• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Xảo Châu (2 Viewers)

  • Chương 3

8.

Qua hơn nửa tháng sau, Khánh Dương càng ngày càng kiều diễm.

Cách thời gian ả ta hạ sinh thiên châu chỉ còn nửa tháng nữa.

Bụng ả ta lớn như thể mang thai bảy tám tháng vậy.

Đáng lẽ, ả ta nên ngoan ngoãn ở trong phủ, chờ ngày hạ sinh thiên châu.

Nhưng ả ta thực sự rất vui mừng với dung mạo hiện tại của mình, nóng lòng muốn cho cả thiên hạ chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy.

Vì thế, ả ta mặc dù bụng lớn, nhưng vẫn thản nhiên ra khỏi phủ dạo chơi.

Có lời đồn nuôi nam sủng, lại được Hoàng Đế cưng chiều, không ai dám chỉ trích bụng của Khánh Dương cả.

Ngược lại, vì ả ta quá đẹp, nên các tài tử trong kinh thành đều đua nhau làm thơ để ca ngợi ả ta.

Khánh Dương càng vui hơn.

Ả ta hỏi ta muốn được ban thưởng gì.

Ta do dự hồi lâu, sau đó mới mở lời với Khánh Dương:

"Điện Hạ, nô tỳ muốn Vân Thư... Thanh Đào tỷ tỷ là do Vân Thư đưa đi, nô tỳ muốn hỏi nàng ta, Thanh Đào tỷ tỷ đã đi đâu, sắp đến mùa đông rồi, nô tỳ muốn tặng Thanh Đào tỷ tỷ một ít y phục mùa đông."

Khánh Dương lúc này mới nhớ ra, ả ta còn nhốt Vân Thư trong ngục tối.

Ả ta cũng nhớ ra, lúc trước ả ta đã dặn Vân Thư c/ắ/t lưỡi Thanh Đào rồi đưa đến nha hành.

Khánh Dương biết Thanh Đào "quan trọng" với ta, nhưng sắp hạ sinh thiên châu, ả ta lại không muốn ta có khúc mắc, vậy nên chỉ đành nói:

"Ngươi về chờ đi, bản cung sẽ cho người đưa Vân Thư đến viện của ngươi."

Một canh giờ sau, ta được gặp Vân Thư.

Nàng ta bị nhét vào trong chum, lưỡi bị c/ắ/t, tay chân bị c/h/ặ/t đ/ứ/t.

Thị vệ đưa nàng ta đến nói:

"Nàng ta là nội gián do kẻ thù của Điện Hạ phái đến, khi thẩm vấn, nàng ta không chịu khai báo nên đã bị trừng phạt nặng. Đến khi Điện Hạ cho người truyền lời đưa nàng ta đến chỗ Xảo Châu cô nương thì đã muộn, nàng ta đã thành ra như vậy rồi."

"Tiếc quá.”

Ta tỏ vẻ không đành lòng, đầy vẻ hối hận:

"Biết vậy ta đã xin Điện Hạ sớm hơn."

Thị vệ phụ họa:

"Đúng vậy, thật đáng tiếc."

Vỏ k/i/ế/m của hắn ta hẵng còn dính m/á/u tươi, từ màu m/á/u có thể thấy, Vân Thư biến thành như vậy chỉ mới nửa canh giờ.

Có thể giữ bí mật, ngoài người c/h/ế/t ra thì còn kẻ tật nguyền.

Khánh Dương quả nhiên rất tàn nhẫn.

Ta nói với thị vệ, ta muốn nói vài lời cuối cùng với Vân Thư.

Thị vệ vui vẻ đồng ý, ra ngoài hành lang đợi.

Ta đến gần Vân Thư, vừa hỏi tung tích của Thanh Đào, vừa lục soát trên người nàng ta.

Ta nhớ mẹ từng nói, người Lạc tộc khống chế nhân dược bằng một chiếc còi rất nhỏ.

Khánh Dương bị vẻ đẹp trẻ trung do thiên châu mang lại làm cho mê muội đầu óc, trong thời gian ngắn, ả ta thể nghĩ đến cách xử lý những nam sủng đó.

Chiếc còi nhỏ để khống chế nhân dược, chắc hẳn vẫn còn trên người Vân Thư.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó là ta đã tìm thấy.

Còi ở trong một chiếc khuy áo trên y phục của nàng ta, dính m/á/u, rửa sạch là có thể dùng được.

Vân Thư vốn đã thoi thóp, khi thấy ta lấy chiếc còi nhỏ trong khuy áo, đồng tử đột nhiên mở to, kêu gào nhưng không hề phát ra một âm tiết nào.

Nàng ta đã trở thành người dị dạng, có thể giữ bí mật cho Khánh Dương, nhưng hiển nhiên cũng giúp ta giữ bí mật.

Ta ra ngoài hành lang gọi thị vệ, bảo hắn ta đưa Vân Thư đi.

Ta nói:

"Nếu nàng ta đã là nội gián do kẻ thù của Điện Hạ phái đến thì chắc hẳn là chuyện trọng đại, ngươi cứ đưa nàng ta về đi. Nàng ta bây giờ như vậy cũng chẳng thể nói cho ta biết tung tích của Thanh Đào, ta và Thanh Đào có lẽ chỉ biết đến khi có duyên gặp lại thôi.”

Thị vệ đồng ý, bê chum đựng Vân Thư rời đi.

Ta trở về phòng, cẩn thận rửa sạch chiếc còi nhỏ.

Ta thử thổi một hơi, chiếc còi nhỏ không phát ra tiếng động, nhưng bên phía Thúy Các lại phát ra tiếng quát tháo của lính canh.

Xem ra, chiếc còi nhỏ này không phải là còi thật, bên trong giấu một loại Cổ Trùng mẫu có thể khống chế Cổ Trùng con.

Mà trong cơ thể những nam sủng nhân dược đều cấy Cổ Trùng con.

Ta nhanh chóng truyền tin tốt ra khỏi phủ, để cho Dụ Vương chuẩn bị.

9.

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, đã đến ngày Khánh Dương hạ sinh thiên châu.

Ả ta hỏi ta:

"Hạ sinh thiên châu rồi, bản cung sẽ trở nên xinh đẹp hơn nữa sao?"

"Thiên châu là vật cát tường, Điện Hạ là mẹ của thiên châu, tự nhiên sẽ được như ý."

Ta cúi đầu nói.

Khánh Dương rất hài lòng.

Ả ta hứa với ta:

"Chờ bản cung hạ sinh thiên châu thành công, bản cung sẽ cho ngươi vào cung làm phi tần của bệ hạ."

Ả ta cho rằng việc vào hậu cung của Hoàng Đế là ân huệ đối với ta.

Ta vội quỳ xuống tạ ơn:

"Đa tạ Điện Hạ, nô tỳ nhất định sẽ dốc hết sức, để Điện Hạ hạ sinh thiên châu bình an."

"Chỉ có điều, Điện Hạ, có một chuyện, nô tỳ không dám giấu Điện Hạ."

"Nói đi."

Khánh Dương tâm trạng rất tốt, cười nhìn ta.

Ta nói:

"Giống như nữ nhân mang thai sinh con, việc hạ sinh thiên châu vô cùng khổ sở. Sau khi Điện Hạ hạ sinh thiên châu, trong vòng mười hai canh giờ, sẽ trở nên vô cùng xấu xí già nua, nhưng mười hai canh giờ sau, da của Điện Hạ sẽ hồng hào trở lại, nhan sắc xinh đẹp như tiên nữ."

"Nữ nhân sinh con có nguy cơ khó sinh, vậy hạ sinh thiên châu cũng vậy sao?"

Khánh Dương nghe ta nói, đột nhiên hỏi.

Thực ra là không có.

Thân thể của người mẹ mang thai thiên châu đã được thiên châu cải tạo, hơn nữa thiên châu tròn vo, dù sao vẫn dễ sinh hơn trẻ sơ sinh có tay có chân nhiều.

Nhưng ta vẫn nói:

"Đúng vậy, hạ sinh thiên châu cũng có nguy cơ khó sinh. Nhưng Điện Hạ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ dốc hết sức, tuyệt đối không để Điện Hạ xảy ra chuyện."

"Được."

Ả ta quay người ra lệnh cho thị vệ, điều tất cả những nô bộc đắc lực trong phủ đến nội viện để sử dụng, đồng thời điều động lính canh của Thúy Các đến nội viện, vây quanh ba lớp trong ba lớp ngoài.

Ả ta ra lệnh, một khi ả ta xảy ra chuyện, lập tức bắt tất cả những người đỡ đẻ thiên châu đưa đến Hoàng cung.

Khánh Dương vừa nhắc nhở vừa đe dọa ta:

"Hoàng đệ của bản cung hành sự còn tàn nhẫn hơn bản cung, nếu bản cung xảy ra chuyện, các ngươi mà rơi vào tay đệ ấy thì chỉ sợ sống không bằng c/h/ế/t."

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa, bụng Khánh Dương bắt đầu đau dữ dội.

Ta vừa chỉ huy nữ y và thị nữ đỡ đẻ, vừa nhân lúc xoay người di chuyển, lấy chiếc còi nhỏ ngậm vào trong miệng ra, dùng hết sức thổi.

Đây là thời cơ tốt nhất để mười tám nam sủng nhân dược rời khỏi Phủ Công Chúa.

Những thị vệ thân tín đều canh giữ ở nội viện, những nô bộc ở ngoại viện không biết chuyện mờ ám ở Thúy Các, cho dù nhìn thấy các nam sủng đi ra ngoài thì vì chênh lệch thân phận nên không dám mở miệng hỏi hay ngăn cản.

Người của Dụ Vương đang chờ ở bên ngoài.

Chỉ cần hắn ta tiếp nhận được những nhân dược này, lần lượt làm rõ thân phận của họ, vạch trần hành vi của Khánh Dương và Hoàng Đế trước mặt gia tộc của những nhân dược này, hắn ta sẽ nhận được sự ủng hộ của bá quan trong triều.

Đại Diễn đổi trời đổi đất, chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Ta thấy rất sảng khoái.

Một canh giờ sau, Khánh Dương hạ sinh thiên châu thành công.

Thiên châu lớn như mặt chậu, ánh sáng rực rỡ, những người có mặt đều kinh ngạc trầm trồ.

Nhưng khi mọi người nhìn thấy Khánh Dương, ai nấy đều kinh hãi mở to mắt, há miệng nhìn nhau, không dám mở lời.

Khánh Dương nhan sắc như tiên nữ, sau khi hạ sinh thiên châu lại trở nên già nua như lão bà tám mươi.

Khánh Dương sau khi tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người thì lớn tiếng ra lệnh:

"Lấy gương đến đây!"

Ta đưa gương cho ả ta, ả ta cầm trên tay, chỉ nhìn một cái rồi hét lên, ném gương xuống đất.

Ả ta dùng vẻ mặt oán độc chất vấn ta:

"Sao lại thành ra như vậy?"

Ta nói:

"Điện Hạ, nô tỳ đã nói rồi mà, sau khi sinh thiên châu sẽ trở nên xấu xí già nua."

Ả ta tức giận nói:

"Nhưng ngươi không nói sẽ già đến thế này, xấu đến nhường này!"

Ả ta lại vội vàng hỏi ta:

"Xảo Châu, ngươi nói, mười hai canh giờ sau, bản cung sẽ khôi phục lại dung nhan đúng không?"

Ta gật đầu:

"Đúng, nô tỳ đã nói như vậy."

Khánh Dương lập tức yên tâm, ra lệnh cho các thị nữ thu dọn mọi thứ có thể soi mình.

Ả ta ôm thiên châu trong lòng rồi vuốt ve:

"Quả nhiên là thiên châu, lớn quá, đẹp quá, sau này, nó sẽ là của bản cung."

Ả ta vui mừng quá sớm, ta đúng là đã nói như vậy, nhưng ta chỉ lừa nàng ta thôi.

Cái gọi là huyết mạch Dựng Châu nữ, vốn dĩ chỉ là một trò lừa bịp.

10.

Mẹ ta nói với ta, ngàn năm trước, trên thế gian này có người tu tiên.

Thiên châu chính là một loại linh châu, có thể dùng để thanh tẩy linh căn cho người tu tiên.

Loại Thiên châu này rất khó sinh ra trong tự nhiên, nhưng người tu tiên cần đến nó lại rất nhiều, vì vậy mới có sự tồn tại của Dựng Châu nữ.

Thiên châu hấp thụ tuổi thọ của Dựng Châu nữ, trong vòng ba tháng ngắn ngủi, từ một viên ngọc trai bình thường, trưởng thành thành một viên Thiên châu có thể thanh tẩy linh căn.

Để Dựng Châu nữ cam tâm tình nguyện mang thai Thiên châu, bọn họ đã dùng rất nhiều thủ đoạn, khiến cho Dựng Châu nữ khi mang thai Thiên châu trở nên vô cùng trẻ trung xinh đẹp.

Không có nữ nhân nào có thể chống lại sự cám dỗ của tuổi xuân và nhan sắc, vì vậy đời này qua đời khác, Dựng Châu nữ trở thành công cụ để họ có được Thiên châu.

Sau này, người tu tiên trên thế gian này biến mất, chỉ còn một nhánh nhỏ Dựng Châu nữ là còn lưu truyền.

Cuối cùng cũng có Dựng Châu nữ phát hiện ra âm mưu đằng sau Thiên châu.

Vì vậy, đời này qua đời khác, Dựng Châu nữ đều sẽ nhắc nhở con gái của mình, tuyệt đối không được vì dung nhan mà mang thai Thiên châu.

Mẹ ta từng nhắc nhở ta như vậy.

Khánh Dương đã uống m/á/u của ta, ả ta có thể mang thai Thiên châu giống như Dựng Châu nữ.

Theo gia phả của tổ tiên ta ghi chép lại, ả ta đã hạ sinh viên Thiên châu đầu tiên trong vòng năm trăm năm nay.

Từ nay về sau, ả ta vừa già vừa xấu, đối với kẻ coi trọng vẻ ngoài như ả ta, đây hẳn là chuyện thống khổ nhất.

Trong lòng ta cảm thấy cực kì vui sướng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom