___________
15.
Sau khi Bùi Tắc ăn chiếc bánh lê kia, nhìn Tống Như Sơ một lúc lâu.
Tống Như Sơ lại hỏi: "Quân thượng, hương vị thế nào?"
Bàn tay Bùi Tắc đặt lên chiếc cổ thon dài của nàng, động tác thân mật như vậy làm cho mắt Tống Như Sơ đầy vẻ mừng rỡ.
Ta hơi mất mát, quả nhiên bánh lê của ta cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng một giây sau, tay Bùi Tắc đột nhiên siết chặt, trong mắt tràn ngập sát khí: "Rốt cuộc ngươi là ai, Tống Như Sơ đang ở đâu?"
Tống Như Sơ bị bóp mạnh đến mức không thở được, gương mặt đỏ bừng, nàng dùng sức tách ngón tay của Bùi Tắc ra, nhưng sức lực của nàng hiển nhiên chỉ như châu chấu đá xe so với Bùi Tắc.
"Quân thượng, thiếp... thiếp chính là... Tống Như Sơ." Nàng chật vật nói.
Bùi Tắc gằn từng chứ: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, Tống Như Sơ đang ở đâu?"
Đám người Chu Phóng nghe thấy âm thanh chạy vào, cuống quýt khuyên Bùi Tắc bớt giận.
"Nếu Chủ quân nghi ngờ có thể thẩm vấn kỹ càng hơn, nếu như gi ế t Nữ quân thì không thể hỏi được cái gì nữa." Chu Phóng nói lớn.
Lúc này Bùi Tắc mới chậm rãi buông lỏng tay.
Tống Như Sơ ngã khuỵu xuống đất ho dữ dội, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Nhưng nàng vẫn không thừa nhận, nàng nói nàng là Tống Như Sơ.
Đúng vậy, nàng chính là Tống Như Sơ, nàng không tính là nói dối.
Bùi Tắc từ trên cao nhìn xuống nàng: "Nếu ngươi nói ngươi là nàng, vậy ngươi nói cho Bổn vương, lúc ngươi gả đến thân thể yếu ớt như vậy, uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không thấy khá hơn, làm sao chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi liền trở nên khỏe mạnh?"
"Còn cả mùi hương trên người ngươi, bánh lê mà ngươi làm, tại sao lại khác biệt so với trước đây nhiều như vậy."
Lúc này Tống Như Sơ mới biết khi ta xuất giá thay nàng, thân thể không được khỏe.
Ta sống ở tiểu viện kia quanh năm, ăn uống lại thiếu thốn thì làm sao mà khỏe mạnh được.
Chỉ là ta cũng không hiểu, ngoài thuốc tránh thai ra thì ta uống thuốc bổ khi nào chứ?
Nhưng ta chắc chắn đã uống, nếu không cũng sẽ không có đứa bé kia.
Là Bùi Tắc cho người đổi thuốc sao?
Hắn cũng từng muốn có con với ta sao?
Tống Như Sơ lắc đầu khóc tỉ tê: "Quân thượng, thiếp thân không biết ngài đang nói cái gì."
Bùi Tắc cười lạnh: "Ngươi quả thực rất giống nàng, nhưng ngươi không phải nàng, tuyệt đối không phải, Chu Phóng, gọi phu thê Tống Khanh tới.”
Hắn muốn cha mẹ đến nhận dạng.
Nhưng hắn ấy mà, đáp án thì đúng nhưng cách làm lại sai mất rồi.
Cha mẹ tới rất nhanh, bọn họ làm ra vẻ phân tích đánh giá một hồi, sau đó khăng khăng khẳng định nàng chính là Tống Như Sơ.
Bọn họ cũng không nói dối, cho nên Bùi Tắc không nhìn ra sơ hở.
Hắn không biết rằng Tống gia còn có một nữ nhi.
Nữ nhi kia làm phu thê với hắn ba năm, tên là Tống A Lê.
Đám người Chu Phóng khuyên can: "Chủ quân, có lẽ là gần đây ngài quá mệt mọi, ngài đi nghỉ ngơi trước đã."
Bùi Tắc dần dần bình tĩnh lại, hắn bước ra ngoài.
Ta đi theo hắn, hắn đi dưới ánh trăng.
Ta không thể nhìn thấu nam nhân này.
Mùi hương cơ thể, có khỏe mạnh hay không, một chiếc bánh lê bình thường, thật ra cũng không thể chứng minh một người đã bị thay đổi.
Với tính cách của hắn, không nên tùy tiện như vậy.
Nhưng hắn lại rất chắc chắn.
Chu Phóng đuổi theo phía sau, hỏi hắn: "Chủ quân, rốt cuộc ngài sao thế?"
Bùi Tắc dừng lại, nhìn về phía hắn: "Ngươi còn nhớ giấc mơ mà Bổn vương nói không?"
Chu Phóng suy nghĩ một chút: "Chủ quân, ngài đang nói đến chuyện mơ thấy Nữ quân và một đứa bé đứng ở bên kia bờ sông, ngài gọi thế nào Nữ quân cũng không trả lời ngài sao?"
Bùi Tắc chậm rãi gật đầu: "Chu Phóng, có thể nàng... đã ch ế t rồi."
"Cả đời này của ta dường như chưa bao giờ có thể giữ được bất cứ thứ gì."
"Cha mẹ cũng vậy, huynh đệ tỷ muội cũng vậy, nàng... cũng vậy."
"Hoặc có lẽ, còn có một đứa trẻ nữa."
"Ngươi nói xem, con người sống trên đời rốt cuộc là vì cái gì chứ?"
Ta bay đến trước người hắn, từ trong đôi mắt của hắn, ta thấy được nỗi bi thương.
Chu Phóng liên tục phủ nhận: "Không, không, Chủ quân, ngài... ngài đừng nghĩ nhiều, Nữ quân nhất định vẫn là Nữ quân, về phần đứa trẻ, không phải ngự y đã nói rồi sao, năm nay nhất định sẽ có tin vui."
Bùi Tắc không nói gì thêm, hắn suy nghĩ một lát: "Ngươi lập tức đi điều tra, tra xem năm đó khi Tống phu nhân sinh sản, là đơn thai hay song thai, nếu như là song thai, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích."
Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhanh chóng nghĩ đến khả năng này.
Nhưng năm đó, người biết mẹ sinh song thai chỉ có vài người, thuật sĩ đã đi du ngoạn khắp nơi, ma ma đã qua đời, chỉ còn cha mẹ và Diệp Nhi biết.
Mà cha me đã chuẩn bị từ sớm, sẽ không dễ dàng lưu lại tai họa ngầm.
17.
Quả nhiên, Chu Phóng không tra ra được cái gì, bà mụ đỡ đẻ cùng những nha hoàn, người hầu năm đó có mặt mấy năm nay đều đã lần lượt qua đời.
Có lẽ ma ma Hứa cũng là do bọn họ hại ch ế t.
Khi đó thân thể ma ma luôn không khỏe, vậy nên nàng về quê để nghỉ ngơi, nhưng không lâu sau liền truyền đến tin ma ma bị bệnh qua đời.
Lúc đó ta đau lòng đến mức gần như không thể xuống giường, sau đó Diệp Nhi được cha mẹ gửi tới.
Diệp Nhi cùng những thị nữ khác cũng bị tra hỏi, nhưng vẫn không hỏi ra manh mối gì.
Cuối cùng, Diệp Nhi còn lấy cớ không chịu nổi tra tấn, dùng d a o t ự s á t.
Hiện tại người biết được ngọn nguồn câu chuyện chỉ có cha mẹ và Tống Như Sơ.
Tống Như Sơ mặc trang phục mà ta thường mặc, chải kiểu tóc mà ta thường chải đến gặp Bùi Tắc, nàng không khóc không nháo, lặng lẽ đứng ở đó, lúc này nàng cực kỳ giống ta.
Bùi Tắc cũng có chút hoảng hốt.
Tống Như Sơ dâng trà lên, nói một vài chuyện riêng tư mà chỉ ta và Bùi Tắc biết.
Những chuyện này đều xảy ra sau khi Diệp Nhi tới, xem ra bản lĩnh nhìn lén của Diệp Nhi còn rất lợi hại.
Bùi Tắc yên lặng nghe xong toàn bộ, sau đó hỏi ngược lại một câu: "Nếu nàng nhớ rõ mọi chuyện như vậy, vậy thì ngày động phòng đó, Bổn vương đã nói gì với nàng, nàng còn nhớ không?"
Ánh mắt Tống Như Sơ căng thẳng, có lẽ nàng cho rằng bản thân chủ động nói ra những chuyện riêng tư kia thì Bùi Tắc sẽ tin, không ngờ Bùi Tắc lại hỏi ngược lại.
"Qua thời gian dài như vậy, thiếp thân... đã quên mất rồi." Nàng nói nhỏ.
Ta còn nhớ, hắn nói: "Cho dù bộ dạng của nàng quả thực khiến người khác rủ lòng thương, nhưng đừng mong Bổn vương sẽ thương xót nàng dù chỉ một chút."
Bùi Tắc lạnh lùng cười: "Quên rồi? Vậy nàng trở về suy nghĩ kỹ lại, nghĩ kỹ rồi lại đến nói cho Bổn vương."
Tống Như Sơ như chạy trối ch ế t.
Ta nghe đám người Chu Phóng nói: "Tính cách của Chủ quân thật sự thay đổi rồi, trước kia đều là thà gi ế t lầm còn hơn bỏ sót."
"Bởi vì quan tâm, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Các ngươi nói xem Chủ quân bắt đầu quan tâm Nữ quân từ khi nào, trước kia cũng không nhìn ra."
"Cái gọi là nhân duyên ấy mà, đôi khi chính là không tiếng động mà đến, có lẽ bắt đầu từ một ly trà, một chén cơm, ai mà biết được."
18.
Chân của ta đã bắt đầu biến mất, chỉ còn lại tà áo dài bay tới bay lui.
Ta dựa theo thời gian tiêu tan lần trước tính toán một chút, hẳn là không đến mấy ngày ta sẽ biến mất hoàn toàn.
Hướng điều tra của Bùi Tắc cũng thay đổi, hắn cho người đi tìm thi thể của nữ nhân không rõ danh tính.
Sống thấy người, ch ế t thấy xác.
Hắn nói nếu không tìm được thi thể của ta, vậy thì chứng minh ta còn sống.
Ta càng ngày càng cảm thấy hắn thật sự muốn tìm được ta, chứ không phải chỉ vì chứng mình hắn bị Tống gia lừa dối.
Ta liên tục nói cho hắn ta bị chôn ở dưới gốc cây lê, nhưng hắn vẫn không nghe thấy.
Ta cảm thấy đôi khi hắn rất đần độn, rõ ràng mơ thấy ta đứng dưới gốc cây lê, tại sao lại không đến Tống gia đào thử chứ?
Mấy ngày sao, bọn họ tìm thấy rất nhiều thi thể của nữ nhân không rõ danh tính, cũng có không ít của nam nhân, thậm chí còn có của trẻ sơ sinh.
Hắn đưa Tống Như Sơ đi nhận dạng, bên trong không có ta.
Khi đi ngang qua thi thể của những đứa trẻ đó, hắn dừng lại.
Những trẻ sơ sinh đó, phần lớn đều là bé gái.
"Chủ quân, sao vậy?" Chu Phóng hỏi.
Hắn dịu dàng nói: "Đứa trẻ trong giấc mơ kia là một bé gái rất đáng yêu."
Ta sờ bụng mình, ta không thể cảm nhận được cái gì.
Ta cũng chưa từng mơ thấy bé gái đáng yêu đó, ta sợ ta sẽ không bao giờ thấy được gương mặt của nàng.
Lúc nàng đến ta không biết, lúc nàng cùng ta ch ế t đi ta cũng không biết.
Hai mươi năm sống trên đời, ta dường như cũng không giữ lại được bất cứ thứ gì.
Bình luận facebook