• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Trùng Sinh (1 Viewer)

  • Chương 3

7
Liên tiếp mấy tháng, ta đều hoảng loạn.

Trước đây ta ở trong tối, Cố Ninh Thành ngoài sáng.

Mà bây giờ tình thế đảo ngược, ta ở ngoài sáng, Cố Ninh Thành trong tối.

Hắn giống như độc xà đang ẩn nấp.

Chẳng biết lúc nào sẽ đưa răng nanh ra, cắn ta một ngụm, nọc độc trí mạng khiến toàn thân ta hư thối.

Nhớ lại những đau khổ kiếp trước, lại xuất hiện trong giấc mơ của ta.

Kiếp trước sau khi gả cho Cố Ninh Thành. Hắn chỉ coi ta là thế thân của Lục Thi Dung, một bên ép ta giả trang thành nàng, một bên nói ta không bằng một sợi lông của nàng.

Về sau Lục Thi Dung để lộ chuyện Tấn Vương đồng tính.

Tấn Vương thẹn quá hóa giận đánh đập nàng ta ngày đêm, giày vò đến mức không còn hình người.

Lục Thi Dung muốn chạy trốn khỏi phủ Tấn Vương.

Nhưng vị phụ thân bán con cầu vinh kia của ta chỉ biết yêu cầu nàng ta nhẫn nại, không được liên lụy người trong nhà.

Vì vậy nàng ta đánh chủ ý lên Cố Ninh Thành.

Nàng ta lừa Cố Ninh Thành, nói mình đã sớm đối với hắn tình sâu.

Lúc trước làm rơi khăn tay cũng vì muốn làm quen.

Lúc ấy nàng ta còn trẻ không biết làm sao, bị ta uy hiếp vài câu mới sợ hãi phải nói dối.

Về sau nàng ta vẫn luôn áy náy.

Còn nhờ ta tìm đại phu, đưa ngân lượng. n tình của ta với Cố Ninh Thành, bị nàng ta nói dối vài câu đã cướp được.

Cố Ninh Thành biết được “chân tướng”, càng hận ta thấu xương.

Ngày ấy hắn hồi phủ, sai người đánh gãy hai chân ta, rút hết mười móng tay.

“Đau không?”

Hắn khẽ vuốt khuôn mặt ta, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lại không có chút độ ấm nào: “Lúc trước ta bị vu oan cũng đau đớn như vậy, Lục Thi Nghi, ngươi cũng nên nếm thử một chút!”

Về sau Lục Thi Dung bị Tấn Vương say rượu vô tình đánh chết.

Sau khi Cố Ninh Thành ngồi buồn xo một đêm, bóp cổ ta: “Nếu không phải lúc trước ngươi xen vào việc của người khác, ta và Dung Dung đã sớm ở bên nhau. Là ngươi hại chết nàng!”

Hắn lột hết quần áo của ta, treo ta lên xà nhà.

Dùng lưỡi dao từng nhát cắt đi da thịt trên người ta.

Mỗi khi ta đau đớn bất tỉnh, hắn lại sai người dùng nước muối giội cho ta tỉnh.

Cố Ninh Thành nói hắn sẽ không để ta chết dễ dàng, muốn ta dùng quãng đời còn lại để chuộc tội.

Ta bị tra tấn ba tháng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn khỏi Cố phủ.

Nhưng tạo hóa trêu ngươi, chỉ còn vài bước là rời khỏi lồng giam này, ta bởi vì quá suy yếu mà ngã trong tuyết, không còn tỉnh lại nữa.

Ác mộng kiếp trước như xương cá mắc ở cổ họng, khiến ta hằng đêm không thể yên giấc.

Ta biết, trừ khi nhìn thấy thi thể của Cố Ninh Thành, nếu không đời này ta không thể yên giấc!

Nhưng người phái đi tìm hiểu cứ như đá bỏ biển, không chút tin tức.

Mãi cho đến nửa năm sau.

Trong bữa gia tiệc phụ thân vô ý oán trách mấy câu.

Nói là khoảng thời gian này Đoan Vương lập nhiều công lao, như mặt trời giữa trưa. Ngay cả Tấn Vương bình thường được sủng ái cũng không sánh bằng, nhưng bởi vì Lục Thi Dung nên nhà của ta vẫn ở phe Tấn Vương.

Xem thái độ của phụ thân ta là có ý nịnh nọt cả hai bên.

Từ trước đến nay ta không có hứng thú với chuyện quan trường, không yên lòng đáp: “Đoan Vương xưa nay không lộ tài năng, chẳng lẽ được cao nhân chỉ điểm?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ta lập tức bừng tỉnh.

Đoan Vương?

Đoan Vương!

Đúng rồi!

Kiếp trước Cố Ninh Thành đã đầu quân cho Đoan Vương.

Dựa vào trợ giúp của hắn, Đoan Vương từ một hoàng tử thất bại, từng bước trở thành Thái tử.

Sống lại một đời, Cố Ninh Thành lại nương tựa Đoan Vương cũng không có gì lạ.

Là ta quá sơ ý, cho rằng đã cắt đứt đường khoa cử của Cố Ninh Thành, khiến hắn không thể vào triều làm quan.

Đạp đổ con đường kiếp trước của hắn.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, hắn hoàn toàn có thể làm phụ tá, nương tựa Đoan Vương, dựa vào ký ức kiếp trước, lại từng bước lên mây.

Mấy ngày sau lúc dùng bữa tối phụ thân lại cảm khái.

Nói là gần đây Đoan Vương có một phụ tá, nghe đồn người này liệu sự như thần, có thể biết trước mọi chuyện.

Đoan Vương có thể nhiều lần lập công lao đều là nhờ người này bày mưu tính kế.

Kỳ tài như vậy lại có khuyết điểm, chính là tàn tật từ nhỏ, hằng ngày chỉ có thể ngồi xe lăn.

Còn nghe nói tác phong của phụ tá này cực kỳ thần bí.

Cũng không lộ mặt, suốt ngày đeo mặt nạ.

Trước kia ta chỉ có vài phần nghi ngờ.

Sau khi nghe phụ thân miêu tả, cuối cùng ta cũng có thể xác nhận.

Phụ tá của Đoan Vương chính là Cố Ninh Thành!

8
Ta còn tưởng rằng bị gãy chân, mất mẹ, không thể làm quan, chịu tiếng xấu. Những chuyện này cộng lại cũng đủ khiến Cố Ninh Thành bại.

Nhưng không ngờ cho dù gặp những chuyện như vậy hắn vẫn bước lên con đường như kiếp trước.

Trong lòng ta vô cùng chán nản và đau khổ.

Chẳng lẽ sống lại một đời, ta không thể khiến Cố Ninh Thành phải trả giá sao?

Phải chăng ông trời cho ta cơ hội thứ hai chỉ để ta hiểu rằng mình bất tài và vô dụng đến thế nào?

Liệu kiếp này ta có lặp lại sai lầm tương tự và bị hành hạ đến chết như kiếp trước không?

Lúc này, sự chán ghét của ta đối với bản thân đã vượt quá sự căm ghét đối với Cố Ninh Thành.

Lần đầu tiên ta ghét thân phận nữ nhân của mình.

Tại sao ta chỉ có thể ở trong hậu viện?

Nếu ta có thể giống một nam nhân bình thường:

Tham gia khoa cử, làm quan trong triều đình, kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng…

Dựa vào tài năng leo lên vị trí cao.

Có được quyền thế, địa vị, tài phú, thanh danh…

Vậy thì Cố Ninh Thành chỉ có thể giống như một con kiến, ta chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể bóp nát.

Đó mới là sự trả thù thật sự!

Chứ không phải như bây giờ, muốn tìm một người cũng phải tốn biết bao công sức.

Cuối cùng phải dựa vào người khác nói vu vơ vài câu mới tìm ra chút manh mối.

Đau khổ và suy nghĩ quá độ, ta vô thức cắn vào tay mình.

Vô thức thì thào lẩm bẩm: “Nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp…”

Nhất định có cách giúp ta chuyển bại thành thắng.

Chỉ cần bình tĩnh, suy nghĩ cẩn thận.

Còn có việc gì ta có thể lợi dụng…

Ta hít một hơi thật sâu.

Những suy nghĩ hỗn tạp từ từ lắng xuống.

Cố Ninh Thành có thể dựa vào ký ức kiếp trước để đoán trước tương lai.

Không có lý gì ta không thể, mặc dù phần lớn thời gian đời trước ta đều ở hậu viện, chuyện bên ngoài biết rất ít.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, có vài chuyện ta có thể lợi dụng…

9
Tại thọ yến của Hoàng hậu nương nương.

Ngoài mặt ta vẫn nói nói cười với người khác, nhưng thật ra vẫn âm thầm chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Ở kiếp trước, trong yến tiệc bỗng nhiên có thích khách.

Cố Ninh Thành gặp nguy không loạn, thay Hoàng đến ngăn cản một kiếm.

Dựa vào công cứu giá trở thành tâm phúc bên cạnh Thiên tử, từ đó về sau lên như diều gặp gió.

Ở kiếp này Cố Ninh Thành không thể lộ diện trước mặt người khác.

Nhưng ta đoán hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, thấy Đoan Vương bất an nhìn xung quanh.

Trong lòng ta có suy đoán, Cố Ninh Thành sẽ đem chuyện có thích khách nói cho Đoan Vương.

Nếu Đoan Vương nắm chắc cơ hội này, việc trở thành Thái tử không phải không có khả năng.

Đáng tiếc, ta sẽ không cho bọn họ cơ hội này.

Đoan Vương chỉ nghe Cố Ninh Thành kể lại, mà đời trước ta đã tự mình trải qua.

Nói về nắm chắc thời cơ, ta có ưu thế hơn hắn.

Dựa vào trí nhớ kiếp trước, đoán chừng thích khách sắp xuất hiện.

Ta bỗng nhiên đứng dậy, nói với Hoàng hậu muốn hiến vũ chúc thọ.

Hoàng hậu thích nhất là vũ nhạc, đương nhiên đồng ý ngay.

Ta từng bước liên tục, nhẹ nhàng uyển chuyển. Mượn vũ bộ từng bước đến gần Đế hậu.

Vì vậy khi thích khách xuất hiện, ta là người ở gần Hoàng đế nhất

Ta không chút do dự dùng thân thể ngăn cản một kiếm này.

Mũi kiếm đâm vào cơ thể tuy đau đớn, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy thống khoái lạ thường.

Mọi thứ thuộc về Cố Ninh Thành, dù là cơ duyên hay tiền đồ. Ta đều phải cướp hết toàn bộ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom