[02]
Tôi rời khỏi sân thượng, đi đến lớp học. Đến rồi mới kinh ngạc phát hiện, đầu mỗi người đều có con số. Trong khi đó đa số đang dùng ánh mắt kì lạ xem tôi, có mấy người thậm chí còn chỉ trỏ ngực tôi.
Xem ra, 'nặc danh' ai đó đã phát tán ảnh chụp của tôi khắp nơi rồi.
Khi đi qua bên cạnh một nữ sinh, cô ấy thấy tôi liền ác ý mở miệng: "Lâm Vũ Thanh, cậu ghê gớm thật".
Cô nàng kéo lấy một nữ sinh tóc ngắn khác, cười cười nói nói: "Nhìn cái đồ rẻ tiền kia kìa".
Tôi quay lại nhìn về phía sau lưng hai người, rõ ràng thấy tuổi thọ bọn họ giảm đi, mỗi người giảm một số.
Xem ra lần này xuyên qua hệ thống được thăng cấp rồi.
Tất cả đều biết tôi là nạn nhân, còn không kiêng nể gì ác ý nói thêm. Tấn công bằng ngôn từ cũng là bạo lực, tất cả bọn họ đều là đồng lõa của bạo lực học đường.
Lũ người này, đều đáng ch.ết.
Tôi nhếch một bên miệng. Bỗng dưng lại muốn chủ động ra tay.
Mở điện thoại, tôi đăng kí một tài khoản mới. Hi vọng đám người trên mạng cũng có thể đi ch.ết. Đang chuẩn bị đăng lên chút gì đó thì chuông đã reo, tất cả mọi người chạy nhanh về phía phòng học của mình.
Rõ ràng tôi chạy cùng mọi người, thế nhưng khi bước vào lớp, một cái tát đã xuất hiện trên mặt tôi.
"Lâm Vũ Thanh, em lại đi trễ!".
Giáo viên Tiếng Anh, dì út của Giao Như Lan. Cô đang lườm tôi.
Đỉnh đầu của cô từ "19" thành "18".
Cô Giao, giáo viên khiến tôi mắc ói nhất với diễn xuất của cô. – Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, vô cùng ủng hộ cách xử phạt lên thể xác.
Thì ra là cô, người đã từng lột váy nguyên chủ ra mà đánh.
Lí do? Không có.
Đại khái vì ghi sai một chữ 'a' trong một từ đơn không quan trọng.
Tôi nhìn lên đỉnh đầu cô suy nghĩ: tiết Anh hôm nay, cô lại bị giảm mấy năm tuổi thọ nữa đây?...
Cô kéo lấy tóc của tôi và hỏi mọi người: "Các em nói cô nghe, cái loại không tuân thủ kỉ luật như học sinh này, nên làm thế nào để trừng phạt?"
Lớp học chỉ có tiếng xột xoạt cử động của mọi người.
Đại diện cả lớp, Giao Như Lan đứng dậy, dùng giọng nói ngọt đến chảy nhớt lên tiếng: "Tay của cô là tay giáo viên, không thể đánh bạn ấy được đâu, sẽ bẩn tay mất ~ Nếu không phạt ngồi xổm đi? Cũng chả phiền ai ~".
Giáo viên tiếng Anh cười gằn, cô vui vẻ nói: "Được đó, vậy thì theo lời đại diện tiết Anh. Lâm Vũ Thanh, em xuống cuối lớp ngồi xổm, nhớ kĩ đảm bảo độ cao bằng với bạn bên cạnh. Nếu em di chuyển cao hơn hoặc thấp hơn một cen, em biết tay tôi!".
Hai tiết học, một tiếng rưỡi.
Kể cả giải lao mười phút, cô cũng không cho tôi đi vệ sinh. Khi ngồi xổm được một tiếng, tôi thừa nhận tôi chịu không nổi. Chân đã phát run từng đợt, tôi cũng không dám động đậy chút nào. Bởi chỉ cần nhúc nhích một chút, bạn bàn cuối đã lấy compa đâm vào bắp đùi.
Tôi đã quên cảm giác lạnh lẽo trên sân thượng lúc nãy rồi, vì giờ đây mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Mồ hôi cứ thế tuôn như suối, lấy tôi làm trung tâm, từng giọt chảy xuống nền nhà.
Tan học, cả đám bao vây lấy tôi, vô cùng làm quá mà nói to: "Trời ơi! Nó đá.i dầm hả?!"
"Eo ơi, kinh tởm quá, sàn nhà kìa ai da!"
Tôi nhịn không được, cánh tay chỉ vừa run rẩy một chút đã ăn một đốn đánh. Nam sinh buổi sáng làm nhục bây giờ lấy chân đạp lên mặt tôi: "Chị Giao kêu mày ngồi xổm, nghe không hiểu hả?".
Má trái tôi hiện rõ dấu giày màu đen dơ bẩn. Đám người đó lại vui vẻ lấy điện thoại ra quay chụp.
Nhưng mà tôi không cảm thấy tội nghiệp bản thân tí nào hết, chỉ có đau đớn khiến nước mắt sinh lí hòa lẫn mồ hôi chảy xuống thôi.
Tiết học tiếp theo, số ở trên đầu cô Giao chỉ còn lại có "16".
Trận đòn tôi chịu lúc tan học chắc chắn là cô sai khiến đám học sinh ấy rồi.
Tôi bắt đầu dựa vào kí ức trước kia – đám bắt nạt này sẽ chết thảm, dùng thứ ấy để động viên chính mình.
Phải kiên nhẫn, hiện tại không thể ra tay. Nếu ra tay, lũ đó sẽ không chết nhanh như vậy.
...
Trên đùi đại khái bị đâm hơn ba mươi lần. Rốt cuộc tiếng chuông cứu mạng cũng vang lên, đã tới giờ tan học.
Tôi trực tiếp thoát lực, ngã ngồi trên mặt đất, vừa lúc ngẩng đầu đã thấy lũ ranh vui vẻ cười toe toét nhìn tôi, từng gương mặt như được trình chiếu trong trí óc, ánh mắt tôi bắt đầu mơ hồ.
Nam sinh đánh đập tôi tên là Vương Huy, con số trên đầu biến thành màu đỏ rồi.
Tuổi thọ của ai dư lại chưa tới ba năm, số sẽ có màu đỏ.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối om, mây đen dần kéo đến. Hai ngày tiếp theo sẽ không có nắng.
Tôi thở dốc mệt nhọc, trên mặt lại nở nụ cười dữ tợn.
Trong lũ bắt nạt sẽ có một đứa chết thảm đầu tiên.
Vương Huy, mày sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời mọc lần nào nữa –
Bình luận facebook