• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] VẠN ĐỒNG (2 Viewers)

  • Phần III

4.

Buổi tối, mọi người lại lần nữa ngồi bên lửa trại chia sẻ chiến lợi phẩm, vì phòng trường hợp Bạch Ôn Ôn gây rối nên tôi đốt hương trước.

Sắc mặt Bạch Ôn Ôn tái xanh, sau đó cố gắng điều chỉnh cảm xúc với nước mắt giàn giụa.

Chính lúc tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Bạch Ôn Ôn hét lên một tiếng, suýt nữa khiến tôi nghẹn thở.

Sở Thanh nắm chặt cánh tay tôi, "Vạn... Vạn Đồng, Lâm Châu hắn... á!"

Tim tôi đập thình thịch, theo tiếng kêu tìm đến, đĩa thức ăn trước mặt Lâm Châu trống rỗng, đang nuốt cục đá, tay với lấy than củi, trong miệng còn phát ra tiếng cười thần kinh.

Ánh mắt vô thức nhìn hương, trong nháy mắt, hương đã cháy hết.

Mẹ nó.

Giờ phút này khu bình luận cũng phát hiện ra điều không thích hợp.

[Lâm ảnh đế chắc chắn bị quỷ ám rồi! Tôi vừa thấy hắn một hơi nuốt hết một cái chân thỏ, nhai cũng không nhai, mà còn ăn cả đá và than củi!]

[Nếu đây là kịch bản thì cũng quá liều mạng rồi!]

[Thì ra truyền thuyết là thật! Vạn đại sư bảo hộ tôi!]

[Giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa, tự do bình đẳng công bằng pháp trị! Tôi là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội! Tổ quốc phù hộ! Mẹ ơi!]

[Đã nói rồi nhé, nếu bắt nạt Lâm ảnh đế thì đừng bắt nạt tên xem kịch là tôi nhé!]

Tôi nhanh chóng lấy hương đưa cho Sở Thanh, "Nhanh, đốt hương đi."

Sở Thanh suýt nữa khóc, trên mặt tái nhợt một mảnh, "Vạn đại sư bảo hộ tôi! Tôi bỏ ra 3000 vạn!"

Mặc dù không phải lúc, nhưng tôi vẫn bị đau tim một cái.

3000, 3000 vạn.

Tôi lấy ra gương bát quái, "Mau, đốt nhang đi."

Hương được thắp lên, cũng biến mất trong tích tắc.

Lòng tôi trầm xuống, tốc độ cháy của hương này cũng nhanh quá, xem ra nơi này quỷ quái không ít đâu.

Chết tiệt, mình là thầy bói sao lại còn đi bắt quỷ nữa chứ!

Tìm được một mảnh đất trống, ánh trăng chiếu vào gương bát quái lại biến mất ngay lập tức.

Tôi cầm lấy gương chiếu về phía Lâm Châu, ánh vàng lóe lên, chỉ nghe thấy một tiếng thê lương kêu thảm thiết, Lâm Châu nằm gục xuống đất.

Phòng livestream lại lần nữa náo nhiệt, [Chết tiệt, từ khi nào đã Tiktok tạo ra hiệu ứng đặc hiệu như vậy rồi? Diễn cũng giống quá đi!]

[Lầu trên là đồ ngốc sao! Bạn nhìn Lâm ảnh đế đi, nếu thật là kịch bản thì hắn có thể diễn như vậy không? Cắt ghép biên tập à?]

[Đại sư, bảo vệ đồ đệ của ngài!]

[Sợ mà vẫn thích xem.

[+1]

[+Số CMND]

Không khí xung quanh ngày càng lạnh giá, âm khí càng nặng nề, đều sắp ngưng tụ thành giọt nước.

Tôi lạnh đến mức hàm răng đánh răng rắc.

Bỗng nhiên, tiếng còi hú vang lên, không khí lập tức ấm lại, hương cũng trở lại tốc độ cháy bình thường.

Sở Thanh chạy đến ôm lấy cánh tay tôi, hận không thể dán chặt vào tôi, "Đi... đi rồi?"

Tôi như trút được gánh nặng, "Đi rồi."

Cô ấy oa một tiếng khóc toáng lên, "Tối nay em muốn ngủ chung một chăn với chị, em làm ấm giường cho chị."

5.

Sau sự việc đó, mọi người đều tập trung lại, không ai dám đi một mình.

Đạo diễn mồ hôi nhễ nhại, trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi, "Đại sư, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, ngài xem chuyện này còn giải quyết được không?"

Tôi thu dọn đồ đạc, "Đi thôi, nơi này quá quỷ quái, chạy sớm thì sống lâu."

Vẻ mặt đạo diễn lưỡng lự, "Nhưng... nhưng không quay đủ ba ngày."

Tôi lắc đầu, "Đạo diễn, tử khí của anh đang dần tích tụ, nếu không đi thì người tiếp theo gặp nạn chính là anh."

"Hơn nữa quay rồi cũng có thể không phát sóng được, dù sao chuyện tối nay đã gây xôn xao, không ít cư dân mạng đều nhìn thấy."

Này khiến đạo diễn sợ tới mức không nhẹ, cắn răng, "Đi, đi! Tối nay đi, bây giờ tôi liền đi liên hệ phi cơ trực thăng!"

Giờ phút này Lâm Châu băng bó xong vết thương đi ra, vẻ mặt bi phẫn, "Tại sao lại là tôi gặp chuyện trước!"

Tôi liếc nhìn hắn một cái, "Nhà anh phong thủy có vấn đề, hơn nữa đã lâu rồi, âm khí xâm nhập khớp xương, đã lượn vòng trên cánh tay phải của anh."

Mặt Lâm Châu xanh mét, sau đó chợt hiểu ra, "Lúc trước cô sờ cánh tay tôi là vì chuyện này sao?"

"Bằng không anh nghĩ sao? Vất vả lắm mới gặp được một người bị âm khí xâm nhập, tất nhiên phải xem kỹ rồi, dù sao thì bệnh theo sách vở cũng rất hiếm gặp."

Tôi lấy ra một miếng ngọc trong túi, "Ai muốn? Dùng để trừ tà, một cái ba vạn, sản phẩm của Mao Sơn, giả một đền mười!"

Sở Thanh lập tức cướp lấy, "Em ra giá năm vạn, muốn!"

Lâm Châu cũng bất chấp vết thương và phong độ quý ông, "Chẳng lẽ cô nói muốn là muốn, Vạn đại sư người ta còn chưa nói cho cô đâu! Tôi ra giá sáu vạn! Ai ra giá cao nhất thì được!"

"Tôi ra giá mười vạn!"

"Hai mươi vạn!"

Mắt thấy giá cả càng ngày càng cao, Sở Thanh đỏ mặt ôm lấy đùi tôi, "Ba ba, bán cho con đi!"

Lâm Châu bị chấn động thành mảnh nhỏ.

6.

Lên máy bay trực thăng, tôi thở nhẹ nhõm một hơi, thần kinh căng chặt trong nháy mắt thả lỏng, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, bên tai vang lên một tiếng nổ lớn, tôi giật mình tỉnh dậy.

“Chuyện gì vậy? Trên chiến trường sao lại có con gái! Đứa nào lại dám đẻ con gái! Cáp Bảo Nhi! Đánh chết chúng!”

Tôi sững sờ một lúc, nhìn về phía phát ra tiếng nói, người nọ mặc bộ quân phục rách rưới, dưới lớp bụi bẩn màu đỏ sẫm có thể miễn cưỡng nhận ra là màu lam, đang cầm súng không ngừng bắn phá.

Một tiếng nổ mạnh, tôi theo bản năng nằm sấp xuống.

“Trương đoàn trưởng, bọn chúng có xe tăng!”

Trương đoàn trưởng phi một tiếng, “Mẹ kiếp, có xe tăng thì có gì ghê gớm! Chúng ta không có xe tăng cũng đánh cho chúng đầu hàng! Mẹ cha chúng nó, nước chúng nó đã tuyên bố đầu hàng rồi mà chúng còn đánh!”

“Thích đánh à! Vậy thì cho chúng đánh cho hả dạ! Một lũ súc sinh! Đi phá xe tăng của chúng đi!"

Tôi nhìn người lính bị thương trên mặt đất, chân trái không còn, xương trắng hếu, lòng tôi run lên.

Khẽ cắn môi, cố nén lại vị đắng chát trong cổ họng, tôi bế người lính lên hắn liền kêu, "Bác sĩ đâu rồi?"

Trương đoàn trưởng nhanh chóng liếc nhìn một cái, "Bên phải, đi thẳng theo đường."

Người lính trên lưng tôi vỗ vỗ tôi, "Bỏ tao xuống! Tao còn có thể đánh! Một lũ súc vật!"

Tôi không để ý, cúi đầu đi tiếp.

Mới đi được vài bước, phía sau vang lên tiếng kèn xung phong, trong đó có vài âm tiết vô cùng quen thuộc.

“Mày thả tao xuống! Xung phong!”

“Chân anh đã thế này rồi, đi cũng chỉ thêm phiền!”

Đưa người đến đội y tế, tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy.

Mọi thắc mắc trong phút chốc được giải đáp.

Tại sao nơi đây là một hố chôn tập thể mà người xung quanh lại không sao, tại sao nghe thấy tiếng kèn liền sẽ không sao, tại sao lại không có hồ sơ về nơi này.

Trương đoàn trưởng cột lấy băng vải đi tới, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra một nụ cười, "Cô bé này đến từ đâu vậy? Nhìn quần áo cũng không tệ, có phải là đi lính không?"

"Cô đã đến muộn, sắp kết thúc rồi, sau này không cần phải đánh giặc nữa, đánh nhau mấy năm nay, cuối cùng cũng đuổi được chúng đi ra ngoài, dân chúng cũng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp."

Tôi kìm nén chua xót, "Chiến tranh đã kết thúc rồi sao các ông còn đánh nữa?"

Trương đoàn trưởng phỉ nhổ một tiếng, "Bọn chúng không chịu đầu hàng thì cứ đánh! Đánh cho đến khi chúng đầu hàng!"

"Đoàn trưởng, ông là người ở đâu?"

"Tôi là người Tứ Xuyên, lúc trước theo quân Tứ Xuyên đến chi viện, cả đội đều bị đánh chết hết, chỉ còn lại mình tôi, đội của tôi đều là những người được tập hợp lại từ khắp nơi, có người từ khắp các tỉnh thành."

"Còn chưa hỏi cô bé, cô đến từ đâu vậy."

Tôi mím môi, trong đầu một mớ hỗn độn.

Mồ chôn tập thể âm khí nặng nề, bọn họ bị nhốt ở bên trong, lặp đi lặp lại những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước, lúc ký ức kiếp trước trở nên mờ nhạt, không nhớ rõ chính mình đã được vinh quang, có thể nói hoàn toàn là dựa vào bản năng làm việc.

Bọn họ không nhập luân hồi, nếu không được siêu độ, sẽ tiếp tục lặp lại cho đến ngày hồn phi phách tán.

Nhưng vì sao quân hồn lại bị nhốt ở đây, theo lẽ thường bọn họ công đức vô lượng, căn bản không thể xảy ra chuyện như này.

Trừ phi... là do ngoại lực tác động.

Trương đoàn trưởng gãi gãi đầu, "Không muốn nói thì thôi, chắc lại là do đám súc sinh kia tạo nghiệp, cô cứ đi theo chúng tôi, sau này toàn là những ngày tốt đẹp."

"Được rồi, đến giúp một tay, bây giờ nhân lực quá thiếu."

Tôi không nói gì, đi theo ông ta đến bệnh viện tạm thời được dựng lên, bên trong nằm không ít người, có người bị băng bó đầu, có người bị băng bó chân.

Trương đoàn trưởng hỏi từng người một, người lính vừa được tôi vác đến đây vẻ mặt mờ mịt, nắm lấy tay ông ta, "Đoàn trưởng, tôi đau đầu, dường như tôi đã quên thứ gì đó?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, trên mặt Trương đoàn trưởng cũng thoáng qua một tia mê man, sau đó lập tức biến mất, "Nghĩ gì vậy, nghỉ ngơi cho tốt, đầu không bị đánh trúng thì có gì mà quên được."

“Nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đánh xong thì mọi người đều có thể trở về nhà, đến lúc đó vợ con giường ấm, ngày nào cũng có bánh mì trắng để ăn."

Lời này vừa được nói ra, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên sôi động hơn nhiều.

"Đúng rồi, tôi còn phải trở về nhà cưới Mạch Tử nữa, sính lễ cũng chuẩn bị xong rồi!"

"Thôi đi, chỉ có mấy thứ đồ vặt trên người mà còn muốn cưới Tử Lý người ta, cũng không biết cô gái xinh đẹp như vậy sao lại nhìn trúng cậu."

"Sao lại không thể nhìn trúng tôi, tôi thật lòng với Mạch Tử!"

"Tôi muốn ở quê xây một ngôi nhà lớn, cha mẹ tôi sống trên thuyền cả đời, đến lúc đó khiến người trong làng phải ghen tị chết! Đoàn trưởng, xây xong rồi các anh cùng đến ở!"

Trương đoàn trưởng vỗ đầu người nọ, "Được rồi, đến lúc đó cậu nhớ phải dành cho chúng tôi một căn phòng."

"Không thành vấn đề! Dành riêng cho anh một căn!"

"Còn có tôi!"

"Một người một phòng!"

Tôi cười cười, như vậy cũng khá tốt.

"Nghe nói, hầu hết các khu vực đều đã đầu hàng, các anh nói, thời đại mới mà Chủ tịch nói có phải sắp đến rồi không?"

"Đúng vậy, nước Trung Hoa mới sẽ như thế nào?"

"Dân chúng có phải đều ăn cơm no hay không, có phải ngày nào cũng ăn hai bữa, ngày nào cũng không phải chịu đói không!"

"Cậu chỉ biết ăn!"

"Hihihi, tôi là người thô lỗ, vậy cậu nói thế nào."

"Thì chắc chắn là ngày nào cũng có bánh mì trắng!"

“Cậu cũng chỉ biết ăn thôi!"

Tôi dựa vào trên tường, không nhịn được mở miệng nói: "Từ nay nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa sẽ là một cường quốc hùng mạnh, không ai dám xâm phạm."

"Dân chúng sẽ được ăn no mặc ấm, mỗi đứa trẻ đều có thể đi học, người già được an hưởng tuổi già, chúng ta sẽ có một chỗ đứng trên thế giới."

Bọn họ không khỏi líu lưỡi: "Thật sao?! Vậy còn chiến tranh thì sao?"

"Sẽ không còn nữa, tương lai chúng ta sẽ rất mạnh."

"Trẻ em có thể đi học à? Thật tốt quá, tôi bây giờ còn không biết chữ một cái nào đâu." Dứt lời, hắn cười ngượng nghịu, bộ dáng trông khá xấu hổ.

"Vậy đất đai chúng ta đã mất có lấy lại được không?"

"Đã lấy lại được rồi, tất cả đều là nhờ công lao của các cậu, nếu không có các cậu hy sinh xương máu, thì làm sao có được cảnh tượng huy hoàng như vậy."

"Tốt, tốt quá!"

Bọn họ đang chuẩn bị mở miệng hỏi tiếp, đã bị tiếng pháo cắt ngang.

Sắc mặt Trương đoàn trưởng biến đổi: "Chết tiệt cái bọn súc sinh, mới được bao lâu! Ông đây cùng các cậu chiến đấu đến cùng!"

Tôi vừa mới định đi theo giúp đỡ, thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, tầm mắt dần dần xa xôi, mọi thứ trước mắt giống như đang được tua nhanh gấp ba lần.

Nhìn bọn họ đạn dược cạn kiệt, nhìn bọn họ bị dồn vào đường cùng, nhìn bọn họ mỉm cười phóng khoáng, nhìn bọn họ cùng kẻ thù đồng quy vu tận.

Nhìn bọn họ hy sinh trong... ánh bình minh.

Tôi bỗng nhiên bừng tĩnh, gương mặt lo lắng của Sở Thanh ánh vào mi mắt: "Chị sao vậy, tự nhiên lại khóc thế?"

Tôi sờ sờ mặt, một tay đập lên bàn: "Mé cái bọn súc vật!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom