-
Phần II
2.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức, mở cửa chính là hai cảnh sát.
Tôi ngẩn người một lúc, "Đi đâu, nơi này là khu vực phong tỏa mà các anh cũng dám vào, giỏi đấy."
Hai người bọn họ lấy ra giấy chứng nhận, "Cô Vạn, có một vụ án xuyên tỉnh cần cô phối hợp điều tra."
Tôi hiểu ra, có lẽ là chuyện tối qua.
Đến đồn cảnh sát, đám người đó tra hỏi tôi một trận, nhìn dáng vẻ như đã coi tôi trở thành nghi phạm. Nhưng căn bản không có bằng chứng, đành phải thả tôi ra.
Chưa kịp bước ra khỏi đồn cảnh sát, đã bị người ta gọi lại dẫn đến văn phòng cục trưởng.
Khuôn mặt mập mạp của cục trưởng cố gắng nặn ra chỗ để mắt, xem ra là muốn dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, kết quả ngay cả mắt cũng không nhìn thấy, đành phải bỏ cuộc.
"Nghe nói cô biết bói toán?"
Tôi lấy ra tấm biển Mao Sơn vỗ một cái, "Mao Sơn sản xuất, nhất định là hàng cao cấp, không lừa già dối trẻ, không chuẩn không lấy tiền."
"Chúng tôi cần cô giúp đỡ."
"Bói một lần ba nghìn."
Trên mặt Bàng cục trưởng lắc lư tạo thành gợn sóng, "Cộng tác giữa cảnh sát và nhân dân mà."
Tôi thở dài một tiếng, "Không phải tôi muốn, bói toán vốn dĩ chính là mò mẫm thiên cơ, phải trả tiền mới có thể cắt đứt liên hệ giữa chúng ta, nếu không sẽ gặp xui xẻo."
Ông ta do dự một lúc, lấy ra vài bức ảnh, "Chúng tôi gần đây đã phá được một vụ án giết người, nghi phạm đã bị bắt, manh mối không đầy đủ, thi thể cũng không tìm thấy."
"Không tìm thấy thi thể thì không thể định tội, đây là ảnh của nạn nhân, cô xem có thể nhìn ra cái gì không."
Tôi nhìn ảnh, tử khí đông cứng.
Lấy ra đồng tiền và mai rùa mang theo bên mình, ở đó mải mê bói toán, chợt mở mắt ra, "Ở Đức Hòa Viên 666."
Mặt Bàng cục trưởng đều xanh xao, đi đi lại lại trong văn phòng, đột nhiên đập bàn một cái, "Cô chắc chứ?"
Tôi ngẩng đầu, "Tôi vạn phần xác định, mười phần khẳng định."
Đùa chứ, nghi ngờ nhân phẩm chứ không thể nghi ngờ năng lực bói toán, đây là thứ kiếm sống mà.
Ông ta vuốt đầu hói của mình, "Chúng ta đi trước xem thử."
Lúc đến nơi tôi mới biết được tại sao sắc mặt ông ta lại xanh xao như vậy rồi.
Ồ, đây là một cục cao cấp.
Đức Hòa Viên, khu biệt thự, bên trong không phải là quân nhân nghỉ hưu thì là đại gia kinh doanh.
Số 666 lại là nơi ở của một cựu chiến binh.
Bàng cục trưởng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi, "Kẻ giết người là một kẻ cặn bã, làm sao có thể vứt xác ở đây được, chúng ta quay về đi."
Tôi ngăn cản hành động của ông ta, sờ cằm, "Ai bảo với ông là ở trong nhà, ở trong cống rãnh."
Ông ta vỗ trán, thở phào một hơi, "Vừa rồi cô định hù chết tôi à."
Gọi điện thoại kêu một đám người giả làm thợ thông cống, đến để nạo vét cống rãnh.
Trong quá trình nạo vét cống rãnh, xung quanh không ít người vây xem.
Lúc đang chỉ đạo vị trí cụ thể cho bọn họ, cánh tay bị nắm lấy, vừa quay đầu lại là một khuôn mặt kiêu ngạo.
"Vạn Đồng, cô ngoan cố không chịu bỏ cuộc à, đuổi theo anh trai tôi đến tận đây rồi, còn giả làm thợ ống nước, thật là không biết xấu hổ."
Tôi nhìn khuôn mặt này, đột nhiên nhớ tới đây là ai, em gái của Lâm Châu - Lâm Lâm.
Lúc đang quay phim với Lâm Châu vừa hay cô ta đến thăm trường quay, sau đó lại bắt gặp cảnh tôi chạm vào cánh tay Lâm Châu.
"Vạn Đồng, tôi nói cho cô biết, cô và anh trai tôi là không thể nào, tôi đã có chị dâu rồi, cô tốt nhất nên biết điều một chút, mau cút đi."
Tôi gạt tay cô ta, "Cô nghĩ nhiều rồi đấy, tôi không có hứng thú với anh trai cô."
Sắc mặt Lâm Lâm rất khó coi, "Bảo vệ, lôi cô ta ra ngoài, cũng không nhìn xem là loại hàng gì, có thể mua nổi căn nhà ở đây không?"
Nhìn bọn họ vớt lên mấy túi bao nilon đen, tôi không thèm đếm xỉa tới con điên kia, "Xong rồi."
Lâm Lâm lao đến gần, "Nói chuyện với cô đấy, đừng giả vờ như không nghe thấy... Oẹ."
Bao nilon mở ra, một mùi hôi thối xộc lên mũi.
Ngay lập tức gây náo động.
Ông già sống trong số nhà 666 không biết từ lúc nào đã bước ra ngoài, cau mày nhìn Bàng cục trưởng, "Tiểu Bàng, các anh đến đây chỉ vì chuyện này à? Hung thủ tàn ác như thế, phải trừng trị nghiêm minh."
Bàng cục trưởng xoa đầu trọc chính mình, "Đúng, ông Lâm."
"Cô chính là người xem bói livestream hôm qua phải không?"
Tôi theo giọng nói nhìn lại, một thanh niên nhỏ tuổi.
Lâm Lâm nôn xong chạy đến, "Coi bói cái gì, tôi thấy là giả thần giả quỷ, một tên lừa đảo lưu manh còn không cút đi."
Ông Lâm cau mày, "Lâm Lâm, không được vô lễ, về nhà đi."
Tôi nhìn vào ngôi nhà cũ của Lâm gia, "Ông Lâm, nhà ông phong thủy có vấn đề, tốt nhất nên tìm người biết rõ để xem xét, nếu không dễ xảy ra chuyện."
Ông Lâm cũng không giận, gật đầu rời đi.
Bàng cục trưởng thò lại gần, cười ngượng ngùng, "Đại sư, cô còn biết xem phong thủy à, hay là đến nhà tôi xem thử?"
Tôi lắc đầu, "Không biết, chuyên môn của tôi là coi bói, phong thủy xem tướng mạo gì cũng chỉ biết chút ít da lông, dù sao cũng là từ Mao Sơn xuống, gì cũng phải học một chút.”
"Thực hành có chuyên môn, nếu muốn xem phong thủy thì đi tìm người biết, tôi có thể giới thiệu cho ông, thu hai phần trăm phí môi giới."
Bàng cục trưởng lập tức lắc đầu, "Thôi thôi."
Nhận ba nghìn đồng của Bàng cục trưởng, tôi sờ vào chiếc ví ngày càng dày dặn, chậc, sớm biết vậy không làm minh tinh nữa cho rồi.
3.
Những ngày bị cấm livestream, tôi ăn không ngồi rồi, số tiền sáu nghìn cũng chỉ đủ tiêu vài ngày.
Tôi đang húp mì tôm, mơ màng giữa cuộc đời, quản lý lại gọi điện đến: "Vạn Đồng, dạo này cô khá hot đấy, tuy nhiên nhiều người mắng cô lắm,nổi bằng tai tiếng cũng là nổi, cô nghĩ thế nào mà lại định hình nhân cách là thầy bói vậy?"
"Tôi đã nhận cho cô một show livestream, phim truyền hình gì đó cô cũng diễn không được, đã ký hợp đồng rồi, chỉ cần đi làm khách mời thôi."
"Lâm Châu là khách mời cố định của show đó, cô nhớ thân thiết với hắn một chút, tạo ra chút tin đồn tình cảm, đến lúc đó dễ PR, hai ngày sau xuất phát."
Tôi thực sự chịu đựng đủ rồi, ngay cả mì tôm cũng không còn ngon, muốn buông xuôi.
Hai ngày sau, tôi được đưa đến trên đảo nhỏ, không ít người đã đến đông đủ, nhìn tôi đến thì lộ ra ánh mắt khinh thường.
Cô gái bên cạnh Lâm Châu nhìn thấy tôi lại càng ôm chặt cánh tay hắn.
Tôi câm nín, kể từ lúc biết tôi sẽ tham gia chương trình sinh tồn hoang dã này, nhiệt độ vừa xuống đã lại lên.
Tiêu đề đều là “Vạn Đồng rời khỏi giới giải trí.”
Thực ra tôi cũng muốn rời đi, nhưng ai sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng đây?
Điểm nổi bật lớn nhất của chương trình sinh tồn hoang dã này chính là livestream, không chỉnh sửa biên tập, cho bạn thấy bộ mặt thật của các minh tinh.
Khách quý thường trú cũng chỉ có năm người, khách mời chỉ có tôi và một cô gái khác.
Đó là tiểu hoa đán đang lên Sở Thanh, nhìn thấy tôi sau đó ngọt ngào nắm lấy cánh tay tôi, “Chị Vạn, nghe nói hòn đảo này đã từng xảy ra án mạng, em kỳ này nhờ cậy chị rồi.”
Tôi lập tức hiểu ra lý do tại sao đạo diễn lại mời tôi, muốn làm một chủ đề kinh dị.
Cô gái bên cạnh Lâm Châu tên là Bạch Ôn Ôn, nhìn thấy tôi đến lại nhỏ nhẹ yếu đuối nói, “Có quỷ cũng không sao, cô Vạn chính là đạo sĩ, nhất định sẽ bảo vệ chúng ta.”
Lời tuy là nói như vậy, nhưng đáy mắt cất giấu chế giễu không thể che giấu.
Tôi phủ nhận, “Tôi chỉ là một thầy bói, bói một lần ba nghìn, cô Bạch, có muốn bói một quẻ không?”
Sở Thanh che miệng kinh ngạc, "Rẻ như vậy ư?"
Tôi ôm lấy ngực, tim như bị đâm.
Đánh đùa giỡn nhau một hồi thì đến trại, sau khi dựng xong lều tôi đi ra ngoài tập hợp với mọi người.
Đêm đầu tiên tổ tiết mục sẽ cung cấp thức ăn.
Vừa đi ra ngoài đã bị mùi thơm của thịt thỏ nướng hấp dẫn, còn chưa kịp ăn đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Bạch Ôn Ôn.
"Ôi trời, thỏ thật đáng yêu, chúng ta có thể không ăn không? Anh Lâm Châu có thể cứu chúng nó không?"
Sau đó dùng ánh mắt ướt dầm dề nhìn chúng tôi.
Tất cả đều im lặng.
Tôi nhìn con thỏ chỉ nướng một con và mấy con đang nhốt trong lồng, lặng lẽ giơ tay, "Thỏ đúng là đáng yêu, tôi tình nguyện giải cứu nửa con."
Cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, xé nửa con thỏ cho vào đĩa ăn uống ngon lành.
Sở Thanh theo sát sau đó, "Thật đúng là đáng yêu, tôi giải cứu một cái chân."
Thấy Bạch Ôn Ôn sắp khóc, tôi lấy bó hương trong túi ra, thắp hương trước mặt con thỏ, "Tội lỗi tội lỗi, mẹ thắp hương cho con."
Đường bị chặn, cô ta khóc không phải mà không khóc cũng không phải.
Ăn no uống say rồi vào lều trại nằm xuống ngủ.
Giữa đêm đang ngủ ngon lành lại bị đánh thức, Sở Thanh đẩy tay tôi giọng run rẩy, hàm răng va vào nhau nghe rõ mồn một trong đêm tối, "Vạn Đồng, chị mau nghe, bên ngoài có tiếng kèn, còn có tiếng kêu thảm thiết."
Tôi nghiêng tai nghe, quả nhiên có, kéo rèm theo tiếng động đi tìm, tiếng động là phát ra từ một cái hố.
Tôi nhìn mọi thứ xung quanh, đây cũng chẳng có chỗ nào để giấu máy ghi âm chứ? Lẽ nào không phải là trò quỷ của tổ tiết mục?
Một tiếng vang lớn, khiến tôi giật mình, lấy đồng tiền ra, vừa lắc lắc mấy cái, đồng tiền "cạch" một tiếng vỡ vụn.
Đồng tiền vỡ, là nơi âm khí nặng nề!
Tay tôi run rẩy, lấy la bàn ra, la bàn nhanh chóng xoay tròn, tiếng ma sát đặc biệt rõ ràng.
Cạch một tiếng, kim quay đột nhiên chìm xuống, nháy mắt đứt gãy.
Mẹ ơi.
Đây là một trận đấu cấp cao.
Sở Thanh ở trên kêu lên, "Vạn Đồng, phát hiện ra gì chưa?"
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, trèo lên trên lấy ra chiếc máy ghi âm nhỏ mang theo bên mình, "Tổ tiết mục đang bày trò, cũng không biết trong cái hố đất này còn chôn bao nhiêu, đi thôi, đừng tự dọa mình nữa."
Khuyên Sở Thanh và mấy người đến xem náo nhiệt đi, tôi nhanh chóng chạy thẳng đến chỗ đạo diễn.
Đạo diễn bị đánh thức mặt không kiên nhẫn, "Sao? Đến dùng quy tắc ngầm?"
Tôi đen mặt, trực tiếp thế này à? Dù có người thực sự đến dùng quy tắc ngầm chắc cũng bị dọa chạy.
Tôi nuốt nước bọt, "Nói cho anh một tin không vui, chỗ này có quỷ."
Đạo diễn cười phụt một tiếng, "Được rồi được rồi, đại pháp sư, đuổi quỷ bao nhiêu tiền? Có muốn vào trong tìm hiểu sâu hơn một chút không?"
Nhìn thấy ánh mắt không thiện chí của hắn, tôi lập tức cảm thấy mình không nên đến đây, cũng là bị dọa cho choáng váng.
La bàn của tôi được làm bằng Lôi Kích Mộc, lại được nuôi dưỡng ở Mao Sơn nhiều năm.
Lần trước xảy ra tình trạng này là vào thời Chiến Quốc, Bạch Khởi chôn sống bốn mươi vạn quân Triệu, vô số oan hồn ngưng tụ, âm khí quá nặng.
Nơi chôn cất bốn mươi vạn quân trong vòng trăm dặm không có một ngọn cỏ, ban đêm còn sẽ xuất hiện sương máu, bên trong càng sẽ xuất hiện cảnh tượng những quân Triệu bị giết.
m khí quá nặng, oan hồn quân Triệu không thể đầu thai, người sống xung quanh cũng bị thương tích tàn tật, những người đến gần chết thê thảm.
Sau lại, Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn không nỡ lòng nhìn, ra tay siêu độ vong hồn, nhưng bản thân cũng chết vào ngày hôm đó.
Thiên sư ơi, mấy trăm năm cũng ra không được một người, hắn cũng không thể đảm bảo toàn thân mà lui, huống chi là tôi một thầy bói.
Hiện tại ngay cả trên một hòn đảo nho nhỏ cũng có thể xảy ra tình trạng này, lục hào quẻ tính không ra, thiên cơ không thể nhìn thấu, la bàn bằng Lôi Kích Mộc lại bị âm khí áp chế không thể vận hành, hơn nữa đứt gãy.
Lông tơ đứng chổng ngược.
Tôi nhăn mặt, nếu đây thực sự là một hố chôn tập thể, bản thân tôi cũng không thể kiểm soát được.
Liếc mắt nhìn nụ cười biến thái của đạo diễn, xương gò má nhô ra, trên trán mốc khí đọng lại, pha lẫn một chút tử khí, nếu ở đây lâu, có chuyện gì xảy ra thì không biết đâu.
Xoay người rời đi, tâm trạng bất an quay trở lại lều trại, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho các sư huynh nhà mình ở Mao Sơn.
Ban đầu tôi muốn bỏ trốn, nhưng nghĩ đến mấy ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, tôi lại thôi, cái đáng sợ hơn ma quỷ chính là nghèo.
Hơn nữa chương trình này chỉ quay ba ngày, chỉ cần vượt qua ba ngày là được.
Mãi cho đến tận tờ mờ sáng, cũng chưa tìm được thông tin gì về nơi này, từ xưa đến nay cũng chưa từng nghe nói nơi này chết nhiều người như vậy.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy với quầng thâm mắt, tóc rối như tổ quạ, quần áo cũng nhăn nhúm, nhìn thấy một đám người trang điểm tự nhiên không kém phần mưu mô.
Tôi ồ một tiếng, tự nhủ mình là một kẻ ngốc.
Nghĩ đến hôm nay là ngày thứ hai, tâm tình tôi vui sướng, tối mai là có thể đi rồi, nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
Mới vừa mở livestream, khu bình luận lại bị xâm chiếm.
[Đã quyến rũ xong anh nhà tôi lại đi tìm đạo diễn để dùng quy tắc ngầm! Đừng có mặt dày!]
[Cút khỏi làng giải trí, đồ bại hoại!]
[Để quyến rũ anh nhà tôi cô còn biết xấu hổ hay không hả! Ca ca nhà tôi mới sẽ không bao giờ xem trọng cái loại đàn bà lăng loàn như cô!]
Tôi giật mình, mở Weibo, chuyện mình tối qua đi tìm đạo diễn đã bị quay lén, tôi lại nổi tiếng một phen.
Quả nhiên, con người không thể đưa ra quyết định lúc đang sợ hãi.
Tôi không quan tâm đến bọn họ, đóng khu bình luận, bây giờ mau rời khỏi cái hố vạn người này mới là điều quan trọng nhất.