-
Chương 4
10
Lúc ta tỉnh lại đã là năm ngày sau.
Hoàng đế nghe ta tỉnh lại đã tự mình đến thăm.
“Ngươi chỉ là một cô nương yếu ớt, lấy đâu ra dũng khí thay trẫm ngăn lại một kiếm đó?”
Đối mặt với chất vấn của Hoàng đế, ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, cúi đầu kính cẩn đáp:
“Thần nữ mặc dù ngu dốt nhưng vẫn biết được bệ hạ là cha mẹ của vạn dân trong thiên hạ. Làm con cái giúp cha mẹ đỡ kiếm, không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Quả nhiên long nhan Hoàng đế cực kỳ vui vẻ, muốn phong ta làm An Nhạc quận chúa.
Mà ta lại nhẹ nhàng lắc đầu, quy củ dập đầu mấy cái mới từ từ mở miệng:
“Thần nữ chỉ là làm chuyện nên làm mà thôi. Sao đảm đương nổi hậu thưởng của bệ hạ.”
“Chỉ có điều… thần nữ có một tâm nguyện nhỏ, mong bệ hạ thành toàn.”
Hoàng đế ra hiệu, tất nhiên đồng ý với tất cả tâm nguyện của ta.
Ta cung kính cúi lạy.
“Thần nữ từ nhỏ đã ham học, ngưỡng mộ các thánh nhân. Cũng thường hận mình sinh ra là thân nữ nhi, không thể như nam nhi bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp.”
“Hôm nay cả gan cầu xin bệ hạ, đồng ý cho thần nữ giống nam nhi bình thường, có thể tham gia khoa cử, vào triều làm quan.”
“Vì bệ hạ, vì muôn dân trăm họ góp một phần tâm sức. Thần nữ dù chết cũng không hối tiếc.”
Hai tay ta nắm thành quyền, thấm đẫm mồ hôi.
Ta không tiếc liều mạng, chỉ muốn đổi lấy một cơ hội.
Một cơ hội tự do, không bị vây khốn.
Danh tiếng quận chúa tuy êm tai, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là biểu tượng cho ân sủng của Hoàng gia.
So với danh hiệu chỉ có danh tiếng kia, ta càng muốn nắm trong tay quyền thế chân thật.
Hoàng đế trầm ngâm một lát.
“Theo lý mà nói, từ trước đến nay triều ta chưa có tiền lệ nữ tử có thể làm quan. Nhưng Lục Khanh một lòng chân thành, sao trẫm có thể phụ lòng?”
11
“Hôm nay phá lệ cho ngươi tham dự khoa cử, có thể vào triều làm quan hay không thì xem thử vận mệnh của ngươi.”
Phụ thân biết ta từ bỏ vị trí quận chúa, chỉ đổi lấy một cơ hội tham gia khoa cử, tức giận chửi ầm lên.
Liên tục nói ta ngu như heo, là đồ phế vật.
Mà ta đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác với ông ta.
“Cha, trong lòng con gái sớm đã có tính toán. Nếu ta làm quận chúa thì coi như ân nghĩa của Thiên gia đã thanh toán xong.”
“Qua một khoảng thời gian nữa bệ hạ sẽ quên mất ta. Nhưng nếu ta vào triều làm quan, ngày ngày nhìn thấy thánh nhan, bệ hạ vừa nhìn thấy ta sẽ nhớ đến công lao cứu giá. Đến lúc đó Lục gia ta cần gì lo lắng cho tương lai nữa?”
Thấy sắc mặt của phụ thân đã thả lỏng.
Ta lại nói: “Huống hồ nếu ta có thể vào triều làm quan, ta chính là nữ quan đầu tiên trong triều. Người trong thiên hạ đều biết Lục Thi Nghi ta, biết ta có một người cha tốt. Đối với danh tiếng của phụ thân không phải rất tốt sao?”
Nghe thế trên mặt ông ta mới lộ ra vui vẻ.
Vì đảm bảo ta có thể kim bảng đề danh, ông ta cố ý tìm phu tử giỏi nhất đến giảng bài cho ta.
Ta nói với Hoàng thượng thuở nhỏ ham học cũng không phải là nói dối.
Sách trong thư phòng của phụ thân ta đều xem qua.
Bất kể là tiểu thuyết chí dị lưu truyền trong phố phường, hay là kinh, sử, tử, tập mọi người sáng tác.
Ta đều thích xem.
Cộng thêm kiếp trước đi theo bên người Cố Ninh Thành, mưa dầm thấm lâu, đối với chuyện triều chính ta cũng hiểu đôi chút, đối với sách luận cũng có kiến giải.
Lúc phu tử dạy ta cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nói thẳng ra nếu so với học tử khổ học vài chục năm, ta còn ưu tú hơn.
Càng về sau hắn càng phát hiện, ta so với bất kì kẻ nào hắn từng gặp, càng khắc khổ hơn, nhịn ăn nhịn ngủ. Sắp đạt tới trình độ điên rồi.
Bởi vì ta rõ ràng hơn ai hết, nếu ta muốn thay đổi vận mệnh, thì đây là con đường duy nhất.
12
Ta hăng hái học tập, cũng không quên chú ý nhất cử nhất động của Cố Ninh Thành.
Khoa cử ba năm tổ chức một lần, nếu ta chờ ba năm sau mới đối phó với Cố Ninh Thành thì đã trễ rồi.
Cố Ninh Thành nương tựa Đoan Vương, với sức một mình ta thì không thể đối phó được.
Nhưng ai nói chỉ có hắn mới được tìm chỗ dựa?
Dưới gối của Đương kim thánh thượng đơn bạc, hoàng tử trưởng thành có sáu vị.
Loại bỏ Đoan Vương, Tấn Vương, người này nhân phẩm cực kỳ kém, trên người lại có bệnh lạ…
Cuối cùng ta nghĩ đến Khang Vương Triệu Ngọc.
Người này tuy mẫu tộc thấp kém, nhưng là chính nhân quân tử.
Trong đám hoàng tử coi như là người có năng lực phát triển. Là một người có thể tranh đấu.
Ta âm thầm dâng danh trạng cho Khang Vương.
Mới đầu Khang Vương còn có chút do dự.
Nhưng thấy ta thật sự “tiên đoán” được một vài chuyện, hắn lập tức coi ta là thượng khách, mọi chuyện đều muốn hỏi ý kiến của ta.
Dưới sự giúp đỡ tận tình của ta, Khang Vương dần bộc lộ tài năng.
Trong lúc nhất thời, trong triều Đoan Vương, Tấn Vương, Khang Vương tạo thành thế chân vạc.
Mà Cố Ninh Thành cũng không ngu.
Sau khi Khang Vương nhanh tay cướp đi mấy công lao vốn thuộc về Đoan Vương.
Hắn bắt đầu ý thức được, không phải chỉ có mình hắn trùng sinh.
“Lục Thi Nghi, ta thực sự bị ngươi lừa rồi!”
Thừa dịp lúc ta ra ngoài, Cố Ninh Thành sắp xếp để người hầu bên cạnh ta đi hết, một thân một mình xuất hiện trước mặt ta.
“Lúc trước quả nhiên ngươi giả bộ không biết ta. Là ngươi cố ý không giúp ta.”
“Đồ đàn bà độc ác, dù có sống lại bao nhiêu lần, lòng dạ của ngươi vẫn xấu xa như vậy.”
“Ngươi cho rằng đầu quân cho Khang Vương thì có thể lật đổ ta sao?”
Nhìn gương mặt khiến người ta cảm thấy buồn nôn, trong lòng ta cười lạnh một tiếng.
Thân thể cũng mất khống chế bắt đầu run rẩy.
Giọng nói không tự chủ được bắt đầu lắp bắp.
“Ta, ta chỉ sợ ngươi lại đối xử với ta giống như kiếp trước.”
Giọng nói của ta nhỏ như tiếng muỗi, sợ hãi rụt rè mở miệng nói: “Đầu, đầu quân cho Khang Vương cũng chỉ là muốn tìm người bảo vệ bản thân. Chỉ cần ngươi hứa sau này không đối phó với ta, ta có thể rời khỏi Khang Vương.”
Dáng vẻ khúm núm của ta tất nhiên lấy được lòng của Cố Ninh Thành.
Thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng.
Ta lại nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không quấy rầy ngươi và muội muội. Các ngươi nhất định có thể bạch đầu giai lão. Ta có thể giúp các ngươi đưa thư, giúp các ngươi song túc song phi.”
Cố Ninh Thành không lập tức đồng ý, trong lòng ta cười thầm, nói cái gì yêu nàng tận xương.
Thật ra mọi chuyện đều cân nhắc lợi hại.
Nếu thật sự yêu nàng, kiếp trước hắn nên cố gắng cứu người ra khỏi phủ Tấn Vương.
Chứ không phải đợi người chết rồi lại tìm ta trút giận.
Nhưng ta chỉ muốn tác thành cho tình yêu sai trái này.
Thấy hắn do dự, ta đưa ra chủ ý: “Tấn Vương đã hướng bệ hạ xin ý chỉ, mấy ngày nữa sẽ cưới Thi Dung làm thê. Ngươi cũng không muốn nàng lập lại vết xe đổ kiếp trước đúng không?”
“Các ngươi lưỡng tình tương duyệt như thế, có thể bỏ trốn trước. Đoan Vương chắc chắn giúp các ngươi.”
“Chờ ngày sau ngươi thăng quan tiến chức, lại bổ sung cho nàng một hôn lễ nở mày nở mặt, ta nghĩ nàng nhất định hiểu được.”
Có ta giật dây phía sau, Cố Ninh Thành thật sự động tâm.
Ta với hắn ước định, ba ngày sau sẽ đưa Lục Thi Dung đến Xuân Túy lâu. Để hai người họ từ từ tâm sự.
Lúc ta tỉnh lại đã là năm ngày sau.
Hoàng đế nghe ta tỉnh lại đã tự mình đến thăm.
“Ngươi chỉ là một cô nương yếu ớt, lấy đâu ra dũng khí thay trẫm ngăn lại một kiếm đó?”
Đối mặt với chất vấn của Hoàng đế, ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, cúi đầu kính cẩn đáp:
“Thần nữ mặc dù ngu dốt nhưng vẫn biết được bệ hạ là cha mẹ của vạn dân trong thiên hạ. Làm con cái giúp cha mẹ đỡ kiếm, không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Quả nhiên long nhan Hoàng đế cực kỳ vui vẻ, muốn phong ta làm An Nhạc quận chúa.
Mà ta lại nhẹ nhàng lắc đầu, quy củ dập đầu mấy cái mới từ từ mở miệng:
“Thần nữ chỉ là làm chuyện nên làm mà thôi. Sao đảm đương nổi hậu thưởng của bệ hạ.”
“Chỉ có điều… thần nữ có một tâm nguyện nhỏ, mong bệ hạ thành toàn.”
Hoàng đế ra hiệu, tất nhiên đồng ý với tất cả tâm nguyện của ta.
Ta cung kính cúi lạy.
“Thần nữ từ nhỏ đã ham học, ngưỡng mộ các thánh nhân. Cũng thường hận mình sinh ra là thân nữ nhi, không thể như nam nhi bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp.”
“Hôm nay cả gan cầu xin bệ hạ, đồng ý cho thần nữ giống nam nhi bình thường, có thể tham gia khoa cử, vào triều làm quan.”
“Vì bệ hạ, vì muôn dân trăm họ góp một phần tâm sức. Thần nữ dù chết cũng không hối tiếc.”
Hai tay ta nắm thành quyền, thấm đẫm mồ hôi.
Ta không tiếc liều mạng, chỉ muốn đổi lấy một cơ hội.
Một cơ hội tự do, không bị vây khốn.
Danh tiếng quận chúa tuy êm tai, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là biểu tượng cho ân sủng của Hoàng gia.
So với danh hiệu chỉ có danh tiếng kia, ta càng muốn nắm trong tay quyền thế chân thật.
Hoàng đế trầm ngâm một lát.
“Theo lý mà nói, từ trước đến nay triều ta chưa có tiền lệ nữ tử có thể làm quan. Nhưng Lục Khanh một lòng chân thành, sao trẫm có thể phụ lòng?”
11
“Hôm nay phá lệ cho ngươi tham dự khoa cử, có thể vào triều làm quan hay không thì xem thử vận mệnh của ngươi.”
Phụ thân biết ta từ bỏ vị trí quận chúa, chỉ đổi lấy một cơ hội tham gia khoa cử, tức giận chửi ầm lên.
Liên tục nói ta ngu như heo, là đồ phế vật.
Mà ta đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác với ông ta.
“Cha, trong lòng con gái sớm đã có tính toán. Nếu ta làm quận chúa thì coi như ân nghĩa của Thiên gia đã thanh toán xong.”
“Qua một khoảng thời gian nữa bệ hạ sẽ quên mất ta. Nhưng nếu ta vào triều làm quan, ngày ngày nhìn thấy thánh nhan, bệ hạ vừa nhìn thấy ta sẽ nhớ đến công lao cứu giá. Đến lúc đó Lục gia ta cần gì lo lắng cho tương lai nữa?”
Thấy sắc mặt của phụ thân đã thả lỏng.
Ta lại nói: “Huống hồ nếu ta có thể vào triều làm quan, ta chính là nữ quan đầu tiên trong triều. Người trong thiên hạ đều biết Lục Thi Nghi ta, biết ta có một người cha tốt. Đối với danh tiếng của phụ thân không phải rất tốt sao?”
Nghe thế trên mặt ông ta mới lộ ra vui vẻ.
Vì đảm bảo ta có thể kim bảng đề danh, ông ta cố ý tìm phu tử giỏi nhất đến giảng bài cho ta.
Ta nói với Hoàng thượng thuở nhỏ ham học cũng không phải là nói dối.
Sách trong thư phòng của phụ thân ta đều xem qua.
Bất kể là tiểu thuyết chí dị lưu truyền trong phố phường, hay là kinh, sử, tử, tập mọi người sáng tác.
Ta đều thích xem.
Cộng thêm kiếp trước đi theo bên người Cố Ninh Thành, mưa dầm thấm lâu, đối với chuyện triều chính ta cũng hiểu đôi chút, đối với sách luận cũng có kiến giải.
Lúc phu tử dạy ta cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nói thẳng ra nếu so với học tử khổ học vài chục năm, ta còn ưu tú hơn.
Càng về sau hắn càng phát hiện, ta so với bất kì kẻ nào hắn từng gặp, càng khắc khổ hơn, nhịn ăn nhịn ngủ. Sắp đạt tới trình độ điên rồi.
Bởi vì ta rõ ràng hơn ai hết, nếu ta muốn thay đổi vận mệnh, thì đây là con đường duy nhất.
12
Ta hăng hái học tập, cũng không quên chú ý nhất cử nhất động của Cố Ninh Thành.
Khoa cử ba năm tổ chức một lần, nếu ta chờ ba năm sau mới đối phó với Cố Ninh Thành thì đã trễ rồi.
Cố Ninh Thành nương tựa Đoan Vương, với sức một mình ta thì không thể đối phó được.
Nhưng ai nói chỉ có hắn mới được tìm chỗ dựa?
Dưới gối của Đương kim thánh thượng đơn bạc, hoàng tử trưởng thành có sáu vị.
Loại bỏ Đoan Vương, Tấn Vương, người này nhân phẩm cực kỳ kém, trên người lại có bệnh lạ…
Cuối cùng ta nghĩ đến Khang Vương Triệu Ngọc.
Người này tuy mẫu tộc thấp kém, nhưng là chính nhân quân tử.
Trong đám hoàng tử coi như là người có năng lực phát triển. Là một người có thể tranh đấu.
Ta âm thầm dâng danh trạng cho Khang Vương.
Mới đầu Khang Vương còn có chút do dự.
Nhưng thấy ta thật sự “tiên đoán” được một vài chuyện, hắn lập tức coi ta là thượng khách, mọi chuyện đều muốn hỏi ý kiến của ta.
Dưới sự giúp đỡ tận tình của ta, Khang Vương dần bộc lộ tài năng.
Trong lúc nhất thời, trong triều Đoan Vương, Tấn Vương, Khang Vương tạo thành thế chân vạc.
Mà Cố Ninh Thành cũng không ngu.
Sau khi Khang Vương nhanh tay cướp đi mấy công lao vốn thuộc về Đoan Vương.
Hắn bắt đầu ý thức được, không phải chỉ có mình hắn trùng sinh.
“Lục Thi Nghi, ta thực sự bị ngươi lừa rồi!”
Thừa dịp lúc ta ra ngoài, Cố Ninh Thành sắp xếp để người hầu bên cạnh ta đi hết, một thân một mình xuất hiện trước mặt ta.
“Lúc trước quả nhiên ngươi giả bộ không biết ta. Là ngươi cố ý không giúp ta.”
“Đồ đàn bà độc ác, dù có sống lại bao nhiêu lần, lòng dạ của ngươi vẫn xấu xa như vậy.”
“Ngươi cho rằng đầu quân cho Khang Vương thì có thể lật đổ ta sao?”
Nhìn gương mặt khiến người ta cảm thấy buồn nôn, trong lòng ta cười lạnh một tiếng.
Thân thể cũng mất khống chế bắt đầu run rẩy.
Giọng nói không tự chủ được bắt đầu lắp bắp.
“Ta, ta chỉ sợ ngươi lại đối xử với ta giống như kiếp trước.”
Giọng nói của ta nhỏ như tiếng muỗi, sợ hãi rụt rè mở miệng nói: “Đầu, đầu quân cho Khang Vương cũng chỉ là muốn tìm người bảo vệ bản thân. Chỉ cần ngươi hứa sau này không đối phó với ta, ta có thể rời khỏi Khang Vương.”
Dáng vẻ khúm núm của ta tất nhiên lấy được lòng của Cố Ninh Thành.
Thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng.
Ta lại nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không quấy rầy ngươi và muội muội. Các ngươi nhất định có thể bạch đầu giai lão. Ta có thể giúp các ngươi đưa thư, giúp các ngươi song túc song phi.”
Cố Ninh Thành không lập tức đồng ý, trong lòng ta cười thầm, nói cái gì yêu nàng tận xương.
Thật ra mọi chuyện đều cân nhắc lợi hại.
Nếu thật sự yêu nàng, kiếp trước hắn nên cố gắng cứu người ra khỏi phủ Tấn Vương.
Chứ không phải đợi người chết rồi lại tìm ta trút giận.
Nhưng ta chỉ muốn tác thành cho tình yêu sai trái này.
Thấy hắn do dự, ta đưa ra chủ ý: “Tấn Vương đã hướng bệ hạ xin ý chỉ, mấy ngày nữa sẽ cưới Thi Dung làm thê. Ngươi cũng không muốn nàng lập lại vết xe đổ kiếp trước đúng không?”
“Các ngươi lưỡng tình tương duyệt như thế, có thể bỏ trốn trước. Đoan Vương chắc chắn giúp các ngươi.”
“Chờ ngày sau ngươi thăng quan tiến chức, lại bổ sung cho nàng một hôn lễ nở mày nở mặt, ta nghĩ nàng nhất định hiểu được.”
Có ta giật dây phía sau, Cố Ninh Thành thật sự động tâm.
Ta với hắn ước định, ba ngày sau sẽ đưa Lục Thi Dung đến Xuân Túy lâu. Để hai người họ từ từ tâm sự.
Bình luận facebook