũng không sao cả, nàng đã ch ế t rồi, ch ế t rồi thì không còn chứng cứ nữa."
Đúng vậy, ta đã ch ế t.
Cho dù ta có thai, thai nhi cũng mới hai tháng, cho dù thi thể của ta được đào lên, ai có thể nhìn ra là ta mang thai chứ.
Bình luận facebook