-
Phần 2
___________
6.
Giờ Mùi ngự ý đến phủ đúng giờ, sau khi bắt mạch cho Tống Như Sơ liền đi theo Bùi Tắc qua một bên.
Ta nhẹ nhàng bay qua, nghe thấy ngự y nói với Bùi Tắc: "Nữ quân không có thai."
Hóa ra Bùi Tắc thực sự nghi ngờ rằng ta có thai.
Cho nên hắn mới quan tâm ta như vậy.
Nếu ta thật sự mang thai con nối dõi của hắn, hắn có thể ra tay diệt trừ từ sớm.
"Ừm." Bùi Tắc nhàn nhạt phát ra một tiếng.
"Quân thượng không cần phải lo lắng, mạch của Nữ quân không lên không xuống, trầm ổn đều đặn, thân thể khỏe mạnh, nếu Quân thượng mong có con thừa tự, năm nay nhất định có tin vui." Ngự y tưởng rằng Bùi Tắc muốn có con.
Mắt Bùi Tắc khẽ giật: "Thân thể nàng khỏe mạnh?"
"Đúng vậy, khỏe mạnh." Ngự y khẳng định.
Bùi Tắc nhìn Tống Như Sơ ở phía xa, sau đó dặn dò người hầu ở bên cạnh: "Đến Tống phủ truyền đạt một tiếng, ngày mai Bổn vương cùng Nữ quân về thăm cha mẹ."
Ta ở bên hắn ba năm, hắn chưa bao giờ chủ động đến Tống phủ.
Ngay cả khi cha mẹ ta đến hắn cũng không thèm gặp mặt.
Nhưng chắc chắn hắn không phát hiện ra điều gì, nếu không, với thủ đoạn làm việc của hắn, một khi phát hiện Tống phủ lừa hắn, nhất định sẽ khiến cho Tống gia ngay cả gà chó cũng không sót lại.
Sau khi Tống Như Sơ biết ngày mai hắn muốn đến Tống phủ, vô cùng lo lắng: "Quân thượng mới gặp ta nửa ngày, chẳng lẽ chàng phát hiện ra ta không phải Tống A Lê rồi sao?"
Nhưng nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại: "Không đúng, chàng không nhìn ra, nếu không đã lấy đầu ta từ lâu rồi."
"Nhưng nhất định là vừa rồi ngự y nói gì đó khiến Quân thượng nghi ngờ, Diệp Nhi, ngươi cho người đi nghe ngóng một chút."
Nàng rất thông minh.
Con cháu do danh môn vọng tộc như Tống gia dạy dỗ đương nhiêu sẽ không có kẻ tầm thường.
7.
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa khởi hành đến Tống phủ.
Mặt trời mùa xuân có chút nóng bỏng, ta đành phải trốn dưới bóng của Bùi Tắc, đi về phía xe ngựa.
Thân hình hắn cao lớn, ta ở dưới bóng của hắn không bị thiêu rụi.
Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cần hắn che chở như vậy.
Đến Tống phủ, cha mẹ đã chờ ở cửa từ lâu, khi thấy Bùi Tắc, họ lập tức niềm nở chào đón.
Mẹ nắm lấy tay Tống Như Sơ, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
Ta có chút đau lòng, trong trí nhớ của ta, mẹ chưa bao giờ nhìn ta như vậy.
Ngay cả ngày mà ta gả cho Bùi Tắc, nàng biết rõ ta có thể sẽ ch ế t nhưng trong mắt vẫn là sự vui vẻ.
Vui vẻ vì Tống Như Sơ có thể sống.
Tiếc là khi đó ta lại không nhận ra, vẫn luôn cho rằng mẹ từng dùng mạng để bảo vệ ta, nhất định là nàng cũng rất thương ta.
"Mẹ, cho dù người bắt con đổi lại với tỷ tỷ, con cũng sẽ bằng lòng, tại sao nhất định phải gi ế t con chứ?" Ta bay bên cạnh mẹ hỏi.
Mẹ không nghe thấy.
Khi còn sống nàng còn chẳng quan tâm đến lời khẩn cầu của ta thì sao khi ta ch ế t, nàng có thể nhớ nhung ta cơ chứ.
Trong mắt nàng chỉ có mình Tống Như Sơ.
Cha kín đáo hỏi Bùi Tắc vì sao lại cũng Tống Như Sơ đến đây, dù sao thì hiện tại thời cuộc cũng đang nguy cấp, đáng lẽ Bùi Tắc phải ở trong cung mới đúng.
Bùi Tắc nói rằng gặp dịp mùa xuân hoa nở, khung cảnh vườn hoa của Tống gia lại là độc nhất vô nhị trong Thiên Thành Đô, cho nên đến đây để ngắm cảnh.
Ta biết đó chắc chắn không phải mục đích của hắn, nhưng ta vẫn tràn trề tinh thần.
Bởi vì thi thể của ta bị chôn trong vườn.
Cha mẹ có lẽ còn chưa dời thi thể của ta đi, dù sao thì Tống gia cũng là gia tộc lớn, lắm người nhiều miệng, chỉ cần hơi lơ là một chút là có thể bị phát hiện.
Bùi Tắc chậm rãi đi dạo trong vườn, Tống Như Sơ căng thẳng đi bên cạnh hắn.
Mẹ vỗ nhẹ vào tay nàng, giống như muốn nói nàng không cần lo lắng.
Cha hỏi Bùi Tắc tình tình trong triều gần đây, Bùi Tắc không trả lời, hái một bông hoa hải đường cài lên tóc Tống Như Sơ.
Ánh mắt Tống Như Sơ lập tức sáng lên, sau đó lại thẹn thùng cúi đầu xuống.
Cha mẹ cũng đang cười, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây Bùi Tắc cũng cài hòa cho ta, cũng không phải vì hắn thích ta, chẳng qua hắn coi ta như một món đồ của hắn, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm liền muốn trang trí một chút coi như thú vui mà thôi.
Hoặc có lẽ, trang trí cho ta phù hợp với ý thích của hắn trước khi hưởng dụng có thể khiến hắn càng tận hứng hơn.
"Đa tạ Quân thượng." Tống Như Sơ nhẹ nhàng nói.
Bùi Tắc mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước chính là nơi chôn ta, thi thể của ta nằm dưới lớp cát bụi đó.
Nhưng khi ta bay qua, ta lại không cảm nhận được thi thể của ta nữa.
Ta thấy đất mới được xới lên, thi thể đã bị dời đi, có lẽ là tối hôm qua.
Cuối cùng bọn họ vẫn không dám đánh cuộc.
Bùi Tắc là người bò ra từ trong đống thi thể, bọn họ sợ hắn sẽ nhận ra được điều gì đó.
Nhưng hiện tại ta đang ở đâu chứ?
Đột nhiên, gió nổi lên, vô số cánh hoa lê bay tới, trong gió thoảng qua một hương thơm lành lạnh.
Lê hoa tiên tuyết, nhất bán xuân hưu. (*)
(*) Những cánh hoa lê rơi xuống như những bông tuyết, hóa ra nửa mùa xuân đã trôi qua.
Bùi Tắc nhìn theo hướng hoa lê bay tới, ở cuối vườn, có một tiểu viện, trong viện có một cây lê, hoa trắng đang nở rộ.
Bùi Tắc đi về hướng đó, cha mẹ đồng thời ngăn hắn lại, nói bên đó không có gì đáng xem.
Bùi Tắc nói rằng hắn chưa từng thấy nhìn thấy cảnh hoa lê trăng thanh gió mát (*) như vậy, đi qua xem thử một chút cũng không sao.
(*) miêu tả khung cảnh thanh bình và đẹp đẽ.
Tống Như Sơ lập tức giả bộ hoa mắt chóng mặt: "Quân thượng, trời nóng qua, thiếp thân hơi khó chịu, muốn đi nghỉ ngơi một lát."
Bùi Tắc thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, do dự một lát cuối cùng vẫn cùng nàng rời đi.
Ta nhìn nét mặt cha mẹ, ta biết thi thể của ta chắc chắn ở trong tiểu viện kia.
8.
Trong phòng, mẹ đưa Tống Như Sơ đi nghỉ ngơi, còn cha đưa Bùi Tắc đến tĩnh thất uống trà.
"Mẹ, tai tinh kia thực sự có thai sao?" Tống Như Sơ hỏi.
Mẹ gật đầu: "Đêm qua chúng ta đã m ổ bụng nàng ra, quả thực là có."
Nghe đến đây, bụng ta đau nhói, giống như linh hồn của ta cũng bị m ổ ra vậy.
Ta cũng không ngờ đến ta lại thật sự mang thai.
Uống nhiều thuốc như vậy, ta cho rằng thân thể ta đã không thể sinh con dưỡng cái được nữa.
"May là chúng ta ra tay trước, nếu không chờ bụng nàng to ra, còn cũng không thể giả thành nàng được nữa." Tống Như Sơ mừng rỡ.
Mẹ lại gật đầu: "Hôm nay ta thấy Quân thượng đối xử với con rất tốt, con cũng phải nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội, chờ con có con rồi, cho dù Quân thượng có nhìn ra cái gì, cũng sẽ nể tình đứa trẻ mà bỏ qua."
Diệp Nhi cũng nói: "Nô tỳ cũng tìm người dùng số vàng lớn để hỏi ngự y kia rồi, ngự y nói Quân thượng chỉ hỏi thân thể tiểu thư thế nào mà thôi, không có gì khác."
Tống Như Sơ có chút không vui: "Vậy thì chàng cũng không phải là quan tâm ta mà là quan tâm tai tinh kia."
Mẹ an ủi nàng: "Như Sơ, A Lê đã ch ế t rồi, sau này Quân thượng chính là của một mình con, con nhìn xem hôm nay Quân thượng còn cài hoa cho con, sau này hai người sẽ ân ái đến già, con cháu đầy đàn."
Lúc này Tống Như Sơ mới hơi mỉm cười: "Mẹ, hiện tại nữ nhi cảm thấy rất hạnh phúc."
Mẹ cũng mỉm cười nhìn nàng: "Nữ nhi ngoan của ta hạnh phúc là được rồi."
Ta không muốn nhìn tiếp nữa, ta bay ra ngoài.
Nhưng ta có thể đi đâu cơ chứ.
Khi còn sống, không thể về nhà mẹ đẻ, không hòa nhập được với nhà trượng phu.
Sau khi ch ế t, lại cũng không được giải thoát.
Buổi tối, Tống Như Sơ lại ngồi đợi Bùi Tắc giống như đêm qua.
Bùi Tắc vẫn đang uống rượu ở Phong Các.
Nếu như là trước đây, ta sẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn uống rượu của hắn, uống say thì càng tốt, như vậy ta sẽ có thể ngủ ngon giấc.
Nhưng hiện tại ta lại cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng ban ngày hắn còn cài hoa cho Tống Như Sơ, vì sao ban đêm lại không tới chứ.
Ta bay đến Phong Các, hắn đang ngồi ở đó, tay cầm ly nhưng không uống, bên cạnh hắn còn có một thuộc hạ, là Chu Phóng.
Chu Phóng nói rằng hôm nay Bùi Tắc đến Tống gia, còn diễn cảnh phu thê hòa thuận trước mắt nhiều người như vậy, trong triều nhất định cho rằng
hai gia tộc Bùi Tống là một thể, như vậy Tống gia sẽ bị kẻ thù của Bùi gia cô lập, không thể tạo nên bất cứ uy hiếp nào nữa.
Hóa ra đây mới là nguyên nhân Bùi Tắc đến Tống gia, ta còn tưởng rằng hắn đã nhìn ra manh mối gì đó về Tống Như Sơ rồi chứ.
Là ta suy nghĩ nhiều.
Chu Phóng vẫn đang nói về chuyện triều chính, nhưng tâm trí Bùi Tắc lại không tập trung.
Chu Phóng cũng nhìn ra: "Chủ quân có tâm sự sao?"
Bùi Tắc nói: "Mấy ngày trước trong giấc mơ, Bổn vương mơ thấy Nữ quân cũng với một đứa trẻ nhỏ đứng ở bên kia bờ sông, bờ bên kia có một cây hoa lê nở rộ, Bổn vương gọi nàng, nhưng nàng không nghe thấy."
Chu Phóng cười nói: "Có lẽ là ngày nhớ đêm mơ, Chủ quân muốn chân chính có một tổ ấm."
Bùi Tắc lại lắc đầu: "Ngày cha mẹ người nhà của Bổn vương qua đời, Bổn vương cũng mơ thấy bọn họ đứng ở bên kia bờ sông, gọi thế nào bọn họ cũng không nghe thấy được."
Chu Phóng vội vàng an ủi: "Chủ quân đừng quá lo lắng, hơn nữa hiện tại không phải Nữ quân vẫn đang bình yên ở trong phủ sao, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi."
Bùi Tắc uống một ngụm rượu: "Có lẽ chỉ là mơ mà thôi."
Sau một hồi trầm mặc hắn lại nói: "Ngươi phái người theo dõi Tống gia, nàng trở về mấy ngày thân thể liền bình thường quả thực đáng nghi, hôm nay Tống gia giống như đang che giấu điều gì đó."
Sau khi Chu Phóng rời đi, ta ngồi xuống đối diện Bùi Tắc, lẳng lặng nhìn hắn.
Nếu không phải bây giờ ta là một linh hồn, ta tuyệt đối không dám nhìn hắn như vậy.
Vừa rồi hắn nói mơ thấy ta cùng một đứa trẻ nhỏ đứng dưới gốc cây lê, liệu có phải khi ta cùng con của chúng ta ch ế t, hắn có thể cảm nhận được không?
Hắn cũng từng quan tâm đến ta sao?
Gió đêm chậm rãi thổi, có tiếng côn trùng vui vẻ kêu, bóng trăng nghiêng ngả, Bùi Tắc uống rượu trong ly.
Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng đứng dậy đi về phía viện của Tống Như Sơ.
Tống Như Sơ cũng đã ngủ, nàng tựa vào mép giường, khóe môi còn mang theo nụ cười.
Nàng không giỏi chờ đợi người khác.
Khi chờ đợi ai đó, đặc biệt là chờ một kẻ nắm quyền sinh sát trong tay, lẽ ra phải hoàn toàn không dám chợp mắt.
Diếp Nhi muốn đánh thức nàng nhưng Bùi Tắc lại xua tay nói nhỏ: "Để nàng ngủ đi."
Tống Như Sơ thật sự là phúc tinh.
Nhìn xem, cho dù nàng chỉ giả vờ thành ta lại có thể lập tức có được những thứ mà ta chưa từng có được.
10.
Ta muốn báo mộng cho Bùi Tắc, nói cho hắn rằng ta bị chôn ở dưới cây lê ở Tống gia.
Nhưng ta lại không biết làm thế nào để vào giấc mơ của hắn.
Hiện tại hắn đang ngủ, cau mày, giống như đang gặp ác mộng.
Ba năm trước đây ta đã rất nhiều lần nhìn thấy hắn như vậy, đôi khi hắn còn vừa nằm mơ vừa rơi lệ.
Khi ta cố gắng đánh thức hắn, hắn sẽ lập tức tỉnh lại, dùng sức bóp cổ ta.
Thấy đó là ta, hắn mới buông lỏng tay.
Khi đó hắn bảo ta đừng chạm vào hắn khi hắn ngủ, bởi vì hắn sẽ gi ế t ta.
Ta khiếp sợ một thời gian dài, mãi về sau mới nghe nói những năm Bùi Tắc ở biên giới phía Bắc thường xuyên bị ám sát, vậy nên hắn ngủ không bao giờ yên giấc.
Ta nghĩ đến đây, dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, trán áp vào trán hắn, có lẽ như vậy có thể đi vào giấc mơ của hắn.
Nhưng vẫn vô dụng, người cảnh giác như hắn, vậy mà ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích lấy một cái.
Mấy ngày nay ta cũng cố gắng đi tìm những hồn ma khác, nhưng ta dường như bị mắc kẹt bên cạnh Tống Như Sơ, chỉ cần cách xa nàng một chút, ta sẽ bị một lực vô hình kéo lại.
Ta không biết nàng còn làm gì ta nữa, chẳng lẽ ta sẽ bị trói buộc như thế này mãi mãi sao?
Khi ta ngẩng đầu lên định đi ra ngoài, Bùi Tắc lại đột nhiên ôm lấy ta lật người lại.
Rõ ràng ta không có cơ thể thật sự, nhưng hắn dường như có thể ôm lấy ta.
Sau đó hắn cũng tỉnh.
Hắn nhìn lồng ngực trống không, sững sờ một lát sau đó cổ họng khẽ giật, hô hấp từ nặng nề dần dần trở nên vững vàng.
Sau đó ta nghe thấy hắn nói: "Bùi Tắc, đừng bị nàng mê hoặc."
Trong đoạn nhân duyên này của chúng ta, hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Cho dù nhiều đêm hắn dường như muốn khắc ta vào trong m á u xương, nhưng khi ánh sáng phía đông ló dạng, hắn lại trở lại là Bắc Trấn Vương, Bùi Tắc, ta vẫn là con gái của Tống gia, Tống Như Sơ.