• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [ZHIHU] XUYÊN THÀNH NỮ NHI CỦA ÁC NỮ (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Ta vừa chào đời còn chưa kịp khóc oe oe đã bị người ta bế sang một bên, vạch chân ra xem: “Là một nha đầu.”

Nha hoàn bên cạnh cầm vải trắng bao kín mặt ta lại, cảm thán: “Haiz, khổ thân, lại phải ch*t non rồi.”

Vậy là một đứa trẻ còn trong tã lót như ta đã phải phát huy khả năng diễn xuất.

Ta từ từ ngừng giãy giụa.

Nha hoàn phụ trách kiểm tra không thể hoài nghi một đứa trẻ sơ sinh đã biết nín thở.

Nàng ta dùng tay kiểm tra hơi thở của ta rồi bọc vải kín lại, mang ra ngoài, ném vào bãi tha ma.

2.

Ta bị vải trắng bọc kín cả người, che mất tầm mắt, cũng khiến thính giác trở nên nhạy bén hơn.

Tiếng những động vật gặm nhấm sột sột soạt soạt trộn cùng tiếng gió rít tạo nên âm thanh như cô hồn du đãng.

Ta ra sức khóc gào.

Qua một hồi lâu, một bàn tay nhấc tấm vải trên mặt ta ra.

Được cứu rồi.

3.

Trên xe ngựa xóc này, nha hoàn lại mở tã lót ta ra xem lần nữa, sau đó bẩm lại với một vị mỹ nhân xinh đẹp phú quý: “Là một tiểu thư ạ.”

Mỹ nhân khẽ than: “Ở bãi tha ma lâu như vậy mà không ch*t, vậy không nên để nàng tuyệt mạng…”

“Chủ tử, nàng là nữ nhi của quận chúa Vinh Hoa, nhỡ để vị kia biết được chúng ta cứu nàng, chúng ta không gánh nổi.”

Quận chúa Vinh Hoa?

Lòng ta lộp bộp.

Sao nghe tên giống một ác nữ trong một bộ tiểu thuyết ngôn tình ta từng đọc vậy.

4.

Trước khi ch*t đột tử, ta vừa đọc xong một bộ tiểu thuyết ngôn tình tên là ——《Đích Nữ Khanh Ca》.

Một bộ Mary Sue cổ đại điển hình.

Đại khái là kể về Bùi Khanh Ca, đích nữ của đại tướng quân đương triều, dịu dàng yếu đuối, dù bị kế mẫu cùng muội muội bắt nạt vẫn luôn nhẫn nhịn. Sau đó vô tình phát hiện mẫu thân là bị người ta hại ch*t, nàng lau khô nước mắt, vạch trần âm mưu của kế mẫu cùng muội muội, báo thù cho mẫu thân.

Đồng thời nàng với Thái Tử cũng cưới trước yêu sau.

Hai người trải qua cốt truyện ngược luyến: Ngươi yêu ta, ta yêu nàng ấy, ngươi không yêu ta, ta lại yêu ngươi, ngươi lại yêu hắn…. Ngươi nghe ta giải thích, ta không nghe, ngươi muốn nghe, ta lại không giải thích nữa…

Trong lúc đó, nàng cũng thu hút vô số nam phụ.

Vương gia đ.i.ê.n cuồng, thế tử nho nhã, đại phú hào vui tính, thái y anh tuấn, thiếu niên tướng quân, tể tướng phúc hắc,...

Thậm chí còn có cả nữ nhân.

Còn ta đã xuyên thành nữ nhi của nữ phụ độc ác số một giai đoạn đầu, quận chúa Vinh Hoa.

Vì sao nàng là nữ phụ số một, vì nàng muốn cùng nữ chính tranh đoạt nam chính.

Còn vì sao là giai đoạn đầu, vì nàng rớt đài tương đối sớm, ở nửa đầu của bộ truyện.

5.

Ta miên man nghĩ về cốt truyện, không để ý địa điểm đã thay đổi.

Phu nhân xinh đẹp kia giao ta cho một lão ma ma trang điểm cực đậm.

“Nuôi nàng cho cẩn thận, nhớ kỹ, không được để nàng tiếp khách…”

Tiếp khách à? Hả, cái gì? Tiếp khách?

“Phu nhân nói đùa, nữ tử vào thanh lâu nào có ai không tiếp khách…”

Vị phu nhân liền ném ra một túi vải nặng trĩu.

Giọng tú bà lập tức thay đổi: “Đương nhiên cũng không phải không có ngoại lệ…”

6.

Cứ như vậy, ta được sắp xếp cho ở thanh lâu.

Tú bà đã nhận tiền, ném ta cho một kĩ nữ đã lớn tuổi tên Hồng Lăng nuôi dưỡng, không hỏi đến nữa.

5 năm đầu, cuộc sống của ta thật yên ổn, vị phụ nhân kia mỗi năm đều phái người đưa đến số bạc không nhỏ, tú bà mừng ra mặt, thậm chí còn cho ta học chữ.

Nhưng đến năm thứ 6, tiền bạc bị chặt đứt.

Ta chuyển từ phòng đệ nhị xuống phòng chứa củi.

Đương nhiên cũng không được học hành gì nữa, tú bà nói không có tiền, ta bắt đầu phải bưng trà rót nước, làm việc vặt để được nuôi ăn.

Lần đầu làm công việc tay chân, ta mệt tới mức không nhấc nổi tay lên.

Hồng Lăng thở dài xoa bóp tay cho ta, nức nở nói: “Tiểu Ngư Nhi, muội phải chấp nhận số phận thôi…”

Ta quay sang nhìn nàng, bắt đầu hoạch định kế hoạch tương lai cho mình.

7.

Vì một tương lai không phải tiếp khách, ta bắt đầu thể hiện sự lanh lợi của bản thân, cũng làm việc quần quật hơn.

Bằng vào kiến thức toán học của chín năm giáo dục bắt buộc từ kiếp trước, ta dễ dàng thay thế được tiên sinh chuyên tính toán tiền bạc cho thanh lâu.

Thật ra cũng không phải ta tính tốt hơn người ta, mà là, dùng ta không tốn tiền, còn có thể làm thêm việc khác.

Thái độ của tú bà đối với ta cũng tốt hơn vài phần.

Các tỷ tỷ trong viện hầu như đều đối xử với ta khá tốt.

Lúc rảnh rỗi, họ dạy ta búi tóc, dạy ta chơi đàn tỳ bà, dạy ta trang điểm, dạy ta…

Làm thế nào để lấy lòng nam nhân.

Họ mang hết những gì họ biết ra dạy cho ta.

8.

Năm Cảnh Hữu thứ 36, đêm giao thừa, ta đón sinh nhật mười tuổi của mình.

Nửa tháng sau, một vị tiểu thư nhà quan được đưa tới Minh Nguyệt Lâu, tuổi mới qua cập kê.

Cha nàng ấy là thiếu khanh Đại Lý Tự, bị cuốn vào án mưu nghịch, đẩy đi lưu đày, còn nữ nhân gia quyến trở thành quan kỹ….

Ta giật mình, hóa ra đêm đó bỗng dưng có lệnh cấm toàn thành đi lại ban đêm, Giảo Nguyệt Lâu cũng phải đóng cửa không tiếp khách, là vì án mưu nghịch của Lăng Vương trong truyện.

Đây cũng là phần cuối của bộ truyện rồi, Lăng Vương cấu kết với quân Hung Nô, phát động cung biến.

Trong tiểu thuyết viết, hôm đó, toàn bộ hoàng cung chìm trong biển m/á/u.

Khắp nơi đều là x/á/c ch*t, có quan văn đ/ậ/p đầu vào cột ch*t, có lính Vũ Lâm Quân bị ch/ặ/t đầu, còn có vô số cung nữ ch*t trong lúc đao kiếm loạn lạc.

M/á/u chảy thành sông, chảy ra khỏi cửa cung, nhuộm đỏ nửa cái thành Trường An.

Ngày hôm đó, ngay cả bầu trời thành Trường An cũng rực một màu đỏ.

Biên quan cũng không an ổn, Lăng Vương đã giao ra bản đồ bố trí binh lực cho quân Hung Nô, để đổi lấy binh mã giúp cung biến.

Nhưng nước cờ này của hắn vẫn kém một bước.

Thái Tử đã mang binh mã mượn từ nước Thục tới, kết thúc trận náo động này.

Sau khi bình ổn, tiên hoàng xử tử Lăng Vương, tru di cửu tộc nhà ngoại Tống thị, cầm tù hai vương gia còn lại.

Một tháng sau, Thái Tử đăng cơ, giải tán hậu cung, lập Bùi Khanh Ca làm Hoàng Hậu.

Đế hậu hòa hợp, lưu lại cho đời sau giai thoại tình yêu trọn đời trọn kiếp bên nhau.

Bộ truyện kết thúc ở đây.

9.

Vị tiểu thư nhà quan mới đến kia, cả ngày chỉ nằm trên giường, không ăn không uống.

Các tỷ tỷ trong thanh lâu thay phiên nhau tới khuyên nhủ nàng, mặt nàng vẫn không đổi sắc.

Ba ngày sau, tú bà mất hết kiên nhẫn, phân phó cho chúng ta tối nay đem nàng vào phòng tối.

Ta biết thứ đợi nàng ấy trong phòng tối là gì. Ở thanh lâu luôn có những nữ tử cứng đầu khi mới tới, nếu không chịu phục sẽ bị ném vào trong phòng tối, khách nhân chỉ cần tốn một đồng là có thể vào. Người đó sẽ phải tiếp khách cả đêm, từng có vị cô nương một đêm tiếp 17 người, ngày hôm sau khi được nâng ra ngoài, hạ thể tan nát,...

Những khách nhân vào phòng tối đều là những kẻ thô thiển, nghèo hèn nhất kinh thành này, có kiệu phu, có ông lão đổ hương đêm (dọn phân), thậm chí có cả ăn mày,...

Tú bà tự đặt tên cho chiêu này là Chiết Mai.

Bà ta từng đắc ý kể với chúng ta rằng phương pháp này là bà ta tự mình nghĩ ra, dù nữ tử có kiên cường kiêu ngạo đến đâu, chỉ qua một đêm thôi các nàng cũng sẽ bị nghiền nát tự tôn, buộc phải khom lưng uốn gối,...

10.

Vị tiểu thư nhà quan vẫn luôn yếu đuối kia lại đột nhiên đ/â/m đầu vào tường, tú bà hoảng đến mức chửi bậy, đây là quan kỹ, nếu vô cớ mất mạng, bà ta sẽ không tránh được phiền phức.

Ta lén nói với Hồng Lăng, tiểu thư đó chắc chắn sẽ không ch*t.

Hồng Lăng kinh ngạc: “Tại sao?”

“Sau khi t/ự t/ử không thành, rất khó để có dũng khí làm lại lần hai.”

“Huống chi, ngay từ đầu nàng ấy đã không muốn ch*t, từ lúc ở đại lao đến ngày bị đưa tới thanh lâu tiếp khách, trong vòng nửa tháng đó nàng ấy không hề muốn ch*t, nàng ấy muốn sống, chỉ là nhất thời đầu óc chưa thông…”

Hôm đó, đến lượt ta đưa cơm cho vị tiểu thư đó, vừa vào cửa, ta liền tự châm trà rót nước cho mình.

“Tỷ tỷ biết chữ hả?”

Vị tiểu thư trên giường khẽ động, quay đầu lại nhìn ta, gật gật.

“Vậy tỷ biết làm thơ không? Ở đây người biết chữ rất ít, nếu tỷ còn biết làm thơ nữa không chừng có thể làm hoa khôi…”

Nàng cười đầy xót xa: “Hoa khôi, ha ha ha, hoa khôi,... Chẳng phải đều giống nhau sao, một đôi môi đỏ vạn người nếm, nằm dưới thân nam nhân cho người ta chơi đùa…”

Ta vỗ vỗ vai nàng: “Thay đổi hướng suy nghĩ đi, một đôi môi đỏ của tỷ được nếm vạn người, tỷ còn có thể đùa giỡn những nam nhân đó trong lòng bàn tay! Hưởng thụ cảm giác bọn họ vì tỷ mà tranh giành tình cảm!”

“……”

Nàng quay hẳn người lại, nhìn ta chằm chằm, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Ngươi bị bán vào đây từ lúc mấy tuổi?”

“Vừa sinh ra đã bị ném vào đây.”

Nàng ngập ngừng, cuối cùng lại không nói gì.

“Ta không có sự lựa chọn, các tỷ tỷ ở đây cũng không có sự lựa chọn, chẳng lẽ tất cả chúng ta đều phải không muốn sống nữa sao? Dựa vào đâu…”

Ta đưa đồ ăn cho nàng ấy xong ra khỏi phòng.

Lúc gần đi, ta nói với nàng một câu: “Ta không có sự lựa chọn, nhưng ta luôn muốn sống tốt hơn một chút…”

11.

Ngày hôm sau, vị tiểu thư nhà quan kia bắt đầu ăn cơm, chậm rãi hồi phục.

Nàng nói tên nàng là Tiết Huỳnh Nhi, mọi người trong lâu gọi nàng là Huỳnh Nhi cô nương.

Mười ngày sau, nàng lại được đưa ra tiếp khách, à không... phải nói là lần đầu nàng tự ra tiếp khách mới đúng.

Lần đầu tiên, không hề bị bỏ thuốc, tự mình đi vào phòng tiếp khách…

Sáng hôm sau, ta nấu nước tắm gội cho nàng.

Nàng ngồi trong thùng tắm, mạnh tay chà xát những vệt đỏ trên người, nước mắt chảy tí tách vào trong thùng nước: “Cha ta dạy ta làm người phải có lễ nghĩa liêm sỉ, còn dạy ta nữ nhi phải có tự tôn tự ái…”

“Nương và muội muội ta đã cắn lưỡi ch*t trong đại lao, các nàng nói với ta, thà ch*t còn hơn là làm kỹ nữ…”

“Nhưng ta đã lùi bước, ta không dám, ta không dám ch*t, ta thật có lỗi với cha ——”

Ta đứng sau lưng nàng, ngắt lời: “Con người phải sống trước đã, rồi mới có lễ nghĩa liêm sỉ được…”

Tiếng khóc của Tiết Huỳnh Nhi đè nặng trong cổ họng, ta biết nàng đang than khóc là để lên án vận mệnh.

Nếu nàng ấy chưa từng thấy qua ánh sáng rực rỡ, có lẽ sẽ dễ dàng chịu đựng cảnh tăm tối hơn, giống như những người ở trong thanh lâu này.

Nhưng nàng ấy lại từng là con cưng, từng là hòn ngọc quý, sống trong hào quang, tiếp thu giáo dục tam cương ngũ thường, lễ nghĩa hiếu đễ.

Bỗng một ngày lại ngã xuống vực thẳm, rơi vào nơi u ám toàn những người dơ bẩn, muốn tồn tại thì phải làm những chuyện nàng ấy từng khinh thường nhất…

Nàng không thể tiếp thu sự thật này, nhưng cũng không thể không thỏa hiệp.

Nàng đang bị giày vò bởi những gì được dạy dỗ trong quá khứ, bởi tam tòng tứ đức, và còn bởi sự kiêu ngạo trước kia từng có…

Ta nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói: “Ch*t thì dễ, sống mới khó, trong cả ngàn vạn người trên thế gian này, có được mấy người sống thoải mái, chẳng lẽ cứ gặp khó là lại không sống nữa sao?”

“Chúng ta phải tồn tại, vì chỉ có tồn tại mới hy vọng cuộc sống đổi thay, dù là sống tạm bợ cũng phải sống…”

“So với chuyện sống ch*t thì lấy sắc hầu người tính là cái rắm gì chứ!”

12.

Tiết Huỳnh Nhi rất nhanh đã hòa nhập với cuộc sống ở thanh lâu, những lúc rảnh rỗi nàng ấy còn dạy chúng ta viết chữ.

Hầu hết các tỷ tỷ trong lâu đều tham gia, cả Hồng Lăng nữa, nàng nói muốn học cách viết tên mình.

13.

Năm ta mười một tuổi, một vị thế tử dùng ngàn lượng hoàng kim chuộc thân cho hoa khôi tỷ tỷ.

Nàng hoan hỉ từ biệt chúng ta, tất cả mọi người đều nói nàng khổ tận cam lai, cuối cùng cũng đến ngày hưởng phúc.

Tuy chỉ làm thiếp, nhưng dù sao cũng là được lên hương.

Chỉ có tú bà mắng nàng, nói nàng ngốc: “Người ta có mỹ nhân nào chưa từng thấy, chẳng lẽ lại bị một gái làng chơi mê hoặc? Chờ mà xem, hưởng phúc cái gì, cũng chỉ là chút vui vẻ ban đầu mà thôi…”

Lục Ý thầm thì với ta: “Ma ma đang ghen tị thì có.”

14.

Cùng năm đó, mùa đông, Hoàng Thượng băng hà, Thái Tử lên kế vị, sửa niên hiệu là Thiên Nguyên.

Cuối cùng cũng đi đến hồi kết của tiểu thuyết rồi.

Đại điển phong hậu kéo dài năm ngày, vui mừng khắp chốn, các tỷ tỷ trong Giảo Nguyệt Lâu cũng lâu lắm mới được nghỉ, cho ra ngoài chơi.

Ta đi theo đám người ra phố, nghe quan lễ nghi tuyên đọc phong hào Hoàng Hậu.

Mặt trời đầu đông còn rực rỡ, nhưng cả người ta lại run rẩy.

Bùi Minh Châu?

Hoàng Hậu… không phải Bùi Khanh Ca!

15.

Nghiêng nghiêng ngả ngả quay về Giảo Nguyệt Lâu, ta tự nhốt mình trong phòng.

Ta cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong cốt truyện.

Nhưng cũng đã hơn chục năm trôi qua, những ký ức đó đã sớm mơ hồ.

Ta hỏi Huỳnh Nhi, nàng có biết Bùi Minh Châu không?

“Bùi Minh Châu? Cũng bình bình thường thường, bị sự nổi bật của tỷ tỷ nàng ta lấn át hết, ta cũng không có ấn tượng gì.”

“Nhưng số mệnh nàng ta cũng không tồi, ai ngờ được cuối cùng Thành Vương lại đăng cơ…”

Ta trợn trừng mắt, giọng vút lên: “Thành Vương?”, một nam phụ qua đường trong tiểu thuyết? Mà tính ra còn không thể gọi là nam phụ…

Ta lắp bắp hỏi: “Không… không phải là Thái Tử đăng cơ sao?”

“Thì Thành Vương là Thái Tử mà?” Huỳnh Nhi nghi hoặc nhìn ta, có chút không xác định: “Muội đang nói về tiên Thái Tử? Phu quân của Bùi Khanh Ca?”

“Tiên Thái Tử té ngựa bỏ mạng vào mùa xuân năm Cảnh Hữu thứ 36 rồi, muội không biết à?”

16.

Mùa xuân năm Cảnh Hữu thứ 36, ta sốt cao 10 ngày không hạ, ở trong tiểu viện của Hồng Lăng tĩnh dưỡng cả tháng trời, sống cách biệt với bên ngoài…

Đến lúc ta ra ngoài, tình thế đã bình ổn, dù sao thì Thái Tử gì đó đối với nơi này cũng quá xa vời.

Có lẽ khách làng chơi cũng sẽ có nói đến, nhưng ta còn chưa phải tiếp khách.

Còn các cô nương trong lâu có rảnh rỗi cũng sẽ không nói mấy chuyện này, bọn họ quan tâm hơn đến việc làm thế nào để tích góp tiền bạc rồi khách nào dễ tính, khách nào đáng sợ,...

Thậm chí chuyện trên mặt có thêm một nếp nhăn còn kích động họ hơn là tin một Thái Tử cao cao xa xa qua đời…

Ta từng nghĩ cốt truyện sẽ không thể thay đổi, mỗi ngày chỉ nghĩ làm thế nào để sinh tồn.

Nhưng hôm nay, cốt truyện lại thay đổi…

Nam chính đã ch*t, cũng không biết kết cục của nữ chính sẽ thế nào…

Còn ta... liệu có thể thoát khỏi số mệnh này không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom