___________
11.
Khi trời còn chưa sáng, trong cung lại có người tới, nói thiên tử đột nhiên tỉnh lại.
Bùi Tắc vào cung, không lâu sau, chuông báo tử truyền đến.
Thiên tử băng hà, cả nước tiếc thương, tân đế vẫn còn nhỏ, Bùi Tắc nhiếp chính.
Mười ba năm trước, hắn đeo gông xiềng bị lưu đầy đến quân doanh biên giới phía Bắc, mười ba năm sau, hắn đạp lên núi thây biển m á u, đứng ở nơi cao nhất.
Sau đó, hắn bắt đầu dọn dẹp một cái tàn nhẫn.
Năm gia tộc lớn năm đó bị hắn gi ế t chỉ còn lại Tống gia.
Trên phố lan truyền một câu chuyện cười: "Bốn gia tộc Chu Vương La Tạ năm đó không nên dâng bảo vật mà nên dâng mỹ nhân."
"Đúng vậy, châu báu đều là vật thô tục, chỉ có con người mới có tình cảm, ta cũng từng may mắn nhìn thấy vị Nữ quân kia rồi, thật sự là xinh đẹp tuyệt trần, đến ta nhìn thấy còn thương xót, cho dù tâm địa Bắc Trấn Vương có sắt đá đến thế nào đi nữa cũng làm sao có thể cưỡng lại được mỹ nhân triền miên."
"Nghe nói chỉ cần Bắc Trấn Vương ở trong phủ tuyệt đối không rời khỏi giường của Nữ quân."
Khi ta nghe thấy những lời này, mẹ đang khen Tống Như Sơ: "Nữ nhi ngoan, hiện tại con chính là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, ngay cả Thái hậu cũng không thể so sánh với con."
Tống Như Sơ không vui vẻ lắm: "Tôn quý thì có ích lợi gì chứ, nữ nhi đã hơn một tháng không gặp Quân thượng rồi."
Mẹ khuyên nàng kiên nhẫn một chút, nói rằng trước mắt hắn đang xử lý chuyện triều chính, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này là ổn rồi.
Tống Như Sơ lo lắng nữ nhân khác sẽ thay thế nàng vào lúc này.
Mẹ cười nói: "Đừng nói hiện tại không có, cho dù có, cha mẹ cũng sẽ diệt trừ thay con."
"Mẹ, mẹ đối xử với nữ nhi thật là tốt."
Mẹ nói: "Không tốt với con còn tốt với ai, con chính là bảo bối mẹ một tay nuôi lớn."
Ta kinh ngạc nhìn các nàng, là bởi vì ta không lớn lên bên cạnh mẹ, cho nên ta có thể tuy ý bị diệt trừ giống như những nữ nhân khác trong miệng nàng sao?
Tống Như Sơ lại hỏi về tình trạng thi thể của ta, mẹ nói chưa đào nó lên để xem, nhưng có lẽ đã bị thối rữa trở thành chất dinh dưỡng cho cây lê kia rồi.
Ta cúi đầu nhìn xuống chân mình, cảm thấy mẹ nói đúng.
Mấy ngày trước chân ta đã bắt đầu trở nên trong suốt, ta nghĩ có lẽ ta đang bắt đầu tiêu tan rồi.
Cũng chẳng hiểu tại sao ta ch ế t lâu như vậy mà không thấy con ma nào đến bắt ta đi.
12.
Lại hai ngày trôi qua, Bùi Tắc cuối cùng cũng trở lại.
Tống Như Sơ đứng trước gương chuyên tâm trang điểm.
Nàng thưởng thức mình trong gương, hỏi: "Diệp nhi, trước đây thật sự là Quân thượng tự mình đến chỗ này, A Lê chưa từng chủ động đi mời qua sao?"
Diệp Nhi trả lời: "Dạ."
Tống Như Sơ khịt mũi khinh thường: "Nếu vậy thì nàng quả thật cũng có bản lĩnh đấy, là trước đây ta đã coi thường nàng."
Diệp Nhi còn nói: "Nữ quân, ngài có muốn thay bộ trang phục tao nhã hơn không, Nhị tiểu thư rất ít khi mặc trang phục sặc sỡ như vậy."
Tống Như Sơ lạnh lùng nói: "Nàng là nàng, ta là ta, ta thích gì thì mặc đấy."
"Nhưng mà..."
"Diệp Nhi." Tống Như Sơ quay người lại nhìn nàng: "Đã hai tháng trôi qua, Tống A Lê đã biến thành bộ xương trắng rồi, còn cái gì đáng lo ngại chứ."
Trước đây ta còn cảm thấy nàng thông minh, vậy mà hiện tại lại mê muội như vậy.
Không, không phải nàng mê muội, nàng chỉ là nóng lòng muốn thoát khỏi cái bóng của ta mà thôi.
Không ai bằng lòng trở thành một người khác mãi mãi.
13.
Chiều tối, Bùi Tắc cuối cùng cũng trở về.
Khoác trên mình chiếc áo mãng bào (*) màu đen ánh vàng, vừa lạnh lùng nghiêm nghị, vừa tự cao tự đại.
(*) Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh.
Hắn vốn là con cháu quý tộc, chỉ là bị bao phủ bởi máu và thù hận năm xưa mà thôi.
Tống Như Sơ vội vàng đứng dậy nghênh đón, trong mắt nàng là sự kinh ngạc và mê luyến.
"Quân thượng, cuối cùng ngài cũng trở về." Tống Như Sơ nhẹ nhàng dựa vào ngực Bùi Tắc.
Bùi Tắc lúc này cũng rất kích động.
Chức vị cao, mỹ nhân trong ngực, không có nam nhân nào không thích.
Hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tống Như Sơ, sự sắc bén trong mắt cũng dần dần tiêu tan, hiện lên một chút dịu dàng.
"Ừ, đã trở về." Hắn khàn giọng trả lời nàng.
Một giây sau lại cau mày: "Huân hương của nàng vẫn chưa đổi sao?"
Ánh mắt Tống Như Sơ hơi tránh né: "Đổi... đổi rồi, sau khi Quân thượng nói không thích, thiếp thân không còn dùng nữa."
Bùi Tắc trầm ngâm nhìn nàng, cuối cùng không nói gì, dùng bữa cùng nàng rồi rời đi.
Hắn vừa đi, Tống Như Sơ liền cởi bỏ toàn bộ ngọc trai túi thơm trên người: "Ta đã dùng hương lê lâu như vậy rồi, chỉ thiếu không ướp luôn cả người vào chậu hương mà thôi, sao Quân thượng vẫn nói mùi hương không giống chứ?"
"Diệp Nhi, có phải ngươi lừa ta không, chẳng lẽ ngươi không muốn người nhà sống nữa sao?" Nàng lạnh giọng hỏi.
Diệp Nhi lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ tuyệt đối không dám lừa Nữ quân."
"Vậy thì tại sao chứ?"
Diệp Nhi suy nghĩ một lát: "Có lẽ không phải do hương lê mà do mùi thơm cơ thể? Nô tỳ nghe nói mỗi người đều có một mùi thơm cơ thể riêng."
Tống Như Sơ nói: "Cái gì mà hương lê với chả mùi thơm cơ thể, chẳng lẽ không phải chàng chỉ xem mặt thôi sao, hiện tại ta gần như giống y hệt tai tinh kia, đến mức ta cũng sắp không nhận ra chính mình nữa rồi."
Tống Như Sơ không biết, ta cũng không biết, trước kia Bùi Tắc cũng chưa từng đề cập đền mùi hương gì đó trước mặt ta.
Ta bay đến chỗ Bùi Tắc, hắn ngồi trước thư án, trong ánh nến lập lòe, mài nghiên mực trên án.
Hắn từng ngồi đây viết chữ, ta đứng bên cạnh mài mực.
Ngoài cửa sổ là cây trúc, mỗi khi có gió thổi qua, lá trúc đung đưa mang theo hương mực, có một loại thanh bình rất đặc biệt, là thời khắc mà ta rất thích.
Lúc này gió vẫn thổi như cũ, lá trúc vẫn đung đưa, nhưng người đứng mài mực là ta đã không còn ở đó nữa.
Một lát sau Chu Phóng tới, Bùi Tắc hỏi hắn:
"Phía bên Tống gia có phát hiện gì không?"
Chú Phóng trả lời: "Mọi thứ vẫn như thường lệ, không phát hiện có chỗ nào không ổn, Chủ quân phát hiện ra điều gì sao?"
Bùi Tắc lạnh nhạt nói: "Mùi của nàng, nhưng lại không phải là nàng."
Chu Phóng gãi đầu: "Chủ quân đang nói Nữ quân sao, mùi hương thay đổi một chút cũng không có gì, cũng không phải là người thay đổi.”
Ánh mắt Bùi Tắc khẽ nhúc nhích, nhìn về phía đĩa lê vừa mới đưa lên trên bàn, gọi người đến, sai đi truyền lời cho Tống Như Sơ, nói rõ ngày mai hắn muốn ăn bánh lê, dặn nàng tự mình làm một phần.
Ta từng làm bánh lê cho hắn, hắn muốn thông qua hương vị để phân biệt sao?
Hắn quả thực đang nghi ngờ.
Ta không ngờ hắn lại thật sự để tâm, hoặc có thể là do hắn không dễ dàng tha thứ việc bị lừa dối.
Không thành vấn đề, miễn là thi thể của ta có thể được đào lên là được.
Cây lê trong tiểu viện kia đã gắn bó với ta mười bảy năm, nó hút nắng, trăng, mưa, sương để lớn lên, trái mà nó đơm ra đã khiến cuộc đời đắng chát của ta có một chút ngọt ngào.
Nó tốt như vậy, thuần khiết như vậy, nó nuôi dưỡng ta lớn lên giống như ma ma vậy.
Nó cũng là mẹ, chẳng lẽ lại lấy thịt thối xương khô của ta làm chất dinh dưỡng sao?
14.
Sau khi Tống Như Sơ nhận được lời, nàng liền sốt ruột: "Sao đang yên đang lành Quân thượng lại muốn ăn bánh lê chứ, ta cũng không biết làm."
Diệp Nhi khuyên nàng đừng nóng vội: "Nô tỳ từng thấy Nhị tiểu thư làm vài lần nên biết cách làm."
Tống Như Sơ lập tức bảo nàng viết ra, sau đó đến phòng bếp nhỏ chế biến.
Nàng thức cả đêm, vật lộn với đống nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng cũng hấp được một nồi.
Diệp Nhi nếm thử một miếng: "Không sai biệt lắm, chính là hương vị này."
Tống Như Sơ thở phào nhẹ nhõm, rửa mặt chải đầu một phen sau đó cầm bánh lê đến gặp Bùi Tắc.
Bùi Tắc nếm một chiếc, từ từ nuốt xuống.
"Quân thượng cảm thấy hương vị thế nào?" Tống Như Sơ chờ mong hỏi.
Ta cũng rất chờ mong, nhưng nói thật, ta cũng không biết bánh lê mà mình làm hương vị như thế nào.
Lần đầu tiên làm bánh lê cho Bùi Tắc là khoảng nửa năm sau khi thành thân, hắn bị thương, trở về để dưỡng thương.
Ma ma liền bảo ta đi chăm sóc cho hắn, ta nói Quân thương không thích ta, ta đi sợ sẽ làm hắn không vui thêm.
Khi đó ma ma cười nói: "A Lê, quan hệ phu thê là con tiến một bước thì sẽ gần hắn hơn một bước, nam nhân bảo vệ quốc gia, trong xương cốt cũng thể nào tệ được."
"Con không có cha mẹ che chở, nử tử sống trên đời lại nhiều khó khăn, nhưng con có thể tận dụng những gì bây giờ có được để xây dựng một tổ ấm cho riêng mình."
Ta nghe theo lời ma ma đến chỗ Bùi Tắc, Bùi Tắc quả nhiên là không thích ta, nhưng cũng không đuổi ta đi.
Ta cắn răng chịu đựng chăm sóc hắn nửa tháng, giúp hắn thay thuốc, rửa mặt chải đầu cho hắn, bánh lê cũng được làm vào đoạn thời gian này.
Khi hắn đang ngủ, ta thấy lê trong phủ chín không ai ăn quá đáng tiếc, vì vậy đã hái xuống hấp chúng làm thành bánh lê.
Ta nhớ ngày đó căn phòng tràn ngập hương lê, mặt ta nóng bừng lấm tấm mồ hôi, hắn đột nhiên xuất hiện hỏi ta đang làm gì.
Ta nói dối hắn: "Thiếp thân thấy Quân thượng ăn cơm không ngon miệng, cho nên muốn làm vài món khai vị cho Quân thượng."
Hắn cười nửa miệng: "Vậy nàng có hạ độc ở bên trong không?"
"Thiếp thân không dám."
Để chứng minh điều đó, ta lập tức cắn một miếng, kết quả lại bị nóng đến mức lập tức nhổ ra.
Giây phút đó ta cho rằng hắn sẽ gi ế t ta, nhưng hắn không làm thế.
Hơn nữa sau đó hắn còn ăn bánh lê, ăn hết vài chiếc.
Ma ma cười híp mắt nói: "Con nhìn xem, không phải gần hơn một bước rồi sao?"
Sau đó, năm nào ta cũng làm bánh lê, dường như đã trở thành một thói quen.
Bình luận facebook