11.
Khánh Dương chờ đợi, ta cũng chờ đợi.
Ả ta chờ dung nhan khôi phục, ta chờ phía Dụ Vương hành động.
Sẩm tối, thị vệ kinh hoàng chạy đến bẩm báo:
"Điện Hạ, Dụ Vương tạo phản rồi."
Trong lòng ta mừng rỡ, đứng bật dậy.
Nhưng Khánh Dương lại tưởng ta sợ hãi, cười nói:
"Dụ Vương chẳng qua chỉ là đứa con hoang lưu lạc của tiên đế mà thôi, hắn ta lấy đâu ra can đảm tạo phản? Tỷ đệ ta là hoàng thất chính tông duy nhất, văn có Nội các thủ phụ Trương Văn Chính, võ có Trấn quốc đại tướng quân Hoắc Khởi, đều là thế gia trung lương đời đời, Dụ Vương tạo phản chính là tự tìm ch/ết."
Khuôn mặt của Khánh Dương bấy giờ cười lên càng thêm đáng sợ, thị vệ không dám nhìn, cúi đầu nói:
"Trương đại nhân và Hoắc đại nhân cũng phản rồi! Họ đích thân hạ lệnh phòng thủ kinh thành, đối với binh lính riêng của Dụ Vương thì ngoảnh mặt làm ngơ. Dụ Vương dẫn theo một đội quân tiến cung rồi, tâm phúc của Dụ Vương là Vương Duy Đức cũng dẫn theo một đội quân đến Phủ Công Chúa."
Nụ cười trên mặt Khánh Dương cứng đờ, ả ta đứng bật dậy, quát:
"Không thể nào, ngươi dám lừa gạt bản cung, bệ hạ là do Trương đại nhân và Hoắc đại nhân đích thân nghênh đón lên long ỷ, sao họ có thể quay sang ủng hộ một tên con hoang không chính tông kia được!"
"Điện Hạ, trưa nay, các công tử của phủ Thúy Các đột nhiên ra khỏi phủ."
Thị vệ sắc mặt khó coi nói.
Khánh Dương nghe xong, cả người loạng choạng.
Ả ta rút k/i/ế/m của thị vệ, đ/â/m thẳng vào ngực hắn ta.
Một dòng m/á/u nóng hổi bắn lên mặt ả, khiến ả trông như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
"Vô dụng, rặt một đám vô dụng."
Ả ta c/h/é/m loạn xạ trong phòng.
Ta cẩn thận trốn sau bình phong, lạnh lùng nhìn ả ta phát điên.
Khoảng một khắc sau, Vương Duy Đức xuất hiện ở Phủ Công Chúa, binh lính hắn ta mang theo vây kín Phủ.
Đám thị vệ của Phủ Công Chúa căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Bấy giờ Khánh Dương mới tin những gì thị vệ nói là thật, ả và đệ đệ của ả ta thật sự không thể cứu vãn nữa.
Vương thống lĩnh ra lệnh:
"Lão yêu nữ này hại người không ít, thế gia và thanh lưu đều chờ lột da ả ta, canh chừng cho kỹ, đừng để ả ta chạy thoát."
Sau đó hắn nhìn về phía ta, cười nói:
"Xảo Châu cô nương, Dụ Vương đã làm theo giao ước, an bài ổn thỏa cho những người cô nương dặn dò. Mời cô nương đi theo ta.”
"Được."
Trong lòng ta mừng rỡ.
Cuối cùng ta cũng được gặp Bùi lang quân của ta rồi.
Khánh Dương lúc này mới nhận ra, ta và Dụ Vương là một phe.
Ả ta căm hận nhìn ta, uy hiếp:
"Ngươi là kẻ phản đồ, ngươi dám phản bội bản cung, bản cung nhất định sẽ g/i/ế/t Thanh Đào."
Vì ta diễn quá tốt, thế nên đến tận bây giờ ả ta vẫn tưởng ta vì Thanh Đào nên mới bị ả ta khống chế.
Ta cười nói:
"Khánh Dương, chẳng phải ngươi đã sắp xếp Vân Thư c/ắ/t lưỡi Thanh Đào rồi bán đi sao? Lúc này nàng ta, đại khái đã c/h/ế/t rồi. Ngươi thật đáng thương, trên thế gian này, ngoài tên Hoàng Đế đốn mạt kia thì chỉ có Thanh Đào thật lòng trung thành với ngươi."
"Ngươi biết từ khi nào..."
Trong mắt Khánh Dương hiện lên vẻ kinh hãi.
Ta nói:
"Ngươi hỏi ta biết từ khi nào về kết cục của Thanh Đào ư? Đương nhiên là ta biết từ lâu rồi. Ta vào Phủ Công Chúa từ đầu chính là để cứu Bùi Cửu Khoảnh, trạng nguyên thanh liêm nhất Đại Diễn! Nếu không phải vì ngươi, chàng đã trở về Khâm Châu cưới ta rồi."
Khánh Dương lập tức mềm nhũn cả người, ngã ngồi xuống đất, ả ta vội vàng hỏi ta:
"Vậy khuôn mặt của bản cung, ngươi nói mười hai canh giờ sau bản cung sẽ kiều diễm trở lại! Mau nói cho ta biết, ngươi không lừa ta, ta cầu xin ngươi."
Ả ta nước mắt nước mũi giàn giụa van nài:
"Ngươi muốn lấy thứ gì cũng được, ngươi muốn g/i/ế/t ta cũng được, nhưng khuôn mặt của bản cung, cầu xin ngươi đừng đối xử với ta như vậy."
"Khánh Dương, ngươi còn có cơ hội cầu xin ta, nhưng trước khi vị hôn phu của ta trở thành nhân dược, ngay cả cơ hội cầu xin cũng không có. Đáng đời ngươi!”
Ta khạc nhổ vào ả ta, trong tiếng gào khóc điên cuồng của ả, ta quay người rời đi cùng Vương thống lĩnh.
12.
Vương thống lĩnh dẫn ta đến phủ Dụ Vương, ta gặp được Bùi Cửu Khoảnh trong hoa viên của phủ.
Sắc mặt chàng nhợt nhạt, mắt trong như lưu ly, dáng người cao ráo đứng dưới một gốc mai.
Chàng vẫn mặc bộ xuân sam như ngày đó trên thuyền hoa.
Gió lạnh thổi tới, chàng đứng im không động, như thể chẳng biết lạnh.
Ta đưa sáo trúc lên miệng thổi.
Chàng ngoan ngoãn quay người vào viện, vô cùng nghe lời.
Vương thống lĩnh mở lời:
"Dụ Vương Điện Hạ hỏi, những nhân dược này, có cơ hội khôi phục ý thức và trở lại thành người bình thường không?"
"Có."
Ta nói:
"Ta có phương thuốc, nhanh thì hai tháng, chậm thì nửa năm, nhất định có thể giúp họ tỉnh lại."
"Vậy e rằng phải cần Xảo Châu cô nương ở lại Vương phủ một thời gian."
Vương thống lĩnh nói.
"Được."
Ta đáp.
Dụ Vương vạch trần sự thật Phủ Công Chúa dưỡng nam sủng, khiến cho các đại thần trong triều đồng loạt tạo phản.
Nhưng nếu muốn những đại thần này thật sự quy phục Dụ Vương, thì Dụ Vương cần phải biến những nhân dược này trở lại bình thường.
Ta hiểu tâm tư của Dụ Vương.
Hắn ta không tin tưởng ta, cho nên muốn giữ ta lại, đích thân chứng kiến phương thuốc của ta có hiệu nghiệm hay không.
Ta cũng không tin tưởng hắn, cho nên ta không nói với hắn rằng, sau khi nữ tử Lạc tộc Vân Thư c/h/ế/t đi, những con Cổ Trùng trong cơ thể các nhân dược này cũng sẽ dần c/h/ế/t đi, chờ đến khi Cổ Trùng c/h/ế/t hết, các nhân dược sẽ trở lại bình thường.
Thời gian để nuôi dưỡng nhân dược càng ngắn, tốc độ khôi phục bình thường càng nhanh.
Ta ở lại biệt viện của Dụ Vương.
Liên tục có tin tức từ triều đình truyền đến, Hoàng Đế và Khánh Dương bị bách tính chửi rủa, từ hoàng tộc cao cao tại thượng bị biếm xuống thành tù nhân, bị ép diễu hành thị chúng.
Những nho sinh thi nhau viết hịch văn thảo phạt bọn họ, bách tính đã ký vào thư của vạn dân, yêu cầu xử tử tên bạo quân và yêu nữ bằng hình phạt lăng trì.
Dụ Vương đăng cơ làm Hoàng Đế, trở thành Tân Hoàng, dưới yêu cầu mạnh mẽ của các đại thần và bách tính, đã hạ chỉ xử tội hai kẻ ác đó.
Chúng đều đã nhận báo ứng thích đáng.
Một tháng sau, vào tháng giêng, kinh thành đổ tuyết lớn.
Bùi Cửu Khoảnh đứng dưới gốc mai rất lâu, sau đó lựa những bông tuyết trên cành mai rồi nặn thành một người tuyết nhỏ, đặt vào tay ta.
Ta rất kích động, dùng tay che miệng mình, sợ rằng mình sẽ khóc thành tiếng.
Bùi Cửu Khoảnh nhìn ta, trong mắt mang ý cười.
Cổ Trùng trong cơ thể chàng đã c/h/ế/t, chàng đã trở lại bình thường.
Nhưng chúng ta ngầm hiểu, giữ kín chuyện này.
Qua một tháng, nhân dược thứ mười bảy mà Khánh Dương nuôi dưỡng đã trở lại bình thường.
Hắn và Bùi Cửu Khoảnh là thí sinh cùng kỳ thi, cha mẹ hắn là phú gia nổi tiếng ở kinh thành.
Sau khi hắn thi trượt, người của Khánh Dương đã bắt hắn đi, sau đó đặt giày của hắn ở trước vách núi Vạn Trượng ngoài thành, khiến mọi người đều tưởng rằng hắn không chịu nổi đả kích vì thi trượt nên đã nhảy xuống vực tự vẫn.
Hai lão nhân gia hay tin nhi tử vẫn bình an vô sự, nước mắt lưng tròng đến đón.
Họ quỳ trước mặt tân đế, thề sẽ trung thành phò tá ngài, nếu có việc gì cần dùng tới ngân lượng, ngân trang của họ sẽ để tân đế thoải mái sử dụng.
Tân đế vô cùng cảm động, sau khi họ rời đi, triệu ta đến rồi hỏi ta muốn được ban thưởng gì.
Ta nói, ta muốn đưa Bùi Cửu Khoảnh về Khâm Châu.
Tân đế không nói gì, chỉ bảo:
"Bùi khanh là nhân tài, trẫm mới đăng cơ, muốn để Bùi khanh vào Hàn lâm viện."
Muốn vào Nội các, trước tiên phải vào Hàn lâm.
Nhưng ta và Bùi Cửu Khoảnh không muốn ở lại kinh thành ăn thịt người không nhả xương này nữa.
Vì vậy ta đỏ hoe mắt, nói:
"Bệ hạ, ngài có biết vì sao ngày trước Khánh Dương đi chơi, chỉ mang theo Bùi Cửu Khoảnh không?"
"Vì sao?"
Hắn ta hỏi.
Tất nhiên là vì Bùi Cửu Khoảnh không có căn cơ, vậy nên ả ta không sợ người khác nhận ra.
Nhưng ta lại đáp:
"Vì Bùi Cửu Khoảnh là chủng nhân sẽ c/h/ế/t sau khi nhiễm Cổ Trùng, dễ khống chế hơn những người khác. Mười bảy người còn lại có lẽ có thể trở lại bình thường, nhưng Bùi Cửu Khoảnh thì rất khó. Chàng ấy khổ công đèn sách mười mấy năm, thần là vị hôn thê của chàng, đương nhiên hy vọng chàng có cơ hội vào triều, nhưng chàng bây giờ như vậy... Thần chỉ muốn về Khâm Châu, tìm người trong tộc giúp đỡ xem có thể cứu chàng được không."
Mẹ từng nói, khi ta nói dối, từ thần thái đến ngữ khí đều vô cùng chân thành tha thiết, nếu không phải người rất quen thuộc với ta thì sẽ theo bản năng tin lời ta nói.
Thanh Đào là vậy, Khánh Dương là vậy, tân đế cũng như thế.
Ta nhìn tân đế, hỏi hắn ta:
"Nếu Bùi lang quân bình an vô sự, sau này chàng trở lại kinh thành, còn có cơ hội vào Hàn lâm không?"
Tân đế do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu:
"Hàn lâm viện sẽ luôn dành một vị trí cho Bùi khanh."
Hắn ta đồng ý cho ta và Bùi Cửu Khoảnh rời đi.
13.
Hai ta sợ tân đế đổi ý, lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Ta thuê một chiếc xe ngựa, đưa cho người đ/á/n/h xe một ít bạc, bảo hắn ta đưa về Khâm Châu.
Còn ta và Bùi lang quân, khi xe ngựa đi qua cầu Lang Hà đã xuống xe, trà trộn vào đám thương nhân Giang Nam rồi lên thuyền chở hàng đi đường thủy.
Gió xuân lạnh lẽo thổi vào mặt, hai bên bờ sông hoa rơi đầy.
Một năm trước vào ngày này, ta tận mắt nhìn thấy Bùi Cửu Khoảnh bị Khánh Dương làm nhục trên thuyền hoa.
Ta vừa hứng mưa, vừa uống bát súp khó uống nhất.
Một năm sau vào ngày này, ta nép vào lòng Bùi Cửu Khoảnh, cùng nhau hướng đến tự do.
Xa nhà lâu như vậy, cha mẹ ta chắc hẳn rất lo lắng.
Nhưng ta đưa Bùi Cửu Khoảnh còn sống về nhà, họ nhất định sẽ rất vui.
Tân đế không phải minh quân, nhưng hắn ta vẫn tốt hơn Thiên Tầm đế.
Bùi Cửu Khoảnh nói, chàng không làm quan nữa, chàng sẽ về Khâm Châu, làm một tiên sinh giống như cha ta, chàng cảm thấy như vậy rất tốt.
Ta cũng cảm thấy rất tốt, mọi chuyện đều tốt đẹp rồi.
(Hết.)
Bình luận facebook